Thực sự có xúc động muốn đá văng tên này cút về hành tinh của hắn, không chỉ tính tình lưu manh khốn kiếp, lại còn vô sỉ bế cô nãy giờ ăn đậu hủ không chịu thả.
Đạo diễn làm ơn hãy nói cho nô tỳ biết, có phải vì hôm qua nô tỳ mắng ngài không cho nhân vật nam chính nào xuất hiện trong đời tiểu nhân nên ngài giúp toại nguyện có đúng vậy không?
Nam chính vô lại thế này nô tỳ không cần a....
Ngài hãy mau dùng ngòi viết ngọc ngà trạm trổ long phượng hạ bút giết chết hắn đi a....
Nô tì tình nguyện vì ngài không đụng đến Triệu Lâm cho đến hết đời nếu hắn không gây sự trước a... Là tại hắn nên nô tỳ mới lỡ lời chọc giận ngài...
Cảm nhận người trong ngực cơ thể càng lúc càng cứng chứng tỏ cơn đau không nhẹ, hắn liền liếc khoé mắt phân phó cô hầu gái vẫn tận chức tận trách đứng bên cạnh "Mau đi chuẩn bị cho Diệp tiểu thư thuốc làm ấm cơ thể, viên ngọc nén dành cho phụ nữ mỗi tháng một lần, thêm chăn bông và nước dinh dưỡng có đường đỏ. Ở bên chăm sóc 24/24 đến lúc nào cô ấy hoàn toàn hết chu kỳ thì thôi"
Cô hầu gái đáp nhẹ rồi lập tức lui ra ngoài, còn cô gái đang được ôm kia mắt tròn xoe nhìn người đàn ông vô sỉ tỉ mỉ kể vật dụng cho cô, sau đó hắn còn nhẹ nhàng đặt lại cô lên giường và dặn Minh Nhiễm tiếp tục đứng canh ngoài cửa.
Thấy cửa đóng Diệp An liền nói ra thắc mắc của bản thân "Có phải anh cho người điều tra tôi không? Hẳn là sau hôm ở biệt thự anh đã nghi ngờ rồi"
Nam Cung Lãnh Dịch không phản bác chút nào gật đầu trả lời lại "Cô nên vui mới đúng, không chỉ sở hữu dị năng Tinh Thần hệ quý hiếm, lại còn sinh ra đã có cái "ngày đó" của phụ nữ. Điều mà hiện nay trên thế giới chỉ có 1/100.000 người mới may mắn sở hữu"
Diệp An đen mặt vặc lại "Cái đó thì có gì tự hào? Chỉ là khả năng thụ thai cao hơn phụ nữ bình thường 3 năm chứ chẳng có gì đặc biệt. "
"Ngày kia là bữa tiệc mừng 10 kẻ sở hữu khế ước của Lam Dực. Nếu cô không ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt, cô sẽ bỏ lỡ cơ hội được thấy những kẻ từng gặp mẹ cô. Thế nào?"
Diệp An nghe điều này có chút rung động nghi ngờ hỏi "Rốt cuộc anh điều tra cái gì mà nhiều quá vậy?"
---------
Trong một căn phòng tối sâu dưới lòng đất, Chu Ái Lan đang đi lại thảnh thơi trên nền nhà lát đá hoa cương đen, tiếng gót giầy trầm ổn vang lên kèm theo tiếng ngâm nga khe khẽ đến trước một hồ nước cực lớn thì dừng lại.
Chu Ái Lan lấy từ trong không gian ra rất nhiều những con thú đột biến có năng lượng gene khủng bố rồi ném vào trong hồ nước.
Chẳng mấy chốc có bọt khí từ chỗ ném nổi lên càng lúc càng nhiều, xao động dưới nước mang theo hàn khí lạnh lẽo thấm vào da thịt. Chu Ái Lan nhìn con vật đang trồi lên khỏi mặt nước tiến về phía mình không khỏi nở một nụ cười chút tà ác phấn khích.
Cô ta đưa tay sờ sờ lên chiếc răng nanh to bằng người trưởng thành và cất tiếng sủng nịnh "Tiểu Hắc ngoan... ở dưới biển sâu rất buồn có phải không? Vậy một thời gian nữa ta sẽ đưa ngươi ra ngoài. Để cho nhân loại thấp kém biết Hắc Long ngươi không phải là kẻ dễ bắt nạt. Chúng an nhàn lâu rồi cũng nên có một cuộc thanh trừng mới..."
(Con Hắc Long này chính là con Nam Cung Lãnh Dịch đã hạ xuống lấy hai khoả đan điền)
Một người đàn ông vận đồ đen túm sau gáy mái tóc dài đến eo màu xám bạc, hông đeo hai thanh kiếm đứng trong bóng đêm sau lưng cô gái chăm chú quan sát mọi nhất cử nhất động tránh mọi điều bất trắc xảy ra với cô.
Đôi mắt màu bạc ánh lên trong bóng đêm toát lên vẻ lạnh lùng đầy sát khí như sẵn sàng chém chết con súc sinh kia nếu dám làm Chu Ái Lan bị thương.
Hắc Long thấy khí tức không mấy thiện cảm của kẻ bảo vệ kia không khỏi hướng về hắn gầm gừ hai tiếng đe doạ. Chu Ái Lan thấy vậy bất đắc dĩ trấn an và bảo Hắc Long quay về, còn ả quay lưng lại đi về phía người đàn ông âm thầm bảo vệ mình cười nhẹ một cái ôn nhu, đưa bàn tay lên chạm vào má hắn, kiễng chân đưa nụ hôn như gió thoảng lên môi hắn cười khì khì.
"Lăng, không được hư"
-----------
Diệp Viễn Thiếu tinh thần vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Sở Trác Nghiêm đưa về thế nào cũng không nhớ rõ. Anh chỉ biết lúc xuống xe Sở Trác Nghiêm còn kéo anh lại hôn ngấu nghiến một lúc lâu mới không cam lòng để Diệp Viễn Thiếu đi vào nhà.
Thấp thoáng thấy hai bóng người ngồi trên ghế còn có tiếng khóc nức nở của nữ nhân, Diệp Viễn Thiếu nhíu mày trực tiếp đi thẳng qua lên lầu.
Diệp Hoa thấy anh tỏ vẻ thờ ơ có chút không vui nhưng vẫn lên tiếng gọi với lại "Anh Viễn Thiếu, gia đình của Đổng Khiết đang gặp vấn đề rất lớn, chỗ ở của bạn ấy đã không còn an toàn nên em có thể để Đổng Khiết ở tại nhà mình vài ngày có được không?"
Diệp Viễn Thiếu không hề thả chậm cước bộ ậm ờ nhanh một câu rồi mất dạng ở cuối hành lang, Diệp Hoa siết chặt nắm đấm rồi nhìn về phía Đổng Khiết nãy giờ không ngừng khóc, cô ta thở dài bất đắc dĩ dìu bạn mình lên phòng nghỉ ngơi. Gặp biến cố lớn như vậy cô ta vẫn không biết vì sao Đổng Khiết không tìm giúp đỡ từ chính quyền hoặc lực lượng trị an lại tìm đến Diệp gia tìm che chở.
Trong vài ngày ngắn ngủi Đổng gia ở thành tây đã bị giết sạch sẽ kể cả trẻ nhỏ vừa mới sinh ra và người đi du học ở Tây Đại Lục, không biết Đổng gia đã vô tình đắc tội với thế lực lớn nào mà họ lại không ngại thanh trừng cả một gia tộc tồn tại hơn 1000 năm đến vậy.
Cho Đổng Khiết tá túc lại Diệp gia không biết có bị vướng phải phiền phức nào hay không. Lúc đầu đáng lẽ cô ta định từ chối khi thấy Đổng Khiết đến trường tìm mình nhưng trái ngược với điều cô ta dự đoán, Đổng Khiết lại nói cô ta đến tìm Diệp An.
"Tiểu Hoa, niệm tình chúng ta quen biết nhau đã lâu cho mình ở lại chờ gặp Diệp An, gặp được rồi mình sẽ đi ngay không liên luỵ đến cậu... Làm ơn nếu không mọi chuyện sẽ quá muộn không có cách vãn hồi mất.... "
Đạo diễn làm ơn hãy nói cho nô tỳ biết, có phải vì hôm qua nô tỳ mắng ngài không cho nhân vật nam chính nào xuất hiện trong đời tiểu nhân nên ngài giúp toại nguyện có đúng vậy không?
Nam chính vô lại thế này nô tỳ không cần a....
Ngài hãy mau dùng ngòi viết ngọc ngà trạm trổ long phượng hạ bút giết chết hắn đi a....
Nô tì tình nguyện vì ngài không đụng đến Triệu Lâm cho đến hết đời nếu hắn không gây sự trước a... Là tại hắn nên nô tỳ mới lỡ lời chọc giận ngài...
Cảm nhận người trong ngực cơ thể càng lúc càng cứng chứng tỏ cơn đau không nhẹ, hắn liền liếc khoé mắt phân phó cô hầu gái vẫn tận chức tận trách đứng bên cạnh "Mau đi chuẩn bị cho Diệp tiểu thư thuốc làm ấm cơ thể, viên ngọc nén dành cho phụ nữ mỗi tháng một lần, thêm chăn bông và nước dinh dưỡng có đường đỏ. Ở bên chăm sóc 24/24 đến lúc nào cô ấy hoàn toàn hết chu kỳ thì thôi"
Cô hầu gái đáp nhẹ rồi lập tức lui ra ngoài, còn cô gái đang được ôm kia mắt tròn xoe nhìn người đàn ông vô sỉ tỉ mỉ kể vật dụng cho cô, sau đó hắn còn nhẹ nhàng đặt lại cô lên giường và dặn Minh Nhiễm tiếp tục đứng canh ngoài cửa.
Thấy cửa đóng Diệp An liền nói ra thắc mắc của bản thân "Có phải anh cho người điều tra tôi không? Hẳn là sau hôm ở biệt thự anh đã nghi ngờ rồi"
Nam Cung Lãnh Dịch không phản bác chút nào gật đầu trả lời lại "Cô nên vui mới đúng, không chỉ sở hữu dị năng Tinh Thần hệ quý hiếm, lại còn sinh ra đã có cái "ngày đó" của phụ nữ. Điều mà hiện nay trên thế giới chỉ có 1/100.000 người mới may mắn sở hữu"
Diệp An đen mặt vặc lại "Cái đó thì có gì tự hào? Chỉ là khả năng thụ thai cao hơn phụ nữ bình thường 3 năm chứ chẳng có gì đặc biệt. "
"Ngày kia là bữa tiệc mừng 10 kẻ sở hữu khế ước của Lam Dực. Nếu cô không ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt, cô sẽ bỏ lỡ cơ hội được thấy những kẻ từng gặp mẹ cô. Thế nào?"
Diệp An nghe điều này có chút rung động nghi ngờ hỏi "Rốt cuộc anh điều tra cái gì mà nhiều quá vậy?"
---------
Trong một căn phòng tối sâu dưới lòng đất, Chu Ái Lan đang đi lại thảnh thơi trên nền nhà lát đá hoa cương đen, tiếng gót giầy trầm ổn vang lên kèm theo tiếng ngâm nga khe khẽ đến trước một hồ nước cực lớn thì dừng lại.
Chu Ái Lan lấy từ trong không gian ra rất nhiều những con thú đột biến có năng lượng gene khủng bố rồi ném vào trong hồ nước.
Chẳng mấy chốc có bọt khí từ chỗ ném nổi lên càng lúc càng nhiều, xao động dưới nước mang theo hàn khí lạnh lẽo thấm vào da thịt. Chu Ái Lan nhìn con vật đang trồi lên khỏi mặt nước tiến về phía mình không khỏi nở một nụ cười chút tà ác phấn khích.
Cô ta đưa tay sờ sờ lên chiếc răng nanh to bằng người trưởng thành và cất tiếng sủng nịnh "Tiểu Hắc ngoan... ở dưới biển sâu rất buồn có phải không? Vậy một thời gian nữa ta sẽ đưa ngươi ra ngoài. Để cho nhân loại thấp kém biết Hắc Long ngươi không phải là kẻ dễ bắt nạt. Chúng an nhàn lâu rồi cũng nên có một cuộc thanh trừng mới..."
(Con Hắc Long này chính là con Nam Cung Lãnh Dịch đã hạ xuống lấy hai khoả đan điền)
Một người đàn ông vận đồ đen túm sau gáy mái tóc dài đến eo màu xám bạc, hông đeo hai thanh kiếm đứng trong bóng đêm sau lưng cô gái chăm chú quan sát mọi nhất cử nhất động tránh mọi điều bất trắc xảy ra với cô.
Đôi mắt màu bạc ánh lên trong bóng đêm toát lên vẻ lạnh lùng đầy sát khí như sẵn sàng chém chết con súc sinh kia nếu dám làm Chu Ái Lan bị thương.
Hắc Long thấy khí tức không mấy thiện cảm của kẻ bảo vệ kia không khỏi hướng về hắn gầm gừ hai tiếng đe doạ. Chu Ái Lan thấy vậy bất đắc dĩ trấn an và bảo Hắc Long quay về, còn ả quay lưng lại đi về phía người đàn ông âm thầm bảo vệ mình cười nhẹ một cái ôn nhu, đưa bàn tay lên chạm vào má hắn, kiễng chân đưa nụ hôn như gió thoảng lên môi hắn cười khì khì.
"Lăng, không được hư"
-----------
Diệp Viễn Thiếu tinh thần vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Sở Trác Nghiêm đưa về thế nào cũng không nhớ rõ. Anh chỉ biết lúc xuống xe Sở Trác Nghiêm còn kéo anh lại hôn ngấu nghiến một lúc lâu mới không cam lòng để Diệp Viễn Thiếu đi vào nhà.
Thấp thoáng thấy hai bóng người ngồi trên ghế còn có tiếng khóc nức nở của nữ nhân, Diệp Viễn Thiếu nhíu mày trực tiếp đi thẳng qua lên lầu.
Diệp Hoa thấy anh tỏ vẻ thờ ơ có chút không vui nhưng vẫn lên tiếng gọi với lại "Anh Viễn Thiếu, gia đình của Đổng Khiết đang gặp vấn đề rất lớn, chỗ ở của bạn ấy đã không còn an toàn nên em có thể để Đổng Khiết ở tại nhà mình vài ngày có được không?"
Diệp Viễn Thiếu không hề thả chậm cước bộ ậm ờ nhanh một câu rồi mất dạng ở cuối hành lang, Diệp Hoa siết chặt nắm đấm rồi nhìn về phía Đổng Khiết nãy giờ không ngừng khóc, cô ta thở dài bất đắc dĩ dìu bạn mình lên phòng nghỉ ngơi. Gặp biến cố lớn như vậy cô ta vẫn không biết vì sao Đổng Khiết không tìm giúp đỡ từ chính quyền hoặc lực lượng trị an lại tìm đến Diệp gia tìm che chở.
Trong vài ngày ngắn ngủi Đổng gia ở thành tây đã bị giết sạch sẽ kể cả trẻ nhỏ vừa mới sinh ra và người đi du học ở Tây Đại Lục, không biết Đổng gia đã vô tình đắc tội với thế lực lớn nào mà họ lại không ngại thanh trừng cả một gia tộc tồn tại hơn 1000 năm đến vậy.
Cho Đổng Khiết tá túc lại Diệp gia không biết có bị vướng phải phiền phức nào hay không. Lúc đầu đáng lẽ cô ta định từ chối khi thấy Đổng Khiết đến trường tìm mình nhưng trái ngược với điều cô ta dự đoán, Đổng Khiết lại nói cô ta đến tìm Diệp An.
"Tiểu Hoa, niệm tình chúng ta quen biết nhau đã lâu cho mình ở lại chờ gặp Diệp An, gặp được rồi mình sẽ đi ngay không liên luỵ đến cậu... Làm ơn nếu không mọi chuyện sẽ quá muộn không có cách vãn hồi mất.... "