- Bác Quách, thế này cháu làm sao dám nhận, bác là bậc bề trên mà lại đích thân ra đón. Chuyện này nếu để ông nội cháu biết được, e rằng sẽ mắng cháu té tát đó.
Nhiếp Chấn Bang bước vội tới đón, đồng thời đưa tay ra đỡ cánh tay của Quách Đông Hải.
Đương nhiên, Quách Đông Hải cũng không phải là người đã già tới nỗi không thể tự đi được. Trên thực tế, Quách Đông Hải năm nay mới ngoài năm mươi, ở trong cán bộ cấp tỉnh thì tuổi này vẫn được xem là còn trẻ.
Lúc này nghe câu nói của Nhiếp Chấn Bang, Quách Đông Hải cũng cười nói:
- Ha ha, bà xã, nhìn thấy chưa? Cháu trai của lão lãnh đạo có khác, đúng là xuất sắc hơn hẳn. So với Tiểu Minh nhà chúng ta thì quả là một trời một vực.
Người bạn già của Quách Đông Hải tên là Lý Thúy Anh, làm việc ở Hội liên hiệp Phụ nữ Quảng Đông. Sức khỏe không được tốt lắm nên bây giờ đã xin về hưu tĩnh dưỡng. Nét mặt bà hiền lành, cách ăn mặc của bà thì rất mộc mạc, thuộc mẫu người mẹ hiền điển hình.
Lúc này, nghe câu nói của Quách Đông Hải, Lý Thúy Anh cũng cười nói:
- Sao có thể so sánh được chứ, cháu trai của lão Thủ trưởng sao có thể giống với con ông được?
Quách Minh đứng cạnh cũng có chút xấu hổ. Chỉ so về mặt chức vụ thôi, bản thân mình với Nhiếp Chấn Bang vốn đã không thể đem ra so sánh. Chính mình năm nay cũng đã hơn hai lăm nhưng vẫn ngồi ở chiếc ghế cấp Phó Sở, còn Nhiếp Chấn Bang chưa đầy hai mươi chức vụ đã là cấp Sở, trong tay còn nắm quyền lực lớn, bắt đầu tạo phúc cho nhân dân rồi. Ở các phương diện khác thì lại càng không thể so sánh, học lực, bản thân anh chỉ học khóa chính quy phổ thông, còn Nhiếp Chấn Bang lại là nghiên cứu sinh của Trường Đọc Thư Các ở Bắc Kinh. Đây cũng là sự khác biệt
Quách Minh liền chạy tới với bộ mặt khổ sở:
- Mẹ, mẹ đừng so sánh con với Tam thiếu gia nữa. Người so với người thì sẽ làm người tức chết đó. Đứng ở cửa làm gì chứ? Đi vào trong rồi nói tiếp.
Quách Đông Hải cũng cười lớn, sau đó nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Ha ha, Tiểu Minh nói đúng. Cứ hễ nói chuyện là quên hết mọi thứ. Chấn Bang à, đây là lần đầu tiên cháu đến làm khách nhà bác. Mau vào trong nhà đi.
Khu nhà cấp bộ của Chính quyền tỉnh Quảng Đông, tất cả đều là kiểu nhà hai tầng nhỏ mang đặc trưng của phương nam. Kiến trúc tuy có chút hơi cổ xưa nhưng có vẻ rất sạch sẽ đơn giản.
Vừa vào cửa, ở ngay bên cạnh lối vào là tủ giày và giá treo áo, tiếp theo sau khi bước qua bốn bậc thang chính là phòng khách. Cả căn nhà này đều được trang trí mang xu hướng phong cách truyền thống của Hoa Hạ. Những vật trang trí bằng gỗ được chạm trổ, khắc rỗng, mang dáng dấp hết sức cổ xửa, thanh nhã. Bộ bàn ghế mời khách cũng được làm bằng gỗ khắc hoa, làm thành một thể thống nhất với những vật trang trí.
Vừa vào cửa, Quách Đông Hải liền cười nói:
- Chấn Bang, đợi một chút nữa mới dọn cơm được. Chúng ta vào thư phòng ngồi một lát đi. Bác có nghe nói tài hành thư của cháu cũng rất là bản lĩnh. Lần này đến chơi bất luận thế nào cũng phải lưu lại một bức “ thư pháp” cho bác Quách đấy.
Trong thư phòng có đầy đủ văn phòng tứ bảo, bút lông Hồ Châu, mực Huy Châu, giấy Tuyên Thành, nghiên mực Đoan Châu. Có thể nói đây chính là bốn thứ nổi tiếng nhất của Văn Phòng Tứ Bảo. Toàn bộ đều được đặt ở trên bàn, bên cạnh còn có bản mà Quách Đông Hải đã dùng lối chữ thảo viết. Đây mới thật sự là người yêu thích thư pháp.
- Bác Quách, nhìn thấy bức chữ này của bác, cháu quả thật có hơi run tay run chân rồi. Ở trước mặt bác, cháu đúng là múa rìu qua mắt thợ mà.
Nhiếp Chấn Bang nhìn cách bài trí thư phòng và thư pháp của Quách Đông Hải, cũng liền cười nói.
- Ha ha, cháu thiệt là. Hèn gì lão Thủ trưởng lại nói cháu rất mồm mép, bây giờ xem ra quả nhiên không sai. Viết nhanh đi.
Lúc này Quách Đông Hải cũng cố ý nghiêm mặt mắng
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không do dự nữa. Đã nói đến thế này rồi thì, nếu còn đưa đẩy thêm nữa chỉ càng khiến cho bản thân giống như đang ra vẻ thanh cao quá mức thôi. Cả một hệ Quách gia này, đối với bố cục chính trị của Nhiếp gia ở trong nước cũng được xem là sự bù đắp tốt. Nhiếp gia trước giờ chỉ chú trọng quân đội, bên phía chính phủ vốn chỉ được xem là một chiến lược ngắn hạn mà thôi. Hiện giờ, có sự tham gia của Quách Đông Hải thì có thể xem đây là sự bù đắp lớn cho cái khu yếu kém này.
Dựa vào mối quan hệ hiện giờ của hai bên, hòa hợp một chút cũng là việc tất yếu. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không già mồm cãi láo nữa, hắn bước tới phía trước mặt bàn, nâng bút lông lên, trầm tư một chút rồi viết lên trên giấy Tuyên Thành bốn chữ lớn “Một Lòng Vì Dân”.
Nhìn vào hành thư của Nhiếp Chấn Bang, Quách Đông Hải ở bên cạnh lúc này cũng gật đầu hài lòng. Tục ngữ nói, nhìn chữ như nhìn người. Cái phong cách hành thư này của Nhiếp Chấn Bang mang một chút ý vị của chữ thảo, nhưng nét chữ đầy đặn, cứng cáp và mạnh hơn. Điều này cho thấy con người của Nhiếp Chấn Bang này bên trong mang theo cái sự bướng bỉnh, cố chấp.
Hơn nữa, vốn dĩ nói là tùy tâm mà viết, Nhiếp Chấn Bang lại chỉ viết bốn chữ “Một lòng vì dân”, điều này khiến cho Quách Đông Hải có thể thấy cách làm người của Nhiếp Chấn Bang thế nào. Khó trách mà Nhiếp gia lại coi cậu ta làm người kế thừa, đây cũng là điều không quá khó hiểu.
- Chấn Bang, bác thấy, lần này cháu tới đây đúng là náo động không nhỏ đâu. Lấy vai trò là một cơ quan chính phủ làm thành một đơn vị tham gia vào hội chợ thương mại, suy nghĩ của cháu là gì? Làm như vậy, có phải là sẽ cho người ta cảm giác rằng Chính phủ cũng muốn nhúng tay vào trong nền kinh tế hay không?
Quách Đông Hải liền ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, cầm tách trà trong tay, cưởi hỏi.
Câu hỏi của Quách Đông Hải đã xác định góc độ nhìn nhận vấn đề và suy nghĩ của Quách Đông Hải không giống với những người bình thường. Lúc này, tuy rằng đang ở thời kỳ ổn định của qua trình cải cách mở rộng, nhưng dù sao, năm ngoái, Thủ trưởng Nam sau khi đi kiểm tra khắp nước trở về xong, mới ổn định được thế cục này và ổn định lòng dân. Trong con mắt của người dân, Chính phủ chính là đại diện cho Đất nước, đại diện cho một hình tượng trang trọng, nghiêm túc.
Nhưng mà, Nhiếp Chấn Bang lúc này lại đưa ra một sáng kiến mới trong cả nước, lấy danh nghĩa của một cơ quan Chính phủ, đi tìm kiếm đầu tư, tạo lập các mối quan hệ kinh doanh giống như là một đơn vị kinh doanh vậy, lại còn vác cả gian hàng triển lãm tới một hội chợ thương mại quy mô lớn như là hội chợ Quảng Giao này nữa, mà trong đó, những lợi ích thương mại cũng có nhiều hơn. Hơn nữa, dựa theo tốc độ truyền thông như hiện nay thì e rằng, chưa đến hai ngày, chuyện của huyện Lê sẽ được đăng báo rồi. Đến lúc đó, chỉ sợ rằng truyền thông cả nước đều sẽ nghe thấy tiếng mà chạy hết tới đây. Lần này, huyện Lê coi như là hoàn toàn nổi tiếng rồi. Điều quan trọng hơn, cũng là điều Quách Đông Hải lo lắng chính là, đối thủ của Nhiếp gia có thể mượn cơ hội này để cùng nhảy vào công kích Nhiếp gia hay không? Nếu như có thể quật ngã người thừa kế quan trọng của Nhiếp gia thì đó chính là một thắng lợi cực lớn.
Nghe được lời nói của Quách Đông Hải, Nhiếp Chấn Bang lập tức suy tư, sau khi sắp xếp từ ngữ ở trong đầu mình xong, hắn liền nói:
- Bác Quách, cháu thật ra lại cảm thấy, sau này, đây sẽ là một loại xu thế.
Ngừng một hồi, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Khu khai thác phát triển đặc khu kinh tế kỹ thuật, đây là một khái niệm hoàn toàn mới ở trong nước. Nhưng trên thực tế, nó cũng không phải là một quan niệm hoàn toàn mới. Kim Châu, tỉnh Liêu Đông đã bắt đầu thử thi hành khu kinh tế mới ngay từ những năm trong thập niên tám mươi. Kỳ thât, nói trắng ra thì, đặc khu Nam Hải, đặc khu Việt Hải coi như là những khu kinh tế mới lớn của cả nước. Hiện nay, khu kinh tế mới của Thành phố Việt Châu được kiến thiết, cháu tin rằng bác Quách có thể thấy được tiềm năng phát triển bộc phát của nó.
Quách Đông Hải gật gật đầu, thân là Chủ tịch tỉnh, ông hiểu rất rõ tình hình của Việt Đông. Hiện giờ, không những là Thành phố Việt Châu mà không ít các thành phố cấp vùng duyên hải của tỉnh Việt Đông đều lần lượt bắt đầu khai phá khu kinh tế mới. Thêm nữa, mỗi khu đều được phát triển rất tốt. Khu kinh tế mới còn có ưu thế rất lớn về mặt chính sách ưu đãi và các mặt trợ giúp. Ngoài ra , Việt Đông đề xuất ra ý tưởng rất tốt là, mỗi khu có bản sắc riêng của mình, mỗi thành phố thì xây độc lập ở một hướng. Ví dụ như: Việt Hải với sản phẩm điện tử, Nam Hải với các doanh nghiệp công nghệ cao, Phú Sơn với ngành sản xuất gạch men sứ, vân vân. Xí nghiệp, nhà xưởng có rất nhiều, cũng xây dựng rất lớn. Như vậy, đã hình thành nên quy mô, cũng từ đó hình thành nên sức ảnh hưởng và hiệu ứng.
Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Bác Quách, tình hình của Việt Đông không giống như vậy. Việt Đông gần như là tâm điểm chú ý của cả nước. Tinh anh của khắp nơi trên cả nước đều tụ tập hết vào đây. Với ưu thế giao thông tự nhiên và ưu thế vị trí địa lý, cộng thêm sự giúp đỡ của chính sách quốc gia, khu kinh tế mới của Việt Đông gần như vừa xuất hiện thì đã thu hút được sự quan tâm và hứng thú của các doanh nghiệp. Nhưng, khu vực Tây Bắc lại không như vậy.
Quách Đông Hải nghĩ ngợi một lát, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang à, ý của cháu là muốn thay đổi quan niệm của Chính phủ, thay đổi chức năng và suy nghĩ của Chính phủ, từ mô hình Chính phủ lãnh đạo lúc trước chuyển thành mô hình Chính phủ phục vụ? Ừ, nói như vậy, Chính phủ tham gia hội thương mại thì cũng không phải là không được. Tin rằng sau này, Chính phủ sẽ còn nhiều lần tham gia loại hình triển lãm tương tự như vậy.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang có chút kinh ngạc, hắn đã có chút xem thường Quách Đông Hải rồi. Quả nhiên người có thể đảm đương trách nhiệm Chủ tịch của một tỉnh ủy tuyệt đối không phải chỉ biết dựa vào nịnh hót mới có được chức vụ như bây giờ. Đây đúng là có tài năng thực sự đấy. Cái quan niệm về mô hình Chính phủ phục vụ, chính hắn cũng chỉ mới có quy hoạch sơ bộ, không ngờ Quách Đông Hải lại nhìn ra được.
Nhiếp Chấn Bang liền gật đầu nói:
- Đây là điều tất nhiên. Việc thu hút đầu tư, sau này sẽ trở thành vấn đề cần phải đối mặt của Chính phủ các cấp. Bác Quách, còn một việc cháu muốn bác tư vấn giúp cháu một chút.
- Ồ? Có việc gì khiến cháu không hiểu sao? Cứ nói ra, nếu biết bác sẽ nói và nếu nói sẽ nói ra hết.
Quách Đông Hải cũng bắt đầu có chút tò mò. Theo tính cách của Nhiếp Chấn Bang thì, nếu không phải là vấn đề quá quan trọng thì chắc chắn sẽ không nói ra những lời như vậy.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không có gì phải giấu giếm cả, cũng là về chuyện ông nội chọn hắn làm người thừa kế.
Một người dày dặn kinh nghiệm như Quách Đông Hải, chắc chắn sẽ biết. Nhiếp Chấn Bang liền nói:
- Bác Quách, anh cả cháu, thời gian trước có tìm cháu nói chuyện khá lâu. Giữa việc Cơ sở và ủy ban các Bộ, anh cả cháu bảo cháu chọn ra một nơi, cháu cũng không hiểu chuyện này lắm. Bác thấy thế nào ạ?
Giữa việc ở lại Cơ sở hay trở lại phía các bộ uỷ trung ương, kỳ thật bản thân Nhiếp Chấn Bang cũng đã có luận định rồi. Không nói đến những cái khác, chỉ nhắc đến cục diện hiện giờ của huyện Lê thôi thì dựa vào tính cách của Nhiếp Chấn Bang, sẽ không có chuyện bỏ đi được, đây là vấn đề nguyên tắc làm người. Đi trăm dặm, nửa chín mươi, ý nghĩa rất rõ ràng. Mặc dù đi hết chín mươi dặm đường rồi mà không đi cho hết chặng đường phía trước thì cũng giống như chưa hề đi. Cho nên, bất luận thế nào, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ đợi đến ngày huyện Lê có được thành tích. Nhưng Nhiếp Chấn Bang vẫn có chút không hiểu. Việc chọn lựa giữa Cơ sở và các bộ uỷ trung ương, thật sự lại có thể khiến cho Nhiếp Gia Lương mất đi ý chí chiến đấu, chủ động nhường lại vị trí người thừa kế sao?
Đây chính là một đoạn đường ngắn của Nhiếp Chấn Bang mà thôi. Có ký ức, có kinh nghiệm của kiếp trước không phải là giả. Nhưng trên quan trường, đi vào con đường chính trị thì Nhiếp Chấn Bang giống như nàng dâu mới gả về nhà chồng, chưa hiểu gì cả.
Quách Đông Hải vừa nghe xong chuyện này liền cười xòa nói:
- Chấn Bang à, cháu lúc này thật khiến bác cảm thấy có chút thực tế rồi. Hóa ra, cháu không phải cái gì cũng biết nhỉ?
Nói đến đây, nét mặt Quách Đông Hải nghiêm túc trở lại, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang, cháu nên biết rằng, mắt nhìn người của lão Thủ trưởng tuyệt đối không giống người thường. Hiện tại, kinh nghiệm trải qua dưới cơ sở, chính là một tiêu chuẩn quan trọng của việc thăng tiến sau này.