Từng lớp băng mỏng lạnh buốt không kém dị năng của Cố Diệp Ninh khi cô cảm nhận Liệt Băng xuyên qua mạch máu chạy khắp cơ thể. Ngã xuống sàn nhà, Diệp An lập tức co cơ thể mình lại theo quán tính vì lạnh và sợ hãi.
Hình ảnh trừng phạt của Cố Diệp Ninh, Tĩnh Huyên, Nam Cung Lãnh Dạ, Chu Nhi, Minh Tu gây nên cho cơ thể Cố Minh Tuyền lúc đó không ngừng tái hiện, không ngừng va chạm vào não bộ khiến Diệp An tưởng như có hàng ngàn con voi đang chạy qua đầu của cô.
Cơn lạnh từ sâu trong xương tuỷ vang lên tiếng khậc khậc theo mỗi nhịp run rẩy của thân thể nhỏ bé kia. Diệp An nghe thấy tiếng tinh thần của mình không ngừng căng trướng và bạo động, không thấy có dấu hiệu dừng lại, cô hoảng sợ thét lên nhưng không thể.
Tinh thần của cô vừa mới trở về sao có thể bị tan vỡ dễ dàng như thế??
Tiếng nói của Diệp An lúc này khô cứng như gỗ mục, khàn khàn hệt một mụ phù thuỷ bò lên từ địa ngục u oán muốn trả thù con người.
”Từ nay về sau, cô sẽ trở thành một băng nữ. Khóc không được, nói không thông, vĩnh viễn phải chịu cơn lạnh tới thấu xương thấu tủy.”
Tiếng nói âm lãnh nguyền rủa của Cố Diệp Ninh không ngừng vang vọng, mở trừng mắt mang theo kinh sợ tột cùng, Diệp An nghĩ Liệt Băng đã theo cô đến kiếp này rồi, nó sẽ đeo bám cô đời đời kiếp kiếp không thoát để nhắc cho cô nhớ kiếp trước cô là một kẻ vong ân phụ nghĩa độc địa trời không dung đất không tha.
”Tôi không muốn chết.. Tiểu Nha cũng không muốn chết. Thế nhưng cô lại đẩy tôi, hãm hại tôi khiến Tiểu Nha vì bảo vệ tôi mà bị thương. Cô nói xem làm sao tôi có thể tha thứ cho cô đây?”
Không... tôi không cố ý. Tôi sai rồi!!
”Ninh Nhi, nhiều lời làm gì. Giết cô ta đi”
Đừng, ĐỪNG!!!
...
”Chết, có đôi khi là giải thoát. Sống, mới phải chịu sự dằn vặt”
Làm ơn dừng lại, tôi sai rồi TÔI BIẾT TÔI SAI RỒI!!!!!
...
”Diệp gia chủ, Diệp An tam tiểu thư rất tiếc không thể xúc phát dị năng. Bây giờ tiểu thư đã đủ 12 tuổi, độ tuổi xúc phát tốt nhất nhưng tinh thần lực quá mỏng không thể khai triển”
Nói dối, cô ấy có dị năng, sao các người lại khoá dị năng của Diệp An lại???
”Kẻ điêu ngoa tuỳ hứng như chị đừng mong được Triệu Lâm yêu. Rồi chị sẽ nhận cái chết dằn vặt khổ sở y hệt như mụ đàn bà Vĩnh Cơ vậy”
Cái gì?? Cô nói Vĩnh Cơ nào chết???
”Không. Không thể giết cô ta. Vậy quá dễ dàng” Phừng!!! Một ngọn lửa trắng độ nóng cực hạn nhanh chóng viết lên dòng chữ Vong Ân Bội Nghĩa lên gương mặt vặn vẹo của Cố Minh Tuyền
Thịt đỏ trên trán rơi từng mảng theo nhịp tay của Nam Cung Lãnh Dạ, mơ hồ lộ ra cả xương trắng.
KHÔNG!!! NAM CUNG LÃNH DẠ, KHÔNG CẦN!!!
”Chu Nhi, dùng dị năng của em phá huỷ tinh thần lực của cô ta đi”
ĐỪNG, TÔI VAN XIN CÔ DỪNG LẠI, LÀM ƠN!!!!
Diệp An thấy mình đang nằm giữa bãi đất trống, cơ thể lạnh buốt bị chế trụ bởi Hạ Kỳ Phong và Minh Tu. Mở trừng đôi mắt khô khốc vô hồn nhìn bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Chu Nhi vươn ra, nơi thịt cháy vẫn còn bốc làn khói mỏng. Chậm rãi lại gần và đặt ngón trỏ lên giữa mi tâm...
”Phá”
AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!
Tiếng tinh thần lực vỡ vụn loảng xoảng từng mảnh, sức lực bị rút cạn. Diệp An ngửa cổ lên gào rống tê tâm liệt phế. Hình ảnh sự vật câu nói của hai kiếp trộn lẫn không ngừng bòn rút ý chí của cô. Rơi vào vực thẳm sâu không đáy, bỗng một bóng dáng xuất hiện.
”Em gái”
Mở đôi mắt vô hồn không thể tin, Diệp An mấp máy đôi môi khô khốc thì thào những chữ không rõ nghĩa
”Em gái... Chị thật mệt mỏi”
Tách!!! Tách!! Tách!!!
Diệp An lặng lẽ rơi nước mắt trước hình bóng người kia. Không phát thành tiếng, chỉ để mặc nước mắt không ngừng lăn trên gương mặt yếu ớt thảm thương.
”Từ nhỏ tao đã chán ghét mày. Vô cùng chán ghét mày” Thanh âm quen thuộc đều đều cất lên chứa chan nỗi bất lực mà suốt hai kiếp cô sẽ không thể nào quên “ Tại sao? Tao cũng là con gái của cha mẹ. Tại sao lúc nào cha mẹ cũng chỉ thiên vị mày?”
Minh Hi. Là Minh Hi. Chị gái của cô. Bằng đôi mắt trỗng rống và cổ họng khàn đặc. Diệp An thấy bản thân đang mang hình dáng của Cố Minh Tuyền đối diện với chị gái của mình.
”Mày bị thành bây giờ. Đáng lắm” Nở nụ cười chua xót, Cố Minh Hi cúi mặt che dấu khổ sở nơi đáy mắt.
” Tao sẽ tự tay chấm dứt tất cả mọi chuyện. Kiềm chế bao năm...
...
... tao cũng mệt mỏi rồi”
Tia lửa điện từ tay Minh Hi loé sáng. Lách tách lách tách, sau đó bao trùm toàn thân cả hai. Diệp An đờ đẫn nhìn Lôi Điện của chị gái cắn nuốt từng tấc da thịt. Nỗi đau thấu tâm can kiếp trước khi bị thiêu sống đã phá vỡ chút ý thức còn sót lại của Diệp An.
Cố gắng bằng tất cả sức lực cô gom góp được, Diệp An cất tiếng nói đứt quãng khó nhọc.
”Hi. Chị... Xin lỗi..
...
...em.. xin lỗi!!”
Từ từ gục xuống, cô thấy Minh Hi mỉm cười, nụ cười thoả mãn như thể khi còn sống chung chị gái vẫn hay an ủi cô. “Qua rồi, Minh Tuyền, tất cả đều qua rồi.
...
.. em gái”
...
Trong một không gian bưng kín tối đen như mực có một bóng dáng mỏng manh vỡ nát nằm đó. Chiếc váy vàng nhạt nay đã rách rưới nhuốm màu máu tươi.
Mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, bóng dáng nhỏ bé kia đã hoàn toàn ngừng cử động. Nước mắt ngừng chảy. Môi khô nứt hé mở hít thở như có như không.. Gai băng vụn vặt rơi rớt bên cạnh nơi cô gái đang nằm.
Đúng lúc Diệp Vĩnh Thành sốt ruột muốn phá băng cứu con gái thì một tiếng vỡ loảng xoảng như thuỷ tinh rơi từ toà nhà cao tầng xuống mặt đường vang lên trong thư phòng, phá huỷ toàn bộ mọi vật dụng trong bán kính 2m.
Hạ xuống bức tường nước bảo vệ, Diệp Vĩnh Thành nhìn thấy Diệp An nằm đó nửa sống nửa chết, cơ thể nhuộm đỏ huyết sắc diễm lệ khiến ông tưởng con gái xúc phát thất bại đã đặt một chân đến quỷ môn quan rồi.
Diệp Vĩnh Thành tim đập thình thịch nhanh chóng lấy chiếc chăn mỏng trên thành ghế bao bọc cả người con gái lại sau đó chạy như bay ra khỏi thư phòng hướng về lầu 3 - phòng ngủ của Diệp An.
Vừa chạy ông vừa dùng tinh thần lực khuếch tán âm thanh vang vọng cả khu biệt thự ra lệnh nhanh chóng mời tất cả y bác sĩ riêng trong vòng 5 phút phải có mặt, đồng thời ra lệnh bất cứ ai cũng không được phép lại gần thư phòng cũng như phòng riêng của tam tiểu thư Diệp An, nếu không có lệnh của ông dù là con trai con gái cũng sẽ đều bị nghiêm phạt theo gia quy.
Tề quản gia nghe xong lập tức thi hành không nửa điểm dừng lại. Chỉ chưa đến 5 phút, toàn bộ y bác sĩ đều đã có mặt tại giường, nơi Diệp An đang mê man không rõ sống chết nhanh chóng chữa trị. Lúc nhìn thấy chiếc váy toàn máu là máu của cô đặt trong tay mình, đến Tề quản gia cũng phải thất kinh suýt nữa đứng không vững. Ông không được vào đó nhưng chỉ bằng cái váy này thôi ông cũng đã tưởng tượng ra cơ thể kia có bao nhiêu vết thương.
Cả nhà náo loạn do biến cố bất ngờ mang lại, không ai biết việc gì xảy ra, Tề quản gia thường ngày điềm tĩnh nay có vài phần khẩn trương sai sử họ làm theo yêu cầu của bác sĩ và lão gia khiến họ cũng khẩn trương theo. Không biết chuyện gì có thể khiến bức tượng sống Tề quản gia lay động đến vậy, nhưng chắc chắn là việc không nhỏ liên quan đến tam tiểu thư Diệp An. Hòn ngọc quý trên tay gia tộc Diệp gia có thể xảy ra chuyện gì đây?
Hình ảnh trừng phạt của Cố Diệp Ninh, Tĩnh Huyên, Nam Cung Lãnh Dạ, Chu Nhi, Minh Tu gây nên cho cơ thể Cố Minh Tuyền lúc đó không ngừng tái hiện, không ngừng va chạm vào não bộ khiến Diệp An tưởng như có hàng ngàn con voi đang chạy qua đầu của cô.
Cơn lạnh từ sâu trong xương tuỷ vang lên tiếng khậc khậc theo mỗi nhịp run rẩy của thân thể nhỏ bé kia. Diệp An nghe thấy tiếng tinh thần của mình không ngừng căng trướng và bạo động, không thấy có dấu hiệu dừng lại, cô hoảng sợ thét lên nhưng không thể.
Tinh thần của cô vừa mới trở về sao có thể bị tan vỡ dễ dàng như thế??
Tiếng nói của Diệp An lúc này khô cứng như gỗ mục, khàn khàn hệt một mụ phù thuỷ bò lên từ địa ngục u oán muốn trả thù con người.
”Từ nay về sau, cô sẽ trở thành một băng nữ. Khóc không được, nói không thông, vĩnh viễn phải chịu cơn lạnh tới thấu xương thấu tủy.”
Tiếng nói âm lãnh nguyền rủa của Cố Diệp Ninh không ngừng vang vọng, mở trừng mắt mang theo kinh sợ tột cùng, Diệp An nghĩ Liệt Băng đã theo cô đến kiếp này rồi, nó sẽ đeo bám cô đời đời kiếp kiếp không thoát để nhắc cho cô nhớ kiếp trước cô là một kẻ vong ân phụ nghĩa độc địa trời không dung đất không tha.
”Tôi không muốn chết.. Tiểu Nha cũng không muốn chết. Thế nhưng cô lại đẩy tôi, hãm hại tôi khiến Tiểu Nha vì bảo vệ tôi mà bị thương. Cô nói xem làm sao tôi có thể tha thứ cho cô đây?”
Không... tôi không cố ý. Tôi sai rồi!!
”Ninh Nhi, nhiều lời làm gì. Giết cô ta đi”
Đừng, ĐỪNG!!!
...
”Chết, có đôi khi là giải thoát. Sống, mới phải chịu sự dằn vặt”
Làm ơn dừng lại, tôi sai rồi TÔI BIẾT TÔI SAI RỒI!!!!!
...
”Diệp gia chủ, Diệp An tam tiểu thư rất tiếc không thể xúc phát dị năng. Bây giờ tiểu thư đã đủ 12 tuổi, độ tuổi xúc phát tốt nhất nhưng tinh thần lực quá mỏng không thể khai triển”
Nói dối, cô ấy có dị năng, sao các người lại khoá dị năng của Diệp An lại???
”Kẻ điêu ngoa tuỳ hứng như chị đừng mong được Triệu Lâm yêu. Rồi chị sẽ nhận cái chết dằn vặt khổ sở y hệt như mụ đàn bà Vĩnh Cơ vậy”
Cái gì?? Cô nói Vĩnh Cơ nào chết???
”Không. Không thể giết cô ta. Vậy quá dễ dàng” Phừng!!! Một ngọn lửa trắng độ nóng cực hạn nhanh chóng viết lên dòng chữ Vong Ân Bội Nghĩa lên gương mặt vặn vẹo của Cố Minh Tuyền
Thịt đỏ trên trán rơi từng mảng theo nhịp tay của Nam Cung Lãnh Dạ, mơ hồ lộ ra cả xương trắng.
KHÔNG!!! NAM CUNG LÃNH DẠ, KHÔNG CẦN!!!
”Chu Nhi, dùng dị năng của em phá huỷ tinh thần lực của cô ta đi”
ĐỪNG, TÔI VAN XIN CÔ DỪNG LẠI, LÀM ƠN!!!!
Diệp An thấy mình đang nằm giữa bãi đất trống, cơ thể lạnh buốt bị chế trụ bởi Hạ Kỳ Phong và Minh Tu. Mở trừng đôi mắt khô khốc vô hồn nhìn bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Chu Nhi vươn ra, nơi thịt cháy vẫn còn bốc làn khói mỏng. Chậm rãi lại gần và đặt ngón trỏ lên giữa mi tâm...
”Phá”
AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!
Tiếng tinh thần lực vỡ vụn loảng xoảng từng mảnh, sức lực bị rút cạn. Diệp An ngửa cổ lên gào rống tê tâm liệt phế. Hình ảnh sự vật câu nói của hai kiếp trộn lẫn không ngừng bòn rút ý chí của cô. Rơi vào vực thẳm sâu không đáy, bỗng một bóng dáng xuất hiện.
”Em gái”
Mở đôi mắt vô hồn không thể tin, Diệp An mấp máy đôi môi khô khốc thì thào những chữ không rõ nghĩa
”Em gái... Chị thật mệt mỏi”
Tách!!! Tách!! Tách!!!
Diệp An lặng lẽ rơi nước mắt trước hình bóng người kia. Không phát thành tiếng, chỉ để mặc nước mắt không ngừng lăn trên gương mặt yếu ớt thảm thương.
”Từ nhỏ tao đã chán ghét mày. Vô cùng chán ghét mày” Thanh âm quen thuộc đều đều cất lên chứa chan nỗi bất lực mà suốt hai kiếp cô sẽ không thể nào quên “ Tại sao? Tao cũng là con gái của cha mẹ. Tại sao lúc nào cha mẹ cũng chỉ thiên vị mày?”
Minh Hi. Là Minh Hi. Chị gái của cô. Bằng đôi mắt trỗng rống và cổ họng khàn đặc. Diệp An thấy bản thân đang mang hình dáng của Cố Minh Tuyền đối diện với chị gái của mình.
”Mày bị thành bây giờ. Đáng lắm” Nở nụ cười chua xót, Cố Minh Hi cúi mặt che dấu khổ sở nơi đáy mắt.
” Tao sẽ tự tay chấm dứt tất cả mọi chuyện. Kiềm chế bao năm...
...
... tao cũng mệt mỏi rồi”
Tia lửa điện từ tay Minh Hi loé sáng. Lách tách lách tách, sau đó bao trùm toàn thân cả hai. Diệp An đờ đẫn nhìn Lôi Điện của chị gái cắn nuốt từng tấc da thịt. Nỗi đau thấu tâm can kiếp trước khi bị thiêu sống đã phá vỡ chút ý thức còn sót lại của Diệp An.
Cố gắng bằng tất cả sức lực cô gom góp được, Diệp An cất tiếng nói đứt quãng khó nhọc.
”Hi. Chị... Xin lỗi..
...
...em.. xin lỗi!!”
Từ từ gục xuống, cô thấy Minh Hi mỉm cười, nụ cười thoả mãn như thể khi còn sống chung chị gái vẫn hay an ủi cô. “Qua rồi, Minh Tuyền, tất cả đều qua rồi.
...
.. em gái”
...
Trong một không gian bưng kín tối đen như mực có một bóng dáng mỏng manh vỡ nát nằm đó. Chiếc váy vàng nhạt nay đã rách rưới nhuốm màu máu tươi.
Mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, bóng dáng nhỏ bé kia đã hoàn toàn ngừng cử động. Nước mắt ngừng chảy. Môi khô nứt hé mở hít thở như có như không.. Gai băng vụn vặt rơi rớt bên cạnh nơi cô gái đang nằm.
Đúng lúc Diệp Vĩnh Thành sốt ruột muốn phá băng cứu con gái thì một tiếng vỡ loảng xoảng như thuỷ tinh rơi từ toà nhà cao tầng xuống mặt đường vang lên trong thư phòng, phá huỷ toàn bộ mọi vật dụng trong bán kính 2m.
Hạ xuống bức tường nước bảo vệ, Diệp Vĩnh Thành nhìn thấy Diệp An nằm đó nửa sống nửa chết, cơ thể nhuộm đỏ huyết sắc diễm lệ khiến ông tưởng con gái xúc phát thất bại đã đặt một chân đến quỷ môn quan rồi.
Diệp Vĩnh Thành tim đập thình thịch nhanh chóng lấy chiếc chăn mỏng trên thành ghế bao bọc cả người con gái lại sau đó chạy như bay ra khỏi thư phòng hướng về lầu 3 - phòng ngủ của Diệp An.
Vừa chạy ông vừa dùng tinh thần lực khuếch tán âm thanh vang vọng cả khu biệt thự ra lệnh nhanh chóng mời tất cả y bác sĩ riêng trong vòng 5 phút phải có mặt, đồng thời ra lệnh bất cứ ai cũng không được phép lại gần thư phòng cũng như phòng riêng của tam tiểu thư Diệp An, nếu không có lệnh của ông dù là con trai con gái cũng sẽ đều bị nghiêm phạt theo gia quy.
Tề quản gia nghe xong lập tức thi hành không nửa điểm dừng lại. Chỉ chưa đến 5 phút, toàn bộ y bác sĩ đều đã có mặt tại giường, nơi Diệp An đang mê man không rõ sống chết nhanh chóng chữa trị. Lúc nhìn thấy chiếc váy toàn máu là máu của cô đặt trong tay mình, đến Tề quản gia cũng phải thất kinh suýt nữa đứng không vững. Ông không được vào đó nhưng chỉ bằng cái váy này thôi ông cũng đã tưởng tượng ra cơ thể kia có bao nhiêu vết thương.
Cả nhà náo loạn do biến cố bất ngờ mang lại, không ai biết việc gì xảy ra, Tề quản gia thường ngày điềm tĩnh nay có vài phần khẩn trương sai sử họ làm theo yêu cầu của bác sĩ và lão gia khiến họ cũng khẩn trương theo. Không biết chuyện gì có thể khiến bức tượng sống Tề quản gia lay động đến vậy, nhưng chắc chắn là việc không nhỏ liên quan đến tam tiểu thư Diệp An. Hòn ngọc quý trên tay gia tộc Diệp gia có thể xảy ra chuyện gì đây?