Giữa trưa, tại sảnh yến tiệc của khách sạn Vọng Hải, mở hơn một trăm bàn tiệc, trông vô cùng thịnh soạn. Đối với tiệc đón chào kiểu này, Nhiếp Chấn Bang cũng là nhìn không quen. Đây căn bản không phải là đón chào mình, sự phô trương kiểu này truyền ra ngoài, dân chúng nghe xong khó tránh khỏi có chút dị nghị.
Về rượu, cũng không phải là sử dụng rượu Mao Đài. hay rượu ngũ lương, mà là dùng rượu Á Hải. Trên mỗi bàn đều sử dụng là thuốc lá Á Hải, thậm chí bật lửa cũng của thương hiệu Á Hải.
Lúc này, tất cả của Vọng Hải đều có bóng dáng của tập đoàn Á Hải. Đây là một hiện tượng rất không tốt. Khó trách trung ương có chút không hài lòng đối với hiện trạng của Vọng Hải.
Một bữa cơm cũng là ăn có chút kì dị, nói là tiệc tẩy trần cho Nhiếp Chấn Bang nhậm chức, nhưng vì Thạch Nghị Vũ bắt đầu biểu hiện như vậy, toàn hội trường hiếm có ai uống rượu.
Thiếu đi những thứ ánh sáng giao thoa này, vội vàng nâng ly cạn chén xã giao mà qua bữa cơm. Mười mấy phút đã ăn xong rồi. Lúc này, Thạch Nghị Vũ cũng đứng dậy:
- Đồng chí Tiểu Nhiếp, cứ từ từ ăn, tôi vẫn còn có một số việc, không thể ăn cùng đồng chí được.
Bí thư Thành ủy mở lời, mặc kệ ngữ khí của Thạch Nghị Vũ thế nào, tóm lại coi như là giải thích một chút. Nhiếp Chấn Bang cũng không thể hỏi thăm Thạch Nghị Vũ ngài có việc gì?
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Bí thư Thạch đã có việc, không cần để ý đến tôi. Tôi cũng sắp ăn xong rồi.
Tiếp theo, sau khi Thạch Nghị Vũ đứng dậy, bên cạnh, Vương Á Quang cũng đứng dậy mỉm cười nói:
- Chủ tich Chấn Bang, thật sự ngại quá, mấy ngày này đài khí tượng thủy văn trung ương và cục hàng hải bên đó dự báo có bão, tôi đi sắp xếp bố trí một chút.
Sau Vương Á Quang, Phó Bí thư chuyên trách Thành ủy Trương Tổ Tư cũng đứng dậy. Trương Tổ Tư khoảng năm mươi tuổi, nhưng dáng người có vẻ rất cường tráng. Xem ra cũng là dáng dấp chính trực:
- Chủ tịch Nhiếp, ngài từ từ ăn, trong thành phố còn rất nhiều công việc cần xử lý gấp, tôi xin đi trước.
Trong khoảng thời gian ngắn, hội trường có vẻ lúng túng, vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang cũng rất khó coi. Tiệc đón gió tẩy trần bắt đầu chưa đến hai mươi phút. Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố, Phó Bí thư chuyên trách đều lần lượt ra về. Tuy đều là lấy cớ nhưng việc đã rõ ràng bầy ra rồi, đây là việc hạ thấp thể diện của Nhiếp Chấn Bang.
Vừa lúc đó, bên ngoài, cửa phòng cũng bị đẩy ra. Năm sáu người vây quanh một người đàn ông khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, từ ngoài đi vào.
Thân hình của người đàn ông có vẻ to béo, đầu húi cua cao, ánh mắt rất lợi hại nhìn mọi người, cười lớn nói:
- Nghe nói thành phố Vọng Hải chúng ta có một vị lãnh đạo mới đến, cố ý đến chúc mừng một chuyến.
Xem ra, người này chính là Chủ tịch hội đồng quản trị Lâm Chính Tinh của tập đoàn Á Hải. Trong lòng Nhiếp Chấn Bang nghĩ ngợi. Bề ngoài cũng là không có thanh sắc, nhìn trưởng ban thư ký Thành ủy Lưu Tư Tồn bên cạnh nói:
- Trưởng thư ký Lưu, xin hỏi vị này là ?
Lúc này, vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang có chút nghiêm túc. Không khí hội trường có chút lúng túng. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng nhịn sự tức giận. Thạch Nghị Vũ liên tiếp dùng thủ đoạn này khiến cho Nhiếp Chấn Bang cũng rất căm tức. Nhưng lúc này, cũng là không nên biểu hiện ra cái gì.
Sắc mặt của Lưu Tư Tồn lúc này cũng có chút lúng túng. Sự bất mãn trong lời nói của Chủ tịch Nhiếp, ông ta cũng nghe ra. Lập tức cười khẩy nói:
- Chủ tịch Nhiếp, tôi đến giới thiệu với ngài một chút. Đây là Chủ tịch hội đồng quản trị kiếm tổng giám đốc tập đoàn Á Hải - doanh nghiệp minh tinh thành phố Vọng Hải chúng ta. Các mặt như nhựa, điện tử, xe hơi cùng với năng lượng đều có tiếng vang trong cả nước. Chủ tịch Lâm là đại biểu kiệt xuất của thương nhân Vọng Hải chúng ta, nhiệt tình với sự nghiệp phát triển quê hương, có cống hiến rất to lớn cho giáo dục, phúc lợi xã hội kiến thiết cơ sở hạ tầng. Bí thư Thạch, Chủ tịch thành phố Á Quang cùng với Phó Bí thư Tổ Tồn đều rất xem trọng và quan tâm tới sự phát triển của tập đoàn Á Hải. Ở Vọng Hải đều gọi thân thiết là ngôi sao béo Lâm tổng.
Lời nói của Lưu Tư Tồn xem ra chỉ là giới thiệu đơn giản, nhưng trong lời nói lại để lộ rất nhiều ý tứ.
Đối với những thứ này, Nhiếp Chấn Bang cũng rất rõ. Thời trước, sau khi vụ án buôn lậu đặc biệt lớn của tập đoàn Á Hải, bao nhiêu cán bộ lớn nhỏ bởi vậy mà xuốn ngựa. Trước mắt vị trưởng ban thư ký Lưu Tư Tồn chính là một người trong số đó, giúp Lâm Chính Tinh nói chuyện cũng là tất nhiên.
Lúc này, Lâm Chính Tinh cười ha ha, hoàn toàn không có kiểu cẩn thận của thương nhân đối mặt với cán bộ chính phủ. Ngược lại, xem ra lại là vị bề trên, khoát tay nói:
- Trưởng thư ký Lưu, khoa trương rồi, khoa trương rồi, Lâm mỗ chỉ là một giới thương nhân, cống hiến đối với đất nước còn xa lắm, không đủ.
Nói xong, Lâm Chính Tinh lại quay đầu mỉm cười nói:
- Trưởng thư ký Lưu, Chủ tịch Nhiếp nhậm chức. Là doanh nghiệp của Vọng Hải, chúng tôi cũng ít nhiều biểu thị một chút. Như vậy, tất cả chi phí của buổi tiệc đón gió tẩy trần này, đều đến thanh toán rồi, rượu thuốc đủ cả.
Những lời nói này, nói xong, vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang cũng trầm xuống, kiêu ngạo, ngông cuồng. Đây là bữa tiệc tiếp đãi công vụ của chính phủ, một công ty tư nhân vênh váo, có thể như thế sao? Làm như vậy, vượt quá bổn phận điển hỉnh, đem chính phủ để chỗ nào.
Nhiếp Chấn Bang lúc này đứng dậy, lạnh nhạt nói:
- Trưởng thư ký Lưu, các ngài từ từ ăn, tôi đã ăn xong rồi.
Sự giao tiếp với Lâm Chính Tinh, Nhiếp Chấn Bang có cách nghĩ của mình, cái gì gọi là hư dĩ vi xà, không rút dây động rừng, điều tra bí mật. Đây là, đối với tập đoàn Á Hải mà nói căn bản là không thể thực hiện được. Lâm Chính Tinh ở Vọng Hải đã thiết lập một mạng lưới quan hệ khổng lồ. Có thể nói đã hình thành một cái ô khổng lồ, chân bàn đan xen vào nhau, bên trong cán bộ quan chức của các phe phái đều có, trên mỗi một cán bộ đều có chỗ dựa vững chắc, ít nhiều đang giúp đỡ. Cứ như vậy, lực cản có thể nghĩ mà biết được.
Trong trường hợp này, tự mình nếu đều không nhịn được, rất rõ ràng là phù hợp với thân phận mình lúc này. Một quan chức cấp sở trẻ tuổi sung sức bị một thương nhân làm nhục, còn có thể nhịn được, rõ ràng không bình thường, chỉ có thể như vậy mới phù hợp với tâm tính biến hóa lúc này. Lâm Chính Tinh cũng sẽ như vậy mà sinh nghi.
Nhìn bóng dáng Nhiếp Chấn bang quay người rời đi, hội trường rất lúng túng, các vị lãnh đạo Thành ủy khác đều ngồi im lặng, không có nửa điểm cần tỏ ý tứ thái độ.
Lưu Tư Tồn cười khẩy một chút, nhìn Lâm Chính Tinh nói:
- Lâm tổng, Chủ tịch Nhiếp vừa tới, vẫn còn chưa quen công tác, có một số việc là khó tránh được.
Lâm Chính Tinh lúc này vẻ mặt có vẻ tươi cười, nếu Chủ tịch Nhiếp mới đến này, không động thanh sắc, chính mình còn lo lắng một chút. Nhưng biểu hiện này, Lâm Chính Tinh cũng là lo lắng. Có chí khí thì tốt. Không sợ hắn không có chí khí. Loại người bình tĩnh nhìn không ra tâm tính cách nghĩ biến hóa thế nào mới đáng sợ nhất. Là người thì sẽ có điểm yếu. Mình từ trước đến nay đều là chính sách dùng tiền mở đường, lại thêm thanh danh tiếng tăm cùng với một loạt thủ đoạn lôi kéo như đầu tư vào con em cán bộ xuất ngoại...Lâm Chính Tinh rất tự tin. Trong nhận thức của ông ta, trên thế giới này chính là không có ai là không thể lôi kéo được , không thành công mà chỉ là mình vẫn chưa tìm thấy điểm yếu của người ta mà thôi.
Lập tức, Lâm Chính Tinh lại cười nói:
- Trưởng thư ký Lưu, quá khách sáo rồi. Chủ tịch Nhiếp vẫn còn chưa quen với việc của Vọng Hải, có chút suy nghĩ tôi có thể hiểu được. Trưởng ban thư ký Lưu, các vị lãnh đạo khi có thời gian, đi qua Hồng Các bên kia ngồi, tất cả mọi chi phí đều tính vào tôi.
Sau khi nói xong, Lâm Chính Tinh trong sự vậy quanh của đám người, tiền hô hậu ủng đi ra khách sạn. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng ở cửa khách sạn, bên cạnh, một chiếc xe lincoln màu đen cũng đi tới, ở trước sau xe lincoln đều có hai chiếc mercesdesbenz làm đoàn xe hộ tống. Cảnh tượng này làm Nhiếp Chấn Bang nhướn mày. Lâm Chính Tinh phô trương quá lớn ở thành phố Vọng Hải, vượt xa sự dự tính của mình.
Giờ phút này, Lâm Chính Tinh cũng nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, cũng cười nhạt một cái, nhưng không hề nói chuyện. Ngồi trên xe nghênh ngang rời đi.
- Anh Ba, thật không ngờ, đây chính là sự phô trương của ngôi sao béo Vọng Hải khi tôi vừa đến, nhưng cũng là bị cảnh tượng này làm rung động rồi.
Phía sau, một âm thanh vang lên, Nhiếp Chấn Bang quay đầu lại, tiểu tử Cao Vệ này lại mỉm cười nhìn mình.
- Tiểu tử cậu, thật không ngờ, tôi cũng cùng đi đến Vọng Hải rồi. Đi, tìm chỗ nào đấy, chúng ta cùng tụ tập một chút.
Nhiếp Chấn Bang lập tức mỉm cười.
Mới tới Vọng Hải, toàn bộ tình hình của Vọng Hải, mình còn hoàn toàn lạ lẫm. Cao Vệ và Nhiếp Gia tốt xấu cũng tới trước mình một tháng, tìm bọn họ, ít nhiều cũng có thể làm cho mình hiểu thêm về tình hình cơ bản của Vọng Hải.
Cao vệ lúc này cũng đi tới, cười nói:
- Anh ba, anh là không biết, trước khi đến Vọng Hải tôi cảm thấy chúng ta con cháu quý tộc này, hô mưa gọi gió đã xem như là nhân vật quá được rồi. Nhưng sau khi đến Vọng Hải, tôi mới phát hiện, so sánh với ngôi sao béo, chúng ta là lạc ngũ rồi. người ta đây mới gọi là phô trương.
- Tiểu tử tốt, cậu đừng ở chỗ này nói những điều quái dị với tôi nữa. Việc lần này, cậu cho là có thể chạy thoát được?.
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang dừng lại một chút, trên mặt cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng, trầm giọng nói:
- Bất kỳ người nào, bất kỳ đoàn thể nào đều không thể giỏi hơn chính phủ và pháp luật quốc gia. Đây là điểm mấu chốt không thể dao động.