Anh không thể nào chịu được nước mắt em rơi trên quãng đường dài cô độc.
Em chính là tuổi thanh xuân, là hạnh phúc nhất trong đời anh có được.
Em từng lơ đãng mỉm cười với anh.
Từng lơ đãng nắm chặt lấy tay anh.
Hôn lên môi anh thủ thỉ em yêu anh đến nhường nào.
Cuối cùng lại bỏ rơi anh.
Không có em, ngay cả thở anh cũng không còn làm được.
------
Hai bóng người liên tục so chiêu từ mặt đất cho đến không trung, đất bị cày xới đen đúa từ Hắc Diễm trộn lẫn với tinh thể băng xanh lam xinh đẹp, cây cối xung quanh nứt gãy tơi tả cũng bị bao phủ hai màu như vậy điểm một ít khói từ dị năng tạo nên một khung cảnh xác xơ, quỷ dị vô cùng.
Diệp Môn đưa hai tay về trước vẽ nên một vòng tròn Hắc Diễm cực lớn, nén lại thành một quả cầu gai bán kính 1m rồi phân tán thành vô số quả nhỏ ném trên diện rộng về phía cô gái mặc váy trắng đã rách nhuộm đỏ vạt từ máu tươi.
Băng Thủ dựng lên một lần nữa bao bọc lại toàn bộ cơ thể mình, Diệp An thở dốc nhìn ánh mắt đỏ ngầu của Diệp Môn như hận không thể đợi xé thịt uống máu cô cho tới miếng cuối cùng.
"Nếu không phải tại mày Tiểu Vệ sẽ không bị thương mà về thành Tây tĩnh dưỡng. Cô ấy sẽ không bị gặp hoạ diệt môn... TẤT CẢ LÀ TẠI MÀY!!!"
Diệp Môn hét lên đau đớn, vung lợi trảo sắc bén lên đập vỡ đôi chiếc khiên Băng hệ trước đó đã sắp nứt vỡ do đỡ đòn quá nhiều của Diệp An, làm cô bị phản lực bay về sau 10m rồi dừng lại.
Phun ra một ngụm máu tươi, Diệp An khó chịu nhớ đến cảnh mấy tháng trước cô gái tên Tiểu Vệ kia lơ ngơ qua đường, bị đẩy phía sau lưng rồi va chạm với xe cao tần của chủ thể Diệp An khiến gãy mất chân trái phải về Đổng gia tĩnh dưỡng. Đúng rồi Đổng gia... hoạ diệt môn...
Chậc... thật cmn trùng hợp, ra cô gái tên Vệ kia họ Đổng.
Tai nạn cô không nhận thay cho Diệp An đâu nhé, rõ ràng là bị đẩy ra trước đầu xe của cô. Hừm... nếu bây giờ nói bạn gái hắn bị chính em gái ruột đẩy chắc chắn hắn sẽ không tin. Còn cái hoạ kia...
Diệp An nhìn kẻ hận thù mù quáng Diệp Môn không khỏi nghiến răng nghiến lợi "Não ngươi bị chó ăn mất rồi sao? Chu gia là kẻ giết chết toàn bộ Đổng gia sao ngươi không trả thù bọn chúng lại tính lên đầu ta là thế quái nào?? Ngươi tính sổ với bọn chúng xong đi rồi hẵng tìm đến ta có được không? Cmn hay là với ngươi thì cái gì dễ làm trước?? Thấy ta có mỗi một mình nên ưu tiên lên đầu hả?"
Diệp Môn siết chặt nắm đấm vung lên một lần nữa cực nhanh, khi cô đang chật vật né tránh do mấy vết thương sâu Hắc Diễm tác động làm chậm tốc độ, thì mắt phải của Diệp Môn rơi ra một giọt nước mắt đỏ như máu khiến Diệp An thất thần.
Hắn đang khóc.
Không kịp né, bả vai bị hắn đánh trúng khiến Diệp An rên lên đau đớn, tiếng xương rạn vang lên rõ ràng làm sắc mặt Diệp An tái nhợt.
Diệp Môn rít từng chữ qua kẽ răng "Mày không hiểu... Ngọn nguồn là do mày... cũng do cả Chu gia. Tao đã ở đó.
Nếu không phải do tất cả lũ ích kỷ bọn mày, tao đã không bị biến thành tang thi ngay lúc đang ở bên cô ấy...
Tao sẽ giết mày sau đó sẽ đi cùng Tiểu Vệ... Cái thế giới ghê tởm này nên sống trong địa ngục một lần nữa từ tang thi Chu gia.
Chết - hết - tất - cả - đi"
- Anh vẫn sẽ yêu em chứ? Khi bị biến đổi rồi... anh vẫn sẽ nhớ tới em chứ?
Sẽ nhớ đến em phải không?? A Môn... -
Diệp An bàng hoàng nghe những lời Diệp Môn vừa nói. Thân ảnh hắn cô độc đầy đau đớn đứng đó, đơn bạc, chật vật không khác gì cô. Mắt hắn đẫm huyết lệ, răng nanh nghiến ken két cắn nát khóe môi rỉ ra máu đen...
Hắn ta đã ăn cô gái đó.
Ăn người con gái mà hắn yêu nhất.
Tâm trạng đau khổ giãy dụa khi cho từng miếng thịt của người yêu vào miệng... mấy ai có thể hiểu được.
...
"A Môn... đừng chạy nữa... sẽ không thoát được..."
"Tiểu Vệ... gắng một chút, anh sẽ đưa em ra khỏi đây, sau đó anh sẽ đi ngay"
"Không" cô lắc đầu " Muộn rồi... cơn sốt không hề giảm... máu của anh thành màu đen rồi... động tác cũng đã cứng ngắc. Mà chân em thế này, cũng không chạy được"
"Không, Tiểu Vệ, vậy anh sẽ đi... anh sẽ đi"
"Đừng, anh có đi em cũng sẽ chết, tang thi còn ở phía sau rất đông" cô níu tay người yêu lại
"Tiểu Vệ.. vậy anh phải làm sao... nếu cứ thế này em sẽ..."
"Giết em đi... đúng rồi... Không sao đâu, hãy giết em đi.
Đừng sợ, A Môn, răng nanh của anh đã dài ra rồi. Thà chết trong tay anh chứ em không muốn chết trong tay chúng"
"Không... Tiểu Vệ, đừng ôm anh, mau... buông anh ra nếu không em sẽ chết"
Cô siết chặt lấy eo người yêu, hôn lên môi hắn, vùi đầu hắn vào hõm cổ mình, mỉm cười "Em yêu anh... A Môn, sau khi em chết, hãy ăn cơ thể của em đừng chừa lại gì... Nhớ ăn cả xương của em cho sạch.
Khi anh đã ăn hết cơ thể của em rồi.. Em sẽ trở thành máu thịt của anh... Trở thành sức mạnh của anh "
"Không, Tiểu.... Vệ... Ư...ư"
"A Môn... Lúc đó em sẽ hoàn toàn thuộc về... anh....... Hự...
... Đúng rồi.. hãy cắn xé em như thế này.
A... Môn... Anh... có yêu em không?"
Anh yêu em,
...
Chỉ bằng cách này... Yêu em,
Giết chết em,
Để hai chúng ta không bao giờ cách xa nhau được nữa,
...
Anh yêu em.
...
"A Môn... đừng khóc!"
....
Khi tìm được vị trí của cô chủ dựa theo khí tức quen thuộc, Minh Nhiễm cảm nhận được hơi lạnh thấu xương đang ập vào người bất giác khiến cậu nhóc rùng mình. Là dị năng của cô chủ.
Dẫm chân lên đến chỗ mặt đất lạo xạo toàn gai băng và màu đen hắc ám hòa lẫn vào bùn đất, Minh Nhiễm thấp thoáng thấy bóng người đứng xa xa phía trước. Diệp Hoa nằng nặc đòi theo, còn dẫn theo cả Hà Như Bình, Diệp Vĩnh Thành và một vài người bạn học của cô ta. Minh Nhiễm rất khó chịu muốn đánh bay lũ người này nhưng mà hai người anh của cô chủ gấp gáp lo lắng em gái bị thương giục cậu nhóc nhanh chóng đi tìm, nên Minh Nhiễm đành phải bất đắc dĩ gạt sự bất mãn sang một bên lần theo khí tức Diệp An.
Lúc bóng người phía trước đã hiện rõ, hàn khí lạnh thấu xương thẩm thấu vào từng lớp da lớp thịt khiến những người đi cùng đều vô thức lạnh run cầm cập. Thì hình ảnh đập vào mắt kia làm cho tất cả mọi người quên đi cái lạnh bần thần khựng lại.
Trước mắt họ là bóng lưng một cô gái mặc chiếc váy trắng muốt nhưng tà váy đã rách tơi tả nhuộm màu máu và khói đen, hai cánh tay chằng chịt vết thương điểm lên vài mảng băng kết tinh che lại vết thương lớn.
Mái tóc đen dài bay trong gió lạnh, như nghe thấy tiếng động cô gái chậm rãi quay lại nửa bên mặt, ánh mắt màu bạc hờ hững không chút độ ấm như đâm xuyên vào lòng người chạm phải, khóe môi đỏ tươi rỉ ra chút máu, nổi bật trên nền gương mặt trắng nõn cũng bị xây xát nhẹ, vết nặng nhất trên gò má đã bị băng kết tinh lại càng tăng thêm vài phần huyết tinh tàn nhẫn.
Cái đáng chú ý nhất là trên cánh tay trái của cô có hằng hà sa số những mũi lê xanh lam nhọn hoắt đang ở thế đâm vào lồng ngực người phía trước... Còn đầu của hắn vừa lúc đã lìa khỏi cơ thể đang nằm trên tay phải của cô. Mắt của hắn đã nhắm lại, nửa bên mặt bị cào rách chảy ra máu đen xì tỏa hắc khí.
Nhưng khuôn mặt của cái đầu kia không quá đỗi xa lạ đối với những người ở đây nữa..
Ngay khi Diệp An dừng động tác lại hoàn toàn... Cơ thể và cái đầu kia lập tức vỡ tan ra thành hàng ngàn mảnh rơi đầy dưới chân cô. Ánh mắt cô gái vẫn lạnh băng hờ hững nhìn xuyên vào gương mặt của Diệp Hoa đang thất kinh đứng nguyên tại chỗ như đang không thể lường trước được chuyện này.
Tiếng lá cây đông cứng cọ vào nhau rơi xuống đất lạo xạo...
Tiếng gió rít thổi tung mái tóc của Diệp An, gió mang theo hắc khí và hàn khí chạm vào đáy lòng lạnh lẽo như nhẹ vuốt qua từng khuôn mặt của đám người bất cẩn xâm nhập lãnh địa của Atula sứ giả địa ngục.
Tách!!! Tách
Giọt nước mắt rơi xuống nền đất, tiếng xương khớp từ lòng bàn tay đã siết đến chảy máu, Hà Như Bình trừng mắt không dám tin vào cảnh mình vừa nhìn thấy, tiếng ngập ngừng trong cổ họng bà kêu lên đau đớn tột cùng...
"A.... MÔN....!!!!! "
...
...
Anh đừng khóc...
Từng giọt nước mắt này của anh em luôn cất giữ trong lòng
Em đã hứa sẽ nắm chặt lấy tay anh
Dù đến cuối cùng chúng ta đã không thể sống bên nhau hạnh phúc trọn đời
Trong câu chuyện mà em thích nhất
Đôi tay anh dang rộng như thiên sứ ôm lấy em...
Biến thành đôi cánh bảo vệ em
Che chở em
A Môn... trở thành máu thịt của anh... cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau mãi mãi
... Dù kết cục của đôi ta là một kết thúc buồn.
Em chính là tuổi thanh xuân, là hạnh phúc nhất trong đời anh có được.
Em từng lơ đãng mỉm cười với anh.
Từng lơ đãng nắm chặt lấy tay anh.
Hôn lên môi anh thủ thỉ em yêu anh đến nhường nào.
Cuối cùng lại bỏ rơi anh.
Không có em, ngay cả thở anh cũng không còn làm được.
------
Hai bóng người liên tục so chiêu từ mặt đất cho đến không trung, đất bị cày xới đen đúa từ Hắc Diễm trộn lẫn với tinh thể băng xanh lam xinh đẹp, cây cối xung quanh nứt gãy tơi tả cũng bị bao phủ hai màu như vậy điểm một ít khói từ dị năng tạo nên một khung cảnh xác xơ, quỷ dị vô cùng.
Diệp Môn đưa hai tay về trước vẽ nên một vòng tròn Hắc Diễm cực lớn, nén lại thành một quả cầu gai bán kính 1m rồi phân tán thành vô số quả nhỏ ném trên diện rộng về phía cô gái mặc váy trắng đã rách nhuộm đỏ vạt từ máu tươi.
Băng Thủ dựng lên một lần nữa bao bọc lại toàn bộ cơ thể mình, Diệp An thở dốc nhìn ánh mắt đỏ ngầu của Diệp Môn như hận không thể đợi xé thịt uống máu cô cho tới miếng cuối cùng.
"Nếu không phải tại mày Tiểu Vệ sẽ không bị thương mà về thành Tây tĩnh dưỡng. Cô ấy sẽ không bị gặp hoạ diệt môn... TẤT CẢ LÀ TẠI MÀY!!!"
Diệp Môn hét lên đau đớn, vung lợi trảo sắc bén lên đập vỡ đôi chiếc khiên Băng hệ trước đó đã sắp nứt vỡ do đỡ đòn quá nhiều của Diệp An, làm cô bị phản lực bay về sau 10m rồi dừng lại.
Phun ra một ngụm máu tươi, Diệp An khó chịu nhớ đến cảnh mấy tháng trước cô gái tên Tiểu Vệ kia lơ ngơ qua đường, bị đẩy phía sau lưng rồi va chạm với xe cao tần của chủ thể Diệp An khiến gãy mất chân trái phải về Đổng gia tĩnh dưỡng. Đúng rồi Đổng gia... hoạ diệt môn...
Chậc... thật cmn trùng hợp, ra cô gái tên Vệ kia họ Đổng.
Tai nạn cô không nhận thay cho Diệp An đâu nhé, rõ ràng là bị đẩy ra trước đầu xe của cô. Hừm... nếu bây giờ nói bạn gái hắn bị chính em gái ruột đẩy chắc chắn hắn sẽ không tin. Còn cái hoạ kia...
Diệp An nhìn kẻ hận thù mù quáng Diệp Môn không khỏi nghiến răng nghiến lợi "Não ngươi bị chó ăn mất rồi sao? Chu gia là kẻ giết chết toàn bộ Đổng gia sao ngươi không trả thù bọn chúng lại tính lên đầu ta là thế quái nào?? Ngươi tính sổ với bọn chúng xong đi rồi hẵng tìm đến ta có được không? Cmn hay là với ngươi thì cái gì dễ làm trước?? Thấy ta có mỗi một mình nên ưu tiên lên đầu hả?"
Diệp Môn siết chặt nắm đấm vung lên một lần nữa cực nhanh, khi cô đang chật vật né tránh do mấy vết thương sâu Hắc Diễm tác động làm chậm tốc độ, thì mắt phải của Diệp Môn rơi ra một giọt nước mắt đỏ như máu khiến Diệp An thất thần.
Hắn đang khóc.
Không kịp né, bả vai bị hắn đánh trúng khiến Diệp An rên lên đau đớn, tiếng xương rạn vang lên rõ ràng làm sắc mặt Diệp An tái nhợt.
Diệp Môn rít từng chữ qua kẽ răng "Mày không hiểu... Ngọn nguồn là do mày... cũng do cả Chu gia. Tao đã ở đó.
Nếu không phải do tất cả lũ ích kỷ bọn mày, tao đã không bị biến thành tang thi ngay lúc đang ở bên cô ấy...
Tao sẽ giết mày sau đó sẽ đi cùng Tiểu Vệ... Cái thế giới ghê tởm này nên sống trong địa ngục một lần nữa từ tang thi Chu gia.
Chết - hết - tất - cả - đi"
- Anh vẫn sẽ yêu em chứ? Khi bị biến đổi rồi... anh vẫn sẽ nhớ tới em chứ?
Sẽ nhớ đến em phải không?? A Môn... -
Diệp An bàng hoàng nghe những lời Diệp Môn vừa nói. Thân ảnh hắn cô độc đầy đau đớn đứng đó, đơn bạc, chật vật không khác gì cô. Mắt hắn đẫm huyết lệ, răng nanh nghiến ken két cắn nát khóe môi rỉ ra máu đen...
Hắn ta đã ăn cô gái đó.
Ăn người con gái mà hắn yêu nhất.
Tâm trạng đau khổ giãy dụa khi cho từng miếng thịt của người yêu vào miệng... mấy ai có thể hiểu được.
...
"A Môn... đừng chạy nữa... sẽ không thoát được..."
"Tiểu Vệ... gắng một chút, anh sẽ đưa em ra khỏi đây, sau đó anh sẽ đi ngay"
"Không" cô lắc đầu " Muộn rồi... cơn sốt không hề giảm... máu của anh thành màu đen rồi... động tác cũng đã cứng ngắc. Mà chân em thế này, cũng không chạy được"
"Không, Tiểu Vệ, vậy anh sẽ đi... anh sẽ đi"
"Đừng, anh có đi em cũng sẽ chết, tang thi còn ở phía sau rất đông" cô níu tay người yêu lại
"Tiểu Vệ.. vậy anh phải làm sao... nếu cứ thế này em sẽ..."
"Giết em đi... đúng rồi... Không sao đâu, hãy giết em đi.
Đừng sợ, A Môn, răng nanh của anh đã dài ra rồi. Thà chết trong tay anh chứ em không muốn chết trong tay chúng"
"Không... Tiểu Vệ, đừng ôm anh, mau... buông anh ra nếu không em sẽ chết"
Cô siết chặt lấy eo người yêu, hôn lên môi hắn, vùi đầu hắn vào hõm cổ mình, mỉm cười "Em yêu anh... A Môn, sau khi em chết, hãy ăn cơ thể của em đừng chừa lại gì... Nhớ ăn cả xương của em cho sạch.
Khi anh đã ăn hết cơ thể của em rồi.. Em sẽ trở thành máu thịt của anh... Trở thành sức mạnh của anh "
"Không, Tiểu.... Vệ... Ư...ư"
"A Môn... Lúc đó em sẽ hoàn toàn thuộc về... anh....... Hự...
... Đúng rồi.. hãy cắn xé em như thế này.
A... Môn... Anh... có yêu em không?"
Anh yêu em,
...
Chỉ bằng cách này... Yêu em,
Giết chết em,
Để hai chúng ta không bao giờ cách xa nhau được nữa,
...
Anh yêu em.
...
"A Môn... đừng khóc!"
....
Khi tìm được vị trí của cô chủ dựa theo khí tức quen thuộc, Minh Nhiễm cảm nhận được hơi lạnh thấu xương đang ập vào người bất giác khiến cậu nhóc rùng mình. Là dị năng của cô chủ.
Dẫm chân lên đến chỗ mặt đất lạo xạo toàn gai băng và màu đen hắc ám hòa lẫn vào bùn đất, Minh Nhiễm thấp thoáng thấy bóng người đứng xa xa phía trước. Diệp Hoa nằng nặc đòi theo, còn dẫn theo cả Hà Như Bình, Diệp Vĩnh Thành và một vài người bạn học của cô ta. Minh Nhiễm rất khó chịu muốn đánh bay lũ người này nhưng mà hai người anh của cô chủ gấp gáp lo lắng em gái bị thương giục cậu nhóc nhanh chóng đi tìm, nên Minh Nhiễm đành phải bất đắc dĩ gạt sự bất mãn sang một bên lần theo khí tức Diệp An.
Lúc bóng người phía trước đã hiện rõ, hàn khí lạnh thấu xương thẩm thấu vào từng lớp da lớp thịt khiến những người đi cùng đều vô thức lạnh run cầm cập. Thì hình ảnh đập vào mắt kia làm cho tất cả mọi người quên đi cái lạnh bần thần khựng lại.
Trước mắt họ là bóng lưng một cô gái mặc chiếc váy trắng muốt nhưng tà váy đã rách tơi tả nhuộm màu máu và khói đen, hai cánh tay chằng chịt vết thương điểm lên vài mảng băng kết tinh che lại vết thương lớn.
Mái tóc đen dài bay trong gió lạnh, như nghe thấy tiếng động cô gái chậm rãi quay lại nửa bên mặt, ánh mắt màu bạc hờ hững không chút độ ấm như đâm xuyên vào lòng người chạm phải, khóe môi đỏ tươi rỉ ra chút máu, nổi bật trên nền gương mặt trắng nõn cũng bị xây xát nhẹ, vết nặng nhất trên gò má đã bị băng kết tinh lại càng tăng thêm vài phần huyết tinh tàn nhẫn.
Cái đáng chú ý nhất là trên cánh tay trái của cô có hằng hà sa số những mũi lê xanh lam nhọn hoắt đang ở thế đâm vào lồng ngực người phía trước... Còn đầu của hắn vừa lúc đã lìa khỏi cơ thể đang nằm trên tay phải của cô. Mắt của hắn đã nhắm lại, nửa bên mặt bị cào rách chảy ra máu đen xì tỏa hắc khí.
Nhưng khuôn mặt của cái đầu kia không quá đỗi xa lạ đối với những người ở đây nữa..
Ngay khi Diệp An dừng động tác lại hoàn toàn... Cơ thể và cái đầu kia lập tức vỡ tan ra thành hàng ngàn mảnh rơi đầy dưới chân cô. Ánh mắt cô gái vẫn lạnh băng hờ hững nhìn xuyên vào gương mặt của Diệp Hoa đang thất kinh đứng nguyên tại chỗ như đang không thể lường trước được chuyện này.
Tiếng lá cây đông cứng cọ vào nhau rơi xuống đất lạo xạo...
Tiếng gió rít thổi tung mái tóc của Diệp An, gió mang theo hắc khí và hàn khí chạm vào đáy lòng lạnh lẽo như nhẹ vuốt qua từng khuôn mặt của đám người bất cẩn xâm nhập lãnh địa của Atula sứ giả địa ngục.
Tách!!! Tách
Giọt nước mắt rơi xuống nền đất, tiếng xương khớp từ lòng bàn tay đã siết đến chảy máu, Hà Như Bình trừng mắt không dám tin vào cảnh mình vừa nhìn thấy, tiếng ngập ngừng trong cổ họng bà kêu lên đau đớn tột cùng...
"A.... MÔN....!!!!! "
...
...
Anh đừng khóc...
Từng giọt nước mắt này của anh em luôn cất giữ trong lòng
Em đã hứa sẽ nắm chặt lấy tay anh
Dù đến cuối cùng chúng ta đã không thể sống bên nhau hạnh phúc trọn đời
Trong câu chuyện mà em thích nhất
Đôi tay anh dang rộng như thiên sứ ôm lấy em...
Biến thành đôi cánh bảo vệ em
Che chở em
A Môn... trở thành máu thịt của anh... cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau mãi mãi
... Dù kết cục của đôi ta là một kết thúc buồn.