Đầu Trục Nguyệt nhẹ nhàng huých ta, con ngựa Truy Phong của Từ Quân Dật đứng bên cạnh.
Ta sờ đầu Trục Nguyệt, nói chuyện với nó: "Trục Nguyệt, ngươi có muốn đi chơi với Truy Phong không?"
Trục Nguyệt giơ vó trước lên rung bờm, Truy Phong lớn hơn nó một chút, trông tính khí có vẻ không tốt lắm, cũng đồng thời hí lên theo Trục Nguyệt.
"Vậy thì đi đi, lúc ta gọi nhớ phải quay về đó."
Trong mắt Trục Nguyệt hiện lên vẻ vui mừng, Truy Phong dụi đầu vào cổ nó, hai ngựa cọ xát tai và trán với nhau một lúc rồi cùng nhau chạy về phía sâu trong núi.
Nếu ta có thể được tự do như Trục Nguyệt thì tốt rồi, đáng tiếc cả ngày bị nhốt dưới thân phận công chúa. Ta còn chưa kịp phát tán cơn sầu bi đã nghe thấy thái giám giả Từ Quân Dật chế nhạo: "Ly nô cũng có thể nói chuyện với ngựa, đúng là lạ tai lạ mắt."
Với tính tình thường ngày của mình, ta đã lao tới đánh hắn, thứ nhất là một tay hắn cũng có thể nâng được cây kích cả trăm cân, ta ở dưới tay hắn chưa bao giờ chiếm được lợi ích. Thứ hai, cô nam quả nam ở nơi hoang dã, nhỡ gây sự với thái giám giả, ta sẽ là người chịu thiệt.
Ta oán hận nhìn hắn một lúc rồi quay đi, chạy xuống suối chơi đùa, nước suối trên núi trong vắt, lúc ta thò năm ngón tay xuống nước sẽ có cá nhỏ bơi tới hôn lên đầu ngón tay ta. Ta tự chơi đùa một mình vui đến quên trời quên đất.
Từ Quân Dật thấy ta phớt lờ cũng đi theo ta ngồi xổm bên bờ suối, ác ý nói: "Loài sâu hút máu thường có ở trong suối, chúng không màu, không hình, chui vào cơ thể người hút máu. Nghe nói chúng nó yêu thích nhất là máu thơm ngọt của xử nữ như tiểu điện hạ đây."
Ta sợ đến mức rụt mạnh tay lại, động tác quá nhanh làm cho nước bắn tung tóe. Từ Quân Dật cười lớn, ta không muốn bị hắn coi thường nên giả vờ bình tĩnh đứng dậy, thực ra ta giấu hai tay ra sau lưng, không ngừng lau chùi vào góc áo.
Nghĩ đến những điều xấu hổ đã làm trước mặt hắn, ta vẫn không muốn nói chuyện với hắn, chắp hai tay sau lưng thong thả bước đi trong rừng.
Từ Quân Dật đi theo sau ta khoảng năm bước, ta đi nhanh thì hắn đi nhanh, ta đi chậm thì hắn đi chậm, chúng ta dường như đang thi xem ai nói trước, nhưng cả hai đều im lặng không mở miệng."Sao ngươi cứ theo ta suốt vậy?" Ta không thể nhịn được nữa quay lại hỏi.
Từ Quân Dật chỉ vào một cây hoa quế cao lớn trước mặt, "Thần đang nhìn nó."
"Ngươi nói dối, lúc ta nói chuyện với Trục Nguyệt thì chọc ta, lúc ta chơi đùa dưới suối lại muốn hù dọa ta, ở đâu ra mà ngắm cây hoa quế, ngươi chỉ muốn bắt nạt ta thôi." Ta tức giận đá một cước lên cây hoa quế.
Cây hoa quế này to bằng ba người ôm, còn cao hơn cả Phượng Dương các của ta, một cước này chỉ làm rung chuyển những cánh hoa vàng nhưng lại làm mắt cá chân của ta đau khủng khiếp, đại khái là quả báo của ta khi trút giận lên cây rồi.
"Đau chết Tiểu Nghiên." Ta phủi cánh hoa quế vàng trên đầu, nước mắt lưng tròng, khập khiễng đỡ lấy thân cây lớn.
Từ Quân Dật từ phía sau bế ngang ta lên, thở dài: "Khi im lặng thì giống như cánh hoa mỏng manh trên mặt nước, khi hành động lại giống như thú nhỏ trong rừng."
"Ý ngươi là sao?" Ta theo thói quen ôm cổ hắn, luôn có cảm giác như thái giám giả đang mắng mình.
Từ Quân Dật vỗ đầu ta nói: "Ca ngợi vẻ đẹp của Tiểu Nghiên."
"Ồ," ta có chút xấu hổ, vùi đầu vào trong ngực hắn, "Từ tướng cũng rất tuấn tú."
Ta nằm trong lòng hắn điều chỉnh tư thế thoải mái, nói nhỏ như muỗi kêu: "Sao ngươi không hỏi ta."
"Ta hỏi ngươi cái gì?" Giọng của Từ Quân Dật khác hẳn với những giọng nói chói tai của các thái giám khác trong cung, giọng nói hắn trầm trầm, đến quá gần sẽ ngứa tai.
"Làm gì có ai như ngươi, nói những điều xấu hổ đó với ta rồi không chịu thừa nhận." Ta xiết chặt áo hắn, trong lòng có chút ấm ức, ta là công chúa giả chưa từng ra khỏi Trường An, còn hắn là Từ tướng có quyền thế trong thiên hạ, có lẽ hắn chỉ đang dụ dỗ chơi đùa ta thôi.
Từ Quân Dật cúi đầu nhìn ta, "Ta muốn cưới Tiểu Nghiên làm thê tử, sớm chiều dành thời gian cho Tiểu Nghiên, nếu có thể điên loan đảo phượng thì càng tốt."
"Đừng nói nữa," tay ta bịt miệng hắn lại, "Ngươi, ngươi không thể nói những lời này, không hợp lễ độ."
Từ Quân Dật hôn lên cổ tay ta một cái, ấm áp nói: "Vậy Tiểu Nghiên có muốn ta nói ra hay không?"
"Ta cũng không biết."
Từ Quân Dật đặt ta lên một mảnh cỏ sạch, nhấc chân trái của ta lên, cởi giày và tất rồi ấn vào chỗ sưng đỏ trên mắt cá chân của ta.
Hắn là người còn lợi hại hơn cả phụ hoàng và hoàng huynh của ta, ta đỏ mặt xấu hổ không dám để lộ đôi chân trần, đầu ngón chân co lại, không ngừng rụt về phía sau.
"Nhìn vết thương của ngươi, đừng cử động." Từ Quân Dật nhấc chân ta lên, lấy bình sứ ra bôi thuốc cho ta.
Đầu ngón tay ấm áp của hắn không ngừng ấn vào mắt cá chân, vẻ mặt Từ Quân Dật tập trung, động tác nhẹ nhàng như đang xử lý thủy tinh dễ vỡ. Ta không dám nhìn hắn nữa, lúng túng quay đầu lại, sắc mặt đỏ bừng lan xuống cổ, đáng tiếc là ta đang mặc y phục nam nên không có khăn lụa che đi.
"Sao Từ tướng lúc nào cũng mang theo thuốc mỡ vậy?" Ta tò mò hỏi.
"Vậy tại sao công chúa lại đi tranh với cây hoa quế làm gì?" Từ Quân Dật hỏi, vẫn đáng ghét như mọi khi.
Không chỉ có tác dụng tâm lý mà thuốc của Từ Quân Dật còn có tác dụng thần kỳ, cơn đau bong gân gần như thuyên giảm, ta nhanh chóng cúi đầu mang giày và tất vào, Từ Quân Dật trêu: "Nếu ta thật sự là cầm thú, ta đã sớm... Tiểu Nghiên, ta chờ ngươi lớn."
Ta ôm đầu gối, ngập ngừng hỏi: "Vậy điều ngươi nói lúc trước muốn giúp ta..."
"Đương nhiên là thật," Từ Quân Dật ôm ta vào lòng, "Thích ngươi cũng là thật, Tiểu Nghiên, ta muốn đến biên giới lần nữa, khi ta trở về sẽ đi lễ hội hoa đăng với ngươi, cũng muốn nghe câu trả lời của ngươi."
Mặc dù Từ Quân Dật đã sắp xếp mọi chuyện hoàn hảo, nhưng sau khi trở về cung vẫn bị Quế ma ma ngày đêm ở bên cạnh phát hiện có điều gì đó không ổn, bà kéo ta vào một góc trong cung, trầm giọng hỏi: "Có phải tiểu điện hạ lại đi ra ngoài với Từ tướng không?"
"Không có," ta giả vờ nhìn lũ chim trên cây, "Ma ma hồ đồ rồi, ta ngủ ở trong phòng mà."
Quế ma ma không bị ta lừa gạt, nói thẳng: "Tiểu điện hạ không cần giấu giếm lão nô. Lão nô chỉ muốn hỏi, Từ tướng có ý đồ xấu gì không?"
"Hắn sẽ không làm tổn thương ta đâu." Ta đưa cho bà hoa quế mà Từ Quân Dật hái cho ta, "Ma ma, ngày mai chúng ta ăn bánh hoa quế đi."
Ban đêm, ta nằm trằn trọc trên giường, một lúc thì nghĩ tới con ngựa tự do trên núi, một lúc lại nhớ tới lời Từ Quân Dật nói với ta, ta đã bị nhốt trong Phượng Dương các tráng lệ này mười bốn năm, mặc dù có người hầu hạ, có y phục đẹp đẽ, có đồ ăn ngon thế nhưng ta giống như thú cưng bị nhốt trong lồ ng vàng, suốt đời không thể bước ra khỏi thành Trường An. Ta sợ mình sẽ giống như Lưu quý phi, Tiểu Chương thị, nhị tỷ, tam tỷ, cũng không phải ta cho là thân phận nam nhân thì cao hơn người khác, mà vì ở trong cung Đại Minh áp bức, dưới sự ràng buộc của lễ nghi và quy tắc, viên ngọc cuối cùng sẽ mất đi độ bóng biến thành mắt cá vẩn đục. Bây giờ có người giúp đỡ, ta không muốn phải hối hận, ta thầm quyết định ngày mai sẽ đến gặp Từ Quân Dật để nói rõ chuyện này.
Sáng sớm hôm sau, có tin từ cung Thúy Vi truyền đến, Lưu quý phi đang bị bệnh muốn gặp ta.