Trải qua sự chấn chỉnh của Thái tử phi, mặc dù Đông cung còn chưa đến mức thiết lập cung lệnh như quân lệnh ở doanh trại, nhưng cũng tốt hơn rất nhiều so với trước đó. Những người ngày trước dám xem thường lễ nghi, bây giờ đều an phận, không khí trên dưới cả Đông cung cũng khác biệt hoàn toàn so với sự lỏng lẻo trước kia.
Ngay cả Phó Lương đệ ngang ngược, gần đây cũng im hơi lặng tiếng, ngoại trừ lúc đi thỉnh an, thời gian còn lại đều ở trong Thu Hoa Các, cực kỳ giống Thái tử phi trước kia.
Ngược lại, Trương Lương viện mỗi ngày đều đến điện Thừa Ân thỉnh an, còn ở lại hầu hạ Thái tử phi, thậm chí cướp cả việc của cung nữ. Thái tử phi Trác Kinh Phàm không biết nàng ta đang có ý đồ gì, nên chỉ án binh bất động, không cho nàng ta lại gần, muốn đứng hầu hạ thì cứ đứng, có người giúp quạt mát nâng trà, Phục Linh cũng vui vẻ vì có thể an nhàn một chút.
Ngày hôm đó, sau khi thỉnh an, Trương Lương viện ở lại điện Thừa Ân, vò khăn tay làm ra vẻ khó xử, như muốn nói rồi lại thôi. Thái tử phi Trác Kinh Phàm liếc nàng một cái, nhưng không nói gì. Nàng ta làm như thế, không phải là muốn Thái tử phi chủ động hỏi mình sao? Vì thế Thái tử phi vẫn cứ phớt lờ không nói gì, dù sao người vội cũng chẳng phải mình.
Quả nhiên, Trương Lương viện càng đứng lâu càng không yên, trên mặt cũng rất khổ sở. Thái tử thấy thế chỉ cười thầm một tiếng trong lòng, chờ xem Trương Lương viện muốn làm trò ngu ngốc gì.
Mà Trương Lương viện đợi lâu không thấy Thái tử phi mở miệng, trong lòng thật sự cảm thấy bất an. Gần đây Thái tử phi thay đổi rất nhiều, làm nàng cũng không còn cách nào đoán được tâm tư Thái tử phi, càng không thể đoán được Thái tử phi sẽ có hành động gì. Bởi vậy lời muốn nói đã đến miệng, lại không cách nào thốt ra.
Lúc nàng còn do dự bất an, Thái tử phi đã không nhẫn nại nữa, nên để chén trà trong tay xuống, nói:
“Nếu Lương viện không có việc gì thì lui đi.”
Trương Lương viện nghe xong vội vàng đứng dậy, há miệng lại không thể nói lời nào, cuối cùng chỉ biết hành lễ, dẫn cung nữ vội vàng rời khỏi điện Thừa Ân.
Trác Kinh Phàm híp híp mắt, thấp giọng nói với Phục Linh:
“Tìm mấy người lanh lẹ một chút đi xem gần đây Liên Phương Các có tiếp xúc với người nào, cẩn thận đừng để đánh rắn động cỏ.”
“Dạ.”
Phục Linh cung kính đáp.
Đúng lúc này, nội thị ngoài điện tiến lên bẩm báo, Tư Khuê cầu kiến.
“Để cho vào.”
Chỉ chốc lát sau, Tư Khuê đã dẫn theo mấy cung nữ cung kính vào điện Thừa Ân, hành lễ thỉnh an với Thái tử phi.
Trác Kinh Phàm miễn lễ cho họ xong, cũng không vội nói gì, chỉ đưa mắt tỉ mỉ đánh giá cung nữ Tư Khuê đưa tới.
Nhìn ra Tư Khuê làm việc thật sự cẩn thận, những cung nữ mới đưa tới rất hiểu phép tắc không có một chút sai sót nào, mỗi người đều cung kính đứng cúi thấp đầu, không nhúc nhích để tùy Thái tử phi dò xét. Thái tử phi Trác Kinh Phàm nhìn một vòng, tỏ vẻ hài lòng,“Tư Khuê làm rất tốt, ban thưởng.”
“Tạ ơn Thái tử phi.”
Tư Khuê cung kính hành lễ, thái độ không kiêu ngạo cũng rất bình tĩnh, khiến Thái tử càng thêm hài lòng.
“Mấy người này bản cung thấy vừa lòng, đều giữ lại.”
Thái tử phi Trác Kinh Phàm cho giữ toàn bộ cung nữ, trong lòng Tư Khuê thả lỏng, biết mình đã qua cửa.
Đợi Tư Khuê lui ra, Trác Kinh Phàm liền lệnh người đi gọi Thu Lê đến.
Hoàng hậu ban cho Thái tử điện hạ bốn cung nữ cận thân, giờ cũng chỉ còn lại Thu Lê và Đông Kết. Thu Lê trông coi nội điện cùng sự vụ bên cạnh Thái tử điện hạ, Đông Kết thì trông coi ngoài điện.
Thu Lê tới rất nhanh, nàng tiến vào điện Thừa Ân, cung kính hành lễ vấn an Thái tử phi, Thái tử phi sau khi miễn lễ cũng không dùng lời dư thừa mà nói thẳng:
“Điện Sùng Nhân của Thái tử điện hạ thiếu mấy người, giờ bản cung cho ngươi những người này, ngươi dẫn các nàng về đi.”
“Dạ.”
Thu Lê không hề nói gì, lại hành lễ vấn an lần nữa, mới mang theo một đoàn cung nữ về điện Sùng Nhân.
Trở lại điện Sùng Nhân, Thu Lê trực tiếp đưa người vào Thiên Điện, Đông Kết đã đợi sẵn bên trong.
Đông Kết nhíu mày nhìn những cung nữ mới này, sắc mặt có chút ngưng trọng, nhưng cũng không nói gì, chỉ đứng bên cạnh nhìn Thu Lê hỏi tên từng người, sau đó sắp xếp công việc cho họ.
Đợi Thu Lê sắp xếp xong toàn bộ cung nữ, Đông Kết mới đi đến trước mặt họ, chậm rãi nói:
“Giờ các ngươi đã đến điện Sùng Nhân này, suy nghĩ không nên có thì thu lại hết cho ta, ngày thường cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu ai bị ta phát hiện nói huyên thuyên, trực tiếp bị đánh trượng rồi đưa về Thượng Nghi Cục, kẻ cầu xin thì cùng tội, nghe rõ chưa?”
“Dạ.”
Nhóm cung nữ cung kính đáp.
“Được rồi, Liên Hương, dẫn họ xuống.”
Đông Kết gọi cung nữ canh giữ ở cửa điện, để nàng mang những cung nữ mới tới này đi bố trí ổn thỏa, nhân tiện để họ quen đường.
Đợi Liên Hương mang nhóm cung nữ đi, Đông Kết vẫn nhíu mày. Nàng đến bên người Thu Lê, thấp giọng hỏi:
“Ngươi nói xem Thái tử phi có ý gì? Sao lại đưa người đến điện Sùng Nhân.”
Thu Lê liếc nàng một chút, nhẹ nhàng nói:
“Làm tốt bổn phận đi, Thái tử phi là chủ tử, ở đâu đến phiên chúng ta lên tiếng sao. ”
“Ta đây chỉ sợ Thái tử phi làm hỏng chuyện, nếu Thái tử phi cản đường Thái tử điện hạ…”
Giọng Đông Kết cực thấp, nhưng Thu Lê lại hiểu nàng muốn nói gì, liền đưa tay che miệng nàng.
“Im lặng! Ngươi muốn chết sao?! Lời này cũng dám nói!”
Thu Lê quát khẽ một tiếng, trong mắt mang theo ý chỉ trích cùng không đồng ý.“Ta đây chỉ lo lắng…”
Đông Kết ấp úng, cũng biết mình lỡ lời, vì thế không nói tiếp.
“Xuân Đào cùng Hạ Hương vì có tâm bất chính nên bị đuổi, hiện giờ người ở điện Sùng Nhân quả thực không đủ, Thái tử phi nghĩ cho Thái tử điện hạ nên mới bổ sung thêm người, ngươi cũng đừng quá lo lắng, những cung nữ này dưới sự quản lý của chúng ta, ngươi còn sợ các nàng có thể làm nên sóng gió gì hay sao?”
Thu Lê lạnh nhạt nói.
Đông Kết giật giật khóe môi, không lên tiếng nữa, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được lo sợ những người kia là tay chân mà Thái tử phi sắp xếp vào. Đến lúc đó nếu như Thái tử phi phát hiện ra bí mật của điện hạ, làm hỏng đại sự của điện hạ, nàng và Thu Lê có mười cái đầu cũng không đủ cho điện hạ chặt.
Nhưng Thu Lê nói cũng không sai, Thái tử phi đưa cung nữ vào điện Sùng Nhân đúng là việc mà ngài nên làm. Chưa nói các nàng không có tư cách từ chối, ngay cả đến Thái tử điện hạ cũng không có lý do gì để phản đối làm mất mặt Thái tử phi. Huống hồ bây giờ điện hạ còn chưa hoàn toàn hồi phục, còn cần Thái tử phi chăm sóc cùng trông chừng, cho nên càng không có bất kỳ gì lý do gì để từ chối những cung nữ này.
Vì vậy nhóm cung nữ này chính thức ở lại điện Sùng Nhân.
Sau khi tan học, Đậu Thuần trở lại điện Sùng Nhân liền thấy vài gương mặt mới. Chuyện này nội thị cận thân đã bẩm báo, nên hắn đã biết, nhưng ngoài mặt vẫn cố ý giả bộ hiếu kỳ, nhằm đánh giá những cung nữ mới tới kia.
“Thu Lê, những tỷ tỷ này ở đâu đến đây?”
Vừa vào chuẩn bị thay y phục, Thái tử đã mở miệng hỏi Thu Lê
“Thưa điện hạ, những người này là Thái tử phi cố ý đưa đến điện Sùng Nhân, để hầu hạ điện hạ.”
Thu Lê rất đúng mực bẩm báo.
“ A, như thế, ta phải đi tạ ơn Phàm Phàm rồi, ngươi nhớ phải dạy các nàng cung quy, tránh chọc giận ta.”
Đậu Thuần làm bộ nghiêm túc dặng dò Thu Lê.
“Dạ, nô tỳ đã rõ.”
Thu Lê cung kính đáp.
Thay y phục xong, Đậu Thuần mang theo vài cung nữ đến điện Thừa Ân.
Lúc Đậu Thuần vào điện Thừa Ân, Thái tử phi đã chuẩn bị sẵn điểm tâm ngồi đợi, hắn nhìn lướt qua bàn trà, phía trên có một ít món ăn mình thích, lại giả vờ cố ý mê mẩn.
Trong lòng hắn có chút đắc ý nho nhỏ, xem ra ngay cả Thái tử phi cũng bị hắn lừa, không uổng công hắn diễn trò mấy ngày qua. Từ khi sảy ra chuyện trà tử tranh hắn càng cẩn thận với đồ ăn, dù sao không phải thật sự chỉ mới tám chín tuổi, nhịn ham muốn ăn uống vẫn rất dễ dàng.
Thái tử phi Trác Kinh Phàm tất nhiên không biết ý nghĩ của Đậu Thuần, khi thấy Đậu Thuần đi đến đã hành lễ thỉnh an xong, mới dẫn hắn tới bên bàn. Hai mắt Đậu Thuần sáng lên, lập tức dính bên người Thái tử phi, chớp chớp đôi mắt to nhìn Thái tử phi.
“Thuần nhi vừa về điện, phải chăng đã thấy thêm vài người mới?”
Trác Kinh Phàm tự mình giúp Đậu Thuần rửa tay xong, mới cầm một cái khăn sạch sẽ, lau khô những ngón tay.
“Ừm, đã thấy, Thu Lê nói là của Phàm Phàm cho ta, ta liền bảo Thu Lê dạy các nàng cung quy.”
Đậu Thuần gật gật đầu.
“ Vâng, làm rất tốt, nhưng mà ta còn một bài tập muốn giao cho ngài.”
Trác Kinh Phàm lau khô ngón tay cho hắn xong, ngẩng đầu nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói.
Đậu Thuần hơi cúi đầu nhìn Thái tử phi chỉ cao tới chóp mũi mình, nhìn nụ cười trên mặt đối phương, đột nhiên lòng hắn như nhói lên một cái, run rẩy một hồi, còn có cảm giác vừa nôn nao vừa ngứa ngáy.
Đậu Thuần lặng yên nhìn Thái tử phi của mình, có chút không nói nên lời. Hắn chưa từng có cảm giác này, không biết mình bị làm sao, chỉ đột nhiên cảm thấy Thái tử phi trước mắt thật đẹp.
Nhớ tới hai năm trước khi vừa mở khăn trùm đầu đỏ, hắn đã bị khuôn mặt xinh đẹp hơn nữ nhân của Trác Kinh Phàm làm kinh ngạc một phen. Trải qua hơn hai năm trưởng thành, hình dáng Trác Kinh Phàm mười lăm tuổi đã hoàn thiện hơn, bộ dáng mảnh mai xinh xắn như nữ nhi trước đây được thay bằng dung mạo tuấn tú hiện nay.
Nhìn thấy Đậu Thuần một bộ dạng ngơ ngác sững sờ, nghĩ là đối phương đang lo lắng chuyện bài tập, Thái tử liền vội vàng an ủi:
“Thuần nhi đừng sợ, bài tập ta cho ngài không khó, chỉ cần để ý quan sát là được. Dù thực sự không làm được, cũng không sao cả.”
“… Ta không sợ, Phàm Phàm nói đi.”
Đậu Thuần vội vàng thu lại tâm tư đang bay đi xa trở về, mở miệng nói.
“Vâng, trong những cung nữ hôm nay ta đưa đến chỗ ngài, có mấy người không an phận, ta cho ngài thời gian nửa tháng, trong tình huống không hề kinh động bất kì ai, tìm ra cung nữ không an phận kia.”
Sau khi Đậu Thuần nghe xong hơi kinh ngạc, hắn trừng mắt, ra vẻ ngây thơ hỏi:
“Không hề kinh động bất kì ai, ý bảo ta không thể tìm Thu Lê hoặc Đông Kết đến giúp à?”
“Vâng, Thuần nhi rất thông minh, chuyện này ngài tự mình hoàn thành đi.”
Thái tử phi Trác Kinh Phàm cười nói, còn đưa tay sửa lại mũ quan hơi lệch của Đậu Thuần.
“Ta đã biết.”
Đậu Thuần mím môi, gật đầu đồng ý, lòng lại nổi lên một cảm giác đặc biệt. Đương nhiên hắn biết, Trác Kinh Phàm thực sự để tâm dạy mình, cũng nghĩ hết biện pháp để hắn mau chóng quen với việc ngầm trong cung, hắn không biết Trác Kinh Phàm mềm yếu trước kia sao có thể hiểu được những thứ đó, hắn chỉ biết, Trác Kinh Phàm hiện tại rất tốt, tốt đến mức làm lòng hắn hơi chua xót.
Ngay cả Phó Lương đệ ngang ngược, gần đây cũng im hơi lặng tiếng, ngoại trừ lúc đi thỉnh an, thời gian còn lại đều ở trong Thu Hoa Các, cực kỳ giống Thái tử phi trước kia.
Ngược lại, Trương Lương viện mỗi ngày đều đến điện Thừa Ân thỉnh an, còn ở lại hầu hạ Thái tử phi, thậm chí cướp cả việc của cung nữ. Thái tử phi Trác Kinh Phàm không biết nàng ta đang có ý đồ gì, nên chỉ án binh bất động, không cho nàng ta lại gần, muốn đứng hầu hạ thì cứ đứng, có người giúp quạt mát nâng trà, Phục Linh cũng vui vẻ vì có thể an nhàn một chút.
Ngày hôm đó, sau khi thỉnh an, Trương Lương viện ở lại điện Thừa Ân, vò khăn tay làm ra vẻ khó xử, như muốn nói rồi lại thôi. Thái tử phi Trác Kinh Phàm liếc nàng một cái, nhưng không nói gì. Nàng ta làm như thế, không phải là muốn Thái tử phi chủ động hỏi mình sao? Vì thế Thái tử phi vẫn cứ phớt lờ không nói gì, dù sao người vội cũng chẳng phải mình.
Quả nhiên, Trương Lương viện càng đứng lâu càng không yên, trên mặt cũng rất khổ sở. Thái tử thấy thế chỉ cười thầm một tiếng trong lòng, chờ xem Trương Lương viện muốn làm trò ngu ngốc gì.
Mà Trương Lương viện đợi lâu không thấy Thái tử phi mở miệng, trong lòng thật sự cảm thấy bất an. Gần đây Thái tử phi thay đổi rất nhiều, làm nàng cũng không còn cách nào đoán được tâm tư Thái tử phi, càng không thể đoán được Thái tử phi sẽ có hành động gì. Bởi vậy lời muốn nói đã đến miệng, lại không cách nào thốt ra.
Lúc nàng còn do dự bất an, Thái tử phi đã không nhẫn nại nữa, nên để chén trà trong tay xuống, nói:
“Nếu Lương viện không có việc gì thì lui đi.”
Trương Lương viện nghe xong vội vàng đứng dậy, há miệng lại không thể nói lời nào, cuối cùng chỉ biết hành lễ, dẫn cung nữ vội vàng rời khỏi điện Thừa Ân.
Trác Kinh Phàm híp híp mắt, thấp giọng nói với Phục Linh:
“Tìm mấy người lanh lẹ một chút đi xem gần đây Liên Phương Các có tiếp xúc với người nào, cẩn thận đừng để đánh rắn động cỏ.”
“Dạ.”
Phục Linh cung kính đáp.
Đúng lúc này, nội thị ngoài điện tiến lên bẩm báo, Tư Khuê cầu kiến.
“Để cho vào.”
Chỉ chốc lát sau, Tư Khuê đã dẫn theo mấy cung nữ cung kính vào điện Thừa Ân, hành lễ thỉnh an với Thái tử phi.
Trác Kinh Phàm miễn lễ cho họ xong, cũng không vội nói gì, chỉ đưa mắt tỉ mỉ đánh giá cung nữ Tư Khuê đưa tới.
Nhìn ra Tư Khuê làm việc thật sự cẩn thận, những cung nữ mới đưa tới rất hiểu phép tắc không có một chút sai sót nào, mỗi người đều cung kính đứng cúi thấp đầu, không nhúc nhích để tùy Thái tử phi dò xét. Thái tử phi Trác Kinh Phàm nhìn một vòng, tỏ vẻ hài lòng,“Tư Khuê làm rất tốt, ban thưởng.”
“Tạ ơn Thái tử phi.”
Tư Khuê cung kính hành lễ, thái độ không kiêu ngạo cũng rất bình tĩnh, khiến Thái tử càng thêm hài lòng.
“Mấy người này bản cung thấy vừa lòng, đều giữ lại.”
Thái tử phi Trác Kinh Phàm cho giữ toàn bộ cung nữ, trong lòng Tư Khuê thả lỏng, biết mình đã qua cửa.
Đợi Tư Khuê lui ra, Trác Kinh Phàm liền lệnh người đi gọi Thu Lê đến.
Hoàng hậu ban cho Thái tử điện hạ bốn cung nữ cận thân, giờ cũng chỉ còn lại Thu Lê và Đông Kết. Thu Lê trông coi nội điện cùng sự vụ bên cạnh Thái tử điện hạ, Đông Kết thì trông coi ngoài điện.
Thu Lê tới rất nhanh, nàng tiến vào điện Thừa Ân, cung kính hành lễ vấn an Thái tử phi, Thái tử phi sau khi miễn lễ cũng không dùng lời dư thừa mà nói thẳng:
“Điện Sùng Nhân của Thái tử điện hạ thiếu mấy người, giờ bản cung cho ngươi những người này, ngươi dẫn các nàng về đi.”
“Dạ.”
Thu Lê không hề nói gì, lại hành lễ vấn an lần nữa, mới mang theo một đoàn cung nữ về điện Sùng Nhân.
Trở lại điện Sùng Nhân, Thu Lê trực tiếp đưa người vào Thiên Điện, Đông Kết đã đợi sẵn bên trong.
Đông Kết nhíu mày nhìn những cung nữ mới này, sắc mặt có chút ngưng trọng, nhưng cũng không nói gì, chỉ đứng bên cạnh nhìn Thu Lê hỏi tên từng người, sau đó sắp xếp công việc cho họ.
Đợi Thu Lê sắp xếp xong toàn bộ cung nữ, Đông Kết mới đi đến trước mặt họ, chậm rãi nói:
“Giờ các ngươi đã đến điện Sùng Nhân này, suy nghĩ không nên có thì thu lại hết cho ta, ngày thường cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu ai bị ta phát hiện nói huyên thuyên, trực tiếp bị đánh trượng rồi đưa về Thượng Nghi Cục, kẻ cầu xin thì cùng tội, nghe rõ chưa?”
“Dạ.”
Nhóm cung nữ cung kính đáp.
“Được rồi, Liên Hương, dẫn họ xuống.”
Đông Kết gọi cung nữ canh giữ ở cửa điện, để nàng mang những cung nữ mới tới này đi bố trí ổn thỏa, nhân tiện để họ quen đường.
Đợi Liên Hương mang nhóm cung nữ đi, Đông Kết vẫn nhíu mày. Nàng đến bên người Thu Lê, thấp giọng hỏi:
“Ngươi nói xem Thái tử phi có ý gì? Sao lại đưa người đến điện Sùng Nhân.”
Thu Lê liếc nàng một chút, nhẹ nhàng nói:
“Làm tốt bổn phận đi, Thái tử phi là chủ tử, ở đâu đến phiên chúng ta lên tiếng sao. ”
“Ta đây chỉ sợ Thái tử phi làm hỏng chuyện, nếu Thái tử phi cản đường Thái tử điện hạ…”
Giọng Đông Kết cực thấp, nhưng Thu Lê lại hiểu nàng muốn nói gì, liền đưa tay che miệng nàng.
“Im lặng! Ngươi muốn chết sao?! Lời này cũng dám nói!”
Thu Lê quát khẽ một tiếng, trong mắt mang theo ý chỉ trích cùng không đồng ý.“Ta đây chỉ lo lắng…”
Đông Kết ấp úng, cũng biết mình lỡ lời, vì thế không nói tiếp.
“Xuân Đào cùng Hạ Hương vì có tâm bất chính nên bị đuổi, hiện giờ người ở điện Sùng Nhân quả thực không đủ, Thái tử phi nghĩ cho Thái tử điện hạ nên mới bổ sung thêm người, ngươi cũng đừng quá lo lắng, những cung nữ này dưới sự quản lý của chúng ta, ngươi còn sợ các nàng có thể làm nên sóng gió gì hay sao?”
Thu Lê lạnh nhạt nói.
Đông Kết giật giật khóe môi, không lên tiếng nữa, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được lo sợ những người kia là tay chân mà Thái tử phi sắp xếp vào. Đến lúc đó nếu như Thái tử phi phát hiện ra bí mật của điện hạ, làm hỏng đại sự của điện hạ, nàng và Thu Lê có mười cái đầu cũng không đủ cho điện hạ chặt.
Nhưng Thu Lê nói cũng không sai, Thái tử phi đưa cung nữ vào điện Sùng Nhân đúng là việc mà ngài nên làm. Chưa nói các nàng không có tư cách từ chối, ngay cả đến Thái tử điện hạ cũng không có lý do gì để phản đối làm mất mặt Thái tử phi. Huống hồ bây giờ điện hạ còn chưa hoàn toàn hồi phục, còn cần Thái tử phi chăm sóc cùng trông chừng, cho nên càng không có bất kỳ gì lý do gì để từ chối những cung nữ này.
Vì vậy nhóm cung nữ này chính thức ở lại điện Sùng Nhân.
Sau khi tan học, Đậu Thuần trở lại điện Sùng Nhân liền thấy vài gương mặt mới. Chuyện này nội thị cận thân đã bẩm báo, nên hắn đã biết, nhưng ngoài mặt vẫn cố ý giả bộ hiếu kỳ, nhằm đánh giá những cung nữ mới tới kia.
“Thu Lê, những tỷ tỷ này ở đâu đến đây?”
Vừa vào chuẩn bị thay y phục, Thái tử đã mở miệng hỏi Thu Lê
“Thưa điện hạ, những người này là Thái tử phi cố ý đưa đến điện Sùng Nhân, để hầu hạ điện hạ.”
Thu Lê rất đúng mực bẩm báo.
“ A, như thế, ta phải đi tạ ơn Phàm Phàm rồi, ngươi nhớ phải dạy các nàng cung quy, tránh chọc giận ta.”
Đậu Thuần làm bộ nghiêm túc dặng dò Thu Lê.
“Dạ, nô tỳ đã rõ.”
Thu Lê cung kính đáp.
Thay y phục xong, Đậu Thuần mang theo vài cung nữ đến điện Thừa Ân.
Lúc Đậu Thuần vào điện Thừa Ân, Thái tử phi đã chuẩn bị sẵn điểm tâm ngồi đợi, hắn nhìn lướt qua bàn trà, phía trên có một ít món ăn mình thích, lại giả vờ cố ý mê mẩn.
Trong lòng hắn có chút đắc ý nho nhỏ, xem ra ngay cả Thái tử phi cũng bị hắn lừa, không uổng công hắn diễn trò mấy ngày qua. Từ khi sảy ra chuyện trà tử tranh hắn càng cẩn thận với đồ ăn, dù sao không phải thật sự chỉ mới tám chín tuổi, nhịn ham muốn ăn uống vẫn rất dễ dàng.
Thái tử phi Trác Kinh Phàm tất nhiên không biết ý nghĩ của Đậu Thuần, khi thấy Đậu Thuần đi đến đã hành lễ thỉnh an xong, mới dẫn hắn tới bên bàn. Hai mắt Đậu Thuần sáng lên, lập tức dính bên người Thái tử phi, chớp chớp đôi mắt to nhìn Thái tử phi.
“Thuần nhi vừa về điện, phải chăng đã thấy thêm vài người mới?”
Trác Kinh Phàm tự mình giúp Đậu Thuần rửa tay xong, mới cầm một cái khăn sạch sẽ, lau khô những ngón tay.
“Ừm, đã thấy, Thu Lê nói là của Phàm Phàm cho ta, ta liền bảo Thu Lê dạy các nàng cung quy.”
Đậu Thuần gật gật đầu.
“ Vâng, làm rất tốt, nhưng mà ta còn một bài tập muốn giao cho ngài.”
Trác Kinh Phàm lau khô ngón tay cho hắn xong, ngẩng đầu nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói.
Đậu Thuần hơi cúi đầu nhìn Thái tử phi chỉ cao tới chóp mũi mình, nhìn nụ cười trên mặt đối phương, đột nhiên lòng hắn như nhói lên một cái, run rẩy một hồi, còn có cảm giác vừa nôn nao vừa ngứa ngáy.
Đậu Thuần lặng yên nhìn Thái tử phi của mình, có chút không nói nên lời. Hắn chưa từng có cảm giác này, không biết mình bị làm sao, chỉ đột nhiên cảm thấy Thái tử phi trước mắt thật đẹp.
Nhớ tới hai năm trước khi vừa mở khăn trùm đầu đỏ, hắn đã bị khuôn mặt xinh đẹp hơn nữ nhân của Trác Kinh Phàm làm kinh ngạc một phen. Trải qua hơn hai năm trưởng thành, hình dáng Trác Kinh Phàm mười lăm tuổi đã hoàn thiện hơn, bộ dáng mảnh mai xinh xắn như nữ nhi trước đây được thay bằng dung mạo tuấn tú hiện nay.
Nhìn thấy Đậu Thuần một bộ dạng ngơ ngác sững sờ, nghĩ là đối phương đang lo lắng chuyện bài tập, Thái tử liền vội vàng an ủi:
“Thuần nhi đừng sợ, bài tập ta cho ngài không khó, chỉ cần để ý quan sát là được. Dù thực sự không làm được, cũng không sao cả.”
“… Ta không sợ, Phàm Phàm nói đi.”
Đậu Thuần vội vàng thu lại tâm tư đang bay đi xa trở về, mở miệng nói.
“Vâng, trong những cung nữ hôm nay ta đưa đến chỗ ngài, có mấy người không an phận, ta cho ngài thời gian nửa tháng, trong tình huống không hề kinh động bất kì ai, tìm ra cung nữ không an phận kia.”
Sau khi Đậu Thuần nghe xong hơi kinh ngạc, hắn trừng mắt, ra vẻ ngây thơ hỏi:
“Không hề kinh động bất kì ai, ý bảo ta không thể tìm Thu Lê hoặc Đông Kết đến giúp à?”
“Vâng, Thuần nhi rất thông minh, chuyện này ngài tự mình hoàn thành đi.”
Thái tử phi Trác Kinh Phàm cười nói, còn đưa tay sửa lại mũ quan hơi lệch của Đậu Thuần.
“Ta đã biết.”
Đậu Thuần mím môi, gật đầu đồng ý, lòng lại nổi lên một cảm giác đặc biệt. Đương nhiên hắn biết, Trác Kinh Phàm thực sự để tâm dạy mình, cũng nghĩ hết biện pháp để hắn mau chóng quen với việc ngầm trong cung, hắn không biết Trác Kinh Phàm mềm yếu trước kia sao có thể hiểu được những thứ đó, hắn chỉ biết, Trác Kinh Phàm hiện tại rất tốt, tốt đến mức làm lòng hắn hơi chua xót.