Tôi mặc chiếc áo mà Lam tặng tôi, chạy đến nhà xe Hạnh Cafe khá sớm. Sau hai mười phút chờ đợi. Chuyến xe buổi sáng duy nhất từ Nha Trang vào Sài Gòn của Hạnh Cafe cũng tới..
Tôi cùng với mấy chú xe ôm lao đến cửa lên xuống xe. Khách lần lượt bước ra, tôi ngó nghiêng tìm Lam, nhưng nhìn hoài mà không thấy bóng dáng Lam, nhưng nhìn hoài mà không thấy bóng dáng Lam.
Một cảm giác thất vọng ập đến tim tôi.
Tôi bước lên xe, xem Lam có ngủ quên không. Tôi vào nhà xe hỏi lại một lần nữa, buổi sáng có mấy chuyến xe từ Nha Trang vào Sài Gòn, dù tôi biết chỉ có 1 chuyến mà thôi.
Vậy là Lam không vào Sài Gòn như đã hẹn. Tôi tìm đến bưu điện gần nhất, gọi cho Lam liền.
Sau khi nói chuyện với Lam, tôi tức tốc về phòng trọ, thu xếp đồ đạc gọn nhẹ, rồi mua vé xe về Nha Trang trong buổi sáng hôm ấy.Lam xin lỗi tôi và rất buồn vì Lam không thể vào Sài Gòn như đã hứa. Lý do là khách sạn nơi Lam làm việc không cho phép Lam nghỉ trong mùa cao điểm này, đặc biệt là thứ bảy, chủ nhật. Vì tháng tám là tháng Nha Trang điểm hẹn, khách du lịch rất nhiều.
Về đến nhà, tôi thấy Lam ngồi chơi với em gái tôi, chờ tôi. Lam đang mặc bộ áo dài đồng phục của khách sạn vì mới tan ca làm, chưa về nhà.
Nhìn thấy Lam tôi quên cả mệt nhọc vì đường xa. Và dường như Lam cũng vui, quên cả mệt mỏi sau tám tiếng làm việc.
Nhìn thấy tôi, em gái tôi liền cất balo cho tôi, và biến mất.
Lam ôm tôi, ôm rất chặt. Lam xin lỗi và Lam khóc. Tôi thương Lam, thương rất nhiều. Với tôi cái ôm đó, đã xua tan mọi đau khổ, mọi vết thương mà Lam đã gây ra cho tôi.
Và chúng tôi đã hàn gắn được tình cảm sau những sóng gió vừa qua.
Hằng ngày tôi đến đưa Lam đi làm. Và đón Lam về. Chúng tôi quấn quýt bên nhau không rời.
Tôi và Lam đến thăm cô Ly, cùng đi ăn uống với cô. Thấy chúng tôi vui vẻ như xưa, cô rất mừng. Tôi không biết dùng lời lẽ nào để cảm ơn cô cho hết. Thỉnh thoảng cô nhìn tôi nháy mắt, tô sướng không tả nổi. Mẹ tôi thấy tôi vui hẳn len, mẹ rất thương. Mẹ thể hiện tình cảm với tôi bằng cách hạn chế sai bảo tôi làm việc.
Nhưng tôi chỉ được ở bên Lam chín ngày.
Chín ngày hạnh phúc sau sóng gió. Chín ngày đủ mọi cung bậc tươi vui. Và đặc biệt, có cả cung trầm. Những cung trầm mà trước nay rất hiếm khi chen vào không gian của hai đứa tôi.
Khi ngồi trên cát, ngắm biển chiều, Lam và tôi cùng nhìn xa ăm. Giữa chúng tôi không còn vang lên những ước mơ xa xôi. Thay vào đó là sự im lặng riêng tư, mà tôi nghĩ là bình yên. Huy dường như chưa từng tồn tại. Tôi cũng không muốn hỏi về Huy, khi Lam không hề nhắc đến.
Rồi ngày tôi vào lại Sài Gòn cũng đến.
Đêm tiễn tôi lên xe, Lam rất buồn. Tôi cũng chẳng cười nổi. Tôi chỉ muốn ở lại, không muốn đi học nữa. Khi xe rời bánh, tôi quay lại nhìn Lam qua cửa kính, tôi thấy Lam khóc.
Nhưng đó cũng là lần cuối cùng tôi thấy Lam khóc.
Vì tình cảm của chúng tôi kết thúc sau khi tôi vào Sài Gòn học lại ba tháng. Dấu chấm hết đột ngột hay không hẳn đột ngột đó, khi nó xuất hiện, đã mang lại cho tôi vô vàn khúc mắc, không lời đáp.
Và mở đầu bằng một lá thư Lam gửi cho tôi.
Khải thân mến!
Dạo gần đây Khải thường hỏi Lam vì sao giọng Lam có gì đó u buồn. Lam đã nói với Khải là vì những khó khăn trong công việc. Đúng là môi trường làm việc ở khách sạn lớn này khắc nghiệt hơn Lam nghĩ, cộng với sự non nớt trong kinh nghiệm nên Lam thường xuyên gặp trở ngại, và mệt mỏi. Tuy nói chuyện với Khải, Lam thấy khuây khỏa nhiều, nhưng trong Lam luôn thường trực một cảm giác trống trải. Những hôm tan ca đêm, về khuya, một mình trên con đường vắng, Lam thấy cô đơn lắm.
Lam muốn Khải về đây với Lam, nhưng điều đó là không thể. Lam không thể ích kỷ như vậy được. Khải còn cả một tương lai phía trước. Khải cố gắng học thật giỏi, học thật nhanh rồi về với Lam nha.Lá thư ngắn này không kết thúc bằng một lời yêu thương như những lá thư trước, mà tôi không hề để ý. Vì nội dung của nó khiến tôi buồn và xót xa. Tôi nghĩ về Lam, nghĩ về khó khăn mà Lam gặp phải, dù Lam không nói ra, nhưng tôi biết Lam phải vật lộn vì nó rất nhiều.
Sau đó là một lá thư cuối mang theo dấu chấm hết.
Lam xin lỗi!
Lam đã không như Khải mong đợi. Lam đã thay đổi. Lam đã chấp nhận tình cảm của anh Huy. Thật sự Lam cũng không hiểu nổi tình cảm của mình nữa. Lam không thể cưỡng lại trái tim mình khi mỗi ngày ở bên cạnh anh Huy. Đối với Lam, anh Huy không hẳn tốt nhất, anh Huy có nhiều điều mà Lam rất ghét, anh Huy hút thuốc, anh Huy không nghe ai hết, và anh Huy cũng không hoàn tốt với Lam. Tốt với Lam như Khải đã từng.
Đối với Lam, Khải là người tốt nhất, nhưng không hiểu tại sao Lam lại có tình cảm với anh Huy. Lam không biết tình yêu là gì? Nhưng Lam không thể chối bỏ những cảm xúc của mình với anh Huy. Có thể Khải sẽ hận Lam, vì Lam đã không chung thủy, đã thay lòng. Nhưng những điều mà chúng ta đã có với nhau, những kỷ niệm ngọt ngào đó, Lam không bao giờ quên. Khải chưa bao giờ lừa dối Lam, và Lam cũng thế.
Và bây giờ, dù thay đổi, nhưng Lam không muốn lừa dối Khải, Lam thật lòng xin lỗi Khải, nhưng thật sự không dám nhận lời tha thứ.
Mong Khải hãy vì bản thân mình, đừng quá đau lòng, đừng vì Lam mà ảnh hưởng đến việc học. Đừng vì Lam mà không chấp nhận tình cảm của một cô gái nào đó trong tương lai.
Bởi vì Lam không xứng đáng với tình cảm của Khải dành cho Lam!
Cuối cùng thì, một tình cảm năm năm bền chặt, không bằng cảm xúc mới mẻ vài tháng.
Sau khi đọc xong lá thư, biết người mình yêu đã phụ mình, trong tôi là một cảm giác kỳ lạ. Không có bức xúc nóng nảy. Không có đau khổ ủy mị. Không có cảm giác thất vọng bản thân. Không có nỗi căm giận người yêu.
Ở tôi chỉ là một sự thẫn thờ vô cảm. Phải chăng đó là chết lặng?
Tôi không có mong muốn quay về gặp Lam, gặp Huy, hay gặp cô Ly. Cũng không có mong muốn ăn, mong muốn ngủ, mong muốn đi học.
Tôi chỉ muốn ngồi ở đâu đó một mình, thỉnh thoảng chảy nước mắt sống.
Mấy thằng bạn cùng ở trọ với tôi rất lo lắng. Thằng Hưng mập quan tâm đến sức khỏe của tôi:
Tôi không muốn bất kỳ ai thương hại tôi, tỏ ra tội nghiệp tôi. Tôi cố gắng đi học, sinh hoạt bình thường.
Tôi không biết đó có phải là tột cùng của nỗi đau hay không. Song tôi thấy cơ thể mình có mất đi vài cảm giác, như cảm giác đắng khi uống bia rượu, cảm giác thơm ngon khi ăn uống, và cảm giác đau khi bị chấn thương.
Thật vậy, trong một lần lấy xe đạp đi học, tôi phải nhấc chiếc xe máy của thằng bạn qua một bên. Do quên gạt chân chống, nên bị chân chống đâm vào ngón chân cái, làm móng chân tét ra và dựng đứng lên. Máu chảy và tôi đang mang giày xăng đan nên không thể rút chân ra khỏi giày. Nhưng lạ là tôi không thấy đau đớn gì cả.Cứ thế tôi lên xe đạp đi học, nhưng máu chảy nhiều quá, nên tôi ghé vô tiệm thuốc tây mua cái gì đó băng lại. Chị bán thuốc nhìn tôi xót xa.
_ Chắc là đau lắm phải không em? Để chị sát trùng và lau vết thương cho.
Tôi vẫn không có cảm giác đau rát gì khi oxy già sủi bọt ở vết thương. Chỉ khi chị bán thuốc thử cắt cái móng chân của tôi, để tôi rút chân ra khỏi giày thì tôi mới có cảm giác nhói buốt. Chị khuyên tôi nên quay về dưỡng thương, không nên đi học lúc này. Có thể vết thương sẽ nhiễm trùng vì khói bụi.
Về nhà, tôi phải cắt bỏ chiếc giày mới lấy chân ra được.
...
Một tháng sau, ngón chân cái của tôi mới có một chiếc móng thay thế. Và trong một tháng mang cả vết thương thể xác và vết thương bị phụ bạc, tâm lý của tôi có thay đổi nhiều.
Tôi dễ trầm tư, hay chính xác hơn là dễ rơi vào trạng thái trầm mặc. Tôi thường ngồi một mình suy nghĩ. Suy nghĩ rất nhiều. Nhưng không có hứng thú với các giáo trình chuyên nghành đại học. Tôi nghĩ về những thứ tạo ra vết thương trong tôi. Những thứ đó nhiều đến mức ập vào tâm trí tôi như một mối tơ vò, mà tôi không tài nào tháo gỡ được. Tôi càng cố tháo gỡ, tôi càng mâu thuẫn. Mâu thuẫn trong suy nghĩ và mâu thuẫn trong cảm xúc.
Lam có còn yêu mình không? Phải chăng hình ảnh của mình lại một lần nữa trôi khỏi tim Lam? Tình cảm xuất phát từ đâu, trái tim hay lý trí? Chín ngày cuối cùng ở bên Lam, giữa mình và Lam là cảm xúc gì? Chắc chắn đó là cảm xúc thật, không phải là lừa dối. Phải chăng những lời chỉ bảo của cô Ly là sai? Phải chăng thằng đó mê hoặc Lam bằng bùa ngải? Mình có nên chờ đợi Lam, hay giành lại Lam về mình? Mà thật sự Lam đã không chung thủy, mình đã tha thứ cho Lam một lần rồi, Lam không xứng đáng với mình. Tha thứ một lần nữa có phải là yếu đuối, phụ thuộc? Làm sao để quên Lam đây? Trời ơi!
Mình có nên biến mất và hy vọng một lần nữa? Nhưng mình đang ở xa Lam, không cần biến mất, mình đã mất Lam rồi. Tại sao Lam nói với mình là người tốt nhất, nhưng Lam vẫn yêu thằng đó? Tại sao? Tại sao? Phải chăng vì quá cô đơn, nên Lam mới có tình cảm với thằng đó? Mình cũng cô đơn, nhưng đâu có rung động với ai. Phải chăng Lam là người có trăng quên đèn? Phải chăng tình yêu không thể vượt qua khỏi quy luật xa mặt cách lòng?
Lời chỉ bảo của cô Ly rất đúng. Mình đã không đánh mất lòng tự trọng, không đánh mất bản thân, không phá hủy những gì mình và Lam đã có. Và Lam đã quay lại với mình. Nhưng tại sao? Tại sao Lam lại quay lưng một lần nữa? Có gì không đúng ở đây? Hay Lam là người xấu, là người phụ bạc? Không! Ít nhất trong năm năm qua, mình hiểu Lam là người thế nào. Hay vì tình cảm giữa mình và Lam đã không còn như xưa? Hay bản chất tình yêu là thế, trước sau gì cũng không thể níu giữ?
Trời ơi! Tình yêu là cái quái gì? Thật khốn nạn làm sao.
Với những ý nghĩ cứ quần đảo liên hồi, tôi có cảm giác đầu óc như đông cứng lại. Thân xác não nề.
Cứ một ngày mới mở ra, những cơn bão ý nghĩ lại ập đến, tạo cho tôi đủ mọi cảm xúc.
Có hôm thức dậy, tôi cảm thấy chán đời kinh khủng. Chẳng thiết tha điều gì. Chẳng muốn níu giữ hình ảnh Lam, muốn quên đi. Và hận. Hận Lam, hận Huy, hận mình bất lực.Có nửa đêm chợt tỉnh, không ngủ được, tôi nhớ Lam kinh khủng. Muốn quay về giành Lam lại. Muốn từ bỏ tất cả, bỏ học hành. Chỉ cần Lam thôi.
Đâu đó trong tim tôi vẫn còn tin rằng, nếu mình bỏ tất cả, bỏ học hành trở về Nha Trang thì Lam sẽ quay lại với tôi. Và đâu đó trong cơn bão ý nghĩ, tôi cũng không còn tin vào Lam, vào tình cảm của Lam dành cho tôi.
Ngày đó, tôi không biết rằng mình đã lọt vào vòng xoáy của yêu và hận, của hy vọng và thất vọng, của níu giữ và buông tay. Tôi không ngờ rằng, hy vọng, chính sự hy vọng mà cô Ly khuyên tôi nên giữ lấy, là nguồn cơn của vết thương, của căn bệnh trầm kha rầy rật tôi trong một quãng thời gian gục ngã. Tuy nó ít, tuy nó nhỏ như một tế bào, nhưng nó là tế bào đã ung thư, lặng lẽ và ẩn mình, âm thầm chờ ngày bùng phát.
Nếu mình cứ theo đuổi Lam, chờ đợt Lam, vẫn tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra, kiên trì, thì rồi Lam cũng sẽ hiểu ra, sẽ về với mình. Tình yêu đích thực sẽ bền vững với thời gian. Nếu Lam không về trong kiếp này, thì kiếp sau cũng được.
Lúc này Lam không tỉnh táo, vì đang bị Huy làm cho mê muội. Mình phải làm một điều gì đó, để Lam nhớ mãi, làm gì đó để Lam không muốn đến với Huy. Và để Lam biết rằng tình yêu của mình dành cho Lam là tất cả, lớn hơn cả bản thân mình, sinh mạng mình. Mọi đau đớn của thân xác mình không bằng nỗi đau mất Lam. Mình sẽ tự cắt tay mình, để minh chứng, để Lam biết và thấu hiểu. Mình sẽ chơi thuốc rồi sau đó sẽ vượt qua cơn nghiện vì có tình yêu của Lam thúc đẩy. Nếu những điều đó không đưa Lam thoát ra khỏi u mê, thì mình sẽ mang Lam đi, thoát khỏi Huy, thoát khỏi thế giới này.
Thật sự, trong tôi đã thoáng có những ý nghĩ đó.
Không những thế, tế bào ung thư còn một bạn đồng hành cũng nguy hiểm không kém. Đó là nỗi uất hận. Nó như một con dao, bất cần và manh động, không hề biết chờ đợi.
Lam là người con gái phụ bạc, có mới nới cũ. Dùng lời lẽ ngon ngọt để che giấu sự giả dối thiếu tình nghĩa. Loại người như thế cần phải nhận một bài học đích đáng, để không hại người và hại đời. Mà khổ nỗi ông trời lại ban cho những người như thế mộ dung nhanh xinh xắn mỏng manh, nhưng ưa dựa dẫm phản bội. Mình có nên phá hủy dung nhan ấy không? Có nên để mọi người thấy đằng sau vẻ đẹp ấy là một kẻ ích kỷ phản bội không? Còn thằng đó, nó cũng cần một bài học để biết thế nào là thứ tự trước sau, trên dưới, dám chen vào phá hoại tình cảm của người khác. Mình phải về, phải nhanh chóng mang đến bài học cho hai đứa nó, không thể để hai kẻ xấu xa lại có hạnh phúc bên nhau như vậy được.
Cũng may, trong tôi sự uất hận không quá lớn. Nếu không, nó sẽ đồng hành cùng với tế bào ung thư tạo nên những bi kịch khủng khiếp cho Lam, và cho chính bản thân tôi, như các vụ án tình cảm mà tôi vẫn thường thấy trên báo chí.
Bởi vì trong tôi có sức đề kháng mạnh - là lòng tự trọng mà tôi còn lưu giữ, và những kỷ niệm tuyệt vời ngày xưa mà tôi không muốn phá vỡ, nên con dao ấy đã không đủ lớn, không đủ manh động, Nhưng nỗi uất hận đó lại vừa đủ để cắt đứt trong tôi sự hy vọng. Nếu không có con dao hai lưỡi này, phải chăng tới hôm nay tôi sẽ không còn mang mãi tế bào ung thư mà sống đời mù quáng trong ảo vọng?Song ngày ấy tôi không thể nhận thấy, hay phân biệt rõ những mâu thuẫn nội tâm đó. Không biết những mâu thuẫn đó đã đưa bản thân tôi đến sát bờ vực tuyệt vọng. Và không biết tầm quan trọng rất lớn của lời khuyên từ cô Ly. Nếu không có những lời khuyên đó, bản thân tôi hẳn đã không thể còn sức đề kháng, không thể chống chọi với nỗi đau và sự hoảng loạn.
Tôi chỉ biết rằng, tâm trí tôi đầy những cơn bão, quây quanh tứ bề toàn những điều tồi tệ. Nhưng sau cùng, cơn bão cũng tan dần, trong đầu tôi hiện rõ một ý nghĩ.
Lam là người phụ tình, Lam yếu hèn. Lam không xứng đáng với tình cảm của mình. Không nên vì Lam mà tự hủy hoại cuộc đời mình. Không nên giữ hình ảnh Lam trong tim nữa, mà hãy đổ hình ảnh của Lam về vùng lý trí, rồi lãng quên tất cả.
Tôi chỉ biết rằng trong thời gian đó tôi không làm điều gì xốc nổi, không tỏ ra quá bi thương, nhưng cũng chẳng bao giờ cười được. Tôi vật vờ như kẻ mang bệnh.
Đến khi ngón chan tôi bắt đầu hình thành chiếc móng mới, tôi thấy đầu óc mình nhẹ hơn hẳn.
Một ngày nọ, thằng Bảo, một trong hai thằng bạn ở cùng phòng trọ với tôi, mang đến cho tôi mộ món quà.
Đó là một cuốn sách, tên là Qùa tặng diệu kỳ, của tiến sĩ tâm lý Spencer Johnson.
Nó bảo:
_ Mày đọc đi. Tao thấy quyển sách này rất phù hợp với mày. Tao mong mày bình thường trở lại, học hành đàng hoàng. Chứ tao mà là cha mày, tao đánh chết bà mày lâu rồi.
Nó không nghĩ hiện giờ tôi chẳng có tâm trạng nào để đọc sách. Nhưng vì tình cảm của nó dành cho tôi, vì tôi không muốn nó buồn, và vì cuốn sách đó rất mỏng, nên tôi đọc.
Cuốn sách kể về một nhân vật nam, cũng bị thất tình như tôi. Anh ta đã gặp được một người chỉ cho anh ta cách vượt qua nỗi đau, và sống có ý nghĩa hơn.
Tôi không bao giờ quên lời khuyên trong quyển sách. Đến bây giờ những lời khuyên đó vẫn giữ vững giá trị trong tôi.
Ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn nhất, chỉ cần tập trung vào hiện tại và những gì bạn cho là đúng ngay vào lúc này! Điều đó sẽ làm cho bạn hạnh phúc hơn. Nó sẽ tiếp nghị lực và niềm tin cho bạn, giúp bạn vượt lên lỗi lầm và khó khăn.
Sống trong hiện tại là loại bỏ những phút giây xao lãng, và tập trung vào những gì quan trọng lúc này. Bạn là người tạo ra hiện tại cho mình. Bằng chính những gì bạn có thể làm ngay bây giờ.
Nhờ đọc cuốn sách mà tôi không còn trầm nghĩ về vết thương nữa. Và những cơn bão ý nghĩ không còn quay lại nữa. Ý nghĩ chỉ đến như cơn gió, lúc nhẹ, lúc mạnh.
Tôi nghe theo lời khuyên của quyển sách là hãy sống trong hiện tại. Không luyến tiếc quá khứ, không suy tưởng về tương lai. Không ngồi nghĩ ngợi xa xôi mà luôn tìm việc để làm, và tập trung làm cho thật tốt.
Tôi đánh răng thì chỉ biết đánh răng cho thật sạch, dắt xe thì phải tập trung và luôn gạt chân trống. Tôi đang ăn thì hãy nghĩ về món ăn, và nhai thật chậm, ăn xong nhớ xỉa răng. Đi trên đường thì hãy tự nhủ mình đang đi trên đường. Trên đường đang có xe, mình phải đi cho đúng luật, trên đường có cây xanh, hãy hít thở không khí trong lành. Trên đường có nắng chiều, thì hãy nhìn nắng len qua lá cây.
Hiện tại là món quà của cuộc sống. Giản dị và mộc mạc quá nên tôi không thèm để ý, đặc biệt là khi tôi đau.
The present is a present, tôi thường lẩm nhẩm như thế.
Cuốn sách đó còn khuyên tôi sống phải có mục tiêu. Phải học từ quá khứ.
Trong một phút bốc đồng thời sinh viên, tôi đã đạp xe ra Phú Mỹ Hưng. Đến một chỗ nghỉ có cảnh sắc thiên nhiên, không có ai bên cạnh. Ngồi nghĩ về Lam một lần cuối, dặn mình quên Lam đi. Sống một cuộc sống mới, không còn Lam nữa. Sống vì mình, vì mục tiêu mới của mình. Lúc đó, trong đầu tôi hình thành hai mục tiêu.
Thứ nhất, học xong đại học và tương lai phải thành đạt.
Thứ hai, trước khi chết tôi phải biết được tình yêu là gì.
Tôi đã hét lên:
_ Trời ơi... tình yêu là cái quái gì?
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười năm
là quãng thời gian đủ dài để một người nhìn lại
tự thấy mình đã thay đổi quá nhiều.
Sự thay đổi của một người,
đôi khi chỉ bắt đầu từ một câu nói.
Đã có không ít người trở thành triệu phú, chỉ vì không thể quên được một câu trong quá khứ:
_ Em xin lỗi, ba mẹ em không cho chúng ta lấy nhau, vì công việc của anh không "ổn định" lắm.
Tôi có quen một người con gái đã mất niềm tin vào đàn ông, và đánh mất luôn trái tim của mình, khi người cô ấy yêu nói:
_ Nhìn em thật hồn nhiên và trong sáng, vậy mà anh không phải là "người đầu tiên" của em.
Còn tôi, chỉ bắt đầu suy nghĩ về tình yêu, về bản thân, khi một câu nói cứ ám ảnh trong đầu tôi suốt một thời gian dài gục ngã:
_ Đối với Lam, Khải là "người tốt nhất" nhưng không hiểu vì sao Lam lại có tình cảm với anh Huy.
Sức mạnh của những câu nói đó, ai đã từng trải qua mới thấu hiểu hết được. Nó len lỏi vào tâm trí, tàn phá những quan điểm, lẽ sống và niềm tin hiện tại của một người, chỉ để lại một nỗi hoang mang cực độ.
Ngày đó cách đây mười năm...
Tôi còn là một cậu thanh niên mới lớn, vui sướng trở về quê sau khi kết thúc một học kỳ tại trường Đại học Kinh tế.
Và năm nào cũng vậy, khi về đến nhà, điều tôi làm đầu tiên là chạy đến cái điện thoại, bấm số rồi cất tiếng hát:
_ Lan ơi... Điệp đã bỏ chốn thành đô nhà xe rực rỡ... để về với Lan rồi đây...
Mỗi khi nghe câu vọng cổ ấy, Lam sẽ cười, sẽ hỏi han và sẽ để tôi dành cho gia đình một ngày. Qua hôm sau Lam mới gặp tôi, và từ đó chúng tôi sẽ quấn quýt bên nhau mỗi ngày.
Vậy mà hai ngày đã trôi qua, tôi vẫn chưa gặp Lam. Dẫu biết mùa hè này Lam phải đi làm nên rất bận, nhưng tôi không thể nào ngồi yên khi nỗi nhớ người yêu cứ dâng lên cồn cào.
Để gặp người yêu, tôi đã chủ động đén khách sạn nơi Lam làm việc, đón Lam trong giờ tan ca, với ý định sẽ cùng Lam chạy xe trên con đường dọc biển, vừa nói chuyện vừa tìm mua bắp nướng, chuối rim, rồi thong thả ngồi ăn bên lề đường và thích thú ngắm xe qua lại.
Đó là điều mà tôi thường mong nhớ, khi đi học trên những con đường đầy xe cộ và đông đặc khói bụi ở Sài Gòn.
Nhưng không như tôi nghĩ, lúc tan ca Lam đi cùng một chàng trai khác, trên chiếc xe thân quen tôi vẫn thường ngồi. Không biết phản ứng với tình huống này như thế nào, tôi đành lặng lẽ chạy theo.
Sau một đoạn đường dài, tôi tự hỏi:
_ Mình đang làm gì vậy, đang theo dõi Lam sao? Đừng nghĩ linh tinh, người con trai đó chỉ là bạn đồng nghiệp thôi.
Và tôi rồ ga chạy lên.
Khi thấy tôi, Lam thoáng chút ngỡ ngàng, còn tôi thì gượng gạo không biết nói gì.
Lam hỏi: Khải đi đâu vậy?
Tôi ấp úng: Khải... Khải định đến đón Lam về.
Có lẽ giọng tôi khiến Lam lo lắng, nên Lam giới thiệu:
_ Đây là anh Huy, đồng nghiệp của Lam.
Tôi mỉm cười nhìn Huy và Huy cũng mỉm cười chào tôi.Sau lời giới thiệu, ánh mắt cùng chạm nhau, cả ba chìm trong im lặng. Tôi không biết nói gì cho hhop với hoàn cảnh này, đầu tôi trống rỗng. Hình như Lam cũng thế. Còn Huy, chắc nghĩ mình là kẻ thứ ba xen giữa không đúng lúc nên Huy có vẻ bối rối, cho xe tăng tốc nhanh hơn.
Sau này tôi mới biết, tôi mới là kẻ thứ ba xen giữa không đúc lúc.
Cứ thế, hai xe chạy song song khá lâu. Khi cảm giác khó chịu bắt đầu trỗi dậy, tự dưng tôi muốn rẽ hướng thì Huy dừng lại trước một ngôi nhà, rồi bước vào không nói không rằng.
Tôi hỏi Lam, khi chỉ còn hai chúng tôi trên đường:
_ Lam thích người này phải không?
Lam nhìn tôi: Sao Khải nghĩ vậy?
_ Vì con trai không bao giờ nhờ con gái chở về, trừ khi... - Tôi ngập ngừng, rồi im lặng nhìn Lam.
Lam cũng im lặng, mặt vẫn hướng về phía trước như đang suy nghĩ điều gì đó mông lung lắm.
Tôi nén một hơi thở: _ ... Và Khải biết Lam sẽ không bao giờ đưa ai về, nếu Lam không thích người đó.
_ Khải nghĩ Lam tệ vậy sao? - Lam trả lời bằng một câu hỏi.
Tôi không biết nói gì trước câu hỏi của Lam, thậm chí cả gật đầu đồng ý hay lắc đầu phủ nhận, tôi cũng không làm được.
Tôi im lặng, rồi rẽ hướng.
Đó là lần đầu tiên trong suốt năm năm yêu Lam tôi để Lam một mình trên đường về, kể cả những lúc cãi nhau.
Tối đó Lam muốn gặp tôi tại một quán cà phê.
Ngày trước, chúng tôi không bao giờ hẹn nhau tại quán cà phê. Với chúng tôi, chỉ có người lớn và mấy đứa sành điệu mới thích vào quán cà phê. Chúng tôi thích rong chơi, thích chạy xe len lỏi khắp phố, thích những quán ăn vặt dọc các con đường. Thích dạo biển ăn bánh tráng mắm ruốc. Thích con đường quê và món bánh ướt năm trăm đồng một cái. Chúng tôi có thể nói đủ thứ chuyện trên chiếc xe thân quen mà hôm nay Huy là người lái.
Tối đó, lần đầu tiên chúng tôi vào quán cà phê như hai người lớn.
Lam đã nói thật với tôi là Lam thích Huy. Lam xin lỗi và Lam lặng lẽ khóc.
Ai cũng nghĩ rằng con trai là phái mạnh vì con trai ít khỏe hơn con gái. Nhưng thật ra, con trai là phái mạnh vì con trai ít nhạy cảm hơn con gái.
Lam khóc, Lam buồn, chúng tôi đang có vấn đề, lúc đó tôi chỉ biết vậy, tôi không hề có cảm giác đau đớn nào hết. Mặt tôi ủ rũ vì người tôi yêu đang khóc, chỉ thế thôi.
Có thể sự điềm tĩnh của tôi khiến Lam vững tin hơn, nên Lam nắm chặt tay tôi, hỏi trong nghẹn ngào:
_ Dù... có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn là bạn... đúng không, Khải?
Tự nhiên tôi thấy đầu óc đông đặc lại, suy nghĩ bắt đầu nặng nề. Tôi sợ cảm giác này, tôi không dám đương đầu.
_ Khải không biết. Khải muốn về, ở đây ồn ào quá.
Khuya hôm đó, cảm xúc bắt đầu ập đến bủa vây lấy tôi. Vậy là Lam đã yêu người khác rồi sao? Không thể nào. Lam không đối xử với mình như thế đâu. Phải chăng hai người đã yêu nhau khi mình ở Sài Gòn? Mình đã bị cắm sừng? Không thể nào, Lam chỉ mới nói thích thằng đó thôi, chứ chưa nói yêu. Lam đã đi làm năm tháng, nếu thích thằng đó thì chỉ được vài tháng gần dây. Vài tháng sao bằng năm năm. Thằng đó làm gì trong khách sạn? Hai người có gặp nhau mỗi ngày không? Mình đã ở Sài Gòn quá lâu. Xa mặt cách lòng ư? Lam đã khóc, Lam yêu thằng đó thật rồi. Không! Mình phải gặp thằng đó, hỏi cho ra lẽ, phải cho nó một trận. Trời ơi! Sao thấy tức ngực quá...
Tôi không thể chợp mắt được, tay tôi nắm lại không có cảm giác, đầu tôi ong ong với rất nhiều ý nghĩ quanh đi quẩn lại, đầy mâu thuẫn và tồi tệ.
Rồi trời sáng lúc nào không biết.
Tôi là người con thường có bí mật với ba mẹ. Tôi không để họ biết mình đang có chuyện gì. Tôi cố tỏ ra vẻ bình thường trước mặt mọi người.
Mẹ tôi có một cơ sở kinh doanh nhỏ, vì không đủ tiền thuê nhân viên nên buôn bán khá vất vả. Trước ngày đi học xa tôi thường phụ mẹ buôn bán, nên bây giờ, mỗi khi về nhà tôi đều giúp mẹ như một thói quen. Bình thường tôi làm việc rất hăng hái, nhưng hôm nay, dù cố cách mấy tôi cũng không ngăn được sự vô hồn.
Tối đó, tôi gặp Lam.
Nóng vội và hùng hổ, không đợi đến một nơi nào, đầu tôi có cả ngàn câu hỏi muốn hỏi Lam trả lời. Dừng xe gần nhà Lam, gọi Lam ra, tôi nói thẳng:
_ Tại sao Lam lại giấu Khải, khi Khải gọi điện về Lam vẫn tỏ ra bình thường như chưa có chuyện xảy ra?
_ Lam xin lỗi. Lam không muốn Khải phải lo lắng, ảnh hưởng đến việc học. Và Lam không biết mở lời như thế nào cả.
_ Dù Lam thích Huy, nhưng chỉ được vài tháng, làm sao bằng tình cảm năm năm của chusgn ta chứ? Lam nói đi.
_ Lam không biết nữa, - Lam lẩn tránh ánh mắt của tôi.
_ Lam yêu Huy hay chỉ đang "say nắng"?
_ Lam không biết.
_ Sao lại không biết chứ?
_ Thật mà, Lam không biết, - Lam nghẹn giọng.
_ Lam có nhớ trước khi Khải đi học xa, Khải đã từng hỏi Lam, chúng ta có bao giờ thay đổi vì xa mặt cách lòng không? Lam còn nhớ mình đã nói gì không?
Lam bật khóc.
_ Sao Lam không trả lời, hay Lam không nhớ?
_ Khải đừng... hỏi nữa... là vì Lam không tốt... không như Khải mong đợi.
_ Vậy là Lam yêu thằng đó thật sao? Tình yêu khốn nạn vậy sao? Chỉ mới vài tháng thôi mà... - tôi gào lên.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Rồi sáng thứ bảy cũng đến.
Tôi mặc chiếc áo mà Lam tặng tôi, chạy đến nhà xe Hạnh Cafe khá sớm. Sau hai mười phút chờ đợi. Chuyến xe buổi sáng duy nhất từ Nha Trang vào Sài Gòn của Hạnh Cafe cũng tới..
Tôi cùng với mấy chú xe ôm lao đến cửa lên xuống xe. Khách lần lượt bước ra, tôi ngó nghiêng tìm Lam, nhưng nhìn hoài mà không thấy bóng dáng Lam, nhưng nhìn hoài mà không thấy bóng dáng Lam.
Một cảm giác thất vọng ập đến tim tôi.
Tôi bước lên xe, xem Lam có ngủ quên không. Tôi vào nhà xe hỏi lại một lần nữa, buổi sáng có mấy chuyến xe từ Nha Trang vào Sài Gòn, dù tôi biết chỉ có 1 chuyến mà thôi.
Vậy là Lam không vào Sài Gòn như đã hẹn. Tôi tìm đến bưu điện gần nhất, gọi cho Lam liền.
Sau khi nói chuyện với Lam, tôi tức tốc về phòng trọ, thu xếp đồ đạc gọn nhẹ, rồi mua vé xe về Nha Trang trong buổi sáng hôm ấy.Lam xin lỗi tôi và rất buồn vì Lam không thể vào Sài Gòn như đã hứa. Lý do là khách sạn nơi Lam làm việc không cho phép Lam nghỉ trong mùa cao điểm này, đặc biệt là thứ bảy, chủ nhật. Vì tháng tám là tháng Nha Trang điểm hẹn, khách du lịch rất nhiều.
Về đến nhà, tôi thấy Lam ngồi chơi với em gái tôi, chờ tôi. Lam đang mặc bộ áo dài đồng phục của khách sạn vì mới tan ca làm, chưa về nhà.
Nhìn thấy Lam tôi quên cả mệt nhọc vì đường xa. Và dường như Lam cũng vui, quên cả mệt mỏi sau tám tiếng làm việc.
Nhìn thấy tôi, em gái tôi liền cất balo cho tôi, và biến mất.
Lam ôm tôi, ôm rất chặt. Lam xin lỗi và Lam khóc. Tôi thương Lam, thương rất nhiều. Với tôi cái ôm đó, đã xua tan mọi đau khổ, mọi vết thương mà Lam đã gây ra cho tôi.
Và chúng tôi đã hàn gắn được tình cảm sau những sóng gió vừa qua.
Hằng ngày tôi đến đưa Lam đi làm. Và đón Lam về. Chúng tôi quấn quýt bên nhau không rời.
Tôi và Lam đến thăm cô Ly, cùng đi ăn uống với cô. Thấy chúng tôi vui vẻ như xưa, cô rất mừng. Tôi không biết dùng lời lẽ nào để cảm ơn cô cho hết. Thỉnh thoảng cô nhìn tôi nháy mắt, tô sướng không tả nổi. Mẹ tôi thấy tôi vui hẳn len, mẹ rất thương. Mẹ thể hiện tình cảm với tôi bằng cách hạn chế sai bảo tôi làm việc.
Nhưng tôi chỉ được ở bên Lam chín ngày.
Chín ngày hạnh phúc sau sóng gió. Chín ngày đủ mọi cung bậc tươi vui. Và đặc biệt, có cả cung trầm. Những cung trầm mà trước nay rất hiếm khi chen vào không gian của hai đứa tôi.
Khi ngồi trên cát, ngắm biển chiều, Lam và tôi cùng nhìn xa ăm. Giữa chúng tôi không còn vang lên những ước mơ xa xôi. Thay vào đó là sự im lặng riêng tư, mà tôi nghĩ là bình yên. Huy dường như chưa từng tồn tại. Tôi cũng không muốn hỏi về Huy, khi Lam không hề nhắc đến.
Rồi ngày tôi vào lại Sài Gòn cũng đến.
Đêm tiễn tôi lên xe, Lam rất buồn. Tôi cũng chẳng cười nổi. Tôi chỉ muốn ở lại, không muốn đi học nữa. Khi xe rời bánh, tôi quay lại nhìn Lam qua cửa kính, tôi thấy Lam khóc.
Nhưng đó cũng là lần cuối cùng tôi thấy Lam khóc.
Vì tình cảm của chúng tôi kết thúc sau khi tôi vào Sài Gòn học lại ba tháng. Dấu chấm hết đột ngột hay không hẳn đột ngột đó, khi nó xuất hiện, đã mang lại cho tôi vô vàn khúc mắc, không lời đáp.
Và mở đầu bằng một lá thư Lam gửi cho tôi.
Khải thân mến!
Dạo gần đây Khải thường hỏi Lam vì sao giọng Lam có gì đó u buồn. Lam đã nói với Khải là vì những khó khăn trong công việc. Đúng là môi trường làm việc ở khách sạn lớn này khắc nghiệt hơn Lam nghĩ, cộng với sự non nớt trong kinh nghiệm nên Lam thường xuyên gặp trở ngại, và mệt mỏi. Tuy nói chuyện với Khải, Lam thấy khuây khỏa nhiều, nhưng trong Lam luôn thường trực một cảm giác trống trải. Những hôm tan ca đêm, về khuya, một mình trên con đường vắng, Lam thấy cô đơn lắm.
Lam muốn Khải về đây với Lam, nhưng điều đó là không thể. Lam không thể ích kỷ như vậy được. Khải còn cả một tương lai phía trước. Khải cố gắng học thật giỏi, học thật nhanh rồi về với Lam nha.Lá thư ngắn này không kết thúc bằng một lời yêu thương như những lá thư trước, mà tôi không hề để ý. Vì nội dung của nó khiến tôi buồn và xót xa. Tôi nghĩ về Lam, nghĩ về khó khăn mà Lam gặp phải, dù Lam không nói ra, nhưng tôi biết Lam phải vật lộn vì nó rất nhiều.
Sau đó là một lá thư cuối mang theo dấu chấm hết.
Lam xin lỗi!
Lam đã không như Khải mong đợi. Lam đã thay đổi. Lam đã chấp nhận tình cảm của anh Huy. Thật sự Lam cũng không hiểu nổi tình cảm của mình nữa. Lam không thể cưỡng lại trái tim mình khi mỗi ngày ở bên cạnh anh Huy. Đối với Lam, anh Huy không hẳn tốt nhất, anh Huy có nhiều điều mà Lam rất ghét, anh Huy hút thuốc, anh Huy không nghe ai hết, và anh Huy cũng không hoàn tốt với Lam. Tốt với Lam như Khải đã từng.
Đối với Lam, Khải là người tốt nhất, nhưng không hiểu tại sao Lam lại có tình cảm với anh Huy. Lam không biết tình yêu là gì? Nhưng Lam không thể chối bỏ những cảm xúc của mình với anh Huy. Có thể Khải sẽ hận Lam, vì Lam đã không chung thủy, đã thay lòng. Nhưng những điều mà chúng ta đã có với nhau, những kỷ niệm ngọt ngào đó, Lam không bao giờ quên. Khải chưa bao giờ lừa dối Lam, và Lam cũng thế.
Và bây giờ, dù thay đổi, nhưng Lam không muốn lừa dối Khải, Lam thật lòng xin lỗi Khải, nhưng thật sự không dám nhận lời tha thứ.
Mong Khải hãy vì bản thân mình, đừng quá đau lòng, đừng vì Lam mà ảnh hưởng đến việc học. Đừng vì Lam mà không chấp nhận tình cảm của một cô gái nào đó trong tương lai.
Bởi vì Lam không xứng đáng với tình cảm của Khải dành cho Lam!
Cuối cùng thì, một tình cảm năm năm bền chặt, không bằng cảm xúc mới mẻ vài tháng.
Sau khi đọc xong lá thư, biết người mình yêu đã phụ mình, trong tôi là một cảm giác kỳ lạ. Không có bức xúc nóng nảy. Không có đau khổ ủy mị. Không có cảm giác thất vọng bản thân. Không có nỗi căm giận người yêu.
Ở tôi chỉ là một sự thẫn thờ vô cảm. Phải chăng đó là chết lặng?
Tôi không có mong muốn quay về gặp Lam, gặp Huy, hay gặp cô Ly. Cũng không có mong muốn ăn, mong muốn ngủ, mong muốn đi học.
Tôi chỉ muốn ngồi ở đâu đó một mình, thỉnh thoảng chảy nước mắt sống.
Mấy thằng bạn cùng ở trọ với tôi rất lo lắng. Thằng Hưng mập quan tâm đến sức khỏe của tôi:
Tôi không muốn bất kỳ ai thương hại tôi, tỏ ra tội nghiệp tôi. Tôi cố gắng đi học, sinh hoạt bình thường.
Tôi không biết đó có phải là tột cùng của nỗi đau hay không. Song tôi thấy cơ thể mình có mất đi vài cảm giác, như cảm giác đắng khi uống bia rượu, cảm giác thơm ngon khi ăn uống, và cảm giác đau khi bị chấn thương.
Thật vậy, trong một lần lấy xe đạp đi học, tôi phải nhấc chiếc xe máy của thằng bạn qua một bên. Do quên gạt chân chống, nên bị chân chống đâm vào ngón chân cái, làm móng chân tét ra và dựng đứng lên. Máu chảy và tôi đang mang giày xăng đan nên không thể rút chân ra khỏi giày. Nhưng lạ là tôi không thấy đau đớn gì cả.Cứ thế tôi lên xe đạp đi học, nhưng máu chảy nhiều quá, nên tôi ghé vô tiệm thuốc tây mua cái gì đó băng lại. Chị bán thuốc nhìn tôi xót xa.
_ Chắc là đau lắm phải không em? Để chị sát trùng và lau vết thương cho.
Tôi vẫn không có cảm giác đau rát gì khi oxy già sủi bọt ở vết thương. Chỉ khi chị bán thuốc thử cắt cái móng chân của tôi, để tôi rút chân ra khỏi giày thì tôi mới có cảm giác nhói buốt. Chị khuyên tôi nên quay về dưỡng thương, không nên đi học lúc này. Có thể vết thương sẽ nhiễm trùng vì khói bụi.
Về nhà, tôi phải cắt bỏ chiếc giày mới lấy chân ra được.
...
Một tháng sau, ngón chân cái của tôi mới có một chiếc móng thay thế. Và trong một tháng mang cả vết thương thể xác và vết thương bị phụ bạc, tâm lý của tôi có thay đổi nhiều.
Tôi dễ trầm tư, hay chính xác hơn là dễ rơi vào trạng thái trầm mặc. Tôi thường ngồi một mình suy nghĩ. Suy nghĩ rất nhiều. Nhưng không có hứng thú với các giáo trình chuyên nghành đại học. Tôi nghĩ về những thứ tạo ra vết thương trong tôi. Những thứ đó nhiều đến mức ập vào tâm trí tôi như một mối tơ vò, mà tôi không tài nào tháo gỡ được. Tôi càng cố tháo gỡ, tôi càng mâu thuẫn. Mâu thuẫn trong suy nghĩ và mâu thuẫn trong cảm xúc.
Lam có còn yêu mình không? Phải chăng hình ảnh của mình lại một lần nữa trôi khỏi tim Lam? Tình cảm xuất phát từ đâu, trái tim hay lý trí? Chín ngày cuối cùng ở bên Lam, giữa mình và Lam là cảm xúc gì? Chắc chắn đó là cảm xúc thật, không phải là lừa dối. Phải chăng những lời chỉ bảo của cô Ly là sai? Phải chăng thằng đó mê hoặc Lam bằng bùa ngải? Mình có nên chờ đợi Lam, hay giành lại Lam về mình? Mà thật sự Lam đã không chung thủy, mình đã tha thứ cho Lam một lần rồi, Lam không xứng đáng với mình. Tha thứ một lần nữa có phải là yếu đuối, phụ thuộc? Làm sao để quên Lam đây? Trời ơi!
Mình có nên biến mất và hy vọng một lần nữa? Nhưng mình đang ở xa Lam, không cần biến mất, mình đã mất Lam rồi. Tại sao Lam nói với mình là người tốt nhất, nhưng Lam vẫn yêu thằng đó? Tại sao? Tại sao? Phải chăng vì quá cô đơn, nên Lam mới có tình cảm với thằng đó? Mình cũng cô đơn, nhưng đâu có rung động với ai. Phải chăng Lam là người có trăng quên đèn? Phải chăng tình yêu không thể vượt qua khỏi quy luật xa mặt cách lòng?
Lời chỉ bảo của cô Ly rất đúng. Mình đã không đánh mất lòng tự trọng, không đánh mất bản thân, không phá hủy những gì mình và Lam đã có. Và Lam đã quay lại với mình. Nhưng tại sao? Tại sao Lam lại quay lưng một lần nữa? Có gì không đúng ở đây? Hay Lam là người xấu, là người phụ bạc? Không! Ít nhất trong năm năm qua, mình hiểu Lam là người thế nào. Hay vì tình cảm giữa mình và Lam đã không còn như xưa? Hay bản chất tình yêu là thế, trước sau gì cũng không thể níu giữ?
Trời ơi! Tình yêu là cái quái gì? Thật khốn nạn làm sao.
Với những ý nghĩ cứ quần đảo liên hồi, tôi có cảm giác đầu óc như đông cứng lại. Thân xác não nề.
Cứ một ngày mới mở ra, những cơn bão ý nghĩ lại ập đến, tạo cho tôi đủ mọi cảm xúc.
Có hôm thức dậy, tôi cảm thấy chán đời kinh khủng. Chẳng thiết tha điều gì. Chẳng muốn níu giữ hình ảnh Lam, muốn quên đi. Và hận. Hận Lam, hận Huy, hận mình bất lực.Có nửa đêm chợt tỉnh, không ngủ được, tôi nhớ Lam kinh khủng. Muốn quay về giành Lam lại. Muốn từ bỏ tất cả, bỏ học hành. Chỉ cần Lam thôi.
Đâu đó trong tim tôi vẫn còn tin rằng, nếu mình bỏ tất cả, bỏ học hành trở về Nha Trang thì Lam sẽ quay lại với tôi. Và đâu đó trong cơn bão ý nghĩ, tôi cũng không còn tin vào Lam, vào tình cảm của Lam dành cho tôi.
Ngày đó, tôi không biết rằng mình đã lọt vào vòng xoáy của yêu và hận, của hy vọng và thất vọng, của níu giữ và buông tay. Tôi không ngờ rằng, hy vọng, chính sự hy vọng mà cô Ly khuyên tôi nên giữ lấy, là nguồn cơn của vết thương, của căn bệnh trầm kha rầy rật tôi trong một quãng thời gian gục ngã. Tuy nó ít, tuy nó nhỏ như một tế bào, nhưng nó là tế bào đã ung thư, lặng lẽ và ẩn mình, âm thầm chờ ngày bùng phát.
Nếu mình cứ theo đuổi Lam, chờ đợt Lam, vẫn tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra, kiên trì, thì rồi Lam cũng sẽ hiểu ra, sẽ về với mình. Tình yêu đích thực sẽ bền vững với thời gian. Nếu Lam không về trong kiếp này, thì kiếp sau cũng được.
Lúc này Lam không tỉnh táo, vì đang bị Huy làm cho mê muội. Mình phải làm một điều gì đó, để Lam nhớ mãi, làm gì đó để Lam không muốn đến với Huy. Và để Lam biết rằng tình yêu của mình dành cho Lam là tất cả, lớn hơn cả bản thân mình, sinh mạng mình. Mọi đau đớn của thân xác mình không bằng nỗi đau mất Lam. Mình sẽ tự cắt tay mình, để minh chứng, để Lam biết và thấu hiểu. Mình sẽ chơi thuốc rồi sau đó sẽ vượt qua cơn nghiện vì có tình yêu của Lam thúc đẩy. Nếu những điều đó không đưa Lam thoát ra khỏi u mê, thì mình sẽ mang Lam đi, thoát khỏi Huy, thoát khỏi thế giới này.
Thật sự, trong tôi đã thoáng có những ý nghĩ đó.
Không những thế, tế bào ung thư còn một bạn đồng hành cũng nguy hiểm không kém. Đó là nỗi uất hận. Nó như một con dao, bất cần và manh động, không hề biết chờ đợi.
Lam là người con gái phụ bạc, có mới nới cũ. Dùng lời lẽ ngon ngọt để che giấu sự giả dối thiếu tình nghĩa. Loại người như thế cần phải nhận một bài học đích đáng, để không hại người và hại đời. Mà khổ nỗi ông trời lại ban cho những người như thế mộ dung nhanh xinh xắn mỏng manh, nhưng ưa dựa dẫm phản bội. Mình có nên phá hủy dung nhan ấy không? Có nên để mọi người thấy đằng sau vẻ đẹp ấy là một kẻ ích kỷ phản bội không? Còn thằng đó, nó cũng cần một bài học để biết thế nào là thứ tự trước sau, trên dưới, dám chen vào phá hoại tình cảm của người khác. Mình phải về, phải nhanh chóng mang đến bài học cho hai đứa nó, không thể để hai kẻ xấu xa lại có hạnh phúc bên nhau như vậy được.
Cũng may, trong tôi sự uất hận không quá lớn. Nếu không, nó sẽ đồng hành cùng với tế bào ung thư tạo nên những bi kịch khủng khiếp cho Lam, và cho chính bản thân tôi, như các vụ án tình cảm mà tôi vẫn thường thấy trên báo chí.
Bởi vì trong tôi có sức đề kháng mạnh - là lòng tự trọng mà tôi còn lưu giữ, và những kỷ niệm tuyệt vời ngày xưa mà tôi không muốn phá vỡ, nên con dao ấy đã không đủ lớn, không đủ manh động, Nhưng nỗi uất hận đó lại vừa đủ để cắt đứt trong tôi sự hy vọng. Nếu không có con dao hai lưỡi này, phải chăng tới hôm nay tôi sẽ không còn mang mãi tế bào ung thư mà sống đời mù quáng trong ảo vọng?Song ngày ấy tôi không thể nhận thấy, hay phân biệt rõ những mâu thuẫn nội tâm đó. Không biết những mâu thuẫn đó đã đưa bản thân tôi đến sát bờ vực tuyệt vọng. Và không biết tầm quan trọng rất lớn của lời khuyên từ cô Ly. Nếu không có những lời khuyên đó, bản thân tôi hẳn đã không thể còn sức đề kháng, không thể chống chọi với nỗi đau và sự hoảng loạn.
Tôi chỉ biết rằng, tâm trí tôi đầy những cơn bão, quây quanh tứ bề toàn những điều tồi tệ. Nhưng sau cùng, cơn bão cũng tan dần, trong đầu tôi hiện rõ một ý nghĩ.
Lam là người phụ tình, Lam yếu hèn. Lam không xứng đáng với tình cảm của mình. Không nên vì Lam mà tự hủy hoại cuộc đời mình. Không nên giữ hình ảnh Lam trong tim nữa, mà hãy đổ hình ảnh của Lam về vùng lý trí, rồi lãng quên tất cả.
Tôi chỉ biết rằng trong thời gian đó tôi không làm điều gì xốc nổi, không tỏ ra quá bi thương, nhưng cũng chẳng bao giờ cười được. Tôi vật vờ như kẻ mang bệnh.
Đến khi ngón chan tôi bắt đầu hình thành chiếc móng mới, tôi thấy đầu óc mình nhẹ hơn hẳn.
Một ngày nọ, thằng Bảo, một trong hai thằng bạn ở cùng phòng trọ với tôi, mang đến cho tôi mộ món quà.
Đó là một cuốn sách, tên là Qùa tặng diệu kỳ, của tiến sĩ tâm lý Spencer Johnson.
Nó bảo:
_ Mày đọc đi. Tao thấy quyển sách này rất phù hợp với mày. Tao mong mày bình thường trở lại, học hành đàng hoàng. Chứ tao mà là cha mày, tao đánh chết bà mày lâu rồi.
Nó không nghĩ hiện giờ tôi chẳng có tâm trạng nào để đọc sách. Nhưng vì tình cảm của nó dành cho tôi, vì tôi không muốn nó buồn, và vì cuốn sách đó rất mỏng, nên tôi đọc.
Cuốn sách kể về một nhân vật nam, cũng bị thất tình như tôi. Anh ta đã gặp được một người chỉ cho anh ta cách vượt qua nỗi đau, và sống có ý nghĩa hơn.
Tôi không bao giờ quên lời khuyên trong quyển sách. Đến bây giờ những lời khuyên đó vẫn giữ vững giá trị trong tôi.
Ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn nhất, chỉ cần tập trung vào hiện tại và những gì bạn cho là đúng ngay vào lúc này! Điều đó sẽ làm cho bạn hạnh phúc hơn. Nó sẽ tiếp nghị lực và niềm tin cho bạn, giúp bạn vượt lên lỗi lầm và khó khăn.
Sống trong hiện tại là loại bỏ những phút giây xao lãng, và tập trung vào những gì quan trọng lúc này. Bạn là người tạo ra hiện tại cho mình. Bằng chính những gì bạn có thể làm ngay bây giờ.
Nhờ đọc cuốn sách mà tôi không còn trầm nghĩ về vết thương nữa. Và những cơn bão ý nghĩ không còn quay lại nữa. Ý nghĩ chỉ đến như cơn gió, lúc nhẹ, lúc mạnh.
Tôi nghe theo lời khuyên của quyển sách là hãy sống trong hiện tại. Không luyến tiếc quá khứ, không suy tưởng về tương lai. Không ngồi nghĩ ngợi xa xôi mà luôn tìm việc để làm, và tập trung làm cho thật tốt.
Tôi đánh răng thì chỉ biết đánh răng cho thật sạch, dắt xe thì phải tập trung và luôn gạt chân trống. Tôi đang ăn thì hãy nghĩ về món ăn, và nhai thật chậm, ăn xong nhớ xỉa răng. Đi trên đường thì hãy tự nhủ mình đang đi trên đường. Trên đường đang có xe, mình phải đi cho đúng luật, trên đường có cây xanh, hãy hít thở không khí trong lành. Trên đường có nắng chiều, thì hãy nhìn nắng len qua lá cây.
Hiện tại là món quà của cuộc sống. Giản dị và mộc mạc quá nên tôi không thèm để ý, đặc biệt là khi tôi đau.
The present is a present, tôi thường lẩm nhẩm như thế.
Cuốn sách đó còn khuyên tôi sống phải có mục tiêu. Phải học từ quá khứ.
Trong một phút bốc đồng thời sinh viên, tôi đã đạp xe ra Phú Mỹ Hưng. Đến một chỗ nghỉ có cảnh sắc thiên nhiên, không có ai bên cạnh. Ngồi nghĩ về Lam một lần cuối, dặn mình quên Lam đi. Sống một cuộc sống mới, không còn Lam nữa. Sống vì mình, vì mục tiêu mới của mình. Lúc đó, trong đầu tôi hình thành hai mục tiêu.
Thứ nhất, học xong đại học và tương lai phải thành đạt.
Thứ hai, trước khi chết tôi phải biết được tình yêu là gì.