"Mạnh Tĩnh Nghiên, bạn trai cậu lại chạy đến ‘ nhà vệ sinh kìa’!", một bạn học cười hì hì đẩy Mạnh Tĩnh Nghiên, hết tiết học, vừa nhìn ra cửa, quả nhiên, lại thấy Thành Trạm Vũ ‘ đi ngang qua ’ cửa lớp học.
Tuy đã giải thích rất nhiều lần, Thành Trạm Vũ không phải là bạn trai của mình, thế nhưng bốn mươi mấy nhân mạng trong lớp không có một ai tin cô cả. Tất cả mọi người đều gép cô và Thành Trạm Vũ thành một đôi, sở dĩ không thừa nhận là vì muốn che mắt giáo viên mà thôi.
Tục ngữ nói không sai, chân lý thường nằm trong tay thiểu số. Mà chân lý này, chỉ do một mình cô nắm giữ, có ép thế nào cũng không ai tin cả!
Ba tầng đều có nhà vệ sinh, nhưng Thành Trạm Vũ vì muốn gặp được Mạnh Tĩnh Nghiên, cho dù là đi ngang qua lớp cô liếc mắt một cái, từ trước tới nay vẫn luôn chạy lên lầu hai đi vệ sinh. Điều này đã trở thành bí mật ai ai cũng biết giữa học sinh khối mười một và khối mười hai.
Nhưng hôm nay có chút không giống, mỗi lần hết tiết Thành Trạm Vũ chạy đến nhà vệ sinh thì không nói, nhưng đang là thời gian lên lớp cũng phải chạy n chuyến. Bạn học trong lớp thấy thế liền quay sang trêu chọc Mạnh Tĩnh Nghiên có phải Thành Trạm Vũ sợ cô chạy trốn hay không mà cứ ngày nào chạy lên lầu hai mấy lần thế này?
Tưởng tượng của mọi người quả thật vô cùng phong phú, vừa mập mờ vừa hâm mộ tình cảm của bọn họ vô cùng. Nhưng tình huống thật sự hoàn toàn không hề đẹp như vậy.
Thành Trạm Vũ không thương tiếc thân thể của mình, cả một tuần không ăn gì, dùng bia sống qua ngày. Sau đó lại đến bệnh viện rửa ruột, sau khi rửa ruột 24 giờ chỉ được ăn những món thanh đạm. Có thể nói, dạ dày của cậu đã phải chịu trăm ngàn vết thương, khó có thể lại tiếp nhận thêm bất kỳ áp lực gì nữa.
Vào thời điểm như thế này, dạ dày cần chăm sóc cẩn thận, chỉ có ăn cháo, cùng chút thức ăn thanh đạm, lại không thể ăn quá nhiều. Thành Trạm Vũ thì sao chứ?
Ở nhà họ Mạnh, mẹ Mạnh chỉ sợ đứa nhỏ này ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, càng không ngừng gắp thức ăn, bới cơm, chỉ cần ăn ít hơn hai chén cơm, bà lại đứng ngồi không yên, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, không biết có phải Thành Trạm Vũ bị bệnh hay không? Hay là tại hôm nay bà làm cơm quá khó ăn?
Tình huống như thế từ trước đến giờ vẫn chưa từng xảy ra, vì muốn cổ vũ mẹ Mạnh mà mỗi ngày Thành Trạm Vũ ăn như hổ đói, vốn là người thích mặn không thích chay nên đũa lúc nào cũng không ngừng vươn tới mấy đĩa thịt cá, hơn một nửa thức ăn trên bàn nhà họ Mạnh đều chui vào cái bụng kia cả.
Cứ phá hoại thân thể của mình như thế, dạ dày của cậu có thể không tạo phản được sao?
Không ngừng bị tiêu chảy, mỗi ngày đều phải chạy đến nhà vệ sinh mười mấy chuyến, cuối cùng trong bụng rỗng tuếch, thật sự chẳng ra được cái gì. Có thể dùng một câu tương đối thô bỉ để hình dung thảm trạng đó chính là cúc hoa bị giày xéo thảm thương.
Cũng may bình thường người này vẫn lạnh lùng như kem cốc, không biết cười là gì, vẻ mặt dù bị đau đến méo xệch cũng không hề khiến các bạn học có suy nghĩ gì khác, chỉ âm thầm thêm mắm dặm muối vào mối quan hệ giữa Thành Trạm Vũ và Mạnh Tĩnh Nghiên. Nào là một ngày không gặp như cách ba thu, tiểu biệt thắng tân hôn, hai người bọn họ chỉ nửa tháng không gặp nhau mà hiện tại lại dính như sam! Giọng điệu chua đến mức khiến người khác phải nhe răng!.
Thành Trạm Vũ rốt cuộc không chịu nổi, buổi chiều liền gọi điện cho bác sĩ Mạc, mua thuốc tiêu chảy đưa đến trường học. Uống thuốc xong, nằm trên bàn học ngủ một giấc, cuối cùng đến giờ tự học buổi tối đã tốt hơn một chút. Đã thế bác sĩ Mạc lại cứ đeo bám không tha, cười nhạo người nào đó vì muốn lấy lòng mẹ vợ mà ngay cả mạng cũng không muốn.
Dĩ nhiên, chuyện này sau khi tan học Mạnh Tĩnh Nghiên mới biết. Cô chỉ cảm thấy hôm nay Thành Trạm Vũ có gì đó không đúng, cũng không biết cậu không thoải mái là bởi vì ăn uống quá độ tạo thành. Phải nói cô cũng thật vô tâm mới đúng, biết rõ Thành Trạm Vũ bị như vậy mà còn không chú ý. Lúc thấy mẹ Mạnh gắp thức ăn cho cậu, trừ ghen tỵ ra thì cái gì khác cũng không nhớ đến!
Đứng ở ngoài, vừa định móc chìa khóa ra mở cửa, liền nghe thấy bên trong vang lên âm thanh binh binh bang bang không dứt. Mạnh Tĩnh Nghiên cả kinh, có lẽ nào ăn trộm đang viếng thăm nhà mình chăng? Lập tức đi thang máy xuống dưới lầu tìm một bảo vệ đi cùng cô lên đó, lúc này mới dám dùng chìa khóa mở cửa ra.
Đã chết qua một lần, nên cô tiếc mạng của mình hơn bất cứ ai. Ai biết ông trời cho cô một cơ hội, lần khác lại sẽ cho cô cơ hội nữa hay không? Cơ hội như vậy quá mơ hồ rồi...!
Thận trọng đẩy cửa phòng ra, trong phòng khách chỉnh tề sạch sẽ, những đồ vật đáng tiền như TV, máy tính để bàn, hay món đồ sứ từ thời dân quốc mà cha Mạnh mua từ thị trường đồ cổ vẫn nguyên xi vị trí cũ không hề xê dịch mảy may.
Có điều......
Trong phòng của cô, lại truyền ra âm thanh huỵch huỵch hự hự như có người đang đánh nhau.
Hỏng bét! Phải chăng cha mẹ cô về nhà gặp phải ăn trộm đang trộm đồ nên giằng co ở trong đó? Những năm gần đây, cha cô xã giao không ít, không rời rượu thuốc lá, lại không rèn luyện, thân hình dần nặng nề có thể đối phó được đạo tặc hay sao chứ? Đồ không cần, người đừng để bị thương là được!
Liên quan tới người nhà, Mạnh Tĩnh Nghiên mất hết bình tĩnh. Vừa nghĩ tới khả năng này, liền không để ý quan sát tình huống, lập tức kéo bảo vệ vọt tới trước phòng đẩy cửa ra ——
Âm thanh hỗn độn chợt dừng lại, trên màn hình TV hiện lên hai từ đơn tiếng Anh ‘game over’. Ăn trộm gì chứ, đánh nhau cũng không, trong phòng chỉ có một người nhỏ bé, số tuổi cũng không lớn, còn là một người quen.
Chính là hỗn thế ma vương nhà lão Mạnh, Mạnh Dật Hiên!
Náo loạn nửa ngày, hóa ra lại là sợ bóng sợ gió. Khách khí lấy một bao thuốc của cha Mạnh trong ngăn kéo đưa cho người bảo vệ, rồi tiễn người đi.
Vị bảo vệ này cũng là một người mới tới, chưa từng gặp qua trường hợp lớn nào, thấy Mạnh Tĩnh Nghiên tìm mình nói trong nhà có thể có trộm nhờ giúp đỡ, trong lòng cũng hơi sợ hãi. Nhưng nếu không theo Mạnh Tĩnh Nghiên lên lầu, thì ngày mai công việc kia chắc chắn không giữ nổi. Chỉ thầm kỳ vọng ăn trộm nhìn thấy mình cầm gậy cảnh sát liền biết sợ mà chạy mất.
Hiện tại chuyện đã giải trừ, sắc mặt rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, cầm bao thuốc mà Mạnh Tĩnh Nghiên đưa đi vào nhà vệ sinh bên trong chung cư hút một điếu để giải tỏa áp lực. Đúng là hù chết người mà!
"Dật Hiên, sao em lại tới đây?". Tiễn bảo vệ đi, Mạnh Tĩnh Nghiên đóng cửa lại, sau đó mới đi đến hỏi em họ mình.
"Hừ, đều tại chị cả! Em chuẩn bị qua cửa rồi chị lại đột nhiên xuất hiện làm người ta hết hồn, mới game over đấy!"
Tài nghệ chơi điện tử của Mạnh Dật Hiên thế nào cũng qua được ải thứ ba của Super Mario chẳng khác nào với Mạnh Tĩnh Nghiên, cái gì mà sắp qua cửa chứ, vậy mà cũng dám khoác lác, dám đổ lỗi cho cô mới gan chứ. Kể cả Mạnh Tĩnh Nghiên có xuất hiện hay không thì chung quy cậu nhóc cũng bị game over.
Âm thanh binh binh bang bang mà Mạnh Tĩnh Nghiên ở ngoài cửa nghe được chính là tiếng nhạc phát ra từ trờ chơi của Mạnh Dật Hiên, còn tiếng đánh nhau kia được phát ra từ miệng cậu nhóc, do quá nhập vai.
Chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ nghiện chơi điện tử, thế mà đã dọa cô sợ gần chết, nhớ lại liền thấy thật buồn cười, lá gan của mình quá nhỏ!
"Bác trai chở em tới đây! Bảo em ở chơi vài ngày!"
"Vậy, bác Cả của em đâu? Sao lại không có ở nhà?"
"Mua Transformers cho em xong liền đi rồi!", Mạnh Dật Hiên hả hê nói.
Cha Mạnh vẫn nuông chiều con cháu, Mạnh Dật Hiên vừa bướng bỉnh lại nghịch ngợm, khiến mọi người trong nhà nhức hết cả đầu, chỉ có cha Mạnh là thích cậu bé, nhận định cháu mình là nhân tài tương lai, mai này tiền đồ nhất định rộng mở.
Cậu nhóc cũng biết cha Mạnh thương yêu mình, muốn mua đồ chơi gì mà ba mẹ cậu không cho liền gọi điện thoại cho bác, chưa bao giờ biết cái gì gọi là khách sáo. Đã thế cha Mạnh lúc nào cũng chiều cháu, mỗi lần đều không để cậu nhóc phải thất vọng.
"Dật Hiên à, mẹ chị về chưa? Em có đói không? Chị nấu cho em cái gì ăn nhé?"
"Ôi chao, phiền chết được, phiền chết được, con gái bọn chị lúc nào cũng thích cằn nhằn! Muốn làm gì thì làm cái đó đi, đừng ở đây cản trở em chơi game!". Đừng nghĩ Mạnh Dật Hiên còn nhỏ, nhưng tính khí của cậu nhóc lại không nhỏ chút nào. Mạnh Tĩnh Nghiên che màn hình khiến cậu không thể chơi điện tử được, chưa nói hai câu liền nổi giận. Đừng nói là chị họ, ngay cả mẹ cậu ở chỗ này cũng thế!
Bóp bóp gương mặt đáng ăn đòn mấy cái, trước khi cậu nhóc nổi giận lập tức bước ra khỏi phòng, mở tủ lạnh tìm ít trái cây, rửa sạch rồi bưng lên cho tiểu tổ tông. Trẻ con xuất khẩu cuồng ngôn, không thèm chấp nhặt với chúng làm gì.
Đến tối, dụng tâm lương khổ đón tiểu quỷ Mạnh Dật Hiên về đây của cha Mạnh mới phát huy tác dụng. Đầu tiên, ở trên bàn cơm, Mạnh Dật Hiên kiêng ăn, cái này không ăn cái kia cũng không ăn, mặc dù không phải đút cơm tận miệng nhưng tùy thời phải chăm sóc, hấp dẫn phần lớn ánh mắt của mẹ Mạnh. Chỉ nói với Thành Trạm Vũ ăn nhiều một chút đừng khách khí mà thôi sau đó liền không để ý tới nữa. Thành Trạm Vũ vốn đã không thoải mái, nên buổi tối xin nghỉ không tham gia vào tiết tự học, mà trong nhà không có một ai chú ý tới.
Đến giờ học bài, Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn học cùng Thành Trạm Vũ, cửa phòng đang đóng, không biết bên trong đang làm gì. Thân là người cha mượn cớ đưa hoa quả ra ra vào vào, vẫn không tốt bằng một mực ở trong phòng giám thị.
Có Mạnh Dật Hiên ở đây thì chẳng phải sẽ như ý hay sao!
Không cần phải nói, cậu nhóc cố thủ trong phòng Mạnh Tĩnh Nghiên không rời nửa bước. Trong nhà họ Mạnh, chỉ có ở đây mới có trò chơi điện tử, nếu đi ra ngoài, cậu nhóc không có gì để chơi! Không được! Kiên quyết không được!
Kết quả là, trước mặt Mạnh Tĩnh Nghiên và Thành Trạm Vũ đột nhiên mọc ra một cái bóng đèn, đèn này mặc dù không lớn, nhưng lại tỏa sáng lấp lánh, chẳng khác nào một vầng thái dương nho nhỏ cả.
Từ trước đến giờ Mạnh Dật Hiên tới nhà bác mình vẫn thường ở trong phòng chị họ, Thành Trạm Vũ vẫn luôn không thích điều này, vậy thì tốt thôi, để cho Dật Hiên ở đây lâu một chút!
Cha Mạnh vẫn thường nghe con gái diệu cằn nhằn rằng tướng ngủ của thằng nhóc kia không tốt tí nào, trong mơ không khéo còn bị giáng Hàng Long Thập Bát Chưởng vào mặt nữa đấy. Buổi tối Thành Trạm Vũ nghỉ ngơi không tốt, đã thế còn gặp phải bóng đèn bèn quyết định trở về nhà mình!
Một quyền tung ra lại đánh vào bịch bông, cha Mạnh đã tính sai khi lần này Thành Trạm Vũ có thể nhịn được việc mà người thường không thể nhịn. Cậu đã đặt tất cả tình cảm lên người Mạnh Tĩnh Nghiên, mười năm còn có thể chờ, sao có thể vì một Mạnh Dật Hiên mà lùi bước?
Hơn nữa Mạnh Dật Hiên cũng không khó trị, ở trước mặt cậu nếu dám ồn ào sẽ bị Thành Trạm Vũ mạnh mạnh mẽ mẽ trừng trị, dọn dẹp chế phục một lát đâu còn dám đùa bỡn nữa.
Thằng nhóc này từ nhỏ đã quen bắt nạt kẻ yếu, cậu nhóc có thể đùa nghịch mè nheo ở trước mặt người thân, nhưng người ngoài như Thành Trạm Vũ nào quan tâm đến điều này? Cũng bởi vì không băn khoăn nên xuống tay mới ác hơn. Thành Trạm Vũ ở trước mặt nhà họ Mạnh nhổ răng cọp, người nào đó dám ho he một chút thử xem? Lột da cậu nhóc còn là nhẹ đấy!
Tất nhiên, cậu ra tay cũng có chừng mực. Mạnh Dật Hiên dù có nghịch ngợm thế nào cũng là người nhà họ Mạnh. Để người khác phát hiện cậu thu thập Mạnh Dật Hiên nhất định cha Mạnh sẽ viện lý do này đuổi cổ cậu ra ngoài.
Chưa trở thành cha vợ, đã bắt đầu đấu trí đấu dũng, không biết người nào có thể tăng thêm một bậc?
Tuy đã giải thích rất nhiều lần, Thành Trạm Vũ không phải là bạn trai của mình, thế nhưng bốn mươi mấy nhân mạng trong lớp không có một ai tin cô cả. Tất cả mọi người đều gép cô và Thành Trạm Vũ thành một đôi, sở dĩ không thừa nhận là vì muốn che mắt giáo viên mà thôi.
Tục ngữ nói không sai, chân lý thường nằm trong tay thiểu số. Mà chân lý này, chỉ do một mình cô nắm giữ, có ép thế nào cũng không ai tin cả!
Ba tầng đều có nhà vệ sinh, nhưng Thành Trạm Vũ vì muốn gặp được Mạnh Tĩnh Nghiên, cho dù là đi ngang qua lớp cô liếc mắt một cái, từ trước tới nay vẫn luôn chạy lên lầu hai đi vệ sinh. Điều này đã trở thành bí mật ai ai cũng biết giữa học sinh khối mười một và khối mười hai.
Nhưng hôm nay có chút không giống, mỗi lần hết tiết Thành Trạm Vũ chạy đến nhà vệ sinh thì không nói, nhưng đang là thời gian lên lớp cũng phải chạy n chuyến. Bạn học trong lớp thấy thế liền quay sang trêu chọc Mạnh Tĩnh Nghiên có phải Thành Trạm Vũ sợ cô chạy trốn hay không mà cứ ngày nào chạy lên lầu hai mấy lần thế này?
Tưởng tượng của mọi người quả thật vô cùng phong phú, vừa mập mờ vừa hâm mộ tình cảm của bọn họ vô cùng. Nhưng tình huống thật sự hoàn toàn không hề đẹp như vậy.
Thành Trạm Vũ không thương tiếc thân thể của mình, cả một tuần không ăn gì, dùng bia sống qua ngày. Sau đó lại đến bệnh viện rửa ruột, sau khi rửa ruột 24 giờ chỉ được ăn những món thanh đạm. Có thể nói, dạ dày của cậu đã phải chịu trăm ngàn vết thương, khó có thể lại tiếp nhận thêm bất kỳ áp lực gì nữa.
Vào thời điểm như thế này, dạ dày cần chăm sóc cẩn thận, chỉ có ăn cháo, cùng chút thức ăn thanh đạm, lại không thể ăn quá nhiều. Thành Trạm Vũ thì sao chứ?
Ở nhà họ Mạnh, mẹ Mạnh chỉ sợ đứa nhỏ này ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, càng không ngừng gắp thức ăn, bới cơm, chỉ cần ăn ít hơn hai chén cơm, bà lại đứng ngồi không yên, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, không biết có phải Thành Trạm Vũ bị bệnh hay không? Hay là tại hôm nay bà làm cơm quá khó ăn?
Tình huống như thế từ trước đến giờ vẫn chưa từng xảy ra, vì muốn cổ vũ mẹ Mạnh mà mỗi ngày Thành Trạm Vũ ăn như hổ đói, vốn là người thích mặn không thích chay nên đũa lúc nào cũng không ngừng vươn tới mấy đĩa thịt cá, hơn một nửa thức ăn trên bàn nhà họ Mạnh đều chui vào cái bụng kia cả.
Cứ phá hoại thân thể của mình như thế, dạ dày của cậu có thể không tạo phản được sao?
Không ngừng bị tiêu chảy, mỗi ngày đều phải chạy đến nhà vệ sinh mười mấy chuyến, cuối cùng trong bụng rỗng tuếch, thật sự chẳng ra được cái gì. Có thể dùng một câu tương đối thô bỉ để hình dung thảm trạng đó chính là cúc hoa bị giày xéo thảm thương.
Cũng may bình thường người này vẫn lạnh lùng như kem cốc, không biết cười là gì, vẻ mặt dù bị đau đến méo xệch cũng không hề khiến các bạn học có suy nghĩ gì khác, chỉ âm thầm thêm mắm dặm muối vào mối quan hệ giữa Thành Trạm Vũ và Mạnh Tĩnh Nghiên. Nào là một ngày không gặp như cách ba thu, tiểu biệt thắng tân hôn, hai người bọn họ chỉ nửa tháng không gặp nhau mà hiện tại lại dính như sam! Giọng điệu chua đến mức khiến người khác phải nhe răng!.
Thành Trạm Vũ rốt cuộc không chịu nổi, buổi chiều liền gọi điện cho bác sĩ Mạc, mua thuốc tiêu chảy đưa đến trường học. Uống thuốc xong, nằm trên bàn học ngủ một giấc, cuối cùng đến giờ tự học buổi tối đã tốt hơn một chút. Đã thế bác sĩ Mạc lại cứ đeo bám không tha, cười nhạo người nào đó vì muốn lấy lòng mẹ vợ mà ngay cả mạng cũng không muốn.
Dĩ nhiên, chuyện này sau khi tan học Mạnh Tĩnh Nghiên mới biết. Cô chỉ cảm thấy hôm nay Thành Trạm Vũ có gì đó không đúng, cũng không biết cậu không thoải mái là bởi vì ăn uống quá độ tạo thành. Phải nói cô cũng thật vô tâm mới đúng, biết rõ Thành Trạm Vũ bị như vậy mà còn không chú ý. Lúc thấy mẹ Mạnh gắp thức ăn cho cậu, trừ ghen tỵ ra thì cái gì khác cũng không nhớ đến!
Đứng ở ngoài, vừa định móc chìa khóa ra mở cửa, liền nghe thấy bên trong vang lên âm thanh binh binh bang bang không dứt. Mạnh Tĩnh Nghiên cả kinh, có lẽ nào ăn trộm đang viếng thăm nhà mình chăng? Lập tức đi thang máy xuống dưới lầu tìm một bảo vệ đi cùng cô lên đó, lúc này mới dám dùng chìa khóa mở cửa ra.
Đã chết qua một lần, nên cô tiếc mạng của mình hơn bất cứ ai. Ai biết ông trời cho cô một cơ hội, lần khác lại sẽ cho cô cơ hội nữa hay không? Cơ hội như vậy quá mơ hồ rồi...!
Thận trọng đẩy cửa phòng ra, trong phòng khách chỉnh tề sạch sẽ, những đồ vật đáng tiền như TV, máy tính để bàn, hay món đồ sứ từ thời dân quốc mà cha Mạnh mua từ thị trường đồ cổ vẫn nguyên xi vị trí cũ không hề xê dịch mảy may.
Có điều......
Trong phòng của cô, lại truyền ra âm thanh huỵch huỵch hự hự như có người đang đánh nhau.
Hỏng bét! Phải chăng cha mẹ cô về nhà gặp phải ăn trộm đang trộm đồ nên giằng co ở trong đó? Những năm gần đây, cha cô xã giao không ít, không rời rượu thuốc lá, lại không rèn luyện, thân hình dần nặng nề có thể đối phó được đạo tặc hay sao chứ? Đồ không cần, người đừng để bị thương là được!
Liên quan tới người nhà, Mạnh Tĩnh Nghiên mất hết bình tĩnh. Vừa nghĩ tới khả năng này, liền không để ý quan sát tình huống, lập tức kéo bảo vệ vọt tới trước phòng đẩy cửa ra ——
Âm thanh hỗn độn chợt dừng lại, trên màn hình TV hiện lên hai từ đơn tiếng Anh ‘game over’. Ăn trộm gì chứ, đánh nhau cũng không, trong phòng chỉ có một người nhỏ bé, số tuổi cũng không lớn, còn là một người quen.
Chính là hỗn thế ma vương nhà lão Mạnh, Mạnh Dật Hiên!
Náo loạn nửa ngày, hóa ra lại là sợ bóng sợ gió. Khách khí lấy một bao thuốc của cha Mạnh trong ngăn kéo đưa cho người bảo vệ, rồi tiễn người đi.
Vị bảo vệ này cũng là một người mới tới, chưa từng gặp qua trường hợp lớn nào, thấy Mạnh Tĩnh Nghiên tìm mình nói trong nhà có thể có trộm nhờ giúp đỡ, trong lòng cũng hơi sợ hãi. Nhưng nếu không theo Mạnh Tĩnh Nghiên lên lầu, thì ngày mai công việc kia chắc chắn không giữ nổi. Chỉ thầm kỳ vọng ăn trộm nhìn thấy mình cầm gậy cảnh sát liền biết sợ mà chạy mất.
Hiện tại chuyện đã giải trừ, sắc mặt rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, cầm bao thuốc mà Mạnh Tĩnh Nghiên đưa đi vào nhà vệ sinh bên trong chung cư hút một điếu để giải tỏa áp lực. Đúng là hù chết người mà!
"Dật Hiên, sao em lại tới đây?". Tiễn bảo vệ đi, Mạnh Tĩnh Nghiên đóng cửa lại, sau đó mới đi đến hỏi em họ mình.
"Hừ, đều tại chị cả! Em chuẩn bị qua cửa rồi chị lại đột nhiên xuất hiện làm người ta hết hồn, mới game over đấy!"
Tài nghệ chơi điện tử của Mạnh Dật Hiên thế nào cũng qua được ải thứ ba của Super Mario chẳng khác nào với Mạnh Tĩnh Nghiên, cái gì mà sắp qua cửa chứ, vậy mà cũng dám khoác lác, dám đổ lỗi cho cô mới gan chứ. Kể cả Mạnh Tĩnh Nghiên có xuất hiện hay không thì chung quy cậu nhóc cũng bị game over.
Âm thanh binh binh bang bang mà Mạnh Tĩnh Nghiên ở ngoài cửa nghe được chính là tiếng nhạc phát ra từ trờ chơi của Mạnh Dật Hiên, còn tiếng đánh nhau kia được phát ra từ miệng cậu nhóc, do quá nhập vai.
Chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ nghiện chơi điện tử, thế mà đã dọa cô sợ gần chết, nhớ lại liền thấy thật buồn cười, lá gan của mình quá nhỏ!
"Bác trai chở em tới đây! Bảo em ở chơi vài ngày!"
"Vậy, bác Cả của em đâu? Sao lại không có ở nhà?"
"Mua Transformers cho em xong liền đi rồi!", Mạnh Dật Hiên hả hê nói.
Cha Mạnh vẫn nuông chiều con cháu, Mạnh Dật Hiên vừa bướng bỉnh lại nghịch ngợm, khiến mọi người trong nhà nhức hết cả đầu, chỉ có cha Mạnh là thích cậu bé, nhận định cháu mình là nhân tài tương lai, mai này tiền đồ nhất định rộng mở.
Cậu nhóc cũng biết cha Mạnh thương yêu mình, muốn mua đồ chơi gì mà ba mẹ cậu không cho liền gọi điện thoại cho bác, chưa bao giờ biết cái gì gọi là khách sáo. Đã thế cha Mạnh lúc nào cũng chiều cháu, mỗi lần đều không để cậu nhóc phải thất vọng.
"Dật Hiên à, mẹ chị về chưa? Em có đói không? Chị nấu cho em cái gì ăn nhé?"
"Ôi chao, phiền chết được, phiền chết được, con gái bọn chị lúc nào cũng thích cằn nhằn! Muốn làm gì thì làm cái đó đi, đừng ở đây cản trở em chơi game!". Đừng nghĩ Mạnh Dật Hiên còn nhỏ, nhưng tính khí của cậu nhóc lại không nhỏ chút nào. Mạnh Tĩnh Nghiên che màn hình khiến cậu không thể chơi điện tử được, chưa nói hai câu liền nổi giận. Đừng nói là chị họ, ngay cả mẹ cậu ở chỗ này cũng thế!
Bóp bóp gương mặt đáng ăn đòn mấy cái, trước khi cậu nhóc nổi giận lập tức bước ra khỏi phòng, mở tủ lạnh tìm ít trái cây, rửa sạch rồi bưng lên cho tiểu tổ tông. Trẻ con xuất khẩu cuồng ngôn, không thèm chấp nhặt với chúng làm gì.
Đến tối, dụng tâm lương khổ đón tiểu quỷ Mạnh Dật Hiên về đây của cha Mạnh mới phát huy tác dụng. Đầu tiên, ở trên bàn cơm, Mạnh Dật Hiên kiêng ăn, cái này không ăn cái kia cũng không ăn, mặc dù không phải đút cơm tận miệng nhưng tùy thời phải chăm sóc, hấp dẫn phần lớn ánh mắt của mẹ Mạnh. Chỉ nói với Thành Trạm Vũ ăn nhiều một chút đừng khách khí mà thôi sau đó liền không để ý tới nữa. Thành Trạm Vũ vốn đã không thoải mái, nên buổi tối xin nghỉ không tham gia vào tiết tự học, mà trong nhà không có một ai chú ý tới.
Đến giờ học bài, Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn học cùng Thành Trạm Vũ, cửa phòng đang đóng, không biết bên trong đang làm gì. Thân là người cha mượn cớ đưa hoa quả ra ra vào vào, vẫn không tốt bằng một mực ở trong phòng giám thị.
Có Mạnh Dật Hiên ở đây thì chẳng phải sẽ như ý hay sao!
Không cần phải nói, cậu nhóc cố thủ trong phòng Mạnh Tĩnh Nghiên không rời nửa bước. Trong nhà họ Mạnh, chỉ có ở đây mới có trò chơi điện tử, nếu đi ra ngoài, cậu nhóc không có gì để chơi! Không được! Kiên quyết không được!
Kết quả là, trước mặt Mạnh Tĩnh Nghiên và Thành Trạm Vũ đột nhiên mọc ra một cái bóng đèn, đèn này mặc dù không lớn, nhưng lại tỏa sáng lấp lánh, chẳng khác nào một vầng thái dương nho nhỏ cả.
Từ trước đến giờ Mạnh Dật Hiên tới nhà bác mình vẫn thường ở trong phòng chị họ, Thành Trạm Vũ vẫn luôn không thích điều này, vậy thì tốt thôi, để cho Dật Hiên ở đây lâu một chút!
Cha Mạnh vẫn thường nghe con gái diệu cằn nhằn rằng tướng ngủ của thằng nhóc kia không tốt tí nào, trong mơ không khéo còn bị giáng Hàng Long Thập Bát Chưởng vào mặt nữa đấy. Buổi tối Thành Trạm Vũ nghỉ ngơi không tốt, đã thế còn gặp phải bóng đèn bèn quyết định trở về nhà mình!
Một quyền tung ra lại đánh vào bịch bông, cha Mạnh đã tính sai khi lần này Thành Trạm Vũ có thể nhịn được việc mà người thường không thể nhịn. Cậu đã đặt tất cả tình cảm lên người Mạnh Tĩnh Nghiên, mười năm còn có thể chờ, sao có thể vì một Mạnh Dật Hiên mà lùi bước?
Hơn nữa Mạnh Dật Hiên cũng không khó trị, ở trước mặt cậu nếu dám ồn ào sẽ bị Thành Trạm Vũ mạnh mạnh mẽ mẽ trừng trị, dọn dẹp chế phục một lát đâu còn dám đùa bỡn nữa.
Thằng nhóc này từ nhỏ đã quen bắt nạt kẻ yếu, cậu nhóc có thể đùa nghịch mè nheo ở trước mặt người thân, nhưng người ngoài như Thành Trạm Vũ nào quan tâm đến điều này? Cũng bởi vì không băn khoăn nên xuống tay mới ác hơn. Thành Trạm Vũ ở trước mặt nhà họ Mạnh nhổ răng cọp, người nào đó dám ho he một chút thử xem? Lột da cậu nhóc còn là nhẹ đấy!
Tất nhiên, cậu ra tay cũng có chừng mực. Mạnh Dật Hiên dù có nghịch ngợm thế nào cũng là người nhà họ Mạnh. Để người khác phát hiện cậu thu thập Mạnh Dật Hiên nhất định cha Mạnh sẽ viện lý do này đuổi cổ cậu ra ngoài.
Chưa trở thành cha vợ, đã bắt đầu đấu trí đấu dũng, không biết người nào có thể tăng thêm một bậc?