Cho dù là trong mơ, Mạnh Tĩnh Nghiên ngủ cũng cảm thấy không được thoải mái, lật người cũng cảm thấy khó chịu.
Mấy giờ rồi? Sao Mẹ còn chưa gọi mình rời giường chứ? Trong lúc hoảng hốt, vị tiểu nữu nhi nào đó còn nhớ mình là một học sinh, hình như là muốn dậy đi học đi. Đưa tay lên trên gối đầu kiếm điện thoại di động của mình, muốn nhìn giờ một chút, sờ soạng hai cái lại rỗng không.
Chân mày liền khẽ nhíu lại, điện thoại di động đâu? Chắc là tối qua nhìn đồng hồ lúc mơ mơ màng màng không nhét điện thoại di động lại dưới cái gối. Lấy cùi chỏ làm trục kim chỉ giờ, tìm kiếm điện thoại di động coi có phải hay để ở trên giường hay không.
Vậy mà điện thoại di động không có sờ tới, lại sờ tới một gì đó mềm nhũn, lại còn ấm gì đó.
Con Tôm?
Mạnh Tĩnh Nghiên có chút choáng váng, lại đưa tay nắm hai cái. Có chút nhục cảm, không xác định là vật gì. Mặc dù rất không muốn mở mắt, nhưng sợ đi học trễ bị thấy giáo phạt trực nhựt, giùng giằng giùng giằng, rốt cuộc mở mắt đi tìm điện thoại.
Nào nghĩ tới đầu tiên tiến vào tầm mắt cô, lại là một sống nam nhân đang nằm sờ sờ!!! Hơn nữa còn là trần truồng!!!
"A a a a a a a a a a!!!"
Âm thanh kinh sợ thét chói tai, phản xạ có điều kiện là dùng chân đá nam nhân kia xuống giường đi. Hơn nữa còn nhanh chóng bắt lấy chăn quấn mình kỹ lại, lúc này đương nhiên cũng đã phát hiện cả người mình trong chăn cũng không mặc cái gì, trên người có dấu ấn màu đỏ, cũng có dấu tay hơi tím bầm, tất cả mọi chuyện, cũng đã nói cho cô một sự thật ——
Thành Trạm Vũ kích động một đêm cũng không ngủ, lúc trời gần sáng mới nhắm mắt ngủ, bị Mạnh Tĩnh Nghiên đá xuống giường lúc này trong đầu cũng choáng váng không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng trí nhớ của hắn trở lại vô cùng nhanh, nhớ tới mọi chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, lật người đứng lên đối diện Mạnh Tĩnh Nghiên.
"A a a a a a a a a a!!!" Mạnh Tĩnh Nghiên lần nữa thét lên chói tai, Thành Trạm Vũ đứng lên, độ cao hai người bọn họ đối lập, tầm mắt của cô vừa vặn nhìn về phía chỗ đó của hắn a a a a a! Mới sáng sớm, liền bị giở trò lưu manh a a a a! Lại còn muốn tắm mắt a a a a!
Mặc dù đời trước cô đã là một bác gái, nhưng đời này cô từ nhỏ mà lớn lên, đã vài chục năm không có trải qua sự tình này rồi, từ tư tưởng đến thân thể đều trở nên thuần khiết. Cho dù là thỉnh thoảng cho Thành Trạm Vũ ăn đậu hủ cũng tới điểm liền dừng, sẽ không quá mức.
Tay của cô che hai con ngươi lại, tay nắm chăn liền rớt xuống. Lộ ra xương quai xanh đẹp mắt, chằng chịt những dấu vết hắn lưu lại. Cả người Thành Trạm Vũ trong nháy mắt liền căng cứng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Mạnh Tĩnh Nghiên.
Theo khe hở ngón tay, thấy Thành Trạm Vũ mắt không chớp nhìn mình cằm chằm, Mạnh Tĩnh Nghiên giận, "Nhìn cái gì vậy! Còn không nhắm mắt lại!"
Nhắm mắt?
Trong nhiều năm qua, Thành Trạm Vũ đã dưỡng thành thói quen lúc nào cũng nghe theo mệnh lệnh của Mạnh Tĩnh Nghiên, cô ra lệnh, trước tiên hai mắt liền nhắm lại. Chốc lát lại phản ứng kịp, nếu như lần này hắn rút lui, chỉ sợ với tính tình Nghiên Nghiên, cô sẽ tránh đi xa hơn, vĩnh viễn loại bỏ mình ra ngoài cuộc sống của cô.
Cái này không thể được!
"Nghiên Nghiên, em phải phụ trách đối với anh."
Phụ trách! Phụ trách em gái ngươi a!
Thừa dịp Thành Trạm Vũ nhắm mắt lại, Mạnh Tĩnh Nghiên vén chăn lên nhìn thấy vết máu chói mắt trên tấm trải giường màu trắng, đầu cũng loạn thành một đống bột nhão. Trên người đau nhức cũng không lúc không khắc không nhắc nhở cô, cô đã cùng Thành Trạm Vũ xảy ra quan hệ.
Không phải là người khác, là Thành Trạm Vũ.
"Tối qua em uống hơn nhiều, đã cho anh......" Thành Trạm Vũ dùng giọng tố cáo, "Còn luôn miệng mà nói muốn bao nuôi anh!"
Tối ngày hôm qua...... Dùng sức gõ gõ đầu, nhớ mang máng, hình như là ở phòng ăn lúc ăn cơm đụng phải Lục Hoằng Văn, cho nên tâm tình không được tốt, ở trong quán bar một thân một mình uống rượu phát tiết. Ai biết tửu lượng kém như vậy, vài hớp đi xuống thì đã không biết gì.
Chuyện về sau, thật đúng là không nhớ rõ.
Thành Trạm Vũ nếu nói cai gì khác, Mạnh Tĩnh Nghiên có lẽ sẽ không tin tưởng, nhưng hắn nói chữ mấu chốt là bao nuôi a! Ông trời ơi đại địa ah, chẳng lẽ cô bị kích thích, say rượu cảm thấy nên lấy chuyện bao nuôi “ Tiểu Bạch Kiểm” đăng lên nhật báo nói ra, sao đó chọc phải người không nên trêu chọc nhất thành “ Tiểu Bạch Kiểm” rồi thượng?
Trời ơi, sự sai lầm này hậu quả quá nghiêm trọng!
"Nhắm mắt lại, xoay người, mặt ngó tường!" Nơi nào đó di chuyển cũng thật khó khăn.
Thành Trạm Vũ nhất nhất làm theo, Mạnh Tĩnh Nghiên vội vàng cuốn chăn, nhặt l y phục của mình ên, nhảy lên nhảy một cái đi vào trong phòng tắm. Khoá cửa lại mở vòi nướcra, muốn dùng nước lạnh tẩy rửa cái đầu nóng rang cùng cùng thân thể đau nhức của mình.
Phòng tắm Khách sạn thiết kế rất có ý tứ, bốn phía đều là dùng kính mờ vây lên, trong phòng kéo rèm cửa sổ đen kịt, ánh đèn phòng tắm chính là ánh sáng duy nhất. Ừ...... Dưới ánh đèn lờ mờ, in một thân thể phái nữ xinh đẹp di chuyển tới lui.
A, quá nóng rồi, Thành Trạm Vũ trực giác không chịu nổi, lỗ mũi nóng một chút, duỗi tay sờ thử, thế nhưng lại lau ra một vết máu. Nhìn khắp bốn phía cũng không tìm được khăn giấy, không thể làm gì khác hơn là tiện tay kéo ga giường chùi máu mũi đi.
Ánh mắt lại không rời khỏi Mạnh Tĩnh Nghiên, vừa lau máu mũi, vừa thừa dịp Mạnh Tĩnh Nghiên không chú ý chiếm tiện nghi của cô.
Nữ nhân chính mình thích ngay trước mặt, nam nhân lạnh lùng đến đâu cũng không kiềm chế được a!
Bị nước lạnh rội rửa, cả người cũng lạnh lẽo. Cô lại vẫn là không nghĩ được mình nên làm cái gì, đều do mình, uống rượu quá nhiều, không thấy rõ là ai, phạm vào sai lầm lớn. Nói tóm lại là cô chủ động, là thủ phạm, Thành Trạm Vũ nhiều lắm là coi như là một tòng phạm vì bị cưỡng bức, tối ngày hôm qua chuyện xảy ra đều là cô tự tìm. Có thể làm cho cô làm thế nào? Tâm trạng thất thân so với tâm trạng ngày hôm qua gặp phải Lục Hoằng Văn phức tạp hơn nhiều!
Nhanh chóng chảy tóc lại, mặc lại quần áo mùa hè hấp dẫn mát mẻ mặc một ngày trước từ trong nhà mặc đi ra ngoài, mang đôi dép duy nhất khách sạn cung cấp cho đi ra ngoài tìm giày cao gót của mình. Ăn mặc hiện tại của Thành Trạm Vũ rõ ràng là lạnh hơn so với mình, Mạnh Tĩnh Nghiên vội vàng thu hồi hai mắt của mình, cũng nhanh chóng cúi xuống tìm được đôi giày của mình ở dưới gầm giường.
Vô tình nhìn lên, lại nhìn thấy trên giường vết máu loan lỗ khắp nơi.
Mang giày thật nhanh sau đó vội vàng chạy ra ngoài, nhanh chóng nhấn nút thang máy, vừa che mặt vừa lau lệ, tối hôm qua rốt cuộc chiến kịch liệt đến mức nào đây? Cô cô cô cô, không phải chỉ vài chục năm không có chạm qua đàn ông thôi sao? Có cần phải đói khát như thế này không chứ? Khắp nơi đều là vết máu a a a a a!!!
Thành Trạm Vũ do tâm lý sợ bị phát hiện chuyện mình coi trộm vừa rồi nên tâm trạng hiện tại rất khẩn trương, quên mặc quần áo, chỉ lo gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Tĩnh Nghiên. Đợi cô mở cửa ra ngoài đi, hắn mới phản ứng kịp! Ngớ người ra chuyện gì thế này? Đuổi theo a!
Đáng tiếc...... Người nào đó đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, hiện tại chạy theo đuổi ra, là muốn kết cuộc gì chứ?
Mặc dù hắn có thể vì Nghiên Nghiên mà bất chấp tất cả, nhưng mà cứ như vậy đi ra ngoài, đừng nói là không đuổi kịp Nghiên Nghiên, cho là đuổi theo kịp, sợ là sẽ bị người ta cho là lưu manh muốn đùa giỡn con gái nhà lành mà bắt vào đồn công an!
Chỉ chậm một bước, chờ hắn mặc quần áo tử tế, Mạnh Tĩnh Nghiên đã biến mất trên ngã tư đường.
Từ khách sạn ra ngoài, Mạnh Tĩnh Nghiên liền nhảy lên một chiếc xe taxi, bây giờ cô chỉ muốn về nhà. Cái gì Lục Hoằng Văn, cái gì Thành Trạm Vũ, hãy để cho cô tạm thời quên hai người bọn họ, một thân một mình an tĩnh một chút thôi.
Móc ra cái chìa khóa còn chưa kịp mở cửa, cửa liền được mở từ bên trong được ra, xuất hiện tại trước mặt cô là khuôn mặt tiều tụy chán chường của mẹ, nhìn thấy cô liền mắng to: "Con nha đầu chết tiệt kia, đã đi chỗ nào vậy? Một đêm không trở về nhà! Thậm chí điện thoại di động cũng không mở! Có biết mẹ và cha con rất sốt ruột, rất lo lắng cho con hay không? Cũng đã gọi 110 báo cảnh sát, người ta nói mất tích không tới 24 giờ không thể lập hồ sơ, con nhaa, làm vội chết chúng ta rồi!"
Mắt Mạnh Tĩnh Nghiên ê ẩm, nước mắt bỗng chốc liền dâng lên. Không muốn làm cho mẹ lo lắng, vội vàng đưa tay lau khô.
"Ba mẹ con không sao, chỉ muốn ở một mình an tĩnh một chút, hai người đừng lo lắng cho con, nhanh chóng nghỉ ngơi đi." Quẳng xuống một câu nói như vậy, liền chạy chậm vào trong phòng mình, cũng từ bên trong khóa trái cửa phòng, mặc cho cha Mạnh mẹ Mạnh gọi ra saocũng không mở cửa.
"Nghiên Nghiên, con mở cửa ra đi? Đã xảy ra chuyện gì? Con đã ăn cơm chưa? Mẹ xuống lầu mua bữa sáng cho con nha? Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên?"
Mạnh Tĩnh Nghiên núp ở trong phòng không theo tiếng, trong phòng khách hai vị gia trưởng hai mặt nhìn nhau, chân mày nhíu chặt hơn, không biết nữ nhi rốt cuộc xảy ra chuyện gì. 10ggk.
Vào phòng, rốt cuộc trở lại hoàn cảnh quen thuộc của chính mình, trời đất nhỏ bé chỉ thuộc về một mình mình, trong đầu sợi dây kia rốt cuộc đứt đoạn, nhào lên giường ô ô khóc lớn lên. Vẫn còn không dám để cho ba mẹ ngoài cửa nghe, sợ bọn họ lo lắng, cắn chặt đôi môi, đem mình che kín trong chăn, mới dám nức nở nghẹn ngào ra tiếng.
Người không muốn đối mặt nhất, lại lần này đến lần khác gặp mặt, người muốn trốn tránh nhất lại cùng người đó xảy ra cực kỳ quan hệ thân mật, Mạnh Tĩnh Nghiên a Mạnh Tĩnh Nghiên, rốt cuộc ở trên đời này ngươi làm ra cái oan nghiệt gì, ông trời lại trừng phạt ngươi như vậy?
Bóng dáng của hai người thay nhau xuất hiện ở trong đầu Mạnh Tĩnh Nghiên, công bằng mà nói, Thành Trạm Vũ so Lục Hoằng Văn tốt gấp trăm lần, 1000 lần, nhưng bản chất bọn hắn giống nhau, đều là nam nhân. Chỉ cần là nam nhân, liền luôn có một ngày nào đó sẽ thay lòng, chỉ là thời gian lúc trẻ hay lúc tuổi già mà thôi.
Nhưng nam nhân ngoại trừ chuyện hay thay đổi không có lương tâm, còn có một tính chung, chính là tham muốn giữ lấy mạnh. Nhất là Thành Trạm Vũ, tình tham muốn giữ lấy của hắn quả thật là không ai bằng nỗi. Bình thường cô chỉ nói nhiều với nam sinh hai câu, không cẩn thận va chạm một chút, hắn liền mất hứng, lúc này lại xảy ra thay đổi lớn như vậy, hắn sẽ biến thành cái dạng gì?
Sẽ dễ dàng tha thứ hiện kế hoạch mà cô định thực hiện, đó là tìm “Tiểu bạch kiểm” bao nuôi, kết hôn, sanh con?
Không, đây là tuyệt đối không khả năng! Mạnh Tĩnh Nghiên gần như có thể dự tính đến, khi cô muốn cùng nam nhân khác kết hôn, dáng vẻ Thành Trạm Vũ sẽ giận dữ như thế nào.
Cô nên làm cái gì? Ai tới giúp cô quyết định nên làm cái gì đi!
Mạnh Tĩnh Nghiên một lòng muốn nhận hết toàn bộ lỗi thuộc về bản thân mình, ý định muốn chết đều đã có, tóc cũng bạc đi mấy cọng. Sớm biết như vậy, đừng nói chuyện cô đưa bài thi cho Thành Trạm Vũ, dù là làm hết bài tập lớp mười hai cho hắn, cũng không nên đồng ý cùng hắn đến chỗ tham gia tụ tập với bạn học.
Nếu như không đi tham gia hội tụ, cô cũng sẽ không đụng phải Lục Hoằng Văn, nếu như không phải là đụng phải Lục Hoằng Văn, tâm tình của cô cũng sẽ không không tốt. Nếu như không phải là tâm tình không tốt, cô cũng sẽ không một mình uống rượu giải sầu. Nếu như không có uống rượu say, cô cũng sẽ không coi Thành Trạm Vũ thành “ tiểu bạch kiểm” như vậy! 14938796
Đáng tiếc, trên cái thế giới này, không có chuyện nhiều cái nếu như vậy?
Mấy giờ rồi? Sao Mẹ còn chưa gọi mình rời giường chứ? Trong lúc hoảng hốt, vị tiểu nữu nhi nào đó còn nhớ mình là một học sinh, hình như là muốn dậy đi học đi. Đưa tay lên trên gối đầu kiếm điện thoại di động của mình, muốn nhìn giờ một chút, sờ soạng hai cái lại rỗng không.
Chân mày liền khẽ nhíu lại, điện thoại di động đâu? Chắc là tối qua nhìn đồng hồ lúc mơ mơ màng màng không nhét điện thoại di động lại dưới cái gối. Lấy cùi chỏ làm trục kim chỉ giờ, tìm kiếm điện thoại di động coi có phải hay để ở trên giường hay không.
Vậy mà điện thoại di động không có sờ tới, lại sờ tới một gì đó mềm nhũn, lại còn ấm gì đó.
Con Tôm?
Mạnh Tĩnh Nghiên có chút choáng váng, lại đưa tay nắm hai cái. Có chút nhục cảm, không xác định là vật gì. Mặc dù rất không muốn mở mắt, nhưng sợ đi học trễ bị thấy giáo phạt trực nhựt, giùng giằng giùng giằng, rốt cuộc mở mắt đi tìm điện thoại.
Nào nghĩ tới đầu tiên tiến vào tầm mắt cô, lại là một sống nam nhân đang nằm sờ sờ!!! Hơn nữa còn là trần truồng!!!
"A a a a a a a a a a!!!"
Âm thanh kinh sợ thét chói tai, phản xạ có điều kiện là dùng chân đá nam nhân kia xuống giường đi. Hơn nữa còn nhanh chóng bắt lấy chăn quấn mình kỹ lại, lúc này đương nhiên cũng đã phát hiện cả người mình trong chăn cũng không mặc cái gì, trên người có dấu ấn màu đỏ, cũng có dấu tay hơi tím bầm, tất cả mọi chuyện, cũng đã nói cho cô một sự thật ——
Thành Trạm Vũ kích động một đêm cũng không ngủ, lúc trời gần sáng mới nhắm mắt ngủ, bị Mạnh Tĩnh Nghiên đá xuống giường lúc này trong đầu cũng choáng váng không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng trí nhớ của hắn trở lại vô cùng nhanh, nhớ tới mọi chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, lật người đứng lên đối diện Mạnh Tĩnh Nghiên.
"A a a a a a a a a a!!!" Mạnh Tĩnh Nghiên lần nữa thét lên chói tai, Thành Trạm Vũ đứng lên, độ cao hai người bọn họ đối lập, tầm mắt của cô vừa vặn nhìn về phía chỗ đó của hắn a a a a a! Mới sáng sớm, liền bị giở trò lưu manh a a a a! Lại còn muốn tắm mắt a a a a!
Mặc dù đời trước cô đã là một bác gái, nhưng đời này cô từ nhỏ mà lớn lên, đã vài chục năm không có trải qua sự tình này rồi, từ tư tưởng đến thân thể đều trở nên thuần khiết. Cho dù là thỉnh thoảng cho Thành Trạm Vũ ăn đậu hủ cũng tới điểm liền dừng, sẽ không quá mức.
Tay của cô che hai con ngươi lại, tay nắm chăn liền rớt xuống. Lộ ra xương quai xanh đẹp mắt, chằng chịt những dấu vết hắn lưu lại. Cả người Thành Trạm Vũ trong nháy mắt liền căng cứng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Mạnh Tĩnh Nghiên.
Theo khe hở ngón tay, thấy Thành Trạm Vũ mắt không chớp nhìn mình cằm chằm, Mạnh Tĩnh Nghiên giận, "Nhìn cái gì vậy! Còn không nhắm mắt lại!"
Nhắm mắt?
Trong nhiều năm qua, Thành Trạm Vũ đã dưỡng thành thói quen lúc nào cũng nghe theo mệnh lệnh của Mạnh Tĩnh Nghiên, cô ra lệnh, trước tiên hai mắt liền nhắm lại. Chốc lát lại phản ứng kịp, nếu như lần này hắn rút lui, chỉ sợ với tính tình Nghiên Nghiên, cô sẽ tránh đi xa hơn, vĩnh viễn loại bỏ mình ra ngoài cuộc sống của cô.
Cái này không thể được!
"Nghiên Nghiên, em phải phụ trách đối với anh."
Phụ trách! Phụ trách em gái ngươi a!
Thừa dịp Thành Trạm Vũ nhắm mắt lại, Mạnh Tĩnh Nghiên vén chăn lên nhìn thấy vết máu chói mắt trên tấm trải giường màu trắng, đầu cũng loạn thành một đống bột nhão. Trên người đau nhức cũng không lúc không khắc không nhắc nhở cô, cô đã cùng Thành Trạm Vũ xảy ra quan hệ.
Không phải là người khác, là Thành Trạm Vũ.
"Tối qua em uống hơn nhiều, đã cho anh......" Thành Trạm Vũ dùng giọng tố cáo, "Còn luôn miệng mà nói muốn bao nuôi anh!"
Tối ngày hôm qua...... Dùng sức gõ gõ đầu, nhớ mang máng, hình như là ở phòng ăn lúc ăn cơm đụng phải Lục Hoằng Văn, cho nên tâm tình không được tốt, ở trong quán bar một thân một mình uống rượu phát tiết. Ai biết tửu lượng kém như vậy, vài hớp đi xuống thì đã không biết gì.
Chuyện về sau, thật đúng là không nhớ rõ.
Thành Trạm Vũ nếu nói cai gì khác, Mạnh Tĩnh Nghiên có lẽ sẽ không tin tưởng, nhưng hắn nói chữ mấu chốt là bao nuôi a! Ông trời ơi đại địa ah, chẳng lẽ cô bị kích thích, say rượu cảm thấy nên lấy chuyện bao nuôi “ Tiểu Bạch Kiểm” đăng lên nhật báo nói ra, sao đó chọc phải người không nên trêu chọc nhất thành “ Tiểu Bạch Kiểm” rồi thượng?
Trời ơi, sự sai lầm này hậu quả quá nghiêm trọng!
"Nhắm mắt lại, xoay người, mặt ngó tường!" Nơi nào đó di chuyển cũng thật khó khăn.
Thành Trạm Vũ nhất nhất làm theo, Mạnh Tĩnh Nghiên vội vàng cuốn chăn, nhặt l y phục của mình ên, nhảy lên nhảy một cái đi vào trong phòng tắm. Khoá cửa lại mở vòi nướcra, muốn dùng nước lạnh tẩy rửa cái đầu nóng rang cùng cùng thân thể đau nhức của mình.
Phòng tắm Khách sạn thiết kế rất có ý tứ, bốn phía đều là dùng kính mờ vây lên, trong phòng kéo rèm cửa sổ đen kịt, ánh đèn phòng tắm chính là ánh sáng duy nhất. Ừ...... Dưới ánh đèn lờ mờ, in một thân thể phái nữ xinh đẹp di chuyển tới lui.
A, quá nóng rồi, Thành Trạm Vũ trực giác không chịu nổi, lỗ mũi nóng một chút, duỗi tay sờ thử, thế nhưng lại lau ra một vết máu. Nhìn khắp bốn phía cũng không tìm được khăn giấy, không thể làm gì khác hơn là tiện tay kéo ga giường chùi máu mũi đi.
Ánh mắt lại không rời khỏi Mạnh Tĩnh Nghiên, vừa lau máu mũi, vừa thừa dịp Mạnh Tĩnh Nghiên không chú ý chiếm tiện nghi của cô.
Nữ nhân chính mình thích ngay trước mặt, nam nhân lạnh lùng đến đâu cũng không kiềm chế được a!
Bị nước lạnh rội rửa, cả người cũng lạnh lẽo. Cô lại vẫn là không nghĩ được mình nên làm cái gì, đều do mình, uống rượu quá nhiều, không thấy rõ là ai, phạm vào sai lầm lớn. Nói tóm lại là cô chủ động, là thủ phạm, Thành Trạm Vũ nhiều lắm là coi như là một tòng phạm vì bị cưỡng bức, tối ngày hôm qua chuyện xảy ra đều là cô tự tìm. Có thể làm cho cô làm thế nào? Tâm trạng thất thân so với tâm trạng ngày hôm qua gặp phải Lục Hoằng Văn phức tạp hơn nhiều!
Nhanh chóng chảy tóc lại, mặc lại quần áo mùa hè hấp dẫn mát mẻ mặc một ngày trước từ trong nhà mặc đi ra ngoài, mang đôi dép duy nhất khách sạn cung cấp cho đi ra ngoài tìm giày cao gót của mình. Ăn mặc hiện tại của Thành Trạm Vũ rõ ràng là lạnh hơn so với mình, Mạnh Tĩnh Nghiên vội vàng thu hồi hai mắt của mình, cũng nhanh chóng cúi xuống tìm được đôi giày của mình ở dưới gầm giường.
Vô tình nhìn lên, lại nhìn thấy trên giường vết máu loan lỗ khắp nơi.
Mang giày thật nhanh sau đó vội vàng chạy ra ngoài, nhanh chóng nhấn nút thang máy, vừa che mặt vừa lau lệ, tối hôm qua rốt cuộc chiến kịch liệt đến mức nào đây? Cô cô cô cô, không phải chỉ vài chục năm không có chạm qua đàn ông thôi sao? Có cần phải đói khát như thế này không chứ? Khắp nơi đều là vết máu a a a a a!!!
Thành Trạm Vũ do tâm lý sợ bị phát hiện chuyện mình coi trộm vừa rồi nên tâm trạng hiện tại rất khẩn trương, quên mặc quần áo, chỉ lo gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Tĩnh Nghiên. Đợi cô mở cửa ra ngoài đi, hắn mới phản ứng kịp! Ngớ người ra chuyện gì thế này? Đuổi theo a!
Đáng tiếc...... Người nào đó đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, hiện tại chạy theo đuổi ra, là muốn kết cuộc gì chứ?
Mặc dù hắn có thể vì Nghiên Nghiên mà bất chấp tất cả, nhưng mà cứ như vậy đi ra ngoài, đừng nói là không đuổi kịp Nghiên Nghiên, cho là đuổi theo kịp, sợ là sẽ bị người ta cho là lưu manh muốn đùa giỡn con gái nhà lành mà bắt vào đồn công an!
Chỉ chậm một bước, chờ hắn mặc quần áo tử tế, Mạnh Tĩnh Nghiên đã biến mất trên ngã tư đường.
Từ khách sạn ra ngoài, Mạnh Tĩnh Nghiên liền nhảy lên một chiếc xe taxi, bây giờ cô chỉ muốn về nhà. Cái gì Lục Hoằng Văn, cái gì Thành Trạm Vũ, hãy để cho cô tạm thời quên hai người bọn họ, một thân một mình an tĩnh một chút thôi.
Móc ra cái chìa khóa còn chưa kịp mở cửa, cửa liền được mở từ bên trong được ra, xuất hiện tại trước mặt cô là khuôn mặt tiều tụy chán chường của mẹ, nhìn thấy cô liền mắng to: "Con nha đầu chết tiệt kia, đã đi chỗ nào vậy? Một đêm không trở về nhà! Thậm chí điện thoại di động cũng không mở! Có biết mẹ và cha con rất sốt ruột, rất lo lắng cho con hay không? Cũng đã gọi 110 báo cảnh sát, người ta nói mất tích không tới 24 giờ không thể lập hồ sơ, con nhaa, làm vội chết chúng ta rồi!"
Mắt Mạnh Tĩnh Nghiên ê ẩm, nước mắt bỗng chốc liền dâng lên. Không muốn làm cho mẹ lo lắng, vội vàng đưa tay lau khô.
"Ba mẹ con không sao, chỉ muốn ở một mình an tĩnh một chút, hai người đừng lo lắng cho con, nhanh chóng nghỉ ngơi đi." Quẳng xuống một câu nói như vậy, liền chạy chậm vào trong phòng mình, cũng từ bên trong khóa trái cửa phòng, mặc cho cha Mạnh mẹ Mạnh gọi ra saocũng không mở cửa.
"Nghiên Nghiên, con mở cửa ra đi? Đã xảy ra chuyện gì? Con đã ăn cơm chưa? Mẹ xuống lầu mua bữa sáng cho con nha? Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên?"
Mạnh Tĩnh Nghiên núp ở trong phòng không theo tiếng, trong phòng khách hai vị gia trưởng hai mặt nhìn nhau, chân mày nhíu chặt hơn, không biết nữ nhi rốt cuộc xảy ra chuyện gì. 10ggk.
Vào phòng, rốt cuộc trở lại hoàn cảnh quen thuộc của chính mình, trời đất nhỏ bé chỉ thuộc về một mình mình, trong đầu sợi dây kia rốt cuộc đứt đoạn, nhào lên giường ô ô khóc lớn lên. Vẫn còn không dám để cho ba mẹ ngoài cửa nghe, sợ bọn họ lo lắng, cắn chặt đôi môi, đem mình che kín trong chăn, mới dám nức nở nghẹn ngào ra tiếng.
Người không muốn đối mặt nhất, lại lần này đến lần khác gặp mặt, người muốn trốn tránh nhất lại cùng người đó xảy ra cực kỳ quan hệ thân mật, Mạnh Tĩnh Nghiên a Mạnh Tĩnh Nghiên, rốt cuộc ở trên đời này ngươi làm ra cái oan nghiệt gì, ông trời lại trừng phạt ngươi như vậy?
Bóng dáng của hai người thay nhau xuất hiện ở trong đầu Mạnh Tĩnh Nghiên, công bằng mà nói, Thành Trạm Vũ so Lục Hoằng Văn tốt gấp trăm lần, 1000 lần, nhưng bản chất bọn hắn giống nhau, đều là nam nhân. Chỉ cần là nam nhân, liền luôn có một ngày nào đó sẽ thay lòng, chỉ là thời gian lúc trẻ hay lúc tuổi già mà thôi.
Nhưng nam nhân ngoại trừ chuyện hay thay đổi không có lương tâm, còn có một tính chung, chính là tham muốn giữ lấy mạnh. Nhất là Thành Trạm Vũ, tình tham muốn giữ lấy của hắn quả thật là không ai bằng nỗi. Bình thường cô chỉ nói nhiều với nam sinh hai câu, không cẩn thận va chạm một chút, hắn liền mất hứng, lúc này lại xảy ra thay đổi lớn như vậy, hắn sẽ biến thành cái dạng gì?
Sẽ dễ dàng tha thứ hiện kế hoạch mà cô định thực hiện, đó là tìm “Tiểu bạch kiểm” bao nuôi, kết hôn, sanh con?
Không, đây là tuyệt đối không khả năng! Mạnh Tĩnh Nghiên gần như có thể dự tính đến, khi cô muốn cùng nam nhân khác kết hôn, dáng vẻ Thành Trạm Vũ sẽ giận dữ như thế nào.
Cô nên làm cái gì? Ai tới giúp cô quyết định nên làm cái gì đi!
Mạnh Tĩnh Nghiên một lòng muốn nhận hết toàn bộ lỗi thuộc về bản thân mình, ý định muốn chết đều đã có, tóc cũng bạc đi mấy cọng. Sớm biết như vậy, đừng nói chuyện cô đưa bài thi cho Thành Trạm Vũ, dù là làm hết bài tập lớp mười hai cho hắn, cũng không nên đồng ý cùng hắn đến chỗ tham gia tụ tập với bạn học.
Nếu như không đi tham gia hội tụ, cô cũng sẽ không đụng phải Lục Hoằng Văn, nếu như không phải là đụng phải Lục Hoằng Văn, tâm tình của cô cũng sẽ không không tốt. Nếu như không phải là tâm tình không tốt, cô cũng sẽ không một mình uống rượu giải sầu. Nếu như không có uống rượu say, cô cũng sẽ không coi Thành Trạm Vũ thành “ tiểu bạch kiểm” như vậy! 14938796
Đáng tiếc, trên cái thế giới này, không có chuyện nhiều cái nếu như vậy?