Thời điểm Khương Sam không có ở đây, Khương Mật cùng bà Chu chuyển về biệt thự sống, đã nằm trong dự liệu của cô. Bởi vậy, khi Khương Sam mở cửa, cô phát hiện khóa cửa đã bị thay đổi, cô một chút cũng không ngoài ý muốn.
Bạch Kỳ vốn định ở trên xe chờ, nhưng hắn lại nhìn thấy Khương Sam vẫn còn đang đứng ở cửa, tay chân luống cuống, hắn liền cảm thấy kỳ quái, sau đó là đi lên xem.
"Làm sao vậy?"
Khương Sam cắn cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: "Khóa bị thay đổi."
Bạch Kỳ đã nghe nói đến chuyện phát sinh gần đây ở Khương gia. Thậm chí, người một nhà còn nháo cả lên toà án, hắn cũng biết. Hành động của Khương Sam cũng chỉ là để bảo vệ biệt thự của nhà mình, nhưng, cái gì gọi là khóa bị thay đổi a?
Khương Sam thở dài, có chút ẩn nhẫn nói: "Hẳn là...Bọn họ đã trở lại."
Không ngoài dự liệu của Khương Sam, Bạch Kỳ quả nhiên không hỏi thêm nữa. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Khương gia, hắn nhúng tay vào, không tiện.
Sau đó, hắn chỉ nói với cô:"Gõ cửa, nhìn xem trong phòng có người không."
Ba người Khương Mật, Khương Vi cùng bà Chu đang dùng cơm. Khương Sam vừa gõ cửa, bọn họ đều nghe được. Người giúp việc chuẩn bị tiến lên mở cửa, Khương Mật liền để chiếc đũa xuống: "Từ từ, xem trước một chút là ai."
Người giúp việc cẩn thận nhìn nhìn. Vì Bạch Kỳ đứng ở bên cạnh Khương sam, nên bà không nhìn thấy. Bà chỉ nhìn thấy Khương Sam đang có tiết tấu đứng gõ cửa. Sau đó bà bà kêu lên: "Là tiểu thư Khương Sam."
Vừa nghe là Khương Sam, ba người trên bàn cơm đều ngừng đũa. Khương Vi cất giọng nói: "Trở về, để cho cô ta đứng bên ngoài đi, không muốn mở cửa cho cô ta."
Bà Chu gương mặt đầy nếp nhăn. Bởi vì giận dữ mà các nếp nhăn uốn nếp, trên mặt của bà ta lại càng thêm nhiều khe rãnh: "Nó còn có mặt mũi để trở về! Vừa đúng lúc, để cho nó đứng ở bên ngoài hối lỗi đi, còn không chịu nhận lỗi, nó đừng mong có thể bước được chân vào cái nhà này."
Ngược lại, Khương Mật so với hai người kia đều trấn tĩnh hơn một chút: "Trường học này quản nghiêm như vậy, lúc này chính là thời gian nghỉ trưa. Khương Sam như thế nào có thể ra được a. Hai lần trước ta đã có chút hoài nghi, hôm nay nó lại tới nữa. Khương Sam có phải hay không đã làm chuyện gì không tốt a. Bằng không, nó chỉ là một tiểu nha đầu, làm sao nó có thể từ trong trường học, chạy đến đây thoải mái như vậy a?"
Bà Chu nghe thấy vậy liền sửng sốt. Lập tức, trong đầu bà ta liền ngộ ra được huyền cơ mẫn cảm nói: "Ngươi là nói..."
Khương Mật thở dài: "Anh trai qua đời, Khương sam đã thành cái dạng này. Trong nhà này lại không có ai có thể quản giáo được nó a, khẳng định là nó đã học mấy chuyện xấu a. Chung quy, ngày trước mẹ của nó đã làm những chuyện kia... Tính tình gì a, mẹ chính là tiểu nhân, con cũng có thể học theo."
Bà Chu lập tức quăng đũa: "Ta đã sớm cảm thấy, nha đầu kia gần đây không thích hợp, chính là nó lại không ở bên chúng ta. Không được! Ta phải hỏi rõ ràng, nếu thật sự là nó có chuyện gì gì đó, ta không đánh chết nó không được!"
Nói xong, bà Chu hung hăng liền xông về phía cánh cửa. Khương Mật cùng Khương Vi thì nhìn nhau cười. Bọn họ không sợ Khương Sam trở về, bọn họ sợ là sợ cô không dám trở về a!
Ngoài cửa, Khương Sam đứng gõ cửa đã nửa ngày. Trong phòng rõ rệt nghe được động tĩnh, nhưng lại không có ai đi ra mở cửa. Một lát sau, mấy người ở trong phòng bắt đầu không che dấu thanh âm, lời khó nghe loáng thoáng truyền ra. Khương Sam có chút xấu hổ đối với Bạch Kỳ nhỏ giọng nói: "Nếu không, trước anh ra xe đợi em."
Bạch Kỳ gật gật đầu: "Cần hỗ trợ gọi tôi."
Khương Sam gật gật đầu, Bạch Kỳ lúc này mới quay người đi vào trong xe.
Bạch Kỳ vừa đi, cửa được bà Chu mạnh mẽ mở ra. Vừa vặn, bà ta liền nhìn thấy xa xa ở ngoài cửa đang đỗ một chiếc xe màu đen. Cho dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng mắt của bà Chu lại rõ ràng nhìn thấy, ngồi ở trên xe là một người nam nhân.
"Bà nội..." Khương Sam vừa nói câu đầu liền bị bà Chu tức giận quát lớn trở về.
"Ai là bà nội của cô! Tôi không có khả năng có một đứa cháu gái như cô! Cô lăn! Cái nhà này không chào đón cô, từ nay về sau, tôi không cho phép cô bước chân vào cái cửa nhà này, cho dù là một bước!"
Khương Sam thương tâm nhìn bà Chu: "Con chỉ là không muốn nhìn thấy di sản của ba ba bị người khác chà đạp mà thôi. Đều là cháu gái của người, vì cái gì, Khương Vi có thể vì khiêu vũ lại có thể chiếm lấy toàn bộ sản của ba ba. Con cầm về, đó vốn là đồ thuộc về con a, nhưng tại sao người lại tức giận như vậy? Ở trong mắt của bà nội, con chẳng lẽ lại không đáng một đồng sao? Qua nhiều năm như vậy, con không tranh cũng không đoạt, cũng đem các người trở thành người một nhà, các người làm như vậy, chính là mấy người đã đem con đặt ở cái vị trí gì a?"
Bà Chu nghe thấy vậy, lập tức bà ta liền đem chuyện của nam nhân gì gì đó tạm thời ném ra sau đầu. Bà ta vô cùng đau đớn nói: "Cô cho rằng cô nói mấy lời này, tôi liền có thể tha thứ cho cô, để cho cô vào nhà sao? Nằm mơ! Lại nói, cô cũng không che dấu được sự thật, chính là chuyện cô bất hiếu đem di sản của tôi lừa đi hết."
Khương Sam nhếch môi: "Vậy nếu như con không làm như vậy? bà nội, bà sẽ nghe theo con mà dừng tay lại, không bán đi di sản nữa sao?"
Thấy Khương sam nói vậy, bà Chu bị nghẹn một chút. Chung quy, đích thực là bọn họ đuối lý, lúc này bị Khương Sam giáp mặt hỏi lên, nhất thời liền thẹn quá thành giận.
"Cô không cần ở chỗ này của tôi nói xạo, chuyện của Vi Vi đều là chính sự, đó là chuyện lớn quan hệ đến cả đời của nó. Tôi muốn là trước đem sản nghiệp bán đi, về sau còn có thể có lại kiếm trở về. Nhưng cô lại trực tiếp đem toàn bộ di sản đoạt lấy, chính là cô một chút cũng không nghĩ cho cô cô cùng em của cô, còn cả tôi là bà nội của cô, cô cũng không nể tình, thử hỏi sau này chúng tôi phải sống như thế nào a? Cô làm như vậy chính là tội bất hiếu, cô còn có mặt mũi nào mà đòi đi qua được cái cửa nhà này đây?"
Khương Vi lòng đầy căm phẫn, gõ bàn lớn tiếng nói: "Chính là thế! Cả ngày cô chỉ biết nghĩ đến chính mình, cô có bao giờ để ý qua cảm thụ người khác chưa? Còn nói cái gì là người một nhà, nếu thật sự cô xem chúng tôi trở thành người một nhà, cô chưa phân rõ phải trái sự tình, cô đã đuổi chúng tôi ra khỏi nhà như vậy sao? Di sản của chú để lại là của một mình cô sao? Cô còn không biết xấu hổ mà lấy hết đi như thế?"
Khương Mật nói: "Mẹ, người đừng nhiều lời với cô ta, nếu nó không đem di sản lấy ra cho chúng ta, sau này, chúng ta với nó sẽ không còn là thân thích. Để xem, người ngoài sẽ trạc cột sống của nó như thế nào a!"
Khương Sam trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Nguyên lai, bọn họ đều là có suy nghĩ giống nhau a...Bà nội, người cũng nghĩ như vậy sao?"
Bà Chu bị một phen lửa cháy đổ thêm dầu, lại nhìn đến chiếc xe đang dừng ở bên ngoài, bà ta càng thêm tức mà không biết nói sao. Lại nhìn về phía Khương Sam, biểu tình của bà ta ngay lập tức liền giống như đang nhìn thấy kẻ thù của mình: "Muốn bước qua cửa để vào nhà, trước, cô đem chuyện kế thừa di sản nói rõ cho tôi một lần, tối thiểu cô cũng phải đem tiền cho Vi Vi đi Anh quốc trước, cái khác để nói sau, bằng không thì cô đi đi, coi như Khương gia không có một người cháu như cô."
Bạch Kỳ vốn định ở trên xe chờ, nhưng hắn lại nhìn thấy Khương Sam vẫn còn đang đứng ở cửa, tay chân luống cuống, hắn liền cảm thấy kỳ quái, sau đó là đi lên xem.
"Làm sao vậy?"
Khương Sam cắn cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: "Khóa bị thay đổi."
Bạch Kỳ đã nghe nói đến chuyện phát sinh gần đây ở Khương gia. Thậm chí, người một nhà còn nháo cả lên toà án, hắn cũng biết. Hành động của Khương Sam cũng chỉ là để bảo vệ biệt thự của nhà mình, nhưng, cái gì gọi là khóa bị thay đổi a?
Khương Sam thở dài, có chút ẩn nhẫn nói: "Hẳn là...Bọn họ đã trở lại."
Không ngoài dự liệu của Khương Sam, Bạch Kỳ quả nhiên không hỏi thêm nữa. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Khương gia, hắn nhúng tay vào, không tiện.
Sau đó, hắn chỉ nói với cô:"Gõ cửa, nhìn xem trong phòng có người không."
Ba người Khương Mật, Khương Vi cùng bà Chu đang dùng cơm. Khương Sam vừa gõ cửa, bọn họ đều nghe được. Người giúp việc chuẩn bị tiến lên mở cửa, Khương Mật liền để chiếc đũa xuống: "Từ từ, xem trước một chút là ai."
Người giúp việc cẩn thận nhìn nhìn. Vì Bạch Kỳ đứng ở bên cạnh Khương sam, nên bà không nhìn thấy. Bà chỉ nhìn thấy Khương Sam đang có tiết tấu đứng gõ cửa. Sau đó bà bà kêu lên: "Là tiểu thư Khương Sam."
Vừa nghe là Khương Sam, ba người trên bàn cơm đều ngừng đũa. Khương Vi cất giọng nói: "Trở về, để cho cô ta đứng bên ngoài đi, không muốn mở cửa cho cô ta."
Bà Chu gương mặt đầy nếp nhăn. Bởi vì giận dữ mà các nếp nhăn uốn nếp, trên mặt của bà ta lại càng thêm nhiều khe rãnh: "Nó còn có mặt mũi để trở về! Vừa đúng lúc, để cho nó đứng ở bên ngoài hối lỗi đi, còn không chịu nhận lỗi, nó đừng mong có thể bước được chân vào cái nhà này."
Ngược lại, Khương Mật so với hai người kia đều trấn tĩnh hơn một chút: "Trường học này quản nghiêm như vậy, lúc này chính là thời gian nghỉ trưa. Khương Sam như thế nào có thể ra được a. Hai lần trước ta đã có chút hoài nghi, hôm nay nó lại tới nữa. Khương Sam có phải hay không đã làm chuyện gì không tốt a. Bằng không, nó chỉ là một tiểu nha đầu, làm sao nó có thể từ trong trường học, chạy đến đây thoải mái như vậy a?"
Bà Chu nghe thấy vậy liền sửng sốt. Lập tức, trong đầu bà ta liền ngộ ra được huyền cơ mẫn cảm nói: "Ngươi là nói..."
Khương Mật thở dài: "Anh trai qua đời, Khương sam đã thành cái dạng này. Trong nhà này lại không có ai có thể quản giáo được nó a, khẳng định là nó đã học mấy chuyện xấu a. Chung quy, ngày trước mẹ của nó đã làm những chuyện kia... Tính tình gì a, mẹ chính là tiểu nhân, con cũng có thể học theo."
Bà Chu lập tức quăng đũa: "Ta đã sớm cảm thấy, nha đầu kia gần đây không thích hợp, chính là nó lại không ở bên chúng ta. Không được! Ta phải hỏi rõ ràng, nếu thật sự là nó có chuyện gì gì đó, ta không đánh chết nó không được!"
Nói xong, bà Chu hung hăng liền xông về phía cánh cửa. Khương Mật cùng Khương Vi thì nhìn nhau cười. Bọn họ không sợ Khương Sam trở về, bọn họ sợ là sợ cô không dám trở về a!
Ngoài cửa, Khương Sam đứng gõ cửa đã nửa ngày. Trong phòng rõ rệt nghe được động tĩnh, nhưng lại không có ai đi ra mở cửa. Một lát sau, mấy người ở trong phòng bắt đầu không che dấu thanh âm, lời khó nghe loáng thoáng truyền ra. Khương Sam có chút xấu hổ đối với Bạch Kỳ nhỏ giọng nói: "Nếu không, trước anh ra xe đợi em."
Bạch Kỳ gật gật đầu: "Cần hỗ trợ gọi tôi."
Khương Sam gật gật đầu, Bạch Kỳ lúc này mới quay người đi vào trong xe.
Bạch Kỳ vừa đi, cửa được bà Chu mạnh mẽ mở ra. Vừa vặn, bà ta liền nhìn thấy xa xa ở ngoài cửa đang đỗ một chiếc xe màu đen. Cho dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng mắt của bà Chu lại rõ ràng nhìn thấy, ngồi ở trên xe là một người nam nhân.
"Bà nội..." Khương Sam vừa nói câu đầu liền bị bà Chu tức giận quát lớn trở về.
"Ai là bà nội của cô! Tôi không có khả năng có một đứa cháu gái như cô! Cô lăn! Cái nhà này không chào đón cô, từ nay về sau, tôi không cho phép cô bước chân vào cái cửa nhà này, cho dù là một bước!"
Khương Sam thương tâm nhìn bà Chu: "Con chỉ là không muốn nhìn thấy di sản của ba ba bị người khác chà đạp mà thôi. Đều là cháu gái của người, vì cái gì, Khương Vi có thể vì khiêu vũ lại có thể chiếm lấy toàn bộ sản của ba ba. Con cầm về, đó vốn là đồ thuộc về con a, nhưng tại sao người lại tức giận như vậy? Ở trong mắt của bà nội, con chẳng lẽ lại không đáng một đồng sao? Qua nhiều năm như vậy, con không tranh cũng không đoạt, cũng đem các người trở thành người một nhà, các người làm như vậy, chính là mấy người đã đem con đặt ở cái vị trí gì a?"
Bà Chu nghe thấy vậy, lập tức bà ta liền đem chuyện của nam nhân gì gì đó tạm thời ném ra sau đầu. Bà ta vô cùng đau đớn nói: "Cô cho rằng cô nói mấy lời này, tôi liền có thể tha thứ cho cô, để cho cô vào nhà sao? Nằm mơ! Lại nói, cô cũng không che dấu được sự thật, chính là chuyện cô bất hiếu đem di sản của tôi lừa đi hết."
Khương Sam nhếch môi: "Vậy nếu như con không làm như vậy? bà nội, bà sẽ nghe theo con mà dừng tay lại, không bán đi di sản nữa sao?"
Thấy Khương sam nói vậy, bà Chu bị nghẹn một chút. Chung quy, đích thực là bọn họ đuối lý, lúc này bị Khương Sam giáp mặt hỏi lên, nhất thời liền thẹn quá thành giận.
"Cô không cần ở chỗ này của tôi nói xạo, chuyện của Vi Vi đều là chính sự, đó là chuyện lớn quan hệ đến cả đời của nó. Tôi muốn là trước đem sản nghiệp bán đi, về sau còn có thể có lại kiếm trở về. Nhưng cô lại trực tiếp đem toàn bộ di sản đoạt lấy, chính là cô một chút cũng không nghĩ cho cô cô cùng em của cô, còn cả tôi là bà nội của cô, cô cũng không nể tình, thử hỏi sau này chúng tôi phải sống như thế nào a? Cô làm như vậy chính là tội bất hiếu, cô còn có mặt mũi nào mà đòi đi qua được cái cửa nhà này đây?"
Khương Vi lòng đầy căm phẫn, gõ bàn lớn tiếng nói: "Chính là thế! Cả ngày cô chỉ biết nghĩ đến chính mình, cô có bao giờ để ý qua cảm thụ người khác chưa? Còn nói cái gì là người một nhà, nếu thật sự cô xem chúng tôi trở thành người một nhà, cô chưa phân rõ phải trái sự tình, cô đã đuổi chúng tôi ra khỏi nhà như vậy sao? Di sản của chú để lại là của một mình cô sao? Cô còn không biết xấu hổ mà lấy hết đi như thế?"
Khương Mật nói: "Mẹ, người đừng nhiều lời với cô ta, nếu nó không đem di sản lấy ra cho chúng ta, sau này, chúng ta với nó sẽ không còn là thân thích. Để xem, người ngoài sẽ trạc cột sống của nó như thế nào a!"
Khương Sam trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Nguyên lai, bọn họ đều là có suy nghĩ giống nhau a...Bà nội, người cũng nghĩ như vậy sao?"
Bà Chu bị một phen lửa cháy đổ thêm dầu, lại nhìn đến chiếc xe đang dừng ở bên ngoài, bà ta càng thêm tức mà không biết nói sao. Lại nhìn về phía Khương Sam, biểu tình của bà ta ngay lập tức liền giống như đang nhìn thấy kẻ thù của mình: "Muốn bước qua cửa để vào nhà, trước, cô đem chuyện kế thừa di sản nói rõ cho tôi một lần, tối thiểu cô cũng phải đem tiền cho Vi Vi đi Anh quốc trước, cái khác để nói sau, bằng không thì cô đi đi, coi như Khương gia không có một người cháu như cô."