- Tỷ tỷ...
Tiểu Lân nhi vừa khóc vừa chạy đến chỗ nàng. Nghe tiếng, Vũ Như Tâm nhìn qua thì thấy tiểu Lân nhi, nàng ta hừ lạnh, vung roi tiếp tục đánh.
- Đừng mà, đừng mà...Như Tâm tỷ tỷ đừng đánh tỷ tỷ...là đệ...là đệ ăn trộm thức ăn...không phải tỷ tỷ...
Tiểu Lân nhi khóc ôm lấy chân Vũ Như Tâm, giọng nghẹn lại do khóc mà ngắt quãng nói.
Nghe vậy, Vũ Như Tâm dừng tay, nhìn tiểu Lân nhi đang khóc thảm ôm chân mình mà cười lạnh.
"Bốp" nàng ta không chút thương tiếc đá tiểu Lân nhi ra, chán ghét cùng khinh bỉ nói:
- Hừ, đúng là có tỷ tỷ nào thì có đệ đệ đấy. Tỷ thì như quỷ đầu thai chẳng khác gì nghiệt súc, đệ là đồ súc sinh không giáo dưỡng ngang nhiên dám trộm thức ăn của bản tiểu thư. Hừ, tỷ đệ các ngươi đúng là súc sinh, là thứ chẳng ai cần.
"A" tiểu Lân nhi bị đá ngã xuống đất kêu lên một tiếng nhưng cũng không dám làm gì, chỉ có thể nức nở nghe nàng ta chửi.
- Hừ, ngươi còn kêu, ta cho ngươi kêu, cho ngươi kêu...
Vừa chửi, Vũ Như Tâm vừa đạp vào người tiểu Lân nhi. Vừa đau vừa sợ khiến tiểu Lân nhi khóc nức nở cầu xin:
- Đừng đánh...đừng đánh đệ...đệ sai rồi, đệ không dám trộm thức ăn nữa đâu...xin tỷ tha cho đệ...đệ không dám nữa đâu...
Mơ màng trong đau đớn, Thủy Tiên Nhi nghe tiếng khóc đứt quãng đang cầu xin tha thứ. Tiếng khóc này rất quen làm nàng thấy đau lòng.
Tiểu Lân nhi? Tại sao đệ ấy lại khóc, khóc nhiều như vậy đệ ấy sẽ lại ốm mất...
Nghĩ thế, nàng gắng gượng mở đôi mắt mờ nhạt mệt mỏi của mình ra. Trước mắt nàng không xa, tiểu Lân nhi đang quỳ dưới đất không ngừng dập đầu khóc cầu xin, còn Vũ Như Tâm đang đắc ý chửi rủa tiểu Lân nhi.
Dập đầu nhiều lần làm trên trán tiểu Lân nhi đã chảy máu. Nàng nhìn thấy mà lồng ngực phập phồng tức giận.
Cố gắng cựa quậy thân mình nhưng Thủy Tiên Nhi lại chẳng còn tí sức lực nào cả, chỉ có thể tức giận đến phun máu nhìn cảnh này.
Nàng phun ra một ngụm máu, mắt lạnh nhìn thẳng vào Vũ Như Tâm làm nành ta bất giác rùng mình. Nghe tiếng động phía sau, thấy Thủy Tiên Nhi phun ra một ngụm máu, nàng ta cười lớn rồi hạ lệnh:
- Cởi trói, đem đứa súc sinh kia đến đây.
- Vâng, thưa tiểu thư. - Tên nô tài đứng gần đó sợ hãi lĩnh lệnh.
Hắn thả nàng xuống rồi đem nàng đến chỗ tiểu Lân nhi. Thấy nàng tiểu Lân nhi khóc gọi:
- Tỷ tỷ...hu hu tỷ không sao chứ?...Đệ sai rồi tỷ tỷ...
Thủy Tiên Nhi nằm rạp xuống đất không nhúc nhích nổi. Thấy tiểu Lân nhi như vậy nàng rất muốn nói mình không sao. Nhưng cả người đau đớn bê bết máu làm nàng chỉ có thể nghĩ ngoài ra chẳng thể làm gì.
- Người đâu, mang A Hoa tới đây.
Vũ Như Tâm nhàn nhạt nói làm tiểu Lân nhi cùng mấy tên nô tài đều hoảng sợ nhưng vẫn lĩnh lệnh rời đi.
Vũ Như Tâm ngồi trên ghế quý phi uống trà, khóe miệng nàng ta nhếch lên nụ cười mỉa mai, kinh bỉ nhìn nàng và tiểu Lân nhi.
Thấy tiểu Lân nhi run rẩy, mặt tái xanh lại khiến nàng thấp thỏm trong lòng.
- Tiểu Lân nhi, sao đệ lại run như vậy chứ, A Hoa rất nhớ đệ nha. - Vũ Như Tâm nheo mắt nhìn.
- Hic...đệ...đệ...
"Gừ", từ phía xa truyền đến tiếng gầm gừ làm tiểu Lân nhi nói không thành lời, mặt tái xanh, môi cắn chặt, cả người run rẩy như thấy quái vật.
Nghe tiếng gầm, Thủy Tiên Nhi giật mình, đó chẳng phải là...khốn khiếp, nàng ta định làm gì?
Chốc lát sau, mấy gã nô tài khiêng một chiếc lồng sắt vào sân.
Chỉ thấy tiểu Lân nhi sắc mặt tái ngắt như muốn xỉu, bọn họ đặt chiếc lồng cách nàng và tiểu Lân nhi không xa. Bên trong lồng là một con gấu đen lớn, hai mắt nó đỏ ngầu, miệng không ngừng gầm gừ muốn xông ra ngoài.
Thấy biểu hiện của tiểu Lân nhi, Vũ Như Tâm hài lòng mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Nhìn tỷ đệ hai người xem như đáng thương, vậy như vầy đi, dù sao ta cũng không muốn phạt nữa nhưng cũng không thể tha cho các ngươi dễ dàng như vậy được. Ừm, tiểu Lân nhi chơi thân với A Hoa nhỉ? À, A Hoa vẫn chưa ăn gì ba ngày nay rồi, mà vừa nãy tiểu Lân nhi trộm mất thức ăn của ta làm ta không còn thức ăn cho A Hoa ăn nữa. Ồ, nhưng mà cũng may chỗ ta còn một ít đồ ăn dư từ hai ngày trước, bây giờ ta cho A Hoa ăn, nhưng mà thấy tiểu Lân nhi đói tới nỗi phải đi trộm thức ăn làm ta thật thương tâm nha. Cho nên tiểu Lân nhi và A Hoa cùng nhau chia sẻ chỗ thức ăn này nha.
Nghe thế, tiểu Lân nhi hoảng sợ nhìn nàng ta. Nàng ta nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh đe dọa.
- Ngươi không đồng ý? Hừ, không muốn cũng phải làm, chỉ cần ngươi có thể lấy và ăn thức ăn của A Hoa thì ta đảm bảo sẽ không đánh ngươi và ả tỷ tỷ của ngươi nữa, cũng sẽ cho các ngươi sống tốt trong phủ, thế nào?
Nghe vậy tiểu Lân nhi sợ hãi cắn môi nhìn nàng. Thủy Tiên Nhi nàng thật sự sợ rồi, nàng cố gắng lắc đầu, tiểu Lân nhi không được làm vậy, nàng ta là cố ý. Bọn họ là muốn giết tiểu Lân nhi, mọi việc cho tới bây giờ chỉ là cái cớ của bọn hòa thôi.
Nếu có thể nói, nàng rất muốn hét lên, tiểu Lân nhi không được đồng ý, đừng quan tâm đến nàng mà chạy đi, chạy thoát khỏi nơi này. Nhưng không được, nàng không thể nói, cũng không thể nhúc nhích. Chẳng lẽ, Thủy Tiên Nhi nàng chỉ có thể nhìn mọi việc xảy ra ngay trước mắt mà không thể làm gì sao?
Không, nàng không cam tâm, nàng không cam tâm...
- Đệ...đệ...sẽ cùng ăn với A Hoa...
Đừng, tiểu Lân nhi đừng làm vậy, tỷ xin đệ, đừng, dừng lại đi, tiểu Lân nhi...
Nàng muốn ngăn cản, nhưng tại sao? Tại sao lại vô dụng như vầy, tiểu Lân nhi, tiểu Lân nhi. Lòng nàng như bị đánh mạnh vào, đau, đau như muốn vỡ ra, hốc mắt nàng nóng bừng, cả người tràn ngập vẻ bất lực và không cam lòng.
- Như vậy mới là đệ đệ tốt. - Vũ Như Tâm vui vẻ.
- Như Tâm tỷ tỷ...tỷ tha cho tỷ tỷ được không...- Tiểu Lân nhi ấp úng nói.
- Tất nhiên, Vũ Như Tâm ta đã nói thì sẽ giữ lời nên đệ đệ ngươi yên tâm đi.
- Vâng...vâng...
Sau đó tiểu Lân nhi nhìn nàng, tuy vẫn sợ hãi nhưng bên môi đệ ấy lại cười với nàng.
- Tỷ tỷ, tiểu Lân nhi sẽ cứu tỷ.
Không, tỷ không cần, tiểu Lân nhi đệ đừng làm vậy, làm ơn, đừng làm như vậy, tỷ xin đệ tiểu Lân nhi.
Nàng dùng ánh mắt phản đối, kháng nghị nhưng tiểu Lân nhi không để tâm, nàng, nàng phải làm sao đây?
Bọn nô tài mang thức ăn từ hai ngày trước tới, đó là những miếng thịt sống đã hư thối. Sau đó, Vũ Như Tâm sai người mang tiểu Lân nhi qua đó.
Đứng trước lồng sắt, tiểu Lân nhi run rẩy, nhưng khi nhìn về phía nàng, bóng dáng nhỏ bé đó lại cố gắng tỏ ra kiên cường. Nàng thấy mà chẳng thể làm gì, tại sao luôn vì nàng, tiểu Lân nhi còn nhỏ như vậy, tại sao đệ ấy phải làm vậy, nàng không đáng để đệ ấy hy sinh như vậy, tiểu Lân nhi.
Tiểu Lân nhi vừa khóc vừa chạy đến chỗ nàng. Nghe tiếng, Vũ Như Tâm nhìn qua thì thấy tiểu Lân nhi, nàng ta hừ lạnh, vung roi tiếp tục đánh.
- Đừng mà, đừng mà...Như Tâm tỷ tỷ đừng đánh tỷ tỷ...là đệ...là đệ ăn trộm thức ăn...không phải tỷ tỷ...
Tiểu Lân nhi khóc ôm lấy chân Vũ Như Tâm, giọng nghẹn lại do khóc mà ngắt quãng nói.
Nghe vậy, Vũ Như Tâm dừng tay, nhìn tiểu Lân nhi đang khóc thảm ôm chân mình mà cười lạnh.
"Bốp" nàng ta không chút thương tiếc đá tiểu Lân nhi ra, chán ghét cùng khinh bỉ nói:
- Hừ, đúng là có tỷ tỷ nào thì có đệ đệ đấy. Tỷ thì như quỷ đầu thai chẳng khác gì nghiệt súc, đệ là đồ súc sinh không giáo dưỡng ngang nhiên dám trộm thức ăn của bản tiểu thư. Hừ, tỷ đệ các ngươi đúng là súc sinh, là thứ chẳng ai cần.
"A" tiểu Lân nhi bị đá ngã xuống đất kêu lên một tiếng nhưng cũng không dám làm gì, chỉ có thể nức nở nghe nàng ta chửi.
- Hừ, ngươi còn kêu, ta cho ngươi kêu, cho ngươi kêu...
Vừa chửi, Vũ Như Tâm vừa đạp vào người tiểu Lân nhi. Vừa đau vừa sợ khiến tiểu Lân nhi khóc nức nở cầu xin:
- Đừng đánh...đừng đánh đệ...đệ sai rồi, đệ không dám trộm thức ăn nữa đâu...xin tỷ tha cho đệ...đệ không dám nữa đâu...
Mơ màng trong đau đớn, Thủy Tiên Nhi nghe tiếng khóc đứt quãng đang cầu xin tha thứ. Tiếng khóc này rất quen làm nàng thấy đau lòng.
Tiểu Lân nhi? Tại sao đệ ấy lại khóc, khóc nhiều như vậy đệ ấy sẽ lại ốm mất...
Nghĩ thế, nàng gắng gượng mở đôi mắt mờ nhạt mệt mỏi của mình ra. Trước mắt nàng không xa, tiểu Lân nhi đang quỳ dưới đất không ngừng dập đầu khóc cầu xin, còn Vũ Như Tâm đang đắc ý chửi rủa tiểu Lân nhi.
Dập đầu nhiều lần làm trên trán tiểu Lân nhi đã chảy máu. Nàng nhìn thấy mà lồng ngực phập phồng tức giận.
Cố gắng cựa quậy thân mình nhưng Thủy Tiên Nhi lại chẳng còn tí sức lực nào cả, chỉ có thể tức giận đến phun máu nhìn cảnh này.
Nàng phun ra một ngụm máu, mắt lạnh nhìn thẳng vào Vũ Như Tâm làm nành ta bất giác rùng mình. Nghe tiếng động phía sau, thấy Thủy Tiên Nhi phun ra một ngụm máu, nàng ta cười lớn rồi hạ lệnh:
- Cởi trói, đem đứa súc sinh kia đến đây.
- Vâng, thưa tiểu thư. - Tên nô tài đứng gần đó sợ hãi lĩnh lệnh.
Hắn thả nàng xuống rồi đem nàng đến chỗ tiểu Lân nhi. Thấy nàng tiểu Lân nhi khóc gọi:
- Tỷ tỷ...hu hu tỷ không sao chứ?...Đệ sai rồi tỷ tỷ...
Thủy Tiên Nhi nằm rạp xuống đất không nhúc nhích nổi. Thấy tiểu Lân nhi như vậy nàng rất muốn nói mình không sao. Nhưng cả người đau đớn bê bết máu làm nàng chỉ có thể nghĩ ngoài ra chẳng thể làm gì.
- Người đâu, mang A Hoa tới đây.
Vũ Như Tâm nhàn nhạt nói làm tiểu Lân nhi cùng mấy tên nô tài đều hoảng sợ nhưng vẫn lĩnh lệnh rời đi.
Vũ Như Tâm ngồi trên ghế quý phi uống trà, khóe miệng nàng ta nhếch lên nụ cười mỉa mai, kinh bỉ nhìn nàng và tiểu Lân nhi.
Thấy tiểu Lân nhi run rẩy, mặt tái xanh lại khiến nàng thấp thỏm trong lòng.
- Tiểu Lân nhi, sao đệ lại run như vậy chứ, A Hoa rất nhớ đệ nha. - Vũ Như Tâm nheo mắt nhìn.
- Hic...đệ...đệ...
"Gừ", từ phía xa truyền đến tiếng gầm gừ làm tiểu Lân nhi nói không thành lời, mặt tái xanh, môi cắn chặt, cả người run rẩy như thấy quái vật.
Nghe tiếng gầm, Thủy Tiên Nhi giật mình, đó chẳng phải là...khốn khiếp, nàng ta định làm gì?
Chốc lát sau, mấy gã nô tài khiêng một chiếc lồng sắt vào sân.
Chỉ thấy tiểu Lân nhi sắc mặt tái ngắt như muốn xỉu, bọn họ đặt chiếc lồng cách nàng và tiểu Lân nhi không xa. Bên trong lồng là một con gấu đen lớn, hai mắt nó đỏ ngầu, miệng không ngừng gầm gừ muốn xông ra ngoài.
Thấy biểu hiện của tiểu Lân nhi, Vũ Như Tâm hài lòng mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Nhìn tỷ đệ hai người xem như đáng thương, vậy như vầy đi, dù sao ta cũng không muốn phạt nữa nhưng cũng không thể tha cho các ngươi dễ dàng như vậy được. Ừm, tiểu Lân nhi chơi thân với A Hoa nhỉ? À, A Hoa vẫn chưa ăn gì ba ngày nay rồi, mà vừa nãy tiểu Lân nhi trộm mất thức ăn của ta làm ta không còn thức ăn cho A Hoa ăn nữa. Ồ, nhưng mà cũng may chỗ ta còn một ít đồ ăn dư từ hai ngày trước, bây giờ ta cho A Hoa ăn, nhưng mà thấy tiểu Lân nhi đói tới nỗi phải đi trộm thức ăn làm ta thật thương tâm nha. Cho nên tiểu Lân nhi và A Hoa cùng nhau chia sẻ chỗ thức ăn này nha.
Nghe thế, tiểu Lân nhi hoảng sợ nhìn nàng ta. Nàng ta nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh đe dọa.
- Ngươi không đồng ý? Hừ, không muốn cũng phải làm, chỉ cần ngươi có thể lấy và ăn thức ăn của A Hoa thì ta đảm bảo sẽ không đánh ngươi và ả tỷ tỷ của ngươi nữa, cũng sẽ cho các ngươi sống tốt trong phủ, thế nào?
Nghe vậy tiểu Lân nhi sợ hãi cắn môi nhìn nàng. Thủy Tiên Nhi nàng thật sự sợ rồi, nàng cố gắng lắc đầu, tiểu Lân nhi không được làm vậy, nàng ta là cố ý. Bọn họ là muốn giết tiểu Lân nhi, mọi việc cho tới bây giờ chỉ là cái cớ của bọn hòa thôi.
Nếu có thể nói, nàng rất muốn hét lên, tiểu Lân nhi không được đồng ý, đừng quan tâm đến nàng mà chạy đi, chạy thoát khỏi nơi này. Nhưng không được, nàng không thể nói, cũng không thể nhúc nhích. Chẳng lẽ, Thủy Tiên Nhi nàng chỉ có thể nhìn mọi việc xảy ra ngay trước mắt mà không thể làm gì sao?
Không, nàng không cam tâm, nàng không cam tâm...
- Đệ...đệ...sẽ cùng ăn với A Hoa...
Đừng, tiểu Lân nhi đừng làm vậy, tỷ xin đệ, đừng, dừng lại đi, tiểu Lân nhi...
Nàng muốn ngăn cản, nhưng tại sao? Tại sao lại vô dụng như vầy, tiểu Lân nhi, tiểu Lân nhi. Lòng nàng như bị đánh mạnh vào, đau, đau như muốn vỡ ra, hốc mắt nàng nóng bừng, cả người tràn ngập vẻ bất lực và không cam lòng.
- Như vậy mới là đệ đệ tốt. - Vũ Như Tâm vui vẻ.
- Như Tâm tỷ tỷ...tỷ tha cho tỷ tỷ được không...- Tiểu Lân nhi ấp úng nói.
- Tất nhiên, Vũ Như Tâm ta đã nói thì sẽ giữ lời nên đệ đệ ngươi yên tâm đi.
- Vâng...vâng...
Sau đó tiểu Lân nhi nhìn nàng, tuy vẫn sợ hãi nhưng bên môi đệ ấy lại cười với nàng.
- Tỷ tỷ, tiểu Lân nhi sẽ cứu tỷ.
Không, tỷ không cần, tiểu Lân nhi đệ đừng làm vậy, làm ơn, đừng làm như vậy, tỷ xin đệ tiểu Lân nhi.
Nàng dùng ánh mắt phản đối, kháng nghị nhưng tiểu Lân nhi không để tâm, nàng, nàng phải làm sao đây?
Bọn nô tài mang thức ăn từ hai ngày trước tới, đó là những miếng thịt sống đã hư thối. Sau đó, Vũ Như Tâm sai người mang tiểu Lân nhi qua đó.
Đứng trước lồng sắt, tiểu Lân nhi run rẩy, nhưng khi nhìn về phía nàng, bóng dáng nhỏ bé đó lại cố gắng tỏ ra kiên cường. Nàng thấy mà chẳng thể làm gì, tại sao luôn vì nàng, tiểu Lân nhi còn nhỏ như vậy, tại sao đệ ấy phải làm vậy, nàng không đáng để đệ ấy hy sinh như vậy, tiểu Lân nhi.