Thấy bộ dạng nghiêm trang của Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng hơi buồn cười. Đây xem là cái chuyện gì, người trong nhà thừa tiền đến nỗi có thể đốt rồi, sau đó cho rằng mình ở Tây Bắc quá lâu rồi, muốn dùng tiền để tạo dựng thành tích cho mình, sau đó liền trực tiếp đề bạt đi nơi khác?
Nếu bên cạnh không phải còn có một Nghiêm Phượng Kiều ở, Nhiếp Chấn Bang lúc này sợ là đã bắt hai cô gái này lại đánh đòn rồi.
Dù sao có người ngoài ở đây, Nhiếp Chấn Bang còn có chút e dè, lập tức cười nói:
- Lệ Tuyết, chúng ta đúng thật là người quen không sai, nhưng em cũng không nên đầu tư mù quáng chứ. Việc xây dựng cơ sở vật chất cho Khu kinh tế mới huyện Lê, đây cũng không phải là một cuộc đầu tư nhỏ, hơn nữa, anh cũng không đồng ý lấy đất đai rộng lớn để bồi thường khoản xây dựng đâu.
Nghiêm Phượng Kiều cũng lại là người thông minh. Thân là một người phụ nữ, Nghiêm Phượng Kiều rất nhanh liền có thể nhìn ra, hai cô gái nhỏ trước mặt chỉ sợ quan hệ với Nhiếp Chấn Bang không phải là sơ sơ đơn giản. Cảm thán Nhiếp Chấn Bang thật là có diễm phúc, cùng lúc có hai mĩ nữ xuất sắc như thế này thân cận, Nghiêm Phượng Kiều cũng có chút ghen tị. Chẳng trách Nhiếp Chấn Bang lại không thèm để ý gì đến mình. Có hồng nhan tri kỷ, phong hoa tuyệt đại như vậy, người đẹp hết thời như mình thật đúng là không thể so sánh được.
- Tổng giám đốc Lý, Chủ tịch Nhiếp nói đúng đấy. Đầu tư mở siêu thị chúng tôi rất hoan nghênh, siêu thị Ốc gia còn có cửa hàng đồ điện gia dụng Quốc Mỹ, tôi cũng đã đi dạo qua, quả thật không tệ. Nếu có thể mở ở huyện Lê, chúng tôi hoan nghênh còn không kịp, nhưng đầu tư vào xây dựng cơ sở phương tiện, cái này quả thực có chút mạo hiểm.
Nghiêm Phượng Kiều có lòng tốt nhắc nhở.
Tính cách của Đổng Uyển bình thường đều thể hiện rất ung dung thanh nhã. Nếu không có người ngoài Đổng Uyển luôn luôn như vậy. Nhưng một khi có người ngoài ở đây, vẻ mặt của Đổng Uyển thường là vô cùng lãnh diễm (lạnh lùng diễm lệ). Lý Lệ Tuyết bên cạnh lại không như vậy.
Làm người kinh doanh đã nhiều năm, cũng không phải là lặn lộn không thôi. Từng làm rung chuyển bầu trời Liên Xô, Lý đại tiểu thư cũng coi như một nhân vật không tầm thường. Liếc Nghiêm Phượng Kiều một cái, Lý Lệ Tuyết lập tức có chút bất mãn với cô trợ thủ này của Nhiếp Chấn Bang, cô lập tức liền lạnh lùng nói:
- Cảm ơn ý tốt của hai vị. Tuy nhiên, ý của Ốc gia chúng tôi là, không chỉ muốn mở siêu thị ở huyện Lê không thôi, mặt khác, huyện Lê có nguồn tài nguyên Apocynum (la bố ma) dồi dào cùng với nguồn chăn nuôi phong phú. Ý của tập đoàn Ốc gia chúng tôi là ngoài đầu tư mở siêu thị, bên cạnh đó còn muốn xây một xưởng dệt lấy la bố ma làm nguyên liệu sản xuất và một nhà máy trà la bố ma, cùng với một nhà máy chế biến thịt các loại. Cân nhắc tổng thể, chúng tôi cảm thấy, đầu tư xây dựng cơ sở thiết bị so với đầu tư trực tiếp, chính sách ưu đãi càng nhiều hơn. Không biết ý các vị như thế nào?
Đổng Uyển bên cạnh cũng gật gật đầu, từng chữ từng chữ, ít ỏi mà quý như vàng, cô nói:
- Đúng vậy, tiền không phải là vấn đề, yêu cầu của chúng tôi là đầu tư có ràng buộc, nếu quý vị đáp ứng thì tất cả đều dễ bàn, nếu không đáp ứng vậy việc đầu tư này không cần bàn nữa.
Đổng Uyển đã nói rất rõ ràng rồi. Để tôi đầu tư xây dựng phương tiện cơ sở thì mọi chuyện đều dễ nói, về việc phải đầu tư bao nhiêu tiền, đầu tư như thế nào đều không có vấn đề gì. Người ta đã bày tỏ thái độ rất hào phóng rồi. Tiền, không phải là vấn đề, loại hào phóng này, khiến Nghiêm Phượng Kiều có chút kinh ngạc. Hai mĩ nữ diễm lệ này rốt cục là người như thế nào? Thời đại này, người có mấy chục nghìn đã là hiếm có. Người có chừng trăm nghìn thì đã có tư cách của Đại biểu Hội đồng nhân dân hoặc là Ủy viên Mặt trận tổ quốc rồi. Còn có tiền triệu thì chỉ sợ là cả thành phố Bá Châu cũng ít. Mà việc xây dựng cơ sở vật chất cũng không phải là một khoản đầu tư nhỏ, phải mất đến mấy chục triệu, thậm chí là mấy trăm triệu trở lên đấy.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Đổng Uyển, Nhiếp Chấn Bang cũng cảm thấy có chút đau đầu, xem ra Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết là quyết tâm muốn dùng tiền để tạo thành tích cho mình đây. Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Chủ nhiệm Nghiêm, nếu Tổng giám đốc Lý và Tổng giám đốc Đổng đều đã yêu cầu như vậy, huyện Lê chúng ta đương nhiên là hoan nghênh. Như vậy Chủ nhiệm Nghiêm, chị đại diện cho tôi, đại diện cho Khu kinh tế mới, cùng với bên Lý tổng từ từ bàn luận một chút nhé.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng áp dụng thái độ lảng tránh, dựa vào quan hệ giữa mình và hai cô nàng này, dùng phương pháp lảng tránh là thích hợp nhất. Tuy rằng bên dưới không có ai biết, cũng sẽ không biết được quan hệ giữa ba người. Nhưng nếu thế lực đối địch của gia tộc biết được chuyện này, lúc đó đây chính là công kích vào nhược điểm của chính mình. Mặc dù huyện Lê bên này đều được lợi rồi, nhưng nếu mang tiếng ỷ vào quyền thế mưu đồ riêng tư thì cũng sẽ tăng thêm không ít phiền toái.
Nghe câu nói này của Nhiếp Chấn Bang, Lý Lệ Tuyết hơi sửng sốt một chút, nhưng trong chớp mắt liền hiểu ra ý tứ của Nhiếp Chấn Bang. Đổng Uyển bên cạnh lại bình tĩnh như nước, nhìn Nghiêm Phượng Kiều nói:
- Chủ nhiệm Nghiêm, cô thấy chúng ta nên ở chỗ này bàn luận hay là?
Nghiêm Phượng Kiều liền đứng lên mỉm cười nói:
- Hai vị đều là phụ nữ, trẻ trung xinh đẹp, lại thành công trong sự nghiệp, tôi lớn hơn hai vị một chút, vậy gọi hai vị là em nhé. Hay là đến chỗ tôi đi, chỗ tôi có bản đồ quy hoạch của toàn bộ Khu kinh tế mới. Chúng ta xem xét một chút cụ thể đầu tư như thế nào, sau đó chúng ta lại bàn luận tiếp.
Văn phòng của Nghiêm Phượng Kiều, cũng bày biện đơn giản như thế. Từ sau khi Nhiếp Chấn Bang đến đây và làm ra cái bộ dạng như vậy, hiện giờ văn phòng của các lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện Lê cũng bắt đầu theo phong trào giản lược rồi. Dù sao, văn phòng của người đứng đầu chính quyền cũng vô cùng đơn giản, một lãnh đạo chức Phó như anh lại trang hoàng phòng làm việc của mình xa hoa, đây không phải rõ ràng là thể hiện tác phong của mình không tốt sao. Trong quan trường, quan trọng nhất là thanh danh. Tất cả mọi người đều phung phí thì còn dễ ăn nói, nhưng chỉ có một mình mình hưởng thụ xa xỉ, như vậy sẽ gây sự chú ý.
Binh giỏi thì chỉ một cá thể giỏi, nhưng tướng giỏi thì cả tập thể giỏi. Điều này không chỉ đúng trong quân đội, mà cả trong quan trường cũng đúng vậy. Tác phong làm việc thiết thực của Nhiếp Chấn Bang lây sang cả lãnh đạo toàn huyện, hiện tại toàn bộ cán bộ chính quyền huyện Lê đều trở nên thiết thực hơn.
- Chủ tịch Nghiêm, nơi này của chị bày biện cũng thật là đơn giản.
Chẳng trách huyện Lê lại có thể phát triển nhanh như vậy. Tinh thần và thái độ làm việc thiết thực của Chủ tịch Nghiêm quả thực đáng khâm phục.
Lý Lệ Tuyết vừa vào cửa liền cười mà nói.
Nghiêm Phượng Kiều lúc này tự nhiên cũng mỉm cười một cái, có một loại cảm giác phong tình vạn chủng, vén mấy lọn tóc ở thái dương, sau đó nói:
- Hai em, chúng ta đều là phụ nữ với nhau, nếu không chê tôi với cao, gọi tôi chị Nghiêm là được rồi. Phụ nữ chúng ta, trời sinh không đủ ưu thế, vậy mà hai em có thể làm nên sự nghiệp to lớn như thế, tôi mới là người cảm thấy khâm phục.
Khả năng đối nhân xử thế của Nghiêm Phượng Kiều quả nhiên không tầm thường, mấy câu nói liền làm quan hệ của hai người gần gũi hơn rất nhiều. Sau đó lấy từ trong tủ ra một tờ giấy lớn, trải rộng trên bàn trà, lúc này cô mới nói:
- Hai em qua đây xem một chút, Khu kinh tế mới huyện Lê chúng tôi quy hoạch bước đầu diện tích là hai mươi ki-lô-mét vuông, diện tích khai thác xây dựng hiện tại là ba ki-lô-mét vuông, đang xây dựng cơ sở hạ tầng gồm có đường lớn Lê Thành, đường lớn Đoàn Kết và đường / nằm dọc, còn đường Nghênh Tân và đường Dân Tộc nằm ngang. Hiện tại chúng tôi đang nghiên cứu là ở sau mạng lưới đường quốc lộ gồm ba đường dọc và hai đường ngang này, kế hoạch bước đầu, ở xung quanh, cũng là ở trong trung tâm của Khu kinh tế mới lại kéo thông năm con đường chủ chốt ba dọc hai ngang. Như vậy mạng lưới giao thông của toàn bộ trung tâm Khu kinh tế mới đã được hình thành. Dự tính đầu tư sơ bộ, xây dựng, thi công cơ sở tổng cộng khoảng km mặt đường, bao gồm bê tông hóa, giải phóng mặt bằng, xanh hóa mặt đường, lắp đặt các hệ thống cấp thoát nước, phương tiện chiếu sáng công cộng, vân vân, mỗi km ước chừng mất khoảng . tệ, tổng đầu tư khoảng .. tệ.
Dừng một chút, Nghiêm Phượng Kiều lại cười nói:
- Hai em à, đầu tư lớn như vậy huyện chúng tôi hiện tại không lấy đâu ra được.
Lúc này Nghiêm Phượng Kiều cũng tính một chút, hiện giờ ngân quỹ của huyện tổng cộng có khoảng bốn trăm triệu. Xây dựng cơ sở hạ tầng lần này huyện đã đầu tư gần ba mươi triệu. Cơ quan chính quyền Huyện ủy và các cơ quan trực thuộc khác đều phải di dời, chi cho việc này tính sơ sơ cũng khoảng bảy mươi triệu, như vậy là đã tính ít đi rồi đấy. Cứ như vậy là còn không tính đến chi phí đất đâi. Có lẽ, đến lúc đó các cục còn phải xin thêm tiền từ các đơn vị cấp trên hoặc là góp thêm một ít mới được.
Hiện giờ, số tiền có thể lấy ra nhiều nhất là mười triệu, thế là hết mức rồi. Nghiêm Phượng Kiều đây là cũng ngắm chuẩn đường đi nước bước của Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển mới dám làm càn như vậy.
Thấy hai người nghe xong cũng không có động tĩnh gì, mặt không đỏ, khí không suyễn, dường như coi cái này căn bản không phải là triệu rưỡi mà chỉ là nghìn rưỡi mà thôi. Nghiêm Phượng Kiều nói tiếp:
- Em Lệ Tuyết, em Đổng Uyển, các em xem như này có được không, kì đầu Huyện ủy Ủy ban nhân dân huyện Lê chúng tôi thanh toán cho bên hai em mười triệu. Ngoài ra, ở Khu kinh tế mới huyện Lê bồi thường cho các em mẫu đất. Mỗi mẫu đất tính cho các em với giá nghìn, tổng cộng là triệu, còn lại năm triệu, chúng tôi sẽ thanh toán sau ba năm, các em thấy thế nào?
Những lời này, lại có chút công phu sư tử ngoạm. Thời đại này, có dù là đặc khu Nam Hải, giá đất cũng chỉ tầm đấy, có cao cũng không cao hơn bao nhiêu. Nhưng ở khu tự trị Tây Bắc nơi biên giới này, vẫn chỉ là một huyện Lê nho nhỏ, dân số toàn huyện không đến hai trăm nghìn người, không ngờ lại có thể hô giá lên đến nghìn một mẫu. Đây tuyệt đối là một cái giá trên trời.
Lý Lệ Tuyết lúc này cũng có chút kinh ngạc. Nghiêm Phượng Kiều người phụ nữ này, xem ra bản lĩnh rất cao, có thể hô một cái giá cao như vậy chỉ sợ đã nhìn ra quan hệ của bọn mình và Nhiếp Chấn Bang rồi. Tự mình bày ra bộ dáng đến đây tặng tiền, cho dù là tự làm cũng vẫn muốn làm, huống chi còn có một chút bồi thường. Người phụ nữ này có thể ngồi ở vị trí này đến bây giờ, quả nhiên là cũng có chút bản lĩnh.
Lý Lệ Tuyết ngay sau đó cũng gật đầu nói:
- Nếu chị Nghiêm đã nói như vậy, chúng em bên này hoàn toàn không có vấn đề gì. Chị xem xem lúc nào có thể bớt chút thời gian, chúng ta ký hợp đồng. Sau đó chúng em sẽ phái nhân viên chuyên môn đến đây để thực hiện các công việc tiếp sau. Chị thấy thế nào?
Đổng Uyển bên cạnh cũng mở lời:
- Ừ, ngoài ra, chúng em còn muốn trưng thu khoảng mười mẫu đất ở khu vực buôn bán sầm uất ở thị trấn huyện Lê để xây một tòa nhà hai mươi tầng, xây dựng một khu khách sạn cao cấp tổng hợp, bao gồm khách sạn, siêu thị, khu ẩm thực, vui chơi giải trí. Đến lúc đó kí kết một loạt là tốt nhất.
Nghe Đổng Uyển nói vậy, Nghiêm Phượng Kiều cũng hơi sửng sốt. Lần này đây, Khu kinh tế mới huyện Lê coi như có một khởi đầu tốt đẹp rồi.