"Nghiên Nghiên, hôm nay đi đâu chơi, mà quần áo lại bẩn thế này!"
"Con đi xem Lý Minh Trạch chơi bóng nhưng không cẩn thận bị quả bóng đập vào người!". Buổi tối mẹ Mạnh giặt quần áo, nhìn thấy chiếc áo khoác của con gái bị bẩn mới thuận miệng hỏi một câu. Mạnh Tĩnh Nghiên liền nói một lý do đã chuẩn bị sẵn từ trước trả lời, nhìn thức ăn trên bàn bất chợt chẳng có chút khẩu vị, bèn để đũa xuống đi về phòng.
Đến thành phố C một chuyến, gặp lại người kia, nói thất vọng cũng không hẳn, nhưng từ đó cũng cho thấy lời nói đàn ông không hề đáng tin chút nào. Ban đầu anh ta nắm tay cô nhu tình mật ý mà nói: "Em chính là người đầu tiên anh yêu, cũng là cô gái duy nhất", chẳng khác nào hũ mật ngọt ngào.
Nhưng sự thật chứng minh, trước khi quen biết cô, không biết Lục Hoằng Văn đã từng lui tới với bao nhiêu cô gái. Lời ngon tiếng ngọt kia, cũng không biết đã từng nói với bao nhiêu người.
Muốn trả thù sao?
Không, không, không, Mạnh Tĩnh Nghiên không có ý định này. Đối với Lục Hoằng Văn, thậm chí ngay cả hận cô cũng không có. Cái gọi là vì yêu sinh hận, yêu cũng không còn lấy đâu ra mà hận. Trả thù anh ta? Chỉ lãng phí thời gian! Lần này đến đó chẳng qua chỉ muốn xác minh rõ bộ mặt thật của đàn ông, để quyết tâm càng kiên định hơn mà thôi.
Kế hoạch bao nuôi mặt trắng nhỏ bắt buộc phải làm, cho dù là tình yêu thắm thiết cũng không qua được ma chưởng của thời gian. Tìm một chỗ thấp hơn mình một cái đầu, ở nhà nói một không nói hai, bảo đi hướng đông liền đi hướng đông, sai đi hướng tây lập tức đi hướng tây, vĩnh viễn sẽ không phản bội lại mình là tốt nhất.
Lúc dì nhỏ kết hôn với thầy Vạn, trong hôn lễ, thầy Vạn đã thề son sắt rằng nhất định sẽ chăm sóc tốt dì nhỏ, cho dì ấy hạnh phúc.
Đảo mắt nhìn lại hiện tại thế nào?
Cuối tháng bảy, em bé trong bụng dì út đã ra đời, cô nhóc từ nhỏ đã biết hành hạ mẹ của mình, ở trong phòng sinh ước chừng hơn năm tiếng mới bằng lòng chui ra ngoài, khiến dì nhỏ đau đến mức muốn nói cũng không có sức. Ba và bà nội của đứa bé cũng thật vui mừng đi xem mặt con, chú Vạn ôm cục cưng cười đến không khép miệng được, lần đầu tiên làm ba, cảm giác nghênh đón một sinh mệnh mới quả thật rất thần kỳ.
Bà nội Vạn cũng rất vui mừng nhận cháu từ trong tay con trai, căn cứ vào kinh nghiệm của bà, cháu trai trưởng phải nặng đến sáu cân, béo múp míp vừa nhìn đã thấy yêu. Bà cụ duỗi tay vào trong tã lót sờ sờ, nụ cười trên mặt dần cứng đờ.
Sau đó kéo một cô y tá từ phòng sinh ra ngoài khẩn trương hỏi: "Cô làm ơn cho hỏi, có phải đứa nhỏ này bị ôm nhầm từ phòng sinh khác hay không?".
"Làm sao có thể, phòng sinh số ba, Lý Vân Khinh đúng không? Bà ơi, không sai đâu ạ, là con gái, sáu cân ba lạng, rất khỏe mạnh, chúc mừng gia đình!".
"Con gái? Sao lại là con gái chứ? Ai cũng nói trong bụng con dâu nhà tôi chính là một thằng nhóc mà! Thế nào mà lại thành con gái đây? Ôm nhầm rồi, nhất định là ôm nhầm rồi, cô y tá à, cô kiểm tra lại giúp tôi đi? Nhà chúng tôi thật sự là bé trai, đây lại là bé gái, thông gia bên kia mà biết ôm nhầm cháu mình khẳng định cũng nóng lòng!".
Làm y tá ở khoa phụ sản lâu năm, có trường hợp nào mà chưa từng gặp qua. Nhìn một cái cũng biết bà cụ này nhất định muốn có cháu trai đến điên rồi, con dâu sinh cháu gái liền không vui. Nhưng ngoài miệng vẫn nhẹ nhàng an ủi: "Bà ơi, không sai đâu ạ, trong vòng nửa ngày chỉ có một em bé ra đời, sao có thể ôm nhầm được?".
Y tá đã đi xa, nhưng mẹ Vạn vẫn còn lầm bầm trong miệng: "Không thể nào, không thể nào nha......"
"Mẹ, sinh trai hay gái mà chẳng như nhau. Nhìn con gái con thật đáng yêu, trông thật giống Vân Khinh! Mẹ đưa cháu cho con đi, để con đưa cho Vân Khinh nhìn một chút!".
Bà cụ nghe thấy thế liền nhét đứa bé vào trong ngực con trai, tức tối mắng to: "Xem cái gì, còn nhìn nó làm gì chứ? Ban đầu tôi vất vả cầu xin Lão Thần Tiên cho thuốc, cô ta lại không chịu uống..., đến bây giờ mới sinh ra thứ vịt trời này! Đây không phải là muốn nhà họ Vạn chúng ta tuyệt tự sao? Thanh Tùng á! Nhà họ Vạn chúng ta qua mấy đời đều độc đinh, hiện tại, hiện tại nên làm thế nào mới tốt.... Sinh nam sinh nữ mà như nhau thì sao mọi người đều muốn đứa con trai chứ...... Con à, đến lúc con già rồi lấy ai hương hỏa cho nhà chúng ta....."
Nói xong, bà cụ chán chường ngồi phịch xuống dưới đất khóc.
Bà cụ vừa khóc, em bé trong ngực thầy Vạn cũng khóc theo, một già một trẻ náo động cả hành lang.
Khi Lý Vân Khinh được đẩy từ phòng sinh ra ngoài chuyển sang phòng bệnh thường đập vào mắt chính là hình ảnh này. Mà điều khiến cho người ta ấm ức hơn đó chính là, mẹ Vạn đang ngồi dưới đất khóc lóc thấy con dâu được đẩy ra nhất thời không khống chế được cảm xúc, nhào tới muốn cho một cái tát, miệng còn nói năng hùng hồn: "Cô chính là đồ sao chổi, do ông trời đặc biệt phái tới khắc con trai tôi đúng không? Nhà họ Chúng ta Vạn gia ba đời đều con trai độc đinh, đến hiện tại liền đứt đoạn trên tay cô! Tôi có chết cũng không còn mặt mũi đi gặp cha Thanh Tùng, hu hu...."
Thật may là bà ta mới vừa nhào qua liền bị y tá cản lại, nếu không một cái tát kia tung ra thật đúng là náo nhiệt.
Lý Vân Khinh giằng co hơn năm tiếng mới sinh được, thể xác và tinh thần đều hết sức mệt mỏi, nhưng vẫn cố dắng gượng để ra nhìn chồng và con. Giờ lại bị mẹ chồng náo loạn như vậy, hít sâu một cái lập tức hôn mê bất tỉnh. Y tá chung quanh vội vàng cấp cứu, một hồi lâu mới có thể tỉnh lại.
Nhưng tỉnh lại thì thế nào đây? Đối mặt với tiếng gào khóc vang vọng của đứa trẻ, cùng với ông chồng ôm con gái trong tình thế khó xử, hơn nữa còn có bà mẹ chồng ngồi dưới đất la lối om sòm, có khác gì sát muối vào lòng, châm kim vào tim đâu.
Ngày đó mẹ Vạn liền thu thập hành lý trở về nhà, không hề bước vào bệnh viện một bước. Bà đã từng xin Lão Thần Tiên xem qua, nói mệnh của bà có phúc, trong bụng con dâu nhất định là một bé trai cho nên mới vui mừng mua gà vịt cá chuẩn bị nấu canh bồi bổ cho con dâu.
Thấy tình hình như thế, bà cụ liền xách về nhà ăn, đó là thức ăn bồi bổ cho cháu trai có sẵ bú, bây giờ cháu trai không có, để lại cho cô ta làm gì?
Lúc dì nhỏ ở cữ được bà ngoại và các chị thay phiên đi phục vụ, nhưng dù sao trong lòng có cái gai, nên không kiêng khem nhiều, sau này cứ động một chút lại bị đau thắt lưng.
Lúc đầu Mạnh Tĩnh Nghiên rất coi trọng thầy Vạn, cảm thấy người này không tham ô, không hút chích, không tán tỉnh linh tinh, tính cách trầm ổn, sẽ là một người cha tốt, là một thí sinh ba tốt, so với dượng trước bại hoại tốt hơn không biết bao nhiêu lần, dì nhỏ gả cho chú ấy nhất định sẽ hạnh phúc.
Nhưng sự thật đã phơi bày trước mắt, còn có thể nói dì nhỏ hạnh phúc được nữa sao?
Nhất là sau này, bà cụ Vạn cứ khăng khăng cho rằng vì con dâu không chịu uống thuốc mà Lão Thần Tiên đưa cho mới sinh con gái, nếu như sớm nghe lời của mình, hiện tại bà đã có thể ôm cháu đích tôn béo mập rồi. Cũng bởi vì nguyên nhân này, mà bà ghi hận con dâu, không có nhà thì thôi hễ mà có nhà thì nhất định sẽ không cho dì nhỏ sắc mặt tốt. Thầy Vạn bị kẹp ở giữa, giúp ai cũng đều không được, giở đi mắc núi giở lại mắc sông.
Bị mẹ chồng oán giận, nên khiến tâm tình dì nhỏ không vui, sữa cũng không đủ, đứa bé cũng bị tội theo.
Sau khi cãi nhau một trận gà bay chó sủa với mẹ chồng, dì nhỏ liền ôm con về nhà mẹ đẻ. Dù sao nhà bà ngoại Mạnh rất rộng rãi, không thiếu phòng để ở. Cũng vì đứa bé, mà hai bà thông gia cũng thành ra bất hòa như nước với lửa. Trước kia còn thường thường hẹn nhau đi công viên tập dưỡng sinh, hiện tại ngay cả điện thoại cũng không buồn gọi.
Nhưng Lý Vân Khinh rời nhà chưa tới nửa ngày, thầy Vạn đã mua một đống vật phẩm tới cửa thăm mẹ vợ, thuận tiện đón vợ và con về nhà. Bà ngoại Mạnh xót con gái, nên vô cùng hờ hững với Vạn Thanh Tùng. Nhưng chú nhỏ chỉ cười cười, ngỗi nói chuyện phiếm với bà, những việc nặng, dơ bẩn đều giúp một tay giải quyết.
Thầy Vạn mệt đến mức, cả đầu đầy mồ hôi cũng không buồn đi lau, nhìn vợ bằng ánh mắt vừa áy náy vừa hi vọng được tha thứ.
Dì nhỏ đã hạ quyết tâm sắt đá về nhà mẹ đẻ nhưng thấy chồng mình như vậy, lại thương hại. Đứa bé lại khóc hai tiếng tìm ba, trong lòng cho dù có uất ức cùng khổ sở thế nào cũng dịu đi rất nhiều, liền thu dọn đồ đạc cùng thầy Vạn về nhà.
Nhưng chưa được hai ngày, sau khi trở về lại suốt ngày nghe mẹ chồng rỉa rói, nói gì là đã đi thì cũng đừng trở lại, tốt nhất là mang cả thứ hàng thua lỗ kia đi cùng đi!
Nói bản thân mình thế nào cũng được vì dù sao nể bà là mẹ chồng nên sẽ nhẫn nhịn. Nhưng không thể nói cục cưng của dì là hàng thua lỗ được! Con gái thì sao? Lý Vân Khinh còn chỉ thích con gái đáng yêu thông minh khéo léo, là bông áo nhỏ của mẹ hơn ấy chứ! Trong nhà vốn có một anh trai một chị gái, chị dâu lại là người sắc sảo, lễ mừng năm mới tuy có cho mình lì xì nhưng bỏ tiền mua đồ cho mẹ chồng là không có khả năng. Bà ngoại Mạnh còn không dựa vào mình và chị gái hầu hạ thì dựa vào ai? Về sau con gái mình khẳng định cũng sẽ hiếu thuận, chăm sóc khi bố mẹ già yếu! So với con trai thì có ích hơn nhiều!
Vừa đón được vợ về nhà, lại tiếp tục nổ ra chiến tranh, thầy Vạn ngày càng đau đầu nhức óc. Lôi kéo mẹ già, dỗ bà đừng nóng giận, đừng cả ngày lẫn đêm gây gổ với con dâu nữa.
Bà cụ cũng nể mặt con trai, đành cho miệng nghỉ ngơi, chờ sau khi con trai đi làm chắc chắn sẽ lại bới móc chuyện nọ chuyện kia ra trách con dâu, mắng đến khi dì nhỏ không chịu nổi ôm con về nhà mẹ đẻ thì thôi. Cứ thế vòng đi vòng lại, chẳng tháng nào được yên tĩnh, mỗi tuần đều phải giày vò một lần.
Mạnh Tĩnh Nghiên muốn khuyên dì nhỏ, nếu thật sự không chịu được nữa thì ly hôn thôi. Nhưng dì ấy lại ôm hôn em họ, nói là vì con thì dù có thế nào cũng phải nhẫn nhịn. Thật may là, chồng dì không ghét con gái......
Cuộc hôn nhân như thế là thứ người ta muốn sao?
Mạnh Tĩnh Nghiên thầm hỏi, cũng thầm hiểu bản thân không tiếp nhận nổi.
Hơn nữa từ khi biết Lục Hoằng Văn lừa gạt mình, đối với tình yêu, đối với hôn nhân cô đã hoàn toàn chết tâm.
Nhưng chuyện bao nuôi mặt trắng nhỏ thực sự có chút khó khăn, bất luận ba mẹ bên kia nghĩ như thế nào, chướng ngại lớn nhất trước mắt vẫn chính là Thành Trạm Vũ. Quen biết hơn mười năm, nhưng Thành Trạm Vũ lại chưa bao giờ thổ lộ với cô. Hai người không phải bạn bè trai gái, lại mập mờ ở cạnh nhau.
Nếu như cô muốn tìm mặt trắng nhỏ, người đầu tiên nhảy ra phản đối, tuyệt đối là cậu ta.
Khó lại càng thêm khó khi cậu ta vừa là người sẵn có nhân lực lại vừa có thế lực, tránh không khỏi cũng không bỏ rơi được. Mặt trắng nhỏ dám để cho nàng bao nuôi, sẽ phải làm xong chuẩn bị chết không có chỗ chôn.
Xe tới trước núi tất có đường, thuyền tới cầu ắt sẽ thẳng, suy nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra biện pháp, Mạnh Tĩnh Nghiên quyết định đi một bước lại nhìn một bước, trước mặt quan trọng nhất, vẫn chính là lựa chọn thí sinh —— cho nên không cần phải gấp gáp. Thời cơ tốt nhất tìm mặt trắng nhỏ chính là thời điểm Thành Trạm Vũ phải đi học cả ngày không có thời gian ở bên cạnh cô. Thật đúng là qua thôn này không có tiệm khác, bỏ lỡ cơ hội này, nói không chừng còn phải kéo dài nữa. Chỉ là chuyện sớm hay muộn, giải quyết sớm ngày nào tâm bệnh sẽ sớm chữa khỏi ngày đó.
Nửa đêm, Mạnh Tĩnh Nghiên lại mơ thấy cả người mình mọc đầy lông, trông chẳng khác nào con khỉ, lộn nhào lật tới lật lui vẫn không thoát khỏi năm ngón tay của Đại Phật Thành Trạm Vũ. Đến lúc tỉnh lại đầu đầy mồ hôi, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải mau sớm hành động, cô không muốn mình giống như Tôn Ngộ Không bị nhốt dưới Ngũ Hành Sơn năm trăm năm không thoát thân được, a a a a a!
"Con đi xem Lý Minh Trạch chơi bóng nhưng không cẩn thận bị quả bóng đập vào người!". Buổi tối mẹ Mạnh giặt quần áo, nhìn thấy chiếc áo khoác của con gái bị bẩn mới thuận miệng hỏi một câu. Mạnh Tĩnh Nghiên liền nói một lý do đã chuẩn bị sẵn từ trước trả lời, nhìn thức ăn trên bàn bất chợt chẳng có chút khẩu vị, bèn để đũa xuống đi về phòng.
Đến thành phố C một chuyến, gặp lại người kia, nói thất vọng cũng không hẳn, nhưng từ đó cũng cho thấy lời nói đàn ông không hề đáng tin chút nào. Ban đầu anh ta nắm tay cô nhu tình mật ý mà nói: "Em chính là người đầu tiên anh yêu, cũng là cô gái duy nhất", chẳng khác nào hũ mật ngọt ngào.
Nhưng sự thật chứng minh, trước khi quen biết cô, không biết Lục Hoằng Văn đã từng lui tới với bao nhiêu cô gái. Lời ngon tiếng ngọt kia, cũng không biết đã từng nói với bao nhiêu người.
Muốn trả thù sao?
Không, không, không, Mạnh Tĩnh Nghiên không có ý định này. Đối với Lục Hoằng Văn, thậm chí ngay cả hận cô cũng không có. Cái gọi là vì yêu sinh hận, yêu cũng không còn lấy đâu ra mà hận. Trả thù anh ta? Chỉ lãng phí thời gian! Lần này đến đó chẳng qua chỉ muốn xác minh rõ bộ mặt thật của đàn ông, để quyết tâm càng kiên định hơn mà thôi.
Kế hoạch bao nuôi mặt trắng nhỏ bắt buộc phải làm, cho dù là tình yêu thắm thiết cũng không qua được ma chưởng của thời gian. Tìm một chỗ thấp hơn mình một cái đầu, ở nhà nói một không nói hai, bảo đi hướng đông liền đi hướng đông, sai đi hướng tây lập tức đi hướng tây, vĩnh viễn sẽ không phản bội lại mình là tốt nhất.
Lúc dì nhỏ kết hôn với thầy Vạn, trong hôn lễ, thầy Vạn đã thề son sắt rằng nhất định sẽ chăm sóc tốt dì nhỏ, cho dì ấy hạnh phúc.
Đảo mắt nhìn lại hiện tại thế nào?
Cuối tháng bảy, em bé trong bụng dì út đã ra đời, cô nhóc từ nhỏ đã biết hành hạ mẹ của mình, ở trong phòng sinh ước chừng hơn năm tiếng mới bằng lòng chui ra ngoài, khiến dì nhỏ đau đến mức muốn nói cũng không có sức. Ba và bà nội của đứa bé cũng thật vui mừng đi xem mặt con, chú Vạn ôm cục cưng cười đến không khép miệng được, lần đầu tiên làm ba, cảm giác nghênh đón một sinh mệnh mới quả thật rất thần kỳ.
Bà nội Vạn cũng rất vui mừng nhận cháu từ trong tay con trai, căn cứ vào kinh nghiệm của bà, cháu trai trưởng phải nặng đến sáu cân, béo múp míp vừa nhìn đã thấy yêu. Bà cụ duỗi tay vào trong tã lót sờ sờ, nụ cười trên mặt dần cứng đờ.
Sau đó kéo một cô y tá từ phòng sinh ra ngoài khẩn trương hỏi: "Cô làm ơn cho hỏi, có phải đứa nhỏ này bị ôm nhầm từ phòng sinh khác hay không?".
"Làm sao có thể, phòng sinh số ba, Lý Vân Khinh đúng không? Bà ơi, không sai đâu ạ, là con gái, sáu cân ba lạng, rất khỏe mạnh, chúc mừng gia đình!".
"Con gái? Sao lại là con gái chứ? Ai cũng nói trong bụng con dâu nhà tôi chính là một thằng nhóc mà! Thế nào mà lại thành con gái đây? Ôm nhầm rồi, nhất định là ôm nhầm rồi, cô y tá à, cô kiểm tra lại giúp tôi đi? Nhà chúng tôi thật sự là bé trai, đây lại là bé gái, thông gia bên kia mà biết ôm nhầm cháu mình khẳng định cũng nóng lòng!".
Làm y tá ở khoa phụ sản lâu năm, có trường hợp nào mà chưa từng gặp qua. Nhìn một cái cũng biết bà cụ này nhất định muốn có cháu trai đến điên rồi, con dâu sinh cháu gái liền không vui. Nhưng ngoài miệng vẫn nhẹ nhàng an ủi: "Bà ơi, không sai đâu ạ, trong vòng nửa ngày chỉ có một em bé ra đời, sao có thể ôm nhầm được?".
Y tá đã đi xa, nhưng mẹ Vạn vẫn còn lầm bầm trong miệng: "Không thể nào, không thể nào nha......"
"Mẹ, sinh trai hay gái mà chẳng như nhau. Nhìn con gái con thật đáng yêu, trông thật giống Vân Khinh! Mẹ đưa cháu cho con đi, để con đưa cho Vân Khinh nhìn một chút!".
Bà cụ nghe thấy thế liền nhét đứa bé vào trong ngực con trai, tức tối mắng to: "Xem cái gì, còn nhìn nó làm gì chứ? Ban đầu tôi vất vả cầu xin Lão Thần Tiên cho thuốc, cô ta lại không chịu uống..., đến bây giờ mới sinh ra thứ vịt trời này! Đây không phải là muốn nhà họ Vạn chúng ta tuyệt tự sao? Thanh Tùng á! Nhà họ Vạn chúng ta qua mấy đời đều độc đinh, hiện tại, hiện tại nên làm thế nào mới tốt.... Sinh nam sinh nữ mà như nhau thì sao mọi người đều muốn đứa con trai chứ...... Con à, đến lúc con già rồi lấy ai hương hỏa cho nhà chúng ta....."
Nói xong, bà cụ chán chường ngồi phịch xuống dưới đất khóc.
Bà cụ vừa khóc, em bé trong ngực thầy Vạn cũng khóc theo, một già một trẻ náo động cả hành lang.
Khi Lý Vân Khinh được đẩy từ phòng sinh ra ngoài chuyển sang phòng bệnh thường đập vào mắt chính là hình ảnh này. Mà điều khiến cho người ta ấm ức hơn đó chính là, mẹ Vạn đang ngồi dưới đất khóc lóc thấy con dâu được đẩy ra nhất thời không khống chế được cảm xúc, nhào tới muốn cho một cái tát, miệng còn nói năng hùng hồn: "Cô chính là đồ sao chổi, do ông trời đặc biệt phái tới khắc con trai tôi đúng không? Nhà họ Chúng ta Vạn gia ba đời đều con trai độc đinh, đến hiện tại liền đứt đoạn trên tay cô! Tôi có chết cũng không còn mặt mũi đi gặp cha Thanh Tùng, hu hu...."
Thật may là bà ta mới vừa nhào qua liền bị y tá cản lại, nếu không một cái tát kia tung ra thật đúng là náo nhiệt.
Lý Vân Khinh giằng co hơn năm tiếng mới sinh được, thể xác và tinh thần đều hết sức mệt mỏi, nhưng vẫn cố dắng gượng để ra nhìn chồng và con. Giờ lại bị mẹ chồng náo loạn như vậy, hít sâu một cái lập tức hôn mê bất tỉnh. Y tá chung quanh vội vàng cấp cứu, một hồi lâu mới có thể tỉnh lại.
Nhưng tỉnh lại thì thế nào đây? Đối mặt với tiếng gào khóc vang vọng của đứa trẻ, cùng với ông chồng ôm con gái trong tình thế khó xử, hơn nữa còn có bà mẹ chồng ngồi dưới đất la lối om sòm, có khác gì sát muối vào lòng, châm kim vào tim đâu.
Ngày đó mẹ Vạn liền thu thập hành lý trở về nhà, không hề bước vào bệnh viện một bước. Bà đã từng xin Lão Thần Tiên xem qua, nói mệnh của bà có phúc, trong bụng con dâu nhất định là một bé trai cho nên mới vui mừng mua gà vịt cá chuẩn bị nấu canh bồi bổ cho con dâu.
Thấy tình hình như thế, bà cụ liền xách về nhà ăn, đó là thức ăn bồi bổ cho cháu trai có sẵ bú, bây giờ cháu trai không có, để lại cho cô ta làm gì?
Lúc dì nhỏ ở cữ được bà ngoại và các chị thay phiên đi phục vụ, nhưng dù sao trong lòng có cái gai, nên không kiêng khem nhiều, sau này cứ động một chút lại bị đau thắt lưng.
Lúc đầu Mạnh Tĩnh Nghiên rất coi trọng thầy Vạn, cảm thấy người này không tham ô, không hút chích, không tán tỉnh linh tinh, tính cách trầm ổn, sẽ là một người cha tốt, là một thí sinh ba tốt, so với dượng trước bại hoại tốt hơn không biết bao nhiêu lần, dì nhỏ gả cho chú ấy nhất định sẽ hạnh phúc.
Nhưng sự thật đã phơi bày trước mắt, còn có thể nói dì nhỏ hạnh phúc được nữa sao?
Nhất là sau này, bà cụ Vạn cứ khăng khăng cho rằng vì con dâu không chịu uống thuốc mà Lão Thần Tiên đưa cho mới sinh con gái, nếu như sớm nghe lời của mình, hiện tại bà đã có thể ôm cháu đích tôn béo mập rồi. Cũng bởi vì nguyên nhân này, mà bà ghi hận con dâu, không có nhà thì thôi hễ mà có nhà thì nhất định sẽ không cho dì nhỏ sắc mặt tốt. Thầy Vạn bị kẹp ở giữa, giúp ai cũng đều không được, giở đi mắc núi giở lại mắc sông.
Bị mẹ chồng oán giận, nên khiến tâm tình dì nhỏ không vui, sữa cũng không đủ, đứa bé cũng bị tội theo.
Sau khi cãi nhau một trận gà bay chó sủa với mẹ chồng, dì nhỏ liền ôm con về nhà mẹ đẻ. Dù sao nhà bà ngoại Mạnh rất rộng rãi, không thiếu phòng để ở. Cũng vì đứa bé, mà hai bà thông gia cũng thành ra bất hòa như nước với lửa. Trước kia còn thường thường hẹn nhau đi công viên tập dưỡng sinh, hiện tại ngay cả điện thoại cũng không buồn gọi.
Nhưng Lý Vân Khinh rời nhà chưa tới nửa ngày, thầy Vạn đã mua một đống vật phẩm tới cửa thăm mẹ vợ, thuận tiện đón vợ và con về nhà. Bà ngoại Mạnh xót con gái, nên vô cùng hờ hững với Vạn Thanh Tùng. Nhưng chú nhỏ chỉ cười cười, ngỗi nói chuyện phiếm với bà, những việc nặng, dơ bẩn đều giúp một tay giải quyết.
Thầy Vạn mệt đến mức, cả đầu đầy mồ hôi cũng không buồn đi lau, nhìn vợ bằng ánh mắt vừa áy náy vừa hi vọng được tha thứ.
Dì nhỏ đã hạ quyết tâm sắt đá về nhà mẹ đẻ nhưng thấy chồng mình như vậy, lại thương hại. Đứa bé lại khóc hai tiếng tìm ba, trong lòng cho dù có uất ức cùng khổ sở thế nào cũng dịu đi rất nhiều, liền thu dọn đồ đạc cùng thầy Vạn về nhà.
Nhưng chưa được hai ngày, sau khi trở về lại suốt ngày nghe mẹ chồng rỉa rói, nói gì là đã đi thì cũng đừng trở lại, tốt nhất là mang cả thứ hàng thua lỗ kia đi cùng đi!
Nói bản thân mình thế nào cũng được vì dù sao nể bà là mẹ chồng nên sẽ nhẫn nhịn. Nhưng không thể nói cục cưng của dì là hàng thua lỗ được! Con gái thì sao? Lý Vân Khinh còn chỉ thích con gái đáng yêu thông minh khéo léo, là bông áo nhỏ của mẹ hơn ấy chứ! Trong nhà vốn có một anh trai một chị gái, chị dâu lại là người sắc sảo, lễ mừng năm mới tuy có cho mình lì xì nhưng bỏ tiền mua đồ cho mẹ chồng là không có khả năng. Bà ngoại Mạnh còn không dựa vào mình và chị gái hầu hạ thì dựa vào ai? Về sau con gái mình khẳng định cũng sẽ hiếu thuận, chăm sóc khi bố mẹ già yếu! So với con trai thì có ích hơn nhiều!
Vừa đón được vợ về nhà, lại tiếp tục nổ ra chiến tranh, thầy Vạn ngày càng đau đầu nhức óc. Lôi kéo mẹ già, dỗ bà đừng nóng giận, đừng cả ngày lẫn đêm gây gổ với con dâu nữa.
Bà cụ cũng nể mặt con trai, đành cho miệng nghỉ ngơi, chờ sau khi con trai đi làm chắc chắn sẽ lại bới móc chuyện nọ chuyện kia ra trách con dâu, mắng đến khi dì nhỏ không chịu nổi ôm con về nhà mẹ đẻ thì thôi. Cứ thế vòng đi vòng lại, chẳng tháng nào được yên tĩnh, mỗi tuần đều phải giày vò một lần.
Mạnh Tĩnh Nghiên muốn khuyên dì nhỏ, nếu thật sự không chịu được nữa thì ly hôn thôi. Nhưng dì ấy lại ôm hôn em họ, nói là vì con thì dù có thế nào cũng phải nhẫn nhịn. Thật may là, chồng dì không ghét con gái......
Cuộc hôn nhân như thế là thứ người ta muốn sao?
Mạnh Tĩnh Nghiên thầm hỏi, cũng thầm hiểu bản thân không tiếp nhận nổi.
Hơn nữa từ khi biết Lục Hoằng Văn lừa gạt mình, đối với tình yêu, đối với hôn nhân cô đã hoàn toàn chết tâm.
Nhưng chuyện bao nuôi mặt trắng nhỏ thực sự có chút khó khăn, bất luận ba mẹ bên kia nghĩ như thế nào, chướng ngại lớn nhất trước mắt vẫn chính là Thành Trạm Vũ. Quen biết hơn mười năm, nhưng Thành Trạm Vũ lại chưa bao giờ thổ lộ với cô. Hai người không phải bạn bè trai gái, lại mập mờ ở cạnh nhau.
Nếu như cô muốn tìm mặt trắng nhỏ, người đầu tiên nhảy ra phản đối, tuyệt đối là cậu ta.
Khó lại càng thêm khó khi cậu ta vừa là người sẵn có nhân lực lại vừa có thế lực, tránh không khỏi cũng không bỏ rơi được. Mặt trắng nhỏ dám để cho nàng bao nuôi, sẽ phải làm xong chuẩn bị chết không có chỗ chôn.
Xe tới trước núi tất có đường, thuyền tới cầu ắt sẽ thẳng, suy nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra biện pháp, Mạnh Tĩnh Nghiên quyết định đi một bước lại nhìn một bước, trước mặt quan trọng nhất, vẫn chính là lựa chọn thí sinh —— cho nên không cần phải gấp gáp. Thời cơ tốt nhất tìm mặt trắng nhỏ chính là thời điểm Thành Trạm Vũ phải đi học cả ngày không có thời gian ở bên cạnh cô. Thật đúng là qua thôn này không có tiệm khác, bỏ lỡ cơ hội này, nói không chừng còn phải kéo dài nữa. Chỉ là chuyện sớm hay muộn, giải quyết sớm ngày nào tâm bệnh sẽ sớm chữa khỏi ngày đó.
Nửa đêm, Mạnh Tĩnh Nghiên lại mơ thấy cả người mình mọc đầy lông, trông chẳng khác nào con khỉ, lộn nhào lật tới lật lui vẫn không thoát khỏi năm ngón tay của Đại Phật Thành Trạm Vũ. Đến lúc tỉnh lại đầu đầy mồ hôi, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải mau sớm hành động, cô không muốn mình giống như Tôn Ngộ Không bị nhốt dưới Ngũ Hành Sơn năm trăm năm không thoát thân được, a a a a a!