Biểu tình ở trên mặt của Khương Sam rất chi là kỳ quái, cô chậm rãi liếc mắt nhìn từng người, từng người trong đám người Khương Mật, con ngươi đen láy như là muốn đem tất cả khuôn mặt của từng người khắc sâu vào trong tâm, cô nhìn thật cẩn thận.
"Ba ba tôi đi rồi, các người đều là thân nhân duy nhất còn lại của tôi, tôi chẳng qua là muốn lấy lại đồ thuộc về mình, thật sự làm như vậy là tội ác tày trời sao? Vậy, nếu như tôi không tố cáo đi lên? Tôi nếu như không truy cứu, vẫn luôn ở trường học đi học, có phải hay không chờ khi tôi trở về, cái gì đều không có? Các người thật sự không biết sao, tôi là người, không phải là một con rối gỗ không có cảm xúc, tôi cũng sẽ có tình cảm của mình, tôi cũng sẽ khổ sở, gặp chuyện như vậy, trong tim tôi cũng đau như dao cắt, vì cái gì các người thân là người chí thân* lại có thể làm chuyện như vậy đâu."
(chí thân*: người có đạo đức)
Trong con ngươi đen như của Khương Sam mực như bịt kín một tầng sương mù, Vân Yên vụ nhiễu*, âm thanh thấp giọng chất vấn có chút yếu đuối, biểu tình bi ai kia như là ngay sau đó có thể khóc như mưa đến nơi vậy, mọi người nhìn thấy cũng có chút khó chịu đến không thở nổi.
(Vân Yên vụ nhiễu*:Ta k biết nghĩa là gì nữa...ta tra k ra...có nàng nào biết thì chỉ ta nha)
Bà Chu hiển nhiên cũng bị Khương Sam như vậy làm cho thất kinh, thần sắc không tự chủ có chút mềm đi, ánh mắt đục ngầu đảo qua đảo lại, bộ dáng như là có chút đau lòng. Khương Mật vừa thấy bà Chu có vẻ mặt này, nhất thời liền biết là không tốt, trong đầu báo mạnh một hồi chuông cảnh giác!
Khương Sam gượng ép chua xót giật nhẹ khóe miệng, thanh âm run run nói: "Bà nội, con chưa từng có nói sau này sẽ không phụng dưỡng người như lời của người nói..."
"Đừng nói nữa! Tôi biết cô đánh chủ ý cái gì, cô dưỡng, sau đó lại đánh chủ ý lên di sản của bà nội cô? Tâm tư cô thật độc ác! Nói dễ nghe như vậy, còn không phải là có mưu đồ? Làm bộ làm tịch! Cô thật sự đáng thương như vậy tại sao còn đi cướp đoạt di sản đâu?"
Thần sắc bà Chu vừa có chút buông lỏng, liền bị tiếng quát lớn không lưu tình chút nào của Khương Mật kéo trở về, tâm lại buộc chặt. Rõ rệt bà Chu càng tin tưởng nữ nhi hơn, bà ta hiện tại vẫn còn đang tức giận đối với hành động của Khương Sam, lại nhìn thấy Khương Vi còn đang ở một bên lau lệ, bà Chu giật giật khóe miệng, cuối cũng vẫn là thở phì phò nói: "Ai muốn ngươi dưỡng, không cần nói nữa!"
Khương Sam: "Chung quy, về sau chúng ta còn cùng nhau ở dưới một mái hiên..."
"Trở về chúng ta lập tức dọn ra ngoài! "Bà Chu trả lời trảm đinh tiệt thiết*, không chút do dự, Khương Mật muốn lên ngăn cản nhưng một chút thời gian cũng không có.
(trảm đinh tiệt thiết*: Hay còn gọi là "chém đinh chặt sắt" ý biểu hiện sự chắc chắn, kiên quyết, không do dự)
Bà Chu hiện tại còn đang nổi nóng, liếc mắt nhìn sang con gái một cái, Khương Mật không nghĩ vào thời điểm này mất đi sự duy trì của bà Chu, bà ta chỉ có thể làm một bộ dáng như cùng chung một mối thù: "Được! Trở về chúng ta liền dọn ra ngoài, từ đó chúng ta liền không ai nợ ai."
"Ân."
Bộ dáng của Khương Sam đích thực là có chút không biết nói thêm gì, đối với quan toà gật gật đầu, cô cụp mắt xuống giấu đi tia giễu cợt cùng hờ hững ở trong mắt, nhưng nước mắt lại như hạt đậu lớn không ngừng rơi xuống, bả vai khẽ run run, nản lòng thoái chí nói: "Vậy, cứ như vậy đi."
Sau khi nghe xong, hai khớp hàm của Lý Bắc Bình cắn thật chặt, nhìn cũng không buồn liếc mắt nhìn đối phương dù chỉ một chút. Hắn là sợ, sợ mình sẽ bị cái loại người vô sỉ này trực tiếp làm cho tức chết. Cũng tốt, thế này về sau sẽ không ai có thể nói bất kỳ cái gì, nói là Khương Sam đối với lão nhân gia mặc kệ không quan tâm, đây là đám người này tự làm tự chịu, hi vọng các nàng về sau không cần hối hận.
Khương Sam đem biểu tình nghiến răng nghiến lợi của Lý Bắc Bình cùng chân mày nhíu chặt của quan toà thu hết vào trong đáy mắt, lúc này tảng đá lớn trong lòng cô mới triệt để rơi xuống. Trên mặt Khương Sam là biểu tình thương tâm muốn chết, nhưng giờ phút này, đáy lòng cô lại là một mảnh bình tĩnh cùng hờ hững đến cực điểm. Vì khối di sản này mà những người gọi là thân nhân kia lại có ý đồ muốn đẩy cô rơi vào hoàn cảnh tuyệt lộ*, chẳng sợ lại khổ sở thêm một lần, dù là vũ nhục đối với mình, trùng sinh một thế, cô làm sao lại có thể thật sự vì cái loại người thân này mà không tranh thủ cho mình đâu.
(Tuyệt lộ*: đường cùng)
Bất quá, cô chỉ là một lần nữa có thêm được kiến thức, một lần nữa biết những người này dơ bẩn cùng đáng sợ đến mức nào mà thôi, cũng không thể chỉ một mình cô là nhìn thấy, tổng lại nên xé rách lớp mặt nạ giả rối của bọn họ, để cho thế nhân đều thêm kiến thức một phen, cái loại người khoác lên lớp mặt nạ hèn hạ mục nát đến mức tận cùng này, bên trong bọn họ có bao nhiêu ghê tởm.
Còn lại, chính là phân chia tài sản. Cô tự nhiên sẽ đem sản nghiệp mà Khương Mật đã bán đi lúc trước, toàn bộ tranh về.
Điểm ấy Lý Bắc Bình không biết.
Còn lại, tuy không có đơn giản như vậy, nhưng miệng của Lý Bắc Bình rất lợi hại. Tuy rằng biết là không cần thiết, nhưng hắn vẫn cố gắng tranh thủ lấy thêm phần di sản mà vị kim bài luật sư kia đánh chủ ý. Hắn cứng rắn đem chỗ di sản của Khương Mật, chính là sản nghiệp cùng cổ phần của bà ta cướp trở về chỉ trong một thời gian ngắn.
Xem như hắn có thể ghê tởm các nàng đó cũng là điều tốt.
Muốn biết sự thật. Chính là nguyên bản Khương Mật đánh chủ ý, bà ta nghĩ, chỉ cho Khương Sam một ít tiền cùng một ít cổ phiếu đang hao hụt.
Lý Bắc Bình lại thêm một phen tranh chấp.
Hắn tự nhiên lại có thể một lần nữa, đem hai người là bà Chu cùng Khương Mật, chọc cho hai người bọn họ tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, quan toà nghe có chút không vào, trực tiếp liền ngăn lại, bà Chu chỉ có thể hờn dỗi ngồi ở phía dưới, thỉnh thoảng nhịn không được an ủi cháu gái cùng nữ nhi ở bên cạnh đang ủy khuất, mười ngón tay đều xoắn xuýt thành một đoàn.
Khương Mật biết bà Chu lúc trước đã ký tên vào bản hiệp nghị đem biệt thự cho Khương Sam, thời điểm phân chia di sản bà ta trực tiếp đem biệt thự phân cho Khương Sam, tuy rằng thịt bà ta đau dữ dội, nhưng Khương Mật cũng không ngốc. Nếu biệt thự được phân một nửa cho chính mình ở bên này, đợi sau khi ký xong, Khương Sam lại lấy thêm văn kiện ra cho quan tòa, muốn lấy thêm tài sản về, bọn họ không phải sẽ bị thua thiệt nhiều sao? Bà ta mới không ngốc!
Thời điểm song phương ký tên, sắc mặt Khương Mật cực kỳ khó coi, bà ta không cam nguyện tiến lên, đang định lấy bút liền trực tiếp bị Khương Sam đem tay đè xuống.
"Di sản của ba ba là thuộc về tôi cùng bà nội, ký tên cũng là bà nội ký, cô cô, cô không có tư cách:" Khương Sam rút tờ giấy ở trên bàn, một lần nữa để lên một tờ phán quyết khác, chính là yêu cầu Khương Mật phải trả lại cho Khương Sam phần sản nghiệp đã bị bà ta bán đi.
"Cô cô, người muốn ký gì gì đó, ở trong này."
Khương Mật nhất thời liền tức giận đến hộc máu!
"Ba ba tôi đi rồi, các người đều là thân nhân duy nhất còn lại của tôi, tôi chẳng qua là muốn lấy lại đồ thuộc về mình, thật sự làm như vậy là tội ác tày trời sao? Vậy, nếu như tôi không tố cáo đi lên? Tôi nếu như không truy cứu, vẫn luôn ở trường học đi học, có phải hay không chờ khi tôi trở về, cái gì đều không có? Các người thật sự không biết sao, tôi là người, không phải là một con rối gỗ không có cảm xúc, tôi cũng sẽ có tình cảm của mình, tôi cũng sẽ khổ sở, gặp chuyện như vậy, trong tim tôi cũng đau như dao cắt, vì cái gì các người thân là người chí thân* lại có thể làm chuyện như vậy đâu."
(chí thân*: người có đạo đức)
Trong con ngươi đen như của Khương Sam mực như bịt kín một tầng sương mù, Vân Yên vụ nhiễu*, âm thanh thấp giọng chất vấn có chút yếu đuối, biểu tình bi ai kia như là ngay sau đó có thể khóc như mưa đến nơi vậy, mọi người nhìn thấy cũng có chút khó chịu đến không thở nổi.
(Vân Yên vụ nhiễu*:Ta k biết nghĩa là gì nữa...ta tra k ra...có nàng nào biết thì chỉ ta nha)
Bà Chu hiển nhiên cũng bị Khương Sam như vậy làm cho thất kinh, thần sắc không tự chủ có chút mềm đi, ánh mắt đục ngầu đảo qua đảo lại, bộ dáng như là có chút đau lòng. Khương Mật vừa thấy bà Chu có vẻ mặt này, nhất thời liền biết là không tốt, trong đầu báo mạnh một hồi chuông cảnh giác!
Khương Sam gượng ép chua xót giật nhẹ khóe miệng, thanh âm run run nói: "Bà nội, con chưa từng có nói sau này sẽ không phụng dưỡng người như lời của người nói..."
"Đừng nói nữa! Tôi biết cô đánh chủ ý cái gì, cô dưỡng, sau đó lại đánh chủ ý lên di sản của bà nội cô? Tâm tư cô thật độc ác! Nói dễ nghe như vậy, còn không phải là có mưu đồ? Làm bộ làm tịch! Cô thật sự đáng thương như vậy tại sao còn đi cướp đoạt di sản đâu?"
Thần sắc bà Chu vừa có chút buông lỏng, liền bị tiếng quát lớn không lưu tình chút nào của Khương Mật kéo trở về, tâm lại buộc chặt. Rõ rệt bà Chu càng tin tưởng nữ nhi hơn, bà ta hiện tại vẫn còn đang tức giận đối với hành động của Khương Sam, lại nhìn thấy Khương Vi còn đang ở một bên lau lệ, bà Chu giật giật khóe miệng, cuối cũng vẫn là thở phì phò nói: "Ai muốn ngươi dưỡng, không cần nói nữa!"
Khương Sam: "Chung quy, về sau chúng ta còn cùng nhau ở dưới một mái hiên..."
"Trở về chúng ta lập tức dọn ra ngoài! "Bà Chu trả lời trảm đinh tiệt thiết*, không chút do dự, Khương Mật muốn lên ngăn cản nhưng một chút thời gian cũng không có.
(trảm đinh tiệt thiết*: Hay còn gọi là "chém đinh chặt sắt" ý biểu hiện sự chắc chắn, kiên quyết, không do dự)
Bà Chu hiện tại còn đang nổi nóng, liếc mắt nhìn sang con gái một cái, Khương Mật không nghĩ vào thời điểm này mất đi sự duy trì của bà Chu, bà ta chỉ có thể làm một bộ dáng như cùng chung một mối thù: "Được! Trở về chúng ta liền dọn ra ngoài, từ đó chúng ta liền không ai nợ ai."
"Ân."
Bộ dáng của Khương Sam đích thực là có chút không biết nói thêm gì, đối với quan toà gật gật đầu, cô cụp mắt xuống giấu đi tia giễu cợt cùng hờ hững ở trong mắt, nhưng nước mắt lại như hạt đậu lớn không ngừng rơi xuống, bả vai khẽ run run, nản lòng thoái chí nói: "Vậy, cứ như vậy đi."
Sau khi nghe xong, hai khớp hàm của Lý Bắc Bình cắn thật chặt, nhìn cũng không buồn liếc mắt nhìn đối phương dù chỉ một chút. Hắn là sợ, sợ mình sẽ bị cái loại người vô sỉ này trực tiếp làm cho tức chết. Cũng tốt, thế này về sau sẽ không ai có thể nói bất kỳ cái gì, nói là Khương Sam đối với lão nhân gia mặc kệ không quan tâm, đây là đám người này tự làm tự chịu, hi vọng các nàng về sau không cần hối hận.
Khương Sam đem biểu tình nghiến răng nghiến lợi của Lý Bắc Bình cùng chân mày nhíu chặt của quan toà thu hết vào trong đáy mắt, lúc này tảng đá lớn trong lòng cô mới triệt để rơi xuống. Trên mặt Khương Sam là biểu tình thương tâm muốn chết, nhưng giờ phút này, đáy lòng cô lại là một mảnh bình tĩnh cùng hờ hững đến cực điểm. Vì khối di sản này mà những người gọi là thân nhân kia lại có ý đồ muốn đẩy cô rơi vào hoàn cảnh tuyệt lộ*, chẳng sợ lại khổ sở thêm một lần, dù là vũ nhục đối với mình, trùng sinh một thế, cô làm sao lại có thể thật sự vì cái loại người thân này mà không tranh thủ cho mình đâu.
(Tuyệt lộ*: đường cùng)
Bất quá, cô chỉ là một lần nữa có thêm được kiến thức, một lần nữa biết những người này dơ bẩn cùng đáng sợ đến mức nào mà thôi, cũng không thể chỉ một mình cô là nhìn thấy, tổng lại nên xé rách lớp mặt nạ giả rối của bọn họ, để cho thế nhân đều thêm kiến thức một phen, cái loại người khoác lên lớp mặt nạ hèn hạ mục nát đến mức tận cùng này, bên trong bọn họ có bao nhiêu ghê tởm.
Còn lại, chính là phân chia tài sản. Cô tự nhiên sẽ đem sản nghiệp mà Khương Mật đã bán đi lúc trước, toàn bộ tranh về.
Điểm ấy Lý Bắc Bình không biết.
Còn lại, tuy không có đơn giản như vậy, nhưng miệng của Lý Bắc Bình rất lợi hại. Tuy rằng biết là không cần thiết, nhưng hắn vẫn cố gắng tranh thủ lấy thêm phần di sản mà vị kim bài luật sư kia đánh chủ ý. Hắn cứng rắn đem chỗ di sản của Khương Mật, chính là sản nghiệp cùng cổ phần của bà ta cướp trở về chỉ trong một thời gian ngắn.
Xem như hắn có thể ghê tởm các nàng đó cũng là điều tốt.
Muốn biết sự thật. Chính là nguyên bản Khương Mật đánh chủ ý, bà ta nghĩ, chỉ cho Khương Sam một ít tiền cùng một ít cổ phiếu đang hao hụt.
Lý Bắc Bình lại thêm một phen tranh chấp.
Hắn tự nhiên lại có thể một lần nữa, đem hai người là bà Chu cùng Khương Mật, chọc cho hai người bọn họ tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, quan toà nghe có chút không vào, trực tiếp liền ngăn lại, bà Chu chỉ có thể hờn dỗi ngồi ở phía dưới, thỉnh thoảng nhịn không được an ủi cháu gái cùng nữ nhi ở bên cạnh đang ủy khuất, mười ngón tay đều xoắn xuýt thành một đoàn.
Khương Mật biết bà Chu lúc trước đã ký tên vào bản hiệp nghị đem biệt thự cho Khương Sam, thời điểm phân chia di sản bà ta trực tiếp đem biệt thự phân cho Khương Sam, tuy rằng thịt bà ta đau dữ dội, nhưng Khương Mật cũng không ngốc. Nếu biệt thự được phân một nửa cho chính mình ở bên này, đợi sau khi ký xong, Khương Sam lại lấy thêm văn kiện ra cho quan tòa, muốn lấy thêm tài sản về, bọn họ không phải sẽ bị thua thiệt nhiều sao? Bà ta mới không ngốc!
Thời điểm song phương ký tên, sắc mặt Khương Mật cực kỳ khó coi, bà ta không cam nguyện tiến lên, đang định lấy bút liền trực tiếp bị Khương Sam đem tay đè xuống.
"Di sản của ba ba là thuộc về tôi cùng bà nội, ký tên cũng là bà nội ký, cô cô, cô không có tư cách:" Khương Sam rút tờ giấy ở trên bàn, một lần nữa để lên một tờ phán quyết khác, chính là yêu cầu Khương Mật phải trả lại cho Khương Sam phần sản nghiệp đã bị bà ta bán đi.
"Cô cô, người muốn ký gì gì đó, ở trong này."
Khương Mật nhất thời liền tức giận đến hộc máu!