Giọng điệu của Nhiếp CHấn Bang cực kỳ không tốt, thái độ cũng vậy. Nghe câu nói của Nhiếp Chấn Bang, sắc mặt Đoàn Trường Quý liền có hơi khó nhìn, chần chừ một hồi, cũng là quay đầu quát:
- Cút đi. Đoàn lão Tam, còn muốn bố tự mình tới đỡ mày đứng dậy hả.
Những lời này, cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang nhíu mày lại. Ngay trước mặt mình mà còn kiêu ngạo như vậy, lời nói lại còn có thể thô tục như vậy, có thể thấy được, cái tên Đoàn Trường Quý này, hoành hành, càn rỡ tới mức nào ở trong cái thôn Đoàn gia.
Đoàn Trường Quý rống to một hồi như vậy, người một nhà Đoàn lão Tam đã sợ tới mức run rẩy bò dậy. Nhưng có lẽ là vì quỳ một thời gian dài trên mặt đất, cho nên cả nhà đi đứng đều có hơi chút không linh hoạt.
Bên cạnh, vài người đàn ông khỏe mạnh, vạm vỡ liền xông tới, nhấc chân lên là mấy cái đạp. Mà giờ phút này, Đoàn Trường Quý chẳng những không có ngăn cản mà còn cười nói:
- , Đoàn lão Tam, nhớ kỹ cho bố. Tiền sản lượng năm trước, một hào cũng không được thiếu cho bố. Cho mày thêm kỳ hạn ba ngày, không có tiền, cứ đợi mà bị phá nhà đi.
Nói xong, Đoàn Trường Quý liền cười chạy tới chào đón:
- Ha hả, Bí thư Nhiếp, để anh chê cười rồi. Dân quê, đều là bản tính không tốt đẹp gì. Không cho bọn chúng ít dằn mặt nhìn một cái, chúng còn không biết là Mã vương gia (một vị thần linh của Đạo giáo, có ba con mắt rất tinh tường) có mấy con mắt. Cái đám nghèo kiết hủ lậu này, phải chỉnh cho chúng đến chết thì bọn chúng mới biết sợ được, rồi mới có thể ngoan ngoãn nộp tiền.
Những lời này, càng khiến cho Nhiếp Chấn Bang phải nhíu mày. Quá là kiêu ngạo, một bí thư chi bộ của thôn mà thôi, kiêu ngạo tới tận mức này, đúng là Nhiếp Chấn Bang chưa bao giờ từng gặp phải.
Sắc mặt Nhiếp Chấn Bang trầm xuống, giọng điệu cũng có chút nghiêm khắc nói:
- Bí thư chi bộ Đoàn, đây là cách mà ông dùng để đối xử với người dân trong thôn sao? Thô bạo, cộc cằn như vậy. Cái thôn giàu có gì đó của các người, chính là có được như vậy sao? Làm sao mà lại còn có chuyện người dân ngay cả tiền sản lượng cũng không thể giao nộp ra được là đi phá nhà dắt dê đi vậy? Đây là thổ phỉ hay sao?
Lời nói mới vừa thoát ra, bên cạnh, một người đàn ông đi theo bên người Đoàn Trường Quý cũng là dùng ánh mắt coi rẻ liếc nhìn Nhiếp Chấn Bang một cái, rồi lập tức nói:
- Mày coi là cái thứ gì? Bí thư Thành ủy? Tao thấy không thể nào được. Nào có Bí thư Thành ủy lại ngồi xe chạy theo tuyến như thế chứ. Thằng nhãi, lá gan mày không nhỏ đâu. Nói mấy câu tiếng phổ thông liền dám giả mạo Bí thư thành ủy thành phố Tân Lê chúng tao. Anh em, mấy người đi lên bắt thằng nhãi này lại, sau đó dắt trở về, đưa đi .
Người đàn ông nông dân bình thường đó, nếu nói như vậy, căn bản là Nhiếp Chấn Bang cũng không làm cái gì được. Chính mình tới vội, căn bản cũng không có mang theo cái gì cả, thẻ công tác hay gì đều để trong phòng làm việc. Bình thường thì có Dịch Quân đi theo sau, Nhiếp Chấn Bang vốn dĩ cũng không cần quan tâm tới việc này.
Hơn nữa, mặc dù là những người này có nhận ra mình, nhưng, lại dám nói là mình giả mạo, chính mình cũng không có cách nào được. Người ta chẳng qua cũng chỉ là nói nói mà thôi, chẳng lẽ còn có thể dựa trên lời nói mà xử phạt sao? Những người này cũng không phải là người trong thể chế. Mặt khác, mình cũng không phải là cái loại người thích lạm phạt vì lời nói của người khác.
Nhưng, lúc này, Nhiếp Chấn Bang nghe cái giọng điệu đấy, chỉ sợ là phải động tay. Bắt chính mình, nếu quả thật là bị bắt lại rồi, vậy thì bị những người này đánh một trận là chắc chắn. Sau đó, những người này hoàn toàn có thể dùng một câu không biết để mà chối bay chối biến không còn một mảnh. Đây mới là ăn thiệt thòi nhiều nhất.
Nhiếp Chấn Bang đang chuẩn bị nói chuyện, xung quanh, bên trong đám người vây xem, đột nhiên có một người đàn ông bước ra, trầm giọng nói:
- Thật đúng là không có luật pháp gì nữa rồi. Bí thư Nhiếp, đây chính là người được lên “Bảy giờ mỗi ngày” đấy. Thế này cũng không nhận ra, cái đám điêu dân mấy người, là cố tình đi. Nếu như muốn đánh nhau, để Phong Huống Thái tôi sẽ phụng bồi.
Người đàn ông trẻ tuổi này, có một dáng vẻ long hành hổ bộ (khí thế uy vũ, hiên ngang, khí phách không tầm thường). Thái độ cùng với tư thể khi đi đường của thân thể, vừa nhìn là biết, đây là người đi ra từ quân đội, hơn nữa, còn là bộ đội đặc chủng, loại quân nhân có tố chất quân sự cực kỳ mạnh mẽ.
Giờ phút này, Phong Huống cũng đồng thời quay đầu lại nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Bí thư Nhiếp, những người này, chỉ sợ là đã mục nát tới cả đầu khớp xương rồi. Băng đóng dày ba thước, cũng không phải là do cái lạnh của một ngày mà ra. Tôi thấy, anh vẫn là nên liên lạc với người của Cục Công an Thành phố với văn phòng công tác của Thành ủy đi. Một mình anh, thế đơn lực bạc, một cái miệng, căn bản là nói không lại được cái đám người này.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng là nhìn thẳng vào chiếc di động của chính mình. Hiện giờ, tín hiệu di động cũng chỉ mới được khơi thông ở một số khu vực nội thành Hoa Châu của địa khu Tây Bắc. Mà giống như kiểu nông thôn địa phương như thế này, vốn dĩ là không có tín hiệu. Lúc này, cho dù muốn liên lạc cũng không thể nào làm được.
Vào lúc này, trong ánh mắt Đoàn Trường Quý hiện lên một tia giảo hoạt. Theo tình huống trước mắt này thì chuyện mà biến thành quá lớn thì không tốt một chút nào. Nếu chỉ có một Bí thư Thành ủy, vậy đánh cứ đánh. Mặc kệ là Nhiếp Chấn Bang có trả đòn hay không, uy tín của Bí thư Thành ủy chắc chắn là rơi rớt xuống đất hết rồi. Hơn nữa, ở ngoài mặt, trong chuyện này cũng không thể cầm mình làm sao được.
Thôn Đoàn gia có thể có được vinh dự như vậy, đó cũng là nhờ có quan hệ cùng với phương pháp cả. Đây mới chính là chỗ dựa của Đoàn Trường Quý.
Nhưng, đột nhiên lại có một tên Phong Huống như vậy giết đi ra, mọi chuyện liền phiền toái hơn. Đánh cũng không được mà không đánh cũng không được. Lập tức, Đoàn Trường Quý liền ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Bí thư Đại lão gia tới đây. Chúng tôi hẳn là phải tận tình chiêu đãi mới đúng. Bí thư Nhiếp, hãnh diện tới chi bộ thôn chúng tôi ăn bữa cơm rau dưa được chứ?
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng là rơi vào trong suy nghĩ. Loại nông thôn này, có rất nhiều chuyện, lần sau chính mình nếu tới thì không chắc có thể thấy được. Dù sao, những người này đều là ở liền cách vách nhau. Có tức giận thì cũng chỉ là tức giận mà không dám nói gì. Ai biết được chính quyền có phải là làm thật hay không. Cái này nếu như chẳng may là không, vậy về sau, cái đám ác bá đó hoãn lại một hơi rồi còn không phải là chỉnh cho mình đến chết sao?
Nhiếp Chấn Bang cũng muốn tự mình đi nhìn xem cái thôn Đoàn gia này rốt cuộc là cái bộ dạng gì nữa. Dựa vào cơ hội mà Đoàn Trường Quý vừa nói ra, Nhiếp Chấn Bang liền quay đầu nhìn Phong Huống đứng bên cạnh nói:
- Đồng chí Phong Huống, anh tới thành phố Tân Lê là vì việc công hay là có việc gì khác? Có rảnh rỗi, vậy đi theo tôi cùng đi thăm thôn Đoàn gia này thế nào?
Con đường chính của thôn Đoàn gia coi như là xây dựng cũng rất là có hình dạng. Đoạn đường thông tới tận đường quốc lộ là mặt đường xi măng cứng, ở bên cạnh, còn dựng một cái tấm biển, viết, thôn kiểu mẫu về làm giàu của khu tự trị Tây Bắc, thôn tiên tiến kiểu mẫu của Hoa Hạ. Quãng đường ước chừng khoảng một km. Đi vào trong thôn Đoàn gia, ở cửa thôn, có một tòa nhà hai tầng, bảy, tám căn phòng xếp liền nhau thẳng tắp. Ở trên tường vây hai bên, đều treo lên một tấm bảng, Ủy ban chi bộ Đảng thôn Đoàn gia, và xã Đại Danh, thành phố Tân Lê, Ủy ban nhân dân thôn Đoàn gia, xã Đại Danh, thành phố Tân Lê.
Hai dãy phòng hai bên đều là cùng một kiểu hai tầng lầu nhỏ. Đi tiếp vào bên trong một đoạn, tuy rằng đều là nhà trệt, nhưng thoạt nhìn từ bên ngoài thì cũng là nhà mới xây. Trường hợp như này, đúng là cũng xứng với danh xưng thôn tiên tiến, thôn làm giàu đi đầu.
Nhưng, Nhiếp Chấn Bang vẫn nhớ kỹ cái người gọi là Đoàn lão Tam kia, lập tức liền trầm giọng nói:
- Đoàn Trường Quý, trong thôn của anh, cái người gọi là Đoàn lão Tam kia, nhà anh ta ở chỗ đằng nào?
Sắc mặt của Đoàn Trường Quý có chút thay đổi, cái loại hành động này của Nhiếp Chấn Bang thật sự là khiến cho người ta cảm thấy rất là chán ghét. Nếu, Nhiếp Chấn Bang đi thẳng tới ủy bancủa thôn thì, Đoàn Trường Quý chắc chắn sẽ vạch trần chuyện lúc trước, sau đó chiêu đãi Nhiếp Chấn Bang thật là khách sáo, sau đó, tiễn cái Bí thư thành ủy này ra ngoài thật lễ độ. Nhưng, bây giờ, Nhiếp Chấn Bang lại cứ giữ chân gã lại không buông, cái này chẳng phải là muốn mạng của gã sao? Việc làm của chính mình, Đoàn Trường Quý rất hiểu rõ. Nếu thực sự mà làm căng chuyện lên, tiền đồ của mình xong rồi không nói, nếu không xử lý tốt, đó là phải ngồi tù nữa đấy.
Ngay lập tức, sắc mặt Đoàn Trường Quý liền trầm xuống, âm thanh thì lạnh lùng, gã nói:
- Đại Bí thư nếu như muốn đi thị sát dân tình, cứ việc chính mình tự đi tìm là được. Tôi còn có chuyện, sẽ không giúp anh được.
Hỏi thăm từng nhà một, đi từ con đường chung của thôn vào một con đường nhỏ, đi sâu vào trong ước chừng khoảng năm trăm mét, trước mặt, một căn nhà thấp bé liền xuất hiện ở trước mặt Nhiếp Chấn Bang và Phong Huống.
Nhìn căn nhà này, nếu dùng từ nghèo rớt mùng tơi để mô tả thì cũng không quá đáng tý nào. Hai người Nhiếp Chấn Bang lúc bước vào trong căn nhà, người một nhà của Đoàn lão Tam rõ ràng đều nhảy dựng cả lên.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang dùng một giọng nói hết sức nhẹ nhàng nói:
- Đoàn lão Tam đúng không, anh không cần phải sợ. Tôi là Bí thư Thành ủy của thành phố Tân Lê. Anh có thể kể lại một vài câu về chuyện ngày hôm nay không?
Đoàn lão Tam thở dài một tiếng, cũng chỉ là lắc đầu. Nhưng ngược lại là vợ của Đoàn lão Tam, lúc này cũng mở miệng nói:
- Vẫn là do nhà chúng tôi chưa đóng nổi cái khoản tiền sản lượng sao. Đoàn Trường Quý biết chúng tôi nuôi bốn năm con dê con thế là liền tới dắt đi. Đây là do anh cả nhà mẹ đẻ tôi cho chúng tôi vay, còn trông chờ đến sau khi nuôi chúng lớn rồi thì dùng để trả nợ đấy chứ. Này không, lão Tam sốt ruột lên, liền đánh gã Đoàn Trường Quý kia thôi.
Lời nói mới vừa thốt ra, ngoài cửa chính liền loảng xoảng một tiếng, bị đạp mở từ bên ngoài. Đoàn Trường Quý mang theo một đám người đi từ bên ngoài vào. Nhìn vợ của Đoàn lão Tam, sắc mặt Đoàn Trường Quý trầm xuống, gã nói:
- Tố cáo? Ha hả, tôi đây còn không sợ anh đi kiện cáo đâu. Tôi cho anh biết, Đoàn lão Tam, cái khoản tiền đóng góp này, hôm nay tôi là thu chắc rồi. Cáo tới tận chỗ của bố Diêm Vương cũng vô dụng.
Những lời này, cũng là khiến cho chân mày Nhiếp Chấn Bang cau lại. Tiền sản lượng nông nghiệp, nếu nói ra thì còn được gọi là tiền trích đóng ba khoản của thôn, gộp chung với tiền quỹ dự trù của xã, gọi chung là tam đề ngũ thống. Đây là một đặc sắc của thời kỳ này, cũng thuộc về một loại thuế nông nghiệp. Nếu lấy con mắt của người thời sau tới xem, thì thuộc loại vừa góp vừa chia.
Tam đề ngũ thống, cụ thể để chỉ chính là thôn đưa ra ba khoản tiền trích đóng, và xã dự trù năm khoản mục. Thôn trích ra đóng tức là thôn để cho hợp tác xã ấn theo quy định lấy ra một phần nhỏ dựa vào sản lượng mà nông dân thu được để dùng cho việc duy trì hoặc mở rộng tái sản xuất của thôn, thiết lập quỹ quản lý vốn và chi phí quản lý hàng ngày. Nó bao gồm ba loại, là quỹ vốn sản xuất, quỹ phúc lợi và quỹ quản lý. Tiền dự trù chung của xã, là khoản tiền mà xã thu từ các tổ chức kinh tế (bao gồm hợp tác xã, thị trấn, xí nghiệp liên doanh giữa các hộ gia đình) và hộ nông dân, dùng cho cấp quản lý thứ hai của thôn về trường học (tức chi phí hoạt động cho sự nghiệp giáo dục của thôn), kế hoạch hóa gia đình, khen thưởng, an ủi, huấn luyện dân quân tự vệ, xây dựng, cải tạo đường thôn và các khoản trợ giúp cho nhân dân sản xuất, kinh doanh.
Ánh mắt Đoàn Trường Quý có chút coi thường, thản nhiên nhìn Nhiếp Chấn Bang, lập tức nói:
- Đoàn lão Tam, anh có thể báo cáo với cán bộ Bí thư lớn đây nha. Nói tôi hoành hành ngang ngược, ức hiếp dân chúng ở trong thôn. Tiền sản lượng của anh, cũng có thể nhờ cán bộ Bí thư lớn đây miễn trừ cho đấy.
Tiếng nói vừa dứt, Đoàn Trường Quý liền biến sắc mặt, tức giận nói:
- Cái đồ , lại còn dám đánh bố mày. Phú Trách, mấy người các cậu đều xông hết lên, mang hết những thứ đáng giá đi cho tôi.
Chính là đợi những lời này của Đoàn Trường Quý, vài người liền ùa cả lên, giống như là trộm cướp vậy, kẻ dắt dê, kẻ đi bê vác đồ đạc này nọ. Đoàn lão Tam lúc này, càng lại là bùm bụp một tiếng, quỳ xuống mặt đất, cầu khẩn:
- Bí thư Đoàn, Bí thư Đoàn, tôi van ông. Dê này là do anh trai vợ tôi cho tôi mượn. Cả nhà già trẻ của tôi liền trông cậy vào mấy con dê con này. Ông yên tâm, đợi đến khi dê con lớn lên rồi, tiền nợ của thôn, tôi nhất định sẽ trả, tôi nhất định sẽ trả. Đánh ông là tôi không đúng, tôi quỳ xuống tạ tội, tôi xin tạ tội.
Mà lúc này, Đoàn Trường Quý cũng chỉ cười nhạt một tiếng, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Ngài Cán bộ Bí thư, anh xem đi, đây không phải là do tôi chỉ thị đâu đấy. Có ít kẻ ti tiện, chính là do xương cốt mềm, cái này cũng không thể trách tôi đi?