"Chết tiệt! Anh nhất định phải lấy quang não của tôi xem thứ khỉ gió đó sao?!"
Nghe Lộ Viễn nói xong Justu ngay lập tức xù lông, tựa như mèo bị giẫm phải đuôi.
Với một chủng tộc đề cao tính dục và sinh sản như trùng tộc, thể loại phim cần làm mờ này chỉ cần lên mạng tìm thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng mọi người đều len lén xem một mình, ai lại rủ bạn bè xem chung?!
Lộ Viễn nhún vai, cúi đầu tự nghiên cứu cái quang não kia: "Cậu không thích thì thôi, tôi không ép cậu."
Hắn rất dân chủ.
Justu nhớ đến việc Lộ Viễn là đồng tính, nháy mắt sắc mặt đã xanh mét, cuối cùng anh thật sự lo nửa đêm Lộ Viễn xem phim xem đến mức thú tính trỗi dậy lại làm chuyện không thể nói với anh bèn quay đầu đi thẳng về phòng.
"Rầm--!"
Cửa phòng bị Justu sập mạnh phát ra tiếng va rung trời, sau đó lại thêm loạt âm thanh khóa trái cửa vang dội.
Lộ Viễn quay lại nhìn thoáng qua, sau đó dời mắt cười khẽ một tiếng, hắn không nghĩ Justu cần phải lo lắng như vậy, đối phương mạnh đến thế thì hắn làm gì được anh? Á thư yếu đuối thì may ra cần lo.
Ánh mắt Lộ Viễn lại dừng trên quang não, sau đó hắn nghiền ngẫm bàn phím cảm ứng, mở chế độ viết tay, chậm rãi cẩn thận viết hai chữ vào khung nhập liệu—
"Trái Đất".
Nhấn tìm kiếm.
Giao diện quang não tự động chuyển sang trạng thái loading, sau vài giây ngắn ngủi, cuối cùng một hàng chữ lạnh như băng cũng xuất hiện trên màn hình—
"Xin lỗi, không thể tìm thấy thông tin liên quan, vui lòng thử lại."
Lộ Viễn thoáng khựng lại trong giây lát, nhanh đến mức khó mà phát hiện, hắn cau mày thay đổi từ khóa thành "Hành tinh xanh", tiếp tục tìm, thế nhưng mấy kết quả linh tinh xuất hiện đều không liên quan gì, không hề có gì tương tự với hành tinh xinh đẹp trù phú trong trí nhớ.
"Hầy......"
Lộ Viễn vuốt mặt một cái, chậm rãi thở dài, cuối cùng cũng đành chấp nhận số phận.
Hắn xóa lịch sự tìm kiếm, đứng dậy trở về phòng ngủ, thầm hy vọng ngày mai đi học có thể nghe được tin tốt từ thượng tướng Saffir.
Tảng sáng hôm sau, trời sắp hừng đông.
Theo đồng hồ sinh học làm việc nghỉ ngơi của Lộ Viễn, đáng lẽ hắn phải ngủ đến khi sáng bảnh mắt mới dậy nhưng không biết có phải do hôm nay cần đi học không mà đêm qua hắn thức trắng không ngủ được.
Vậy nên khi Justu mở cửa phòng ngủ đi ra thì hiện trường là hai người mang hai đôi mắt thâm quầng trợn mắt nhìn nhau.
Justu ý ngoài mặt chữ nói: "Có vẻ đêm qua anh không ngủ được bao nhiêu, mấy bộ phim đó hẳn phải cực kỳ tuyệt vời."
Lộ Viễn cũng phát hiện dưới mắt anh xanh đen: "Có vẻ cậu cũng không rảnh rỗi lắm."
Justu phủ nhận: "Không có, đừng có nghĩ tôi cũng giống anh."
Chỉ cần nghĩ đến việc cách vách phòng mình có một tên thích trùng cái là dù làm thế nào Justu cũng không nhắm mắt nổi.
Anh tìm đồ vệ sinh cá nhân mới trong phòng tắm đưa cho Lộ Viễn: "Badelaire là học viện quân sự, quan niệm về thời gian cực kỳ khắc khe, học viên mới nhập học ngày đầu tiên tốt nhất không nên đến trễ, anh còn mười phút để rửa mặt."
Lộ Viễn nhận đồ vệ sinh, vừa đánh răng vừa lúng búng hỏi: "Trùng đực trong học viện mấy cậu đều khó ưa như Wenger hả?"
Hắn rất sợ mình không khống chế được sức mạnh cổ xưa trong cơ thể mà chơi bạo lực học đường.
Justu lặng thinh, trên thực tế nơi tụ tập trùng đực quý tộc không thể không có phiền phức, nếu không có bối cảnh không có thực lực thì đi một bước ở nơi danh lợi hào nhoáng đó cũng khó.
Justu thoáng im lặng, sau đó nói: "Kỷ luật thường ngày trong viện do ủy ban kỷ luật chịu trách nhiệm, tất cả học viên đều phải tuân thủ theo, mấy gã trùng đực ăn hại kia cũng vậy, nếu anh gặp phiền phức thì đến đó tìm tôi."
Anh cứ nghĩ Lộ Viễn sợ bị bắt nạt bèn chủ động đề nghị che chở.
Lộ Viễn nhìn anh chăm chú: "Cậu là thành viên trong đó à?"
Justu lấy khăn lông lau tay, tao nhã mà lại kiêu ngạo: "Tôi là hội trưởng."
Lộ Viễn: ".......!Ồ."
Từ lâu hắn đã biết Justu không chung đường với đứa học đần như hắn.
Ăn sáng xong Lộ Viễn và Justu cùng xuất phát, trên đường đến học viện, lần đầu tiên Lộ Viễn thấy hơi thấp thỏm, hắn ngồi ở ghế phụ lái nghiêm túc tự hỏi hồi lâu, cuối cùng xác định có khả năng mình mắc "Chứng học đần sợ đi học."
Làm cá lọt lưới của chín năm giáo dục bắt buộc suốt hai mươi mấy năm, một sáng mai chợt biến thành học sinh học viện quý tộc, chênh lệch hai bên hơi bị quá lớn.
Justu phát hiện Lộ Viễn đứng ngồi không yên: "Anh sợ lắm à?"
Lộ Viễn lắc đầu: "Đâu có."
Đơn giản là hắn không thích học thôi.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, xe bay đã đến đích.
Justu điều khiên xe hạ cánh xuống cổng học viện, sau đó tháo dây an toàn xuống xe, đập vào mắt anh là xung quanh mênh mông bát ngát một biển học sinh mới đến báo danh, cổng chính học viện Badelaire bị chen đến độ chật như nêm cối.
Lộ Viễn xuống xe theo anh, sau đó ngẩng đầu nhìn kiến trúc nguy nga trước mặt, đó là một học viện theo phong cách lâu đài cổ phương tây, lớn ước chừng cỡ một thị trấn nhỏ, sân thể dục rộng đến mức có thể cho cả một đội quân chạy nhảy rèn luyện, quả đúng là đỉnh cao của hào hoa xa xỉ.
Lộ Viễn cảm khái như người nhà quê: "Học viện của mấy cậu nhìn được đấy."
Justu đưa tay sửa sang lại mũ quân phục: "Sau này cũng là học viện của anh, đi thôi, không phải anh còn phải đến văn phòng tìm thượng tướng Saffir lấy chứng nhận nhập học à, tôi đưa anh đi."
Anh học trước Lộ Viễn một năm, giờ sáng còn có tiết lý luận quân sự.
Justu chưa từng đi trễ nhưng anh lo Lộ Viễn không tìm được đường nên vẫn quyết định đi cùng hắn một chuyến.
Lộ Viễn phát hiện thật ra Justu là miệng dao găm bụng bồ nam mô: "Không cần đâu, cậu cho tôi biết ông ấy ở tòa nhà nào là được, để tôi tự đi."
Justu hỏi lại: "Anh nghĩ kĩ chưa?"
Lộ Viễn vẫn khá tin tưởng trí nhớ của mình: "Cảm giác phương hướng của tôi không tệ đến vậy đâu."
Justu đành đồng ý: "Được rồi, vậy anh lấy giấy chứng nhận xong xuống dưới tìm tôi, tôi học ở nhà quân sự, đến đó rồi tôi dẫn anh đi làm thủ tục vào ký túc xá."
Nói xong Justu lại chỉ cho Lộ Viễn văn phòng viện trưởng ở đâu rồi đưa hắn đến tòa nhà đó, lúc này anh mới rời đi.
Văn phòng viện trưởng ở tầng , lúc Lộ Viễn đứng chờ thang máy có không ít trùng đi ngang qua nhìn hắn chăm chăm, mà trong đó trùng đực chiếm đa số.
Rõ ràng chiều cao và gương mặt Lộ Viễn khiến bọn họ hiểu nhầm.
Đúng lúc này, thang máy "đinh" một tiếng mở ra, Lộ Viễn đi vào thang máy, thẳng tay ấn nút đóng cửa ngăn cản những ánh mắt tò mò hoặc quan tâm đó.
Trong khi đó, thượng tướng Saffir đang tiếp khách trong văn phòng, dựa trên âm thanh đập bàn rung trời cùng tiếng chỉ trích phẫn nộ của đối phương thì không khó đoán ra đây là một vị khách không mời mà đến.
"Wenger bị con trùng cái khốn nạn kia đánh đến hôn mê, hiện tại vẫn còn nằm ở bệnh viện không rời giường nổi mà quân đội các ông lại thả dám thả hung thủ ra?! Thượng tướng Saffir, tốt nhất là ông cho tôi một lời giải thích, nếu không tôi không ngại làm lớn chuyện đến trước mặt bệ hạ đâu!"
Đối diện bàn làm việc là một trùng đực tóc nâu, gã mặc trang phục công tước màu tím, khuôn mặt giống Wenger tầm %, rõ ràng gã là hùng phụ của Wenger, công tước Munch.
Lửa giận khiến khuôn mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ của gã vặn vẹo hết cả, có thể thấy được gã đang cực kỳ phẫn nộ.
Thượng tướng Saffir biết kiểu gì gã cũng sẽ đến gây sự, ông ngồi trên ghế vững chãi như núi: "Công tước Munch, tạm thời xin đừng nóng nảy, quân đội không có ý bảo vệ hung thủ, chuyện này hẳn có hiểu nhầm gì đó."
"Rầm!" Công tước Munch đập mạnh xuống bàn, thật khó tin khi một trùng đực có thể đập bàn mạnh đến vậy, "Hiểu nhầm?! Hiểu nhầm cái gi?! Tôi chỉ biết các ông thả tên hung thủ ra!"
Đời này gã cưới hơn mười thư hầu, trùng con vô số, nhưng chỉ có một đứa trùng đực con là Wenger được cưng như trứng hứng như hoa, giờ nó vô duyên vô cớ bị đánh, có lý nào gã lại chịu để yên được.
Thượng tướng Saffir ra hiệu mời gã ngồi xuống: "Công tước các hạ, chúng tôi cũng chỉ xử lý dựa theo luật đế quốc thôi, vì đối tượng mâu thuẫn với Wenger không phải trùng cái mà là trùng đực."
Công tước Munch rõ ràng không tin, gã cười lạnh liên tục: "Thượng tướng Saffir, ông định đạp mặt mũi tộc Munch xuống đất đấy sao, chỉ vì bảo vệ tên hung thủ kia mà nói dối vớ vẩn cũng bại ra nói được!"
Thượng tướng Saffir lấy một tệp hồ sơ thông tin giả đã được chuẩn bị trước trong ngăn kéo ra, cột tên họ ghi rõ hai chữ "Lộ Viễn", giới tính là trùng đực: "Tôi cần gì phải bịa ra lời nói dối ngu ngốc như vậy với ngài, nếu ngài không tin có thể tự mình kiểm chứng."
Ánh mắt công tước Munch hơi dao động không biết có nên tin hay không, gã lấy tệp hồ sơ xem kĩ một lượt, sau đó lại âm thầm sàng lọc kỹ quý tộc lớn bé ở hành tinh chính một lần, cuối cùng xác định từ xưa đến nay không hề có tộc họ "Lộ" này.
Vậy nghĩa là một trùng đực bình dân?
Công tước Munch khép tập tài liệu lại nói với vẻ mặt âm u: "Dù hắn là trùng đực thì đánh trùng con của tôi vẫn nên bị trừng phạt, độ tinh khiết máu của Wenger hơn xa hắn."
Câu sau được nói với giọng điệu cực kỳ chắc chắn mà cũng cực kỳ kiêu ngạo.
Nhưng một câu tiếp theo của thượng tướng Saffir đã dễ dàng đập tan vốn liếng tự hào của gã: "Đúng vậy, tôi đánh giá cao sự ưu tú của Wenger các hạ.
Tuy nhiên quân đội vẫn không thể xử phạt Lộ Viễn các hạ được."
Công tước Munch gườm sắc lẹm: "Tại sao?!"
Thượng tướng Saffir thoáng cân nhắc rồi mới nói: "Vì Lộ Viễn các hạ khả năng cao là một vị trùng đực miện hạ có độ tinh khiết máu đạt %, căn cứ theo luật sinh sản, cậu ấy có quyền được miễn xá tuyệt đối."
Con số % nghe như chuyện cổ tích lúc nửa đêm nên nhằm tăng độ tin cậy, thượng tướng Saffir đã thay đổi con số này một chút.
Dù sao máu Lộ Viễn cũng bị nọc rắn ảnh hưởng, chẳng ai kiểm tra được độ tinh khiết thật của hắn, trước mắt lấy cớ cho xong với gia tộc Munch, sau này có chuyện gì thì tính sau.
Công tước Munch nghe xong chỉ cảm thấy như trò hề, giận đến mức bật cười: "%? Ông nghĩ tôi là trùng con ba tuổi đấy à? Vị miện hạ có độ tinh khiết máu cao nhất đế quốc cũng chỉ có % thôi, vậy mà giờ ông lại nói với tôi con trùng đực bình dân kia có độ tinh khiết ước đạt %?"
Trên phương diện kén vợ kén chồng thì quý tộc có quyền ưu tiên tuyệt đối, kẻ ưu tú bắt tay với nhau mới có thể sinh ra con nối dõi ưu tú nhất.
Độ tinh khiết % của Wenger là nhờ được tổ tiên tinh lọc hết thế hệ này qua thế hệ khác, một trùng đực bình dân chắc chắn không thể có độ tinh khiết cao như vậy.
"......"
Thượng tướng Saffir không nói nửa lời, vì ông cũng thấy mình bịa số hình như hơi cao, thật ra bịa % cũng được mà? Đủ để đè đầu Wenger là được.
Nhưng lời đã nói ra không dễ sửa lại.
Công tước Munch tự dộng hiểu sự im lặng của ông thành không chịu hợp tác, ánh mắt gã u ám hẳn đi, cười lạnh nói liên tục mấy chữ "Được" rồi lại nói: "Thượng tướng Saffir, ông đúng là lập công lớn cho đế quốc rồi, nếu độ tinh khiết máu của vị miện hạ này cao đến thế thì hẳn là tôi nên lập tấu thỉnh bệ hạ phong tước vị cho cậu ta, như vậy là Sallylandfar lại có thêm một vị miện hạ cao quý rồi!"
Nói xong gã phẫn nộ phất tay áo bỏ đi, thượng tướng Saffir thấy thế bèn ngăn lại theo bản năng: "Công tước các hạ--!"
Công tước Munch hơi khựng lại, đưa tay ra hiệu ông không cần nói gì thêm, quay đầu lạnh lùng nhìn ông một cái: "Chuyện này tôi nhất định sẽ bẩm báo với trùng đế, giả sử độ tinh khiết của con trùng đực bình dân kia không đạt % thì thượng tướng Saffir, ông không chỉ phạm tội bao che mà còn phạm tội khi quân.
Cứ dợi ăn cơm tù chung với hăn đi, cáo từ!"
Gã nói xong xoay người rời khỏi đóng sầm cửa phòng.
Đúng lúc này Lộ Viễn lên đến nơi, hắn vừa ra khỏi thang máy đã thấy một trùng đực trung niên ăn mặc đẹp đẽ sang trọng sập cửa văn phòng đi ra, gã hùng hổ đi đến thang máy, theo sau gã là một đám người hầu sợ khiếp hồn khiếp vía, cực kỳ phô trương.
Lúc gặp thoáng qua trên hành lang, gã trùng đực trung niên kia còn hung hăng trừng mắt nhìn hắn như thể đang nhìn kẻ thù.
Mí mắt Lộ Viễn nhảy lên: "?"
Con mẹ nó, lão già thối này trừng cái đếch gì? Mình đếch chọc gì lão cả!.