Editor: thao1504
Từ hôm đẩy Mạnh Tĩnh Nghiên vào góc tường cường hôn trở đi,Thành Trạm Vũ chợt giống như được thông suốt. Tuy nói chuyện vẫn rất ít như cũ, nhưng không còn hiền lành giống khúc gỗ như trước đó nữa. Mỗi ngày đều theo sát bên cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên, sớm chiều đều đưa đón đi học, tan giờ học, buổi tối còn Mạnh gia ăn cơm mới chịu đi. Khi Mạnh Tĩnh Nghiên có động tác cùng nam sinh khác thân cận chút, lập tức Thành Trạm Vũ liền liền nổi cơn ghen kéo Mạnh Tĩnh Nghiên qua một bên không cho nói chuyện nữa.
A no no no, không cần hiểu sai như vậy, chỉ là hôn môi thôi mà.
Nhưng chỉ là chuện như thế này làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên tiếp nhận một cách vô lực, cảm thấy cha vừa du lịch vừa dọn nhà để tránh Thành Trạm Vũ là hành động rất nhàm chán, cũng tích cực phối hợp người. Đáng tiếc, mặc kệ là thuê phòng hay là mượn chỗ ở, mặc kệ cô đổi mấy trường học, không quá ba ngày, hành Trạm Vũ nhất định sẽ tìm được cô.
Nếu muốn né tránh Thành Trạm Vũ, trừ phi không cần công ty Mạnh gia cùng đến trường học nữa, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không đi học và người một nhà trốn đến ngoại ô. Nếu không chỉ cần ở thành thị, thì chính là thiên hạ của hắn, cái gì mà tra không ra? Chính hắn không có Thuật Phân Thân, nhưng thủ hạ cha hắn rất đông đảo, kêu mấy người thay phiên nhau canh những người có liên quan với Mạnh gia, đến nhà ngồi chờ, thì có thể tìm được dấu vết.
Trong vòng một tháng bị giày vò ba lần bốn lượt, liên tục đổi chỗ ai cũng không chịu nổi. Mẹ Mạnh lại một người có tư tưởng không kiên định, mỗi ngày thổi lời bên gối với lão công, kêu hắn đừng can thiệp vào chuyện của bọn nhỏ, đứa nhỏ tự có phúc của đứa nhỏ. Tiểu tử Họ Thành cũng không làm được gì con gái, đừng nhìn con gái tuổi còn nhỏ, trong lòng cô luôn biết tự tính toán.
Cuối cùng, ba Mạnh cũng bị viên đạn bọc đường kiềm hãm, một nhà ba người chuyền về nhà cũ, chuyện học của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng được quay lại trường học trước kia. Người trong nhà đều thấy yên tĩnh, nhưng trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên lại rất tức giận. Vừa thấy Thành Trạm Vũ liền giống như chuột thấy mèo vậy, có một bạn học trai đến gần cô một chút, liền có phản xạ có điều kiện tựa như sẽ nhìn xem bên cạnh có Thành Trạm Vũ ở đó hay không, nét mặt của hắn có vui hay không vui.
Ai, chẳng lẽ thật sự bị hắn ăn sạch sành sanh rồi hay sao?
Trong lúc này ba của Tăng Hàm Vi mở tiệc mời một nhà ba người Mạnh gia, vốn ba Mạnh không muốn cho con gái đi, nhưng lại cảm thấy không đi không được, dù sao vị lãnh đạo này ngoại trừ có một phu nhân thích ra lệnh ra, thì ưu điểm chiếm đại đa số. Hắn rất sáng suốt, cũng rất chăm sóc ba cô. Còn nói muốn đặc biệt cảm tạ cô, không đi thì đúng là quá không nể mặt của hắn đi.....
Trái lo phải nghĩ, cuối cùng cũng ăn mặc thật xinh đẹp đi dự tiệc cùng ba mẹ. Trên xe ba không ngừng dặn dò, nếu như bà của Hàm Vi ba muốn cô tiếp tục làm gia sư cho Tăng Hàm Vi, không được đồng ý. Cô biết là ba cô sợ cô chịu uất ức, ở trong lòng ba, cô vĩnh viễn xếp thứ nhất, công việc xếp thứ hai. Không đúng đúng, là mẹ xếp thứ hai Hàaa...!
Mặc dù là lãnh đạo mời khách, nhưng cũng không đãi ở nhà hàng cao cấp nhất. Điểm này làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên xem trọng ba của Tăng Hàm Vi, không nói những không phô trương bày ra thân thế như những người khác, còn rất khiêm tốn. Cha nói hắn còn muốn tiến thêm một bước nữa, làm việc một cách khiêm tốn ắt là chuyện không thể thiếu, nhằm tránh cho người ta bắt được chổ yếu.
"Chị Tiểu Mạnh, chị rốt cuộc cũng đã tới! Em nhớ chị muốn chết!" Vừa vào nhà, cô liền bị một tiểu pháo bắn ra đụng ngã, cái mông do té thành bị thường thành tám mảnh. Nếu không phải hiện tại còn trẻ tuổi, thì chuyện trật eo không phải là không thể xảy ra.
Dùng sức bấm gương mặt của Tăng Hàm Vi một cái để báo thù, sau đó cô vỗ cái mông nhỏ, "Mau dậy đi, nếu không chị sẽ bị em đè chết mất, ai u, cái mông của chị, đau chết được."
Nhìn hai đứa bé đang náo với nhau, các người lớn cũng không đến đỡ lên, còn đứng ở kế bên xem náo nhiệt. Một lát sau đồng chí lãnh đạo không nhìn nổi nữa, quát Tăng Hàm Vi, "Vi Vi, mau đỡ chị Mạnh của con dậy. Chị Mạnh mới đi vào mà con đã bị đụng ngã, thật không có quy củ."
"Cục Trưởng tăng, cũng đừng mắng Hàm Vi, không phải là do hai đứa bé thời gian dài không gặp đó sao, nên cô bé nhớ Nghiên Nghiên thôi. Hai đứa bé quan hệ tốt, nên khi mặt rất vui mừng. Hai đưa bé giỡn với nhau, không việc gì, không việc gì nhi ha ha."
"Đứa nhỏ này, ở nhà đã bị mẹ cô làm hư rồi, một chút lễ phép cũng không có."
Tăng Hàm Vi kéo Mạnh Tĩnh Nghiên lên, nghe ba lời này, lập tức khéo léo lễ phép cùng mọi người chào hỏi: "Bác Mạnh, dì Lý cùng chị Tiểu Mạnh khoẻ."
Ba của Hàm Vi lúc này mới vừa lòng mà gật gật đầu, lôi kéo ba Mạnh ngồi xuống chỗ ngồi đã an bài trước đó. Mạnh Tĩnh Nghiên càng thêm ấn tượng đối với vị lãnh đạo này, vốn đã cảm thấy hắn rất hòa ái thân dân, một chút kiêu ngạo cũng không có. Chỉ là kiếp trước cô đối với chính trị không quan tâm lắm, nên cũng không biết vị lãnh đạo ngày sau sẽ có biểu hiện như thế nào, chỉ là nhìn hiện tại nhìn hắn cư xử rất hòa khí tự nhiên, chắc là không khác hiện tại lắm.
Vì là đứa bé nên không thể giấu được tâm sự, không đợi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, tiểu cô nương đã rất kích động cùng Mạnh Tĩnh Nghiên tán gẫu : "Chị Tiểu Mạnh em rất nhớ chị, nhưng mẹ không cho em đi tìm chị, lần trước chị làm cho em túi sách hình Pikachu em rất thích, các bạn học chung đều rất hâm mộ em a."
Chỗ ngồi cùng muốn ngồi cùng một chỗ với Mạnh Tĩnh Nghiên, còn cố ý kéo cái ghế lại sát bên cạnh cô đến không còn một khẽ hở. Người bạn nhỏ chính là người bạn nhỏ nha, dù sao đã chung sống cùng nhau nửa tháng, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không có biện pháp không thích người em gái này. Vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ bé béo múp míp của cô, cười nói, "Được rồi, lần sau chị tiểu Mạnh sẽ làm cho em cái đẹp hơn nữa." w58v.
Chợt nghĩ đến đây không phải là ở Tăng gia, chỉ có mình cô và Tăng Hàm Vi ở cùng một chỗ, cha người ta còn ở bên cạnh nhìn đấy. Lúng túng rút tay về, nhìn cục trưởng Tăng xin lỗi hai tiếng.
"Không có việc gì không có việc gì, ha ha, Nghiên Nghiên a, ta và cha con là bạn tốt, nên con bé gọi con như vậy con cũng không cần phải để ý chứ?"
A, cục trưởng người đã không để ý thì ta để ý làm cái gì?"Bác Tăng, không ngại, ngài cứ gọi như ba mẹ con đi, gọi con là Nghiên Nghiên là được."
"Con đã gọi ta bác Tăng rồi, ta liền nhận thức con chính là cháu gái của ta." Lãnh đạo liền cho một bậc thang đi xuống, "Ai, ta cùng mẹ Hàm Vi đều không phải là người địa phương, ở đô thị này không có thân thích gì, Hàm Vi lớn như vậy, chỉ một người chị cùng cô chơi chung, ở trường học cũng không có bạn bè gì. Bác hi vọng về sau con có đi đâu, có thể dẫn theo Hàm Vi, là học tập cũng tốt, là chơi cũng tốt, đừng để cho cô bé ở nhà buồn bực, buồn bực sinh ra sai lầm là được. Nghiên Nghiên, Bác cám ơn con trước."
Dạ!
Không ngờ vị lãnh đạo này lại như thế căn bản không cho người ta có cơ hội cự tuyệt!
Ba Mạnh vội vàng hoà giải, hứa với Tăng cục trưởng nhất định sẽ chăm sóc thiên kim của ngày, sẽ thường tới nhà chơi a, còn để cho dì Lý của cô làm đồ ăn ngon cho cô ăn, không cần lo lắng.
Nhưng cũng nói thêm với lão nhân gia ông, ở trường học có nhiều việc học như vậy, rất bận rộn, một lần hai lần thì được, nhiều lần, làm gì có thời gian đi chung với thiên kim tiểu thư chứ. Đột nhiên Mạnh Tĩnh Nghiên cảm giác có một bàn tay nhỏ đang kéo kéo vạt áo cô, cúi đầu liền thấy mặt của Tăng Hàm Vi đỏ lên, rất mong đợi nhìn cô.
Ai, cô chịu không nổi nhất là loại ánh mắt này á! Mỗi lần Thành Trạm Vũ nhìn cô như vậy thì cô cũng không kiên trì được bao lâu thì sẽ đầu hàng.
Tại trong lòng liền phát ra một tiếng thở dài, cầm bàn tay nhỏ béo múp míp của Tăng Hàm Vi lên, "Được rồi, về sau Chủ nhật có thời gian em hãy tới nhà chị chơi. Nếu dì Lý của em bận rộn công việc không có thời gian nấu cơm cho chị em mình ăn, chị sẽ làm cho ngươi ăn?"
"Dạ được!" Đứa bé luôn rất dễ dụ, liền bị một hứa hẹn của Tăng Hàm Vi dụ đến mặt mày hớn hở.
"Lão Mạnh a, con gái của anh còn có thể làm thức ăn sao? Thật là lợi hại!"
"Tất nhiên, tài nấu nướng của Nghiên Nghiên so với mẹ cô mạnh hơn nhiều, trước kia mỗi bữa tối đều do Nghiên Nghiên nấu cơm. Hiện tại ta cùng mẹ cô đã sắp xếp lại công việc một chút, muốn dành nhiều thời gian ở với cô bé hơn, cô bé chỉ mới xuống bếp chung với mẹ cô bé có một tháng, miệng của ta cũng bị Nghiên Nghiên nuôi đến khó ăn luôn rồi, giờ mình mẹ cô làm cơm cho ta ăn đều nuốt không trôi rồi, anh nhìn thử xem ta có không phải cũng gầy đi không?"
"Ông nói nuốt không trôi mà một ngày ăn hai chén cơm ăn?"
"Chuyện đó không phải là ta ăn nhiều cơm ăn để ăn ít món ăn một chút hay sao!"
Mấy người lớn liền cười ha ha, nhân viên phục vụ bày món ăn lên, Tăng cục trưởng mở bình rượu trắng ra rót cho ba Mạnh một ly, nâng chén kính ba Mạnh cùng mẹ Mạnh. Các người lớn tán gẫu lời chuyện của những người lớn, còn các đứa bé có chuyện tư mật riêng của các đứa bé, Tăng Hàm Vi thỉnh thoảng kề sát lên tai Mạnh Tĩnh Nghiên, nói cho cô biết trong khoảng thời gian này cô ở trường học xảy ra chuyện gì, còn có bí mật nhỏ của cô, hai đứa bé thỉnh thoảng phát ra tiếng cười hì hì.
Nháo thì nháo, Mạnh Tĩnh Nghiên là đứa bé lớn, cũng không quên chăm sóc đứa nhỏ. Tăng Hàm Vi mãi nói nên không động đũa, cô liền gắp thức ăn chăm sóc cho em gái ăn.
Tăng cục trưởng hối hận trước kia làm sao lại không có cơ hội trông thấy cảnh này, ngày ngày vội vàng công việc, đi sớm về trễ, lúc rời đi Mạnh Tĩnh Nghiên còn chưa tới, chờ hắn về nhà Mạnh Tĩnh Nghiên sớm về nhà. Nếu như thấy, đứa bé tốt như vậy, sẽ không thể để cho vợ mình không cho cô và Hàm Vi lui tới. Cho con gái thân cận với nhà nàng, không có địa vị thì như thế nào, cô bé đối với Hàm Vi rất tốt. Nếu Hàm Vi không thân với cô, không thích chơi đùa cùng cô, thì làm sao ở trước mặt cô câu nói nào nói ra đều là chị tiểu Mạnh thế này thế kia được, còn nói ra những chuyện vui vẻ của mình khoe khoang cho Mạnh Tĩnh Nghiên nghe nữa.
Chỉ có bắt ép cô một chút. Tiểu cô nương liền mất hứng, quệt mồm cùng vợ hắn tố cáo, vợ hắn không phân tốt xấu liền không con gái Mạnh gia tới nữa. Hắn nói hơn hai câu, cô còn ngoan cố, phản bác hắn nói nha đầu kia của Mạnh gia đến đây chỉ biết bắt con gái nhà hắn làm thủ công, mà chuyện làm thủ công này thì có tiền đồ cái gì chứ?
Nếu không phải là lần này Hàm Vi hai lần kiểm tra thành tích đều có tiến bộ lớn, mẹ của Hàm Vi cũng sẽ không đồng ý mở lời mời Mạnh Tĩnh Nghiên giúp dạy Hàm Vi.
Càng nhìn nha đầu này càng thấy rất hài lòng, bưng ly rượu lên cùng ba Mạnh đụng một cái, chân thành tán dương: "Anh Mạnh a, người con gái này của anh nuôi thế nào thế, làm sao lại bồi dưỡng tốt như vậy? Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, học tập cũng tốt, tính tình cũng tốt, hai người các ngươi đều đã có được, có phúc, có phúc a!"
Ba Mạnh thích nghe nhất là người khác khen con gái nhà hắn, so với nịnh bợ hắn thi vui vẻ hơn. Lập tức bưng ly rượu lên kính Tăng cục trưởng một ly.
Có thể do Tăng cục trưởng khen ngợi chưa đã ghiền, uống xong với ba Mạnh liền để ly rượu xuống sau lại thở dài nói: "Nếu ai cưới Nghiên Nghiên, thật là đời trước tích phúc nhé!"
Không biết, lời nói này chính là cố tình đụng đến nghịch lân của người nào đó. Nghĩ đến ngày ngày có một tiểu tử thúi luôn đi phía sau con gái tưa như cái đuôi, trong lòng liền không thoải mái. Thấy hắn giống như đang coi khuê nữ của mình là vật sở hữu của hắn vậy, hắn trông chừng quản thúc Nghiên Nghiên so với người cha này còn nghiêm túc hơn. 13842771
Nếu có Thành Trạm Vũ ở đây, hắn không cần lo lắng những nam sinh khác sẽ dụ dỗ con gái của hắn nữa. Nhưng làm sao hắn dám xem thường? Tiểu tử thúi kia chính là người cần phải cực kỳ cực kỳ lo lắng hơn a?
Lại còn trốn thế nào cũng không trốn được, thật là tức chết!
Mạnh Tĩnh Nghiên cùng Tăng Hàm Vi chơi rất vui vẻ, Tăng cục trưởng khéo léo, đề tài không ngừng, nhưng ba Mạnh lại cầm ly rượu uống hết ngụm này đến ngụm khác..., nghĩ đến câu nói kia của Tăng cục trưởng ăn cơm liền mất hăng hái.....
Từ hôm đẩy Mạnh Tĩnh Nghiên vào góc tường cường hôn trở đi,Thành Trạm Vũ chợt giống như được thông suốt. Tuy nói chuyện vẫn rất ít như cũ, nhưng không còn hiền lành giống khúc gỗ như trước đó nữa. Mỗi ngày đều theo sát bên cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên, sớm chiều đều đưa đón đi học, tan giờ học, buổi tối còn Mạnh gia ăn cơm mới chịu đi. Khi Mạnh Tĩnh Nghiên có động tác cùng nam sinh khác thân cận chút, lập tức Thành Trạm Vũ liền liền nổi cơn ghen kéo Mạnh Tĩnh Nghiên qua một bên không cho nói chuyện nữa.
A no no no, không cần hiểu sai như vậy, chỉ là hôn môi thôi mà.
Nhưng chỉ là chuện như thế này làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên tiếp nhận một cách vô lực, cảm thấy cha vừa du lịch vừa dọn nhà để tránh Thành Trạm Vũ là hành động rất nhàm chán, cũng tích cực phối hợp người. Đáng tiếc, mặc kệ là thuê phòng hay là mượn chỗ ở, mặc kệ cô đổi mấy trường học, không quá ba ngày, hành Trạm Vũ nhất định sẽ tìm được cô.
Nếu muốn né tránh Thành Trạm Vũ, trừ phi không cần công ty Mạnh gia cùng đến trường học nữa, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không đi học và người một nhà trốn đến ngoại ô. Nếu không chỉ cần ở thành thị, thì chính là thiên hạ của hắn, cái gì mà tra không ra? Chính hắn không có Thuật Phân Thân, nhưng thủ hạ cha hắn rất đông đảo, kêu mấy người thay phiên nhau canh những người có liên quan với Mạnh gia, đến nhà ngồi chờ, thì có thể tìm được dấu vết.
Trong vòng một tháng bị giày vò ba lần bốn lượt, liên tục đổi chỗ ai cũng không chịu nổi. Mẹ Mạnh lại một người có tư tưởng không kiên định, mỗi ngày thổi lời bên gối với lão công, kêu hắn đừng can thiệp vào chuyện của bọn nhỏ, đứa nhỏ tự có phúc của đứa nhỏ. Tiểu tử Họ Thành cũng không làm được gì con gái, đừng nhìn con gái tuổi còn nhỏ, trong lòng cô luôn biết tự tính toán.
Cuối cùng, ba Mạnh cũng bị viên đạn bọc đường kiềm hãm, một nhà ba người chuyền về nhà cũ, chuyện học của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng được quay lại trường học trước kia. Người trong nhà đều thấy yên tĩnh, nhưng trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên lại rất tức giận. Vừa thấy Thành Trạm Vũ liền giống như chuột thấy mèo vậy, có một bạn học trai đến gần cô một chút, liền có phản xạ có điều kiện tựa như sẽ nhìn xem bên cạnh có Thành Trạm Vũ ở đó hay không, nét mặt của hắn có vui hay không vui.
Ai, chẳng lẽ thật sự bị hắn ăn sạch sành sanh rồi hay sao?
Trong lúc này ba của Tăng Hàm Vi mở tiệc mời một nhà ba người Mạnh gia, vốn ba Mạnh không muốn cho con gái đi, nhưng lại cảm thấy không đi không được, dù sao vị lãnh đạo này ngoại trừ có một phu nhân thích ra lệnh ra, thì ưu điểm chiếm đại đa số. Hắn rất sáng suốt, cũng rất chăm sóc ba cô. Còn nói muốn đặc biệt cảm tạ cô, không đi thì đúng là quá không nể mặt của hắn đi.....
Trái lo phải nghĩ, cuối cùng cũng ăn mặc thật xinh đẹp đi dự tiệc cùng ba mẹ. Trên xe ba không ngừng dặn dò, nếu như bà của Hàm Vi ba muốn cô tiếp tục làm gia sư cho Tăng Hàm Vi, không được đồng ý. Cô biết là ba cô sợ cô chịu uất ức, ở trong lòng ba, cô vĩnh viễn xếp thứ nhất, công việc xếp thứ hai. Không đúng đúng, là mẹ xếp thứ hai Hàaa...!
Mặc dù là lãnh đạo mời khách, nhưng cũng không đãi ở nhà hàng cao cấp nhất. Điểm này làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên xem trọng ba của Tăng Hàm Vi, không nói những không phô trương bày ra thân thế như những người khác, còn rất khiêm tốn. Cha nói hắn còn muốn tiến thêm một bước nữa, làm việc một cách khiêm tốn ắt là chuyện không thể thiếu, nhằm tránh cho người ta bắt được chổ yếu.
"Chị Tiểu Mạnh, chị rốt cuộc cũng đã tới! Em nhớ chị muốn chết!" Vừa vào nhà, cô liền bị một tiểu pháo bắn ra đụng ngã, cái mông do té thành bị thường thành tám mảnh. Nếu không phải hiện tại còn trẻ tuổi, thì chuyện trật eo không phải là không thể xảy ra.
Dùng sức bấm gương mặt của Tăng Hàm Vi một cái để báo thù, sau đó cô vỗ cái mông nhỏ, "Mau dậy đi, nếu không chị sẽ bị em đè chết mất, ai u, cái mông của chị, đau chết được."
Nhìn hai đứa bé đang náo với nhau, các người lớn cũng không đến đỡ lên, còn đứng ở kế bên xem náo nhiệt. Một lát sau đồng chí lãnh đạo không nhìn nổi nữa, quát Tăng Hàm Vi, "Vi Vi, mau đỡ chị Mạnh của con dậy. Chị Mạnh mới đi vào mà con đã bị đụng ngã, thật không có quy củ."
"Cục Trưởng tăng, cũng đừng mắng Hàm Vi, không phải là do hai đứa bé thời gian dài không gặp đó sao, nên cô bé nhớ Nghiên Nghiên thôi. Hai đứa bé quan hệ tốt, nên khi mặt rất vui mừng. Hai đưa bé giỡn với nhau, không việc gì, không việc gì nhi ha ha."
"Đứa nhỏ này, ở nhà đã bị mẹ cô làm hư rồi, một chút lễ phép cũng không có."
Tăng Hàm Vi kéo Mạnh Tĩnh Nghiên lên, nghe ba lời này, lập tức khéo léo lễ phép cùng mọi người chào hỏi: "Bác Mạnh, dì Lý cùng chị Tiểu Mạnh khoẻ."
Ba của Hàm Vi lúc này mới vừa lòng mà gật gật đầu, lôi kéo ba Mạnh ngồi xuống chỗ ngồi đã an bài trước đó. Mạnh Tĩnh Nghiên càng thêm ấn tượng đối với vị lãnh đạo này, vốn đã cảm thấy hắn rất hòa ái thân dân, một chút kiêu ngạo cũng không có. Chỉ là kiếp trước cô đối với chính trị không quan tâm lắm, nên cũng không biết vị lãnh đạo ngày sau sẽ có biểu hiện như thế nào, chỉ là nhìn hiện tại nhìn hắn cư xử rất hòa khí tự nhiên, chắc là không khác hiện tại lắm.
Vì là đứa bé nên không thể giấu được tâm sự, không đợi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, tiểu cô nương đã rất kích động cùng Mạnh Tĩnh Nghiên tán gẫu : "Chị Tiểu Mạnh em rất nhớ chị, nhưng mẹ không cho em đi tìm chị, lần trước chị làm cho em túi sách hình Pikachu em rất thích, các bạn học chung đều rất hâm mộ em a."
Chỗ ngồi cùng muốn ngồi cùng một chỗ với Mạnh Tĩnh Nghiên, còn cố ý kéo cái ghế lại sát bên cạnh cô đến không còn một khẽ hở. Người bạn nhỏ chính là người bạn nhỏ nha, dù sao đã chung sống cùng nhau nửa tháng, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không có biện pháp không thích người em gái này. Vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ bé béo múp míp của cô, cười nói, "Được rồi, lần sau chị tiểu Mạnh sẽ làm cho em cái đẹp hơn nữa." w58v.
Chợt nghĩ đến đây không phải là ở Tăng gia, chỉ có mình cô và Tăng Hàm Vi ở cùng một chỗ, cha người ta còn ở bên cạnh nhìn đấy. Lúng túng rút tay về, nhìn cục trưởng Tăng xin lỗi hai tiếng.
"Không có việc gì không có việc gì, ha ha, Nghiên Nghiên a, ta và cha con là bạn tốt, nên con bé gọi con như vậy con cũng không cần phải để ý chứ?"
A, cục trưởng người đã không để ý thì ta để ý làm cái gì?"Bác Tăng, không ngại, ngài cứ gọi như ba mẹ con đi, gọi con là Nghiên Nghiên là được."
"Con đã gọi ta bác Tăng rồi, ta liền nhận thức con chính là cháu gái của ta." Lãnh đạo liền cho một bậc thang đi xuống, "Ai, ta cùng mẹ Hàm Vi đều không phải là người địa phương, ở đô thị này không có thân thích gì, Hàm Vi lớn như vậy, chỉ một người chị cùng cô chơi chung, ở trường học cũng không có bạn bè gì. Bác hi vọng về sau con có đi đâu, có thể dẫn theo Hàm Vi, là học tập cũng tốt, là chơi cũng tốt, đừng để cho cô bé ở nhà buồn bực, buồn bực sinh ra sai lầm là được. Nghiên Nghiên, Bác cám ơn con trước."
Dạ!
Không ngờ vị lãnh đạo này lại như thế căn bản không cho người ta có cơ hội cự tuyệt!
Ba Mạnh vội vàng hoà giải, hứa với Tăng cục trưởng nhất định sẽ chăm sóc thiên kim của ngày, sẽ thường tới nhà chơi a, còn để cho dì Lý của cô làm đồ ăn ngon cho cô ăn, không cần lo lắng.
Nhưng cũng nói thêm với lão nhân gia ông, ở trường học có nhiều việc học như vậy, rất bận rộn, một lần hai lần thì được, nhiều lần, làm gì có thời gian đi chung với thiên kim tiểu thư chứ. Đột nhiên Mạnh Tĩnh Nghiên cảm giác có một bàn tay nhỏ đang kéo kéo vạt áo cô, cúi đầu liền thấy mặt của Tăng Hàm Vi đỏ lên, rất mong đợi nhìn cô.
Ai, cô chịu không nổi nhất là loại ánh mắt này á! Mỗi lần Thành Trạm Vũ nhìn cô như vậy thì cô cũng không kiên trì được bao lâu thì sẽ đầu hàng.
Tại trong lòng liền phát ra một tiếng thở dài, cầm bàn tay nhỏ béo múp míp của Tăng Hàm Vi lên, "Được rồi, về sau Chủ nhật có thời gian em hãy tới nhà chị chơi. Nếu dì Lý của em bận rộn công việc không có thời gian nấu cơm cho chị em mình ăn, chị sẽ làm cho ngươi ăn?"
"Dạ được!" Đứa bé luôn rất dễ dụ, liền bị một hứa hẹn của Tăng Hàm Vi dụ đến mặt mày hớn hở.
"Lão Mạnh a, con gái của anh còn có thể làm thức ăn sao? Thật là lợi hại!"
"Tất nhiên, tài nấu nướng của Nghiên Nghiên so với mẹ cô mạnh hơn nhiều, trước kia mỗi bữa tối đều do Nghiên Nghiên nấu cơm. Hiện tại ta cùng mẹ cô đã sắp xếp lại công việc một chút, muốn dành nhiều thời gian ở với cô bé hơn, cô bé chỉ mới xuống bếp chung với mẹ cô bé có một tháng, miệng của ta cũng bị Nghiên Nghiên nuôi đến khó ăn luôn rồi, giờ mình mẹ cô làm cơm cho ta ăn đều nuốt không trôi rồi, anh nhìn thử xem ta có không phải cũng gầy đi không?"
"Ông nói nuốt không trôi mà một ngày ăn hai chén cơm ăn?"
"Chuyện đó không phải là ta ăn nhiều cơm ăn để ăn ít món ăn một chút hay sao!"
Mấy người lớn liền cười ha ha, nhân viên phục vụ bày món ăn lên, Tăng cục trưởng mở bình rượu trắng ra rót cho ba Mạnh một ly, nâng chén kính ba Mạnh cùng mẹ Mạnh. Các người lớn tán gẫu lời chuyện của những người lớn, còn các đứa bé có chuyện tư mật riêng của các đứa bé, Tăng Hàm Vi thỉnh thoảng kề sát lên tai Mạnh Tĩnh Nghiên, nói cho cô biết trong khoảng thời gian này cô ở trường học xảy ra chuyện gì, còn có bí mật nhỏ của cô, hai đứa bé thỉnh thoảng phát ra tiếng cười hì hì.
Nháo thì nháo, Mạnh Tĩnh Nghiên là đứa bé lớn, cũng không quên chăm sóc đứa nhỏ. Tăng Hàm Vi mãi nói nên không động đũa, cô liền gắp thức ăn chăm sóc cho em gái ăn.
Tăng cục trưởng hối hận trước kia làm sao lại không có cơ hội trông thấy cảnh này, ngày ngày vội vàng công việc, đi sớm về trễ, lúc rời đi Mạnh Tĩnh Nghiên còn chưa tới, chờ hắn về nhà Mạnh Tĩnh Nghiên sớm về nhà. Nếu như thấy, đứa bé tốt như vậy, sẽ không thể để cho vợ mình không cho cô và Hàm Vi lui tới. Cho con gái thân cận với nhà nàng, không có địa vị thì như thế nào, cô bé đối với Hàm Vi rất tốt. Nếu Hàm Vi không thân với cô, không thích chơi đùa cùng cô, thì làm sao ở trước mặt cô câu nói nào nói ra đều là chị tiểu Mạnh thế này thế kia được, còn nói ra những chuyện vui vẻ của mình khoe khoang cho Mạnh Tĩnh Nghiên nghe nữa.
Chỉ có bắt ép cô một chút. Tiểu cô nương liền mất hứng, quệt mồm cùng vợ hắn tố cáo, vợ hắn không phân tốt xấu liền không con gái Mạnh gia tới nữa. Hắn nói hơn hai câu, cô còn ngoan cố, phản bác hắn nói nha đầu kia của Mạnh gia đến đây chỉ biết bắt con gái nhà hắn làm thủ công, mà chuyện làm thủ công này thì có tiền đồ cái gì chứ?
Nếu không phải là lần này Hàm Vi hai lần kiểm tra thành tích đều có tiến bộ lớn, mẹ của Hàm Vi cũng sẽ không đồng ý mở lời mời Mạnh Tĩnh Nghiên giúp dạy Hàm Vi.
Càng nhìn nha đầu này càng thấy rất hài lòng, bưng ly rượu lên cùng ba Mạnh đụng một cái, chân thành tán dương: "Anh Mạnh a, người con gái này của anh nuôi thế nào thế, làm sao lại bồi dưỡng tốt như vậy? Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, học tập cũng tốt, tính tình cũng tốt, hai người các ngươi đều đã có được, có phúc, có phúc a!"
Ba Mạnh thích nghe nhất là người khác khen con gái nhà hắn, so với nịnh bợ hắn thi vui vẻ hơn. Lập tức bưng ly rượu lên kính Tăng cục trưởng một ly.
Có thể do Tăng cục trưởng khen ngợi chưa đã ghiền, uống xong với ba Mạnh liền để ly rượu xuống sau lại thở dài nói: "Nếu ai cưới Nghiên Nghiên, thật là đời trước tích phúc nhé!"
Không biết, lời nói này chính là cố tình đụng đến nghịch lân của người nào đó. Nghĩ đến ngày ngày có một tiểu tử thúi luôn đi phía sau con gái tưa như cái đuôi, trong lòng liền không thoải mái. Thấy hắn giống như đang coi khuê nữ của mình là vật sở hữu của hắn vậy, hắn trông chừng quản thúc Nghiên Nghiên so với người cha này còn nghiêm túc hơn. 13842771
Nếu có Thành Trạm Vũ ở đây, hắn không cần lo lắng những nam sinh khác sẽ dụ dỗ con gái của hắn nữa. Nhưng làm sao hắn dám xem thường? Tiểu tử thúi kia chính là người cần phải cực kỳ cực kỳ lo lắng hơn a?
Lại còn trốn thế nào cũng không trốn được, thật là tức chết!
Mạnh Tĩnh Nghiên cùng Tăng Hàm Vi chơi rất vui vẻ, Tăng cục trưởng khéo léo, đề tài không ngừng, nhưng ba Mạnh lại cầm ly rượu uống hết ngụm này đến ngụm khác..., nghĩ đến câu nói kia của Tăng cục trưởng ăn cơm liền mất hăng hái.....