Khi dì nhỏ Lý Vân Khinh thất bại quay về, nhà họ Lý lại càng thêm buồn thảm. Con trai con dâu, con gái con rể, cháu trai cháu gái cả nội cả ngoại đều thay nhau ra trận, ròng rã cả một tháng trời mà bà ngoại Mạnh vẫn không gật đầu, không đồng ý làm giải phẫu.
Bác sĩ nói, cái u kia càng phẫu thuật sớm càng tốt. Hiện tại thừa dịp u vẫn còn nhỏ tỷ lệ thành công phải hơn 90%. Nhưng nếu cứ kéo dài tới khi bệnh tình nghiêm trọng, hoặc là dưới tình huống tư tưởng của bà cụ chịu áp lực quá lớn mà thực hiện giải phẫu thì mức độ nguy hiểm cực cao.
Bác sĩ người ta đã nói như vậy, người một nhà có thể không buồn sao? Tiền tài có nhiều hơn nữa thì có ích gì, sao có thể quý bằng sức khỏe của người nhà. Nhưng bà ngoại Mạnh cứ khăng khăng không đồng ý mổ, chẳng lẽ bọn họ lại có thể trói gô người đem vào phòng giải phẫu hay sao?
Nhà họ Mạnh và nhà họ Lý gia đều là những người lương thiện nên tất nhiên không thể nào làm chuyện này. Tuy nhiên lại có một người có thể làm được —— Thành Trạm Vũ.
Sau khi có được sự chấp thuận của cả nhà, thế là vào ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, bà ngoại Mạnh đang ngủ trưa thì bác sĩ Mạc “tới thăm”. Trước lúc ngủ bà đã uống một cốc nước lọc bên trong chứa thuốc ngủ, khi bác sĩ Mạc tới cũng không gõ cửa, mà ở bên ngoài gọi điện thoại, cậu của Mạnh Tĩnh Nghiên lập tức ra mở cửa đón người.
Trong ứng ngoài hợp, không hề ảnh hưởng tí nào tới bà cụ, mấy người cũng phối hợp, thành công đưa bà vào trong xe, chạy thẳng tới chỗ khám bệnh.
Không một bệnh viện hay bác sĩ nào không để ý đến bệnh nhân mà tự mình tiến hành giải phẫu, nhưng bác sĩ Mạc nào giống người thường, tuy không có bằng cấp, nhưng tay nghề của ông rất giỏi, xuất thân cực cao. Mỗi lần thuộc hạ dưới trướng cha Thành Trạm Vũ đánh nhau bị thương, không thể đến bệnh viện đều tìm đến bác sĩ Mạc nhờ chữa trị.
Tuy nhiên trong ca mổ này bác sĩ Mạc không cầm dao mổ chính. Ông là bác sĩ khoa ngoại, mặc dù bệnh tình của bà cụ cũng hiểu biết sơ sơ nhưng so với bác khoa nội không thể nào chuyên nghiệp bằng. Phòng khám bệnh tư nhân này do một người bạn tốt của ông mở, thiết bị tối tân, kinh nghiệm phong phú, tỷ lệ thành công có thể đạt tới mười phần mười.
Các cô chú bác trong nhà không biết phải cảm ơn Thành Trạm Vũ thế nào, đứa nhỏ này, mỗi lần cùng Nghiên Nghiên về nhà đều mang theo rất nhiều quà tặng, nhưng tính tình lại trầm mặc, không thích nói chuyện, từ đó mọi người cũng không để ý đến, tuy chưa nói không được, nhưng cũng chưa hẳn nói tốt.
Lần này, cậu lại giúp gia đình họ một việc lớn như vậy, nhất mấy người nhà họ Lý ai nấy đều tiền đồ rộng mở, cũng không hề thiếu tiền, cho nên chỉ muốn hiếu thuận với mẹ, làm sao cho bà có thể hưởng phúc nhiều thêm mấy năm. Nếu không có Thành Trạm Vũ, không biết bà cụ cố chấp đến lúc nào mới đồng ý làm giải phẫu, đợi đến khi bệnh tình trở nên nặng thêm thì cho dù có chữa trị cũng đã muộn.
Vì thế, ngay cả cha Mạnh xưa nay không thích Thành Trạm Vũ khi nhìn cậu mặt cũng tươi roi rói. Mẹ Mạnh vốn đã có ấn tượng tốt với Thành Trạm Vũ hiện tại càng thích cậu nhóc này hơn. Công việc đã bận rộn còn phải chăm sóc bà ngoại Mạnh nhưng vẫn cố nhín chút thời gian đi mua cho Thành Trạm Vũ hai bộ quần áo.
Hiện tại trong nhà tuy địa vị của Thành Trạm Vũ cao hơn, nhưng lần này Mạnh Tĩnh Nghiên không hề ghen tỵ, chỉ cần bà ngoại thể sống thêm vài năm thì cho dù cậu được cưng chiều hơn một chút cũng chẳng sao.
Sau khi ca mổ kết thúc, bà ngoại Mạnh được hai cô y tá đẩy ra, thuốc gây mê vẫn chưa hết tác dụng nên bà vẫn nhắm chặt mắt, hô hấp đều đặn, thần thái rất an tường.
"Bác sĩ, ca mổ của mẹ tôi thế nào?"
"Yên tâm, ca mổ rất thành công, có điều bà đã lớn tuổi nên quá trình hồi phục không nhanh bằng những người trẻ, sau khi xuất viện phải nhiều chú ý điều dưỡng thân thể, định kỳ đến bệnh viện kiểm tra là được."
Nghe bác sĩ nói như vậy, trái tim đang treo lên vì lo lắng của mọi người rốt cuộc cũng buông xuống. Cha Mạnh vội đưa cho bác sĩ một phong lì xì năm vạn nhưng người kia kiên quyết không chịu nhận có lẽ vì ngại mặt mũi Mạc Băng, mãi sau Thành Trạm Vũ phải nói vào mấy câu, lúc này mới dám nhận.
Thuốc dây mê hết tác dụng, bà ngoại Mạnh vẫn cảm thấy trên người không có hơi sức. Sau khi tỉnh lại, thấy khung cảnh xung quanh không phải là nhà mình, muốn ngồi lại không ngồi nổi, không khỏi thất kinh.
Dì nhỏ ra bên ngoài đun nước, trở lại nhìn thấy mẹ mình giãy giụa trên giường, thiếu chút nữa thì rơi xuống đất, liền vội vàng chạy tới, để bà nằm im, xong đâu đấy mới chỉnh giường bệnh cao lên, cho bà ngồi dậy.
Mặc dù là bệnh viện tư, nhưng những thiết bị hay chất lượng phục vụ ở nơi này còn cao cấp hơn so bệnh viện công nhiều, vừa sạch sẽ, thoáng mát, trong không khí cũng không có mùi là lạ. Nhìn giường bệnh hiện đại liền thoải mái, mặc dù chi phí hơi đắt, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy đáng giá. Bà cụ có thể khỏe mạnh hồi phục là tốt rồi, cũng coi như đây là lòng hiếu thảo của bọn họ.
Mọi người đều phải đi làm, không nhàn rỗi, hơn thế nữa không thể lúc nào cũng tụ họp trong phòng bệnh, cho nên liền phân công hàng ngày, thay phiên nhau tới phục vụ. Hôm nay dì nhỏ ở lại trông bà, Nữu Nữu đưa đến nhà họ Mạnh, để Mạnh Tĩnh Nghiên trông coi. Dù sao thứ bảy, chủ nhật, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng được nghỉ.
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi, cảm giác như thế nào?".
"Mẹ đang ở đâu vậy?".
"Ở bệnh viện. Mẹ, hôm nay ở nhà đột nhiên mẹ lại bị ngất, gọi mãi cũng không tỉnh, làm bọn con sợ chết khiếp!". Dì nhỏ vội bóp méo sự thật, không đợi bà cụ phàn nàn lập tức lớn tiếng doạ người. Hôm nay Lý Vân Khinh nhờ người dạy thay, ở lại trông bà ngoại Mạnh nguyên nhân lớn nhất chính là mọi người đều bảo dì nhỏ mồm miệng lanh lợi, mới có thể thuyết phục được bà cụ.
Nếu như khai ra sự thật, rằng mấy đứa con của mình phối hợp với người ngoài hãm hại bà, vừa cho uống thuốc ngủ, lại vừa gạt bà làm giải phẫu, đừng nói bà cụ bình thường vẫn bướng bỉnh sẽ tức giận đùng đùng, tuy về sau sẽ tha thứ cho bọn họ nhưng nói thế nào trong lòng cũng sẽ thấy vướng mắc. Nhất là đối với người khởi xướng Thành Trạm Vũ, cậu nhóc kia tốt vô cùng, lại rất để tâm đến Nghiên Nghiên nhà bọn họ, trải qua sự kiện lần này, mọi người trong nhà đều mở lòng ra với cậu, cũng không thể bởi vì chuyện này mà lưu lại ấn tượng xấu trong lòng bà cụ được.
Bà ngoại Mạnh vốn cảm thấy mắc phải u là bệnh cực kỳ nghiêm trọng, hôn mê là chuyện nhỏ, đột nhiên phát bệnh cũng là lẽ thường. Lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của con gái nên hoàn toàn không hoài nghi chút nào.
Chỉ kéo tay con gái út, cảm khái nói: "Haiz, Vân Khinh à, đời này mẹ đã như vậy rồi, thân thể này cũng không biết còn có thể sống thêm được mấy ngày. Người mà mẹ không yên tâm nhất chính là con, nếu đừng cãi nhau với Tiểu Vạn mãi thế? Lúc mẹ còn sống con có thể về nhà mẹ đẻ, nhưng nếu mẹ không có ở đây, con có thể đi đâu được? Tìm anh chị của con sao? Nghe mẹ, đừng náo loạn nữa, vợ chồng son yêu thương nhau sống qua ngày, các con còn có Nữu Nữu nữa, phải suy nghĩ cho đứa bé một chút!".
Đến lúc này rồi mà mẹ vẫn còn băn khoăn về mình, chóp mũi dì nhỏ chợt cay cay, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay bà, đáp: "Phi phi phi, mẹ đừng ăn nói lung tung, gì mà không biết có thể sống được mấy ngày, thân thể mẹ tốt lắm, có thể sống đến 100 tuổi, để bọn con còn hiếu kính nữa chứ. Mà không phải mẹ còn muốn nhìn Nghiên Nghiên kết hôn, sinh con đó sao?"
Bà ngoại Mạnh bèn thở dài một tiếng: "Aiz, không thấy được, không thấy được rồi......"
"Mẹ yên tâm đi, khối u kia đã được cắt bỏ, chỉ cần ở bệnh viện quan sát vài ngày là có thể về nhà. Bác sĩ nói thân thể mẹ khỏe mạnh lắm, đừng tự mình hù dọa mình, được không?"
"Cái gì? Đã cắt bỏ u rồi hả?"
"Đúng vậy, lúc mẹ hôn mê, bác sĩ đã nói nếu không nhanh chóng phẫu thuật, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không đồng ý, chẳng lẽ để cho anh chị em chúng con trơ mắt nhìn mẹ...". Dì nhỏ hàm hồ nuốt mấy lời không tốt trở về, rồi nói tiếp:"Rất may là ca mổ vô cùng thành công, mẹ, mẹ hù chết mấy anh em chúng con rồi......"
Nói xong, nước mắt liền chảy xuống má.
Không phải là giả, quả thật dì nhỏ rất lo lắng cho bà ngoại Mạnh. Chỉ cần nghĩ đến việc bà không còn ở đây, bọn họ không còn mẹ nữa thì nước mắt liền tự nhiên liền rơi xuống.
"Thôi được rồi, đang tốt mà, khóc cái gì chứ. Không phải bác sĩ nói mấy ngày nữa là có thể xuất viện sao? Không sao đâu, không có việc gì a, đừng khóc nữa!". Đã vài chục năm chưa từng thấy con gái rơi lệ, ngay cả gây gổ với chồng bỏ về nhà mẹ đẻ cũng không thấy con bé khóc qua. Hiện tại lại khóc nấc lên như vậy, bà ngoại Mạnh không khỏi có chút hoảng hốt.
Thuốc tê dần dần hết hiệu lực, trên người đã có chút hơi sức rồi, bà ngoại Mạnh liền đưa tay vỗ vỗ vào lưng Lý Vân Khinh giống hệt như khi còn bé.
"Mẹ, mẹ làm con sợ muốn chết, làm con sợ muốn chết!"
"Không sao, không sao, không cần sợ không cần sợ."
Bị con gái cáo trạng, bà ngoại Mạnh không còn đường lui, lại chẳng nghi ngờ gì, lời nói dối này quả thật có ý tốt.
Trước đó bà sợ làm phẫu thuật, hiện tại cũng đã mổ xong, sợ còn có tác dụng sao? Lại thành công cắt bỏ khối u, bà sao có thể mất hứng được? Chẳng lẽ lại bắt bác sĩ mổ lại rồi đặt khối u vào nguyên vị trí cũ?
Chỉ có tiếp nhận thực tế, cũng rất nghe lời bác sĩ, nên uống thuốc liền uống thuốc, nên điều dưỡng thân thể liền điều dưỡng thân thể. Lại sống thêm vài năm, nhìn lũ trẻ lớn lên, bà cũng an tâm hơn.
Qua một đêm được dì nhỏ khai sáng, ngày hôm sau khi mẹ Mạnh đến trông thì tâm tính của bà cụ đã khôi phục bình thường. Không hỏi đến chuyện giải phẫu tiếng nào, an tâm hưởng thụ phục vụ của con cái. Nhưng cho dù điều kiện của bệnh viện có tốt thế nào đi nữa, ở lâu cũng sẽ thấy không thoải mái, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về nhà.
Lý do ổn thỏa, để cho bà ở bệnh viện quan sát một vòng. Sau đó lại nghe được bác sĩ Lý cam đoan, vỗ ngực nói thân thể của bà đã hoàn toàn bình phục, lập tức có thể trở về nhà, trên dưới nhà họ Lý ai nấy cũng đều vui mừng khôn xiết.
Cả đại gia đình, hào hứng bừng bừng trở lại chung cư của bà ngoại Mạnh, có rất nhiều hàng xóm cũ biết tin bà cụ bị bệnh phải đi bệnh viện chữa trị, nhìn thấy bà trở lại, đều ân cần hỏi thăm thân thể như thế nào, có khỏe hay không. Sau khi nghe được tin tốt lành, ai nấy cũng đều hâm mộ nói bà là một người có phúc, con cái vô cùng hiếu thuận.
Bà cụ nghe thấy thế cười không khép miệng, một là được về nhà, trở về hoàn cảnh quen thuộc, một nữa là vì tâm ý của các con các cháu khiến cho lòng bà còn ngọt hơn cả ăn mật. Lúc nhỏ từng đứa từng đứa một đều không nghe lời hại bà lo lắng không thôi hiện tại cũng đều thành tài, thành người cả rồi!
Đêm đó, các thành viên nữ trong nhà làm một bữa tiệc tối thịnh soạn, người một nhà náo nhiệt vui vẻ không thôi.
Sau đợt này, cha Mạnh liền chở bà ngoại Mạnh đến bệnh viện công tỉ mỉ kiểm tra lại một lần, xác định không để lại di chứng gì mới thông báo cho cả nhà, lúc này mọi người mới hoàn toàn an tâm.
Cảm động Thành Trạm Vũ tốt bụng là một chuyện, dù sao tính mệnh con người quan trọng không phải chuyện đùa. Mấy lần làm kiểm tra về sau đương nhiên là gạt Thành Trạm Vũ, sợ cậu lạnh tâm, cho rằng người nhà họ Mạnh không tin tưởng mình.
Hòa trong không khí vui sướng đó, sự kiện bà ngoại Mạnh ngã bệnh hoàn toàn chấm dứt.
Bác sĩ nói, cái u kia càng phẫu thuật sớm càng tốt. Hiện tại thừa dịp u vẫn còn nhỏ tỷ lệ thành công phải hơn 90%. Nhưng nếu cứ kéo dài tới khi bệnh tình nghiêm trọng, hoặc là dưới tình huống tư tưởng của bà cụ chịu áp lực quá lớn mà thực hiện giải phẫu thì mức độ nguy hiểm cực cao.
Bác sĩ người ta đã nói như vậy, người một nhà có thể không buồn sao? Tiền tài có nhiều hơn nữa thì có ích gì, sao có thể quý bằng sức khỏe của người nhà. Nhưng bà ngoại Mạnh cứ khăng khăng không đồng ý mổ, chẳng lẽ bọn họ lại có thể trói gô người đem vào phòng giải phẫu hay sao?
Nhà họ Mạnh và nhà họ Lý gia đều là những người lương thiện nên tất nhiên không thể nào làm chuyện này. Tuy nhiên lại có một người có thể làm được —— Thành Trạm Vũ.
Sau khi có được sự chấp thuận của cả nhà, thế là vào ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, bà ngoại Mạnh đang ngủ trưa thì bác sĩ Mạc “tới thăm”. Trước lúc ngủ bà đã uống một cốc nước lọc bên trong chứa thuốc ngủ, khi bác sĩ Mạc tới cũng không gõ cửa, mà ở bên ngoài gọi điện thoại, cậu của Mạnh Tĩnh Nghiên lập tức ra mở cửa đón người.
Trong ứng ngoài hợp, không hề ảnh hưởng tí nào tới bà cụ, mấy người cũng phối hợp, thành công đưa bà vào trong xe, chạy thẳng tới chỗ khám bệnh.
Không một bệnh viện hay bác sĩ nào không để ý đến bệnh nhân mà tự mình tiến hành giải phẫu, nhưng bác sĩ Mạc nào giống người thường, tuy không có bằng cấp, nhưng tay nghề của ông rất giỏi, xuất thân cực cao. Mỗi lần thuộc hạ dưới trướng cha Thành Trạm Vũ đánh nhau bị thương, không thể đến bệnh viện đều tìm đến bác sĩ Mạc nhờ chữa trị.
Tuy nhiên trong ca mổ này bác sĩ Mạc không cầm dao mổ chính. Ông là bác sĩ khoa ngoại, mặc dù bệnh tình của bà cụ cũng hiểu biết sơ sơ nhưng so với bác khoa nội không thể nào chuyên nghiệp bằng. Phòng khám bệnh tư nhân này do một người bạn tốt của ông mở, thiết bị tối tân, kinh nghiệm phong phú, tỷ lệ thành công có thể đạt tới mười phần mười.
Các cô chú bác trong nhà không biết phải cảm ơn Thành Trạm Vũ thế nào, đứa nhỏ này, mỗi lần cùng Nghiên Nghiên về nhà đều mang theo rất nhiều quà tặng, nhưng tính tình lại trầm mặc, không thích nói chuyện, từ đó mọi người cũng không để ý đến, tuy chưa nói không được, nhưng cũng chưa hẳn nói tốt.
Lần này, cậu lại giúp gia đình họ một việc lớn như vậy, nhất mấy người nhà họ Lý ai nấy đều tiền đồ rộng mở, cũng không hề thiếu tiền, cho nên chỉ muốn hiếu thuận với mẹ, làm sao cho bà có thể hưởng phúc nhiều thêm mấy năm. Nếu không có Thành Trạm Vũ, không biết bà cụ cố chấp đến lúc nào mới đồng ý làm giải phẫu, đợi đến khi bệnh tình trở nên nặng thêm thì cho dù có chữa trị cũng đã muộn.
Vì thế, ngay cả cha Mạnh xưa nay không thích Thành Trạm Vũ khi nhìn cậu mặt cũng tươi roi rói. Mẹ Mạnh vốn đã có ấn tượng tốt với Thành Trạm Vũ hiện tại càng thích cậu nhóc này hơn. Công việc đã bận rộn còn phải chăm sóc bà ngoại Mạnh nhưng vẫn cố nhín chút thời gian đi mua cho Thành Trạm Vũ hai bộ quần áo.
Hiện tại trong nhà tuy địa vị của Thành Trạm Vũ cao hơn, nhưng lần này Mạnh Tĩnh Nghiên không hề ghen tỵ, chỉ cần bà ngoại thể sống thêm vài năm thì cho dù cậu được cưng chiều hơn một chút cũng chẳng sao.
Sau khi ca mổ kết thúc, bà ngoại Mạnh được hai cô y tá đẩy ra, thuốc gây mê vẫn chưa hết tác dụng nên bà vẫn nhắm chặt mắt, hô hấp đều đặn, thần thái rất an tường.
"Bác sĩ, ca mổ của mẹ tôi thế nào?"
"Yên tâm, ca mổ rất thành công, có điều bà đã lớn tuổi nên quá trình hồi phục không nhanh bằng những người trẻ, sau khi xuất viện phải nhiều chú ý điều dưỡng thân thể, định kỳ đến bệnh viện kiểm tra là được."
Nghe bác sĩ nói như vậy, trái tim đang treo lên vì lo lắng của mọi người rốt cuộc cũng buông xuống. Cha Mạnh vội đưa cho bác sĩ một phong lì xì năm vạn nhưng người kia kiên quyết không chịu nhận có lẽ vì ngại mặt mũi Mạc Băng, mãi sau Thành Trạm Vũ phải nói vào mấy câu, lúc này mới dám nhận.
Thuốc dây mê hết tác dụng, bà ngoại Mạnh vẫn cảm thấy trên người không có hơi sức. Sau khi tỉnh lại, thấy khung cảnh xung quanh không phải là nhà mình, muốn ngồi lại không ngồi nổi, không khỏi thất kinh.
Dì nhỏ ra bên ngoài đun nước, trở lại nhìn thấy mẹ mình giãy giụa trên giường, thiếu chút nữa thì rơi xuống đất, liền vội vàng chạy tới, để bà nằm im, xong đâu đấy mới chỉnh giường bệnh cao lên, cho bà ngồi dậy.
Mặc dù là bệnh viện tư, nhưng những thiết bị hay chất lượng phục vụ ở nơi này còn cao cấp hơn so bệnh viện công nhiều, vừa sạch sẽ, thoáng mát, trong không khí cũng không có mùi là lạ. Nhìn giường bệnh hiện đại liền thoải mái, mặc dù chi phí hơi đắt, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy đáng giá. Bà cụ có thể khỏe mạnh hồi phục là tốt rồi, cũng coi như đây là lòng hiếu thảo của bọn họ.
Mọi người đều phải đi làm, không nhàn rỗi, hơn thế nữa không thể lúc nào cũng tụ họp trong phòng bệnh, cho nên liền phân công hàng ngày, thay phiên nhau tới phục vụ. Hôm nay dì nhỏ ở lại trông bà, Nữu Nữu đưa đến nhà họ Mạnh, để Mạnh Tĩnh Nghiên trông coi. Dù sao thứ bảy, chủ nhật, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng được nghỉ.
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi, cảm giác như thế nào?".
"Mẹ đang ở đâu vậy?".
"Ở bệnh viện. Mẹ, hôm nay ở nhà đột nhiên mẹ lại bị ngất, gọi mãi cũng không tỉnh, làm bọn con sợ chết khiếp!". Dì nhỏ vội bóp méo sự thật, không đợi bà cụ phàn nàn lập tức lớn tiếng doạ người. Hôm nay Lý Vân Khinh nhờ người dạy thay, ở lại trông bà ngoại Mạnh nguyên nhân lớn nhất chính là mọi người đều bảo dì nhỏ mồm miệng lanh lợi, mới có thể thuyết phục được bà cụ.
Nếu như khai ra sự thật, rằng mấy đứa con của mình phối hợp với người ngoài hãm hại bà, vừa cho uống thuốc ngủ, lại vừa gạt bà làm giải phẫu, đừng nói bà cụ bình thường vẫn bướng bỉnh sẽ tức giận đùng đùng, tuy về sau sẽ tha thứ cho bọn họ nhưng nói thế nào trong lòng cũng sẽ thấy vướng mắc. Nhất là đối với người khởi xướng Thành Trạm Vũ, cậu nhóc kia tốt vô cùng, lại rất để tâm đến Nghiên Nghiên nhà bọn họ, trải qua sự kiện lần này, mọi người trong nhà đều mở lòng ra với cậu, cũng không thể bởi vì chuyện này mà lưu lại ấn tượng xấu trong lòng bà cụ được.
Bà ngoại Mạnh vốn cảm thấy mắc phải u là bệnh cực kỳ nghiêm trọng, hôn mê là chuyện nhỏ, đột nhiên phát bệnh cũng là lẽ thường. Lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của con gái nên hoàn toàn không hoài nghi chút nào.
Chỉ kéo tay con gái út, cảm khái nói: "Haiz, Vân Khinh à, đời này mẹ đã như vậy rồi, thân thể này cũng không biết còn có thể sống thêm được mấy ngày. Người mà mẹ không yên tâm nhất chính là con, nếu đừng cãi nhau với Tiểu Vạn mãi thế? Lúc mẹ còn sống con có thể về nhà mẹ đẻ, nhưng nếu mẹ không có ở đây, con có thể đi đâu được? Tìm anh chị của con sao? Nghe mẹ, đừng náo loạn nữa, vợ chồng son yêu thương nhau sống qua ngày, các con còn có Nữu Nữu nữa, phải suy nghĩ cho đứa bé một chút!".
Đến lúc này rồi mà mẹ vẫn còn băn khoăn về mình, chóp mũi dì nhỏ chợt cay cay, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay bà, đáp: "Phi phi phi, mẹ đừng ăn nói lung tung, gì mà không biết có thể sống được mấy ngày, thân thể mẹ tốt lắm, có thể sống đến 100 tuổi, để bọn con còn hiếu kính nữa chứ. Mà không phải mẹ còn muốn nhìn Nghiên Nghiên kết hôn, sinh con đó sao?"
Bà ngoại Mạnh bèn thở dài một tiếng: "Aiz, không thấy được, không thấy được rồi......"
"Mẹ yên tâm đi, khối u kia đã được cắt bỏ, chỉ cần ở bệnh viện quan sát vài ngày là có thể về nhà. Bác sĩ nói thân thể mẹ khỏe mạnh lắm, đừng tự mình hù dọa mình, được không?"
"Cái gì? Đã cắt bỏ u rồi hả?"
"Đúng vậy, lúc mẹ hôn mê, bác sĩ đã nói nếu không nhanh chóng phẫu thuật, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không đồng ý, chẳng lẽ để cho anh chị em chúng con trơ mắt nhìn mẹ...". Dì nhỏ hàm hồ nuốt mấy lời không tốt trở về, rồi nói tiếp:"Rất may là ca mổ vô cùng thành công, mẹ, mẹ hù chết mấy anh em chúng con rồi......"
Nói xong, nước mắt liền chảy xuống má.
Không phải là giả, quả thật dì nhỏ rất lo lắng cho bà ngoại Mạnh. Chỉ cần nghĩ đến việc bà không còn ở đây, bọn họ không còn mẹ nữa thì nước mắt liền tự nhiên liền rơi xuống.
"Thôi được rồi, đang tốt mà, khóc cái gì chứ. Không phải bác sĩ nói mấy ngày nữa là có thể xuất viện sao? Không sao đâu, không có việc gì a, đừng khóc nữa!". Đã vài chục năm chưa từng thấy con gái rơi lệ, ngay cả gây gổ với chồng bỏ về nhà mẹ đẻ cũng không thấy con bé khóc qua. Hiện tại lại khóc nấc lên như vậy, bà ngoại Mạnh không khỏi có chút hoảng hốt.
Thuốc tê dần dần hết hiệu lực, trên người đã có chút hơi sức rồi, bà ngoại Mạnh liền đưa tay vỗ vỗ vào lưng Lý Vân Khinh giống hệt như khi còn bé.
"Mẹ, mẹ làm con sợ muốn chết, làm con sợ muốn chết!"
"Không sao, không sao, không cần sợ không cần sợ."
Bị con gái cáo trạng, bà ngoại Mạnh không còn đường lui, lại chẳng nghi ngờ gì, lời nói dối này quả thật có ý tốt.
Trước đó bà sợ làm phẫu thuật, hiện tại cũng đã mổ xong, sợ còn có tác dụng sao? Lại thành công cắt bỏ khối u, bà sao có thể mất hứng được? Chẳng lẽ lại bắt bác sĩ mổ lại rồi đặt khối u vào nguyên vị trí cũ?
Chỉ có tiếp nhận thực tế, cũng rất nghe lời bác sĩ, nên uống thuốc liền uống thuốc, nên điều dưỡng thân thể liền điều dưỡng thân thể. Lại sống thêm vài năm, nhìn lũ trẻ lớn lên, bà cũng an tâm hơn.
Qua một đêm được dì nhỏ khai sáng, ngày hôm sau khi mẹ Mạnh đến trông thì tâm tính của bà cụ đã khôi phục bình thường. Không hỏi đến chuyện giải phẫu tiếng nào, an tâm hưởng thụ phục vụ của con cái. Nhưng cho dù điều kiện của bệnh viện có tốt thế nào đi nữa, ở lâu cũng sẽ thấy không thoải mái, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về nhà.
Lý do ổn thỏa, để cho bà ở bệnh viện quan sát một vòng. Sau đó lại nghe được bác sĩ Lý cam đoan, vỗ ngực nói thân thể của bà đã hoàn toàn bình phục, lập tức có thể trở về nhà, trên dưới nhà họ Lý ai nấy cũng đều vui mừng khôn xiết.
Cả đại gia đình, hào hứng bừng bừng trở lại chung cư của bà ngoại Mạnh, có rất nhiều hàng xóm cũ biết tin bà cụ bị bệnh phải đi bệnh viện chữa trị, nhìn thấy bà trở lại, đều ân cần hỏi thăm thân thể như thế nào, có khỏe hay không. Sau khi nghe được tin tốt lành, ai nấy cũng đều hâm mộ nói bà là một người có phúc, con cái vô cùng hiếu thuận.
Bà cụ nghe thấy thế cười không khép miệng, một là được về nhà, trở về hoàn cảnh quen thuộc, một nữa là vì tâm ý của các con các cháu khiến cho lòng bà còn ngọt hơn cả ăn mật. Lúc nhỏ từng đứa từng đứa một đều không nghe lời hại bà lo lắng không thôi hiện tại cũng đều thành tài, thành người cả rồi!
Đêm đó, các thành viên nữ trong nhà làm một bữa tiệc tối thịnh soạn, người một nhà náo nhiệt vui vẻ không thôi.
Sau đợt này, cha Mạnh liền chở bà ngoại Mạnh đến bệnh viện công tỉ mỉ kiểm tra lại một lần, xác định không để lại di chứng gì mới thông báo cho cả nhà, lúc này mọi người mới hoàn toàn an tâm.
Cảm động Thành Trạm Vũ tốt bụng là một chuyện, dù sao tính mệnh con người quan trọng không phải chuyện đùa. Mấy lần làm kiểm tra về sau đương nhiên là gạt Thành Trạm Vũ, sợ cậu lạnh tâm, cho rằng người nhà họ Mạnh không tin tưởng mình.
Hòa trong không khí vui sướng đó, sự kiện bà ngoại Mạnh ngã bệnh hoàn toàn chấm dứt.