Editor: Á bì
Năm nay nhà trẻ của mẹ Mạnh đã được xử lý xong, nên bao lì xì cho Mạnh Tĩnh Nghiên cũng dày hơn trước, cô bé nhỏ sờ trong túi thấy có năm tờ tiền lớn, nên cười híp cả mắt. Làm con nít thật sự rất tốt, nói hai câu chúc may mắn là có tiền cầm rồi. Hơn nữa có bà ngoại, bà Chu, chú thím, cậu mợ và dì út, thu hoạch thật sự rất phong phú!
Đối với một cô gái ở thế kỷ hai mươi mốt có thể gánh vác trách nhiệm mua nhà ở với chồng thì mười đồng tiền chẳng là gì, nhưng đối với một cô bé nhỏ mà nói đây chính là một khoảng tiền rất lớn! Phải nghĩ biện pháp để giữ nó lại, không thể để mẹ lấy đi với câu nói để mẹ giữ cho được.
Trước kia mẹ đã nhiều lần dùng câu ‘tiền này để mẹ giữ cho, sau này sẽ trả lại cho con’, vì muốn lấy tiền của cô một cách hợp lý, tiền nóng hổi ở trong túi tự nhiên bị sung công, tâm tình bỗng chốc như từ trên trời rớt xuống vực thẩm sâu. Đừng tưởng con nít dễ lừa, năm nay cũng không thể để mẹ lấy được dễ như vậy!
Đêm ba mươi năm rồi đều có cô dượng và chú thím ở với bà ngoại, nhưng năm nay chú nói muốn tới nhà của thím ăn tết, hai người cô cũng bày tỏ muốn qua nhà chồng ở nghỉ tết, nên ba mẹ Mạnh dứt khoát thương lượng, dẫn bà ngoại qua ở với bọn họ. Đúng lúc học sinh đều được nghỉ học, nhà trẻ cũng có nhiều phòng rộng, so với ngôi nhà nhỏ của nhà họ Mạnh thì thoáng hơn nhiều, thân thích có tới thì cũng chứa nổi.
Nghe nói hàng xóm có giới thiệu một đối tượng xem mặt cho dì nhỏ của cô, hai người gặp mặt nhau vài lần cũng không tệ lắm, đúng lúc mượn dịp này mọi người có thể biết nhau hơn, xem xét kỹ hơn.
Loại chuyện yêu đương này tất nhiên là không nói trước mặt bạn học Mạnh Tĩnh Nghiên được, cho nên lúc cô thấy có người lạ tới nhà mừng năm mới liền ngẩn ra. Sao người đàn ông này nhìn có chút quen mắt vậy kìa? Kệ thôi, cứ chạy tới trước mừng năm mới lấy lì xì rồi nói sau.
Bà ngoại vỗ nhẹ vào mông nhỏ của cô, trách mắng cô không lễ phép chút nào, bảo với cô kêu chú Từ. Mạnh Tĩnh Nghiên bĩu môi, hừ, cô là con nít, nên mới không cần phải lễ phép đâu. Cho cô tiền lì xì, tiền lì xì, tiền lì xì đi!
Người đàn ông này đã sớm chuẩn bị, không chỉ đưa cho cô một túi lì xì thật dày, mà còn có kẹo toffee hình con thỏ lớn nữa. Ừm, lì xì thì thăm dò, bóc một viên kẹo ăn, còn lại thì tặng cho chú đó.
Trên bàn cơm có con nít thì cũng dễ nói chuyện hơn, đầu tiên là hỏi về vấn đề học hành của Mạnh Tĩnh Nghiên, tính khi nào thì lên tiểu học, mấy đề tài vặt về trường học, uống rượu quá ba lần thì câu truyện trên người Mạnh Tĩnh Nghiên đã chuyển qua chú Từ rồi.
Nghe mọi người lòng vòng thăm hỏi gia đình, địa chỉ, thành viên trong nhà, nơi làm việc của chú Từ, chẳng bỏ sót thứ gì, lại nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của dì nhỏ muốn nhìn chú Từ nhưng không dám nhìn, Mạnh Tĩnh Nghiên mới bắt đầu phản ứng kịp---à, đây không phải là dượng nhỏ ở kiếp trước của cô hay sao?
Dáng người của dượng nhỏ không cao, cũng cỡ một mét bảy, ở thập niên 90 thì đó chính là tiêu chuẩn của chiều cao. Chỉ có điều bộ dáng của dượng mi thanh mục tú, còn có ánh mắt như tơ vàng, khuôn mặt chính trực.
Lúc này cô mới biết, vì sao dượng nhỏ không có bối cảnh gia đình tốt, nhưng vẫn có thể lấy được dì nhỏ, thì ra thằng nhãi này hồi còn trẻ lại có bộ dạng lịch sự và bại hoại như thế! Dì nhỏ à dì nhỏ, dì cũng quá đơn thuần rồi, trông mặt mà bắt hình dong, biến bản thân mình rơi vào một cuộc hôn nhân không có hạnh phúc. Đừng nhìn thấy bộ dạng bây giờ lịch sự và trẻ tuổi, qua thêm hai mươi lăm năm nữa, lưng đã cứng, mặt mụn cũng xuất hiện, còn hay uống rượu, vừa thích dùng bạo lực gia đình, cuộc đời một người đang tốt đều bị hủy đi như vậy!
Năm nay nhà trẻ của mẹ Mạnh đã được xử lý xong, nên bao lì xì cho Mạnh Tĩnh Nghiên cũng dày hơn trước, cô bé nhỏ sờ trong túi thấy có năm tờ tiền lớn, nên cười híp cả mắt. Làm con nít thật sự rất tốt, nói hai câu chúc may mắn là có tiền cầm rồi. Hơn nữa có bà ngoại, bà Chu, chú thím, cậu mợ và dì út, thu hoạch thật sự rất phong phú!
Đối với một cô gái ở thế kỷ hai mươi mốt có thể gánh vác trách nhiệm mua nhà ở với chồng thì mười đồng tiền chẳng là gì, nhưng đối với một cô bé nhỏ mà nói đây chính là một khoảng tiền rất lớn! Phải nghĩ biện pháp để giữ nó lại, không thể để mẹ lấy đi với câu nói để mẹ giữ cho được.
Trước kia mẹ đã nhiều lần dùng câu ‘tiền này để mẹ giữ cho, sau này sẽ trả lại cho con’, vì muốn lấy tiền của cô một cách hợp lý, tiền nóng hổi ở trong túi tự nhiên bị sung công, tâm tình bỗng chốc như từ trên trời rớt xuống vực thẩm sâu. Đừng tưởng con nít dễ lừa, năm nay cũng không thể để mẹ lấy được dễ như vậy!
Đêm ba mươi năm rồi đều có cô dượng và chú thím ở với bà ngoại, nhưng năm nay chú nói muốn tới nhà của thím ăn tết, hai người cô cũng bày tỏ muốn qua nhà chồng ở nghỉ tết, nên ba mẹ Mạnh dứt khoát thương lượng, dẫn bà ngoại qua ở với bọn họ. Đúng lúc học sinh đều được nghỉ học, nhà trẻ cũng có nhiều phòng rộng, so với ngôi nhà nhỏ của nhà họ Mạnh thì thoáng hơn nhiều, thân thích có tới thì cũng chứa nổi.
Nghe nói hàng xóm có giới thiệu một đối tượng xem mặt cho dì nhỏ của cô, hai người gặp mặt nhau vài lần cũng không tệ lắm, đúng lúc mượn dịp này mọi người có thể biết nhau hơn, xem xét kỹ hơn.
Loại chuyện yêu đương này tất nhiên là không nói trước mặt bạn học Mạnh Tĩnh Nghiên được, cho nên lúc cô thấy có người lạ tới nhà mừng năm mới liền ngẩn ra. Sao người đàn ông này nhìn có chút quen mắt vậy kìa? Kệ thôi, cứ chạy tới trước mừng năm mới lấy lì xì rồi nói sau.
Bà ngoại vỗ nhẹ vào mông nhỏ của cô, trách mắng cô không lễ phép chút nào, bảo với cô kêu chú Từ. Mạnh Tĩnh Nghiên bĩu môi, hừ, cô là con nít, nên mới không cần phải lễ phép đâu. Cho cô tiền lì xì, tiền lì xì, tiền lì xì đi!
Người đàn ông này đã sớm chuẩn bị, không chỉ đưa cho cô một túi lì xì thật dày, mà còn có kẹo toffee hình con thỏ lớn nữa. Ừm, lì xì thì thăm dò, bóc một viên kẹo ăn, còn lại thì tặng cho chú đó.
Trên bàn cơm có con nít thì cũng dễ nói chuyện hơn, đầu tiên là hỏi về vấn đề học hành của Mạnh Tĩnh Nghiên, tính khi nào thì lên tiểu học, mấy đề tài vặt về trường học, uống rượu quá ba lần thì câu truyện trên người Mạnh Tĩnh Nghiên đã chuyển qua chú Từ rồi.
Nghe mọi người lòng vòng thăm hỏi gia đình, địa chỉ, thành viên trong nhà, nơi làm việc của chú Từ, chẳng bỏ sót thứ gì, lại nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của dì nhỏ muốn nhìn chú Từ nhưng không dám nhìn, Mạnh Tĩnh Nghiên mới bắt đầu phản ứng kịp---à, đây không phải là dượng nhỏ ở kiếp trước của cô hay sao?
Dáng người của dượng nhỏ không cao, cũng cỡ một mét bảy, ở thập niên 90 thì đó chính là tiêu chuẩn của chiều cao. Chỉ có điều bộ dáng của dượng mi thanh mục tú, còn có ánh mắt như tơ vàng, khuôn mặt chính trực.
Lúc này cô mới biết, vì sao dượng nhỏ không có bối cảnh gia đình tốt, nhưng vẫn có thể lấy được dì nhỏ, thì ra thằng nhãi này hồi còn trẻ lại có bộ dạng lịch sự và bại hoại như thế! Dì nhỏ à dì nhỏ, dì cũng quá đơn thuần rồi, trông mặt mà bắt hình dong, biến bản thân mình rơi vào một cuộc hôn nhân không có hạnh phúc. Đừng nhìn thấy bộ dạng bây giờ lịch sự và trẻ tuổi, qua thêm hai mươi lăm năm nữa, lưng đã cứng, mặt mụn cũng xuất hiện, còn hay uống rượu, vừa thích dùng bạo lực gia đình, cuộc đời một người đang tốt đều bị hủy đi như vậy!