Diệp Viễn Thiếu và Sở Trác Nghiêm bước xuống từ chiếc xe cao tần xám bạc trước một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố.
Đương nhiên nó thuộc quyền sở hữu của người mà ai cũng biết là ai đấy.
Diệp Viễn Thiếu đã đến quá nhiều nơi trên thế giới rồi nên dù là lần đầu đến đây cũng không tỏ vẻ kinh ngạc trước kiến trúc và đồ dùng tinh mỹ của nơi này.
Tuy mới khai trương 1 tháng nhưng khách của nhà hàng đã chủ yếu tiếp đón toàn những người có tiếng tăm ở thủ đô. Đương nhiên người có tiếng mở ra thì khách đến ăn cũng phải ở đẳng cấp tương tự. Không chỉ để khẳng định bản thân, mà còn là xây dựng giao tình cho các mối làm ăn sau này.
Sở Trác Nghiêm dẫn Diệp Viễn Thiếu đến căn phòng VIP nhất của nhà hàng, chỗ dành riêng cho hắn tiếp khách. Ở đó có hai người một trai một gái ngồi chờ sẵn.
Cô gái có mái tóc ngắn nhuộm light thời thượng mặc bộ váy đen của đại học T giống hệt em gái anh, đang đọc một cái gì đó trên trang sách ảo cười khúc khích. Người đàn ông đeo kính gọng vàng ngồi cạnh sủng nịnh nhìn cô gái kia với ánh mắt vô cùng ôn nhu. Bộ dáng ngồi cạnh muốn bao nhiêu thương yêu che chở thì có bấy nhiều
"Cả hai là anh em của Lam gia."
Ừm. Anh em Lam gia... Cái gì? Anh em?
Diệp Viễn Thiếu ngước mắt nhìn Sở Trác Nghiêm vừa cất tiếng. Anh nhìn kiểu gì cũng không thấy giống anh em ruột một chút nào.
Sở Trác Nghiêm từ chối trả lời đôi mắt nghi hoặc kia. Cười cười kéo Diệp Viễn Thiếu đến chỗ ngồi đối diện.
"Xin lỗi đã đến muộn. Tiểu Viễn đây là Lam Cát nhị tiểu thư và Lam Thuỵ Phong đại thiếu gia của Lam gia" Sau đó quay sang hai anh em "Cả hai đến lâu chưa?"
"Đã ở đây từ lúc cậu nói "đang ở Diệp gia đón người yêu" "
Diệp Viễn Thiếu trực tiếp đen mặt, híp híp mắt kín đáo lườm Sở Trác Nghiêm một cái sắc lẻm.
Hắn nhún vai tỏ vẻ vô tội. (Tiểu Viễn càng ngày càng đanh đá nha)
(Anh trai... đanh đá không thể dùng cho đàn ông =_=|||)
"Thôi ngay trò liếc mắt đưa tình đi" Lam Thuỵ Phong tao nhã nhấp một ngụm trà, không nể tình bạn thân hay người yêu của bạn mà giữ lễ.
Diệp Viễn Thiếu:... (tôi đưa tình hắn lúc nào?)
"Ra đây là anh Diệp Viễn Thiếu nổi tiếng của đại học T 3 nhiệm kỳ trước. Xin chào! Em là Lam Cát, đang học năm 2 tại đại học T. Em gái anh Diệp An em đã tình cờ gặp vài lần"
Diệp Viễn Thiếu đưa tay ra bắt lại giọng từ tốn "Chào em, Diệp An cũng có kể với anh về em. Em ấy vào học lớp C một phần cũng là nhờ em chỉ dẫn. Sau này mong em chiếu cố An An giúp anh"
Lam Cát cười tít mắt "Đương nhiên rồi ạ. Không ngờ anh Viễn Thiếu lại đẹp trai như vậy, sau này chắc em sẽ thường xuyên ghé Diệp gia lấy cớ tìm Diệp An để gặp anh mất thôi"
Trong khi Diệp Viễn Thiếu và Lam Cát "khanh khanh ta ta" vui vẻ, ngược lại Lam Thuỵ Phong và Sở Trác Nghiêm mặt đen thui âm trầm. Cả hai lập tức chặn cuộc nói chuyện lại.
"Tiểu Viễn, chúng ta nên gọi món rồi"
"Cát Nhi, em xem thực đơn món này có vẻ rất ngon"
Biết làm sao được hai người đàn ông cũng gọi là có khả năng hô phong hoán vũ trên thương trường, lại dễ dàng ghen tuông chỉ đơn giản vì chút chuyện nhỏ có liên quan đến người họ yêu cơ chứ.
Thức ăn rất nhanh được mang lên, chẳng mấy chốc đã dùng xong món khai vị. Lam Cát liên tục khen nức nở "Nghiêm ca, đồ ăn nhà anh rất ngon nha, ngon hơn đồ mẹ em nấu rồi"
Lam Thuỵ Phong gắp cho Lam Cát một miếng rau Lan Tử Đơn ăn giòn sừn sựt sốt với tiêu đỏ, cười mỉm"Cát Nhi, vậy từ giờ anh khỏi cần vào bếp nữa đúng không?"
Lam Cát dừng đũa mặt biến sắc vội xua tay "Không có, không có, anh hai nấu vẫn là nhất, là em thuận miệng chê mẹ nấu không ngon bằng nơi này chứ anh hai nấu ăn chiếm vị trí số 1 rồi. Em thích ăn đồ anh hai nấu nhất"
Lam Thuỵ Phong bấy giờ mới gật đầu hài lòng "Cát Nhi ngoan. Ăn thêm đi"
Diệp Viễn Thiếu bỏ ngoài tai màn phấn hường chậm rãi thưởng thức như lúc Sở Trác Nghiêm cho đầu bếp đến nấu trực tiếp ở Diệp gia. Tay nghề đầu bếp so với lúc đó bây giờ cao hơn không ít. Sở gia đào tạo quả là khắc nghiệt.
"Sở Trác Nghiêm, dùng bữa xong tôi muốn về công ty gọi anh trai tôi cùng đến biệt thự cổ đón em gái. Có lẽ lát nữa cả ba có dự định đi đâu chơi tôi không thể tiếp tục đi theo bồi cảnh được"
Sở Trác Nghiêm cảm thấy đã đến thời điểm thích hợp nên cũng lựa lời chuyển đề tài.
"Ừm. Thuỵ Phong, ý cậu thế nào?"
"Thế nào là thế nào?" Lam Thuỵ Phong nhướn mi.
"Khỏi cần giả vờ. Để Diệp An ở lại đó tĩnh dưỡng là ý định của cậu quân sư cho Nam Cung đại thiếu không phải sao?"
Diệp Viễn Thiếu nghe đến đó không khỏi ngạc nhiên một chút. Lam Thuỵ Phong kia có quen biết với Nam Cung Lãnh Dịch đứng đầu thế lực Lam Dực? Lại còn là quân sư?
Lam Thuỵ Phong cười cười, tay vẫn ôn nhu gắp thức ăn cho em gái bày tỏ không chút che dấu. "Để chặn được thế lực của Chu gia, tôi buộc lòng phải ghép Diệp An tam tiểu thư, em gái của Diệp Viễn Thiếu đây với Nam Cung đại thiếu. Bữa tiệc ở biệt thự cổ Lam Dực lúc đó tôi cũng có mặt. Tuy không sở hữu dị năng quý hiếm gì chỉ đơn giản là Phong hệ, nhưng dị năng của tôi đã biến dị, vì vậy có thể dễ dàng cảm nhận được biến hoá của tất cả mọi người lúc đó.
Diệp Viễn Thiếu, em gái cậu sở hữu Tinh Thần hệ, thể chất cơ thể cực tốt, chỉ cần một ngọn gió của tôi lướt qua, đã đủ để tôi tính toán cực chính xác tình huống và xem xét em gái cậu mang dị năng đó có thể giúp được Lam Dực hay không"
"Em gái tôi không phải để cho bất kỳ ai lợi dụng. Em ấy có cuộc sống riêng của mình. 19 năm qua đã có cuộc sống êm đềm, vậy thì các người kể cả Lam Dực không thể để em ấy tiếp tục sống an nhiên hay sao?" Diệp Viễn Thiếu ánh mắt âm trầm hơn rất nhiều, khí tức quay lại giống hệt thường ngày như khi anh đang sát phạt một đối thủ kinh tế nào đó thừa sống thiếu chết cùng anh trai Diệp Kiến Nguyên. Cuộc sống sắp tới của em gái nếu bây giờ anh không giải quyết tốt, rất có thể Diệp gia sẽ mất đi Diệp An vĩnh viễn. Đó là điều ba cha con anh không bao giờ muốn xảy ra nhất.
Lam Thuỵ Phong thái độ vẫn điềm nhiên không để ý, tay nhẹ nhàng lột vỏ một con Hài Đồng biển bỏ vào bát em gái.
"Diệp Viễn Thiếu, tôi đi du học ở Tây Đại Lục và Bắc Đại Lục hiểu rõ tình hình thế nào. Cậu biết năng lực em gái mình muốn giấu khỏi tai mắt người đời chúng tôi không can thiệp nếu Diệp gia đủ sức ém nhẹm.
Nói theo kiểu thánh thiện thì đây là chuyện liên quan đến sống còn của rất nhiều người. Có khi là cả thế giới. Nói một cách ích kỷ, thì tôi yêu mạng sống của những người quan trọng đối với tôi hơn cả nên xã hội sống chết tôi sẽ mặc kệ.
Nếu bây giờ em gái cậu không sát cánh cùng Lam Dực. Đừng nói là cuộc sống an nhiên tự tại, chẳng mấy chốc nữa mặt đất tràn ngập quái vật thì mạng sống còn khó giữ nữa là giấu dị năng"
Đương nhiên nó thuộc quyền sở hữu của người mà ai cũng biết là ai đấy.
Diệp Viễn Thiếu đã đến quá nhiều nơi trên thế giới rồi nên dù là lần đầu đến đây cũng không tỏ vẻ kinh ngạc trước kiến trúc và đồ dùng tinh mỹ của nơi này.
Tuy mới khai trương 1 tháng nhưng khách của nhà hàng đã chủ yếu tiếp đón toàn những người có tiếng tăm ở thủ đô. Đương nhiên người có tiếng mở ra thì khách đến ăn cũng phải ở đẳng cấp tương tự. Không chỉ để khẳng định bản thân, mà còn là xây dựng giao tình cho các mối làm ăn sau này.
Sở Trác Nghiêm dẫn Diệp Viễn Thiếu đến căn phòng VIP nhất của nhà hàng, chỗ dành riêng cho hắn tiếp khách. Ở đó có hai người một trai một gái ngồi chờ sẵn.
Cô gái có mái tóc ngắn nhuộm light thời thượng mặc bộ váy đen của đại học T giống hệt em gái anh, đang đọc một cái gì đó trên trang sách ảo cười khúc khích. Người đàn ông đeo kính gọng vàng ngồi cạnh sủng nịnh nhìn cô gái kia với ánh mắt vô cùng ôn nhu. Bộ dáng ngồi cạnh muốn bao nhiêu thương yêu che chở thì có bấy nhiều
"Cả hai là anh em của Lam gia."
Ừm. Anh em Lam gia... Cái gì? Anh em?
Diệp Viễn Thiếu ngước mắt nhìn Sở Trác Nghiêm vừa cất tiếng. Anh nhìn kiểu gì cũng không thấy giống anh em ruột một chút nào.
Sở Trác Nghiêm từ chối trả lời đôi mắt nghi hoặc kia. Cười cười kéo Diệp Viễn Thiếu đến chỗ ngồi đối diện.
"Xin lỗi đã đến muộn. Tiểu Viễn đây là Lam Cát nhị tiểu thư và Lam Thuỵ Phong đại thiếu gia của Lam gia" Sau đó quay sang hai anh em "Cả hai đến lâu chưa?"
"Đã ở đây từ lúc cậu nói "đang ở Diệp gia đón người yêu" "
Diệp Viễn Thiếu trực tiếp đen mặt, híp híp mắt kín đáo lườm Sở Trác Nghiêm một cái sắc lẻm.
Hắn nhún vai tỏ vẻ vô tội. (Tiểu Viễn càng ngày càng đanh đá nha)
(Anh trai... đanh đá không thể dùng cho đàn ông =_=|||)
"Thôi ngay trò liếc mắt đưa tình đi" Lam Thuỵ Phong tao nhã nhấp một ngụm trà, không nể tình bạn thân hay người yêu của bạn mà giữ lễ.
Diệp Viễn Thiếu:... (tôi đưa tình hắn lúc nào?)
"Ra đây là anh Diệp Viễn Thiếu nổi tiếng của đại học T 3 nhiệm kỳ trước. Xin chào! Em là Lam Cát, đang học năm 2 tại đại học T. Em gái anh Diệp An em đã tình cờ gặp vài lần"
Diệp Viễn Thiếu đưa tay ra bắt lại giọng từ tốn "Chào em, Diệp An cũng có kể với anh về em. Em ấy vào học lớp C một phần cũng là nhờ em chỉ dẫn. Sau này mong em chiếu cố An An giúp anh"
Lam Cát cười tít mắt "Đương nhiên rồi ạ. Không ngờ anh Viễn Thiếu lại đẹp trai như vậy, sau này chắc em sẽ thường xuyên ghé Diệp gia lấy cớ tìm Diệp An để gặp anh mất thôi"
Trong khi Diệp Viễn Thiếu và Lam Cát "khanh khanh ta ta" vui vẻ, ngược lại Lam Thuỵ Phong và Sở Trác Nghiêm mặt đen thui âm trầm. Cả hai lập tức chặn cuộc nói chuyện lại.
"Tiểu Viễn, chúng ta nên gọi món rồi"
"Cát Nhi, em xem thực đơn món này có vẻ rất ngon"
Biết làm sao được hai người đàn ông cũng gọi là có khả năng hô phong hoán vũ trên thương trường, lại dễ dàng ghen tuông chỉ đơn giản vì chút chuyện nhỏ có liên quan đến người họ yêu cơ chứ.
Thức ăn rất nhanh được mang lên, chẳng mấy chốc đã dùng xong món khai vị. Lam Cát liên tục khen nức nở "Nghiêm ca, đồ ăn nhà anh rất ngon nha, ngon hơn đồ mẹ em nấu rồi"
Lam Thuỵ Phong gắp cho Lam Cát một miếng rau Lan Tử Đơn ăn giòn sừn sựt sốt với tiêu đỏ, cười mỉm"Cát Nhi, vậy từ giờ anh khỏi cần vào bếp nữa đúng không?"
Lam Cát dừng đũa mặt biến sắc vội xua tay "Không có, không có, anh hai nấu vẫn là nhất, là em thuận miệng chê mẹ nấu không ngon bằng nơi này chứ anh hai nấu ăn chiếm vị trí số 1 rồi. Em thích ăn đồ anh hai nấu nhất"
Lam Thuỵ Phong bấy giờ mới gật đầu hài lòng "Cát Nhi ngoan. Ăn thêm đi"
Diệp Viễn Thiếu bỏ ngoài tai màn phấn hường chậm rãi thưởng thức như lúc Sở Trác Nghiêm cho đầu bếp đến nấu trực tiếp ở Diệp gia. Tay nghề đầu bếp so với lúc đó bây giờ cao hơn không ít. Sở gia đào tạo quả là khắc nghiệt.
"Sở Trác Nghiêm, dùng bữa xong tôi muốn về công ty gọi anh trai tôi cùng đến biệt thự cổ đón em gái. Có lẽ lát nữa cả ba có dự định đi đâu chơi tôi không thể tiếp tục đi theo bồi cảnh được"
Sở Trác Nghiêm cảm thấy đã đến thời điểm thích hợp nên cũng lựa lời chuyển đề tài.
"Ừm. Thuỵ Phong, ý cậu thế nào?"
"Thế nào là thế nào?" Lam Thuỵ Phong nhướn mi.
"Khỏi cần giả vờ. Để Diệp An ở lại đó tĩnh dưỡng là ý định của cậu quân sư cho Nam Cung đại thiếu không phải sao?"
Diệp Viễn Thiếu nghe đến đó không khỏi ngạc nhiên một chút. Lam Thuỵ Phong kia có quen biết với Nam Cung Lãnh Dịch đứng đầu thế lực Lam Dực? Lại còn là quân sư?
Lam Thuỵ Phong cười cười, tay vẫn ôn nhu gắp thức ăn cho em gái bày tỏ không chút che dấu. "Để chặn được thế lực của Chu gia, tôi buộc lòng phải ghép Diệp An tam tiểu thư, em gái của Diệp Viễn Thiếu đây với Nam Cung đại thiếu. Bữa tiệc ở biệt thự cổ Lam Dực lúc đó tôi cũng có mặt. Tuy không sở hữu dị năng quý hiếm gì chỉ đơn giản là Phong hệ, nhưng dị năng của tôi đã biến dị, vì vậy có thể dễ dàng cảm nhận được biến hoá của tất cả mọi người lúc đó.
Diệp Viễn Thiếu, em gái cậu sở hữu Tinh Thần hệ, thể chất cơ thể cực tốt, chỉ cần một ngọn gió của tôi lướt qua, đã đủ để tôi tính toán cực chính xác tình huống và xem xét em gái cậu mang dị năng đó có thể giúp được Lam Dực hay không"
"Em gái tôi không phải để cho bất kỳ ai lợi dụng. Em ấy có cuộc sống riêng của mình. 19 năm qua đã có cuộc sống êm đềm, vậy thì các người kể cả Lam Dực không thể để em ấy tiếp tục sống an nhiên hay sao?" Diệp Viễn Thiếu ánh mắt âm trầm hơn rất nhiều, khí tức quay lại giống hệt thường ngày như khi anh đang sát phạt một đối thủ kinh tế nào đó thừa sống thiếu chết cùng anh trai Diệp Kiến Nguyên. Cuộc sống sắp tới của em gái nếu bây giờ anh không giải quyết tốt, rất có thể Diệp gia sẽ mất đi Diệp An vĩnh viễn. Đó là điều ba cha con anh không bao giờ muốn xảy ra nhất.
Lam Thuỵ Phong thái độ vẫn điềm nhiên không để ý, tay nhẹ nhàng lột vỏ một con Hài Đồng biển bỏ vào bát em gái.
"Diệp Viễn Thiếu, tôi đi du học ở Tây Đại Lục và Bắc Đại Lục hiểu rõ tình hình thế nào. Cậu biết năng lực em gái mình muốn giấu khỏi tai mắt người đời chúng tôi không can thiệp nếu Diệp gia đủ sức ém nhẹm.
Nói theo kiểu thánh thiện thì đây là chuyện liên quan đến sống còn của rất nhiều người. Có khi là cả thế giới. Nói một cách ích kỷ, thì tôi yêu mạng sống của những người quan trọng đối với tôi hơn cả nên xã hội sống chết tôi sẽ mặc kệ.
Nếu bây giờ em gái cậu không sát cánh cùng Lam Dực. Đừng nói là cuộc sống an nhiên tự tại, chẳng mấy chốc nữa mặt đất tràn ngập quái vật thì mạng sống còn khó giữ nữa là giấu dị năng"