TV trong phòng rất lớn, rõ ràng nó đương nhiên chính là loại xịn nhất.
Hình dáng hiện đại, âm thanh cực lớn, lấy địa vị của Tiếu mà nói, món đồ chơi này sợ rằng cũng chỉ là một vật vô giá trị.
Nhà thiết kế vắt não ra suy nghĩ, thiết kế ra vị trí thích hợp nhất, như là làm sao cho các hình ảnh như thật có thể tràn đầy khắp từng góc nhỏ của căn phòng, ngồi đâu cũng có thể cảm nhận được âm thanh rung động lòng người.
Vậy mà cái này với Bùi An, không thể nghi ngờ chính là một chuyện cực kỳ khổ sở.
Chỉ thấy trên màn ảnh hiện ra hình ảnh hai cơ thể dây dưa cùng một chỗ.
Tinh khí to lớn của đàn ông hệt như tràn ngập khắp bề mặt các vách tường. Vật thể thô đen lóng lánh ánh nước, rút cắm tới tới lui lui trong huyệt sau của cậu bé dưới thân.
Cậu bé phát ra tiếng kêu hừ vừa thống khổ vừa vui thích, Bùi An bị âm hưởng phóng đại bên tai, khiến cho gã cảm thấy dạ dày mình lật khuấy từng đợt.
Không sai, Bùi An gã cảm thấy ghê tởm!
Tinh khí tráng kiện của đàn ông làm gã cảm thấy xấu xí vô cùng, vẻ mặt thống khổ của cậu bé trong mắt gã chính là giãy dụa nhe răng toét miệng, mà cái tiếng kia, lặp đi lặp lại, thách thức lòng kiên nhẫn khiến gã không chịu nổi nữa, nói đơn giản là hệt như táo bón!
Tiếu khoác áo choàng tắm đi ra, liền thấy dáng vẻ vừa khổ sở vừa ghê tởm của Bùi An, hai tròng mắt đang hòa cùng sương mù lạnh xuống.
Anh ngồi xuống bên cạnh Bùi An, cầm điều khiển TV lên tắt TV.
Bùi An quay đầu, nhìn Tiếu, cúi đầu nhỏ giọng nói, "Anh không thấy ghê tởm hả?"
Tiếu cười lạnh, châm chọc nói: "Không ghê tởm? Tôi không giống đàn ông hay là thiếu thứ gì hay sao? Cậu dám nói tôi ghê tởm đúng không!"
Bùi An cuống quýt lắc đầu, trong lúc không đề phòng lại bị Tiếu nắm tóc giật lên.
Da đầu bị kéo sinh đau, Tiếu bức bách nhìn Bùi An, gằn từng chữ từng chữ hỏi: "Ghê? Tởm? Không!?"
Bùi An ngưỡng đầu, trong cổ họng nặn ra một tiếng khó khăn, "Không......."
Lời chưa nói hết, đầu đã bị mạnh mẽ đè xuống.
Hạ thể của Tiếu nằm cách mặt gã chưa tới một tấc, mền nhũn rúc vào một chỗ, màu hồng nộn nộn, chóp mũi chạm tới bộ lông màu đen, có chút ngưa ngứa.
Bùi An chỉ cảm thấy nóng ran lên một trận, gã nuốt xuống một ngụm nước miếng, không chút do dự, há mồm ngập lấy vật nhỏ đang dần đứng lên kia.
Hô hấp của Tiếu dừng lại một chút, anh một lần nữa mạnh mẽ nắm tóc Bùi An giật lên, lạnh lùng nhìn gã.
Bùi An hơi nghiêng mặt sang một bên, trên mặt dâng lên một tia đỏ ửng.
Làn da gã cũng chẳng phải rất trắng mịn, mà có chút rám nắng, giờ khắc này nó lại khoác lên mình màu ửng hồng có chút ngây ngây, biến thành một loại phong tình khác biệt.
—— Hấp dẫn trí mạng.
Tiếu nhìn một hồi, rồi không tự chủ buông lỏng tay ra.
Bùi An lại một lần nữa cúi người liếm dương v*t anh, dùng đầu lưỡi liếm từng nếp gấp, nhớ lại kinh nghiệm tự xử của mình trước đây, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng với đến cái nơi nhạy cảm nhất của đàn ông, nặng nề liếm.
Tiếu có điều duy nghĩ nhìn gã, tay luồn vào tóc gã.
Bùi An đột nhiên cảm thấy mình có chút biến thái, bởi gã phát giác mình hình như rất thích chuyện này.
Hệt như gã cảm thấy mình hình như thích hôn quỳ lạy cơ thể Tiếu, đặt cái thứ tượng trưng cho giống nòi của Tiếu vào trong miệng mình, cảm thụ nó nảy lên, đó chính là sức sống của sinh mệnh anh.
—— Như thể một tín đồ thành kín hôn chân giáo sĩ cũng cho rằng đó là một vinh hạnh chí cao.
Gã vì ý nghĩ của mình mà cảm thấy đỏ mặt tim đập.
Tiếu đang vuốt ve mái tóc có chút cứng rắn của gã, ngẫu nhiên lại nhận ra dưới mái tóc đen hiện ra hai thứ màu đỏ thẫm.
Vén tóc ra, lỗ tai hồng hồng của Bùi An lộ ra, Tiếu cười khẽ, đùa bỡn ráy tai nho nhỏ của gã.
Bùi An tranh đua cùng Tiếu, rốt cục quá mức non nớt hơn, rồi sau đó làn da nhạy cảm bị nhẹ nhàng sờ qua, cơ thể không không chế nổi run lên một cái.
Tiếu "A" một tiếng cười lên, kéo áo choàng tắm của Bùi An ra.
Cái thứ của Bùi An đang đứng dậy, trong mắt phát ra ánh sáng động tình chớp động mà mê ly, gã gập chân mình lại, tựa đầu vào háng người ta.
Mặc dù mới vừa rồi thấy ghê tởm, nhưng thứ nên học gã ngược lại vẫn nghiêm túc ghi nhớ.
Nhớ tới sự lỗ mãn do lần đầu của mình một tuần trước, chắc là đau đến anh rồi, trong lòng áy náy.
Tiếu vừa tắm, cơ thể sạch sẽ, còn có cả mùi hương thoang thoảng của sữa tắm.
Bùi An đưa đầu lưỡi vào, dùng nước miếng liếm sạch nơi đó.
Tiếu vừa tắm xong, nên rất sạch sẽ, nơi đó cũng chẳng hề khô khốc hay căng thẳng, ngược lại, rất mềm mại và ôn thuận.
Bùi An nâng đầu lên gật gật, thấy nơi đó, có màu hồng nhàn nhạt nộn nộn, đang co rút lại hệt như đang khẩn cầu, cái dáng vẻ ngọ nhuậy ấy, khiến cho lòng Bùi An rất khó chịu.
Nhận được ánh mắt đưa qua của Bùi An đã im lặng từ lâu, Tiếu xoay người lại, từ tư thế nửa quỳ biến thành nằm ngửa, nhìn trần nhà thở dài một hơi thật sâu.
Bùi An biết anh suy nghĩ gì, vì thế nên cúi người xuống, nói, "Anh còn giận không?"
Tiếu đảo đảo tròng mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.
Bùi An lộ ra vẻ vui sướng, "Tôi thích, anh đừng tức giận."
Tiếu kinh ngạc trong nháy mắt, rồi vịn đầu gã xuống hôn lên, anh chẳng qua là dùng môi miệng vuốt ve cái nơi mềm mại giống hệt mình của Bùi An.
Bùi An hiểu ý, chủ động duỗi đầu lưỡi qua, hai người cùng dây dưa cùng một chỗ.
Rất lâu sau, Tiếu hơi thở dồn dập buông Bùi An đã sớm thở hổn hển ra, "Anh thật biến thái." Anh ta nói.
Bùi An gật đầu một cái, động đậy cơ thể, để cho cái thứ đã sớm căng đầy xanh tím của mình dời khỏi bụng anh, tránh khỏi những ma sát rất nhỏ của những thứ kia, ở trước mặt Tiếu, gã không dám tự phụ về lực kiên nhẫn của mình.
"Nhưng tôi cũng thích...." Tiếu nói tiếp.
Bùi An vẫn im lặng như thường lệ, gã cúi người xuống liếm cái nơi cứng rắn y hệt mình của Tiếu, nó đẹp mắt hơn so với mình rất nhiều, cũng không tráng kiện, rất thẳng, rất đẹp, gã muốn.
Thật ra Bùi An cũng có chút tâm tư xấu, gã nhìn như đàng hoàng hoàn thành nhiệm vụ, thực ra lại muốn hết sức khích bác Tiếu, gã khát vọng muốn nghe giọng nói và nhìn tư thái của Tiếu do tình dục khó nhịn mà lệnh cho gã vào, điều này khiến cho gã cảm thấy thỏa mãn mà trước đây chưa từng thấy qua.
Cuối cùng, Bùi An yên lặng kiên trì được như nguyện, Tiếu mở hai chân mình ra, ngưỡng cái cổ mảnh khảnh của mình lên.
"Cho tôi, Bùi An, nếu như cậu có thể."
Bùi An bỏ hạ thể đã trướng lớn của mình vào, ấm áp của Tiếu bao quanh gã.
Sau đó, gã cũng không cử động nữa, Tiếu bởi khó chịu mà không tự giác căng cơ thể ra, Bùi An bị siết chặt lại càng cứng rắn hơn.
Anh xem nè, Tiếu, không hề ghê tởm, tôi thích, thích cực kỳ! Được nhìn rõ cơ thể anh dưới ánh mặt trời, chẳng hề ảo tưởng gì khác, toàn bộ tinh thần đều chăm chú, chuyên tâm dồn trí, bộc phát dục vọng xấu xí như thế, anh thấy được, cũng cảm nhận được.
—— Rõ ràng biết hết tất cả, rồi lại không muốn tin tưởng, không muốn tiếp nhận.
Bùi An nhắm mắt lại, gã rất muốn nói ra những lời này, gã muốn oán trách Tiếu vô tình, nhưng cuối cùng gã vẫn không dám.
Gã chưa từng quên thân phận của mình.
Gã thử động thân mình, chậm chạp mà kìm nén, hệt như cố ý hành hạ mình.
Như là muốn mượn thế này, để truyền đạt sự đau đớn trong nội tâm.
Cái đau khi tình yêu sâu đậm bị Tiếu lạnh lùng gạt ra khỏi cánh cửa tâm hồn.
Coi là cái gì? Mình —— có lẽ chỉ là một cây dương v*t giả có kĩ xảo thôi.
Bất quá, cái thứ này Tiếu dĩ nhiên chẳng thèm để mắt đến, anh chưa từng thiếu đàn ông.
Trong miệng Bùi An có chút đắng chát, gã chần chờ dừng động tác lại, giờ có phải là nên phóng túng hôn lên đôi môi sinh đẹp thơm ngát ngọt ngào kia không.
Vậy mà chẳng đợi gã quyết định, Tiếu đã quay đầu đi, anh nói, "Bùi An, cậu phải biết mình muốn gì."
Bùi An mím chặt môi, lấy tay chống cơ thể, cúi đầu.
Gã đương nhiên biết, gã muốn sống, muốn lưu lại bên cạnh Tiếu.
Nhưng gã cũng biết, đây là một hy vọng xa vời.
"Tôi....." Sau đợt im lặng chốc lát, gã nói, "Tôi sẽ hoàn thành...."
Hạ thắt lưng, phóng túng sự nhiệt tình của mình, cũng buông tha tất cả lý trí.
Tuân theo dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông, hóa thân thành dã thú.
Trong miệng Tiếu dần dần tràn ra tiếng rên rỉ, mập mờ và liêu nhân.
Mà Bùi An cũng dần trầm mê trong âm thanh say lòng người ấy.
Hình dáng hiện đại, âm thanh cực lớn, lấy địa vị của Tiếu mà nói, món đồ chơi này sợ rằng cũng chỉ là một vật vô giá trị.
Nhà thiết kế vắt não ra suy nghĩ, thiết kế ra vị trí thích hợp nhất, như là làm sao cho các hình ảnh như thật có thể tràn đầy khắp từng góc nhỏ của căn phòng, ngồi đâu cũng có thể cảm nhận được âm thanh rung động lòng người.
Vậy mà cái này với Bùi An, không thể nghi ngờ chính là một chuyện cực kỳ khổ sở.
Chỉ thấy trên màn ảnh hiện ra hình ảnh hai cơ thể dây dưa cùng một chỗ.
Tinh khí to lớn của đàn ông hệt như tràn ngập khắp bề mặt các vách tường. Vật thể thô đen lóng lánh ánh nước, rút cắm tới tới lui lui trong huyệt sau của cậu bé dưới thân.
Cậu bé phát ra tiếng kêu hừ vừa thống khổ vừa vui thích, Bùi An bị âm hưởng phóng đại bên tai, khiến cho gã cảm thấy dạ dày mình lật khuấy từng đợt.
Không sai, Bùi An gã cảm thấy ghê tởm!
Tinh khí tráng kiện của đàn ông làm gã cảm thấy xấu xí vô cùng, vẻ mặt thống khổ của cậu bé trong mắt gã chính là giãy dụa nhe răng toét miệng, mà cái tiếng kia, lặp đi lặp lại, thách thức lòng kiên nhẫn khiến gã không chịu nổi nữa, nói đơn giản là hệt như táo bón!
Tiếu khoác áo choàng tắm đi ra, liền thấy dáng vẻ vừa khổ sở vừa ghê tởm của Bùi An, hai tròng mắt đang hòa cùng sương mù lạnh xuống.
Anh ngồi xuống bên cạnh Bùi An, cầm điều khiển TV lên tắt TV.
Bùi An quay đầu, nhìn Tiếu, cúi đầu nhỏ giọng nói, "Anh không thấy ghê tởm hả?"
Tiếu cười lạnh, châm chọc nói: "Không ghê tởm? Tôi không giống đàn ông hay là thiếu thứ gì hay sao? Cậu dám nói tôi ghê tởm đúng không!"
Bùi An cuống quýt lắc đầu, trong lúc không đề phòng lại bị Tiếu nắm tóc giật lên.
Da đầu bị kéo sinh đau, Tiếu bức bách nhìn Bùi An, gằn từng chữ từng chữ hỏi: "Ghê? Tởm? Không!?"
Bùi An ngưỡng đầu, trong cổ họng nặn ra một tiếng khó khăn, "Không......."
Lời chưa nói hết, đầu đã bị mạnh mẽ đè xuống.
Hạ thể của Tiếu nằm cách mặt gã chưa tới một tấc, mền nhũn rúc vào một chỗ, màu hồng nộn nộn, chóp mũi chạm tới bộ lông màu đen, có chút ngưa ngứa.
Bùi An chỉ cảm thấy nóng ran lên một trận, gã nuốt xuống một ngụm nước miếng, không chút do dự, há mồm ngập lấy vật nhỏ đang dần đứng lên kia.
Hô hấp của Tiếu dừng lại một chút, anh một lần nữa mạnh mẽ nắm tóc Bùi An giật lên, lạnh lùng nhìn gã.
Bùi An hơi nghiêng mặt sang một bên, trên mặt dâng lên một tia đỏ ửng.
Làn da gã cũng chẳng phải rất trắng mịn, mà có chút rám nắng, giờ khắc này nó lại khoác lên mình màu ửng hồng có chút ngây ngây, biến thành một loại phong tình khác biệt.
—— Hấp dẫn trí mạng.
Tiếu nhìn một hồi, rồi không tự chủ buông lỏng tay ra.
Bùi An lại một lần nữa cúi người liếm dương v*t anh, dùng đầu lưỡi liếm từng nếp gấp, nhớ lại kinh nghiệm tự xử của mình trước đây, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng với đến cái nơi nhạy cảm nhất của đàn ông, nặng nề liếm.
Tiếu có điều duy nghĩ nhìn gã, tay luồn vào tóc gã.
Bùi An đột nhiên cảm thấy mình có chút biến thái, bởi gã phát giác mình hình như rất thích chuyện này.
Hệt như gã cảm thấy mình hình như thích hôn quỳ lạy cơ thể Tiếu, đặt cái thứ tượng trưng cho giống nòi của Tiếu vào trong miệng mình, cảm thụ nó nảy lên, đó chính là sức sống của sinh mệnh anh.
—— Như thể một tín đồ thành kín hôn chân giáo sĩ cũng cho rằng đó là một vinh hạnh chí cao.
Gã vì ý nghĩ của mình mà cảm thấy đỏ mặt tim đập.
Tiếu đang vuốt ve mái tóc có chút cứng rắn của gã, ngẫu nhiên lại nhận ra dưới mái tóc đen hiện ra hai thứ màu đỏ thẫm.
Vén tóc ra, lỗ tai hồng hồng của Bùi An lộ ra, Tiếu cười khẽ, đùa bỡn ráy tai nho nhỏ của gã.
Bùi An tranh đua cùng Tiếu, rốt cục quá mức non nớt hơn, rồi sau đó làn da nhạy cảm bị nhẹ nhàng sờ qua, cơ thể không không chế nổi run lên một cái.
Tiếu "A" một tiếng cười lên, kéo áo choàng tắm của Bùi An ra.
Cái thứ của Bùi An đang đứng dậy, trong mắt phát ra ánh sáng động tình chớp động mà mê ly, gã gập chân mình lại, tựa đầu vào háng người ta.
Mặc dù mới vừa rồi thấy ghê tởm, nhưng thứ nên học gã ngược lại vẫn nghiêm túc ghi nhớ.
Nhớ tới sự lỗ mãn do lần đầu của mình một tuần trước, chắc là đau đến anh rồi, trong lòng áy náy.
Tiếu vừa tắm, cơ thể sạch sẽ, còn có cả mùi hương thoang thoảng của sữa tắm.
Bùi An đưa đầu lưỡi vào, dùng nước miếng liếm sạch nơi đó.
Tiếu vừa tắm xong, nên rất sạch sẽ, nơi đó cũng chẳng hề khô khốc hay căng thẳng, ngược lại, rất mềm mại và ôn thuận.
Bùi An nâng đầu lên gật gật, thấy nơi đó, có màu hồng nhàn nhạt nộn nộn, đang co rút lại hệt như đang khẩn cầu, cái dáng vẻ ngọ nhuậy ấy, khiến cho lòng Bùi An rất khó chịu.
Nhận được ánh mắt đưa qua của Bùi An đã im lặng từ lâu, Tiếu xoay người lại, từ tư thế nửa quỳ biến thành nằm ngửa, nhìn trần nhà thở dài một hơi thật sâu.
Bùi An biết anh suy nghĩ gì, vì thế nên cúi người xuống, nói, "Anh còn giận không?"
Tiếu đảo đảo tròng mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.
Bùi An lộ ra vẻ vui sướng, "Tôi thích, anh đừng tức giận."
Tiếu kinh ngạc trong nháy mắt, rồi vịn đầu gã xuống hôn lên, anh chẳng qua là dùng môi miệng vuốt ve cái nơi mềm mại giống hệt mình của Bùi An.
Bùi An hiểu ý, chủ động duỗi đầu lưỡi qua, hai người cùng dây dưa cùng một chỗ.
Rất lâu sau, Tiếu hơi thở dồn dập buông Bùi An đã sớm thở hổn hển ra, "Anh thật biến thái." Anh ta nói.
Bùi An gật đầu một cái, động đậy cơ thể, để cho cái thứ đã sớm căng đầy xanh tím của mình dời khỏi bụng anh, tránh khỏi những ma sát rất nhỏ của những thứ kia, ở trước mặt Tiếu, gã không dám tự phụ về lực kiên nhẫn của mình.
"Nhưng tôi cũng thích...." Tiếu nói tiếp.
Bùi An vẫn im lặng như thường lệ, gã cúi người xuống liếm cái nơi cứng rắn y hệt mình của Tiếu, nó đẹp mắt hơn so với mình rất nhiều, cũng không tráng kiện, rất thẳng, rất đẹp, gã muốn.
Thật ra Bùi An cũng có chút tâm tư xấu, gã nhìn như đàng hoàng hoàn thành nhiệm vụ, thực ra lại muốn hết sức khích bác Tiếu, gã khát vọng muốn nghe giọng nói và nhìn tư thái của Tiếu do tình dục khó nhịn mà lệnh cho gã vào, điều này khiến cho gã cảm thấy thỏa mãn mà trước đây chưa từng thấy qua.
Cuối cùng, Bùi An yên lặng kiên trì được như nguyện, Tiếu mở hai chân mình ra, ngưỡng cái cổ mảnh khảnh của mình lên.
"Cho tôi, Bùi An, nếu như cậu có thể."
Bùi An bỏ hạ thể đã trướng lớn của mình vào, ấm áp của Tiếu bao quanh gã.
Sau đó, gã cũng không cử động nữa, Tiếu bởi khó chịu mà không tự giác căng cơ thể ra, Bùi An bị siết chặt lại càng cứng rắn hơn.
Anh xem nè, Tiếu, không hề ghê tởm, tôi thích, thích cực kỳ! Được nhìn rõ cơ thể anh dưới ánh mặt trời, chẳng hề ảo tưởng gì khác, toàn bộ tinh thần đều chăm chú, chuyên tâm dồn trí, bộc phát dục vọng xấu xí như thế, anh thấy được, cũng cảm nhận được.
—— Rõ ràng biết hết tất cả, rồi lại không muốn tin tưởng, không muốn tiếp nhận.
Bùi An nhắm mắt lại, gã rất muốn nói ra những lời này, gã muốn oán trách Tiếu vô tình, nhưng cuối cùng gã vẫn không dám.
Gã chưa từng quên thân phận của mình.
Gã thử động thân mình, chậm chạp mà kìm nén, hệt như cố ý hành hạ mình.
Như là muốn mượn thế này, để truyền đạt sự đau đớn trong nội tâm.
Cái đau khi tình yêu sâu đậm bị Tiếu lạnh lùng gạt ra khỏi cánh cửa tâm hồn.
Coi là cái gì? Mình —— có lẽ chỉ là một cây dương v*t giả có kĩ xảo thôi.
Bất quá, cái thứ này Tiếu dĩ nhiên chẳng thèm để mắt đến, anh chưa từng thiếu đàn ông.
Trong miệng Bùi An có chút đắng chát, gã chần chờ dừng động tác lại, giờ có phải là nên phóng túng hôn lên đôi môi sinh đẹp thơm ngát ngọt ngào kia không.
Vậy mà chẳng đợi gã quyết định, Tiếu đã quay đầu đi, anh nói, "Bùi An, cậu phải biết mình muốn gì."
Bùi An mím chặt môi, lấy tay chống cơ thể, cúi đầu.
Gã đương nhiên biết, gã muốn sống, muốn lưu lại bên cạnh Tiếu.
Nhưng gã cũng biết, đây là một hy vọng xa vời.
"Tôi....." Sau đợt im lặng chốc lát, gã nói, "Tôi sẽ hoàn thành...."
Hạ thắt lưng, phóng túng sự nhiệt tình của mình, cũng buông tha tất cả lý trí.
Tuân theo dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông, hóa thân thành dã thú.
Trong miệng Tiếu dần dần tràn ra tiếng rên rỉ, mập mờ và liêu nhân.
Mà Bùi An cũng dần trầm mê trong âm thanh say lòng người ấy.