Hai ngày vừa qua Nhiếp Chấn Bang đều ở trong phòng làm việc, đóng cửa không ra ngoài. Sau khi xem xong công tác báo cáo chính phủ gần năm một cách tỉ mỉ, nhìn thấy một kết luận khiến Nhiếp Chấn Bang vô cùng giật mình. Các ngành nghề ở thành phố Vọng Hải gần như đều có bóng dáng của tập đoàn Á Hải.
Điện tử, chế dược sinh học, hóa chất, dầu mỏ, nhựa, bất động sản, khách sạn, thậm chí là ngành sản xuất taxi cũng có tới hơn nửa số taxi đều thuộc sự kiểm soát của tập đoàn Á Hải.
Có thể nói, toàn bộ sự phát triển của tập đoàn Á Hải hiện giờ đều rất bất thường, rất không công bằng. Hoàn toàn thành lập một tập đoàn phát triển ngày càng hưng thịnh, đây đúng là một sự châm chọc đối với chính phủ, khó trách sau khi xảy ra vụ án của tập đoàn Á Hải, lại có nhiều cán bộ mất chức như vậy.
Mỗi lần nhậm chức tất phải xem trước các văn kiện tài liệu nắm rõ tình hình ở địa phương. Việc làm này dần đã trở thành một việc thường lệ đối với Nhiếp Chấn Bang.
Đây cũng là bản tính vốn dĩ của Nhiếp Chấn Bang, trước giờ chưa bao giờ nắm chắc thành công mà đánh, đây là thói quen từ trước đến nay của Nhiếp Chấn Bang. Trong thời gian hai ngày xem toàn bộ chỗ tài liệu này, Nhiếp Chấn Bang cũng đang quan sát Lý Cư Bằng.
Cái gọi là thiếu niên đắc chí, tuổi trẻ bốc đồng. Hiện giờ Lý Cư Bằng một bước lên mây, trở thành thư ký lãnh đạo, quan sát từ những hoạt động thường ngày có thể nhìn ra được tính cách của một người. Điều khiến Nhiếp Chấn Bang có chút hài lòng đó là con người Lý Cư Bằng này tính cách tương đối trầm ổn, hai ngày vừa qua mỗi ngày đều đúng khoảng rưỡi là tới văn phòng, dọn dẹp qua vệ sinh, giúp anh rót một chén trà nóng, còn những lúc khác đều ngồi đúng chỗ của mình.
Đối với những thứ mà Lý Cư Bằng xem, Nhiếp Chấn Bang cũng có thể hiều được qua loa.
Cũng không hề giả vờ giả vịt, mang theo một lòng nhiệt tình học tập, hơn nữa lại là học tập thật sự. Điểm này lại khiến cho Nhiếp Chấn Bang thêm xem trọng Lý Cư Bằng.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra từ phía ngoài, Lý Cư Bằng bước từ ngoài vào đứng bên cạnh. Nói không lớn cũng không nhỏ, chỉ vừa vặn cho Nhiếp Chấn Bang nghe được rõ ràng mà không quá chói tai:
- Chủ tịch thành phố, sáng ngày mai tập đoàn Á Hải tổ chức tuần lễ mừng năm thành lập, cử hành tiệc rượu tại nhà hát lớn thành phố Vọng Hải, tập đoàn Á Hải đều gửi thư mời cho các vị lãnh đạo các cấp, ngài xem?
Công tác thư ký của Lý Cư Bằng khiến Nhiếp Chấn Bang rất vừa lòng, từ giọng điệu tới thần thái đều được cân nhắc rất tốt, có thể nói là nắm được tinh túy của người làm thư ký.
Nhìn bộ dạng do dự của Nhiếp Chấn Bang, Lý Cư Bằng tiến thêm một bước, tiếp tục nói:
- Ở thành phố, nghe nói các lãnh đạo xác định tham gia gồm có, Bí thư Thạch, Chủ tịch thành phố Vương, Phó Bí thư Trương, Bí thư Lưu cùng với vài vị lãnh đạo ủy viên thường vụ khác. Và trước mắt, đã có các lãnh đạo chính đảng của vài khu đều tham gia. Mặt khác, nghe nói Phó Chủ tịch Quốc hội Nghiêm cũng đã lấy thân phận cá nhân tới tham gia buổi lễ.
Nghe ra có chút khó tin, một trong năm người của trung ương viết ra từng điều trong luật pháp, cán bộ chính thức cấp phó tỉnh thành phố, Bí thư Thành ủy toàn thành phố đều xuống cấp trở thành cán bộ bình thường, đều đi nịnh bợ một tập đoàn. Dường như có chút gì đó không được bình thường.
Nhưng trên thực tế lại là chuyện hết sức bình thường, ở kiếp trước, đối với vụ án buôn lậu của tập đoàn Á Hải tự xưng là tập đoàn kiến quốc đứng đầu. Bản thân tuy nói là không thể quản được những chuyện đó, nhưng cũng có thể nghe được. Nghe nói, vụ án của tập đoàn Á Hải, liên lụy đến vài vị đại thần trong trung ương, tuy nói là nghe đồn nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng biết chỉ e là chuyện này cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Nếu không, Nghiêm Phó Chủ tịch Quốc hội sao lại đích thân tới đây?
Chỉ có điều, chỉ sợ không giống với trong trí nhớ, có lẽ từ lúc bắt đầu từ khoảnh khắc được đầu thai dưới người của Nhiếp gia, thì lịch sử cũng đã xảy ra những thay đổi rồi.
Ở kiếp trước, nhạc phụ Dương Thắng Lợi cũng không đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy thủ đô, vị trí này cũng bị người của Viên Tổng Bí thư giành được, bởi vậy mà chọc giận tới Chủ tịch Quốc hội Cố Thanh Sơn, bởi vì hắn từ lâu cũng đã them nhỏ dãi với chức bị Bí thư Thành ủy thủ đô rồi.
Sau khi Viên tổng Bí thư cứng rắn bắt Phó Chủ tịch ngân hàng Trung ương, động thái này khiến Thủ tướng Vân có chút bất mãn, Thủ tướng Vân lúc này mới quyết định đào ra vụ án của tập đoàn Á Hải. Lúc đó, cts dù sống chết thế nào cũng mặc, về mặt này, khúc mắc giữa ba vị đại tướng này dường như có chút giằng co không rõ, nhưng về toàn diện mà nói, tập đoàn Á Hải nếu không phải vì điều này cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Ở kiếp này, tình hình lại thay đổi không nhỏ, lần trước Viên tổng Bí thư cật lực yêu cầu kết án, mục đích là vì lo sẽ liên lụy rộng, nhưng hiện giờ vụ án này lại được tổng Bí thư Viên chủ động điều tra.
Vị trí Bí thư Thành ủy thủ đô cũng đã bị Dương gia giành được, về phía Thủ tướng Vân và Tổng Bí thư Viên có quan hệ cũng rất tốt.
Điều này khiến Nhiếp Chấn Bang có chút nghĩ không ra, Cao Vệ và lão Nhị đều đến Vọng Hải, hơn nữa ở thủ đô các dòng họ đều duy trì thái độ khắc chế, đây rõ ràng có chút gì đó không bình thường.
Nghĩ đến đó, Nhiếp Chấn Bang quyết định không đi. Lúc này chính là muốn biểu hiện ra phong cách độc lập đặc biệt của bản thân, càng là như vậy càng trực tiếp biểu hiện ra ngoài, khiến Lâm Chính Tinh và Thạch Nghị Vũ mới có thể càng yên tâm. Bản thân anh giờ phút này chính là muốn dùng cách ngược lại, chỉ sợ những người này cũng không nghĩ rằng anh lại dám lộ liễu làm như vậy.
Lời nói hạ thấp như vậy mọi người đều cho rằng chó cắn người sẽ không thể kêu, chỉ cần có thể hoàn toàn đánh tan tập đoàn Á Hải, thì bản thân anh lại chẳng phải là chó cắn người có thể kêu thì tính sao?
- Ừ, chúng ta không đi, sáng ngày mai, sắp xếp tới cục Công an khảo sát công tác nghiên cứu điều tra một chút. Công việc của công an từ trước đến nay là giữ gìn ổn định xã hội, là một bộ phận mấy chốt cân bằng an ninh, việc kiến thiết và phát triển kinh tế không thể tách rời khỏi công tác trị an. Cậu thông báo qua cho Trưởng ban thư ký, bảo anh ta sắp xếp một chút, sáng ngày mai chúng ta tới cục Công an thành phố khải sát.
Nhiếp Chấn Bang thấp giọng chỉ bảo.
Vừa nghe được câu này, trên mặt Lý Cư Bằng lộ ra một tia kinh ngạc, cũng không nói gì thêm, lập tức gật đầu nói:
- Vâng, Chủ tịch thành phố.
Lý Cư Bằng vừa xoay người bước ra ngoài, trên mặt Nhiếp Chấn Bang lại nở một nụ cười, tỏ vẻ rất vừa lòng với biểu hiện này của Lý Cư Bằng. Vừa rồi nến Lý Cư Bằng lại đưa ra lời dị nghị gì đối với việc bản thân anh không tham gia vào bữa tiệc rượu của tập đoàn Á Hải, thì chỉ e công việc thư ký của cậu ta cũng chấm dứt tại đó.
- Trưởng ban thư ký, Chủ tịch thành phố thành phố hạ lệnh ngày mai sẽ chuẩn bị tới cục Công an thành phố để khảo sát công tác nghiên cứu điều ra. Về việc sắp xếp lịch trình, mong ngài có thể giúp đỡ sắp xếp một chút.
Lý Cư Bằng vừa lên tiếng đã khiến An Quốc Vũ cảm thấy kinh ngạc.
Ngày mai là ngày gì, chính là ngày tập đoàn Á Hải tổ chức tuần lễ kỷ niệm năm thành lập khánh điền, không chỉ có các lãnh đạo chủ chốt Thành ủy sẽ tới tham gia, tậm chí không ít lãnh đạo tỉnh cũng sẽ có mặt tại buổi lễ của tập đoàn Á Hải, Nhiếp Chấn Bang làm như vậy chẳng phải không nể mặt người khác sao?
Sau một hồi do dự, An Quốc Vũ cũng không định nói gì thêm, Lý Cư Bằng chẳng qua cũng chỉ là một thư ký còn vừa mới nhậm chức, đương nhiên sẽ không thể ảnh hưởng tới quyết định của Nhiếp Chấn Bang.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Chấn Bang chờ dưới tòa nhà xe chuyên dụng của anh là một chiếc Audi màu đen đang dừng dưới tầng lầu, lái xe là một thanh niên còn khá trẻ, tuổi chỉ chừng , , được thuyên chuyển về từ quân đọ, cụ thể thế nào cũng chưa rõ, có thể trở thành lái xe chuyên trách của anh hay không còn phải xem biểu hiện của hắn.
An Quốc Vũ lúc này cũng đi cùng, dựa theo quy tắc, An Quốc Vũ kỳ thật có thể không cần đến, có thể cử ra một vài vị Phó trưởng ban thư ký trong văn phòng UBND đi khảo sát cùng.
Nhưng, sau một hòi lâu suy trước tính sau, An Quốc Vũ vẫn quyết định đi theo Chủ tịch thành phố Nhiếp tới đó. Khoảng giờ phút, xe chậm rãi tiến vào sân của cục Công an thành phố.
Phòng làm việc của cục Công an thành phố Vọng Hải sử dụng kiến trúc xây dựng từ khắp bốn phương, gồm có tầng lâu, tầng cao nhất chính là khu trung tâm chỉ huy của cục Công an thành phố Vọng Hải.
Lúc này, ở phía dưới toàn nhà, hai hàng cảnh sát mặc cảnh phục đang đứng dưới lầu, vừa xuống xe, một người đàn ông chừng tuổi chạy ra chào đón.
Thấy một màn như vậy, An Quốc Vũ cũng nhíu mày lại, toàn bộ thành viên bộ máy của cục Công an thành phố Vọng Hải, tổng cộng có người, cục trưởng và một vài nhân vật đứng đầu, đứng thứ hai, ngoài ra còn có một vị Tổ trưởng kiểm tra kỷ luật, Phó cục trưởng và Chánh văn phòng. Lúc này không ngờ lại chỉ có một lãnh đạo cấp gần thấp nhất được phân công quản lý cục Công an và được giao công tác huấn luyện cảnh sát như Tiếu Thiện Minh ở đây. Đây chẳng phải rõ ràng không nể mặt Chủ tịch thành phố Nhiếp ư?
Giờ phút này, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang cũng thâm lại, trong tình cảnh như vậy, Nhiếp Chấn Bang vẫn hiểu rõ, ai là lãnh đạo, ai không phải lãnh đạo.
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, hoan nghênh, hoan nghênh. Tôi là Phó cục trưởng cục Công an, Tiếu Thiện Minh. Hoan nghênh Chủ tịch thành phố Nhiếp đến chỉ đạo công tác thị sát của cục.
Tiếu Thiện Minh cười khổ chạy ra đón chào.
Chuyện như vậy, Tiếu Thiện Minh cũng rất bất đắc dĩ, nhưng ai bảo bản thân là Phó cục trưởng xếp thứ gần cuối chứ, biết rõ Chủ tịch thành phố Nhiếp ở đây nhất định sẽ vì vậy mà nổi giận, nhưng Tiếu Thiện Minh cũng chỉ có thể kiên trì đến cuối cùng.
Chỉ e đây là sự áp đảo tinh thần mà Lâm Chính Tinh và Thạch Nghị Vũ đã tạo ra cho anh đây, bản thân muốn tới cục Công an thành phố nghiên cứu điều tra sự việc khẳng định sẽ biết chuyện, làm như vậy khẳng định là muốn xem trò cười do anh gây ra. Lúc này tại tập đoàn Á Hải đã có không ít khách khứa, thậm chí là phó Chủ tịch Quốc hội nhà nước của tỉnh Phúc Kiến cũng đã đích thân tới thành phố Vọng Hải, vài vị lãnh đạo ở tỉnh cũng đều đã đến bữa tiệc. Hơn nữa những lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy thành phố Vọng Hải cũng đang ở đây. Những người này chắc chắn cho rằng bản thân anh sẽ không dám tức giận.
Nghĩ đến đó, Nhiếp Chấn Bang hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng không biểu hiện ra bất cứ thái độ gì, chỉ mỉm cười nói:
- Cục trưởng Thiện Minh, cục Công an thành phố đối với tôi mà nói là một bộ phận có chức năng quan trọng, là cơ quan chấp pháp có liên quan đến an toàn tính mạng và tại sản của triệu quần chúng nhân dân Vọng Hải. Công tác của cục Công an thành phố Vọng Hải trực tiếp liên quan đến đại cục kinh tế và sự phát triển của Vọng Hải, không thể không coi trọng được. Cục trưởng Thiện Minh, vào phòng họp đi, hôm nay tôi tới đây chỉ là để nghe, còn diễn viên chính chủ yếu là các anh.
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của Tiếu Thiện Minh trầm lại, có chút khó xử, tình hình ở cục Công anh thành phố đối với Tiếu Thiện Minh hoàn toàn mờ mịt. Một năm phá bao nhiêu vụ án, bắt bao nhiêu người, công tác hộ tịch, công tác cộng đồng, công tác giáo dục hệ thống các bộ…. những thứ này Tiếu Thiện Minh đều không biết, phải báo cáo thể nào đây? Đây không phải đang ăn nói hàm hồ sao?
Lập tức, Tiếu Thiện Minh bước tới, thấp giọng nói:
- Chủ tịch thành phố, ngài xem, mấy người chỗ Cục trưởng Chi đều đang ở hiện trường tuần lễ khành điền hàng năm của tập đoàn Á Hải duy trì trật tự. Hay là, chờ bọn họ sau khi xong….
Lời còn chưa nói hết, Nhiếp Chấn Bang trở nên cao giọng hỏi:
- Chuyện gì vậy? Cục trưởng Thiện Minh, anh lập tức gọi điện cho Chu Khánh Quốc, nói là tôi kêu anh ta lập tức quay lại. Buổi lễ của tập đoàn Á Hải có rất nhiều các lãnh đạo đến đây, đây là việc quan trọng nhưng không thể tất cả mọi lãnh đạo cục Công an đều bỏ qua được, chẳng lẽ Chu Khánh Quốc hắn không thể làm được công việc cảng sát toàn thành phố sao? Nếu vậy, lãnh đạo như Chu Khánh Quốc chính là không làm tròn chức trách.
An Quốc Vũ lúc này đứng bên nghe được cũng sợ khiếp vía. Chủ tịch thành phố Nhiếp lên tiếng như vậy rõ ràng là không nể mặt cho Phỉ Tinh, không nể mặt các lãnh đạo tỉnh thành phố và trung ương rồi.