... ...... .....
Lúc Lăng Ảnh vừa đậu trường đại học hí kịch Bắc Kinh, một trong những môn học đầu tiên chính là kĩ năng biểu đạt tình cảm. Người thầy dạy môn này là diễn viên gạo cội Trương Minh Lâm.
Ảnh đế lúc này đã rất nổi tiếng, nhưng cách diễn tình cảm nam nữ vẫn còn rất ngô nghê, hầu hết anh đều đóng vai người tình lạnh lùng, hoàng đế thị huyết trên màn ảnh.
Trương Minh Lâm chính là người sắp xếp cho ảnh đế vào học một khóa biểu đạt tình cảm, chung lớp với Lăng Ảnh. Lúc này anh lấy tên giả là Tiêu Hạo, cải trang thành một người đàn ông xoề xoà tóc dài, râu ria che kín cả mặt, trông rất già và dơ bẩn.
Môn học này bao gồm biểu đạt tình cảm gia đình, bạn bè, người yêu, kẻ thù...nghe thì dễ, nhưng lúc diễn thử mới thấy cực kì khó! Thầy nói mỗi một loại sẽ có biểu cảm khác nhau, nhưng hầu hết mọi người đều có cùng cảm xúc, cùng một sự biểu lộ với người thân và người yêu.
Ảnh đế là sinh viên kém nhất ! Anh biểu đạt giữa người yêu và kẻ thù giống nhau như đúc khiến cho mọi người đều cười nhạo. Cũng không có ai muốn chung nhóm với anh.
Trường học này đa số đều là một dàn trai xinh gái đẹp, gia cảnh tốt, bọn họ cực kì kiêu ngạo, cho nên ai lại đi tình nguyện hợp tác với một tên vừa già vừa ở dơ như ảnh đế?
Lăng Ảnh ngược lại không thấy như vậy, người con trai này mặc dù bề ngoài không được lung linh, nhưng cô cảm thấy khí chất của anh rất khác biệt, ngồi gần còn ngửi thấy trên người anh có mùi bạc hà rất dễ chịu, so với mấy cái mùi nước hoa đắt tiền còn muốn hơn gấp mấy lần.
Lăng Ảnh ít nói, không có bạn, gia cảnh lại nghèo, cho nên cũng không có ai nguyện ý chung nhóm, bất đắc dĩ phải nhập với ảnh đế làm thành một nhóm hai người ! Mỗi lần vào lớp đều bị bọn sinh viên chế nhạo, xem thường, gán ghép cô và ảnh đế trời sinh một đôi.
Lăng Ảnh đối với mấy việc này cảm thấy không sao cả, miệng của bọn họ thì bọn họ có quyền nói, nhưng có để tâm hay không là việc của cô !
Ảnh đế bị khiếm khuyết tình cảm nam nữ nghiêm trọng, Lăng Ảnh lại chưa từng yêu đương, cho nên hai người kết hợp với nhau lại càng thêm tồi tệ! Lăng Ảnh cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này hai người sẽ trượt mất, cho nên liền đề xuất phương án của mình.
"Chúng ta hãy hẹn hò như người yêu đi!"
Mặc dù ảnh đế lúc này tóc cùng râu ria che kín cả mặt nhưng Lăng Ảnh có thể cảm nhận được anh ấy đang nhìn mình chằm chằm, muốn nói mấy kiểu đại loại như "cô bị thần kinh sao?"
"Chúng ta không thể diễn đạt được, là bởi vì chưa từng trải qua! "
Mặc dù có thể diễn, nhưng lại không chân thật, không bắt được đúng cảm xúc ! Điều này những người làm diễn viên rõ hơn hết. Tình yêu lại là thứ quan trọng không thể thiếu, luôn xuất hiện trong các vai diễn, thiếu điều này thì mãi cũng không thể diễn hay được.
Ảnh đế mặc dù rất không muốn, nhưng mà ngẫm lại thì thấy Lăng Ảnh nói đúng thật. Anh chưa từng yêu đương, cho nên đối với thứ tình cảm này mãi vẫn không thể hiện ra được, ngược lại còn cảm thấy chán ghét bạn diễn vô cùng.
Nếu bây giờ còn phải đi tìm đối tượng thì thật phiền phức, anh ngay cả tán tỉnh người khác còn không muốn, làm sao mà yêu?
Cô gái này không chê ngoại hình bây giờ của anh, cũng không có bỏ anh lại, tự mình tìm cách. Ảnh đế liền cảm thấy ý tưởng này cũng rất khả thi, hẹn hò như người yêu để tìm cảm giác, nhưng không yêu nhau, rất hợp ý anh.
Vì vậy cho nên hai người liền lên mạng tìm kiếm "những người yêu nhau thường làm gì?" ,sau đó lên lịch hẹn hò. Ảnh đế cảm thấy não mình sắp ngừng trệ rồi, cũng bắt đầu cảm thấy hối hận vì sao mình lại đồng ý.
Mua hoa, tặng quà, ăn uống, xem phim...mấy cái việc nhảm nhí như thế này đối với Ngụy thiếu có tính thử thách rất cao, Lăng Ảnh cũng bắt đầu cảm thấy ý định của mình thật ngu ngốc ! Cách này cũng không có hiệu quả a, cô thật bó tay rồi !
Vì vậy kế hoạch này cũng chết bất đắc kì tử, thế nhưng lại có người chung lớp vô tình nhìn thấy Lăng Ảnh và ảnh đế đi xem phim, cho nên liền đồn đãi bậy bạ, khiến mỗi lần vào lớp hai người đều bị châm chọc ác ý.
"Aiiii... một xấu một nghèo, đúng là tuyệt phối !"
"Phải gọi là trời sinh một đôi mới đúng nha!"
"Biết đâu xấu nhưng người ta giàu thì sao? Chẳng phải thời đại này rất thực dụng sao?"
Lăng Ảnh đối với mấy lời này, thầm coi như chó sủa, không đáng cãi lại. Thế nhưng lại có người càng nói càng hăng, lời nói ra cũng rất mất vệ sinh.
Rốt cuộc ảnh đế cũng không nhịn nổi mấy cái ánh mắt khinh thường của đám nhóc con này, lạnh lẽo cảnh cáo.
"Câm miệng đi!"
Lời nói âm trầm, cả người toát ra khí thế lạnh thấu xương, không giận mà uy khiến cho một đám người sững sờ, thật sự quá cường đại!!
Ngay lúc cả lớp lặng như tờ, một giọng nói kiêu ngạo lười biếng vang lên.
"Lăng Ảnh, tôi đối với cô rất có hứng thú, cô bỏ thằng đó đi, theo tôi đảm bảo có nhiều tiền hơn!"
Người vừa nói là Lâm Cận, đại thiếu gia của Lâm thị, rất nổi tiếng trong giới xã hội đen, cậu ta vừa nói vừa nhìn Lăng Ảnh ám muội, cố tình khiêu khích ảnh đế.
Ngay sau đó là một tiếng "Chát" vang dội hạ xuống mặt của Lâm Cận, Lăng Ảnh lại làm như không có việc gì to tát, mỉm cười nói.
"Vô sỉ cũng phải có giới hạn !"
Khuôn mặt xinh đẹp nhu hòa, nhưng lời nói toát ra lại vô cùng thâm sâu, khiến cho Lâm Cận mặt mày xanh mét dữ tợn, vung tay định đáp trả nhưng lại bị ảnh đế chặn lại .
"Thẹn quá hóa giận à?"
Về phương diện châm chọc người, quả thật Lăng Ảnh và ảnh đế đúng là tuyệt phối, khiến cho Lâm Cận như phát điên, âm thầm ra hiệu cho mấy người phía sau ra tay với ảnh đế.
Lăng Ảnh hô một tiếng "coi chừng" , vội vàng xoay người đỡ sau lưng ảnh đế, liền nhận một cú đạp trực diện vào lưng, lực quá mạnh khiến cho cô đau muốn ngất, cả người mềm nhũn nằm rạp trên lưng anh.
Ảnh đế lúc này cũng đã thực sự tức giận lên rồi, một mình hạ mấy tên choai choai, Lâm Cận lại càng thảm hơn, bị anh đấm cho không nhìn ra mặt mũi .
Sau sự việc đó, mỗi lần ảnh đế và Lăng Ảnh tới thì cả lớp liền im bặt, không ai dám châm chọc nữa. Cô và anh cũng dần có chút tình cảm cách mạng, diễn với nhau cũng khá ăn ý, kết thúc môn học điểm số cũng rất khả quan.
Chỉ là anh đột nhiên bốc hơi khỏi cuộc sống của cô, khiến cho cô cảm thấy có chút tiếc nuối, anh chắc là đã ra trường rồi, cũng thầm mắng tự mình đa tình thôi.
Khoảng một tháng sau đó, ảnh đế đột nhiên hẹn gặp Lăng Ảnh, anh rất thẳng thắng hỏi cô.
"Em có thích tôi không?"
Nếu như mặt anh không quá nghiêm túc, thì nhất định Lăng Ảnh sẽ nghĩ anh có phải đang đùa mình không, kiểu đại loại như mấy câu hỏi phổ thông "hôm nay em ăn cơm chưa?"
Một người con trai mạnh mẽ, tính tình lại tốt, mặc dù có hơi lạnh lùng, nhưng mà Lăng Ảnh lại vừa ý, cho nên cô ngẫm nghĩ một chút, liền trả lời :
"Có một chút !"
Ảnh đế chỉ cần nghe được chữ "có", những thứ còn lại liền không để tâm. Anh thừa nhận chính mình có chút động tâm với cô rồi, một tháng không gặp liền cảm thấy không chịu nổi, trạng thái nhớ nhung này lần đầu tiên anh trải nghiệm, rất khó chịu, thấy Lăng Ảnh cũng xác định có tình cảm với mình, ảnh đế liền rất không lãng mạn nói.
"Cho phép em hẹn hò với tôi !"
Thật sự rất bá đạo, Lăng Ảnh chính là hiểu tính tình của anh mới không giận, anh khá kiêu ngạo, đối với chuyện tình yêu là hoàn toàn mù tịt, cho nên cô có thể thông cảm không chấp nhất.
Hai người hẹn hò một thời gian, cảm thấy cũng đã hiểu nhau được một chút, lúc này lại có chuyện xảy ra, đảo lộn cuộc sống của Lăng Ảnh.
Bởi vì Ảnh đế vẫn thường hay đến trường đợi Lăng Ảnh, bị Lâm Cận thấy được, cho nên một ngày kia liền bị đám người của cậu ta mai phục . Lâm Cận còn mang theo cả súng, cho nên dù ảnh đế có lợi hại cỡ nào thì cũng không thể xem thường, sơ hở một chút liền mất mạng như chơi.
"Nếu hai đứa mày xuống liếm giày tao, thì tao sẽ tha cho hai đứa mày một mạng!"
Lâm Cận chơi đùa với cây súng trong tay, Lăng Ảnh thầm than, đàn ông còn thù dai hơn cả phụ nữ sao? Cái này cũng không thể trách, ảnh đế khiến cậu ta thảm hại như vậy, không ghi thù mới là lạ, nhưng mà cậu ta cũng quá tiểu nhân đi?
Lăng Ảnh lại nhìn ảnh đế, thấy anh mím môi không nói, cả người căng thẳng, liền nghĩ anh định tay không đấu súng, cô liền lạnh toát cả sống lưng. Nhưng một lúc sau anh cũng không có bày ra tư thế ứng chiến, dưới sự thúc giục của Lâm Cận, ảnh đế cười đến âm trầm đáng sợ, bàn tay to nắm lấy tóc mình kéo xuống, râu cũng bị giật không thương tiếc, lộ ra khuôn mặt đẹp còn hơn cả phái nữ, lại yêu mị , khiến cho Lăng Ảnh sửng sốt, cả người cứng ngắc chôn chân một chỗ!
Đám người Lâm Cận lại càng khiếp sợ, kinh hãi không nói thành lời, đây chẳng phải là ảnh đế trong truyền thuyết? Ngụy thiếu gia danh gia vọng tộc?
"Quỳ xuống !"
Ảnh đế lạnh lùng ra lệnh, Lâm Cận run rẩy đến mức làm rơi cả súng, cây súng này là cậu ta lén lấy của cha mình, vốn định dọa hai người kia một chút, sau đó quay phim lại phát tán trong trường. Nhưng mà sự việc bất thình lình xoay chuyển, khiến cậu ta cảm thấy mình đã làm một việc ngu ngốc đến mức nào. Lâm thị đang muốn kết mối quan hệ với gia tộc Ngụy, cha cậu ta vẫn thường hay dẫn cậu ta đi gặp Ngụy Đoạn Nghiêu, còn không ngừng nịnh bợ anh ta.
Thế lực của họ Ngụy cậu ta cũng rõ ràng, hôm nay nếu dám động tới một sợi tóc của ảnh đế, sợ là ngày sau cậu ta chết cũng không tìm thấy xác đi?
Lâm Cận liền không dám nghĩ nữa, vội vàng quỳ xuống cầu xin ảnh đế tha cho cậu ta.
"Nếu dám để lộ chuyện này, đừng trách ngày mai Lâm thị phá sản!"
Ảnh đế lạnh lùng cảnh cáo, cả người phát ra uy hiếp vô cùng lớn, khiến Lâm Cận cảm thấy không thở nổi, chỉ biết dạ dạ dạ.
Lăng Ảnh đối với việc này thật sự không thể tiếp thu nổi, người yêu của cô cư nhiên lại là ảnh đế Ngụy Đoạn Nghiêu-người tình màn ảnh của hàng vạn phụ nữ?
Ảnh đế lại giống như không có việc gì, còn bảo cô từ bỏ việc học, tiến vào showbiz, anh sẽ làm chỗ dựa cho cô ! Lăng Ảnh lần này thật sự giận. Anh ngay cả khi quen nhau còn giấu diếm thân phận, nếu như không có chuyện Lâm Cận, đến khi nào anh mới nói thật? Lại nói anh cũng xem cô như những người phụ nữ khác, ham thích hư vinh sao?
Nổi tiếng bằng đường tắt, cô khinh thường !
Đỉnh điểm của sự việc là lúc ảnh đế bị chụp trộm lúc đang nắm tay Lăng Ảnh, chỉ thấy phía sau lưng cô, nhưng cũng đủ làm trái tim Lăng Ảnh treo lên tới họng, mọi người ra sức truy tìm danh tính của cô gái kia, khiến cho Lăng Ảnh như ngồi trên đống lửa, mặc dù sau đó sự việc bị ảnh đế làm cho chìm đi, nhưng tình cảnh cả hai đã không thể vãn hồi, Lăng Ảnh chủ động nói chia tay.
Sau đó ba năm là những chuỗi ngày bi kịch của cô với nhà họ Lăng. Cũng có lúc cô gặp lại ảnh đế, nhưng sẽ làm như không quen, anh lúc đó vẫn nói : "nếu em hối hận vẫn có thể quay lại, anh vẫn chờ "
Kì thật khi ảnh đế nói muốn đưa Lăng Ảnh vào showbiz, là đã nhìn nhận tài năng diễn xuất của cô, anh sẽ không ngốc mà đi nâng đỡ một kẻ không có tài năng. Cô biết rõ, nhưng tự ái của cô quá cao, cô muốn chính mình học xong, đường đường chính chính tiến vào showbiz, dùng năng lực của bản thân để đi lên, lúc đó sẽ có thể đứng ở bên cạnh anh mà không dính phải thị phi.
Tuy nhiên ý định đó đã bị Lăng Thiên phá hủy, cô bị cuốn vào vòng xoáy âm mưu, không thể trở mình, lại càng không muốn để cho ảnh đế thấy tình cảnh thê thảm của mình, cô không muốn bị thương hại.
Tỉnh dậy sau một kiếp, Lăng Ảnh cảm thấy chính mình thật ngốc, cơm ngon dâng đến miệng thế nhưng lại từ chối, chỉ tiếc lúc trùng sinh cô đã vào nhà họ Lăng, nếu không cô nhất định sẽ tiếp tục ý định còn đang dở dang kia.
Thế nhưng bây giờ cũng chưa tính là quá muộn, từ từ cô sẽ lấy lại tất cả, còn đoạn tình cảm với Ngụy Đoạn Nghiêu, nếu có duyên, sẽ quay về thôi!
Kiếp này sự việc thay đổi, vô tình gặp nhau ở đây, chẳng phải cũng gọi là có duyên rồi sao? Lăng Ảnh thầm nghĩ, không biết kiếp trước khi biết mình chết, anh có thương tiếc cô? Có đến thăm mộ cô không?
Sau khi quen Diêu Thần Địch Lăng Ảnh mới thấy, ảnh đế thật sự là người đàn ông tốt nhất trong cuộc đời cô từng gặp, sau scandal nắm tay cô, những năm sau anh không hề có thêm scandal về tình yêu nào khác, nhà báo chỉ thỉnh thoảng đưa tin "ảnh đế mắc bệnh sạch sẽ", "ảnh đế không gần nữ sắc?" ...
Nếu như Ngụy Đoạn Nghiêu thật sự không có người yêu, Lăng Ảnh rất muốn trở lại với anh, chỉ tiếc bây giờ cô không xứng. Gia thế, công danh, sự nghiệp, tất cả đều không bằng anh, cô không thích như vậy.
.....
"Hết giờ nghỉ rồi, tôi phải trở lại !"
Lăng Ảnh cất điện thoại vào trong túi, chuẩn bị rời đi. Cái quá khứ đã chôn kín này, một khi nhớ lại thật khiến người ta khó xử, nhất là đối với một người có sức hấp dẫn lớn như ảnh đế.
"Em không có gì muốn nói với tôi sao?"
Ảnh đế cảm thấy thật thất bại, ba năm không gặp, nhìn nhau lại giống như người qua đường? Cô thật sự không muốn nhớ tới anh nữa sao?
Lăng Ảnh có chút thất thần, mối tình đầu, vĩnh viễn không thể nào quên, nhưng muốn trở lại, là cả một thử thách ! Anh đợi được sao?
"Nếu anh có thể chờ, tự nhiên cuối đường liền sẽ có người đợi anh !"
Lăng Ảnh khẽ thở dài, nói một câu bao gồm rất nhiều hàm ý, ảnh đế cũng không phải đồ ngốc, anh nhất định là hiểu được !
Đợi cô đi rồi, anh liền đánh một cuộc gọi, người bên kia vội vàng bắt máy, cung kính trả lời.
"Xin hỏi Ngụy thiếu có việc gì muốn phân phó?"
Ảnh đế không nhanh không chậm trả lời
"Điều tra một người..."