Trên khu đất rộng mênh mông tại biệt thự cổ Lam Dực, Diệp An đang ở trong bóng râm chống cằm nhìn Nam Cung Lãnh Dịch đánh cận chiến với mười dị năng giả đa hệ khác. Tất cả đều lại dị năng hiếm nhân bản.
Nhìn thân ảnh nhanh như thiểm điện hạ gục từng người một Diệp An không khỏi bĩu môi. Đúng là Nam Cung gia từ ông tổ đến cháu chắt sức mạnh biến thái y hệt nhau, lại còn...
"Vẻ ngoài điển trai dễ dàng giết chết trái tim của hàng vạn thiếu nữ."
"Diệp tiểu thư, chủ nhân của chúng tôi rất soái đúng không"
Diệp An trừng mắt ngước lên nhìn hai kẻ vừa tâng bốc Nam Cung Lãnh Dịch, còn ai khác ngoài Kim Ảnh và Nhất Diễm nghiêm nghiêm chỉnh đứng cạnh cô đây. Vẻ ngoài nhìn có chút đứng đắn nhưng mà sự gian xảo đi kèm cảm xúc không xương trông thế nào cũng muốn đập một trận. Hai kẻ này Diệp An mới tiếp xúc từ hôm qua nhưng cái sự vô lại giống hệt nhau kia không khỏi chọc cô thoải mái hơn một chút so với thời gian đầu ở đây.
"Hai người có thể thôi khen ngợi anh ta được không vậy. Không sợ anh ta nghe được sẽ tự mãn sao"
Kim Ảnh hất cằm kiêu ngạo "Sao phải tự mãn khi sự thật đúng là vậy? Chỉ mới 30 tuổi ngài Lãnh Dịch đã đủ sức đứng đầu tổ chức Lam Dực, mang về lợi nhuận năm sau luôn nhiều hơn năm trước. Lại còn có dị năng cực mạnh, đúng không Nhất?
Nhất Diễm liền nhẹ gật phụ hoạ "Hẳn Diệp tiểu thư chỉ nghe chủ nhân có dị năng Hoả hệ biến dị cực mạnh nhưng ngoài ra ngài ấy còn truyền thừa lĩnh ngộ được dị năng không gian từ tổ tiên nữa."
Diệp An nghe đến Không Gian hệ không khỏi trừng mắt. Cmn lại giống ông tổ của hắn cả dị năng nữa sao?
Kim Ảnh phổng to mũi vỗ ngực chân chó chen vào "Nhưng mà dù có cả dị năng hệ quý hiếm thế giới thì chẳng ai đủ sức đụng được vào chủ nhân cả. Diệp tiểu thư à một người toàn năng như vậy làm thuộc hạ cũng được thơm lây đó"
Dị năng hệ quý hiếm? Hắn thức tỉnh cả Lôi hệ của Nam Cung Lãnh Dạ? =_=
Đúng lúc này thì một hoả cầu tiến tới như tên lửa bắn thẳng về vị trí ngăn giữa Kim Ảnh Nhất Diễm và Diệp An. Cả ba quay đầu sang thì thấy Nam Cung Lãnh Dịch mặt đen xì, bước qua 10 dị năng giả đã bị đánh bại khác đang lăn lộn trên mặt đất vì phỏng và nội thương.
"Hừm, hai ngươi ngại thời gian rảnh quá nhiều sao?"
Nhất Diễm và Kim Ảnh chảy mồ hôi xua xua tay "Không, không có thưa chủ nhân."
Đây là người phụ nữ của chủ nhân, hành động không cẩn thận thì xác định bị vứt đi tập huấn ở đảo M toàn quái vật TT_TT
"Thuộc hạ có chút việc xử lý phải thay ngài tham gia ở hội nghị ký kết với tập đoàn bên Tây Đại Lục"
"Thuộc hạ đi chỉnh đốn lại đội Ám vệ mới bị tổn thất hôm qua"
Sau đó lập tức mất dạng. Diệp An khinh bỉ nhìn hướng hai kẻ chạy chối chết. Nam Cung Lãnh Dịch nhìn cô gái lười biếng ngồi trên ghế, tay cầm cốc nước quả gạo xanh chu cái miệng nhỏ uống khiến ánh mắt hắn nhu hoà đi vài phần.
"Rất hưởng thụ? Bụng còn đau không?"
Diệp An ngước lên nhìn hắn lắc lắc đầu "Rất tốt, người của anh chăm sóc tôi rất chu đáo"
Gật gật đầu, Nam Cung Lãnh Dịch trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh điều hoà lại khí tức. Diệp An đặt cốc nước quả xuống bàn nhỏ giọng hỏi "Điều hành Lam Dực hẳn rất mệt, tại sao 2 ngày nay tôi toàn thấy anh thong dong ở đây không đi đâu vậy?"
Nam Cung Lãnh Dịch không nhìn cô mà cầm nước quả gạo xanh lên uống thản nhiên trả lời "Vậy thì thuộc hạ làm việc cho tôi toàn những kẻ vô dụng rồi."
Trừng mắt nhìn kẻ uống mất cốc nước của mình mà không ngại người khác đã sử dụng trước rồi, Diệp An nhíu mày ghét bỏ "Nam Cung Lãnh Dịch, đó là cốc của tôi. Của anh anh sai người tự chuẩn bị riêng đi"
"Đây là biệt thự của Nam Cung gia, mọi thứ nằm trên đất Nam Cung gia đều là của tôi, vậy thì ly nước này sao tôi không được uống?"
Diệp An cứng họng "Nhưng tôi đã uống rồi... nếu anh nghĩ tôi không thuộc vùng đất này thì mau thả tôi đi đi"
"Nhưng cô vốn đã hứa sẽ làm thuộc hạ cho tôi. Đừng hai lời dài dòng. Mau về phòng nghỉ đi" Bỏ lại một câu Nam Cung Lãnh Dịch liền ly khai mang theo thân tín Mộc Tự tiến về phía dãy nhà chuyên xử lý các công việc lớn nhỏ Lam Dực.
Diệp An có chút thẹn há miệng không nói lại được câu nào. Lúc đó còn nhỏ sao cô có thể điều khiển được suy nghĩ của mình chứ. Hắn chưa nghe câu "đồng ngôn vô kỵ" bao giờ sao?
(Lời trẻ nhỏ không thể tin)
Tối qua Nam Cung Lãnh Dịch đã giúp Diệp An hấp thụ nốt viên đan điền của Hắc Hải Long hắn đã cho cô uống, vào ngày mà hắn gọi là "không biết tự lượng sức mình" thôi miên xem lại ký ức kia.
Nhờ viên ngọc đẩy khí chạy khắp cơ thể và mở rộng kinh mạch, khiến những vùng ứ nghẽn được khơi thông và cả mảng đen do pháp thuật gây ra hoàn toàn được chữa khỏi, nên ký ức bị phá huỷ cũng khôi phục lại không sai biệt lắm. Diệp An nghĩ lại lời nói khi đó của Nam Cung Lãnh Dịch thái dương không khỏi giật giật.
"Thế nào? Nhớ ra ân nhân thực sự của mình rồi thì mau trả ơn đi. 11 năm trước cô nợ tôi một mạng, 11 năm sau vẫn nợ tôi một mạng. Diệp An, cô xác định là thuộc hạ của Nam Cung Lãnh Dịch tôi rồi"
Diệp An nhìn hai hình ảnh nhập làm một kia ngán ngẩm ôm đầu rầm rì "Nam Cung Lãnh Dịch.... lúc đó tôi còn nhỏ, anh rộng lượng bỏ quá cho có được không a..."
Người nào đó vắt chân lên thong thả uống ngụm trà đáp lại "Diệp An, cái câu "vì anh đã cứu em em nguyện sau này sẽ vì anh lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ" kia, không phải làm thuộc hạ thì là gì?"
"Là bạn, bạn thâm giao a..." Cmn lúc đó cô bị lậm mấy câu nói của Vĩnh Cơ đây mà.
"Bạn thâm giao? Bạn chí cốt của Nam Cung Lãnh Dịch này chính là những thuộc hạ thân tín nhất bên cạnh tôi. Được rồi Diệp tam tiểu thư, tôi nhận cô, hãy nhớ trung thành"
Diệp An:..... (bị mắc lừa)
Minh Nhiễm:... (chủ nhân vô lại, cô chủ đáng thương)
Nhìn thân ảnh nhanh như thiểm điện hạ gục từng người một Diệp An không khỏi bĩu môi. Đúng là Nam Cung gia từ ông tổ đến cháu chắt sức mạnh biến thái y hệt nhau, lại còn...
"Vẻ ngoài điển trai dễ dàng giết chết trái tim của hàng vạn thiếu nữ."
"Diệp tiểu thư, chủ nhân của chúng tôi rất soái đúng không"
Diệp An trừng mắt ngước lên nhìn hai kẻ vừa tâng bốc Nam Cung Lãnh Dịch, còn ai khác ngoài Kim Ảnh và Nhất Diễm nghiêm nghiêm chỉnh đứng cạnh cô đây. Vẻ ngoài nhìn có chút đứng đắn nhưng mà sự gian xảo đi kèm cảm xúc không xương trông thế nào cũng muốn đập một trận. Hai kẻ này Diệp An mới tiếp xúc từ hôm qua nhưng cái sự vô lại giống hệt nhau kia không khỏi chọc cô thoải mái hơn một chút so với thời gian đầu ở đây.
"Hai người có thể thôi khen ngợi anh ta được không vậy. Không sợ anh ta nghe được sẽ tự mãn sao"
Kim Ảnh hất cằm kiêu ngạo "Sao phải tự mãn khi sự thật đúng là vậy? Chỉ mới 30 tuổi ngài Lãnh Dịch đã đủ sức đứng đầu tổ chức Lam Dực, mang về lợi nhuận năm sau luôn nhiều hơn năm trước. Lại còn có dị năng cực mạnh, đúng không Nhất?
Nhất Diễm liền nhẹ gật phụ hoạ "Hẳn Diệp tiểu thư chỉ nghe chủ nhân có dị năng Hoả hệ biến dị cực mạnh nhưng ngoài ra ngài ấy còn truyền thừa lĩnh ngộ được dị năng không gian từ tổ tiên nữa."
Diệp An nghe đến Không Gian hệ không khỏi trừng mắt. Cmn lại giống ông tổ của hắn cả dị năng nữa sao?
Kim Ảnh phổng to mũi vỗ ngực chân chó chen vào "Nhưng mà dù có cả dị năng hệ quý hiếm thế giới thì chẳng ai đủ sức đụng được vào chủ nhân cả. Diệp tiểu thư à một người toàn năng như vậy làm thuộc hạ cũng được thơm lây đó"
Dị năng hệ quý hiếm? Hắn thức tỉnh cả Lôi hệ của Nam Cung Lãnh Dạ? =_=
Đúng lúc này thì một hoả cầu tiến tới như tên lửa bắn thẳng về vị trí ngăn giữa Kim Ảnh Nhất Diễm và Diệp An. Cả ba quay đầu sang thì thấy Nam Cung Lãnh Dịch mặt đen xì, bước qua 10 dị năng giả đã bị đánh bại khác đang lăn lộn trên mặt đất vì phỏng và nội thương.
"Hừm, hai ngươi ngại thời gian rảnh quá nhiều sao?"
Nhất Diễm và Kim Ảnh chảy mồ hôi xua xua tay "Không, không có thưa chủ nhân."
Đây là người phụ nữ của chủ nhân, hành động không cẩn thận thì xác định bị vứt đi tập huấn ở đảo M toàn quái vật TT_TT
"Thuộc hạ có chút việc xử lý phải thay ngài tham gia ở hội nghị ký kết với tập đoàn bên Tây Đại Lục"
"Thuộc hạ đi chỉnh đốn lại đội Ám vệ mới bị tổn thất hôm qua"
Sau đó lập tức mất dạng. Diệp An khinh bỉ nhìn hướng hai kẻ chạy chối chết. Nam Cung Lãnh Dịch nhìn cô gái lười biếng ngồi trên ghế, tay cầm cốc nước quả gạo xanh chu cái miệng nhỏ uống khiến ánh mắt hắn nhu hoà đi vài phần.
"Rất hưởng thụ? Bụng còn đau không?"
Diệp An ngước lên nhìn hắn lắc lắc đầu "Rất tốt, người của anh chăm sóc tôi rất chu đáo"
Gật gật đầu, Nam Cung Lãnh Dịch trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh điều hoà lại khí tức. Diệp An đặt cốc nước quả xuống bàn nhỏ giọng hỏi "Điều hành Lam Dực hẳn rất mệt, tại sao 2 ngày nay tôi toàn thấy anh thong dong ở đây không đi đâu vậy?"
Nam Cung Lãnh Dịch không nhìn cô mà cầm nước quả gạo xanh lên uống thản nhiên trả lời "Vậy thì thuộc hạ làm việc cho tôi toàn những kẻ vô dụng rồi."
Trừng mắt nhìn kẻ uống mất cốc nước của mình mà không ngại người khác đã sử dụng trước rồi, Diệp An nhíu mày ghét bỏ "Nam Cung Lãnh Dịch, đó là cốc của tôi. Của anh anh sai người tự chuẩn bị riêng đi"
"Đây là biệt thự của Nam Cung gia, mọi thứ nằm trên đất Nam Cung gia đều là của tôi, vậy thì ly nước này sao tôi không được uống?"
Diệp An cứng họng "Nhưng tôi đã uống rồi... nếu anh nghĩ tôi không thuộc vùng đất này thì mau thả tôi đi đi"
"Nhưng cô vốn đã hứa sẽ làm thuộc hạ cho tôi. Đừng hai lời dài dòng. Mau về phòng nghỉ đi" Bỏ lại một câu Nam Cung Lãnh Dịch liền ly khai mang theo thân tín Mộc Tự tiến về phía dãy nhà chuyên xử lý các công việc lớn nhỏ Lam Dực.
Diệp An có chút thẹn há miệng không nói lại được câu nào. Lúc đó còn nhỏ sao cô có thể điều khiển được suy nghĩ của mình chứ. Hắn chưa nghe câu "đồng ngôn vô kỵ" bao giờ sao?
(Lời trẻ nhỏ không thể tin)
Tối qua Nam Cung Lãnh Dịch đã giúp Diệp An hấp thụ nốt viên đan điền của Hắc Hải Long hắn đã cho cô uống, vào ngày mà hắn gọi là "không biết tự lượng sức mình" thôi miên xem lại ký ức kia.
Nhờ viên ngọc đẩy khí chạy khắp cơ thể và mở rộng kinh mạch, khiến những vùng ứ nghẽn được khơi thông và cả mảng đen do pháp thuật gây ra hoàn toàn được chữa khỏi, nên ký ức bị phá huỷ cũng khôi phục lại không sai biệt lắm. Diệp An nghĩ lại lời nói khi đó của Nam Cung Lãnh Dịch thái dương không khỏi giật giật.
"Thế nào? Nhớ ra ân nhân thực sự của mình rồi thì mau trả ơn đi. 11 năm trước cô nợ tôi một mạng, 11 năm sau vẫn nợ tôi một mạng. Diệp An, cô xác định là thuộc hạ của Nam Cung Lãnh Dịch tôi rồi"
Diệp An nhìn hai hình ảnh nhập làm một kia ngán ngẩm ôm đầu rầm rì "Nam Cung Lãnh Dịch.... lúc đó tôi còn nhỏ, anh rộng lượng bỏ quá cho có được không a..."
Người nào đó vắt chân lên thong thả uống ngụm trà đáp lại "Diệp An, cái câu "vì anh đã cứu em em nguyện sau này sẽ vì anh lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ" kia, không phải làm thuộc hạ thì là gì?"
"Là bạn, bạn thâm giao a..." Cmn lúc đó cô bị lậm mấy câu nói của Vĩnh Cơ đây mà.
"Bạn thâm giao? Bạn chí cốt của Nam Cung Lãnh Dịch này chính là những thuộc hạ thân tín nhất bên cạnh tôi. Được rồi Diệp tam tiểu thư, tôi nhận cô, hãy nhớ trung thành"
Diệp An:..... (bị mắc lừa)
Minh Nhiễm:... (chủ nhân vô lại, cô chủ đáng thương)