Editor: Thiên Vi
Mấy ngàn học sinh đều mặc một thân quần áo rằn ri thống nhất, đều là những người trẻ tuổi đứng xếp hàng ngay ngắn đã tạo nên một cảnh tượng phi thường đồ sộ. Một tháng quân huấn cũng đã sớm đem sự tùy ý của bọn họ bào mòn đi rất nhiều so với thời điểm vừa mới nhập trường.
Các huấn luyện viên quản thúc của từng đội học sinh đều đứng ở đầu của hàng ngũ, tuy rằng không có chính thống như ở trong quân đội, nhưng đứng thành đội hình như vậy, nhìn qua rất hợp quy tắc cũng thập phần cảnh đẹp ý vui.(đoạn này ta chém a..thực sự là rất khó hiểu..TT)
Trên đài chủ tịch rộng lớn, trước đó bàn ghế đã sớm được bày xong. Lần này cùng dĩ vãng bất đồng là, trên đài chủ tịch, ở gần phía bên cạnh nhiều thêm một hàng dài bàn ghế. Bàn ghế phía trên vừa liên tiếp, lại vừa có mái che nắng. Nghe nói là cố ý để trước, để cho học sinh Quân Nghệ đến lần này.
Trường học lần này rất sang trọng, phát quần áo cho đầu lĩnh đội cùng với học sinh phổ thông không giống nhau. Chính là trang phục bình thường huấn luyện viên đều mặc cái loại quân phục sẫm màu rằn ri này. Trên tay mang theo một đôi bao tay màu trắng tinh, người vừa đứng hàng ngũ, nhìn qua vừa xinh đẹp lại cũng thật hiên ngang.
Tần Chiến cùng Tần Diệc Hạo so những người khác đến chậm hơn một chút. Lãnh đạo của trường học phát biểu xong bài cảm trưởng quá dài, hai người mới một trước một sau ngồi xuống. Hai người vừa xuất hiện, phía dưới mấy ngàn học sinh liền ẩn ẩn có chút rối loạn, nhất là các nữ học viên. Ánh mắt của bọn họ quả thực muốn dính vào trên người Tần Diệc Hạo không dời.
Tần Chiến cùng Tần Diệc Hạo là chú cháu, diện mạo của hai người có chút tương tự, đều thuộc về loại cường tráng anh tuấn. Nhưng Tần Chiến luôn là một thân quân trang vạn năm không thay đổi, lại không hay cười, trên người luôn mang theo một cỗ sát phạt cùng sát khí. Lúc hắn trầm mặt, nhìn qua đúng là rất dọa người. Bình thường, hắn sẽ làm cho người khác ở cái nhìn đầu tiên sẽ không thể quên được diện mạo của hắn. Muốn đánh giá nhưng sẽ có chút khiếp khiếp, hận không thể trốn hắn đứng ra thật xa.
Tần Diệc Hạo kiên nghị tuấn lãng lại không giống với Tần Chiến. Tuổi chừng 25-26, dáng dấp tuy rằng cùng Tần Chiến có vài phần tương tự, nhưng nhìn qua bộ dáng cũng là một người không dễ tiếp cận. Nhưng dù sao hắn cũng là người ở trên thương trường, khí thế âm trầm ở trên mặt nhạt hơn rất nhiều, không quá mức lãnh liệt như Tần Chiến. Thần sắc của Tần Diệc Hạo cuối cùng cũng mang theo vài phần ôn hòa, chỉnh thể nhìn qua, so với Tần Chiến thì hắn nhu hòa hơn nhiều. Người khác cũng sẽ không sợ hắn như Tần Chiến.
Nhưng chân chính làm cho ánh mắt người khác chú ý, vẫn là diện mạo Tần Diệc Hạo. Hắn là loại người, chỉ cần người nhìn qua một chút liền nhịn không được có chút tâm quý. Trên gương mặt là một đôi lông mày rậm màu đen ngay ngắn, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng màu sắc có chút đạm, không có lời nào có thể miêu tả hết được vẻ tuấn lãng đến mức có chút bá đạo của hắn.
Mà hấp dẫn người khác nhất vẫn là một đôi mắt thâm trầm hẹp dài kia của hắn. Khi hắn nhìn ngươi mang theo một cổ bễ nghễ cao quý, hoặc như là ẩn chứa vài phần ý cười ôn hòa, như là câu người, sẽ làm cho ngươi nhịn không được liền muốn thuần phục dưới tầm mắt của hắn. Người nam nhân nguy hiểm như vậy lại là một người sở hữu ánh mắt tối, làm cho ngươi không có biện pháp ngăn cản mình muốn tôn kính hắn.
Ở trên đài chủ tịch, vài vị nữ sinh lãnh đạo trong trường đều nhịn không được luôn ghé mắt, hướng tới chỗ ngồi của Tần Diệc Hạo. Mấy cô bé vừa nhập cổng trường, tự nhiên lại càng thêm ngăn cản không được muốn liếc nhìn một nam nhân như vậy. Mấy nữ sinh đứng ở hàng trước còn không thiếu người nhìn trực tiếp đến khi mặt mũi đỏ bừng, một bộ dáng mất hồn mất vía.
Ngồi tại ở bên cạnh là một đám nữ sinh Quân Nghệ, bởi vì cách đó gần hơn, trong ngực bọn họ lại càng thêm một trận tiểu lộc loạn chàng*, nhưng cũng không ai dám nói thêm cái gì. Bọn họ chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ, không ngừng hướng trên người Sở Phàm đang ngồi tại thủ vị.
(tiểu lộc loạn chàng*: bối rối)
Người khác không biết, người của Quân Nghệ lại không mấy ai là không biết, Sở gia cùng Tần gia quan hệ rất tốt. Sở Phàm cùng Tần Diệc Hạo, hai người đã sớm quen biết. Không thiếu người suy đoán, chuyện của ở Phàm cùng Tần Diệc Hạo, đợi khi Sở Phàm tốt nghiệp sẽ trực tiếp định xuống. Muốn biết, Quân Nghệ có thể được Cảnh Thiên tài trợ, cùng Sở Phàm đang học ở Quân Nghệ là không thoát được can hệ .
Càng có người trong lòng đoán, hôm nay Tần Diệc Hạo sở dĩ sẽ đến Quân Nghệ, khả năng có thể hắn biết hôm nay Sở Phàm sẽ là đầu lĩnh đội cho nên mới đến. Tuy rằng trong lòng tò mò lại hâm mộ, nhưng là tính cách Sở Phàm có chút lạnh lùng, cho nên không ai dám trực tiếp ở trước mặt Sở Phàm hỏi lên.
(Em tiểu tam thứ nhất ra sân ta ghét bọn tiểu tam..hừ)
Khương Sam làm đầu lĩnh đội đứng ở một phương, đứng tại dãy vị trí thứ nhất ở phương Bắc, tự nhiên cô cũng sẽ nhìn đến Tần Chiến cùng Tần Diệc Hạo trước tiên. Nhưng tầm mắt của cô ở trên hai người bọn họ nhìn một cái rồi lại dời đi. Thế lực Tần gia sâu không lường được, hai người này lại càng là nhân vật hai đời lợi hại nhất trong gia tộc, bọn họ cùng cô sẽ không có bất kỳ việc gì để cùng xuất hiện.
Khương Sam hiện tại và bao gồm cả sau này, cô cũng sẽ không làm cho mình cùng loại người này có cái gì cùng xuất hiện.
(chị cứ nghĩ thế đi rồi sau này lại bám dính lấy người ta để lợi dụng đó)
Trải qua nhiều hơn cái 10 năm, Khương Sam so bất luận kẻ nào đều biết Tần Diệc Hạo lợi hại. Người này quả thực chính là một người trời sinh mệnh sát tinh. Tần Chiến là nhân vật làm cho người ta thấy liền nhịn không được ở trong lòng run sợ, nhưng là khả năng bởi vì hắn trường kỳ ở trong quân đội, tính cách tuy rằng khó tiếp xúc nhưng vẫn là người vẫn vô cùng chính phái. Kiếp trước thẳng đến khi Khương Sam trước khi chết, đều chưa nghe nói qua Tần Chiến có cái tin đồn gì không tốt.
Tần Diệc Hạo lại bất đồng, Khương Sam biết, đại danh của hắn sau này có thể nói là như sấm đánh bên tai. Tần Diệc Hạo sau này cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Bạch Kỳ ở trên thương trường. Người này thoạt nhìn qua là một bộ dáng vô hại, nhưng tâm tư hắn lại sâu đến mức làm cho người ta phải kinh khiếp*. Bởi vì thường xuyên đi theo bên người Bạch Kỳ, cho nên cô mới cùng hắn có tiếp xúc qua vài lần ngắn ngủi. Thời điểm trước công chúng, Tần Diệc Hạo ngầm đối xử người khác nhìn qua lại ấm áp như vậy, nhưng lại khiến cho Khương Sam có một loại cảm giác sợ hãi ở trong lòng.
(kinh khiếp*: chấn kinh, khiếp sợ)
Bất quá lực chú ý của Khương Sam hoàn toàn không phải ở trên người của Tần Diệc Hạo. Cô nhìn là nhìn Sở Phàm đang ngồi tại vị trí thủ vị của Quân Nghệ kia.
Kiếp trước, cô không có tham gia duyệt binh thức, không nhớ rõ Tần Diệc Hạo có tới hay không. Nhưng cô lại thập phần xác định, Sở Phàm tuyệt đối không có xuất hiện ở nơi này. Không biết đời này làm sao lại lệch lạc như vậy.
Nếu như nói, Khương Vi là một người cực kỳ hâm mộ Khương Sam nhưng cô ta lại không thể siêu việt hơn được, như vậy Sở Phàm với Khương Sam, chính là một Khương Sam với Khương Vi khác.
Khương Sam tâm cao khí ngạo, tuy rằng bị thiết kế, nhưng cuối cùng vẫn là bằng vào cố gắng của mình, cô ở trong đoàn văn công kiếm được một vai diễn nhỏ nhoi. Khương Sam từ nhỏ đến lớn đều là đối tượng có thể thu hút được sự chú ý của mọi người. Từ lúc cô lấy một tư thái hắc mã xâm nhập đoàn văn công, về sau, vận mệnh của Khương Sam cũng không thể thoát ly khỏi việc bị gắn cùng với Sở Phàm.
Vũ đạo của Sở Phàm tựa như chiếm được sự ưu ái của trời cao vậy, tài nghệ siêu quần, càng thêm mười phần linh tính. Chưa từng có bất luận kẻ nào có tài năng tương đối với Khương Sam như vậy. Cô không phải là không có đem cô ta làm cái bia qua, chỉ là sau này việc khúc chiết* có quá nhiều, cô còn chưa trưởng thành đầy đủ để cùng với Sở Phàm so trình độ cao thấp một phen, khi đó cô lại một lần nữa bị Khương Vi bẻ gãy đôi cánh của mình.
(khúc chiết*: phức tạp)
Lễ hào vừa vang lên, buổi duyệt binh thức được bắt đầu.
Không có thời gian, những thứ này có hay không đều được. Khương Sam hít sâu một hơi, đem lực chú ý một lần nữa chuyển trở về.
"Chuẩn bị tinh thần."
Trương huấn luyện viên thấp giọng dặn, trong mắt tràn đầy là trịnh trọng. Khương Sam gật gật đầu, cùng với hiệu lệnh trên đài chủ tịch, cô dẫn đầu đi ra ngoài.
Mấy nữ sinh của Quân Nghệ đang xúm lại một chỗ, nói chuyện to nhỏ thấp giọng cười đùa, trong mắt bọn họ tràn đầy là bỡn cợt. Duyệt binh thức như vậy, bọn họ nhìn qua không ít, một đám người trang phục quân đội thô tục rằn ri, da bị phơi đến mức cơ hồ muốn thoát đi mất một lớp da đang nghiêm trang đi tới. Ở trong mắt bọn họ, cái đám người này quả thực là buồn cười đến không thể buồn cười hơn được.
Trên đài chủ tịch, vài vị tuy rằng vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ, nhưng cũng rõ ràng cho thấy, bọn họ đã nhìn đủ những buổi duyệt binh thức như vậy. Tuy rằng không có biểu hiện ra tia không kiên nhẫn, nhưng có thể nhìn thấy, ở trong mắt bọn họ cũng đều là không chút để ý.
Thẳng đến khi một đội ngũ dẫn đầu đi ra, đồng thanh kêu ký hiệu. Tiếng kêu vừa vang lên, mới đem lực chú ý của mọi người kéo trở về.
Một phương đội thế nhưng toàn bộ đều là do nữ học viên tạo thành. Một đội ngũ nữ sinh ăn mặc chỉnh tề trang nghiêm trong ngày hè kêu ký hiệu. Khi nghe vào, phá lệ làm cho tinh thần của mọi người càng thêm phấn chấn, làm cho mọi người nhịn không được liền đem tầm mắt quay đầu sang.
Một phương đội lần này là đều là nữ sinh, những động tác tối quy phạm đều do bọn họ tạo thành. Một đám người tinh thần phấn chấn, trưng một khuôn mặt đẹp, động tác cũng thập phần quy phạm*, đi đồng loạt một mảnh, rất là hiên ngang túc mục*.
Khi mọi người quan sát đầu tiên, cả tinh thần đều là bị nhóm nữ sinh này hấp dẫn, nhưng tiếp theo, tầm mắt liền rơi ngay vào trên người cô gái ở vị trí thứ nhất.
(quy phạm*: Thước và khuôn, chỉ phép tắc khuôn mẫu phải theo)
(túc mục*:肅穆 trang nghiêm, trang trọng)
Không có những nguyên nhân khác, dẫn đầu đi ra là một nữ sinh, chỉ là cô có bộ dạng quả thực là thật quá tốt. Một đôi mắt ướt át nhu hòa mà trong veo, rõ ràng là đôi mắt mềm mại chọc cho người người phải thương tiếc. Trên mặt biểu tình nghiêm trang nghiêm túc, cái loại tương phản như vậy, thoạt nhìn làm cho người ta không tự giác liền sinh ra một loại cảm giác tâm hơi ngưa ngứa.
Một thân quân phục rằn ri sẫm màu, khác hoàn toàn với các học viên khác. Đai lưng rộng, bốt ngắn màu đen, thân mình quần áo phẳng phiu, một thân quần áo có thần đã đem cô toàn thân phá lệ nhìn thật tốt.
Chính là nữ sinh này phát dục thành thục, cho dù là một thân quân phục rằn ri, nhưng bởi vì bên hông dây lưng quân dụng thúc khẩn, có thể rõ ràng nhìn ra eo nhỏ không đầy một nắm tay kia. Eo lưng kia mỗi một bước đi quân tư cũng phảng phất như có một loại ý nhị riêng nói không thành lời. Trước ngực phát dục cự tốt, một đôi mềm mại cao ngất kia hiện lên lại không tục mị, hai chân thon dài thẳng tắp. Đôi chân thẳng tắp kia đạp chuẩn theo nhịp trống, lại đồng dạng như là có thể trực tiếp đạp ở lòng người một cái.
Hôm nay đầu lĩnh đội quả thực là tuyển được người quá tốt, gần như muốn đem ánh mắt của mọi người chỉ nhìn thẳng đội này ngũ vậy. Thời điểm đội ngũ chỉnh tề hướng tới đài chủ tịch kính lễ cùng song song với chú mục lễ, trên đài chủ tịch có mấy người theo bản năng liền mỉm cười gật đầu.
(*hắc hắc* sức hấp dẫn của chị Sam cao thật....chỉ tiếc anh Hạo bây giờ còn chưa yêu chị a, k thì chắc a ấy ghen nổ mắt )
Duyệt binh thức ngay từ đầu ra sân liền thắng. Chính là nhờ đội ngũ xinh đẹp kia, được cả sảnh đường ủng hộ. Hiệu trưởng nhất thời cao hứng đến nỗi cười không khép miệng lại được.
Ai đều không có chú ý đến, ngồi ở bên cạnh Sở Phàm, hai tay của Triệu Thanh Thanh đặt ở dưới bàn đã sớm không tự nhiên, quấn thành một đoàn. Trên mặt cô ta cười khanh khách, nhưng ở trong đôi mắt xinh đẹp kia lại không hề mỉm cười.
Nhìn gần, tầm mắt mọi người đều bị Khương Sam hấp dẫn nhìn qua. Triệu Thanh Thanh hít sâu một hơi, thấp giọng nói với Sở Phàm: "Chị Sở Phàm, chị nhìn cô bé đi ở đầu hàng ngũ kia, có nhìn ra cái gì khác biệt hay không?"
Đều là người luyện vũ, theo thời gian đều có thể nhìn ra, không giống với người bình thường, Sở Phàm tự nhiên có thể nhìn ra Khương Sam là người đã luyện qua vũ đạo: "Nhìn qua, trụ cột hình như là không kém, trời sinh chính là chất vải luyện vũ."
Triệu Thanh Thanh cười nói: "Quả nhiên chị cũng đã nhìn ra, chỉ là không biết thời điểm trao đổi vũ đạo có cô ấy hay không a. Chị nhìn lên trên đài chủ tịch đi, Tần Diệc Hạo vẫn đang nhìn cô ấy đâu, không biết nếu cô ấy khiêu vũ, có thể so đi quân tư càng đẹp mắt hơn hay không."
Sở Phàm nhìn về phía đài chủ tịch, quả nhiên thấy Tần Diệc Hạo chống cằm liếc mắt nhìn. Không sai, hắn đang quan sát Khương Sam. Trên mặt Sở Phàm bất động thanh sắc, lại không có nói tiếp lời nói của Triệu Thanh Thanh.
Quan hệ của Triệu Thanh Thanh tuy rằng ngầm cùng Sở Phàm còn có thể, nhưng cô ta cũng không dám trêu chọc cô nhiều. Thấy Sở Phàm không có tâm tư tiếp lời mình, cô ta cũng không hề nhiều lời nữa.
Lúc trước, thời điểm cô ta nói muốn đến tham gia buổi duyệt binh thức, điều kiện chính là muốn đem Khương Sam liệt vào đội người trao đổi của đại T.
Triệu Thanh Thanh bị Bạch Kỳ ở nơi này chọc tức, tự nhiên cô ta liền oán lên người khởi xướng là Khương Sam. Cô ta là muốn hảo hảo ở buổi trao đổi vũ đạo này hung hăng hạ nhục cô một phen, để cô mất hết mặt mũi cô ta mới giải hết giận.
Bất quá Triệu Thanh Thanh cũng không dự liệu được, lúc này Sở Phàm cũng sẽ tham gia. Cô ta cứ tưởng rằng, đầu lĩnh đội ngũ của Quân Nghệ nhất định sẽ là của chính mình. Bất quá, nếu cô ta có thể khơi mào được Sở Phàm bất mãn đối với Khương Sam, lấy bản lĩnh của Sở Phàm, Khương Sam kia, mặt mũi của cô ta có thể vứt đi không còn sót một mảnh.
(TMD...ả này đúng là ngu ngốc y như ả KV kia..hừ)
Triệu Thanh Thanh trù trừ mãn chí*, tâm tình không tệ ngồi xem toàn bộ duyệt binh thức đến khi kết thúc. Kết quả, đợi đến thời điểm khi đại tá trưởng đại T kêu mấy người trao đổi vũ đạo đi lên, Triệu Thanh Thanh mới trợn tròn mắt.
(trù trừ mãn chí*: 躊躇滿志 - đắc ý, vừa lòng)
Vì cái gì Khương Sam không có ở bên trong! Chủ nhiệm rõ ràng đã đáp ứng cô ta nhất định sẽ để cho đại tá trưởng đại T đưa ra chuyện này mà!
Mấy ngàn học sinh đều mặc một thân quần áo rằn ri thống nhất, đều là những người trẻ tuổi đứng xếp hàng ngay ngắn đã tạo nên một cảnh tượng phi thường đồ sộ. Một tháng quân huấn cũng đã sớm đem sự tùy ý của bọn họ bào mòn đi rất nhiều so với thời điểm vừa mới nhập trường.
Các huấn luyện viên quản thúc của từng đội học sinh đều đứng ở đầu của hàng ngũ, tuy rằng không có chính thống như ở trong quân đội, nhưng đứng thành đội hình như vậy, nhìn qua rất hợp quy tắc cũng thập phần cảnh đẹp ý vui.(đoạn này ta chém a..thực sự là rất khó hiểu..TT)
Trên đài chủ tịch rộng lớn, trước đó bàn ghế đã sớm được bày xong. Lần này cùng dĩ vãng bất đồng là, trên đài chủ tịch, ở gần phía bên cạnh nhiều thêm một hàng dài bàn ghế. Bàn ghế phía trên vừa liên tiếp, lại vừa có mái che nắng. Nghe nói là cố ý để trước, để cho học sinh Quân Nghệ đến lần này.
Trường học lần này rất sang trọng, phát quần áo cho đầu lĩnh đội cùng với học sinh phổ thông không giống nhau. Chính là trang phục bình thường huấn luyện viên đều mặc cái loại quân phục sẫm màu rằn ri này. Trên tay mang theo một đôi bao tay màu trắng tinh, người vừa đứng hàng ngũ, nhìn qua vừa xinh đẹp lại cũng thật hiên ngang.
Tần Chiến cùng Tần Diệc Hạo so những người khác đến chậm hơn một chút. Lãnh đạo của trường học phát biểu xong bài cảm trưởng quá dài, hai người mới một trước một sau ngồi xuống. Hai người vừa xuất hiện, phía dưới mấy ngàn học sinh liền ẩn ẩn có chút rối loạn, nhất là các nữ học viên. Ánh mắt của bọn họ quả thực muốn dính vào trên người Tần Diệc Hạo không dời.
Tần Chiến cùng Tần Diệc Hạo là chú cháu, diện mạo của hai người có chút tương tự, đều thuộc về loại cường tráng anh tuấn. Nhưng Tần Chiến luôn là một thân quân trang vạn năm không thay đổi, lại không hay cười, trên người luôn mang theo một cỗ sát phạt cùng sát khí. Lúc hắn trầm mặt, nhìn qua đúng là rất dọa người. Bình thường, hắn sẽ làm cho người khác ở cái nhìn đầu tiên sẽ không thể quên được diện mạo của hắn. Muốn đánh giá nhưng sẽ có chút khiếp khiếp, hận không thể trốn hắn đứng ra thật xa.
Tần Diệc Hạo kiên nghị tuấn lãng lại không giống với Tần Chiến. Tuổi chừng 25-26, dáng dấp tuy rằng cùng Tần Chiến có vài phần tương tự, nhưng nhìn qua bộ dáng cũng là một người không dễ tiếp cận. Nhưng dù sao hắn cũng là người ở trên thương trường, khí thế âm trầm ở trên mặt nhạt hơn rất nhiều, không quá mức lãnh liệt như Tần Chiến. Thần sắc của Tần Diệc Hạo cuối cùng cũng mang theo vài phần ôn hòa, chỉnh thể nhìn qua, so với Tần Chiến thì hắn nhu hòa hơn nhiều. Người khác cũng sẽ không sợ hắn như Tần Chiến.
Nhưng chân chính làm cho ánh mắt người khác chú ý, vẫn là diện mạo Tần Diệc Hạo. Hắn là loại người, chỉ cần người nhìn qua một chút liền nhịn không được có chút tâm quý. Trên gương mặt là một đôi lông mày rậm màu đen ngay ngắn, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng màu sắc có chút đạm, không có lời nào có thể miêu tả hết được vẻ tuấn lãng đến mức có chút bá đạo của hắn.
Mà hấp dẫn người khác nhất vẫn là một đôi mắt thâm trầm hẹp dài kia của hắn. Khi hắn nhìn ngươi mang theo một cổ bễ nghễ cao quý, hoặc như là ẩn chứa vài phần ý cười ôn hòa, như là câu người, sẽ làm cho ngươi nhịn không được liền muốn thuần phục dưới tầm mắt của hắn. Người nam nhân nguy hiểm như vậy lại là một người sở hữu ánh mắt tối, làm cho ngươi không có biện pháp ngăn cản mình muốn tôn kính hắn.
Ở trên đài chủ tịch, vài vị nữ sinh lãnh đạo trong trường đều nhịn không được luôn ghé mắt, hướng tới chỗ ngồi của Tần Diệc Hạo. Mấy cô bé vừa nhập cổng trường, tự nhiên lại càng thêm ngăn cản không được muốn liếc nhìn một nam nhân như vậy. Mấy nữ sinh đứng ở hàng trước còn không thiếu người nhìn trực tiếp đến khi mặt mũi đỏ bừng, một bộ dáng mất hồn mất vía.
Ngồi tại ở bên cạnh là một đám nữ sinh Quân Nghệ, bởi vì cách đó gần hơn, trong ngực bọn họ lại càng thêm một trận tiểu lộc loạn chàng*, nhưng cũng không ai dám nói thêm cái gì. Bọn họ chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ, không ngừng hướng trên người Sở Phàm đang ngồi tại thủ vị.
(tiểu lộc loạn chàng*: bối rối)
Người khác không biết, người của Quân Nghệ lại không mấy ai là không biết, Sở gia cùng Tần gia quan hệ rất tốt. Sở Phàm cùng Tần Diệc Hạo, hai người đã sớm quen biết. Không thiếu người suy đoán, chuyện của ở Phàm cùng Tần Diệc Hạo, đợi khi Sở Phàm tốt nghiệp sẽ trực tiếp định xuống. Muốn biết, Quân Nghệ có thể được Cảnh Thiên tài trợ, cùng Sở Phàm đang học ở Quân Nghệ là không thoát được can hệ .
Càng có người trong lòng đoán, hôm nay Tần Diệc Hạo sở dĩ sẽ đến Quân Nghệ, khả năng có thể hắn biết hôm nay Sở Phàm sẽ là đầu lĩnh đội cho nên mới đến. Tuy rằng trong lòng tò mò lại hâm mộ, nhưng là tính cách Sở Phàm có chút lạnh lùng, cho nên không ai dám trực tiếp ở trước mặt Sở Phàm hỏi lên.
(Em tiểu tam thứ nhất ra sân ta ghét bọn tiểu tam..hừ)
Khương Sam làm đầu lĩnh đội đứng ở một phương, đứng tại dãy vị trí thứ nhất ở phương Bắc, tự nhiên cô cũng sẽ nhìn đến Tần Chiến cùng Tần Diệc Hạo trước tiên. Nhưng tầm mắt của cô ở trên hai người bọn họ nhìn một cái rồi lại dời đi. Thế lực Tần gia sâu không lường được, hai người này lại càng là nhân vật hai đời lợi hại nhất trong gia tộc, bọn họ cùng cô sẽ không có bất kỳ việc gì để cùng xuất hiện.
Khương Sam hiện tại và bao gồm cả sau này, cô cũng sẽ không làm cho mình cùng loại người này có cái gì cùng xuất hiện.
(chị cứ nghĩ thế đi rồi sau này lại bám dính lấy người ta để lợi dụng đó)
Trải qua nhiều hơn cái 10 năm, Khương Sam so bất luận kẻ nào đều biết Tần Diệc Hạo lợi hại. Người này quả thực chính là một người trời sinh mệnh sát tinh. Tần Chiến là nhân vật làm cho người ta thấy liền nhịn không được ở trong lòng run sợ, nhưng là khả năng bởi vì hắn trường kỳ ở trong quân đội, tính cách tuy rằng khó tiếp xúc nhưng vẫn là người vẫn vô cùng chính phái. Kiếp trước thẳng đến khi Khương Sam trước khi chết, đều chưa nghe nói qua Tần Chiến có cái tin đồn gì không tốt.
Tần Diệc Hạo lại bất đồng, Khương Sam biết, đại danh của hắn sau này có thể nói là như sấm đánh bên tai. Tần Diệc Hạo sau này cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Bạch Kỳ ở trên thương trường. Người này thoạt nhìn qua là một bộ dáng vô hại, nhưng tâm tư hắn lại sâu đến mức làm cho người ta phải kinh khiếp*. Bởi vì thường xuyên đi theo bên người Bạch Kỳ, cho nên cô mới cùng hắn có tiếp xúc qua vài lần ngắn ngủi. Thời điểm trước công chúng, Tần Diệc Hạo ngầm đối xử người khác nhìn qua lại ấm áp như vậy, nhưng lại khiến cho Khương Sam có một loại cảm giác sợ hãi ở trong lòng.
(kinh khiếp*: chấn kinh, khiếp sợ)
Bất quá lực chú ý của Khương Sam hoàn toàn không phải ở trên người của Tần Diệc Hạo. Cô nhìn là nhìn Sở Phàm đang ngồi tại vị trí thủ vị của Quân Nghệ kia.
Kiếp trước, cô không có tham gia duyệt binh thức, không nhớ rõ Tần Diệc Hạo có tới hay không. Nhưng cô lại thập phần xác định, Sở Phàm tuyệt đối không có xuất hiện ở nơi này. Không biết đời này làm sao lại lệch lạc như vậy.
Nếu như nói, Khương Vi là một người cực kỳ hâm mộ Khương Sam nhưng cô ta lại không thể siêu việt hơn được, như vậy Sở Phàm với Khương Sam, chính là một Khương Sam với Khương Vi khác.
Khương Sam tâm cao khí ngạo, tuy rằng bị thiết kế, nhưng cuối cùng vẫn là bằng vào cố gắng của mình, cô ở trong đoàn văn công kiếm được một vai diễn nhỏ nhoi. Khương Sam từ nhỏ đến lớn đều là đối tượng có thể thu hút được sự chú ý của mọi người. Từ lúc cô lấy một tư thái hắc mã xâm nhập đoàn văn công, về sau, vận mệnh của Khương Sam cũng không thể thoát ly khỏi việc bị gắn cùng với Sở Phàm.
Vũ đạo của Sở Phàm tựa như chiếm được sự ưu ái của trời cao vậy, tài nghệ siêu quần, càng thêm mười phần linh tính. Chưa từng có bất luận kẻ nào có tài năng tương đối với Khương Sam như vậy. Cô không phải là không có đem cô ta làm cái bia qua, chỉ là sau này việc khúc chiết* có quá nhiều, cô còn chưa trưởng thành đầy đủ để cùng với Sở Phàm so trình độ cao thấp một phen, khi đó cô lại một lần nữa bị Khương Vi bẻ gãy đôi cánh của mình.
(khúc chiết*: phức tạp)
Lễ hào vừa vang lên, buổi duyệt binh thức được bắt đầu.
Không có thời gian, những thứ này có hay không đều được. Khương Sam hít sâu một hơi, đem lực chú ý một lần nữa chuyển trở về.
"Chuẩn bị tinh thần."
Trương huấn luyện viên thấp giọng dặn, trong mắt tràn đầy là trịnh trọng. Khương Sam gật gật đầu, cùng với hiệu lệnh trên đài chủ tịch, cô dẫn đầu đi ra ngoài.
Mấy nữ sinh của Quân Nghệ đang xúm lại một chỗ, nói chuyện to nhỏ thấp giọng cười đùa, trong mắt bọn họ tràn đầy là bỡn cợt. Duyệt binh thức như vậy, bọn họ nhìn qua không ít, một đám người trang phục quân đội thô tục rằn ri, da bị phơi đến mức cơ hồ muốn thoát đi mất một lớp da đang nghiêm trang đi tới. Ở trong mắt bọn họ, cái đám người này quả thực là buồn cười đến không thể buồn cười hơn được.
Trên đài chủ tịch, vài vị tuy rằng vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ, nhưng cũng rõ ràng cho thấy, bọn họ đã nhìn đủ những buổi duyệt binh thức như vậy. Tuy rằng không có biểu hiện ra tia không kiên nhẫn, nhưng có thể nhìn thấy, ở trong mắt bọn họ cũng đều là không chút để ý.
Thẳng đến khi một đội ngũ dẫn đầu đi ra, đồng thanh kêu ký hiệu. Tiếng kêu vừa vang lên, mới đem lực chú ý của mọi người kéo trở về.
Một phương đội thế nhưng toàn bộ đều là do nữ học viên tạo thành. Một đội ngũ nữ sinh ăn mặc chỉnh tề trang nghiêm trong ngày hè kêu ký hiệu. Khi nghe vào, phá lệ làm cho tinh thần của mọi người càng thêm phấn chấn, làm cho mọi người nhịn không được liền đem tầm mắt quay đầu sang.
Một phương đội lần này là đều là nữ sinh, những động tác tối quy phạm đều do bọn họ tạo thành. Một đám người tinh thần phấn chấn, trưng một khuôn mặt đẹp, động tác cũng thập phần quy phạm*, đi đồng loạt một mảnh, rất là hiên ngang túc mục*.
Khi mọi người quan sát đầu tiên, cả tinh thần đều là bị nhóm nữ sinh này hấp dẫn, nhưng tiếp theo, tầm mắt liền rơi ngay vào trên người cô gái ở vị trí thứ nhất.
(quy phạm*: Thước và khuôn, chỉ phép tắc khuôn mẫu phải theo)
(túc mục*:肅穆 trang nghiêm, trang trọng)
Không có những nguyên nhân khác, dẫn đầu đi ra là một nữ sinh, chỉ là cô có bộ dạng quả thực là thật quá tốt. Một đôi mắt ướt át nhu hòa mà trong veo, rõ ràng là đôi mắt mềm mại chọc cho người người phải thương tiếc. Trên mặt biểu tình nghiêm trang nghiêm túc, cái loại tương phản như vậy, thoạt nhìn làm cho người ta không tự giác liền sinh ra một loại cảm giác tâm hơi ngưa ngứa.
Một thân quân phục rằn ri sẫm màu, khác hoàn toàn với các học viên khác. Đai lưng rộng, bốt ngắn màu đen, thân mình quần áo phẳng phiu, một thân quần áo có thần đã đem cô toàn thân phá lệ nhìn thật tốt.
Chính là nữ sinh này phát dục thành thục, cho dù là một thân quân phục rằn ri, nhưng bởi vì bên hông dây lưng quân dụng thúc khẩn, có thể rõ ràng nhìn ra eo nhỏ không đầy một nắm tay kia. Eo lưng kia mỗi một bước đi quân tư cũng phảng phất như có một loại ý nhị riêng nói không thành lời. Trước ngực phát dục cự tốt, một đôi mềm mại cao ngất kia hiện lên lại không tục mị, hai chân thon dài thẳng tắp. Đôi chân thẳng tắp kia đạp chuẩn theo nhịp trống, lại đồng dạng như là có thể trực tiếp đạp ở lòng người một cái.
Hôm nay đầu lĩnh đội quả thực là tuyển được người quá tốt, gần như muốn đem ánh mắt của mọi người chỉ nhìn thẳng đội này ngũ vậy. Thời điểm đội ngũ chỉnh tề hướng tới đài chủ tịch kính lễ cùng song song với chú mục lễ, trên đài chủ tịch có mấy người theo bản năng liền mỉm cười gật đầu.
(*hắc hắc* sức hấp dẫn của chị Sam cao thật....chỉ tiếc anh Hạo bây giờ còn chưa yêu chị a, k thì chắc a ấy ghen nổ mắt )
Duyệt binh thức ngay từ đầu ra sân liền thắng. Chính là nhờ đội ngũ xinh đẹp kia, được cả sảnh đường ủng hộ. Hiệu trưởng nhất thời cao hứng đến nỗi cười không khép miệng lại được.
Ai đều không có chú ý đến, ngồi ở bên cạnh Sở Phàm, hai tay của Triệu Thanh Thanh đặt ở dưới bàn đã sớm không tự nhiên, quấn thành một đoàn. Trên mặt cô ta cười khanh khách, nhưng ở trong đôi mắt xinh đẹp kia lại không hề mỉm cười.
Nhìn gần, tầm mắt mọi người đều bị Khương Sam hấp dẫn nhìn qua. Triệu Thanh Thanh hít sâu một hơi, thấp giọng nói với Sở Phàm: "Chị Sở Phàm, chị nhìn cô bé đi ở đầu hàng ngũ kia, có nhìn ra cái gì khác biệt hay không?"
Đều là người luyện vũ, theo thời gian đều có thể nhìn ra, không giống với người bình thường, Sở Phàm tự nhiên có thể nhìn ra Khương Sam là người đã luyện qua vũ đạo: "Nhìn qua, trụ cột hình như là không kém, trời sinh chính là chất vải luyện vũ."
Triệu Thanh Thanh cười nói: "Quả nhiên chị cũng đã nhìn ra, chỉ là không biết thời điểm trao đổi vũ đạo có cô ấy hay không a. Chị nhìn lên trên đài chủ tịch đi, Tần Diệc Hạo vẫn đang nhìn cô ấy đâu, không biết nếu cô ấy khiêu vũ, có thể so đi quân tư càng đẹp mắt hơn hay không."
Sở Phàm nhìn về phía đài chủ tịch, quả nhiên thấy Tần Diệc Hạo chống cằm liếc mắt nhìn. Không sai, hắn đang quan sát Khương Sam. Trên mặt Sở Phàm bất động thanh sắc, lại không có nói tiếp lời nói của Triệu Thanh Thanh.
Quan hệ của Triệu Thanh Thanh tuy rằng ngầm cùng Sở Phàm còn có thể, nhưng cô ta cũng không dám trêu chọc cô nhiều. Thấy Sở Phàm không có tâm tư tiếp lời mình, cô ta cũng không hề nhiều lời nữa.
Lúc trước, thời điểm cô ta nói muốn đến tham gia buổi duyệt binh thức, điều kiện chính là muốn đem Khương Sam liệt vào đội người trao đổi của đại T.
Triệu Thanh Thanh bị Bạch Kỳ ở nơi này chọc tức, tự nhiên cô ta liền oán lên người khởi xướng là Khương Sam. Cô ta là muốn hảo hảo ở buổi trao đổi vũ đạo này hung hăng hạ nhục cô một phen, để cô mất hết mặt mũi cô ta mới giải hết giận.
Bất quá Triệu Thanh Thanh cũng không dự liệu được, lúc này Sở Phàm cũng sẽ tham gia. Cô ta cứ tưởng rằng, đầu lĩnh đội ngũ của Quân Nghệ nhất định sẽ là của chính mình. Bất quá, nếu cô ta có thể khơi mào được Sở Phàm bất mãn đối với Khương Sam, lấy bản lĩnh của Sở Phàm, Khương Sam kia, mặt mũi của cô ta có thể vứt đi không còn sót một mảnh.
(TMD...ả này đúng là ngu ngốc y như ả KV kia..hừ)
Triệu Thanh Thanh trù trừ mãn chí*, tâm tình không tệ ngồi xem toàn bộ duyệt binh thức đến khi kết thúc. Kết quả, đợi đến thời điểm khi đại tá trưởng đại T kêu mấy người trao đổi vũ đạo đi lên, Triệu Thanh Thanh mới trợn tròn mắt.
(trù trừ mãn chí*: 躊躇滿志 - đắc ý, vừa lòng)
Vì cái gì Khương Sam không có ở bên trong! Chủ nhiệm rõ ràng đã đáp ứng cô ta nhất định sẽ để cho đại tá trưởng đại T đưa ra chuyện này mà!