Không có chút ngạc nhiên nào, cách bố trí của phủ tổng binh giống hệt như nơi ở riêng của Từ Quân Dật ở kinh thành, hắn đứng trước ngưỡng cửa như đang do dự điều gì đó.
"Tại sao ngươi không vào?"
"Chỉ là cảm giác như được ở gần nhà thôi." Từ Quân Dật cười buồn, nắm lấy tay ta đi vào phòng lớn của phủ tổng binh.
Ta kéo hắn đến trước bài vị của tướng quân Phục Thắng, mùa đông khắc nghiệt, phía trên còn có trái cây tươi mới do người dân dâng lên, "Từ tướng, ngươi không sợ ánh đao bóng kiếm trên triều đình, cũng không sợ máu thịt tung toé trên chiến trường, nhưng ở trước mặt phụ thân mình lại sợ hãi sao?"
"Gọi ta là Phục Giám Minh, Tiểu Nghiên, thì ra ngươi đã biết rồi." Từ Quân Dật không muốn buông tay ta ra, "Đôi khi, ngươi thông minh hơn ta tưởng rất nhiều."
Ta dùng đá lửa thắp ngọn nến trên bàn thờ: "Ta không ép ngươi nói, cũng như ngươi chưa bao giờ ép buộc ta vậy."
Cây kích sơn giống hệt như của tướng quân Phục Thắng, chiếc còi ngọc có khắc chữ "Giám", sau khi đến Kế Trấn, hắn có thể biết rõ vị trí của mỗi một toà thành trì mà không cần người dẫn đường, trong lời nói cũng chưa từng che giấu xuất thân với ta.
Từ Quân Dật tìm hai tấm đệm hương bố, cùng ta quỳ trước bài vị, nhỏ giọng nói: "Tức phụ hành lễ với công bà (ba mẹ chồng), mời Tiểu Nghiên quỳ xuống."
Ta thành khẩn lạy ba lạy, lẩm bẩm: "Tuy chưa từng gặp nhau, Phục Giám Minh lại lừa gạt, kính xin công bà minh giám.""Ly nô ngốc, phụ thân ta đã từng gặp ngươi rồi," Từ Quân Dật cười lớn, ôm lấy ta trước mặt bài vị phụ mẫu: "Năm đó phụ thân nói cho ta biết thánh nhân và ông đã định thông gia với nhau, cho ta đính hôn với một công chúa nhỏ hơn ta mười một tuổi, trước khi rời đi công chúa còn ôm chân ông xin kẹo, ông nói, con à, con nhịn một chút, đứa bé kia tuy rằng mập mạp nhưng Phục gia chúng ta không thịnh hành lấy thiếp."
Mặt ta xịu xuống, lập tức đe dọa: "Nếu ngươi còn nói nhảm trước mặt công bà, cẩn thận ta biến ngươi thành thái giám thật đấy."
Từ Quân Dật ôm ta vào lòng, không ngừng hôn lên đ ỉnh đầu của ta: "Tiểu Nghiên, ngươi là Thiên hoàng cao quý, ngươi đi theo ta sẽ không có vinh hoa phú quý, chỉ có gió sương cắt da thịt, ngươi không hối hận sao?"
"Ta không thích những lời này, ngươi quá coi thường ta." Lúc vào thành ta không hề khóc, nhưng lúc này lại không khỏi rơi nước mắt. "Ta nói cho ngươi biết Phục Giám Minh, ta không sợ người khác hiểu lầm, càng không sợ gian khổ, nhưng nếu ngươi phụ bạc ta, ta sẽ tìm mười tám nam nhân trẻ tuổi tuấn tú hơn ngươi."
Trước bệ cửa sổ của phủ tổng binh có nửa tấc bụi, trời đã gần chạng vạng, hoàng hôn đầu đông, ánh hoàng hôn vàng óng bao trùm toàn bộ phủ tổng binh của trại Tam đồn. Từ Quân Dật lấy ra một chai rượu nhỏ từ trong lòng, rải xuống đất: "Tiểu Nghiên, kể từ lúc ta ôm ngươi ra từ dưới hòn non bộ, ta sẽ không bao giờ buông ngươi ra. Ta là nam nhân, sẽ không để cho thê tử phải chịu khổ, đương nhiên sẽ không thiếu tam môi lục sính (*). Trước bài vị phụ mẫu ta xin thề kiếp này ta sẽ không bao giờ phụ ngươi."
(*) Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính tương tự “tam thư lục lễ”.
Nói xong, hắn nghiêng đầu hôn ta, trong cơn mê man không biết nước mắt của ai còn sót lại, mặn mặn, chát chát, vừa bối rối vừa chan chứa nỗi buồn vô tận, vầng trăng thu treo trên trời cao soi sáng thành đôi. Hai chúng ta, một người mất mẫu hậu, phụ hoàng thì vô dụng, người kia có phụ mẫu chịu oan chết sớm, ôm nhau mà khóc ở trấn biên cương cách Trường An ngàn dặm này.
"Năm đó, cả nhà ta đều bị trảm đầu ở cổng Chu Tước. Chưởng quỹ Từ có mối quan hệ cũ với phụ thân ta đã dùng chính nhi tử mình thay ta hành hình. Dương công công ở Tư lễ giám đã đưa ta vào cung, trùng hợp thay, ta lại được phân về Phượng Dương các của thê tử mình," Phục Giám Minh không ngừng hôn ngón tay ta, "Ta cảm thấy bất công nên đã làm vỡ tượng Phật do tiên hoàng hậu để lại. Thị vệ muốn đưa ta đến ngục giam Thượng Bảo để trừng phạt, lúc đó ngươi mới năm tuổi đã ngăn cản bọn họ, muốn ta hái hoa đào."
Trong lòng ta thầm vui mừng, ngượng ngùng nói: "Không phải khi đó ngươi đã yêu ta rồi đó chứ."
Từ Quân Dật cởi chiếc mũ da của ta xuống, phủi tuyết trên tóc ta, cười nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ yêu một đứa bé mập mạp năm tuổi sao?"
Ta phồng má vỗ vào ngực hắn: "Ngươi có ý gì, vừa mới thề kiếp này không phụ ta."
Hắn đặt tay ta lên ngực hắn, nhẹ nhàng nói: "Tất cả đều là số mệnh, kiếp này ta đã rơi vào tay Tiểu Nghiên."
Ta có chút kiêu ngạo, dựa vào ngực hắn, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Lúc này, năm nam nhân lực lưỡng xông vào phủ tổng binh, chĩa kiếm vào Từ Quân Dật, hét lên: "Một con chó thiến không xứng đứng trước bài vị của tướng quân Phục Thắng!"
Từ Quân Dật đưa tay ra sau lưng bảo vệ ta, liếc mắt nhìn thấu bọn họ: "Các vị đội mũ lông chồn, mời đi xem bên ngoài người dân Kế Trấn như thế nào, sau đó có thể quay lại diễn kịch một chút."
Những người đó không nói nhiều mà chỉ cầm đao lao vào hắn. Thanh đao của Từ Quân Dật đã giao cho binh lính để tránh những điều cấm kỵ trước khi tiến vào phủ tổng binh, hai tay không đấu với thanh đao, hắn vẫn biết mình đang làm gì, hắn nắm lấy cổ tay của thủ lĩnh, đá vào ngực gã, giật lấy thanh đao kề ngang cổ gã, "Ta không muốn thấy máu ở đây, là các ngươi tự tìm." Nói xong, hắn dùng đao chặt đầu, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Hắn bình tĩnh đối mặt, vẫn chiếm thế thượng phong với một chọi bốn, một người trong số họ nảy ra tâm tư, muốn lượn ra phía sau bắt lấy ta, gã ta nhìn rõ khuôn mặt của ta dưới ánh nến trên bàn thờ của tướng quân Phục Thắng. Con dao giơ trên không, không thể tin hô lên: "Công chúa Quỳnh Hoa, không phải ngươi đang ở Tây Uyển dưỡng bệnh sao? Tại sao lại ở đây?"
Ta vắt óc không nhớ ra mình đã biết đến gã ta từ khi nào, Từ Quân Dật cầm đao như cá vào nước, dưới vài tia sáng trắng, trường đao giống như du long kịch phượng. Gã ta chưa kịp nói gì đã bị đâm thủng ngực.
"Từ tướng không cần dò hỏi lai lịch sao?"
Phục Giám Minh dùng khăn tay lau vết máu bắn trên mặt ta, nhẹ giọng nói: "Ta biết ai đã phái bọn họ đến, Tiểu Nghiên chắc cũng biết rồi phải không."
Ta nhặt tấu chương không có chữ ký trên mặt đất lên, mở ra trước mặt hắn: Cấp báo với triều đình, Chương thị kết đảng, kiêu ngạo ngông cuồng, ở Cửu Châu tiêu hoang hỗn tạp, dân chúng lầm than, người dân chết đói khắp nơi, hy vọng trả lại sinh kế cho người dân, lấy chính vụ trả lại sáu bộ, lấy trừng phạt trả lại Đốc sát viện. Tấu chương cấp bách, mong Từ tướng sớm trở về.
"Ta cũng chảy một nửa dòng máu của Chương gia, ngươi không hận ta sao?" Tấu chương trong tay rơi xuống đất, ta che mặt khóc nói: "Ngươi không cho Đỗ tổng binh nói cho ta hiểu, ngoại tổ phụ của ta đã hại chết phụ thân của ngươi!"
"Ngươi cho rằng ta là người như thế nào?" Dưới ánh trăng, hắn ôm ta vào lòng, giơ cao tay trái trước bài vị của tướng quân Phục Thắng. "Ta đã thề nhất định phải trả thù, nhưng ta sẽ không tìm một đứa bé khi đó còn chưa hiểu chuyện, càng sẽ không lừa ngươi. Tiểu Nghiên, có trăng sao Kế Trấn làm chứng, ngươi là thê tử duy nhất trong đời này của Phục Giám Minh."