“Chương trình thực tế bốn ngày năm đêm hay sự gượng gạo và hành động hệt như kịch bản? Lịch Phong và Hàn Thời bùng nổ tin đồn ly hôn, ba năm tình cảm đã đến hồi kết?”
“<Nắm chặt tay anh> – chương trình cực hot, couple được chú ý nhất không hề tình cảm chút nào trên truyền hình. Suốt chương trình chỉ thấy sự gượng gạo của vợ chồng Lịch Hàn, tiểu thịt tươi Hàn Thời hẳn là rất xấu hổ?”
“Lịch Phong x Hàn Thời – phân tích xem liệu có sự bất hòa, bằng mặt không bằng lòng giữa hai người bọn họ không?”
“Phim điện ảnh mới của Lịch Phong sắp ra rạp – liệu có cứu vớt tình hình phòng chiếu ảm đạm của mùa thu năm nay không?”
“Đạo diễn đang thảo luận phim mới cùng Lịch Phong, tập thể fan Lịch Phong đồng lòng nhắn nhủ tiểu thịt tươi Hàn Thời: Làm tốt bổn phận bình hoa đi, đừng ngáng chân Lịch Phong nữa.”
“Hết chưa? Có gì hay mà đọc mãi thế?”
Gương mặt tuấn tú của Hàn Thời đen lại, cậu cầm bao thuốc lá, lấy một điếu ngậm vào miệng, nhíu mày nói: “Anh tới đây làm gì? Không phải dạo này anh đang theo chân bọn họ mai mối đầu tư phim ảnh gì à? Vẫn còn rảnh quá nhỉ?”
Mục Gia Ngôn – người đại diện của Hàn Thời – hiện đang cực kỳ tức giận. Hắn quăng cái máy tính bảng trong tay sang một bên, cố gắng kiềm chế sự giận dữ, cố nói thật nhẹ nhàng: “Anh ra nước ngoài một tháng, chỉ một tháng… Cậu ở nhà lại trở mặt, không nói không rằng, không thỏa thuận không phân tích, vụng trộm kí tên tham gia cái chương trình thực tế này, để bây giờ có cả đống tin tức tiêu cực thế này mới lòi ra…”
<Nắm chặt tay anh> đã phát sóng được một tập, phải nói là những cảnh quay dùng để làm đề tài bôi đen hai người nhiều đến hằng hà sa số. Từ lúc hạ cánh rồi mở máy đến giờ, điện thoại của Mục Gia Ngôn không hề yên tĩnh được một phút nào, lúc này lại tiếp tục rung lên “ong ong”. Hắn bực bội không chịu được nữa, nhấn tắt thẳng điện thoại rồi chửi um lên: “Hàn Thời cậu bị ngốc à?! Cậu cố ý chơi tôi đúng không?”
“Kế hoạch của công ty là qua hai tháng nữa, chờ phim mới của cậu ra rồi sẽ công bố tin tức ly hôn! Tôi sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của hai người, nên cả công ty đã chuẩn bị hơn mấy tháng trời! Nào là lời hay ý đẹp “tiệc nào cũng đến lúc tàn” này nọ! Bây giờ cậu làm thế này thì tôi biết sắp xếp làm sao đây hả?”
Hàn Thời tự biết mình đuối lý, cắn cắn đầu thuốc lá rồi ngồi nghịch cái bật lửa, thế mà vẫn làm ra vẻ “đằng nào tôi cũng tham gia rồi anh thích làm sao thì làm”. Chương trình thì cũng đã nhận rồi, cứ tùy cơ mà hành động thôi. Cửa ải đáng sợ nhất là Lịch Phong cậu cũng đã vượt qua, giờ còn sợ gì Mục Gia Ngôn nữa?
“Cậu…” Mục Gia Ngôn tức đến nỗi hai bên thái dương đều đau, “Ừ nhận thì nhận đi, mà ít ra phải ghi hình sao cho tốt chứ!! Chương trình này có bốn đôi, đáng lẽ câu chuyện của hai người lúc nào cũng phải là tâm điểm mới đúng!!! Kết quả thì sao đây?!”
Mỗi lần phát bực là Mục Gia Ngôn lại vô thức lớn tiếng, lúc này cũng vậy: “Trên đường về nước tôi đã xem tập một rồi, ba đôi kia đôi nào cũng ân ân ái ái! Chỉ có hai người! Duy chỉ hai người là hệt như lần đầu gặp mặt! Độ ăn ý thì không có, tổ hậu kì còn gắng gượng cho hai người mấy đoạn đối thoại còn đơ hơn cả quảng cáo! Nói thật đi, có phải cậu đã góp phần lên ý tưởng nội dung cho cái kịch bản của hai người không vậy? Định lót đường trước cho việc ly hôn à?”
Từ lúc <Nắm chặt tay anh> phát sóng tới nay, Hàn Thời bị fan của đối thủ mình suốt ngày chế giễu, fan của Lịch Phong cũng mắng cậu làm cậu cực kì ấm ức. Bây giờ còn bị Mục Gia Ngôn nổi điên lên giáo huấn nữa, Hàn Thời sao mà nhịn nổi, cái tính cậu ấm liền bộc phát ra: “Bây giờ anh muốn em làm sao?! Em cũng muốn nở mày nở mặt lắm chứ! Nhưng anh không thấy nội dung của tập 1 à? Vì tránh fan hâm mộ mà đoàn quay dẫn tụi em lên cái miếu Quan Âm gì gì trên núi mà đến chim còn không thèm ị ấy! Vô miếu quay thì làm cái trò gì? Cầu Quan Thế Âm ban con à?!”
“Cậu!!” Mục Gia Ngôn tức giận bứt tóc, trong lòng không ngừng thầm nhủ mình không nên nói lý với kẻ ngốc, đành phải nhẫn nhịn khuyên bảo, “Vậy sao em không thân thiết hơn với Lịch Phong một chút?! Không yêu thì sao chứ? Em không thể diễn à?”
“Em diễn dở anh biết mà!” So với Mục Gia Ngôn thì Hàn Thời còn nóng nảy hơn, bao nhiêu oán thán liền quyết định xả ra hết, “Em đã nói từ lâu là em muốn mời thầy giáo về dạy em. Chính anh nói là không cần phí thời gian chứ ai!”
Cậu phả một hơi khói thuốc, càng nghĩ lại càng giận: “Tại anh hết! Không thèm đầu tư không thèm bồi dưỡng em! Cái này không cho quay cái kia không cho nhận! Còn hạn chế cả hình tượng trưởng thành của em nữa! Nếu không hả… Ông đây đã sớm bỏ xa tên Vưu Bân kia tận hai con đường rồi!”
Vưu Bân – một tài năng trẻ đang lên, là đàn em khóa dưới của Lịch Phong. Bởi vì số người trẻ tuổi có thể thân thiết với Lịch Phong không nhiều, thế nên kết quả hiển nhiên là — cậu ta trở thành đối thủ (trong tưởng tượng) của Hàn Thời.
“Anh đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần, Vưu Bân là một thằng cực kì thẳng, mà nếu như nó không thẳng… ” Mục Gia Ngôn đang rất là phiền, nên nói năng cũng chẳng để ý chừng mực: “Nếu Lịch Phong có thích cậu ta thật, thì cũng đâu phải chuyện của em?”
Hàn Thời nghẹn lời.
Mục Gia Ngôn nói không sai – Lịch Phong yêu thích ai, cũng không phải chuyện của cậu.
Thấy mặt cậu tối sầm đi, Mục Gia Ngôn mới chợt nhận ra là mình đã quá lời, đành lúng túng ngậm miệng. Ngồi xuống một chốc, hắn ngượng ngùng nói: “Chuyện này… Em còn thích Lịch Phong à?”
Hàn Thời trầm mặc, im lặng không đáp.
Mặc dù cưới nhau đã ba năm, nhưng theo Mục Gia Ngôn biết thì đến tận bây giờ, Lịch Phong và Hàn Thời vẫn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Có rất ít người biết – thực ra hôn nhân của hai người chỉ là hôn nhân hợp đồng. Ba năm qua, đừng nói là tình cảm, kể cả tình bạn cũng còn có giới hạn, thời gian gặp nhau ít đến thấy thương.
Lịch Phong đức cao trọng vọng, là diễn viên được đào tạo chuyên nghiệp. Năm nay hai mươi chín tuổi, đang là người dẫn đầu nền công nghiệp phim ảnh, đóng phim thì nổi tiếng khỏi bàn. Một năm hết ba trăm ngày là ở phim trường, tin tức thì lúc nào cũng là giải thưởng tại lễ trao giải này hay giải đầu tiên ở một lễ trao giải khác. Tính tình lạnh lùng ít nói, bạn bè trong giới giải trí không nhiều lắm, từng xuất thân tại một trường diễn xuất thấp.
Hàn Thời thì ngược lại… Một gương mặt trẻ đang lên, vừa mới hai mươi ba tuổi, tràn đầy sức sống, có thể đóng phim, có thể đi hát. Quanh năm trà trộn trong các đoàn phim lớn, hát bài này quay phim kia, hoàn toàn dựa vào khuôn mặt trời phú để sinh tồn trong giới.
Một đôi như vậy… Mục Gia Ngôn thầm thở dài – Lịch Phong chướng mắt Hàn Thời cũng là chuyện có thể thông cảm được.
Vốn là không có tình cảm, hai bên còn không hiểu nhau, đi quay cùng nhau có gượng gạo cũng là chuyện dễ hiểu.
Mà thật ra, năm đó chính Mục Gia Ngôn đã làm mai cho bọn họ.
Năm đó, Hàn Thời vừa tốt nghiệp thì bị cha cậu – cũng là ông chủ của công ty này – vứt cho Mục Gia Ngôn. Ông chủ bảo hắn phải kiếm việc làm cho Hàn Thời, làm cho cậu càng hot càng tốt.
Muốn có tiếng thì dựa vào PR, nhưng muốn nổi tiếng thì phải nhờ vào số trời. Lúc đó Hàn Thời đã hai mươi tuổi, đại học thì lại học kinh tế, muốn bồi dưỡng cậu cũng không còn kịp nữa. Mà bây giờ huấn luyện tốc độ cao thì Hàn thiếu gia lại chịu không nổi, cậu mà có sứt mẻ gì thì Mục Gia Ngôn không biết lấy gì mà đền. Không còn cách nào khác, vì để tên tuổi Hàn Thời trở thành tâm điểm trên các trang báo, Mục Gia Ngôn quyết định mạo hiểm chọn con đường “cưới vợ gả chồng” cho cậu.
Dĩ nhiên là Mục Gia Ngôn không dám quyết định chuyện hôn nhân thực sự của Hàn Thời. Hắn đã bàn bạc trước với cậu là chỉ cưới trong ba năm, đợi cậu kiếm đủ danh tiếng rồi thì chia tay. Sau đó thì mạnh ai nấy sống, vui vẻ hòa đồng không nói xấu nhau.
Hắn định tìm cho Hàn Thời một người đang khá nổi ở công ty khác, nhưng “dê con” Hàn Thời mới sanh không sợ cọp, ai cũng không chịu, chết sống chỉ muốn cưới Lịch Phong. Mục Gia Ngôn bị cậu lảm nhảm đến mức suýt chút là bỏ cuộc không dám làm nữa.
Lịch Phong à – gia thế lai lịch đều có đủ, lúc đó đã cầm mấy cái cúp vàng điện ảnh ở nước ngoài rồi. Coi như xu hướng tình dục phù hợp đi, thì Mục Gia Ngôn cũng không tin rằng Lịch Phong sẽ dễ dàng chấp nhận Hàn Thời.
Nhưng không biết có phải số trời hay không mà anh trai của Hàn Thời và Lịch Phong lại có quen biết, còn Mục Gia Ngôn lại là bạn đại học của anh nên hắn đã dựa vào chút quan hệ này để liên lạc với Lịch Phong.
Thế mà Hàn Thời lại gặp may – lúc đó, vì mới công khai khuynh hướng giới tính của mình nên Lịch Phong bị đồn thổi rất nhiều với một người mẫu nam trong ngành. Trước giờ Lịch Phong rất ghét mấy chuyện nhảm nhí này nên rất muốn tìm cho mình một tấm lá chắn, công ty cũng đang muốn anh đổi mới hình tượng nên Lịch Phong đã đồng ý không chút do dự.
Nhưng cũng chỉ có thế.
Quả nhiên, cuộc sống sau đó của Lịch Phong yên bình hơn rất nhiều. Năm đầu tiên công khai, với danh phận là một người đã có gia đình, Lịch Phong danh chính ngôn thuận cắt đuôi được rất nhiều người muốn tiếp cận anh với ý đồ xấu và những tin đồn nhảm, dập tan hết những scandal lúc anh đi quay phim ở nước ngoài mười lăm tháng. Khoảng thời gian đó anh về nước rất ít, vất vả lắm mới quay xong phim thì lại lập tức tuyên bố từ giờ mình sẽ kiêm cả nghề đạo diễn, tự quay tự diễn luôn. Bao nhiêu là việc từ xem xét kịch bản, tuyển chọn diễn viên rồi quay phim các kiểu, hầu như Lịch Phong không rời khỏi trường quay.
Ba năm nay, mỗi lần Lịch Phong và Hàn Thời có làm gì cùng nhau thì hơn một nửa là do công ty và người đại diện lên lịch cho, rồi tự bọn họ ra thông báo này nọ hết thảy.
Mà trong ba năm qua, Hàn Thời cũng lăn qua lộn lại một cách rất xuất sắc, tuy lúc mới vào nghề là dựa vào danh tiếng của Lịch Phong, nhưng vì ngoại hình của cậu quá xuất chúng, lại thêm cái khí chất thiếu gia lưu manh trời sinh nữa nên ai cũng yêu thích cậu, nhờ thế mà cũng coi như là bước vào hàng ngũ diễn viên trẻ triển vọng. Nửa năm trở lại đây, mức độ nổi tiếng đã có thể đuổi kịp, thậm chí là vượt qua cái dớp mang tên “ăn bám Lịch Phong” kia.
Trong ba năm, theo như thỏa thuận, hai bên đều đạt được điều mình muốn. Có thể nâng tiểu thiếu gia họ Hàn kia lên đến mức này, người đại diện Mục Gia Ngôn cũng thấy bản thân… không làm ông chủ thất vọng một chút nào. Chuyện ly dị của hai người đang được hắn chuẩn bị rất tốt, không ngờ Hàn Thời lại tặng hắn một món quà lớn thế này đây…
Mục Gia Ngôn nén giận – thực ra thì anh hiểu tại sao Hàn Thời lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Trước khi kí hợp đồng với cậu, Mục Gia Ngôn đã nghe người ta nói là — con trai của ông chủ thích vị ảnh đế kia lâu lắm rồi, từ hồi còn trẻ người non dạ kia. Nghe nói cậu ta còn bỏ ra mấy tháng liền để lén lút thăm dò đoàn phim của đại thần nhà mình nữa, nhưng cuối cùng lại không thu được kết quả gì.
Tin đồn thì thật thật giả giả, ông chủ đâu chỉ có một người con trai, nên Mục Gia Ngôn cũng không nghĩ là thật. Qua hai năm làm việc chung với Hàn Thời, hắn mới mơ hồ nhận ra – cậu trai si tình kia đúng thật là Hàn thiếu gia.
Thầm mến người ta à, cũng dễ hiểu thôi.
Tính toán thời gian thì chuyện này đúng là thật, lúc đó Hàn Thời chắc chừng mười bảy, mười tám tuổi.
Ngẫm lại thì, Hàn Thời chịu được đến hôm nay cũng không dễ dàng gì. Không phải Mục Gia Ngôn không muốn giúp cậu, mà cậu và Lịch Phong thật sự gặp nhau quá ít, không hề có cơ hội làm gì cả. Lịch Phong còn nổi tiếng là lạnh lùng cấm dục nữa chứ, Mục Gia Ngôn là bạn học cũ của Lịch Phong đây mà còn không dám nói chuyện hay ôn chuyện cũ gì, đừng nói là bàn luận với anh ta về mấy việc này.
Mục Gia Ngôn không muốn Hàn Thời phí thời gian vô ích, thở dài nói: “Cần gì phải làm như vậy? Chắc chắn Lịch Phong đã nhìn ra là em thích anh ta. Đến phút cuối cùng rồi mà còn làm mấy chuyện như thế, không sợ sau này ly dị rồi gặp nhau sẽ khó xử à?”
“Khó xử cái gì!” Hàn Thời lại đốt một điếu thuốc, “Trước giờ em theo đuổi anh ấy rất kín đáo, cũng hay trốn ảnh nữa, chắc ảnh còn không biết em là ai. Bây giờ sắp ly hôn rồi, chơi lớn một lần đi… Dù anh ấy không thích em thì cũng phải giả bộ thích trước ống kính, em tự chơi tự vui được rồi.”
Mục Gia Ngôn nghe vậy thì đành chịu, đột nhiên nhớ ra gì đó, nhíu mày nói: “Mà… Lịch Phong đồng ý sao? Cậu bỏ thuốc anh ta à?”
Hàn Thời là một đứa ngốc, Mục Gia Ngôn hầu hạ tên thiếu gia này đã ba năm rồi nên anh rất rõ, nhưng không lẽ Lịch Phong cũng bị ngốc à!?
Mục Gia Ngôn nghĩ mãi cũng không thông: “Rốt cuộc hai người đã nói gì với nhau vậy?”
“Em… Em gọi cho anh ấy, nói là gần đây độ phủ sóng của em không được cao cho lắm. Hỏi anh ấy trước khi ly hôn có thể giúp em một lần không.” Hai mắt Hàn Thời lóe lên, bắt đầu úp mở, “Em nói với ảnh… Nếu ảnh chấp nhận em, em… ảnh muốn làm gì em cũng được. Em có thể làm bạn giường với ảnh, bỏ việc một tháng đi theo đoàn phim của ảnh cũng được.”
“Cậu bày trò đến thế vẫn chưa đủ sao?” Da mặt quá dày của Hàn Thời làm Mục Gia Ngôn hoảng hốt, chỉ biết nghẹn họng nhìn cậu trân trối, “Bắt người ta tham gia chương trình thực tế chung, còn đòi ngủ với người ta nữa? Không sợ sướng quá lăn ra chết luôn hả?”
Hàn Thời mấp máy môi dưới, gương mặt trắng nõn hơi ửng đỏ lên.
Mục Gia Ngôn giật mình, chẳng lẽ Lịch Phong đồng ý rồi?
Hắn nhìn cậu chằm chằm, thật ra trong lòng lại có chút mong đợi. Môi dưới Hàn Thời lại giật giật, cuối cùng vẫn im lặng không nói.
Mục Gia Ngôn nhìn vậy lại thấy tức. Bình thường mỗi lần Hàn Thời nói gì trước truyền thông hay ống kính là hắn phải làm mọi cách để ngăn chặn cái tên ngốc này; bây giờ cho nói lại giả bộ ngây thơ!
Từ lúc còn đi học, Lịch Phong đã là một con người nghiêm túc đến phát sợ rồi. Bạn bè kéo đến quán ăn đêm thì anh luôn ngồi một mình, không uống rượu không nói chuyện. Mục Gia Ngôn không thể tưởng tượng ra hình ảnh anh ta và Hàn Thời thân thiết với nhau.
Nhưng nếu đây là sự thật…
Trước giờ là vì Lịch Phong và Hàn Thời ít qua lại với nhau, thành tựu cũng chênh lệch quá nhiều nên bị người đời ném đá. Ở chương trình mới này, cũng do Lịch Phong quá lạnh lùng nên Hàn Thời mới bị chế giễu đến không ngóc đầu lên được như vậy. Mấy người châm chọc Hàn Thời và Lịch Phong còn đang ngóng cổ lên chờ xem trò hay nữa kìa. Thôi bây giờ cứ để hai người sóng bước cùng nhau trên truyền hình đi, biết đâu lại có thể giúp Hàn Thời thoát khỏi tình huống xấu hổ này, khiến người ta nghĩ là Lịch Phong rất thích cậu. Còn mấy người kia thì cứ coi như là khẩu nghiệp họ thôi, chờ đến lúc đó xem khuôn mặt bọn họ thế nào.
Trong đầu Mục Gia Ngôn đã triển khai ra vài phương hướng rồi, càng nghĩ càng thấy hay. Hắn ngứa ngáy không nhịn được nữa, liền truy hỏi: “Anh ta đồng ý thật à? Nói mau! Đồng ý hay không? Đồng ý hay không?!”
Hàn Thời bị Mục Gia Ngôn hỏi đến phiền, đành đen mặt đáp: “Không. Anh ấy nói quay chương trình thực tế thì OK, ảnh sẽ sắp xếp lại lịch làm việc để tham gia, còn bạn giường thì không cần.”
Mục Gia Ngôn cạn lời, cảm tưởng như “tôi đã biết là thế mà” ( ´థ౪థ)
Gạ chịch thất bại sẽ rất nghẹn khuất đó, Mục ca ca à anh thông cảm cho em nó nhé…
– Hết chương 1 –
“<Nắm chặt tay anh> – chương trình cực hot, couple được chú ý nhất không hề tình cảm chút nào trên truyền hình. Suốt chương trình chỉ thấy sự gượng gạo của vợ chồng Lịch Hàn, tiểu thịt tươi Hàn Thời hẳn là rất xấu hổ?”
“Lịch Phong x Hàn Thời – phân tích xem liệu có sự bất hòa, bằng mặt không bằng lòng giữa hai người bọn họ không?”
“Phim điện ảnh mới của Lịch Phong sắp ra rạp – liệu có cứu vớt tình hình phòng chiếu ảm đạm của mùa thu năm nay không?”
“Đạo diễn đang thảo luận phim mới cùng Lịch Phong, tập thể fan Lịch Phong đồng lòng nhắn nhủ tiểu thịt tươi Hàn Thời: Làm tốt bổn phận bình hoa đi, đừng ngáng chân Lịch Phong nữa.”
“Hết chưa? Có gì hay mà đọc mãi thế?”
Gương mặt tuấn tú của Hàn Thời đen lại, cậu cầm bao thuốc lá, lấy một điếu ngậm vào miệng, nhíu mày nói: “Anh tới đây làm gì? Không phải dạo này anh đang theo chân bọn họ mai mối đầu tư phim ảnh gì à? Vẫn còn rảnh quá nhỉ?”
Mục Gia Ngôn – người đại diện của Hàn Thời – hiện đang cực kỳ tức giận. Hắn quăng cái máy tính bảng trong tay sang một bên, cố gắng kiềm chế sự giận dữ, cố nói thật nhẹ nhàng: “Anh ra nước ngoài một tháng, chỉ một tháng… Cậu ở nhà lại trở mặt, không nói không rằng, không thỏa thuận không phân tích, vụng trộm kí tên tham gia cái chương trình thực tế này, để bây giờ có cả đống tin tức tiêu cực thế này mới lòi ra…”
<Nắm chặt tay anh> đã phát sóng được một tập, phải nói là những cảnh quay dùng để làm đề tài bôi đen hai người nhiều đến hằng hà sa số. Từ lúc hạ cánh rồi mở máy đến giờ, điện thoại của Mục Gia Ngôn không hề yên tĩnh được một phút nào, lúc này lại tiếp tục rung lên “ong ong”. Hắn bực bội không chịu được nữa, nhấn tắt thẳng điện thoại rồi chửi um lên: “Hàn Thời cậu bị ngốc à?! Cậu cố ý chơi tôi đúng không?”
“Kế hoạch của công ty là qua hai tháng nữa, chờ phim mới của cậu ra rồi sẽ công bố tin tức ly hôn! Tôi sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của hai người, nên cả công ty đã chuẩn bị hơn mấy tháng trời! Nào là lời hay ý đẹp “tiệc nào cũng đến lúc tàn” này nọ! Bây giờ cậu làm thế này thì tôi biết sắp xếp làm sao đây hả?”
Hàn Thời tự biết mình đuối lý, cắn cắn đầu thuốc lá rồi ngồi nghịch cái bật lửa, thế mà vẫn làm ra vẻ “đằng nào tôi cũng tham gia rồi anh thích làm sao thì làm”. Chương trình thì cũng đã nhận rồi, cứ tùy cơ mà hành động thôi. Cửa ải đáng sợ nhất là Lịch Phong cậu cũng đã vượt qua, giờ còn sợ gì Mục Gia Ngôn nữa?
“Cậu…” Mục Gia Ngôn tức đến nỗi hai bên thái dương đều đau, “Ừ nhận thì nhận đi, mà ít ra phải ghi hình sao cho tốt chứ!! Chương trình này có bốn đôi, đáng lẽ câu chuyện của hai người lúc nào cũng phải là tâm điểm mới đúng!!! Kết quả thì sao đây?!”
Mỗi lần phát bực là Mục Gia Ngôn lại vô thức lớn tiếng, lúc này cũng vậy: “Trên đường về nước tôi đã xem tập một rồi, ba đôi kia đôi nào cũng ân ân ái ái! Chỉ có hai người! Duy chỉ hai người là hệt như lần đầu gặp mặt! Độ ăn ý thì không có, tổ hậu kì còn gắng gượng cho hai người mấy đoạn đối thoại còn đơ hơn cả quảng cáo! Nói thật đi, có phải cậu đã góp phần lên ý tưởng nội dung cho cái kịch bản của hai người không vậy? Định lót đường trước cho việc ly hôn à?”
Từ lúc <Nắm chặt tay anh> phát sóng tới nay, Hàn Thời bị fan của đối thủ mình suốt ngày chế giễu, fan của Lịch Phong cũng mắng cậu làm cậu cực kì ấm ức. Bây giờ còn bị Mục Gia Ngôn nổi điên lên giáo huấn nữa, Hàn Thời sao mà nhịn nổi, cái tính cậu ấm liền bộc phát ra: “Bây giờ anh muốn em làm sao?! Em cũng muốn nở mày nở mặt lắm chứ! Nhưng anh không thấy nội dung của tập 1 à? Vì tránh fan hâm mộ mà đoàn quay dẫn tụi em lên cái miếu Quan Âm gì gì trên núi mà đến chim còn không thèm ị ấy! Vô miếu quay thì làm cái trò gì? Cầu Quan Thế Âm ban con à?!”
“Cậu!!” Mục Gia Ngôn tức giận bứt tóc, trong lòng không ngừng thầm nhủ mình không nên nói lý với kẻ ngốc, đành phải nhẫn nhịn khuyên bảo, “Vậy sao em không thân thiết hơn với Lịch Phong một chút?! Không yêu thì sao chứ? Em không thể diễn à?”
“Em diễn dở anh biết mà!” So với Mục Gia Ngôn thì Hàn Thời còn nóng nảy hơn, bao nhiêu oán thán liền quyết định xả ra hết, “Em đã nói từ lâu là em muốn mời thầy giáo về dạy em. Chính anh nói là không cần phí thời gian chứ ai!”
Cậu phả một hơi khói thuốc, càng nghĩ lại càng giận: “Tại anh hết! Không thèm đầu tư không thèm bồi dưỡng em! Cái này không cho quay cái kia không cho nhận! Còn hạn chế cả hình tượng trưởng thành của em nữa! Nếu không hả… Ông đây đã sớm bỏ xa tên Vưu Bân kia tận hai con đường rồi!”
Vưu Bân – một tài năng trẻ đang lên, là đàn em khóa dưới của Lịch Phong. Bởi vì số người trẻ tuổi có thể thân thiết với Lịch Phong không nhiều, thế nên kết quả hiển nhiên là — cậu ta trở thành đối thủ (trong tưởng tượng) của Hàn Thời.
“Anh đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần, Vưu Bân là một thằng cực kì thẳng, mà nếu như nó không thẳng… ” Mục Gia Ngôn đang rất là phiền, nên nói năng cũng chẳng để ý chừng mực: “Nếu Lịch Phong có thích cậu ta thật, thì cũng đâu phải chuyện của em?”
Hàn Thời nghẹn lời.
Mục Gia Ngôn nói không sai – Lịch Phong yêu thích ai, cũng không phải chuyện của cậu.
Thấy mặt cậu tối sầm đi, Mục Gia Ngôn mới chợt nhận ra là mình đã quá lời, đành lúng túng ngậm miệng. Ngồi xuống một chốc, hắn ngượng ngùng nói: “Chuyện này… Em còn thích Lịch Phong à?”
Hàn Thời trầm mặc, im lặng không đáp.
Mặc dù cưới nhau đã ba năm, nhưng theo Mục Gia Ngôn biết thì đến tận bây giờ, Lịch Phong và Hàn Thời vẫn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Có rất ít người biết – thực ra hôn nhân của hai người chỉ là hôn nhân hợp đồng. Ba năm qua, đừng nói là tình cảm, kể cả tình bạn cũng còn có giới hạn, thời gian gặp nhau ít đến thấy thương.
Lịch Phong đức cao trọng vọng, là diễn viên được đào tạo chuyên nghiệp. Năm nay hai mươi chín tuổi, đang là người dẫn đầu nền công nghiệp phim ảnh, đóng phim thì nổi tiếng khỏi bàn. Một năm hết ba trăm ngày là ở phim trường, tin tức thì lúc nào cũng là giải thưởng tại lễ trao giải này hay giải đầu tiên ở một lễ trao giải khác. Tính tình lạnh lùng ít nói, bạn bè trong giới giải trí không nhiều lắm, từng xuất thân tại một trường diễn xuất thấp.
Hàn Thời thì ngược lại… Một gương mặt trẻ đang lên, vừa mới hai mươi ba tuổi, tràn đầy sức sống, có thể đóng phim, có thể đi hát. Quanh năm trà trộn trong các đoàn phim lớn, hát bài này quay phim kia, hoàn toàn dựa vào khuôn mặt trời phú để sinh tồn trong giới.
Một đôi như vậy… Mục Gia Ngôn thầm thở dài – Lịch Phong chướng mắt Hàn Thời cũng là chuyện có thể thông cảm được.
Vốn là không có tình cảm, hai bên còn không hiểu nhau, đi quay cùng nhau có gượng gạo cũng là chuyện dễ hiểu.
Mà thật ra, năm đó chính Mục Gia Ngôn đã làm mai cho bọn họ.
Năm đó, Hàn Thời vừa tốt nghiệp thì bị cha cậu – cũng là ông chủ của công ty này – vứt cho Mục Gia Ngôn. Ông chủ bảo hắn phải kiếm việc làm cho Hàn Thời, làm cho cậu càng hot càng tốt.
Muốn có tiếng thì dựa vào PR, nhưng muốn nổi tiếng thì phải nhờ vào số trời. Lúc đó Hàn Thời đã hai mươi tuổi, đại học thì lại học kinh tế, muốn bồi dưỡng cậu cũng không còn kịp nữa. Mà bây giờ huấn luyện tốc độ cao thì Hàn thiếu gia lại chịu không nổi, cậu mà có sứt mẻ gì thì Mục Gia Ngôn không biết lấy gì mà đền. Không còn cách nào khác, vì để tên tuổi Hàn Thời trở thành tâm điểm trên các trang báo, Mục Gia Ngôn quyết định mạo hiểm chọn con đường “cưới vợ gả chồng” cho cậu.
Dĩ nhiên là Mục Gia Ngôn không dám quyết định chuyện hôn nhân thực sự của Hàn Thời. Hắn đã bàn bạc trước với cậu là chỉ cưới trong ba năm, đợi cậu kiếm đủ danh tiếng rồi thì chia tay. Sau đó thì mạnh ai nấy sống, vui vẻ hòa đồng không nói xấu nhau.
Hắn định tìm cho Hàn Thời một người đang khá nổi ở công ty khác, nhưng “dê con” Hàn Thời mới sanh không sợ cọp, ai cũng không chịu, chết sống chỉ muốn cưới Lịch Phong. Mục Gia Ngôn bị cậu lảm nhảm đến mức suýt chút là bỏ cuộc không dám làm nữa.
Lịch Phong à – gia thế lai lịch đều có đủ, lúc đó đã cầm mấy cái cúp vàng điện ảnh ở nước ngoài rồi. Coi như xu hướng tình dục phù hợp đi, thì Mục Gia Ngôn cũng không tin rằng Lịch Phong sẽ dễ dàng chấp nhận Hàn Thời.
Nhưng không biết có phải số trời hay không mà anh trai của Hàn Thời và Lịch Phong lại có quen biết, còn Mục Gia Ngôn lại là bạn đại học của anh nên hắn đã dựa vào chút quan hệ này để liên lạc với Lịch Phong.
Thế mà Hàn Thời lại gặp may – lúc đó, vì mới công khai khuynh hướng giới tính của mình nên Lịch Phong bị đồn thổi rất nhiều với một người mẫu nam trong ngành. Trước giờ Lịch Phong rất ghét mấy chuyện nhảm nhí này nên rất muốn tìm cho mình một tấm lá chắn, công ty cũng đang muốn anh đổi mới hình tượng nên Lịch Phong đã đồng ý không chút do dự.
Nhưng cũng chỉ có thế.
Quả nhiên, cuộc sống sau đó của Lịch Phong yên bình hơn rất nhiều. Năm đầu tiên công khai, với danh phận là một người đã có gia đình, Lịch Phong danh chính ngôn thuận cắt đuôi được rất nhiều người muốn tiếp cận anh với ý đồ xấu và những tin đồn nhảm, dập tan hết những scandal lúc anh đi quay phim ở nước ngoài mười lăm tháng. Khoảng thời gian đó anh về nước rất ít, vất vả lắm mới quay xong phim thì lại lập tức tuyên bố từ giờ mình sẽ kiêm cả nghề đạo diễn, tự quay tự diễn luôn. Bao nhiêu là việc từ xem xét kịch bản, tuyển chọn diễn viên rồi quay phim các kiểu, hầu như Lịch Phong không rời khỏi trường quay.
Ba năm nay, mỗi lần Lịch Phong và Hàn Thời có làm gì cùng nhau thì hơn một nửa là do công ty và người đại diện lên lịch cho, rồi tự bọn họ ra thông báo này nọ hết thảy.
Mà trong ba năm qua, Hàn Thời cũng lăn qua lộn lại một cách rất xuất sắc, tuy lúc mới vào nghề là dựa vào danh tiếng của Lịch Phong, nhưng vì ngoại hình của cậu quá xuất chúng, lại thêm cái khí chất thiếu gia lưu manh trời sinh nữa nên ai cũng yêu thích cậu, nhờ thế mà cũng coi như là bước vào hàng ngũ diễn viên trẻ triển vọng. Nửa năm trở lại đây, mức độ nổi tiếng đã có thể đuổi kịp, thậm chí là vượt qua cái dớp mang tên “ăn bám Lịch Phong” kia.
Trong ba năm, theo như thỏa thuận, hai bên đều đạt được điều mình muốn. Có thể nâng tiểu thiếu gia họ Hàn kia lên đến mức này, người đại diện Mục Gia Ngôn cũng thấy bản thân… không làm ông chủ thất vọng một chút nào. Chuyện ly dị của hai người đang được hắn chuẩn bị rất tốt, không ngờ Hàn Thời lại tặng hắn một món quà lớn thế này đây…
Mục Gia Ngôn nén giận – thực ra thì anh hiểu tại sao Hàn Thời lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Trước khi kí hợp đồng với cậu, Mục Gia Ngôn đã nghe người ta nói là — con trai của ông chủ thích vị ảnh đế kia lâu lắm rồi, từ hồi còn trẻ người non dạ kia. Nghe nói cậu ta còn bỏ ra mấy tháng liền để lén lút thăm dò đoàn phim của đại thần nhà mình nữa, nhưng cuối cùng lại không thu được kết quả gì.
Tin đồn thì thật thật giả giả, ông chủ đâu chỉ có một người con trai, nên Mục Gia Ngôn cũng không nghĩ là thật. Qua hai năm làm việc chung với Hàn Thời, hắn mới mơ hồ nhận ra – cậu trai si tình kia đúng thật là Hàn thiếu gia.
Thầm mến người ta à, cũng dễ hiểu thôi.
Tính toán thời gian thì chuyện này đúng là thật, lúc đó Hàn Thời chắc chừng mười bảy, mười tám tuổi.
Ngẫm lại thì, Hàn Thời chịu được đến hôm nay cũng không dễ dàng gì. Không phải Mục Gia Ngôn không muốn giúp cậu, mà cậu và Lịch Phong thật sự gặp nhau quá ít, không hề có cơ hội làm gì cả. Lịch Phong còn nổi tiếng là lạnh lùng cấm dục nữa chứ, Mục Gia Ngôn là bạn học cũ của Lịch Phong đây mà còn không dám nói chuyện hay ôn chuyện cũ gì, đừng nói là bàn luận với anh ta về mấy việc này.
Mục Gia Ngôn không muốn Hàn Thời phí thời gian vô ích, thở dài nói: “Cần gì phải làm như vậy? Chắc chắn Lịch Phong đã nhìn ra là em thích anh ta. Đến phút cuối cùng rồi mà còn làm mấy chuyện như thế, không sợ sau này ly dị rồi gặp nhau sẽ khó xử à?”
“Khó xử cái gì!” Hàn Thời lại đốt một điếu thuốc, “Trước giờ em theo đuổi anh ấy rất kín đáo, cũng hay trốn ảnh nữa, chắc ảnh còn không biết em là ai. Bây giờ sắp ly hôn rồi, chơi lớn một lần đi… Dù anh ấy không thích em thì cũng phải giả bộ thích trước ống kính, em tự chơi tự vui được rồi.”
Mục Gia Ngôn nghe vậy thì đành chịu, đột nhiên nhớ ra gì đó, nhíu mày nói: “Mà… Lịch Phong đồng ý sao? Cậu bỏ thuốc anh ta à?”
Hàn Thời là một đứa ngốc, Mục Gia Ngôn hầu hạ tên thiếu gia này đã ba năm rồi nên anh rất rõ, nhưng không lẽ Lịch Phong cũng bị ngốc à!?
Mục Gia Ngôn nghĩ mãi cũng không thông: “Rốt cuộc hai người đã nói gì với nhau vậy?”
“Em… Em gọi cho anh ấy, nói là gần đây độ phủ sóng của em không được cao cho lắm. Hỏi anh ấy trước khi ly hôn có thể giúp em một lần không.” Hai mắt Hàn Thời lóe lên, bắt đầu úp mở, “Em nói với ảnh… Nếu ảnh chấp nhận em, em… ảnh muốn làm gì em cũng được. Em có thể làm bạn giường với ảnh, bỏ việc một tháng đi theo đoàn phim của ảnh cũng được.”
“Cậu bày trò đến thế vẫn chưa đủ sao?” Da mặt quá dày của Hàn Thời làm Mục Gia Ngôn hoảng hốt, chỉ biết nghẹn họng nhìn cậu trân trối, “Bắt người ta tham gia chương trình thực tế chung, còn đòi ngủ với người ta nữa? Không sợ sướng quá lăn ra chết luôn hả?”
Hàn Thời mấp máy môi dưới, gương mặt trắng nõn hơi ửng đỏ lên.
Mục Gia Ngôn giật mình, chẳng lẽ Lịch Phong đồng ý rồi?
Hắn nhìn cậu chằm chằm, thật ra trong lòng lại có chút mong đợi. Môi dưới Hàn Thời lại giật giật, cuối cùng vẫn im lặng không nói.
Mục Gia Ngôn nhìn vậy lại thấy tức. Bình thường mỗi lần Hàn Thời nói gì trước truyền thông hay ống kính là hắn phải làm mọi cách để ngăn chặn cái tên ngốc này; bây giờ cho nói lại giả bộ ngây thơ!
Từ lúc còn đi học, Lịch Phong đã là một con người nghiêm túc đến phát sợ rồi. Bạn bè kéo đến quán ăn đêm thì anh luôn ngồi một mình, không uống rượu không nói chuyện. Mục Gia Ngôn không thể tưởng tượng ra hình ảnh anh ta và Hàn Thời thân thiết với nhau.
Nhưng nếu đây là sự thật…
Trước giờ là vì Lịch Phong và Hàn Thời ít qua lại với nhau, thành tựu cũng chênh lệch quá nhiều nên bị người đời ném đá. Ở chương trình mới này, cũng do Lịch Phong quá lạnh lùng nên Hàn Thời mới bị chế giễu đến không ngóc đầu lên được như vậy. Mấy người châm chọc Hàn Thời và Lịch Phong còn đang ngóng cổ lên chờ xem trò hay nữa kìa. Thôi bây giờ cứ để hai người sóng bước cùng nhau trên truyền hình đi, biết đâu lại có thể giúp Hàn Thời thoát khỏi tình huống xấu hổ này, khiến người ta nghĩ là Lịch Phong rất thích cậu. Còn mấy người kia thì cứ coi như là khẩu nghiệp họ thôi, chờ đến lúc đó xem khuôn mặt bọn họ thế nào.
Trong đầu Mục Gia Ngôn đã triển khai ra vài phương hướng rồi, càng nghĩ càng thấy hay. Hắn ngứa ngáy không nhịn được nữa, liền truy hỏi: “Anh ta đồng ý thật à? Nói mau! Đồng ý hay không? Đồng ý hay không?!”
Hàn Thời bị Mục Gia Ngôn hỏi đến phiền, đành đen mặt đáp: “Không. Anh ấy nói quay chương trình thực tế thì OK, ảnh sẽ sắp xếp lại lịch làm việc để tham gia, còn bạn giường thì không cần.”
Mục Gia Ngôn cạn lời, cảm tưởng như “tôi đã biết là thế mà” ( ´థ౪థ)
Gạ chịch thất bại sẽ rất nghẹn khuất đó, Mục ca ca à anh thông cảm cho em nó nhé…
– Hết chương 1 –