Editor: thao1504
Lúc Mạnh Tĩnh Nghiên tỉnh lại lần nữa thì đã là chạng vạng tối, cửa sổ trong phòng đã kéo rèm, tối đen như mực. Chậm rãi nhìn xung quanh một vòng không thấy người nào, trên bàn tay được dán một miếng băng màu trắng —— thì ra là không phải nằm mơ, thật sự có người đã mời bác sĩ đến phòng tiêm thuốc cho cô, chính là người khờ khạo được cô tặng cô kẹo que mười năm trước.
Chính là người mà Nghê Thụy Tuyết luôn nhìn hắn với dáng vẻ háo sắc, dùng một câu nói Triệu Bản Sơn để hình dung bộ dáng của tiểu hỏa này là, đẹp trai đến ngây người.
Cô từng nghĩ tới, mười năm a, người mà cô cho kẹo que không dám xuất hiện tại trước mặt cô, có phải vì diện mạo khó coi mà tự ti hay không? Có phải là người sáng tạo ra môm phái trạch nam hay không? Nằm mơ cũng không nghĩ đến lại trở thành tiểu Khốc ca như vậy.
Hít hít mũi, nghe được mùi thơm của thức ăn. Tiêm xong cảm giác tốt hơn nhiều, lỗ mũi cũng thính hơn, bụng vì đói mà đang biểu tình. Ai, cũng khó trách, lúc Thành Trạm Vũ tới còn là buổi sáng, hiện tại cũng đến thời điểm ăn cơm chiều, làm sao không đói cho được chứ? vlub.
"Mẹ, đang nấu gì ăn ngon vậy, con đói quá."
"Tỉnh ngủ? Đo nhiệt độ rồi hả?"
"Dạ chưa, con nghe mùi thức ăn nên liền xuống giường." 13767235
Mẹ Mạnh liền mắng là một chú mèo ham ăn, sau đó để cái xẻng xuống dán trán của mình lên trán con gái để đo thử nhiệt độ. Vẫn có chút nóng, nhưng so với buổi sáng đã giảm rất nhiều, ngày mai ngày mốt lại tiêm thêm hai mũi nữa là có thể khỏe rồi.
"Mẹ, bọn người Thành Trạm Vũ đã đi rồi à?" muốn chính thực thắc mắc của mình.
"Không đi thì con còn muốn lưu bọn họ lại ăn cơm với nhà à?" Cha Mạnh từ thư phòng bước ra, vừa vặn nghe câu này. Vừa nhắc tới Thành Trạm Vũ tên tuổi hắn liền tức gần chết, tiểu tử chết toi còn chưa mọc đủ lông, liền muốn quyến rũ khuê nữ nhà hắn, không có cửa đâu!
Bị ba ba nói vậy liền nghẹn lời không biết nói gì, ngoan ngoãn im lặng.
Nhưng chiến hỏa không phải muốn tránh là có thể tránh được, thời điểm con gái sốt cao Cha Mạnh liền nghĩ, chỉ cần cô tốt, muốn làm gì thì làm. Muốn chơi liền chơi, nghĩ nói yêu thương liền nói yêu thương, hắn phụ trách kiếm tiền cho nữ nhi, để cho cô muốn làm gì thì làm.
Nhưng khi Mạnh Tĩnh Nghiên hơi tốt lên một chút, Cha Mạnh liền không đồng ý."Tới đây!"
Giọng nói rất nghiêm túc, làm cho Mạnh tiểu nữu sợ khẽ run lên. Ai u, sao mà giọng điệu giống như cảnh sát nhân đang xét hỏi tội phạm như vậy?
Vặn vẹo đi tới, đến ngồi trên ghế sofa, còn lấy cái gối lót ở sau lưng để dựa vào. Bộ dáng làm biếng không ngay ngắn như vậy nếu như là bình thường đã sớm bị mắng, nhưng bây giờ bệnh nhân lớn nhất, Cha Mạnh mắt nhắm mắt mở, coi như không nhìn thấy.
Dùng thuật ngữ chính trị mà nói, cái này thuộc về mâu thuẫn chủ yếu cùng mâu thuẫn thứ yếu. Mâu thuẫn chủ yếu là mâu thuẫn nổi lên hàng đầu ở mỗi giai đoạn nhất định của quá trình phát triển của sự vật. Nó có tác dụng quyết định đối với những mâu thuẫn khác trong cùng một giai đoạn của quá trình đó. Mâu thuẫn không chủ yếu là những mâu thuẫn không đóng vai trò quyết định. Hai cái đều tồn cùng nhau, dưới điều kiện nhất định cũng có thể chuyển hóa lẫn nhau.
Thành Trạm Vũ, là thuộc về mâu thuẫn chủ yếu.
"Nói đi, con và Thành Trạm Vũ đó là quan hệ như thế nào."
"Ai nha ba ah, con cùng hắn có thể có quan hệ gì, trước bữa nay con cũng không biết người này."
"Vậy tại sao hắn lại đưa kẹo que cho con?"
"Ách, lúc con ba tuổi thường trong quần áo, hay trong ngăn kéo phát hiện kẹo que, người khác cho con nên con liền nhận chứ sao. Không ngờ hắn còn rất kiên nhẫn, tặng tới nhiều năm như vậy."
"Cái gì? Lúc hắn ba tuổi liền bắt đầu cua con rồi hả?" Không giải thích còn may, vừa giải thích Cha Mạnh càng cảm thấy tình huống càng nghiêm trọng. Đây là hạng người gì a? Nhỏ như vậy đã theo đuổi khuê nữ bảo bối của hắn rồi, hơn nữa nghe ý tứ bác sĩ Mạc nói, tiểu tử kia phái bọn họ ở bên cạnh, mọi cử động đều phải giám sát chặt chẽ báo cho hắn!
Thật ra thì Thành Trạm Vũ làm như vậy chỉ là uốn bảo vệ Mạnh gia, nhưng mà đột nhiên lại xuất hiện một tiểu tử muốn cướp khuê nữ bảo bối của hắn, ấn tượng của Cha Mạnh đối với hắn làm sao tốt cho được? Bảo vệ cũng trở thành giám thị, mười năm nay làm cái gì cũng uổng phí. Cha Mạnh còn cảm thấy rợn cả tóc gáy, cuộc sống luôn nằm ở dưới mắt của người ta lại không biết!
"Không được! Dọn nhà! Phải dọn nhà!" Cha Mạnh vỗ bàn, "Ngày mai ngày mốt bác sĩ Mạc t còn tới chích cho con nữa, sau khi chích xong hai mũi này chúng ta lập tức dọn nhà. Về sau con cũng không được cùng tên tiểu tử kia có bất kỳ tiếp xúc nào, biết không?"
Nam nhân lớn nhất trong nhà. Một lần nữa thể hiện độc tài chuyên chính, kháng nghị không có hiệu quả, Mạnh Tĩnh Nghiên chu mỏ không lên tiếng gì.
Mọi cử động đều có người chú ý, dù là bảo vệ, nghĩ tớit cũng rất là khó chịu, dù sao nhà cô không phải rất giàu có, không cần đi tới chỗ nào đều có hộ vệ đi theo, bảo vệ như vậy cô không có quen. Nhưng không biết làm sao, cô không có cách nào bực bội Trạm Vũ, không khỏi rất tín nhiệm hắn, cảm thấy hắn tuyệt đối sẽ không thương tổn tới mình.
Có thể do hắn yên lặng tặng kẹo que mười năm, dù chưa từng xuất hiện, lại làm cho trong lòng cô vô thức coi hắn là một người quen, là bạn bè lâu năm mà đối đãi sao? Có phải chính hắn phái những người này giúp bọn hắn nhà giải quyết không ít vấn đề thực tế, ít nhất kiếp này công ty ba Mạnh mẹ Mạnh, trường học không hề bị người khác quấy rầy gì?
Nhưng mà hắn tặng kẹo que, còn vì cô tìm thầy thuốc xem bệnh, Mạnh Tĩnh Nghiên dự định sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra cũng không né tránh, cô đã sớm lên xong kế hoạch cho cuộc sống của mình, nói yêu đương là tuyệt đối không thể nào.
Thân thể Mạnh Tĩnh Nghiên có khởi sắc không cần đưa đi cách ly là một chuyện tốt, quyết định dọn nhà cũng có thể làm, có thể tránh không cần gặp đồ quỷ sứ đáng ghét, có thể không cần bị giám sát mọi sinh hoạt của mình nữa là một chuyện tốt. Không khí trên bàn ăn lúc ăn cơm không ít nhẹ nhõm.
"Hôm nay cục trưởng Tăng gọi điện thoại cho ba nói thành tích kiểm tra của Tăng Hàm Vi ở trường học tháng này tiếp tục tăng hạng, cô bé đứng thứ mười sáu trong lớp, nói muốn mời con ăn cơm để cám ơn con đấy." Cha Mạnh kiêu ngạo, "Ba liền nói con gái ba khi dạy cho mấy đứa bé học luôn rất có cách, bao nhiêu người xin con gái ba dạy thêm a, khi đưa con tói nhà hắn dạy thêm, vợ hắn còn không nguyện ý, như thế nào, lúc này biết con gái ba lợi hại đó thôi."
Con gái có tài năng, làm cho người khác thừa nhận, so với chuyện Cha Mạnh tự mình buôn bán được thật nhiều, kiếm được bao nhiêu tiền thì chuyện này làm cho hắn vui mừng hơn.
"Cũng do Hàm Vi thông minh." Tiểu học năm thứ ba khóa trình không khó, giữa bạn học chung lớp chênh lệch không lớn, 99 phân cùng 98 phân còn kém nhiều cái hạng. Nhưng Tăng Hàm Vi có thể từ thành tích đếm ngược lập tức có thể vươn lên đến vị trí thứ 16 của lớp, khẳng định ở phía sau bỏ không ít công sức rồi."Cục trưởng Tăng cùng mẹ Hàm Vi công việc quá bận rộn, chỉ có bảo mẫu ở nhà chăm sóc, lúc trước có thể đứa bé này là muốn thông phương thức này làm cho ba mẹ quan tâm cô nhiều hơn một chút mà thôi."
"Tuổi của cục trưởng Tăng còn trẻ mà đã đạt đến chức vị này rồii, nhất định là phía sau có đài, chắc là sẽ đi lên nữa đi. Vợ của hắn cả ngày so với hắn còn bận hơn, hai vợ chồng làm sao có thời giờ trông nom đứa bé. Còn nhỏ tuổi, thật thật đáng thương. Ba nghĩ lúc này cục trưởng Tăng nói muốn mời con ăn cơm, một là cám ơn con, thứ hai có lẽ muốn con tiếp tục trở về dạy Tăng Hàm Vi. Ba không đồng ý a, chờ sau khi hết sốt ba mẹ dẫn coni đi chơi, đi Đại Liên xem cảnh biển một chút, hoặc là đi tham quan Tam Á bên kia đi, dẫn con gái của ba buông lỏng một chút, không có thời gian dạy đứa bé nhà bọn họ nhai!"
Mạnh Tĩnh Nghiên biết ba nói như vậy, cũng là sợ cô chịu uất ức. Nghĩ một chút đến thời điểm lễ mừng năm mới gọi điện thoại cho Tăng gia, còn mặt đầy vui vẻ đi đưa quà tết cho người ta, lại bị Tăng phu nhân làm một phen như vậy, tâm tình trong nháy mắt liền không tốt. Dạy học là nghĩa vụ, mua kim chỉ may vá, vải vóc, họa bút, tờ giấy cũng là tiền, cô một phần cũng không muốn Tăng gia chi, lại nhận kết quả như vậy, nói thật, rất đả thương người.
Cùng tuổi tác không liên quan, mặc kệ người lớn, đứa trẻ, bị đối đãi như vậy cũng sẽ không vui mừng.
Nhưng cục trưởng Tăng cùng Tăng Hàm Vi là vô tội nha, cô nhìn rai, tiểu nha đầu kia khi ở cùng với mình thì tiểu nha đầu cười đặc biệt vui vẻ. Cục trưởng Tăng cũng cảm thấy phu nhân của hắn làm không đúng, âm thầm nói xin lỗi với ba, cũng rất chăm sóc hắn. Nếu như cục trưởng Tăng đề xuất chuyệni muốn cô tiếp tục dạy Hàm Vi, không đồng ý được không?
Sau khi lớn lên phải cân nhắc chuyện quá nhiều, chỉ khi còn bé là tốt nhất, càng lớn thì càng nhiều vấn đề phải giải quyết. Nghĩ hoài đi nữa thì cũng là kết quả là không như ý, chờ đến lúc cục trưởng Tăng thật sự nói ra rồi hãy nói sau.
"Đi Đại Liên? Con còn phải đi học mà?"
"Xin nghỉ, không có chuyện gì, ba sẽ điện thoại cho các giáo viên của con." Nghĩ lại chuyện của Tăng Hàm Vi, lại nghĩ đến con gái của mình, ba Mạnh cũng cảm thấy trước kia mình bận rộn công việc, thật có lỗi với đứa nhỏ. Dẫn vợ con đi chơi, buông lỏng một chút."Mẹ của đứa nhỏ, em sắp xếp công việc của mình lại một chút, chừng khoản một tuần lễ, chúng ta đưa Nghiên Nghiên ra ngoài chơi một chút, hai mẹ con hai người nghiên cứu, muốn đi chỗ nào thì chúng ta đi chỗ đó."
"Vậy được, chờ thêm hai ba ngày đợi Nghiên Nghiên hết phát sốt, ta liền đặt máy bay đi chơi một tuần lễ."
À?
Mạnh đại tiểu thư trợn mắt há mồm, ba mẹ đây là thế nào? Nói đi là đi sao?
Do Cô mang bệnh, hiện tại lại đang thời kỳ đặc biệt của dịch bệnh SARS nên khi đứa bé bị cảm tâm trạng của hai người lớn vô cùng lo lắng, thật không cách nào hiểu nổi tâm lý của hai người hiện giờ. Chỉ cảm thấy ba mẹ hôm nay khác thường, thật quá khác thường!
"Nghiên Nghiên, có muốn đi chỗ nào hay không? Con đã lớn như vậy, mẹ và ba con còn chưa bao giờ dẫn con đi đâu chơi. Về sau cứ nữa năm hai một năm chúng ta liền đi ra ngoài chơi một chút, đi khắp sông núi của đất nước, để biết Đại Giang Nam Bắc phong tục cùng thủy thổ."
Hoạch định cuộc sống tương lai của cô, Ba Mạnh mẹ Mạnh có chút sục sôi. Trước kia vừa mở mắt con ngươi liền lên ca, khuya về nhà mệt liền nằm lên giường là ngủ luôn quả thật cũng không phải là người mà trôi qua ngày! Bọn họ không phải kiếm tiền, là vì tiền mà mua bán! Là nô lệ của đồng tiền!
Một nhà ba người hòa thuận mĩ mãn thật hạnh phúc, buông lỏng mình, hưởng thụ cuộc sống, ngày liền trôi qua thật đẹp!
Ba Mạnh trước kia chọn đất mua để xây nhà xưởng, đi qua không ít địa phương, liền để chén cơm xuống bắt đầu nói cho vợ con biết phong tục cùng thổ nhưỡng các nơi, tùy bọn họ muốn đi nơi nào chơi cũng được. Đi Ngũ Nhạc không nhìn núi, đi Hoàng Sơn trở về không nhìn nhạc. Nếu muốn leo núi phải đi Hoàng Sơn, muốn nhìn biển phải đi các địa phương như Cửu Trại Câu.... Hoặc là đi thủ đô chơi một chút, dậy sớm nhìn kéo cờ, làm một chút giáo dục chủ nghĩa yêu nước.
Nghe chồng mình nói rất hăng hái, Mẹ Mạnh chọn một chút liền hoa mắt, nơi nào cũng muốn đi, không quyết định được, liền lại đưa quyền quyết định cho con gái, "Nghiên Nghiên, con nói thử xem, muốn đi chỗ nào?"
Mạnh Tĩnh Nghiên mí mắt cũng không nâng, bình thản gắp miếng nấm hương cùng thịt xào vào trong chén, thản nhiên nói: "Hai người nên nghỉ ngơi đi, hiện tại cả nước đang đấu tranh với bệnh dịch SARS, trạm xe lửa, phi trường kiểm tra cũng nghiêm lắm. Đi du lịch ở đâu? Nhà hàng khách sạn làm công tác tiêu độc còn không bằng trong nhà đâu, con thấy hay là đang nhà là được, chờ con suy nghĩ kế hoạch đi chơi."
Ách...... Hai người lớn liền kích động, lại suy nghĩ vẫn bằng một đứa bé, ba Mạnh mẹ Mạnh đều im lặng.
"Con ăn no rồi con về phòng đây." Bệnh nhân có phúc lợi, không cần rửa chén, đứng lên liền đi. Chợt nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi: "Ngày mai Thành Trạm Vũ còn tới sao?"
A a a a a a a a! Tên tiểu tử chết toi kia!!!
Nhìn thấy ba lại muốn phát điên, vội vàng chạy về phòng, tị nạn thôi.
Lúc Mạnh Tĩnh Nghiên tỉnh lại lần nữa thì đã là chạng vạng tối, cửa sổ trong phòng đã kéo rèm, tối đen như mực. Chậm rãi nhìn xung quanh một vòng không thấy người nào, trên bàn tay được dán một miếng băng màu trắng —— thì ra là không phải nằm mơ, thật sự có người đã mời bác sĩ đến phòng tiêm thuốc cho cô, chính là người khờ khạo được cô tặng cô kẹo que mười năm trước.
Chính là người mà Nghê Thụy Tuyết luôn nhìn hắn với dáng vẻ háo sắc, dùng một câu nói Triệu Bản Sơn để hình dung bộ dáng của tiểu hỏa này là, đẹp trai đến ngây người.
Cô từng nghĩ tới, mười năm a, người mà cô cho kẹo que không dám xuất hiện tại trước mặt cô, có phải vì diện mạo khó coi mà tự ti hay không? Có phải là người sáng tạo ra môm phái trạch nam hay không? Nằm mơ cũng không nghĩ đến lại trở thành tiểu Khốc ca như vậy.
Hít hít mũi, nghe được mùi thơm của thức ăn. Tiêm xong cảm giác tốt hơn nhiều, lỗ mũi cũng thính hơn, bụng vì đói mà đang biểu tình. Ai, cũng khó trách, lúc Thành Trạm Vũ tới còn là buổi sáng, hiện tại cũng đến thời điểm ăn cơm chiều, làm sao không đói cho được chứ? vlub.
"Mẹ, đang nấu gì ăn ngon vậy, con đói quá."
"Tỉnh ngủ? Đo nhiệt độ rồi hả?"
"Dạ chưa, con nghe mùi thức ăn nên liền xuống giường." 13767235
Mẹ Mạnh liền mắng là một chú mèo ham ăn, sau đó để cái xẻng xuống dán trán của mình lên trán con gái để đo thử nhiệt độ. Vẫn có chút nóng, nhưng so với buổi sáng đã giảm rất nhiều, ngày mai ngày mốt lại tiêm thêm hai mũi nữa là có thể khỏe rồi.
"Mẹ, bọn người Thành Trạm Vũ đã đi rồi à?" muốn chính thực thắc mắc của mình.
"Không đi thì con còn muốn lưu bọn họ lại ăn cơm với nhà à?" Cha Mạnh từ thư phòng bước ra, vừa vặn nghe câu này. Vừa nhắc tới Thành Trạm Vũ tên tuổi hắn liền tức gần chết, tiểu tử chết toi còn chưa mọc đủ lông, liền muốn quyến rũ khuê nữ nhà hắn, không có cửa đâu!
Bị ba ba nói vậy liền nghẹn lời không biết nói gì, ngoan ngoãn im lặng.
Nhưng chiến hỏa không phải muốn tránh là có thể tránh được, thời điểm con gái sốt cao Cha Mạnh liền nghĩ, chỉ cần cô tốt, muốn làm gì thì làm. Muốn chơi liền chơi, nghĩ nói yêu thương liền nói yêu thương, hắn phụ trách kiếm tiền cho nữ nhi, để cho cô muốn làm gì thì làm.
Nhưng khi Mạnh Tĩnh Nghiên hơi tốt lên một chút, Cha Mạnh liền không đồng ý."Tới đây!"
Giọng nói rất nghiêm túc, làm cho Mạnh tiểu nữu sợ khẽ run lên. Ai u, sao mà giọng điệu giống như cảnh sát nhân đang xét hỏi tội phạm như vậy?
Vặn vẹo đi tới, đến ngồi trên ghế sofa, còn lấy cái gối lót ở sau lưng để dựa vào. Bộ dáng làm biếng không ngay ngắn như vậy nếu như là bình thường đã sớm bị mắng, nhưng bây giờ bệnh nhân lớn nhất, Cha Mạnh mắt nhắm mắt mở, coi như không nhìn thấy.
Dùng thuật ngữ chính trị mà nói, cái này thuộc về mâu thuẫn chủ yếu cùng mâu thuẫn thứ yếu. Mâu thuẫn chủ yếu là mâu thuẫn nổi lên hàng đầu ở mỗi giai đoạn nhất định của quá trình phát triển của sự vật. Nó có tác dụng quyết định đối với những mâu thuẫn khác trong cùng một giai đoạn của quá trình đó. Mâu thuẫn không chủ yếu là những mâu thuẫn không đóng vai trò quyết định. Hai cái đều tồn cùng nhau, dưới điều kiện nhất định cũng có thể chuyển hóa lẫn nhau.
Thành Trạm Vũ, là thuộc về mâu thuẫn chủ yếu.
"Nói đi, con và Thành Trạm Vũ đó là quan hệ như thế nào."
"Ai nha ba ah, con cùng hắn có thể có quan hệ gì, trước bữa nay con cũng không biết người này."
"Vậy tại sao hắn lại đưa kẹo que cho con?"
"Ách, lúc con ba tuổi thường trong quần áo, hay trong ngăn kéo phát hiện kẹo que, người khác cho con nên con liền nhận chứ sao. Không ngờ hắn còn rất kiên nhẫn, tặng tới nhiều năm như vậy."
"Cái gì? Lúc hắn ba tuổi liền bắt đầu cua con rồi hả?" Không giải thích còn may, vừa giải thích Cha Mạnh càng cảm thấy tình huống càng nghiêm trọng. Đây là hạng người gì a? Nhỏ như vậy đã theo đuổi khuê nữ bảo bối của hắn rồi, hơn nữa nghe ý tứ bác sĩ Mạc nói, tiểu tử kia phái bọn họ ở bên cạnh, mọi cử động đều phải giám sát chặt chẽ báo cho hắn!
Thật ra thì Thành Trạm Vũ làm như vậy chỉ là uốn bảo vệ Mạnh gia, nhưng mà đột nhiên lại xuất hiện một tiểu tử muốn cướp khuê nữ bảo bối của hắn, ấn tượng của Cha Mạnh đối với hắn làm sao tốt cho được? Bảo vệ cũng trở thành giám thị, mười năm nay làm cái gì cũng uổng phí. Cha Mạnh còn cảm thấy rợn cả tóc gáy, cuộc sống luôn nằm ở dưới mắt của người ta lại không biết!
"Không được! Dọn nhà! Phải dọn nhà!" Cha Mạnh vỗ bàn, "Ngày mai ngày mốt bác sĩ Mạc t còn tới chích cho con nữa, sau khi chích xong hai mũi này chúng ta lập tức dọn nhà. Về sau con cũng không được cùng tên tiểu tử kia có bất kỳ tiếp xúc nào, biết không?"
Nam nhân lớn nhất trong nhà. Một lần nữa thể hiện độc tài chuyên chính, kháng nghị không có hiệu quả, Mạnh Tĩnh Nghiên chu mỏ không lên tiếng gì.
Mọi cử động đều có người chú ý, dù là bảo vệ, nghĩ tớit cũng rất là khó chịu, dù sao nhà cô không phải rất giàu có, không cần đi tới chỗ nào đều có hộ vệ đi theo, bảo vệ như vậy cô không có quen. Nhưng không biết làm sao, cô không có cách nào bực bội Trạm Vũ, không khỏi rất tín nhiệm hắn, cảm thấy hắn tuyệt đối sẽ không thương tổn tới mình.
Có thể do hắn yên lặng tặng kẹo que mười năm, dù chưa từng xuất hiện, lại làm cho trong lòng cô vô thức coi hắn là một người quen, là bạn bè lâu năm mà đối đãi sao? Có phải chính hắn phái những người này giúp bọn hắn nhà giải quyết không ít vấn đề thực tế, ít nhất kiếp này công ty ba Mạnh mẹ Mạnh, trường học không hề bị người khác quấy rầy gì?
Nhưng mà hắn tặng kẹo que, còn vì cô tìm thầy thuốc xem bệnh, Mạnh Tĩnh Nghiên dự định sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra cũng không né tránh, cô đã sớm lên xong kế hoạch cho cuộc sống của mình, nói yêu đương là tuyệt đối không thể nào.
Thân thể Mạnh Tĩnh Nghiên có khởi sắc không cần đưa đi cách ly là một chuyện tốt, quyết định dọn nhà cũng có thể làm, có thể tránh không cần gặp đồ quỷ sứ đáng ghét, có thể không cần bị giám sát mọi sinh hoạt của mình nữa là một chuyện tốt. Không khí trên bàn ăn lúc ăn cơm không ít nhẹ nhõm.
"Hôm nay cục trưởng Tăng gọi điện thoại cho ba nói thành tích kiểm tra của Tăng Hàm Vi ở trường học tháng này tiếp tục tăng hạng, cô bé đứng thứ mười sáu trong lớp, nói muốn mời con ăn cơm để cám ơn con đấy." Cha Mạnh kiêu ngạo, "Ba liền nói con gái ba khi dạy cho mấy đứa bé học luôn rất có cách, bao nhiêu người xin con gái ba dạy thêm a, khi đưa con tói nhà hắn dạy thêm, vợ hắn còn không nguyện ý, như thế nào, lúc này biết con gái ba lợi hại đó thôi."
Con gái có tài năng, làm cho người khác thừa nhận, so với chuyện Cha Mạnh tự mình buôn bán được thật nhiều, kiếm được bao nhiêu tiền thì chuyện này làm cho hắn vui mừng hơn.
"Cũng do Hàm Vi thông minh." Tiểu học năm thứ ba khóa trình không khó, giữa bạn học chung lớp chênh lệch không lớn, 99 phân cùng 98 phân còn kém nhiều cái hạng. Nhưng Tăng Hàm Vi có thể từ thành tích đếm ngược lập tức có thể vươn lên đến vị trí thứ 16 của lớp, khẳng định ở phía sau bỏ không ít công sức rồi."Cục trưởng Tăng cùng mẹ Hàm Vi công việc quá bận rộn, chỉ có bảo mẫu ở nhà chăm sóc, lúc trước có thể đứa bé này là muốn thông phương thức này làm cho ba mẹ quan tâm cô nhiều hơn một chút mà thôi."
"Tuổi của cục trưởng Tăng còn trẻ mà đã đạt đến chức vị này rồii, nhất định là phía sau có đài, chắc là sẽ đi lên nữa đi. Vợ của hắn cả ngày so với hắn còn bận hơn, hai vợ chồng làm sao có thời giờ trông nom đứa bé. Còn nhỏ tuổi, thật thật đáng thương. Ba nghĩ lúc này cục trưởng Tăng nói muốn mời con ăn cơm, một là cám ơn con, thứ hai có lẽ muốn con tiếp tục trở về dạy Tăng Hàm Vi. Ba không đồng ý a, chờ sau khi hết sốt ba mẹ dẫn coni đi chơi, đi Đại Liên xem cảnh biển một chút, hoặc là đi tham quan Tam Á bên kia đi, dẫn con gái của ba buông lỏng một chút, không có thời gian dạy đứa bé nhà bọn họ nhai!"
Mạnh Tĩnh Nghiên biết ba nói như vậy, cũng là sợ cô chịu uất ức. Nghĩ một chút đến thời điểm lễ mừng năm mới gọi điện thoại cho Tăng gia, còn mặt đầy vui vẻ đi đưa quà tết cho người ta, lại bị Tăng phu nhân làm một phen như vậy, tâm tình trong nháy mắt liền không tốt. Dạy học là nghĩa vụ, mua kim chỉ may vá, vải vóc, họa bút, tờ giấy cũng là tiền, cô một phần cũng không muốn Tăng gia chi, lại nhận kết quả như vậy, nói thật, rất đả thương người.
Cùng tuổi tác không liên quan, mặc kệ người lớn, đứa trẻ, bị đối đãi như vậy cũng sẽ không vui mừng.
Nhưng cục trưởng Tăng cùng Tăng Hàm Vi là vô tội nha, cô nhìn rai, tiểu nha đầu kia khi ở cùng với mình thì tiểu nha đầu cười đặc biệt vui vẻ. Cục trưởng Tăng cũng cảm thấy phu nhân của hắn làm không đúng, âm thầm nói xin lỗi với ba, cũng rất chăm sóc hắn. Nếu như cục trưởng Tăng đề xuất chuyệni muốn cô tiếp tục dạy Hàm Vi, không đồng ý được không?
Sau khi lớn lên phải cân nhắc chuyện quá nhiều, chỉ khi còn bé là tốt nhất, càng lớn thì càng nhiều vấn đề phải giải quyết. Nghĩ hoài đi nữa thì cũng là kết quả là không như ý, chờ đến lúc cục trưởng Tăng thật sự nói ra rồi hãy nói sau.
"Đi Đại Liên? Con còn phải đi học mà?"
"Xin nghỉ, không có chuyện gì, ba sẽ điện thoại cho các giáo viên của con." Nghĩ lại chuyện của Tăng Hàm Vi, lại nghĩ đến con gái của mình, ba Mạnh cũng cảm thấy trước kia mình bận rộn công việc, thật có lỗi với đứa nhỏ. Dẫn vợ con đi chơi, buông lỏng một chút."Mẹ của đứa nhỏ, em sắp xếp công việc của mình lại một chút, chừng khoản một tuần lễ, chúng ta đưa Nghiên Nghiên ra ngoài chơi một chút, hai mẹ con hai người nghiên cứu, muốn đi chỗ nào thì chúng ta đi chỗ đó."
"Vậy được, chờ thêm hai ba ngày đợi Nghiên Nghiên hết phát sốt, ta liền đặt máy bay đi chơi một tuần lễ."
À?
Mạnh đại tiểu thư trợn mắt há mồm, ba mẹ đây là thế nào? Nói đi là đi sao?
Do Cô mang bệnh, hiện tại lại đang thời kỳ đặc biệt của dịch bệnh SARS nên khi đứa bé bị cảm tâm trạng của hai người lớn vô cùng lo lắng, thật không cách nào hiểu nổi tâm lý của hai người hiện giờ. Chỉ cảm thấy ba mẹ hôm nay khác thường, thật quá khác thường!
"Nghiên Nghiên, có muốn đi chỗ nào hay không? Con đã lớn như vậy, mẹ và ba con còn chưa bao giờ dẫn con đi đâu chơi. Về sau cứ nữa năm hai một năm chúng ta liền đi ra ngoài chơi một chút, đi khắp sông núi của đất nước, để biết Đại Giang Nam Bắc phong tục cùng thủy thổ."
Hoạch định cuộc sống tương lai của cô, Ba Mạnh mẹ Mạnh có chút sục sôi. Trước kia vừa mở mắt con ngươi liền lên ca, khuya về nhà mệt liền nằm lên giường là ngủ luôn quả thật cũng không phải là người mà trôi qua ngày! Bọn họ không phải kiếm tiền, là vì tiền mà mua bán! Là nô lệ của đồng tiền!
Một nhà ba người hòa thuận mĩ mãn thật hạnh phúc, buông lỏng mình, hưởng thụ cuộc sống, ngày liền trôi qua thật đẹp!
Ba Mạnh trước kia chọn đất mua để xây nhà xưởng, đi qua không ít địa phương, liền để chén cơm xuống bắt đầu nói cho vợ con biết phong tục cùng thổ nhưỡng các nơi, tùy bọn họ muốn đi nơi nào chơi cũng được. Đi Ngũ Nhạc không nhìn núi, đi Hoàng Sơn trở về không nhìn nhạc. Nếu muốn leo núi phải đi Hoàng Sơn, muốn nhìn biển phải đi các địa phương như Cửu Trại Câu.... Hoặc là đi thủ đô chơi một chút, dậy sớm nhìn kéo cờ, làm một chút giáo dục chủ nghĩa yêu nước.
Nghe chồng mình nói rất hăng hái, Mẹ Mạnh chọn một chút liền hoa mắt, nơi nào cũng muốn đi, không quyết định được, liền lại đưa quyền quyết định cho con gái, "Nghiên Nghiên, con nói thử xem, muốn đi chỗ nào?"
Mạnh Tĩnh Nghiên mí mắt cũng không nâng, bình thản gắp miếng nấm hương cùng thịt xào vào trong chén, thản nhiên nói: "Hai người nên nghỉ ngơi đi, hiện tại cả nước đang đấu tranh với bệnh dịch SARS, trạm xe lửa, phi trường kiểm tra cũng nghiêm lắm. Đi du lịch ở đâu? Nhà hàng khách sạn làm công tác tiêu độc còn không bằng trong nhà đâu, con thấy hay là đang nhà là được, chờ con suy nghĩ kế hoạch đi chơi."
Ách...... Hai người lớn liền kích động, lại suy nghĩ vẫn bằng một đứa bé, ba Mạnh mẹ Mạnh đều im lặng.
"Con ăn no rồi con về phòng đây." Bệnh nhân có phúc lợi, không cần rửa chén, đứng lên liền đi. Chợt nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi: "Ngày mai Thành Trạm Vũ còn tới sao?"
A a a a a a a a! Tên tiểu tử chết toi kia!!!
Nhìn thấy ba lại muốn phát điên, vội vàng chạy về phòng, tị nạn thôi.