Chương : Bí mật trong trường đại học
Edit: Tramhuong
Không xong, gặp tập kích!
Lòng Tiêu Vũ Hiết chìm xuống, toàn lực vận chuyển tâm pháp Linh Tố. Cô nghe thấy tiếng gió lớn sau đầu, muốn chặn lại nhưng thân thể không theo kịp. Khi tiếng gió của nắm đấm đến, cô chỉ kịp né qua chỗ hiểm yếu rồi bị một nắm tay thật mạnh đánh trúng vào lưng, ngã ra bụi cỏ, thân thể bại lộ dưới ánh trăng. Cố nén đau đớn, cô lăn một vòng tại chỗ để tránh thoát nắm đấm thứ hai, không quay lại mà bắt lấy cát đá dưới mặt đất, dùng thủ pháp mạn thiên hoa vũ bắn ra, khiến tầm mắt đối phương bị hạn chế. Sau đó thì đề khí nhảy lên, lướt qua mấy chục mét như chim bay đầu rừng, nhảy một phát đã biến mất ở bầu trời đêm hè.
Đợi Tiêu Vũ Hiết mở cửa sổ vào nhà, thể lực chỉ còn %, nội lực thừa %. Cô kéo khăn che mặt xuống rồi nhét vào tủ quần áo. Lúc kéo khóa áo lên thì chạm phải vết thương trên lưng, cô nhăn mày, lưu loát cởi áo khoác ra rồi bò đến trên giường, đắp chăn đến dưới eo, nằm sấp điều tức.
Cô sơ suất quá.
Tưởng rằng lúc này chỉ có tiến triển đến kỳ phôi thai, không nghĩ đến gặp phải kỳ ấu niên, mới chịu thiệt, không chỉ vậy, bởi vì muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, cô lại sơ suất mà thả lỏng cảnh giác mà quên rằng hết thảy kỹ năng cùng thuộc tính của mình đều đã bố trí lại, giống như đem linh hồn một cao thủ nhét vào người đứa trẻ ba tuổi, dù trong lòng có vô số phương pháp ứng đối nhưng thân thể không theo kịp cũng là không tốt.
Phía sau lưng nóng rát đau đớn nhưng cô không muốn làm người khác biết, chỉ nhắm mắt lại, hô hấp sâu, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bạn cùng phòng sôi nổi đi học, sau khi tỉnh lại, Tiêu Vũ Hiết kiểm tra tình huống thân thể của mình, nội lực cùng thể lực đã hồi phục đầy, trên lưng trắng nõn xuất hiện một khối xanh tím lớn, cô rời giường lấy túi dược chuyên nghiệp mà bôi thuốc cho bản thân.
"Đêm qua các cậu làm gì vậy?" Vào lúc này thanh âm của Thẩm tiên sinh đột nhiên vang lên: "Tiến độ nhiệm vụ thay đổi."
Cột Tiến độ vẫn dừng lại ở %, nhưng phần còn lại xuất hiện một đường kẻ đánh dấu màu xanh biếc biểu hiện giao điểm đã được cởi bỏ, lúc trước Tiêu Vũ Hiết làm một nhiệm vụ điều tra đã gặp phải tình huống tương tự, ở ban đầu nhiệm vụ bọn họ tìm được một cái chìa khóa, biểu hiện ra dòng kẻ đánh dấu này, lúc ấy chìa khóa vô tác dụng nhưng đến hậu kỳ là manh mối rất quan trọng. Dòng kẻ đánh dấu này tỏ vẻ nhiệm vụ xuất hiện tiến triển đột phá, hưng mà manh mối cùng Tiến độ không theo kịp.
"Ngày hôm qua tôi..." Cô đơn giản kể lại sự việc tối qua.
"Kẻ tấn công cô, đại khái thuộc tính là bao nhiêu?" Thẩm tiên sinh nghe xong đặt câu hỏi.
Tiêu Vũ Hiết có điểm hổ thẹn: "Lực lượng ở đến , bằng không hắn không có khả năng làm tôi bị thương. Cảm giác trở lên." Thuộc tính cảm giác này, người mạnh có thể qua mặt kẻ yếu, cơ sở thuộc tính cảm giác của cô là , vận chuyển tâm pháp Linh Tố có thể lên tới , nhưng yêu cần tâm thần bình tĩnh, giả như lúc nửa ngủ nửa tỉnh.
Hai người đồng đội không hiểu rõ thực lưc của cô nên an ủi cổ vũ một phen làm Tiêu Vũ Hiết càng thêm xấu hổ, khi cô vận chuyển nội công Thiếu Lâm thì thuộc tính lực lượng lên tới , bắt lấy đối phương là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng sau khi bị thương, phản ứng đầu tiên của cô là trốn đi để bảo tồn thực lực. Hành động cẩn thận như vậy làm cô né tránh qua không ít nguy hiểm ở kiếp trước nên mặc dù sống lại một hồi cũng rất khó thay đổi.
Sức lực lớn, nhanh nhẹn thường không cao, Thẩm Nhiên không nghi ngờ Tiêu Vũ Hiết có thể từ trong tay đối phương chạy trốn, chỉ là, [ phó hiệu trưởng mới nhậm chức đề bạt một kẻ thân tín ], [ nữ sinh viên muốn nhảy lầu lại không nhảy ], [ nửa đêm có tiếng bước chân cô gái rời ký túc xá ] và [ kẻ lực lượng lớn hơn người thường đánh lén ], manh mối nhìn như không có liên quan gì rốt cục có liên hệ gì với nhau đây?
"Cô cảm giác kẻ tấn công cô là nam hay nữ?" Thẩm Nhiên lại hỏi lần nữa.
Tiêu Vũ Hiết ngẩn ra: "Lúc ấy tôi chưa kịp quay đầu lại xem."
"Cô đã làm được rất tốt rồi," Thẩm Nhiên an ủi nói: "Dù sao tất cả mọi người đều là người mới, chưa từng hợp tác với nhau bao giờ. Năm giờ chiều nay chúng ta hãy tụ họp trong văn phòng của tôi." Anh ta tỉ mỉ nói ra địa chỉ làm việc của mình.
Tiêu Vũ Hiết hoạt động vai một chút rồi thay quần áo ra ngoài. Lần này cô mặc áo khoác có giấu kim châm, cầm túi xách lên rồi ném vào đó một con dao nhỏ và một túi nilon bị vo viên. Cô xuống dưới, rảo bước về nơi bị tập kích hôm qua.
Ánh nắng chiếu đến xi-măng trắng bệch, từng hồi ve kêu càng thêm to lớn vang dội khi cô bước tới gần. Tay phải đeo găng tay nilon, cô lanh lẹ bắt được một con ve trên nhánh cây, kiểm tra tỉ mỉ cái bụng che kín vảy của nó, rồi sau đó thả lỏng ngón tay cho nó bay đi.
Có lẽ cô nghĩ quá nhiều, sự tình còn chưa tới mức nghiêm trọng như thế.
Con gián kia, Tiêu Vũ Hiết xác định mình đã dùng kẹp tóc được truyền nội lực vào để ghim cơ thể nó lại, theo lý thuyết thì đã phải bị dập nát toàn bộ nội tạng rồi mới đúng và nó không có khả năng hồi sinh.
Trừ phi...
Cô thở dài.
Thế giới này biến hóa quá nhanh, ở trong mắt người thường, các biến số tựa như sấm sét trên đất bằng, không có dự triệu gì, nhưng chỉ có người chơi mới hiểu được, mặt hồ bình tĩnh đã khởi động mạch nước ngầm nguy hiểm.
Tiêu Vũ Hiết click mở màn hình thuộc tính, tích cóp đủ kinh nghiệm lên được cấp, cô đem điểm thuộc tính thêm ở sức chịu đựng yếu nhất. Sức chịu đựng ảnh hưởng thể lực, trong kịch võ hiệp giết người như thái rau là chuyện không thể xảy ra trong hiện thực. Người bình thường chém đầu heo đều sẽ thở hồng hộc, huống chi con người cao to có thể phản kháng. Nội lực có thể phụ trợ chiến đấu, trị liệu nội thương, nhưng thể lực sẽ tiêu hao nhanh hơn, thể lực không còn thì nội lực sẽ không dùng được, lúc mới bắt đầu cô có sức chịu đựng là , điều này ý nghĩa cô chỉ có thể đối kháng kịch liệt trong phút, thể lực sẽ trượt dốc mạnh.
Tiếp đó, cô bẻ gãy một cành cây, nhân lúc không ai để ý liền dùng bật lửa đốt lên, nhánh cây bình thường lại phát ra tiếng "đùng" rất to, một đầu gỗ bị đốt trọi có mùi khói tỏa ra. Cô thổi tắt lửa, mũi chân quẹt lên đất tạo ra một cái hố rồi ném nhánh cây đã bị đốt xuống đó và che lại bằng đất.
h chiều có một môn học bắt buộc sẽ điểm danh, toàn bộ sinh viên hệ tiếng Anh đều phải có mặt, Tiêu Vũ Hiết vốn dĩ không muốn đi, nhưng manh mối thứ xuất hiện "kẻ thứ ba" Chúc Tiểu Ngọc cũng là hệ Tiếng Anh, cô liền dọn dẹp bản thân một chút rồi chuẩn bị đến phòng học xem xét thăm dò.
Phòng học rất lớn, Tiêu Vũ Hiết tới sớm và chiếm ngay cái bàn cuối cùng, ghé vào trên bàn giả bộ ngủ để tránh phải đối mặt với những bạn học "quen biết". Cho đến khi chuông vào học vang lên, giảng viên tiến vào phòng, cô mới ngồi dậy, tiết học này giảng viên hướng dẫn, tiết thứ hai là phân tổ cho bạn học thuyết trình, cũng may cuối tuần mới đến lượt Vệ Thu Lan.
Tổ thứ nhất là tổ của Chúc Tiểu Ngọc, cô đứng thẳng người, căng mắt đem nữ hài trên bục giảng xem rõ ràng, cô ta để tóc đen ngang vai, mặt mộc, nhìn qua giống một sinh viên tốt chứ không thề giống "kẻ thứ ba" chút nào
Tai Tiêu Vũ Hiết nghe thấy một tiếng cười nhạt từ hàng trên bên trái chỗ cô ngồi, có một nam sinh cao gầy, đang vẽ xoắn ốc lên giấy, không thèm liếc mắt một cái lên bục giảng.
Đồng đội của bạn đạt được một manh mối.
Tiếng nhắc nhở của trò chơi vang lên, cô thu mắt lại, cẩn thận nghe Thẩm đội trưởng nói: "Phó hiệu trưởng và cấp dưới mà ông ta đề bạt lên không có quan hệ thân thích, không phải bạn bè, bình thường không tiếp xúc nhưng hình như ba tháng trước bọn họ đã cùng tới núi Bạch Ngọc."
Manh mối này giá trị %.
"Xem ra chúng ta muốn đến núi Bạch Ngọc xem?" Hồi lâu không nói chuyện Tạ tiên sinh bỗng nhảy ra hỏi.
"Trò chơi làm chúng ta điều tra dị trạng đại học Hoa Nam, không biết có thể ra khỏi phạm vi đại học không, tối hôm nay có thể thử xem," Thẩm Nhiên nói: "Mà hai ngày này cậu đều làm gì vậy?"
"Quét tước vệ sinh," Tạ tiên sinh giọng nói có vài phần hờn dỗi: "Người vệ sinh rất vất vả, trời chưa sáng liền phải rời giường, hơn nữa lão Vương – cũng chính là người tôi bám vào làm phần việc một lúc, anh biết nghĩa là gì sao? Tôi phải quét thang lầu, quét đường cái, quét dọn lá cây, quét sân vận động, còn muốn rửa bồn cầu!"
Thẩm Nhiên đè lại thái dương: "Cậu không thể xin nghỉ à?"
"Là anh nói muốn thích ứng sinh hoạt của từng người mà" Tiêu Vũ Hiết cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh Tạ tiên sinh nghiêng đầu đặt câu hỏi: "Chẳng phải tôi đang thích ứng hay sao?"
"Tôi còn bảo cậu tìm hiểu lấy tình báo nữa kìa, cậu có làm được chưa?"
"Làm!" Anh ta đúng lý hợp tình: "Chỉ là không làm được."
Rất ngốc, Tiêu Vũ Hiết bất đắc dĩ chọc chọc bìa sách, cơ mà có một người lót đáy thì trông cô sẽ không vô dụng như vậy, như thế thì cô an tâm.
Sau khi tan học, cô đứng lên thu dọn sách vở, nam sinh lúc nãy đi lướt qua cô, Tiêu Vũ Hiết giả bộ sờ búi tóc sau đầu mình nhưng lại thuận tay kẹp ra thẻ sinh viên trong túi cậu ta, nhìn đến trên thẻ viết tên Giả An Nhàn thì kêu lên: "Bạn học, bạn học Giả An Nhàn, thẻ của bạn rơi này."
"A," Bạn học Giả sờ đầu, nhận lấy thẻ: "Cám ơn nhé."
"Về sau đừng cất trong túi," Tiêu Vũ Hiết trấn tĩnh tự nhiên mà vừa ăn cướp vừa la làng: "Túi nông quá sẽ rơi mất."
"Haha, cậu nói đúng," Cậu ta gãi đầu, ngỏ lời mời: "Đi ăn cơm không? Tớ mời cậu xem như là tạ lễ."
Tiêu Vũ Hiết tất nhiên là đồng ý.
Trên đường đến nhà ăn, bạn học Giả một đường tìm đề tài nói chuyện, Tiêu Vũ Hiết lâu rồi không cùng người tiếp xúc, rất nhiều việc không thể nói tới được, vội vàng ở kênh Đội Ngũ xin đội trưởng giúp đỡ khẩn cấp. Dưới dự chỉ đạo từ xa của Thẩm Nhiên, bọn họ cũng được coi là trò chuyện vui vẻ, đến nhà ăn gọi món xong, bất tri bất giác nói đến chuyện của Chúc Tiểu Ngọc.
"Đúng vậy, bọn tớ đều rất ghét cô ta" Tiêu Vũ Hiết vừa học vừa hành: "Trông cô ta chẳng giống loại người như vậy chút nào."
Bạn học Giả cười nhạo một tiếng: "Không thể trông mặt mà bắt hình dong, giống kẻ giả thần giả quỷ như cô ta..."
"Giả thần giả quỷ?" Tiêu Vũ Hiết mẫn cảm bắt lấy từ này: "Vì sao lại nói vậy?"
Nói đến chuyện này, trên mặt bạn học Giả thoáng qua vẻ u ám, cậu ta nói lên chuyện mấy hôm trước. Cậu ta và bạn học cấp ba tụ họp về muộn và đã nhìn thấy bóng người trên sân thượng khu dạy học. Khi đó tuy trời tối nhưng đèn ở khu dạy học đều sáng, cậu ta khẳng định thân hình kiểu tóc người đó là Chúc Tiểu Ngọc. Lúc ấy cậu ta sợ tới mức tỉnh cả rượu, bởi vì sáng hôm đó cậu ta nghe nói Chúc Tiểu Ngọc bị bà vợ cả đánh tới cửa, sợ cô ta nghĩ quẩn làm nên vội vã đi thang máy lên sân thượng.
"Hiện tại tớ còn cảm giác mình đang nằm mơ," Giả An Nhàn rùng mình một cái, cậu ta đến sân thượng không phát hiện có người, nhìn xuống dưới thì thấy Chúc Tiểu Ngọc ngã vào bồn hoa dưới lầu, máu nhiễm hồng bồn hoa, cậu ta gấp đến độ vừa gọi xe cứu thương vừa vội chạy xuống lầu dưới xem xét tình huống.
Nhưng đến khi cậu ta chạy xuống dưới thì bồn hoa lại sạch sẽ không có gì.
Chúc Tiểu Ngọc biến mất.