Chuyện Hạ Hương quỳ gối náo loạn ở cửa điện Thừa Ân, rất nhanh đã truyền đến tai Hoàng hậu.
Hoàng hậu vốn vì chuyện Thái tử phi trách phạt Hạ Hương mà bất mãn trong lòng, nay lại nghe nói Thái tử phi muốn trả Hạ Hương lại, đây không phải đang tát thẳng vào mặt bà sao? Vì vậy bà lập tức gọi Vương cô cô đến, định phái Vương cô cô đến điện Thừa Ân truyền lời.
Vương cô cô nghe xong ý chỉ của Hoàng hậu, lệnh cho cung nữ hầu hạ trong điện lui xuống hết, mới tiến đến bên cạnh Hoàng hậu nhỏ giọng nói
"Nương nương, tiện tỳ Hạ Hương kia bị trừng phạt là đáng tội, bây giờ còn dám đem người ra làm lá chắn, loại tiện tỳ này, nương nương đừng quan tâm."
"Vì sao ngươi lại nói giúp cho Thái tử phi?"
Hoàng hậu nhíu mày, ánh mắt có chút câm giận, đương nhiên bà không nghĩ cung nữ do mình phái đi sẽ không ra gì, chỉ cho rằng Vương cô cô già rồi nên hồ đồ, bị Thái tử phi che mắt, nói xấu Hạ Hương trước mặt bà.
"Nương nương xin nghĩ lại, lão nô chỉ một lòng nghĩ cho nương nương! Thực ra lúc Hạ Hương bị phạt, lão nô đã sai người đi dò xét, Hạ Hương bị phạt đều là vì sơ suất khi hầu hạ Thái tử điện hạ, lão nô vốn cũng không tin, nhưng chuyện này do chính miệng Thái tử điện hạ nói, sao có thể là giả được? Bây giờ tiện tỳ kia lại đem người ra làm bình phong, kẻ khác không biết sẽ nghĩ nữ ở cung nương nương đều không biết phép tắc như thế, làm hỏng thanh danh nương nương!"
Vương cô cô thấy hoàng hậu lạnh mặt, lập tức quỳ gối, cung kính nói.
"Còn có việc này sao?! Hạ Hương đã ăn gan hùm mật gấu hay sao? Dám hầu hạ sơ suất Thuần nhi?!"
Hoàng hậu nghe xong cực kì tức giận, vội vàng lệnh người đi áp giải Hạ Hương tới.
Bà còn chưa kịp sai người đi, cung nữ cùng nội thị điện Thừa Ân đã áp giải Hạ Hương đến. Lúc này, Hạ Hương bị bịt miệng, đầu tóc rối bời, hai mắt sưng đỏ sắc mặt tiều tụy, thực sự nhìn rất chật vật. Nàng vừa nhìn thấy hoàng hậu, trong miệng liền phát ra tiếng "Ô ô ô" như có lời muốn nói.
Hoàng hậu thấy bộ dáng này của Hạ Hương, trong lòng không vui, cho dù Hạ Hương phạm lỗi, nhưng Thái tử phi đối xử với Hạ Hương như thế, khiến bà cảm thấy không vừa lòng, dù Hạ Hương có sai sót thì cũng là cung nữ của bà, muốn dạy dỗ, cũng phải là bà làm mới phải, khi nào đến lượt Thái tử phi làm thay?
Hoàng hậu quát cung nữ áp giải Hạ Hương:
"Buông nàng ra."
Cung nữ không dám trái lệnh Hoàng hậu nương nương, vội vàng buông tay, hai tay được tự do Hạ Hương lập tức lấy miếng giẻ đang nhét trong miệng ra, vừa quỳ xuống, nước mắt đã rơi lả chả
"Hoàng hậu nương nương, người phải làm chủ cho nô tỳ!"
"Ngươi oan khuất gì, mà cần bản cung làm chủ cho ngươi?"
Hoàng hậu nương nương dằn xuống không vui trong lòng, lạnh nhạt hỏi.
"Thưa nương nương, nô tỳ phụng mệnh nương nương đến hầu hạ bên Thái tử điện hạ, không dám nói có công, nhưng luôn chú ý cẩn thận, tuyệt đối không dám sơ xuất dù một chút, nhưng Thái tử phi lại xúi giục điện hạ, để điện hạ gán cho nô tỳ một cái tội danh bịa đặt kia, rồi dựa vào việc này đuổi nô tỳ đi, nô tỳ được Hoàng hậu nương nương ban cho điện hạ, bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh này, nô tỳ... Nô tỳ..."Hạ Hương nghẹn ngào, càng nói lại càng khóc không thành tiếng.
"Ý của ngươi là, Thái tử điện hạ vu oan cho ngươi?"
Hoàng hậu lạnh lùng hỏi.
Hạ Hương cảm thấy run lên, vội vàng ngừng khóc:
"Thưa nương nương, nô tỳ không dám nói như vậy, điện hạ là người lương thiện, sao có thể làm nói lời như vậy?"
Nàng mấp máy môi, lấy lại dũng khí mới dám nói tiếp:
"Chắc chắn có người dựa vào bản thân gần gũi với điện hạ mà nói lời không hay trước mặt điện hạ, nếu không sao điện hạ lại xa lánh nô tỳ."
Hạ Hương biết Hoàng hậu không thích Thái tử phi, mới dám nói như vậy, nàng được Hoàng hậu phân công đến hầu hạ bên cạnh Thái tử điện hạ, cho dù có oán giận trong lòng, nhưng cho tới bây giờ vẫn không dám thất lễ với điện hạ, ai ngờ lúc tắm rửa hôm đó, Thái tử điện hạ lại đột nhiên mở miệng chỉ trích nàng chân mình vụng về còn làm đau điện hạ.
Thái tử điện hạ bây giờ chỉ như đứa trẻ, sao có thể vu oan nàng như thế, chắc chắn là bị Thái tử phi xúi giục. Nên nàng đến trước mặt Hoàng hậu phải tố cáo hành vi của Thái tử phi, cũng không thể để một Thái tử phi tâm địa độc ác như vậy tiếp tục bên người Thái tử điện hạ.
"Vương cô cô, ngươi nói đi."
Nhưng sau khi Hoàng hậu nghe xong, cũng không tức giận như Hạ Hương nghĩ, bà chỉ ý nhìn Hạ Hương một chút, lại làm Hạ Hương thấy sợ hãi, trong lòng thấy lo lắng.
"Tiện tỳ to gan! Hoàng hậu nương nương để ngươi đến hầu hạ Thái tử điện hạ, là vì thấy ngươi nhanh nhẹn được việc, ai ngờ ngươi dám cậy sủng mà kiêu ngạo, không xem Thái tử điện hạ ra gì, lại còn sơ xuất khi hầu hạ, giờ còn muốn đẩy hết trách nhiệm lên đầu Thái tử phi, ngươi thật to gan, thật sự là đáng chém!"
Vương cô cô nghiêm khắc nói làm cho Hạ Hương chỉ biết xụi lơ trên mặt đất.
"Các ngươi về trước đi, nói với Thái tử phi, bản cung giữ lại Hạ Hương."
Hoàng hậu cũng không nhìn Hạ Hương đang mặt mũi trắng bệch, chỉ phân phó với cung nữ điện Thừa Ân.
"Dạ."
Nhóm cung nữ này biết trận nổi giận của Vương cô cô khi nãy là cố ý cho bọn họ xem, hiện tại Hoàng hậu nương nương đã thu nhận Hạ Hương về, sau này chuyện của Hạ Hương cũng không phải việc của Thái tử phi.
Nên bọn họ không ở lại, sau khi hành lễ với Hoàng hậu liền rời khỏi điện Lập Chính.
Đợi cho cung nữ điện Thừa Ân rời đi hết, Hoàng hậu mới lạnh lùng nhìn về phía Hạ Hương đang ngồi bên dưới. Bà chậm rãi đứng dậy, chiếc váy dài tha thướt thêu hoa mẫu đơn dành riêng cho Hoàng hậu, trên người bà mặc áo gấm phượng hoàng thêu hoa mẫu đơn màu đỏ tươi, nhìn cực kì cao quý.
Bà từng bước từng bước về phía Hạ Hương, cuối cùng đứng lại trước mặt ả, nhìn từ trên cao xuống
"Ngươi nghĩ ngày trước được bản cung coi trọng, nên muốn qua mặt bản cung sao? Chẳng lẽ ngươi cho là, mình ở Đông cung có thể một tay che trời, chuyện tốt đã làm không ai hay biết hay sao?"" Thưa Hoàng hậu nương nương, nô tỳ tuyệt đối không dám lừa gạt người, nô tỳ cũng chưa từng có sơ xuất gì khi hầu hạ Thái tử điện hạ, kính mong nương nương minh xét!"
Hạ Hương không biết mình sai chỗ nào, vì sao Hoàng hậu lại một mực chắc chắn mình đã làm sai, nhưng nàng biết nếu mang tội danh này tính mạng của mình sẽ không giữ được, bởi vậy đau khổ cầu khẩn Hoàng hậu.
"Nếu không xử trí ngươi, ngày sau trong cung này, ai cũng nghĩ rằng bản cung chứa người lòng dạ bất chính, sau này bản cung sao có thể quản lý lục cung?"
Hoàng hậu giọng khinh miệt, ánh mắt mang một tia sát khí, dung nhan cao quý cũng che không nổi nét mặt u ám.
Hoàng hậu vừa dứt lời, Vương cô cô lập tức sai người tiến lên giữ lấy Hạ Hương, bịt miệng kéo xuống, Hạ Hương sắc mặt hoảng sợ, lệ rơi đầy mặt, liên tiếp lắc đầu kêu ô ô, nhưng không tìm được lòng trắc ẩn của Hoàng hậu.
Đợi Hạ Hương bị dẫn đi xong, Hoàng hậu mới thả lỏng vẻ ngoài đầy sát khí, bà có vẻ hơi mỏi mệt nắm lấy tay Vương cô cô vừa vươn ra, chậm rãi đi đến cửa điện Lập Chính, nhìn về phía điện Lưỡng Nghi xa xa, trong mắt mang theo chút thê lương.
"Vương cô cô, ngươi nói xem có phải nữ nhân tiến cung, cuối cùng cũng sẽ thay đổi?"
Hoàng hậu thấp giọng nói.
"Nương nương, tiện tỳ Hạ Hương kia tầm mắt quá hạn hẹp, cho dù theo Thái tử điện hạ, ngày sau sợ cũng không giúp ích được gì nhiều, chi bằng bây giờ trừ bỏ, cũng để răng đe những tiện tỳ tâm có tâm bất chính kia."
Vương cô cô thấp giọng an ủi.
"Điều ngươi nói bản cung cũng biết, khi bản cung đưa bốn người đó đến bên cạnh Thuần nhi, vốn muốn giúp Uyển Thiến, ai ngờ Xuân Đào với Hạ Hương có tâm bất chính, bây giờ chỉ còn lại Thu Lê và Đông Kết."
Hoàng hậu thở dài một cái.
"Nương nương yên tâm, Thu Lê với Đông Kết tính tình trầm ổn, luôn chu đáo mọi việc, nhìn hai nàng bây giờ có thể an ổn ở lại điện Sùng Nhân thì biết, Thái tử phi có muốn đuổi các nàng, cũng không có cớ, nương nương xem sau này, không biết chừng Thu Lê với Đông Kết có thể làm nên việc đây."
Vương cô cô càng thấp giọng, giọng nói rất khẽ.
"Hi vọng là vậy."
Hoàng hậu lại thở dài, lại vịnh tay Vương cô cô, quay người đi vào trong điện....
Tại điện Sùng Nhân.
Tin tức Hạ Hương được đưa về điện Lập Chính, Đậu Thuần đã nghe nói, hắn cũng không ngạc nhiên gì, thậm chí có thể nói Hạ Hương có kết cục hôm nay, cùng là do hắn một tay tạo nên.
Cho dù Hạ Hương không thật sự sai sót, nhưng có tâm bất chính, từ khi cho người điều tra Hạ Hương có qua lại với điện Tử Thần, hắn liền muốn diệt trừ Hạ Hương. Chuyện trước đó tố cáo với Thái tử phi tại điện Thừa Ân, là hắn cố ý, vì bây giờ hắn vẫn là đứa trẻ ngây thơ đơn thuần, không ai nghĩ sẽ đi nói dối, bởi vậy hắn rất thuận lợi mượn tay Thái tử phi, đưa Hạ Hương đến chỗ Hoàng hậu.
Khi Hạ Hương bị đưa đến chỗ Hoàng hậu, hắn cũng đã sắp xếp để cung nữ bên cạnh Hạ Hương làm chứng nàng cố ý sơ xuất khi hầu hạ Thái tử điện hạ, chỉ cần tin tức này truyền đến tai mẫu hậu, cho dù Hạ Hương có kêu oan, mẫu hậu nhất định cũng không tha nàng. Huống hồ việc Hạ Hương gây ồn ào trước điện Thừa Ân, càng khiến cho nàng tội nặng thêm.
Đậu Thuần híp híp mắt, nhớ lại lúc Thái tử phi không nói lời nào, trực tiếp sai người bịt miệng Hạ Hương, sau đó kéo tới hoa viên bên ngoài điện Thừa Ân, đánh mười trượng trước mắt mọi người, cũng mặc kệ Hạ Hương sắp ngất xỉu, lại sai người trông chừng nàng quỳ ròng rã ba ngày trước hoa viên.
Sau ba ngày liền sai người đưa Hạ Hương đến điện Lập Chính, trả lại cho Hoàng hậu nương nương.
Thủ đoạn gọn gàng như thế, thực sự khiến người ta cực kì tán thưởng, Đậu Thuần cũng không kiên nhẫn với những cung nữ hoặc nội thị vô cớ gây rối, nếu không phải hắn còn phải giả bộ ngốc nghếch, đã sớm lệnh người ta dùng trượng đập chết. Cái loại dám ăn cây táo rào cây sung, cấu kết với Tử Thần Điện chỉ có chết.
Hạ Hương luôn nghĩ mình là người của Hoàng hậu tin tưởng, lại cảm thấy Thái tử phi nhu nhược, liền làm bộ làm tịch muốn lợi dụng Hoàng hậu để uy hiếp lấn lướt Thái tử phi. Nhưng nàng không nghĩ tới, kết quả mình lại bị mất mặt, còn bị đưa về điện Lập Chính.
Mà tin tức Hạ Hương sau khi trở về điện Lập Chính, lại bị Hoàng hậu quát mắng rồi bị đánh chết, không lâu sau đã truyền khắp hậu cung, trên dưới Đông cung đương nhiên cũng đều nghe được. Đến lúc này, mọi người ở Đông cung mới nhận ra, từ việc Chiêm sự với Thiếu Chiêm sự bị đuổi, Tư Tắc bị phạt, bây giờ Hạ Hương bị đánh chết, đều có liên quan đến Thái tử phi, Thái tử phi này thật sự không giống ngày xưa.
Hoàng hậu vốn vì chuyện Thái tử phi trách phạt Hạ Hương mà bất mãn trong lòng, nay lại nghe nói Thái tử phi muốn trả Hạ Hương lại, đây không phải đang tát thẳng vào mặt bà sao? Vì vậy bà lập tức gọi Vương cô cô đến, định phái Vương cô cô đến điện Thừa Ân truyền lời.
Vương cô cô nghe xong ý chỉ của Hoàng hậu, lệnh cho cung nữ hầu hạ trong điện lui xuống hết, mới tiến đến bên cạnh Hoàng hậu nhỏ giọng nói
"Nương nương, tiện tỳ Hạ Hương kia bị trừng phạt là đáng tội, bây giờ còn dám đem người ra làm lá chắn, loại tiện tỳ này, nương nương đừng quan tâm."
"Vì sao ngươi lại nói giúp cho Thái tử phi?"
Hoàng hậu nhíu mày, ánh mắt có chút câm giận, đương nhiên bà không nghĩ cung nữ do mình phái đi sẽ không ra gì, chỉ cho rằng Vương cô cô già rồi nên hồ đồ, bị Thái tử phi che mắt, nói xấu Hạ Hương trước mặt bà.
"Nương nương xin nghĩ lại, lão nô chỉ một lòng nghĩ cho nương nương! Thực ra lúc Hạ Hương bị phạt, lão nô đã sai người đi dò xét, Hạ Hương bị phạt đều là vì sơ suất khi hầu hạ Thái tử điện hạ, lão nô vốn cũng không tin, nhưng chuyện này do chính miệng Thái tử điện hạ nói, sao có thể là giả được? Bây giờ tiện tỳ kia lại đem người ra làm bình phong, kẻ khác không biết sẽ nghĩ nữ ở cung nương nương đều không biết phép tắc như thế, làm hỏng thanh danh nương nương!"
Vương cô cô thấy hoàng hậu lạnh mặt, lập tức quỳ gối, cung kính nói.
"Còn có việc này sao?! Hạ Hương đã ăn gan hùm mật gấu hay sao? Dám hầu hạ sơ suất Thuần nhi?!"
Hoàng hậu nghe xong cực kì tức giận, vội vàng lệnh người đi áp giải Hạ Hương tới.
Bà còn chưa kịp sai người đi, cung nữ cùng nội thị điện Thừa Ân đã áp giải Hạ Hương đến. Lúc này, Hạ Hương bị bịt miệng, đầu tóc rối bời, hai mắt sưng đỏ sắc mặt tiều tụy, thực sự nhìn rất chật vật. Nàng vừa nhìn thấy hoàng hậu, trong miệng liền phát ra tiếng "Ô ô ô" như có lời muốn nói.
Hoàng hậu thấy bộ dáng này của Hạ Hương, trong lòng không vui, cho dù Hạ Hương phạm lỗi, nhưng Thái tử phi đối xử với Hạ Hương như thế, khiến bà cảm thấy không vừa lòng, dù Hạ Hương có sai sót thì cũng là cung nữ của bà, muốn dạy dỗ, cũng phải là bà làm mới phải, khi nào đến lượt Thái tử phi làm thay?
Hoàng hậu quát cung nữ áp giải Hạ Hương:
"Buông nàng ra."
Cung nữ không dám trái lệnh Hoàng hậu nương nương, vội vàng buông tay, hai tay được tự do Hạ Hương lập tức lấy miếng giẻ đang nhét trong miệng ra, vừa quỳ xuống, nước mắt đã rơi lả chả
"Hoàng hậu nương nương, người phải làm chủ cho nô tỳ!"
"Ngươi oan khuất gì, mà cần bản cung làm chủ cho ngươi?"
Hoàng hậu nương nương dằn xuống không vui trong lòng, lạnh nhạt hỏi.
"Thưa nương nương, nô tỳ phụng mệnh nương nương đến hầu hạ bên Thái tử điện hạ, không dám nói có công, nhưng luôn chú ý cẩn thận, tuyệt đối không dám sơ xuất dù một chút, nhưng Thái tử phi lại xúi giục điện hạ, để điện hạ gán cho nô tỳ một cái tội danh bịa đặt kia, rồi dựa vào việc này đuổi nô tỳ đi, nô tỳ được Hoàng hậu nương nương ban cho điện hạ, bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh này, nô tỳ... Nô tỳ..."Hạ Hương nghẹn ngào, càng nói lại càng khóc không thành tiếng.
"Ý của ngươi là, Thái tử điện hạ vu oan cho ngươi?"
Hoàng hậu lạnh lùng hỏi.
Hạ Hương cảm thấy run lên, vội vàng ngừng khóc:
"Thưa nương nương, nô tỳ không dám nói như vậy, điện hạ là người lương thiện, sao có thể làm nói lời như vậy?"
Nàng mấp máy môi, lấy lại dũng khí mới dám nói tiếp:
"Chắc chắn có người dựa vào bản thân gần gũi với điện hạ mà nói lời không hay trước mặt điện hạ, nếu không sao điện hạ lại xa lánh nô tỳ."
Hạ Hương biết Hoàng hậu không thích Thái tử phi, mới dám nói như vậy, nàng được Hoàng hậu phân công đến hầu hạ bên cạnh Thái tử điện hạ, cho dù có oán giận trong lòng, nhưng cho tới bây giờ vẫn không dám thất lễ với điện hạ, ai ngờ lúc tắm rửa hôm đó, Thái tử điện hạ lại đột nhiên mở miệng chỉ trích nàng chân mình vụng về còn làm đau điện hạ.
Thái tử điện hạ bây giờ chỉ như đứa trẻ, sao có thể vu oan nàng như thế, chắc chắn là bị Thái tử phi xúi giục. Nên nàng đến trước mặt Hoàng hậu phải tố cáo hành vi của Thái tử phi, cũng không thể để một Thái tử phi tâm địa độc ác như vậy tiếp tục bên người Thái tử điện hạ.
"Vương cô cô, ngươi nói đi."
Nhưng sau khi Hoàng hậu nghe xong, cũng không tức giận như Hạ Hương nghĩ, bà chỉ ý nhìn Hạ Hương một chút, lại làm Hạ Hương thấy sợ hãi, trong lòng thấy lo lắng.
"Tiện tỳ to gan! Hoàng hậu nương nương để ngươi đến hầu hạ Thái tử điện hạ, là vì thấy ngươi nhanh nhẹn được việc, ai ngờ ngươi dám cậy sủng mà kiêu ngạo, không xem Thái tử điện hạ ra gì, lại còn sơ xuất khi hầu hạ, giờ còn muốn đẩy hết trách nhiệm lên đầu Thái tử phi, ngươi thật to gan, thật sự là đáng chém!"
Vương cô cô nghiêm khắc nói làm cho Hạ Hương chỉ biết xụi lơ trên mặt đất.
"Các ngươi về trước đi, nói với Thái tử phi, bản cung giữ lại Hạ Hương."
Hoàng hậu cũng không nhìn Hạ Hương đang mặt mũi trắng bệch, chỉ phân phó với cung nữ điện Thừa Ân.
"Dạ."
Nhóm cung nữ này biết trận nổi giận của Vương cô cô khi nãy là cố ý cho bọn họ xem, hiện tại Hoàng hậu nương nương đã thu nhận Hạ Hương về, sau này chuyện của Hạ Hương cũng không phải việc của Thái tử phi.
Nên bọn họ không ở lại, sau khi hành lễ với Hoàng hậu liền rời khỏi điện Lập Chính.
Đợi cho cung nữ điện Thừa Ân rời đi hết, Hoàng hậu mới lạnh lùng nhìn về phía Hạ Hương đang ngồi bên dưới. Bà chậm rãi đứng dậy, chiếc váy dài tha thướt thêu hoa mẫu đơn dành riêng cho Hoàng hậu, trên người bà mặc áo gấm phượng hoàng thêu hoa mẫu đơn màu đỏ tươi, nhìn cực kì cao quý.
Bà từng bước từng bước về phía Hạ Hương, cuối cùng đứng lại trước mặt ả, nhìn từ trên cao xuống
"Ngươi nghĩ ngày trước được bản cung coi trọng, nên muốn qua mặt bản cung sao? Chẳng lẽ ngươi cho là, mình ở Đông cung có thể một tay che trời, chuyện tốt đã làm không ai hay biết hay sao?"" Thưa Hoàng hậu nương nương, nô tỳ tuyệt đối không dám lừa gạt người, nô tỳ cũng chưa từng có sơ xuất gì khi hầu hạ Thái tử điện hạ, kính mong nương nương minh xét!"
Hạ Hương không biết mình sai chỗ nào, vì sao Hoàng hậu lại một mực chắc chắn mình đã làm sai, nhưng nàng biết nếu mang tội danh này tính mạng của mình sẽ không giữ được, bởi vậy đau khổ cầu khẩn Hoàng hậu.
"Nếu không xử trí ngươi, ngày sau trong cung này, ai cũng nghĩ rằng bản cung chứa người lòng dạ bất chính, sau này bản cung sao có thể quản lý lục cung?"
Hoàng hậu giọng khinh miệt, ánh mắt mang một tia sát khí, dung nhan cao quý cũng che không nổi nét mặt u ám.
Hoàng hậu vừa dứt lời, Vương cô cô lập tức sai người tiến lên giữ lấy Hạ Hương, bịt miệng kéo xuống, Hạ Hương sắc mặt hoảng sợ, lệ rơi đầy mặt, liên tiếp lắc đầu kêu ô ô, nhưng không tìm được lòng trắc ẩn của Hoàng hậu.
Đợi Hạ Hương bị dẫn đi xong, Hoàng hậu mới thả lỏng vẻ ngoài đầy sát khí, bà có vẻ hơi mỏi mệt nắm lấy tay Vương cô cô vừa vươn ra, chậm rãi đi đến cửa điện Lập Chính, nhìn về phía điện Lưỡng Nghi xa xa, trong mắt mang theo chút thê lương.
"Vương cô cô, ngươi nói xem có phải nữ nhân tiến cung, cuối cùng cũng sẽ thay đổi?"
Hoàng hậu thấp giọng nói.
"Nương nương, tiện tỳ Hạ Hương kia tầm mắt quá hạn hẹp, cho dù theo Thái tử điện hạ, ngày sau sợ cũng không giúp ích được gì nhiều, chi bằng bây giờ trừ bỏ, cũng để răng đe những tiện tỳ tâm có tâm bất chính kia."
Vương cô cô thấp giọng an ủi.
"Điều ngươi nói bản cung cũng biết, khi bản cung đưa bốn người đó đến bên cạnh Thuần nhi, vốn muốn giúp Uyển Thiến, ai ngờ Xuân Đào với Hạ Hương có tâm bất chính, bây giờ chỉ còn lại Thu Lê và Đông Kết."
Hoàng hậu thở dài một cái.
"Nương nương yên tâm, Thu Lê với Đông Kết tính tình trầm ổn, luôn chu đáo mọi việc, nhìn hai nàng bây giờ có thể an ổn ở lại điện Sùng Nhân thì biết, Thái tử phi có muốn đuổi các nàng, cũng không có cớ, nương nương xem sau này, không biết chừng Thu Lê với Đông Kết có thể làm nên việc đây."
Vương cô cô càng thấp giọng, giọng nói rất khẽ.
"Hi vọng là vậy."
Hoàng hậu lại thở dài, lại vịnh tay Vương cô cô, quay người đi vào trong điện....
Tại điện Sùng Nhân.
Tin tức Hạ Hương được đưa về điện Lập Chính, Đậu Thuần đã nghe nói, hắn cũng không ngạc nhiên gì, thậm chí có thể nói Hạ Hương có kết cục hôm nay, cùng là do hắn một tay tạo nên.
Cho dù Hạ Hương không thật sự sai sót, nhưng có tâm bất chính, từ khi cho người điều tra Hạ Hương có qua lại với điện Tử Thần, hắn liền muốn diệt trừ Hạ Hương. Chuyện trước đó tố cáo với Thái tử phi tại điện Thừa Ân, là hắn cố ý, vì bây giờ hắn vẫn là đứa trẻ ngây thơ đơn thuần, không ai nghĩ sẽ đi nói dối, bởi vậy hắn rất thuận lợi mượn tay Thái tử phi, đưa Hạ Hương đến chỗ Hoàng hậu.
Khi Hạ Hương bị đưa đến chỗ Hoàng hậu, hắn cũng đã sắp xếp để cung nữ bên cạnh Hạ Hương làm chứng nàng cố ý sơ xuất khi hầu hạ Thái tử điện hạ, chỉ cần tin tức này truyền đến tai mẫu hậu, cho dù Hạ Hương có kêu oan, mẫu hậu nhất định cũng không tha nàng. Huống hồ việc Hạ Hương gây ồn ào trước điện Thừa Ân, càng khiến cho nàng tội nặng thêm.
Đậu Thuần híp híp mắt, nhớ lại lúc Thái tử phi không nói lời nào, trực tiếp sai người bịt miệng Hạ Hương, sau đó kéo tới hoa viên bên ngoài điện Thừa Ân, đánh mười trượng trước mắt mọi người, cũng mặc kệ Hạ Hương sắp ngất xỉu, lại sai người trông chừng nàng quỳ ròng rã ba ngày trước hoa viên.
Sau ba ngày liền sai người đưa Hạ Hương đến điện Lập Chính, trả lại cho Hoàng hậu nương nương.
Thủ đoạn gọn gàng như thế, thực sự khiến người ta cực kì tán thưởng, Đậu Thuần cũng không kiên nhẫn với những cung nữ hoặc nội thị vô cớ gây rối, nếu không phải hắn còn phải giả bộ ngốc nghếch, đã sớm lệnh người ta dùng trượng đập chết. Cái loại dám ăn cây táo rào cây sung, cấu kết với Tử Thần Điện chỉ có chết.
Hạ Hương luôn nghĩ mình là người của Hoàng hậu tin tưởng, lại cảm thấy Thái tử phi nhu nhược, liền làm bộ làm tịch muốn lợi dụng Hoàng hậu để uy hiếp lấn lướt Thái tử phi. Nhưng nàng không nghĩ tới, kết quả mình lại bị mất mặt, còn bị đưa về điện Lập Chính.
Mà tin tức Hạ Hương sau khi trở về điện Lập Chính, lại bị Hoàng hậu quát mắng rồi bị đánh chết, không lâu sau đã truyền khắp hậu cung, trên dưới Đông cung đương nhiên cũng đều nghe được. Đến lúc này, mọi người ở Đông cung mới nhận ra, từ việc Chiêm sự với Thiếu Chiêm sự bị đuổi, Tư Tắc bị phạt, bây giờ Hạ Hương bị đánh chết, đều có liên quan đến Thái tử phi, Thái tử phi này thật sự không giống ngày xưa.