Chương : Nơi tránh nạn
Muốn trà trộn vào Cứu thế giáo cũng không đơn giản, cũng may Nơi tránh nạn cũng không cấm truyền giáo, thậm chí còn có thể ghi thông báo trên bảng thông tin công cộng, giống như đoàn xã thời học đại học vậy. Đến tối có một buổi truyền đạo nhỏ, Tiêu Vũ Hiết quyết định đi xem.
Nơi truyền đạo ở phòng âm phòng số , nhìn số phòng thì đây chẳng phải là phòng chuyên để truyền đạo, mà hình như là một nhà trọ riêng của một tín đồ. Sắp tới giờ truyền đạo, Tiêu Vũ Hiết mang theo laptop và bút trong ngăn kéo, đồng thời cũng nói với Diệp Vân Khinh rồi mới ra cửa, tiến đến chỗ thang máy.
Căn cứ của Diệp Vân Khinh tạm thời đã ổn định lại, hai anh em Thẩm Nhiên và Thẩm Nhiễm đã tới căn cứ hội hợp với bọn họ. Điều khiến anh lo lắng trùng trùng là, thân thể Thẩm Nhiên vẫn không quá tốt.
"Anh đã bảo anh ấy học thuật phục sinh rồi." Diệp Vân Khinh nói, "Dù sao hiện tại trong đội ngũ chúng ta cũng chỉ có một mục sư, anh ấy nói muốn thử xem có thể phục sinh Tử Diệu hay không, nhưng mà, bão tuyết bên ngoài liên tục kéo tới, để bọn họ đi ra như thế anh không quá yên lòng."
"Sắp đến lúc anh phải làm nhiệm vụ bắt buộc rồi nhỉ?" Tiêu Vũ Hiết hỏi anh, "Trong căn cứ không thể không có người một nhà."
"Anh cũng nghĩ như vậy , " Diệp Vân Khinh trả lời.
Ra khỏi thang máy đi, sau khi để bảo vệ canh giữ ở đó quét đồng hồ trên tay, Tiêu Vũ Hiết tìm đường đi vào trong, đèn nơi này cũng tối tăm giống như những tầng khác, lúc sáng lúc tối, tự mang theo hơi thở giống như trong phim kinh dị vậy.
Cô đi dọc hành lang nhưng không chạm mặt bất cứ ai cả, trong lòng không khỏi muốn lui lùi bước. Nhưng cô vẫn gõ cửa phòng số , chỉ gõ hai tiếng, cửa liền mở ra, một người phụ nữ toàn thân màu đen đứng sau cửa.
Đầu tiên cô ta nói "A men", ánh mắt nhanh như chớp đánh giá cô, không có một tia ánh sáng nào lọt qua khe cửa, nhưng lại ngửi được một mùi hương quen thuộc khó tả. Cô nói sơ qua về việc bản thân mình ở phòng nghỉ công cộng nhìn thấy thông báo truyền đạo của bọn họ, cô ta rất nhanh dời sang một bên cho cô vào trong.
Mùi hương khó tả kia càng trở nên nồng đậm hơn, Tiêu Vũ Hiết cứ có cảm giác dường như bản thân mình đã ngửi được mùi hương như thế này ở nơi nào đó rồi, nhưng trong chốc lát nghĩ không ra. Bên trong tối như mực , cho đến khi cô đi vào bên trong thì thấy, trên mặt đất ở phòng khách có khoảng báy tám người đang quỳ gối. Trước mặt những người này là một pho tượng ở trên cao, bên dưới pho tượng có một ngọn nến nhỏ, ánh nến mỏng manh khiến cô lờ mờ nhìn thấy bố cục bên trong.
Trên vách tường là một ít hình ảnh đen trắng của quái thú, cô nhìn lướt qua, có động vật mình dài mấy trăm mắt, có con bị dây mây thô to cuốn thành một cái cái kén, có con mặt mũi hung tợn, sắc mặt dữ tợn, đủ để dọa tất cả các bạn nhỏ ngủ không yên giấc.
Trong phòng khách ngoài bàn thờ nhỏ đặt pho tượng đó thì không có một chiếc bàn nào hết, tất cả người ở đây đều mặc đồ đen, ngồi quỳ dưới đất, dập đầu, trán chạm đất, rất lâu không động đậy gì. Nhìn lâu, cảm tưởng như bọn họ cũng biến thành một bức tượng điêu khắc khác vậy.
Người phụ nữ mở cửa phát cho Tiêu Vũ Hiết một bộ hắc bào làm lễ gặp mặt "người mới", cũng đưa cho cô một chiếc gối đầu ——hoặc là thứ gì đó mềm mềm, bảo cô ngồi quỳ ở trên đó, dựa theo tư thế của những người khác. Khi cô im lặng ngồi quỳ ở trong góc, bên trong lại khôi phục lại sự yên tĩnh, dù là dựa vào cảm giác của cô cũng chỉ có thể nghe được những tiếng hít thở dài ngắn khác nhau.
Chỉ chưa đầy vài phút, cửa phòng yên lặng mở ra, ba người từ bên ngoài tiến vào, lặng yên vô tức quỳ ngồi dưới đất. Lúc này người phụ nữ mở cửa mới đi tới cạnh pho tượng, không biết dùng cái gì gõ mặt bàn một tiếng rất to rõ, đồng thời đốt ngọn nến ngắn kia đặt trên bàn, một ngọn nến khác đặt sát vách tường, cúi đầu ca xướng.
Những người khác cũng biết bài hát này, phòng vốn nhỏ, ca khúc vừa được hát lên lên, phảng phất toàn bộ không gian đều vang vọng. Khi cảm xúc bọn họ càng ngày càng cao, tiếng ca cũng càng ngày vang thì, đột nhiên vách tường sát phòng này vang lên vài tiếng đánh, giọng người phụ nữ lập tức thấp xuống, Tiêu Vũ Hiết nhịn không được muốn cười —— xem ra là tiếng ca của họ bị hàng xóm nghe được, đang than phiền đây mà.
Hát xong khúc "Thánh ca" này, cô ta phát cho mỗi người một tờ giấy giảng nghĩa, bên trên dùng những từ tối nghĩa giải thích những chuyện khó hiểu. Đương nhiên, trước ánh nến mờ mịt này khó mà thấy rõ, người ở đây cũng không liếc nhìn tờ giấy, chỉ chuyên tâm nghe cô ta kể chuyện cổ.
Không sai, thứ cô ta kể là một số câu chuyện cổ.
Tiêu Vũ Hiết nhớ mang máng hình như có ai đã từng nói, khi tôn giáo vừa bắt đầu phát triển, thường thường dùng những chuyện cổ đơn giản dễ hiểu thay thế những giáo lý phức tạp khó hiểu, để khiến cho sự truyền bá được hiệu quả rộng rãi. Xem ra Cứu thế giáo này cũng làm như vậy.
Cô thật nghiêm túc nghe xong cả đêm, sau đó thuật lại cho Diệp Vân Khinh.
"Ừm, chuyện cổ của bọn họ hầu như là dựa vào thánh kinh, " Diệp Vân Khinh nói cho Tiêu Vũ Hiết, người đối Cứu thế giáo không biết gì cả, "Nhưng mà có mấy chỗ khác biệt, một là thuyền Noah cứu nạn, trong thánh kinh, thượng đế muốn dùng hồng thủy bao phủ toàn bộ ác nhân trên thế giới, chỉ tha thứ cho những sinh mệnh trên thuyền cứu nạn. Nhưng trong chuyện cổ của bọn họ, năm thứ nhất thượng đế hạ xuống đại hạn, khiến sinh linh đồ thán, năm thứ hai hạ xuống mưa to tưới xuống đất đai khô hạn, năm thứ ba hạ xuống bão tuyết, năm thứ tư vạn vật hồi sinh, nhân loại ra khỏi thuyền cứu nạn, nghênh đón thế giới mới. Theo mặt chữ thì có thể, nó kể ra là mùa hạ, mùa thu, mùa đông cùng mùa xuân, nhưng mà lại trùng hợp phù hợp với thế giới của chúng ta."
Nhưng có một điểm không đúng, Tiêu Vũ Hiết âm thầm phỏng đoán, mùa xuân vạn vật hồi sinh, nhân loại nghênh đón không phải là thế giới mới, mà là nguy hiểm trí mạng, vì sao chuyện cổ sẽ xuất hiện sai lầm như vậy?
"Nơi chứa thuyền theo như lời của cô, chỉ là nơi tránh nạn sao?" Cô có chút hoang mang hỏi.
Diệp Vân Khinh lắc đầu, sau đó mới nhận ra được cô không nhìn thấy biểu cảm của mình, "Anh cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vậy."
Trước khi trở về, Tiêu Vũ Hiết thử dò hỏi vị trí của đội hữu "ông chồng", người phụ nữ kể chuyện cổ thần thần bí bí nói hắn đã rơi vào địa ngục, sẽ không trở lại nữa.
Rơi vào địa ngục? Cách nói này cũng thật là có chút tươi mới, theo lời cô ta như vậy, xem ra bọn họ cùng lực lượng thần bí ở nơi lánh nạn này là cùng phe?
Đến nước này rồi, truy cứu xem hiện tại đội viên này ở đâu đã thành chuyện vô tác dụng, nhưng Tiêu Vũ Hiết vẫn không biết, rốt cục hắn đã thám thính được dạng bí mật như thế nào, mới có thể đột nhiên bị tăng vọt điểm, trực tiếp vượt qua cô trở thành người đầu tiên trong tiểu đội bị vệ binh mang đi.
Nhưng theo thời gian trôi qua, đội hữu kia vẫn mãi không có tin tức gì, mà bên Diệp Vân Khinh cũng cũng truyền tới một tin xấu, bọn người Thẩm Nhiên một mình ra ngoài, mang đến thi thể Tử Diệu, cũng sử dụng thuật phục sinh.
Nhưng mà, khác với những pháp thuật trăm thử trăm linh khác, lúc này đây, Tử Diệu vẫn không sống lại được.