Editor: thao1504
"Chúng ta là vườn hoa của Tổ quốc, là những đóa hoa tươi đẹp trong vườn, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng chúng ta, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười với nhau. là lá la la.. là lá la la, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười!"
Tiết mục sau buổi cơm trưa chính là Cô Quách mang theo tất cả mọi người cùng nhau ra học ca hát, bài hát này là “Chúng ta là vườn hoa của tổ quốc”, mà Mạnh Tĩnh Nghiên đã vài chục năm chưa từng nghe lại, thời điểm nhớ lại giai điệu quen thuộc làm cho cô hết sức kích động, Cô Quách dạy một câu, Cô liền lớn tiếng hát tiếp theo một câu.
Không ngoài ý muốn, Mạnh Tĩnh Nghiên trở thành một đứa bé hát tốt nhất trong hai mươi mốt đứa trẻ trong vườn trẻ. Ánh mắt của Cô Quách nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên cũng phát sáng, không ngờ đầu của Nghiên Nghiên chỉ đập xuống bị thương một chút lại làm cho cô bé thông minh lên không ít.
Cô liền khen Mạnh Tĩnh Nghiên vài câu, làm cho các bạn nhỏ khác không phục, liền dùng hết sức hát thật lớn lên. Chỉ là những tài năng này. . . . . Dĩ nhiên là so với Mạnh Tĩnh Nghiên là kém xa rồi.
Sau bữa cơm trưa vốn rất dễ buồn ngủ, nhóm bé đầu củ cải lại chơi thêm nửa ngày, nên mọi người ai cũng có chút mệt mỏi. Ngay cả Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không ngoại lệ, mặc dù tâm tư của cô đã trưởng thành, nhưng thân thể này của cô mới chỉ hơn ba tuổi, cũng sẽ ngủ, sẽ đói, gấp ba lần cơ thể trưởng thành.
Nếu là những ngày khác thì các tiểu bằng hữu sẽ khóc nháo chưa muốn ngủ, làm cho cô giáo chóng mặt đến sắp sứt đầu bể trán, thì bữa nay bọn nhỏ liền nắm tay nhau đi vào phòng ngủ trưa, rồi ngoan ngoãn nằm xuống. Hôm nay ai cũng không cần cô giáo sử dụng kỷ luật sắt, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền truyền ra tiếng thở đều.
Lớp kế bên của cô Lý sau khi mất hết sức lực, cuối cùng cũng dỗ bọn nhỏ ngủ để có thể nghỉ ngơi một chút. Nhìn thấy cô Quách đang nhàn nhã cầm các bức vẽ bọn nhỏ làm trong giờ học mỹ ra xem, vô cùng hâm mộ.
"Cô Quách, cũng là những đứa trẻ của lớp của cô biết nghe lời. Ăn cơm, ngủ đều không cần quan tâm, thời điểm ăn cơm trưa lớp chúng tôi còn có ba đứa hài tử ô ô khóc không chịu ăn, thì tôi đã nghe lớp các học sinh của lớp cô ở trong sân ca hát rồi." Cô Lý hâm mộ nói.
Cô là bởi vì yêu thích trẻ con, cô mới báo danh vào trường giáo viên dạy mầm non, để làm cô giáo ở vườn trẻ. Trước kia không biết công việc này lại mệt như vậy, làm người ta nhức đầu đến như vậy. Nhìn những đứa bé của lớp cô Quách, nhìn lại những đứa bé của lớp mình một chút, thật là đáng hận!
"Cô làm thế nào mà những đứa bé của lớp cô lại yên tĩnh ngoan ngoãn như vậy? Cô Quách, cô nói cho tôi một số cách đi? Để cho tôi học tập được một chút kinh nghiệm của cô!"
Cô Quách buông những bức tranh trong tay xuống, từ ngoài cửa sổ nhìn vào trong, nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nghiên đang đắp chăn cho ngủ Nghê Thụy Tuyết đang nằm ngủ kế bên cô. Cười cùng Cô Lý nói: "Cô Lý, nhìn thấy cô bé kia đi? Những đứa bé của lớp chúng tôi hôm nay như vậy nghe lời, đều là nhờ có cô bé đó!"
Nói xong, Cô Quách liền nói lại các biểu hiện của Mạnh Tĩnh Nghiên hôm nay. Mặc dù Mạnh Tĩnh Nghiên hết hết sức khiêm tốn yên tĩnh, nhưng mà giao thiệp với những đứa trẻ khác lâu dài, đối với trong lòng bọn nhỏ, hành động vô cùng hiểu chuyện của cô trước mặt cô Quách trước mặt, thì cô làm sao có thể che giấu đây? Tiếp xúc một lát, sẽ nhìn ra được chỗ bất đồng.
Chỉ là biểu hiện bất đồng này là biểu hiện ở phương diện tốt, cô chỉ cho là đây là một đứa bé hiểu chuyện, cũng không có suy nghĩ nhiều. Lúc ăn cơm tranh tài cũng là vì chơi rất vui, vì là lần đầu tiên nữa. Phải nói là Cô nghĩ cái biện pháp này là để cho những người bạn nhỏ ăn cơm thật ngon, Cô cũng không tin. Một đứa bé ba tuổi rưỡi, sao có thể có loại tâm cơ gì a?
Dĩ nhiên, bởi vì cô suy nghĩ nát óc, cũng là đoán không ra trong thân thể của Mạnh Tĩnh Nghiên, là một linh hồn hơn 20 tuổi.
Cô Lý nghe Cô Quách kheo đứa nhỏ Mạnh Tĩnh Nghiên là một đứa trẻ trên đời khó gặp , hâm mộ vô cùng, hận không thể nhanh chóng ôm Mạnh Tĩnh Nghiên vào học trong lớp của mình đi. Trong lớp học của cô tại sao lại không có một đứa bé nào hiểu chuyện như vậy, có thể phối hợp công việc của giáo viên, trị được những đám đậu đinh bọn chúng đây?
"Chúng ta là vườn hoa của Tổ quốc, là những đóa hoa tươi đẹp trong vườn, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng chúng ta, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười với nhau. là lá la la.. là lá la la, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười!"
Tiết mục sau buổi cơm trưa chính là Cô Quách mang theo tất cả mọi người cùng nhau ra học ca hát, bài hát này là “Chúng ta là vườn hoa của tổ quốc”, mà Mạnh Tĩnh Nghiên đã vài chục năm chưa từng nghe lại, thời điểm nhớ lại giai điệu quen thuộc làm cho cô hết sức kích động, Cô Quách dạy một câu, Cô liền lớn tiếng hát tiếp theo một câu.
Không ngoài ý muốn, Mạnh Tĩnh Nghiên trở thành một đứa bé hát tốt nhất trong hai mươi mốt đứa trẻ trong vườn trẻ. Ánh mắt của Cô Quách nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên cũng phát sáng, không ngờ đầu của Nghiên Nghiên chỉ đập xuống bị thương một chút lại làm cho cô bé thông minh lên không ít.
Cô liền khen Mạnh Tĩnh Nghiên vài câu, làm cho các bạn nhỏ khác không phục, liền dùng hết sức hát thật lớn lên. Chỉ là những tài năng này. . . . . Dĩ nhiên là so với Mạnh Tĩnh Nghiên là kém xa rồi.
Sau bữa cơm trưa vốn rất dễ buồn ngủ, nhóm bé đầu củ cải lại chơi thêm nửa ngày, nên mọi người ai cũng có chút mệt mỏi. Ngay cả Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không ngoại lệ, mặc dù tâm tư của cô đã trưởng thành, nhưng thân thể này của cô mới chỉ hơn ba tuổi, cũng sẽ ngủ, sẽ đói, gấp ba lần cơ thể trưởng thành.
Nếu là những ngày khác thì các tiểu bằng hữu sẽ khóc nháo chưa muốn ngủ, làm cho cô giáo chóng mặt đến sắp sứt đầu bể trán, thì bữa nay bọn nhỏ liền nắm tay nhau đi vào phòng ngủ trưa, rồi ngoan ngoãn nằm xuống. Hôm nay ai cũng không cần cô giáo sử dụng kỷ luật sắt, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền truyền ra tiếng thở đều.
Lớp kế bên của cô Lý sau khi mất hết sức lực, cuối cùng cũng dỗ bọn nhỏ ngủ để có thể nghỉ ngơi một chút. Nhìn thấy cô Quách đang nhàn nhã cầm các bức vẽ bọn nhỏ làm trong giờ học mỹ ra xem, vô cùng hâm mộ.
"Cô Quách, cũng là những đứa trẻ của lớp của cô biết nghe lời. Ăn cơm, ngủ đều không cần quan tâm, thời điểm ăn cơm trưa lớp chúng tôi còn có ba đứa hài tử ô ô khóc không chịu ăn, thì tôi đã nghe lớp các học sinh của lớp cô ở trong sân ca hát rồi." Cô Lý hâm mộ nói.
Cô là bởi vì yêu thích trẻ con, cô mới báo danh vào trường giáo viên dạy mầm non, để làm cô giáo ở vườn trẻ. Trước kia không biết công việc này lại mệt như vậy, làm người ta nhức đầu đến như vậy. Nhìn những đứa bé của lớp cô Quách, nhìn lại những đứa bé của lớp mình một chút, thật là đáng hận!
"Cô làm thế nào mà những đứa bé của lớp cô lại yên tĩnh ngoan ngoãn như vậy? Cô Quách, cô nói cho tôi một số cách đi? Để cho tôi học tập được một chút kinh nghiệm của cô!"
Cô Quách buông những bức tranh trong tay xuống, từ ngoài cửa sổ nhìn vào trong, nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nghiên đang đắp chăn cho ngủ Nghê Thụy Tuyết đang nằm ngủ kế bên cô. Cười cùng Cô Lý nói: "Cô Lý, nhìn thấy cô bé kia đi? Những đứa bé của lớp chúng tôi hôm nay như vậy nghe lời, đều là nhờ có cô bé đó!"
Nói xong, Cô Quách liền nói lại các biểu hiện của Mạnh Tĩnh Nghiên hôm nay. Mặc dù Mạnh Tĩnh Nghiên hết hết sức khiêm tốn yên tĩnh, nhưng mà giao thiệp với những đứa trẻ khác lâu dài, đối với trong lòng bọn nhỏ, hành động vô cùng hiểu chuyện của cô trước mặt cô Quách trước mặt, thì cô làm sao có thể che giấu đây? Tiếp xúc một lát, sẽ nhìn ra được chỗ bất đồng.
Chỉ là biểu hiện bất đồng này là biểu hiện ở phương diện tốt, cô chỉ cho là đây là một đứa bé hiểu chuyện, cũng không có suy nghĩ nhiều. Lúc ăn cơm tranh tài cũng là vì chơi rất vui, vì là lần đầu tiên nữa. Phải nói là Cô nghĩ cái biện pháp này là để cho những người bạn nhỏ ăn cơm thật ngon, Cô cũng không tin. Một đứa bé ba tuổi rưỡi, sao có thể có loại tâm cơ gì a?
Dĩ nhiên, bởi vì cô suy nghĩ nát óc, cũng là đoán không ra trong thân thể của Mạnh Tĩnh Nghiên, là một linh hồn hơn 20 tuổi.
Cô Lý nghe Cô Quách kheo đứa nhỏ Mạnh Tĩnh Nghiên là một đứa trẻ trên đời khó gặp , hâm mộ vô cùng, hận không thể nhanh chóng ôm Mạnh Tĩnh Nghiên vào học trong lớp của mình đi. Trong lớp học của cô tại sao lại không có một đứa bé nào hiểu chuyện như vậy, có thể phối hợp công việc của giáo viên, trị được những đám đậu đinh bọn chúng đây?