Sáng sớm ngày thứ hai, Tiếu tỉnh lại đích xác, đã là tám giờ.
Sáng sớm, giác quan trên cơ thể đặc biệt nhạy cảm, anh phát giác mình đang co rúc trong một vòng tay ấm áp.
Tóc vương trên lồng ngực, gối lên cánh tay vững chắc, chân cùng chân lần lượt dây dưa chung một chỗ.
Tiếu mở mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự lạnh lẽo mà nhất quán.
Mà giờ khắc này, trong lòng anh, cũng không bình tĩnh như đang thể hiện ra ngoài mặt.
Đột nhiên thấy lạ lẫm, còn có thêm chút hồi hộp.
Anh ngồi dậy, nhìn về phía Bùi An, Bùi An đã sớm tỉnh, gã vẫn trợn tròn mắt nhìn ngắm khuôn mặt đang ngủ của Tiếu, Tiếu đứng dậy không chút do dự, khiến cho Bùi An mơ hồ hiểu ra cái gì đó.
Gã chống người đứng dậy, muốn xuống giường, nhưng máu còn chưa thông, khiến nửa người tê rần.
Gã lăn xuống giường, chật vật ngã trên mặt đất, miễn cưỡng dùng một cánh tay chống đỡ cơ thể, cố gắng duy trì tư thế quỳ.
Dưới đầu gối tuy là thảm mềm mại, nhưng vẫn khiến gã đau đớn, gã cười khổ.
Đầu giường của cái gường rộng rãi đặt sát vách tường, vốn là nơi hai người ngủ say.
Nửa thân thể Tiếu lộ ra ngoài, cái mền mỏng chảy xuống, da thịt tỉ mỉ chẳng chịt loang lổ những dấu hôn kiều diễm màu đỏ thậm dầy đặc, dâm mỹ mà liêu nhân.
Quang cảnh như vậy, cũng không khiến anh lộ ra vẻ mảnh mai.
Anh dùng tay trái quấn quanh cổ Bùi An, thặt chặt cái nơi yếu đuối và khó phục hồi nhất mà Bùi An hay bảo, anh ép gã vào tường.
Làn da trần của Bùi An tiếp xúc với vách tường lạnh băng, khí lạnh nháy mắt thấu xương, khiến cho lòng anh từ từ mất đi độ ấm.
Tay phải Tiếu chui xuống dưới gối, lấy ra một khẩu súng lục nòng nhỏ, là khẩu súng tùy thân của anh.
Tiếu chăm chú nhìn mặt gã, rồi mở chốt an toàn, Tiếu cứ thế nhét khẩu súng vào trong miệng Bùi An.
Anh dùng khẩu súng dài nhỏ lạnh như băng đùa giỡn đầu lưỡi Bùi An, như là đang suy đoán điều gì đó.
Bùi An sau khi nhắm mắt, hung khí càn quấy trong miệng tỏa mùi rỉ sắt ra khắp nơi, trên mặt có ít mùi giống mùi tanh mặn của máu, hay là trong miệng gã thật sự đã chảy máu, gã không cách nào phân biệt được.
Gã chỉ cảm thấy như có một bức tường đá dày cộm nặng nề màu xám tro ngăn trở giữa hai người, bản chất như là áp bách mạnh mẽ hay tuyệt vọng, tựa hồ ngay cả không khí cũng bị chèn ép.
Bắt đầu từ khi nào, từ lần tha chết duy nhất đó sao?
Bùi An cảm thấy có một loại cảm giác gì đó từ từ chảy vào tim, làm ướt cả một mảnh hồn khô cằn.
Từng là một kẻ lạnh lùng, kiên định, chỉ biết làm tròn bổn phận, nhưng cũng mờ mịt như một cái xác không hồn.
Bắt đầu từ khi nào, thay đổi một chút xíu, trở nên khao khát được sống.
Có lẽ lúc này gã không rõ, trải qua lần khác lạ này, nhưng gã hiểu, cũng chẳng khác trước gì đâu.
Gã có thói quen nhìn Tiếu chăm chú, nhìn hình bóng cao ngất ngạo nghễ của anh.
Gã có thói quen lúc nào cũng làm bạn với Tiếu, thưởng thức cái cổ tay linh hoạt và lãnh khốc của anh, và cả cái tác phong quả quyết ngoan lệ.
Lãnh khốc: lãnh đạm và khốc liệt
Cái cặp mắt như đại bàng bình thường bễ nghễ chói mắt đến độ khiến cho người ta chỉ có thể đứng dưới ngước nhìn lên, nhưng thỉnh thoảng lại toát ra sự cô đơn khiến người ta nhìn thấy thôi đã đau lòng.
Bùi An bắt đầu lưu luyến, lưu luyến cái thế giới này, lưu luyến cái cuộc sống mỗi ngày trôi qua đơn điệu nhưng không thể chán này.
Cho dù là cái thể giới bóng tối hèn hạ, tràn ngập máu tanh, thế nhưng vẫn khiến cho gã lưu luyến như xưa.
Gã không muốn chết.
Bạn nhìn thử xem, Bùi An gã thân thủ không kém, kỹ năng bắn súng cũng tốt. Khi tất yếu cần xông ra, một thân thô da đầy thịt này xông ra chặn đao ngăn súng cũng không có vấn đề gì.
Huống chi, tâm trí gã rất rõ ràng, đầy đủ thông minh. mặc dù phạm phải sai lầm nhỏ là không thể tránh khỏi nhưng gã chưa từng phạm vào sai lầm nào lớn cả.
Gã cẩn thận chu đáo, mọi thứ sinh hoạt hàng ngày của gã đều ngay ngắn, rõ ràng, sợ nhất là trên giường rất dũng mãnh nghe lời, tuyệt đối có thể thỏa mãn Tiếu.
Huống chi, gã biết bí mật, mà bí mật, luôn càng ít người hay thì càng tốt.
Cứ thế, là vật đa chức năng lại ít nguy hiểm, như thế, vẫn chưa đủ sao....
Chưa đủ cũng không sao, chỉ cần là hy vọng của Tiếu, gã sẽ liều mạng hoàn thành...
Bùi An có chút thất thần, gã tự giễu cười khổ.
Trong lòng có chút ngóng trông nho nhỏ, lý trí phân tích như thế, hẳn Tiếu cũng có thể nghĩ lại như trước đi...
Tiếu rút nòng súng ra, kéo theo một sợi chỉ bạc.
Bùi An khẽ nhếch miệng, nước miếng lưu lại theo khóe miệng.
Đau đớn như kim châm ở lòng bàn chân và đầu gối không biết đã tiêu sạch từ lúc nào, vách tường lạnh băng tựa hồ cũng ấm lên.
Bùi An cúi đầu, khóe miệng không tự chủ nhếch lên một độ cong nho nhỏ.
Tiếu thở dài, xuống giường đi vào phòng tắm.
Bùi An giật mình, nhìn sững sờ, khẩu súng tùy thân cứ tùy tiện ném trên cái đệm giường tuyết trắng như vậy, màu đen ưu nhã của khẩu súng chợt trở nên chói mắt, đâm vào hai mắt hơi ướt át của Bùi An.
Thật sự, đã tín nhiệm...
Gã dùng tay che mặt, nháy mắt một chút một chút...
Cách đó không xa, mơ hồ có tiếng Tiếu thấp giọng mắng.
Gã có chút lo sợ không yên đi tới nhìn Tiếu, Tiếu cau mày tức giận chế giễu mắng, "Bùi An, cậu lo mà học thêm đi!"
—— hốc mắt đỏ, mà mặt Bùi An lại càng đỏ hơn.
Tiếu sớm đã biết tâm ý của Bùi An, một năm này sớm chiều ở chung, đủ để cho anh khám phá bất cứ âm mưu bí mật gì.
Anh vốn là một kẻ lạnh như băng hiểu rõ sự hèn hạ xấu xí của thế nhân, lòng ngập tràn dục vọng, nhưng lại chưa từng thử đối mặt với chính mình.
Một mình trụ trong thế giới bóng tối, Tiếu đã sớm quen với cô đơn và mất mát.
Khả năng yêu, sớm đã bị quên lãng, vô luận là cho đi hay là tiếp nhận.
Thứ như vậy, anh chưa từng mang cho ai, cũng chưa từng cảm nhận được từ bất cứ ai.
Anh không rõ tại sao mình tự nhiên lại như quỷ ám, lựa chọn tên đàn ông này, từ khi anh yêu cầu gã ôm mình trong nháy mắt đó.
Có lẽ là một chén trà xanh, một chén súp, một chiếc áo khoác, một cái khăn giấy, một chiếc mền mỏng ấm áp.
Tiếu thật khó có thể tin được, trên thế giới này sao lại có một người như thế —— vô tư, không chút sở cầu kính dâng tất cả của bản thân.
Ở nơi này cái thể giới bóng đêm ngập tràn sự hèn hạ này, Tiếu nhận được từ Bùi An cái cảm giác giống như người nhà.
Bắt đầu từ khi nào, đã có thể hoàn toàn tin tưởng, không cần lo lắng bị phản bội, không cần băn khoăn bất cứ cái gì khác.
Rõ ràng là một tên đàn ông bình thường, lại chấp nhận mệnh lệnh đi ôm một tên đàn ông khác có cấu tạo thân thể giống hệt mình.
Tiếu chưa từng có nghĩ tới, trong khi mình còn giữ được tánh mạng lại có một người đàn ông như thế xuất hiện.
Chỉ cần mình muốn, người kia sẽ dốc sức mà làm, còn trung thành hơn so với con chó Ngao Tây Tạng mà cả thế giới ca tụng là thứ trung thành nhất.
—— đây là yêu sao? ——
Tiếu không biết.
Chẳng qua là, muốn thử một chút thôi, cái rét lạnh khi ngủ một mình, anh không muốn tiếp tục cảm nhận nữa.
Sáng sớm, giác quan trên cơ thể đặc biệt nhạy cảm, anh phát giác mình đang co rúc trong một vòng tay ấm áp.
Tóc vương trên lồng ngực, gối lên cánh tay vững chắc, chân cùng chân lần lượt dây dưa chung một chỗ.
Tiếu mở mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự lạnh lẽo mà nhất quán.
Mà giờ khắc này, trong lòng anh, cũng không bình tĩnh như đang thể hiện ra ngoài mặt.
Đột nhiên thấy lạ lẫm, còn có thêm chút hồi hộp.
Anh ngồi dậy, nhìn về phía Bùi An, Bùi An đã sớm tỉnh, gã vẫn trợn tròn mắt nhìn ngắm khuôn mặt đang ngủ của Tiếu, Tiếu đứng dậy không chút do dự, khiến cho Bùi An mơ hồ hiểu ra cái gì đó.
Gã chống người đứng dậy, muốn xuống giường, nhưng máu còn chưa thông, khiến nửa người tê rần.
Gã lăn xuống giường, chật vật ngã trên mặt đất, miễn cưỡng dùng một cánh tay chống đỡ cơ thể, cố gắng duy trì tư thế quỳ.
Dưới đầu gối tuy là thảm mềm mại, nhưng vẫn khiến gã đau đớn, gã cười khổ.
Đầu giường của cái gường rộng rãi đặt sát vách tường, vốn là nơi hai người ngủ say.
Nửa thân thể Tiếu lộ ra ngoài, cái mền mỏng chảy xuống, da thịt tỉ mỉ chẳng chịt loang lổ những dấu hôn kiều diễm màu đỏ thậm dầy đặc, dâm mỹ mà liêu nhân.
Quang cảnh như vậy, cũng không khiến anh lộ ra vẻ mảnh mai.
Anh dùng tay trái quấn quanh cổ Bùi An, thặt chặt cái nơi yếu đuối và khó phục hồi nhất mà Bùi An hay bảo, anh ép gã vào tường.
Làn da trần của Bùi An tiếp xúc với vách tường lạnh băng, khí lạnh nháy mắt thấu xương, khiến cho lòng anh từ từ mất đi độ ấm.
Tay phải Tiếu chui xuống dưới gối, lấy ra một khẩu súng lục nòng nhỏ, là khẩu súng tùy thân của anh.
Tiếu chăm chú nhìn mặt gã, rồi mở chốt an toàn, Tiếu cứ thế nhét khẩu súng vào trong miệng Bùi An.
Anh dùng khẩu súng dài nhỏ lạnh như băng đùa giỡn đầu lưỡi Bùi An, như là đang suy đoán điều gì đó.
Bùi An sau khi nhắm mắt, hung khí càn quấy trong miệng tỏa mùi rỉ sắt ra khắp nơi, trên mặt có ít mùi giống mùi tanh mặn của máu, hay là trong miệng gã thật sự đã chảy máu, gã không cách nào phân biệt được.
Gã chỉ cảm thấy như có một bức tường đá dày cộm nặng nề màu xám tro ngăn trở giữa hai người, bản chất như là áp bách mạnh mẽ hay tuyệt vọng, tựa hồ ngay cả không khí cũng bị chèn ép.
Bắt đầu từ khi nào, từ lần tha chết duy nhất đó sao?
Bùi An cảm thấy có một loại cảm giác gì đó từ từ chảy vào tim, làm ướt cả một mảnh hồn khô cằn.
Từng là một kẻ lạnh lùng, kiên định, chỉ biết làm tròn bổn phận, nhưng cũng mờ mịt như một cái xác không hồn.
Bắt đầu từ khi nào, thay đổi một chút xíu, trở nên khao khát được sống.
Có lẽ lúc này gã không rõ, trải qua lần khác lạ này, nhưng gã hiểu, cũng chẳng khác trước gì đâu.
Gã có thói quen nhìn Tiếu chăm chú, nhìn hình bóng cao ngất ngạo nghễ của anh.
Gã có thói quen lúc nào cũng làm bạn với Tiếu, thưởng thức cái cổ tay linh hoạt và lãnh khốc của anh, và cả cái tác phong quả quyết ngoan lệ.
Lãnh khốc: lãnh đạm và khốc liệt
Cái cặp mắt như đại bàng bình thường bễ nghễ chói mắt đến độ khiến cho người ta chỉ có thể đứng dưới ngước nhìn lên, nhưng thỉnh thoảng lại toát ra sự cô đơn khiến người ta nhìn thấy thôi đã đau lòng.
Bùi An bắt đầu lưu luyến, lưu luyến cái thế giới này, lưu luyến cái cuộc sống mỗi ngày trôi qua đơn điệu nhưng không thể chán này.
Cho dù là cái thể giới bóng tối hèn hạ, tràn ngập máu tanh, thế nhưng vẫn khiến cho gã lưu luyến như xưa.
Gã không muốn chết.
Bạn nhìn thử xem, Bùi An gã thân thủ không kém, kỹ năng bắn súng cũng tốt. Khi tất yếu cần xông ra, một thân thô da đầy thịt này xông ra chặn đao ngăn súng cũng không có vấn đề gì.
Huống chi, tâm trí gã rất rõ ràng, đầy đủ thông minh. mặc dù phạm phải sai lầm nhỏ là không thể tránh khỏi nhưng gã chưa từng phạm vào sai lầm nào lớn cả.
Gã cẩn thận chu đáo, mọi thứ sinh hoạt hàng ngày của gã đều ngay ngắn, rõ ràng, sợ nhất là trên giường rất dũng mãnh nghe lời, tuyệt đối có thể thỏa mãn Tiếu.
Huống chi, gã biết bí mật, mà bí mật, luôn càng ít người hay thì càng tốt.
Cứ thế, là vật đa chức năng lại ít nguy hiểm, như thế, vẫn chưa đủ sao....
Chưa đủ cũng không sao, chỉ cần là hy vọng của Tiếu, gã sẽ liều mạng hoàn thành...
Bùi An có chút thất thần, gã tự giễu cười khổ.
Trong lòng có chút ngóng trông nho nhỏ, lý trí phân tích như thế, hẳn Tiếu cũng có thể nghĩ lại như trước đi...
Tiếu rút nòng súng ra, kéo theo một sợi chỉ bạc.
Bùi An khẽ nhếch miệng, nước miếng lưu lại theo khóe miệng.
Đau đớn như kim châm ở lòng bàn chân và đầu gối không biết đã tiêu sạch từ lúc nào, vách tường lạnh băng tựa hồ cũng ấm lên.
Bùi An cúi đầu, khóe miệng không tự chủ nhếch lên một độ cong nho nhỏ.
Tiếu thở dài, xuống giường đi vào phòng tắm.
Bùi An giật mình, nhìn sững sờ, khẩu súng tùy thân cứ tùy tiện ném trên cái đệm giường tuyết trắng như vậy, màu đen ưu nhã của khẩu súng chợt trở nên chói mắt, đâm vào hai mắt hơi ướt át của Bùi An.
Thật sự, đã tín nhiệm...
Gã dùng tay che mặt, nháy mắt một chút một chút...
Cách đó không xa, mơ hồ có tiếng Tiếu thấp giọng mắng.
Gã có chút lo sợ không yên đi tới nhìn Tiếu, Tiếu cau mày tức giận chế giễu mắng, "Bùi An, cậu lo mà học thêm đi!"
—— hốc mắt đỏ, mà mặt Bùi An lại càng đỏ hơn.
Tiếu sớm đã biết tâm ý của Bùi An, một năm này sớm chiều ở chung, đủ để cho anh khám phá bất cứ âm mưu bí mật gì.
Anh vốn là một kẻ lạnh như băng hiểu rõ sự hèn hạ xấu xí của thế nhân, lòng ngập tràn dục vọng, nhưng lại chưa từng thử đối mặt với chính mình.
Một mình trụ trong thế giới bóng tối, Tiếu đã sớm quen với cô đơn và mất mát.
Khả năng yêu, sớm đã bị quên lãng, vô luận là cho đi hay là tiếp nhận.
Thứ như vậy, anh chưa từng mang cho ai, cũng chưa từng cảm nhận được từ bất cứ ai.
Anh không rõ tại sao mình tự nhiên lại như quỷ ám, lựa chọn tên đàn ông này, từ khi anh yêu cầu gã ôm mình trong nháy mắt đó.
Có lẽ là một chén trà xanh, một chén súp, một chiếc áo khoác, một cái khăn giấy, một chiếc mền mỏng ấm áp.
Tiếu thật khó có thể tin được, trên thế giới này sao lại có một người như thế —— vô tư, không chút sở cầu kính dâng tất cả của bản thân.
Ở nơi này cái thể giới bóng đêm ngập tràn sự hèn hạ này, Tiếu nhận được từ Bùi An cái cảm giác giống như người nhà.
Bắt đầu từ khi nào, đã có thể hoàn toàn tin tưởng, không cần lo lắng bị phản bội, không cần băn khoăn bất cứ cái gì khác.
Rõ ràng là một tên đàn ông bình thường, lại chấp nhận mệnh lệnh đi ôm một tên đàn ông khác có cấu tạo thân thể giống hệt mình.
Tiếu chưa từng có nghĩ tới, trong khi mình còn giữ được tánh mạng lại có một người đàn ông như thế xuất hiện.
Chỉ cần mình muốn, người kia sẽ dốc sức mà làm, còn trung thành hơn so với con chó Ngao Tây Tạng mà cả thế giới ca tụng là thứ trung thành nhất.
—— đây là yêu sao? ——
Tiếu không biết.
Chẳng qua là, muốn thử một chút thôi, cái rét lạnh khi ngủ một mình, anh không muốn tiếp tục cảm nhận nữa.