Tên côn đồ như Lộ Viễn không muốn ác ý phỏng đoán người khác nhưng trùng cái xa lạ trước mặt này vô duyên vô cớ dò hỏi lai lịch của hắn nhất định có nguyên nhân sâu xa, trước khi hiểu rõ tình huống thì một chữ hắn cũng không nói ra.
Thượng tướng Saffir không ngờ Lộ Viễn cẩn thận như thế, sửng sốt một giây mới kịp phản ứng, nhè nhẹ lắc đầu, không rõ là thở dài hay cảm thán: "Giờ tôi càng chắc chắn ngài không phải tinh dân của Sallylandfar."
Trên mảnh đất này không có lấy một trùng đực có não, sự khôn khéo của Lộ Viễn hoàn toàn không hợp bầy với bọn họ.
Nhất thời Lộ Viễn không rõ ông đang khen bản thân hay đang tự làm tổn thương bản thân: "Nên là ngài không định giải thích rõ sao?"
Thượng tướng Saffir không nói gì, có vẻ đang suy tư có nên nói nguyên nhân không, sau một hồi lâu im lặng, cuối cùng ông buông tay thỏa hiệp: "......!Được rồi, đúng thật là tôi hy vọng có thể tìm được câu trả lời cho một số câu hỏi nhất định từ ngài nhưng tôi không vì lý do ích kỷ nào cả."
Nói xong ông đưa tay nhấn vài cái lên màn hình quang não, một bức ảnh rừng rậm chụp từ trên cao đột nhiên hiện ra giữa không trung.
Lạ thay Lộ Viễn thấy địa hình trong tấm ảnh rất quen, hắn quan sát tỉ mỉ một lúc mới nhận ra đó là nơi mình rơi xuống: "Rừng Soritia?"
Thượng tướng Saffir gật đầu: "Không biết ngài đã từng nghe kể chưa, khi xưa hành tinh Sallylandfar từng va chạm với một thiên thạch, mảnh vỡ đá năng lượng gây ô nhiễm phóng xạ nặng nhất rơi xuống trung tâm rừng Soritia.
Chúng tôi đã thử vô số cách để đưa nó ra nhưng chưa bao giờ thành công."
Lộ Viễn ngờ vực: "Tại sao?"
Dù hắn đến nơi này chưa lâu lắm nhưng khoa học kỹ thuật của trùng tộc cực kỳ phát triển, đưa một tảng đá ra khỏi khu rừng hẳn không có gì khó mới đúng.
Thượng tướng Saffir thở dài, giọng điệu có hơi nặng nề: "Đó là cấm địa của thần linh, bất kỳ máy móc tinh vi nào khi vào sâu trong rừng đều không hoạt động tốt, trong rừng lại ẩn chứa vô số sinh vật đột biến cao cấp, bọn chúng là thứ còn đáng sợ hơn cả chiến tranh.
Hàng trăm lần chúng tôi gửi người vào rừng để đưa tảng thiên thạch ô nhiễm kia ra, nhưng lần nào cũng chỉ có đi mà không có về, thậm chí còn mất không ít đồng đội."
Ông nói xong ngừng một lát, âm thanh trầm thấp vang lên trong phòng thẩm vấn nghe cực rõ ràng mà đồng thời cũng khiến người khác cảm thấy quá xa xôi: "Chiến hữu thân thiết nhất của tôi chết trong khu rừng đó......!Cậu ấy rất mạnh mẽ, là một chiến binh cấp SS hiếm gặp."
Lộ Viễn im lặng, vì hắn chợt phát hiện mình sống trong rừng Soritia năm ngày mà không bị dã thú làm thịt đúng là con mẹ nó kỳ tích: "Ông muốn tôi giúp ông đào nguồn đá ô nhiễm?"
Chiến tích huy hoàng nhất trong đời Lộ Viễn đơn giản là lúc đánh nhau ven đường tiện tay tóm một tên ăn trộm, việc hệ trọng liên quan đến sự sống còn của một quốc gia như loại bỏ đá gây ô nhiễm hơi quá khó đối với hắn.
Thượng tướng Saffir cười cười: "Ngài hiểu nhầm rồi, tôi chỉ hy vọng ngài có thể chỉ cho chúng tôi một con đường dẫn đến trung tâm khu rừng thôi.
Máy thăm dò không thể xác định được tình hình trong rừng nên nếu ngài có thể cung cấp một vài manh mối liên quan thì có lẽ có thể giúp quân đội giảm bớt thương vong."
Lộ Viễn nghĩ thầm thì ra là thế, như hắn nói, trùng tộc có sức chiến đấu mạnh hơn nhân loại nhiều, làm gì đến lượt mình hỗ trợ: "Tuy tôi sống năm ngày ở đó nhưng lại không có thông tin hữu ích nào cho các ông cả, nếu ông cần thì tôi có thể vẽ đại khái địa hình bên trong cho ông."
Thượng tướng Saffir hơi bất ngờ: "Cậu vẫn còn nhớ địa hình trong rừng sao?"
Lộ Viễn trả lời mơ hồ: "Hơi nhớ nhớ."
Trên bàn thẩm vấn có giấy bút, Lộ Viễn cố nhớ lại tình hình sau khi mình rơi xuống khu rừng, sau đó vẽ vẽ gạch gạch trên giấy, tầm nửa tiếng sau một bản đồ địa hình chi tiết hiện ra dưới ngòi bút hắn.
Lộ Viễn xoay xoay cây bút vài vòng: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì đại hình sơ bộ là vậy."
Thượng tướng Saffir vội cầm tấm bản đồ địa hình xem xét cẩn thận, tuy ông chưa bao giờ thành công vào được sâu trong rừng nhưng vẫn khá quen với địa hình ngoài rìa, thấy phương hướng Lộ Viễn vẽ không khác lắm với trí nhớ của ông thì chút nghi ngờ còn sót lại trong lòng cũng biến mất: "Nói thật thì tôi vẫn không tin có trùng có thể sống sót năm ngày trong rừng Soritia nhưng giờ thì tôi không thể không tin được."
Không rõ có phải vì thái độ thoải mái hào phóng của Lộ Viễn không mà ánh mắt của thượng tướng Saffir nhanh chóng trở nên thân thiết kỳ lạ: "Cậu bé, dù thông tin có ích hay không thì cậu cũng đã giúp tôi rất nhiều, cậu muốn đổi thứ gì với tôi, của cải? Hay là chức vụ trong quân đội?"
Lộ Viễn từ chối: "Không cần đâu, lần sau lúc các ông thăm dò khu rừng cho tôi theo cùng là được, biết đâu tôi có giúp các ông."
Thật ra Lộ Viễn cũng có ý định riêng.
Hắn biết mình đến thế giới này % là do gặp rối loạn không - thời gian, mà lối vào điểm giao thoa không - thời gian khả năng cao là nằm trong rừng Soritia.
Nếu hắn muốn trở về Trái Đất chỉ có thể đi sâu vào rừng tìm đáp án, trừ cách này ra hắn không còn cách nào khác.
Thượng tướng Saffir kinh ngạc: "Cậu không cần gì cả?"
Lộ Viễn lắc đầu: "Không cần đâu."
Trên Trái Đất không xài được tinh tệ, hắn cũng không thích nợ người khác.
Cuối cùng cuộc nói chuyện kết thúc với kết quả không biết là thành công hay thất bại.
Tin tốt là thượng tướng Saffir có được đáp án ông muốn có, tin xấu là ông vẫn không thể moi được bất kỳ thông tin nào liên quan đến lai lịch của Lộ Viễn.
Justu vẫn luôn quanh quẩn trước cửa phòng thẩm vấn.
Đương nhiên anh không nghe lén, quý tộc cao quý không bao giờ làm chuyện mất mặt như vậy, anh chỉ không hiểu vì sao thượng tướng Saffir nhất quyết tự mình thẩm vấn Lộ Viễn.
Nếu lí do chỉ là vì cục rác tộc Munch thì quá khó tin.
Theo quy định tại điều của《 Luật đế quốc》: Trên lãnh thổ nước Sallylandfar, ở nơi được trường kiếm của trùng thần che chở, dù là trùng cái nào cũng không được gây thương tích cho trùng đực."
Tuy rằng Wenger không bị thương nặng nhưng từ trước đến nay gã luôn có thù tất báo, nếu dùng thế lực gia tộc tạo áp lực lên quân đội thì một trùng cái mất trí nhớ không có chống lưng như Lộ Viễn nhẹ thì bị phạt roi đuổi đến hành tinh hoang, nặng thì bắn chết.
Tóm lại dù sao cũng không có kết quả tốt.
Justu nghĩ đến đây thì đôi mày hẹp dài không khỏi vô thức nhăn lại, tạm thời chưa nói đến việc Lộ Viễn là người anh cứu từ rừng rậm về thì đời này anh ghét nhất là việc trùng đực ỷ mạnh hiếp yếu, vậy nên dù thế nào anh cũng không thể trơ mắt nhìn Lộ Viễn bị tống vào tù được.
Hiện tại đã gần giờ tan tầm, hành lang phòng thẩm vấn trống không, chỉ có chiếc đồng hồ treo tường cổ quý giá trong góc vẫn còn tích tắc chạy, phát ra âm thanh rất nhỏ mà lại nhịp nhàng đều đặn.
Justu nhìn giờ, cuối cùng im ắng đến cửa phòng thẩm vấn ghé tai sát vào khe cửa hòng nghe được nội dung cuộc nói chuyện bên trong—
Cửa phòng thẩm vấn cách âm rất tốt, anh không nghe được gì cả.
Justu miễn cưỡng nhẫn nhịn đổi vị trí, tiếp tục nghiêng tai lắng nghe, nhưng khi khó khăn lắm anh mới nghe được chút tiếng động thì cạch một tiếng cửa phòng được kéo ra, toàn bộ trùng theo quán tính cơ thể nhào thẳng vào phòng.
"Cẩn thận!"
Lộ Viễn vừa mở cửa đã thấy một bóng hình ngã nhào vào, hắn theo bản năng ôm eo đỡ đối phương đứng vững, đến khi nhìn kĩ lại phát hiện người trước mặt rất quen mắt, rõ là con thỏ tinh lông trắng mắt đỏ thái độ gay gắt trên tinh hạm.
Lộ Viễn hơi nhướng mày: "Là cậu à?"
Duyên phận cớt trùng gì đây, lúc vật vã sống nơi hoang dã gặp thì thôi, giờ đến cả đánh nhau ngồi khám cũng gặp là thế nào?
Justu không ngờ Lộ Viễn sẽ đột ngột mở cửa, càng không ngờ mình vì nghe lén mà bị bắt tại trận.
Sau khi được Lộ Viễn đỡ, anh tay vội chân loạn đứng vững lại rồi đưa tay sửa mũ quân đội bị lệch, chỉ vài giây ngắn ngủi đã khôi phục lại sự bình tĩnh, sau đó gật đầu nhẹ với thượng tướng Saffir bên trong: "Xin lỗi, cháu vô ý quấy rối rồi."
Thượng tướng Saffir không thắc mắc việc Justu xuất hiện ngoài cửa vì thông qua theo dõi của quang não, ông phát hiện đối phương đã quanh quẩn bên ngoài khoảng hai tiếng, ông đưa mắt qua lại giữa Lộ Viễn và Justu, vừa quan sát vừa nghi ngờ hỏi: "Gì đây, các cậu quen nhau à?"
Lộ Viễn nghe vậy bèn cười cười, hắn khoanh tay tựa vào cửa, thấp giọng thốt ra vài từ đơn giản mang theo ý từ hàm xúc không rõ: "Ừm, cậu ấy cứu tôi."
Tai Justu chợt hơi ngứa, như bị lông chim trêu ghẹo phất qua, dưới cái nhìn chăm chú của thượng tướng Saffir, anh không phủ nhận mà xấu hổ dời mắt nói: "Từng gặp vài lần."
Trên thực tế trong đầu anh giờ chỉ toàn từ "khắc tinh" Yoriga từng nói trên tinh hạm, không lẽ Lộ Viễn thật sự là khắc tinh của anh? Nếu không thì sao mỗi lần gặp anh đều chật vật thế được, không phải bị tước súng thì là bị té ngã.
Thượng tướng Saffir như nhẹ nhàng thở ra, bất ngờ nói: "Nếu các cậu quen nhau vậy thì tốt quá, mai Lộ Viễn sẽ chính thức nhập học học viện Badelaire, Justu, với tư cách học trưởng có lẽ cậu có thể giúp tôi chăm sóc cậu ấy."
Justu sửng sốt: "Ngài nói sao cơ?"
Không phải Lộ Viễn bị thẩm vấn vì đánh Wenger sao? Tại sao bỗng nhiên lại trở thành đến học tại Badelaire một cách khó hiểu như vậy?
Thượng tướng Saffir không giải thích cụ thể: "Xung đột hôm nay là hiểu nhầm thôi, tôi sẽ giải thích với gia tộc Munch.
Cậu cũng biết, những quý tộc trong học viện thường không quá thân thiện với học sinh mới, hy vọng cậu có thể giúp cậu ấy nhiều một chút."
Justu vẫn không kịp phản ứng như cũ: "Nhưng chỉ tiêu tuyển sinh năm nay đã đủ, hơn nữa anh ta không có giấy cư trú hay bất kỳ hồ sơ thân phận nào."
Thượng tướng Saffir vỗ vỗ vai anh: "Không sao, hồ sơ Lộ Viễn do một mình tôi quản lý, cậu ấy chỉ đến đây dự thính một thời gian thôi."
Nói xong thượng tướng Saffir quay sang dặn dò Lộ Viễn ngày mai nhớ đến văn phòng ông một chuyến, sau đó xoay người rời khỏi, từng bước vội vàng, như là gấp gáp đi làm chuyện gì.
Justu đành quay đầu nhìn Lộ Viễn vẫn không hé miệng bên cạnh, qua chuyện vừa rồi, anh càng cảm thấy lai lịch của đối phương bí ẩn, toàn thân đều có điểm đáng ngờ, anh tò mò hỏi: "Lúc nãy trong phòng thẩm vấn có chuyện gì vậy? Sao thượng tướng Saffir lại cho anh nhập học học viện quân sự?"
Lộ Viễn nhún vai tỏ vẻ không biết, đôi mắt như đá obsidian đen mơ hồ lộ ra ý cười: "Cậu đang thẩm vấn tôi đấy à? Nhưng thượng tướng Saffir đã phán tôi vô tội rồi."
Justu cười nhạo một tiếng, hơi nâng cầm, lơ đễnh toát ra chút ngạo nghễ thấm đẫm trong xương cốt: "Vậy à, nhưng nếu lúc nãy là tôi thẩm vấn anh thì anh không chỉ vô tội mà thậm chí còn lập được quân công hạng nhất."
Anh đã chướng mắt tên ngu si nhà họ Munch kia từ lâu, Lộ Viễn làm chuyện anh luôn muốn làm nhưng không dám làm.
Đúng là giống như thượng tướng Saffir nói, Justu thật sự sẽ phát huy chương vinh dự cho Lộ Viễn trong phòng thẩm vấn.
Justu nói xong xoay người đi đến cửa, đi được hai bước quay đầu lại mới phát hiện Lộ Viễn không đi theo, không khỏi hỏi hắn: "Sao còn không theo?"
Lộ Viễn dùng ánh mắt hỏi lại: "?"
Justu nhìn lên nhìn xuống túi du lịch màu đen trên vai hắn, thầm nghĩ đây chắc là tài sản duy nhất của con trùng cái đáng thương này, sau đó ánh mắt không tránh mà tăng thêm chút thương hại: "Mai mới bắt đầu nhập học, hôm nay anh muốn ngủ ngoài đường à, đi thôi, tôi tìm chỗ qua đêm cho anh."
Lộ Viễn: "?????"
Nghĩa anh em giữa đàn ông luôn hình thành nhanh gọn lẹ, và câu này cũng áp dụng được cho trùng tộc, dù rằng bọn họ một thì nghĩ đối phương là trùng cái, một thì mới vừa được thượng tướng Saffir cho hay mình là trùng đực.
- ---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lộ Viễn – một anh giai sống mười chương cuối cùng đã tìm được giới tính của mình.