Nhiếp Chấn Bang mỉm cười một tiếng, có vẻ có hơi ngại ngùng:
- Chủ tịch, cái phương án này, cũng là sau buổi họp hội nghị thường vụ của thành phố Tân Lê chúng ta lúc chiều hôm nay xong mới quyết định hẳn ra. Hơn nữa, lo lắng của tôi là, với giới hạn vị trí thế này, sân bay rất có thể cuối cùng là sẽ nằm trong khu vực trực thuộc Khố thị. Cho nên, kế hoạch cụ thể còn chưa có. Tuy nhiên, phương án đại khái thì chúng tôi cũng có thảo luận qua một ít. Trong việc xin Ủy ban Kế hoạch quốc gia lập dự án cũng như xin sự ủng hộ của Cục quản lý hàng không quốc gia, tôi nghĩ, tôi vẫn có thể có một vài cách xử lý được. Còn trong vấn đề đầu tư, đánh giá sơ lược một hồi, đại khái cần nguồn tài chính khoảng bốn trăm triệu.
Tiếp theo, Nhiếp Chấn Bang bàn tiếp qua về phương án phân phối đầu tư mà Tạ Dật đã nói ra trong hội nghị thường ủy lúc chiều, sau đó lại nói:
- Trong vấn đề quản lý cùng với việc phân phối cổ phần của sân bay, tôi thấy, vẫn là lấy chính quyền thành phố Bá Châu làm chủ lực, do Ủy ban Quản lý, giám sát tài chính quốc gia thành phố Bá Châu quản lý, Khố thị và Tân Lê chúng ta chỉ làm cổ đông tham dự giám thị. Như vậy, cũng có thể thể hiện ra được uy tín của chính quyền thành phố, chính sách có nhiều như thế nào.
Đinh Ái Quốc rất là hài lòng mà gật đầu. Cái tác phong làm việc cụ thể này của Nhiếp Chấn Bang, chính là điều mà Đinh Ái Quốc hài lòng nhất. Cái thái độ này, rất là tốt, đúng là đúng, không đúng chính là không đúng, không có tính toán giản giảo gì. Nói không quá lời, thực sự cầu thị, đây mới là thái độ chân chính trong làm việc cũng như làm người.
Trầm tư một hồi, Đinh Ái Quốc cũng hiểu được kế hoạch này có tính khả thị rất lớn. Lập tức, Đinh Ái Quốc đứng lên nói:
- Như vậy, Chấn Bang, cậu đi theo tôi tới bên Thành ủy, chỗ Bí thư Lưu một chút. Chúng ta giáp mặt báo cáo chuyện này với Bí thư Văn Thanh một lần. Tôi tin tưởng rằng, Bí thư Văn Thanh nhất định sẽ ủng hộ hết mình.
Những lời này của Đinh Ái Quốc tuyệt đối không phải là nói không. Chuyện Lưu Văn Thanh có cơ hội thăng nhiệm lên khu tự trị đảm nhiệm Chủ tịch, đối với những người như Đinh Ái Quốc này đó mà nói, sớm đã không phải là chuyện gì kỳ quái rồi. Đối với chuyện có thể làm tăng thêm một lợi thế cho việc thăng chức của ông ta như cái chuyện này, Lưu Văn Thanh tuyệt đối sẽ dốc toàn lực ra ủng hộ. Chuyện này, Lưu Văn Thanh chắc chắn sẽ không tự bê tảng đá mà đập chân của mình được.
Quả nhiên, Nhiếp Chấn Bang và Đinh Ái Quốc cùng nhau đi vào văn phòng của Lưu Văn Thanh, sau khi nghe Đinh Ái Quốc nói lại một lần nữa chuyện xây dựng sân bay xong, Lưu Văn Thanh chẳng những không có mất hứng vì việc Nhiếp Chấn Bang đi tìm Đinh Ái Quốc trước rồi mới tìm chính mình mà ngược lại còn rất vui vẻ nói:
- Chủ tịch Ái Quốc, tôi liền nói luôn thế này, Bí thư Nhiếp đúng là phúc tinh của thành phố Bá Châu chúng ta. Ý tưởng sân bay này, rất là tốt, rất là to gan lớn mật. Nhưng, bên trong sự lớn mật đó rồi lại không mất đi sự thận trọng. Tính khả thi rất là cao. Tôi thấy, chuyện này hoàn toàn có thể trở thành công trình trọng điểm cần nắm bắt trong năm nay của thành phố Bá Châu chúng ta. Chủ tịch Ái Quốc, cái chuyện này còn cần phải vất vả anh một hồi tự mình đi nắm lấy rồi. Có thể trước hết tổ chức một đội ngũ chuyên gia cũng với nhân lực tiến hành đánh giá cùng với lập dự toán về tuyến sân bay và chi phí xây dựng sân bay một cách tỉ mỉ. Như vậy, tôi cũng dễ dàng báo cáo lại với chính quyền Đảng ủy khu tự trị.
Có sự ủng hộ của Lưu Văn Thanh, sự tán thành của Đinh Ái Quốc, lúc này đây, hiệu suất làm việc của chính quyền thành phố Bá Châu đạt được sự đề cao chưa từng có từ trước tới giờ.
Ngày hôm sau liền tạo lập một tổ thăm dò chuyên nghiệp, chạy thẳng tới khu vực giao tiếp giữa Khố thị và Tân Lê, tiến hành công tác thăm dò thực địa và lựa chọn vị trí. Việc xây dựng sân bay cần phải suy tính tới rất nhiều vấn đề, đồng thời, phải suy tính tới ảnh hưởng của sân bay đối với cuộc sống sinh hoạt của người dân địa phương. Dù sao, ô nhiễm tiếng ồn mà sân bay tạo ra là rất nghiêm trọng. Mặt khác, một vấn đề nữa là ảnh hưởng đối với môi trường sinh thái của địa phương, còn có phóng xạ từ sân bay đối với khu vực xung quanh. Không thể chỉ suy xét một cách đơn thuần một mặt. Tất cả các mặt đều phải quan tâm tới, một công trình đầu tư lớn như vậy, nếu chỉ riêng một thành phố có được lợi ích thì cái này có vẻ hơi chút lãng phí. Cuối cùng một điều, lựa chọn vị trí xây dựng sân bay cũng phải suy xét tới vấn đề địa chất.
Mấy cái vấn đề này, phải tiến hành đồng thời. Các hạng công việc đánh giá và dự toán cũng đã và đang tiến hành đâu vào đấy. Sự phát triển tốc độ cao của Tân Lê cùng với thái độ và tinh thần làm việc thiết thực của Nhiếp Chấn Bang cũng đã trong lúc vô hình lan tràn cùng ảnh hưởng những người xung quanh. Liên quan tới điều này, hiện giờ, lãnh đạo thành ủy Bá Châu đều bắt đầu trở nên thực tế dần lên. Điều này làm cho Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng. Đây là một hiện tượng tốt. Điều này cũng chứng minh một cách gián tiếp rằng, con đường mà chính mình vẫn kiên trì đi tới là con đường đi được.
Rất nhanh, thời gian mười lăm ngày tới hạn, phương án thiết kế quy hoạch sơ bộ của sân bay cùng với báo cáo đánh giá đều đã có đủ.
Sau khi nhận được phương án, Lưu Văn Thành cũng cố ý gọi Nhiếp Chấn Bang lên. Cái góc độ này cũng không phải là có ý nghĩa rằng Lưu Văn Thanh đặc biệt coi trọng Nhiếp Chấn Bang mà là, bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang đặt ở nơi đó, không hề tầm thường chút nào.
Lúc hai người chạy tới được Ô thị thì cũng đã là buổi tối muộn rồi. Lưu Văn Thanh bóp bóp cái trán của mình. Lúc vừa rồi ở trên xe, Lưu Văn Thanh cũng đã nhắm mặt nghỉ một hồi, lúc này, có thừa tỉnh táo. Đằng trước, ngồi ở vị trí cạnh tay lái là thư ký Phùng Đại Dũng cũng quay đầu lại nói:
- Bí thư, đã đến Ô thị rồi. Ngài xem trước hết là đi tới chỗ làm việc hay là đi tìm khách sạn nghỉ ngơi trước?
Lưu Văn Thanh nhưng lúc này cũng là xua xua tay, giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ liền nói:
- Mới tám giờ. Đưa điện thoại cho tôi. Tôi gọi điện thoại cho chủ tịch Thiết Lực rồi quyết định sau.
Từ thái độ cùng quan hệ giữa Lưu Văn Thanh và Thiết Lực mà nhìn, hẳn là không quá đơn giản. Ngồi bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang cũng bắt đầu trầm tư.
Rất nhanh chóng, Lưu Văn Thanh liền tắt điện thoại, nói với lái xe ngồi đằng trước:
- Đi đại viện của chính quyền khu tự trị đi.
Xe biển số của Thành ủy Bá Châu, cho dù là buổi tối, nhưng ra vào đại viện khu tự trị vẫn là đi thẳng suốt được. Xe đỗ lại ngay trước cửa sân nhà số trong khu nhà ở của khu tự trị.
Lưu Văn Thanh nói với thư ký Phùng Đại Dũng ở bên cạnh:
- Đại Dũng, cậu đi trước sắp xếp chỗ dừng nghỉ ngơi đi. Ừ, khoảng chừng một tiếng nữa, cậu quay lại đây đón tôi đi.
Nói xong, Lưu Văn Thanh lại quay sang nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Bí thư Chấn Bang, đi theo tôi cùng nhau vào đi.
Sở dĩ mang theo cả Nhiếp Chấn Bang tới đây, trong đáy lòng của Lưu Văn Thanh, kỳ thật cũng có ý định thể hiện sự thiện ý. Ủng hộ Chu Thần, cũng là chỉ thị mệnh lệnh do Thiết Lực hạ xuống. Làm một kẻ chính diện không có chỗ dựa ở trung ương, Lưu Văn Thanh nếu muốn thăng nhiệm lên trên bộ, chỉ riêng đề cử của bên khu tự trị thôi là vẫn chưa đủ được. Thiết Lực người này, vừa đúng lúc liền cho Lưu Văn Thanh một cơ hội như vậy, Lưu Văn Thanh tự nhiên là sẽ không thể bỏ qua. Tuy vậy, nếu như thử giảng ở một tầng nghĩa sâu hơn thì, Lưu Văn Thanh cũng sợ Nhiếp Chấn Bang sẽ có sự bất mãn. Bởi vậy, ông ta mới mượn cơ hội này cho thấy thái độ bất đắc dĩ của chính mình.
Kỳ thật, Lưu Văn Thanh sở dĩ lại làm như vậy cũng là cầm đúng tính cách của Nhiếp Chấn Bang. Chỉ cần không liên quan tới vấn đề nguyên tắc thì bình thường mà nói, Nhiếp Chấn Bang còn thật sự là dễ nói chuyện. Đây cũng chính là nhân thiện bị nhân khi (kẻ tốt thì dễ bị kẻ khác bắt nạt), và lúc này, Nhiếp Chấn Bang mới ý thức được tới vấn đề này.
Đi theo Lưu Văn Thanh cùng bước vào căn nhà của Thiết Lực. Trang trí của nguyên cả căn nhà rất có đặc trưng dân tộc. Vào đúng lúc này, một người phụ nữ cũng đã đi ra tới, lấy dép lê ra cho Lưu Văn Thanh và Nhiếp Chấn Bang.
Lưu Văn Thanh có vẻ rất là quen thuộc, mỉm cười nói:
- Chị dâu, đã muộn thế này còn tới quấy rầy chị với lão lãnh đạo, thật sự là ngại quá.
Người phụ nữ này, phỏng chừng chính là vợ của Thiết Lực, ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Chào cô, quấy rầy cô rồi.
Lúc này, Thiết Lực cũng đi từ trong thư phòng ra, nhìn thấy Lưu Văn Thanh và Nhiếp Chấn Bang, ông ta hơi hơi hé miệng, gật đầu chào một chút, rồi sau đó ra hiệu cho hai người ngồi ở trên ghế sô pha, ngay sau đó, ông cũng ngồi xuống. Rút một điếu thuốc lá ra, sau khi châm điếu thuốc, thời điểm này ông mới mở miệng nói:
- Văn Thanh và đồng chí tiểu Nhiếp đều tới rồi. Nhìn các cậu lo lắng đến như vậy, có phải là xảy ra chuyện gì rồi hay không hả?
Lưu Văn Thanh lúc này có vẻ thực nhẹ nhàng, nhìn vào trong mắt, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút hiểu rõ. Quan hệ giữa hai người này chỉ sợ không phải là giao tình bình thường.
Lập tức Lưu Văn Thanh cũng cười nói:
- Lão lãnh đạo, tình huống của Bá Châu vẫn rất ổn định. Lần này tới đây, chủ yếu là có một chuyện quan trọng muốn báo cáo với anh một tiếng. Hơi nóng vội chút nên buổi tối liền tới luôn rồi.
Nói xong, Lưu Văn Thanh kể lại một cách đầy đủ chuyện thành phố Bá Châu muốn xây dựng một sân bay ra. Nếu nói ra thì, Lưu Văn Thanh người này, coi như là vẫn có bản lĩnh. Nguyên một cái kế hoạch, nhưng ngay cả tài liệu cũng không nhìn, cứ như vậy mà báo cáo được ra lần lượt, đủ để chứng minh rằng, trong chuyện xây dựng sân bay này, Lưu Văn Thanh cũng là rất coi trọng.
Thiết Lực giờ phút này cũng ngồi nghe chăm chú lời nói của Lưu Văn Thanh, sau đó cũng rơi vào trong trầm tư. Sau một lúc lâu rồi, ông ta mới chậm rãi nói:
- Bá Châu xây dựng sân bay, tôi thấy cũng khả thi đó. Hiện giờ, Bá Châu các cậu phát triển đi lên, ở trong năm trước đã nhảy lên vị trí thứ nhất toàn khu tự trị, thậm chí đều đã vượt qua cả Ô thị rồi. Điều này làm cho lão Tiền đã nghẹn đủ một cục khí rồi. Lần này, xây dựng sân bay, tôi thấy là một lối đi giúp xúc tiên cho Bá Châu phát triển nhanh hơn. Cá nhân tôi là hoàn toàn tán thành.
Nghe được Thiết Lực nói như vậy, Lưu Văn Thanh rất rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm một hơi. Có Thiết Lực ủng hộ, vậy thì Ủy ban Kế hoạch vào cục quản lý hàng không khu tự trị bên này cơ bản là không có vấn đề gì quá lớn rồi. Về phần những vấn đề còn lại, Lưu Văn Thanh tin tưởng rằng Nhiếp Chấn Bang không phải là nói chơi. Theo tính cách của Nhiếp Chấn Bang thì, nói có thể hoàn thành, vậy thì tuyệt đối là không có vấn đề gì.
Đến lúc này, Thiết Lực mới đem ánh mắt đặt lên người Nhiếp Chấn Bang, đồng thời ông ta mỉm cười nói:
- Cái sáng kiến này của Bí thư tiểu Nhiếp rất là tốt. Tôi thấy, chuyện sân bay đoán chừng là do Bí thư Tiểu Nhiếp đề xuất ra đi? Văn Thanh à, Bá Châu có một cán bộ như vậy, đây chính là phúc khí của cậu đấy.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười khiêm tốn nói:
- Chủ tịch Thiết Lực, ngài quá khen rồi. Nói cho cùng thì đây là do chính quyền thành ủy biết cách lãnh đạo.
Thiết Lực vào lúc này cũng bật cười ha hả. Nhiếp Chấn Bang cho ông ấn tượng rất tốt. Tuy nhiên, nhớ tới lời dặn dò của người phía trên, Thiết Lực liền chuyển hướng lời nói, ông nói:
- Bí thư Tiểu Nhiếp. Lần này chính quyền Đảng ủy khu tự trị tính toán để cho đồng chí Chu Thần tới bên trong bộ máy của Thành ủy Tân Lê để làm việc, đây cũng là kết quả sau khi đã trải qua sự suy xét và cân nhắc của bộ máy công chính. Đoàn kết cùng ổn định, đó chính là việc mà một Bí thư phải làm cho tốt. Trong công tác về sau, cậu còn cần phải chú ý cái mặt này nhiều hơn.
Những lời này, cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang phải nhíu mày lại. Thiết Lực này đây là có ý gì? Cảnh cáo chính mình? Nhắc nhở chính mình không cần giở trò quỷ trong đại hội đại biểu nhân dân sắp tới, hay là nói, nhắc nhở chính mình không cần nhúng tay vào sự vận tác của Ủy ban nhân dân thành phố?
Lời nói của lãnh đạo, cũng không phải là đơn giản như vậy. Trên quan trường, nếu như ngay cả chút giác ngộ đó đều không có, vậy cũng chỉ có thể mà ngồi chờ chết.
Suy nghĩ lời nói của Thiết Lực, Nhiếp Chấn Bang trầm tư một chút, rồi cũng quyết định thể hiện thái độ của mình ra cho rõ ràng. Chu Thần có bối cảnh, đó là không giả, nhưng, mình cũng có bối cảnh. Hơn nữa, nếu bàn tới độ lớn nhỏ của cái này, Chu gia chỉ là một gia tộc chi nhánh ngoài biên, còn xa để có thể so sánh được với gia tộc của mình.
Nhẫn nhịn, cũng phải phân cho rõ thời điểm. Nếu, chính mình ở bình thường biểu hiện cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn một chút, chỉ sợ Lưu Văn Thanh cũng sẽ phải suy xét tới thái độ của mình.
Tuy nhiên, lúc này tỉnh ngộ ra cũng không coi là quá muộn. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang liền mỉm cười nói:
- Lời chỉ điểm cùng với dạy bảo của Chủ tịch Thiết Lực, tôi nhất định ghi nhớ trong lòng. Đồng chí Chu Thần, tổng thể cũng là tốt. Chỉ cần là chuyện có lợi cho sự phát triển của thành phố Tân Lê thì tôi sẽ kiên quyết ủng hộ. Điểm này, xin chủ tịch Thiết Lực cứ yên tâm.
Nhiếp Chấn Bang bên này vừa thể hiện ra thái độ của mình thì cũng là khiến cho sắc mặt của Thiết Lực âm trầm cả lại. Thiết Lực là ai, ý tứ trong lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Thiết Lực vừa nghe liền hiểu được. Cái gì mà nghe tổng thể vẫn là tốt? Cái gì gọi là có lợi cho sự phát triển của thành phố Tân Lê. Ý tứ ngầm của Nhiếp Chấn Bang chính là, nếu việc làm của Chu Thần gây bất lợi cho Tân Lê, vậy thì cũng đừng trách chính mình không khách khí. Thái độ này, nếu nói ngay trước mặt Lưu Văn Thành thì còn đỡ một chút, nhưng nói ngay trước mặt Thiết Lực, đường đường một Chủ tịch khu tự trị, cán bộ cấp Bộ trưởng, lại vẫn là Ủy viên dự khuyết của Trung ương, thế nhưng ngay cả một cán bộ cấp Sở đều không quản được. kia Thiết Lực còn có uy nghiêm cái gì nữa?