Sau cuộc nói chuyện với Ban tổ chức, lần này, hiệu suất làm việc của Ban tổ chức trung ương cũng là vô cùng nhanh chóng. Dù sao, lần trao đổi cán bộ này, xem như là cuộc trao đổi mang tính chất quy mô toàn quốc. Các mặt ban ngành đều có dính dáng tới, cả điều lên hay là đưa xuống. Vì thứ, Trưởng ban tổ chức tủng ương, Bí thư của Ban bí thư trung ương, Vu Thắng Đông còn đặc biệt tổ chức một hội nghị chuyện đề, nhấn mạnh về tầm quan trọng của lần trao đổi cán bộ này.
Cứ như vậy, cán bộ phía dưới dĩ nhiên là càng không dám qua loa rồi. Nhiếp Chấn Bang bên này, sau khi cầm được thư giới thiệu của Ban tổ chức Trung ương và điều lệnh quan hệ tổ chức rồi liền lao thẳng tới tỉnh Giang Bắc. Cấp bậc của Nhiếp Chấn Bang nhất định phải tới báo tên ở Ban tổ chức tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc, sau khi làm xong thủ tục quan hệ tổ chức, sau đó do Ban tổ chức tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc dẫn đi xuống, này mới coi như là hoàn thành toàn bộ quy trình.
Ngày hôm sau, sau khi lấy được lệnh điều chuyển, Nhiếp Chấn Bang liền cùng với Lý Lệ Tuyết đi lên chuyến bay tới tỉnh Giang Bắc. Lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang cũng không có quay về chào tạm biệt. Thông qua Trang Ái Quốc, Nhiếp Chấn Bang ít nhiều cũng đã hiểu ý của ông cụ. Lúc này, vẫn là không nên đi quấy rầy ông cụ thì tốt hơn. Hiện giờ, ông cụ sống một ngày là tính một ngày. Giờ đây, Nhiếp Chấn Bang cũng là rất chú ý, mỗi lần về nhà chỉ nói chuyện nhà, không nói công tác. Như vậy, cũng có thể tránh cho ông cụ hao phí tinh thần. Tuy rằng, cái hiệu quả này cũng không chắc nhiều, nhưng coi như là một mảnh hiếu tâm rồi. Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang cố ý để cho Nhiếp Tử Ngư ở lại bên ông cụ để chăm sóc cho ông. Đời thứ hai và đời thứ ba của Nhiếp gia phân tán ra hết, như vậy coi như là có một chiếu ứng.
Máy bay vững vàng đáp xuống sân bay quốc tế Giang Châu.
Hai người vừa đi ra khỏi tòa nhà ga hành khách thì ở ngoài cửa, Đổng Uyển và Dương An Na liền vẫy vẫy tay gọi. An Na lại còn hưng phấn nói:
- Chị Tuyết, xem như là chờ được chị tới rồi. Tới, để cho em nghe tiếng của cục cưng một cái nào.
Giờ phút này, Lý Lệ Tuyết cũng cười khẽ lên:
- Nào có nhanh như vậy, lúc này mới có hơn một tháng đâu.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười, lập tức nói:
- Lệ Tuyết, em và Uyển nhi, An Na cùng nhau đi về Lương Khê trước đi. Anh bên này còn phải hoàn thành một vài thủ tục ở trên tỉnh đã. Có lẽ, cần hai người nữa mới có thể qua đấy. Ở bên đây cũng không có thuận tiện, các em hãy cứ đi trước bố trí đi. CHờ khi anh tới Lương Khê thì chúng ta lại liên hệ bằng điện thoại.
Sau khi tiễn ba cô gái đi rồi, Nhiếp Chấn Bang vẫy một chiếc xe taxi chạy về phía nội thành của thành phố Giang Châu. Giang Châu, với vai trò là tỉnh lị của tỉnh Giang Bác, từng là cố đô của sáu triều đại lững lẫy, tiếng tăm, cũng là lộ ra cái khí thế oai hùng long cuộn hổ chầu.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang lại lấy điện thoại ra. Giang Bắc bên này, hiện giờ sau khi trải qua một cuộc vận động, thực lực của Lý hệ cũng đã giảm bớt đi rất nhiều. Kỳ thật, từ sau khi Tổng bí thư Viên lên đài, theo sau một loạt những thủ đoạn của Tổng Bí thư, kẻ giáng chức, kẻ điều chuyển. Hiện giờ, ở trong nước, có thể nói là không có gia tộc nào còn có thể dám nói tỉnh nào là phạm vi thế lực của gia tộc mình nữa rồi. Cái chiêu này của Tổng bí thư Viên với mục đích cân bằng thế lực thực hiện đúng là lư hỏa thuần thanh rồi.
Ở tỉnh Giang Bắc, trước thì Nhiếp gia có một chủ tịch tỉnh Ninh Thủ Thường, giờ lại thêm một Phó chủ tịch thường trực của tỉnh Hoàng Duyệt Thịnh, Nhiếp Chấn Bang cũng không sợ gì nữa được.
Suy nghĩ một lúc, Nhiếp Chấn Bang vẫn là quyết định trước thăm hỏi Ninh Thủ Thường một chuyến. Một mặt, Ninh Thủ Thường xem như cũng là người sau cùng đã gia nhập vào Nhiếp hệ. Về mặt quan hệ, trước mắt còn trong thời kỳ nuôi dưỡng. Giữa hai bên, quan hệ phụ thuộc không nhiều lắm, tính chất chủ yếu của nó, vẫn là tính hợp tác, nương nhờ lẫn nhau là chính. Tương đối mà nói, quan hệ với Hoàng Duyệt Thinh sẽ gần gũi hơn rất nhiều, dù sao cũng là quan hệ thân thích với Nhiếp gia. Dựa theo bối phận của anh em Nhiếp Gia Dân và Nhiếp Gia Lương mà xưng hô thì mình cũng phải gọi một tiếng cậu. Muộn một chút đi cũng không có vấn dề gì được. Về mặt khác, tinh theo chức vụ lẫn cấp bậc, Ninh Thủ Thường là Chủ tịch tỉnh, cấp Bộ trưởng, còn Hoàng Duyệt Thịnh là cấp Thứ trưởng. Về tình về lý, cũng là phải tới chỗ của Ninh Thủ Thường trước.
Đừng xem thường những chi tiết nhỏ như vậy. Có đôi khi, cái này còn liên quan tới cái nhìn của một lãnh đạo đối với anh nữa đấy. Thường thường, cái nhìn của lãnh đạo sẽ là một cái dấu hiệu quyết định việc thăng tiến của anh.
Bấm điện thoại thư ký Tô Kim Quốc của Ninh Thủ Thường, cái số điện thoại này, cũng là Nhiếp Chấn Bang lấy từ chỗ của Ninh Trí Viễn. Mà còn vô cùng trùng hợp là, hiện giờ, tên nhóc Ninh Trí Viễn này lại đang đảm nhiệm chức chủ tịch thành phố Tử Sa, trực thuộc quản lý của thành phố Lương Khê.
Điện thoại vừa được tiếp, có lẽ là vì đây là số máy lạ, cho nên đầu bên kia giọng điệu cũng có chút cảnh giác:
- Alo, xin hỏi ai vậy?
- Thư ký Tô sao? Xin tự giới thiệu, tôi là Nhiếp Chấn Bang mới được điều nhiệm tới thành phố Lương Khê. Ha ha, tôi vừa mới xuống máy bay, đang đi tới trong nội thành của thành phố Giang Châu đây. Thư ký Tô, ông chủ hiện tại có rảnh sao? Tôi muốn đi chào hỏi một tiếng.
Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng rất là hòa khí, vui vẻ mà bắt đầu câu chuyện.
Luận chức vụ, cấp bậc, Tô Kim Quốc tuy rằng là một cấp Cục trưởng, so sánh với chính mình là không thể bằng được. Nhưng, Tô Kim Quốc là người ở bên cạnh của Ninh Thủ Thường, cái gọi là không xem tăng mặt cũng phải xem phật mặt, người trong nước đều để ý chính là cái này. Quan lại thất phẩm trước của Tể Tướng, ở trước mặt Tô Kim Quốc, Nhiếp Chấn Bang còn là rất khiêm tốn.
Đầu bên kia, Tô Kim Quốc vừa nghe lời giới thiệu của Nhiếp Chấn Bang, lập tức cũng nói rất là nhiệt tình:
- Tam thiếu gia sao. Nói như vậy là Tam thiếu gia quá khách sáo rồi. Cái gì mà thư ký Tô chứ. Nếu nể mặt Tô Kim Quốc tôi thì về sau gọi tôi Kim Quốc là được rồi. Hiện tại ông chủ vừa đúng là có thời gian. Tuy nhiên cũng chỉ có khoảng một tiếng thôi. Buổi chiều, ông chủ còn phải tham dự nghi thức đặt móng cho trung tâm hội nghị triển lãm quốc tế Giang Bắc nữa. Nếu Tam thiếu gia rãnh rỗi, vậy lúc này cứ tới đây đi.
Thân phận của Nhiếp Chấn Bang, Tô Kim Quốc cũng biết khá rõ. Thuộc dòng tộc chính của Nhiếp gia, còn là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm. Hơn nữa, vụ án Hạ Tương đó, Tô Kim Quốc coi như là kiến thức được năng lực của Nhiếp Chấn Bang, cũng tự nhiên là không dám lên mặt với Nhiếp Chấn Bang rồi.
Giờ phút này, thái độ của Tô Kim Quốc cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút bất ngờ. Tuy nhiên, ngẫm lại một chút thì hắn cũng đã hiểu. Tô Kim Quốc đây là đã biêt rõ về thân phận cùng bối cảnh của mình rồi. Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng cười nói:
- Thế đâu được. Thư ký Tô anh là tiền bối, ấn niên cấp, tôi hẳn là nên gọi anh một tiếng anh. Về sau, tôi gọi anh là anh Tô được rồi.
Cúp điện thoại, lúc này lái xe taxi cũng bắt chuyện:
- Được đấy chú em. Ông chủ này của các cậu, đúng là không tệ đâu. Hiện giờ cái thế đạo này mà, đều thích tim tiểu thư ký. Ông chủ của các cậu lại là dùng một thư ký nam, hay là sợ vợ sao?
Nghe lời nói của người lái xe, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ mỉm cười mà không đáp. Có những lời là không thể nói, chỉ có thể dùng cái kiểu lập lờ nước đôi giống như vậy để giải quyết.
Trụ sở làm việc của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Giang Bắc cũng không nằm ở trong cùng một nơi. Trụ sở của Tỉnh ủy thì nằm ở số đại lộ Kinh Thành. Giữa trụ sở của Ủy ban nhân dân tỉnh và Tỉnh ủy là trụ sở của Mặt trận tổ quốc tỉnh Giang Bắc. Trụ sở của Ủy ban nhân dân tỉnh thì nằm ở số đại lộ Kinh Thành.
Xe taxi dừng ở trước cổng của Ủy ban nhân dân tỉnh. Cơ quan của Đảng, chính phủ, cho nên sẽ có trạm gác của cảnh sát vũ trang. Xe taxi bình thường là không thể nào vào được.
Sau khi trả tiền xe xong, lúc này Nhiếp Chấn Bang mới xác theo một chiếc túi một quai đi xuống, đi thẳng tới chỗ trạm gác, lấy thẻ công tác của chính mình ra rồi nói:
- Đồng chí, tôi tới đây để báo cáo công tác. Đây là thẻ công tác của tôi. Anh có thể kiểm tra.
Thẻ công tác của Nhiếp Chấn Bang từ lúc còn ở Ban tổ chức trung ương cũng đã được đổi thành thẻ có con dấu đỏ và dấu nổi của Ban tổ chức tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc. Trên chức vụ và cấp bậc, ba chữ cấp Giám đốc sở to, lại thêm ảnh chụp cùng với ngày sinh ở bên trên, khiến cảnh sát đứng gác ở đó cũng phải giật mình. Cái người này cũng quá trâu bò rồi đi, chỉ lớn hơn mình có sáu tuổi mà đã là cán bộ cấp Giám đốc Sở rồi. Nhìn bộ dáng của Nhiếp Chấn Bang, khí độ trầm ổn, có cái khí thế của kẻ bề trên, cái khí thế như vậy không phải một kẻ lừa đảo bình thường có thể bắt chước được. Ngay lập tức, người cảnh sát vũ trang cũng không làm khó, mà vô cùng nhanh chóng cho đi qua.
Đi vào khu trụ sở của Ủy ban nhân dân tỉnh, bên trong cây cao bóng cả rợp trời. Các mảnh hoa viên cùng các kiến trúc xây dựng phối hợp với nhau hài hòa, có một chút ý nhị của sân vườn vùng sông nước phía nam.
Bên dưới một mảnh cây cối chừng mấy chục năm tuổi, một tòa nhà tám tầng cũ kỹ xuất hiện, đây chính là trụ sở làm việc chính của Ủy ban nhân dân tỉnh Giang Bắc.
Văn phòng của Ninh Thủ Thường nằm ở trên tầng bảy trong tòa nhà văn phòng Ủy ban nảy. Tầng một là đại sảnh tiếp khách, cùng với một số phòng ban nghiên cứu không quan trọng. Tầng hai tới tầng sáu là những phòng ban chính của Ủy ban nhân dân tỉnh. Tầng bảy gồm mấy văn phòng là của nhân vật số một Ủy ban nhân dân tỉnh cùng với của một vài lãnh đạo phó chức khác. Tầng tám là tầng cao nhất, gồm hai phòng họp, một lớn một nhỏ. Những chỗ còn lại là sân phơi.
Trực tiếp vào thang máy lên đến tầng bảy. Từ cửa thang máy, đi thẳng tới tận cùng của hành lang, đây mới là văn phòng của Ninh Thủ Thường. Là nhân vật số một, tự nhiên là cần vị trí yên tĩnh nhất và tốt nhất rồi.
Gõ cửa, bên trong liền truyền tới tiếng nói. Đẩy cửa vào, một người trẻ tuổi ước chừng ba mươi, bốn mươi tuổi cũng đã đứng lên. Dáng người của Tô Kim Quốc không cao, chừng một mét bảy. Hình thể có hơi béo. Đầu tóc là kiểu rẽ ngôi lệch. Mặc một bộ vest mày sáng, cà vạt có hoa văn nổi. Mặc dù là mắt một mí, nhưng cũng không quá nhỏ, khi cười rộ lên khiến người ta có cảm giác rất hiền hòa.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Tô Kim Quốc liền đứng lên, mỉm cười nói:
- Là chủ tịch Nhiếp đi. Mau vào đi, chủ tịch đang đợi cậu rồi đấy.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, rồi móc một bao gấu mèo đặc cung từ trong túi xách của mình ra, đặt lên bàn của Tô Kim Quốc, cũng cười nói:
- Anh Tô, anh cầm hút thử xem hương vị thế nào. Tôi đi vào trước. Đợi sau này có thời gian, chúng ta lại giao lưu một buổi.
Đi vào văn phòng của Ninh Thủ Thường. Tướng mạo của Ninh Thủ Thướng có bảy, tám phần giống của Ninh Trí Viễn.
Tuy nhiên, Ninh Thủ Thường thì lại càng già hơn một ít. Thân thể chỉ có hơi béo một chút mà thôi, tuy vậy cũng không phải cái kiểu quá béo như kia.
Nhiếp Chấn Bang vừa vào cửa cũng liền chủ động mở miệng nói:
- Chủ tịch, chào ông.
Ninh Thủ Thường nghe vậy, lập tức cũng mỉm cời ra hiệu cho Nhiếp Chấn Bang bước tới ngồi trên ghế sô pha, rồi nói liền:
- Riêng tư, không có người lạ nào thì cần khách sáo thế làm gì. Kêu chú Ninh là được rồi. Trong đại hội Đảng năm ngoái, chú cũng đã nói chuyện với cha cháu về cháu. Sáng kiến ở thành phố Tân Lê đó, hiện giờ nhưng đã khiến cả nước phải nhìn chăm chú vào rồi. Lần này, tới Giang Bắc rồi, sự phát triển của thành phố Lương Khê phải trông chờ vào cháu đấy.
Dừng một chút, Ninh Thủ Thường cũng lại nói trêu đùa:
- Nghe nói cháu nhậm chức ở thành phố Lương Khê, Vương Thành Long của thành phố Giang Châu có ý kiến rât lớn đấy. Kinh tế của Lương Khê vốn đã nổi bật hơn cả tỉnh lị Ging Châu. Chuyến này cháu tới đó, hắn liền nóng nảy rồi
Lãnh đạo khi nói chuyện, đầu tiên thường nói một vài chuyện gia đình để làm dịu bớt cái không khí cũng như cảm xúc khẩn trương này, đây là một cái tố chất mà kẻ ở trên nhất định phải có. Nếu như mỗi một cái cấp dưới đều sợ hãi hết cả lên, vậy thì lãnh đọa cũng không có lực hấp dẫn nữa rồi. Điểm này thì Ninh Thủ Thường làm được rất khéo léo.
Trầm ngâm một lúc, Ninh Thủ Thường liền nghiêm mặt lại nói:
- Chấn Bang à, lần này tới Lương Khê, cháu nhưng là phải làm tốt công tác tư tưởng trước đấy.
Trùng Sinh Thế Gia Tử