Giang Thần Hi thật ra là đối với cô hòa thuận bình tĩnh nhưng có chút ngoài ý muốn, bình thường những phụ nữ làm minh tinh theo kiểu này có bộ mặt thống khổ, bộ dạng hết sức ủy khuất, nhưng lại kích thích dục vọng của đàn ông.
Hiểu Vi ở trong nhà trọ cầm điện thoại di động, đi qua đi lại như tản bộ, không ngừng gọi điện thoại, nhưng mà vẫn là không được. Cuối cùng phải ngồi trên ghế salon, đứng ngồi không yên trên mặt chảy ít mồ hôi, lầm bầm lầu bầu: 'Cô bé, em ngàn vạn lần không được làm chuyện ngốc ngếch!'
Đây cũng không phải ngày đầu tiên Hiểu Vi tiếp xúc với giới giải trí, từ ngày trở về Trung Quốc, cô mơ hồ cảm thấy Vương Tuyệt Nhiên vì nổi danh sẽ làm bất cứ việc gì, có một số việc, một khi ất đi, thì sẽ vĩnh viễn không có lại được !
Tuyệt Nhiên nhanh chóng tắm rửa, sau đó thay bộ nội y kia, áo chỉ có thể bao trùm một nửa ngực, chiều dài chỉ có thể che dược một nữa cái mông,hai mặt trước sau chỉ có hai sợi dây nhỏ, thật giống như chẳng mặc gì, một mãnh đen kia đã có thể chứng kiến hết thân thể! Mặc như thế ra ngoài, bất kỳ một người đàn ông nào nhìn thấy nhất định sẽ biến thành dã lang mà nhào tới ăn ngấu nghiến
Tuyệt Nhiên không ngừng hít sâu, rãi lên người một chút nước thuốc, hy vọng những loại nước thuốc này có tác dụng, giúp cô vượt qua cửa ải này.
Tuyệt Nhiên nhẹ nhàng kéo cửa ra, đi ra ngoài, hai tay che ngực đứng ở trước mặt Giang Thần Hi , đầu buông thõng. Bởi vì khẩn trương quá độ mà sợ hãi ngay cả ngón chân đều dính vào một mảnh màu hồng phấn. Ở nơiđó ánh sáng chiếu xuống cô, nhìn hết sức mê người.
Giang Thần Hi lắc lắc ly rượu trong tay, ra mệnh lệnh: "Ngẩng đầu lên."
Tuyệt nhiên không chút do dự ngẩng đầu, người can đảm nhìn thẳng hắn, trong mắt không có yếu đuối, càng không có hư ủy nịnh hót.
"Giang tổng, anh hy vọng tôi như thế nào tứ thị ngươi?"
"Bỏ tay xuống, nằm lên trên bàn trà."
Tuyệt Nhiên hoảng sợ há hốc mồm, không nói gì nhìn anh một chút, ôn thuần nằm thẳng ở trên bàn trà, khay trà lạnh buốt làm cô từ đầu tới chân một mãnh tê dại, lạnh tới xương tủy
Giang Thần Hi vẫn như cũ ngồi trên sô pha, tà ác cười, như một màn ảo thuật, anh cầm lấy cái kéo cắt dứt hai sợi dây đeo của cô
Quần áo coi như vô dụng, hoa rơi vào ở giữa, lộ ra một đôi núi xinh đẹp, da thịt trắng nuột chỉ duy có hai điển chấm tròn, là bóng dáng của ngọn đèn thủy tinh, tươi mát, mê người.
Giang Thần Hi nâng ly rượu đỏ đổ dọc theo người của Tuyệt Nhiên, đổ tới tận chổ hiểm.
Tuyệt Nhiên thân thể rõ ràng cương trực lắc lư hai cái, dừng ở đó, hai giọt rượu đỏ như nước sông ngòi nho nhỏ nhộn nhịp.
"Nhìn tôi!"
Giang Thần Hi giọng nói có chút khàn khàn, có chút ái muội
Tuyệt Nhiên biết rõ đêm nay cô chính là một món đồ chơi, chỉ cần kiên trì qua đêm nay, cô liền sẽ thành công hơn một nữa, có thể chiếm được tín nhiệm của Giang Thần Hi để anh ta giúp mình, như vậy cũng giá trị!
Tuyệt Nhiên dúng sức nhớ tới những thù hận của mình, mở hai mắt ra, đáy mắt mỉm cười, ánh mắt quyến rũ như tơ nhìn tới anh.
Giang Thần Hi tham lam như báo săn mồi vươn lưỡi liếm hai giọt rượu đỏ trên người của cô, nhìn thấy nụ hoa kia xinh đẹp, miệng hé ra, ngắt lấy một cái.
Một sự sợ hãi giống như dòng điện đánh tới, Tuyệt Nhiên thiếu chút nữa là đã dùng tay đánh vào đầu Giang Thần Hi, nhưng cô đã hoàn hảo kiềm lại, cố giả bộ như đang hưởng thụ, không phản kháng, theo phản ứng của thân thế a lên một tiếng
"Phụ nữ khi lột hết quần áo ra đều là một dạng cả, tiện nhân!" Giang Thần Hi cắt bỏ cái quần nhỏ của cô, bắt được ngón tay của cô liền hướng vào trong cơ thể của cô mà xông tới