Vân La thân mình vốn đang ngồi thẳng nhất thời suy sụp, cười khổ một tiếng, hắn thầm nghĩ bản thân lựa chọn con đường tình ái này thật đúng là không phải gian khổ bình thường, tình nhân thân phận quá cao không thể với tới thì không nói, hơn nữa chắc chắn không thể nào một mình ở bên hắn cả đời, bây giờ lại thêm hai con người bị hại nữa, xem ra hắn nếu như không chịu rút lui, Minh Châu ra sao không biết, còn Minh Nhược tính tình lạnh lùng ngạo mạn còn hơn cả băng tuyết kia, chỉ có một con đường chết mà thôi. Nhìn về phía A Tam, lại chỉ thấy hắn vẻ mặt chán ghét, hừ một tiếng nói với Minh Châu: “Mặc kệ đứng đầu bảng hay không đứng đầu bảng cái gì, các ngươi ngày đó ở trong quán chẳng lẽ không phải tiếp khách hay sao? So với việc hầu hạ các huynh đệ thì có gì khác nhau, cũng không phải trinh tiết liệt phụ gì.”
Minh Châu kêu lên: “Sao lại có thể giống nhau được, không phải phong nhã văn sĩ, quý tộc hào thích, có thể chạm tới Minh Nhược được hay sao? Cho dù ta, giá trị con người so với Minh Nhược có thấp một chút, nhưng nhất định cũng không tiếp đãi mấy loại hán tử khuân vác hạ đẳng này.” Lời hắn nói đã xem mọi người trên thuyền chỉ bằng nông phu thô công bình thường hạ đẳng, A Tam lâm vào chán nản, vừa muốn phản bác, đã thấy Vân La phất phất tay nói: “Được rồi, A Tam, ngươi và Minh Châu trở về hết đi, cần phải làm gì trong lòng ta đã suy tính cả rồi.” Nhắm mắt lại, hắn mệt muốn chết, thật sự mệt muốn chết, hắn cảm thấy bản thân trước kia quả thật vô cùng khờ dại, nghĩ rằng cho dù Gia cả đời có không coi trọng mình, thế nhưng chỉ cần có thể đi theo bên cạnh hắn, dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ không bao giờ hối hận, ai ngờ chuyện tới trước mắt, hắn mới phát hiện bản thân đối với tình cảm của Duẫn Giám Phi thì ra lại vô cùng yếu ớt, không chịu nổi một kích, lời A Tam nói đã khiến hắn trở nên dè chừng và sợ hãi, thêm vào đó là chuyện của Minh Châu Minh Nhược: quên đi, dù sao cũng không thể nào sống quãng đời còn lại đến đầu bạc. Hắn nghĩ như vậy, nhìn trần nhà, nét mặt mỉm cười của Duẫn Giám Phi trước khi đi bỗng nhiên xuất hiện, nghĩ đến hai chữ buông bỏ, Vân La trong lòng đau như xé.
Ngày thứ hai, Duẫn Giám Phi trở lại, đáp ứng thỉnh cầu của Vân La, A Tam ra lệnh cho mọi người trên thuyền không được đem chuyện xảy ra ngày hôm qua nói cho hắn, Vân La vì hai nam xướng kia mà suy nghĩ, Duẫn Giám Phi bây giờ đang mê mẩn hắn, nếu biết vì Minh Nhược Minh Châu muốn chết khiến cho Vân La không chịu thân cận mình, nhất định giận chó đánh mèo thôi rồi, đến lúc đó hai người kia cũng không nhận được kết cục tốt đẹp gì. A Tam đối với tâm địa bồ tát của Vân La thế này rất không đồng tình, hắn từ trước tới nay vẫn thấy hai người này không vừa mắt, rõ ràng chỉ là nam xướng, lại ngạo mạn cứ như thể công chúa, người được yêu chiều mà thành ra kiêu ngạo, hoặc chủ mị thượng. Nhưng Vân La ngàn thỉnh vạn cầu, nói cái gì mà bọn họ cũng là người, cũng có nỗi khổ của mình, làm nam xướng cũng không phải ý nguyện của bọn họ, vân vân… cuối cùng hắn không nhịn nổi mấy lời dài dòng của Vân La, đành phải ra lệnh như vậy.
Cho tới bây giờ, A Tam còn không dám tin tưởng thế nào lại dễ dàng bị Vân La thuyết phục như vậy, một chuyện lớn như thế hắn lại dám ra lệnh cho mọi người giấu giếm Duẫn Giám Phi, một khi chủ tử biết được, hắn chỉ còn nước chờ bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập mà thôi. Hắn ngồi xổm xuống boong tàu mày sầu mặt khổ nhăn nhó mà nghĩ, vừa ngẩng đầu, thình lình thấy một đoàn tàu đang đến gần, trời trong xanh trong vòng vạn dặm quan sát thấy được rất rõ ràng, lá cờ lớn nền xanh lam trên thêu một bộ xương khô đúng là dấu hiệu của đoàn tàu do Phương Lục Dương cầm đầu. Thật sự là oan gia ngõ hẹp, hai đội hải tặc bọn họ lại có thể chạm mặt ngay tại một cái cảng này, A Tam nghĩ thầm hai ngày này thật đúng là xui xẻo. Hắn đứng lên định trở về báo cáo cho Duẫn Giám Phi, chợt nghe phía đối diện trên thuyền lớn có một thanh âm kinh hỉ hô to: “A Tam.” Nhìn lại, Phương Lục Dương cẩm y kim quan, dáng người cao ngất đứng trên đầu thuyền, liền nhìn hắn ha hả tươi cười, nét tươi cười đó khiến cho A Tam không rét mà run, trên người ngay lập tức nổi hết da gà. Hắn không nói hai lời, quay người bỏ chạy vào khoang thuyền, hạ quyết tâm không bao giờ đi ra ngoài nữa, nói giỡn chứ, một khi không cẩn thận mà lọt vào trong tay Phương Lục Dương, kết cục nhất định không thể nào chỉ đơn giản là cái kiểu lột da rút gân thế đâu.
Vừa gặp được Duẫn Giám Phi, hắn vội vàng đem chuyện này báo cáo cho chủ nhân nhà mình. Duẫn Giám Phi bán tín bán nghi đi ra ngoài, một lúc lâu sau mới trở về, bảo A Tam không cần lo lắng, bởi vì đang ở trong cảng, cho nên hắn với Phương Lục Dương đã ký kết hiệp ước không khai chiến, vốn là, nếu có muốn đánh nhau, mấy vạn dặm hải vực thừa ra đấy, không cần phải biến cái hải cảng nhỏ hẹp này thành ra gà bay chó sủa, phá hoại cuộc sống an bình của dân chúng xung quanh.
A Tam mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền phát hiện ánh mắt chủ tử thay đổi, ý bảo hắn đi vào thư phòng, Duẫn Giám Phi mang theo khuôn mặt tươi cười, nhưng trong ánh mắt kia lại không có đến nửa điểm ý cười, hắn nhìn A Tam một lúc lâu, ngón tay xoay xoay trên bàn, cuối cùng trước khi A Tam mồ hôi lạnh nhỏ thành giọt mới mở miệng nói: “A Tam, trên thuyền không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có, không có gì hết a.” A Tam khẳng định chắc chắn, hắn không tin trong một thời gian ngắn như thế Gia có thể phát giác có gì đó không ổn. Quả nhiên Duẫn Giám Phi gật gật đầu: “Ừm, ta cũng thấy là không có chuyện gì xảy ra, nhưng có điều thái độ của Vân La đối với ta, dường như không giống với lúc trước cho lắm.” Hắn lại lộ ra một vẻ tươi cười hòa ái nhìn về phía A Tam: “Ngươi...... không nói cái gì ở trước mặt hắn đấy chứ? A Tam.”
“Không có, tuyệt đối không có.” A Tam cười cười rất nịnh bợ, trong lòng lại đang rên rỉ: Vân La a, cầu xin ngươi diễn qua hai ngày được hay không? Ngươi hiện tại đối với Gia từ núi lửa lập tức biến thành khối băng, thằng ngốc cũng có thể nói là chắc chắn có vấn đề, huống chi Gia lại là người khôn khéo như thế. Hắn quyết định chỉ cần Duẫn Giám Phi cho mình đi ra ngoài, hắn nhất định sẽ ra dạy Vân La diễn trò sao cho thật tốt.
Duẫn Giám Phi vừa lòng thu hồi vẻ tươi cười: “Ừm, tốt lắm, ta cũng nghĩ ngươi sẽ không làm vậy, dù sao rơi vào tay Phương Lục Dương, ngươi sẽ có kết cục như thế nào, hai người chúng ta đều rõ ràng cả. A Tam luôn luôn là người thông minh mà.” Hắn đứng lên: “Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, vừa rồi chưa nói được với Vân La mấy câu đã có chuyện phải đi, rồi mới bị ngươi gặp phải, bây giờ vừa đúng lúc sắp ăn cơm trưa, ta phải đi bồi hắn ăn uống một chút.” Một câu thiếu chút nữa làm cho A Tam ngồi phịch ở trên mặt đất: ông trời a, Gia a, các ngươi không thể không cho ta cơ hội dạy Vân La diễn trò được. Các ngươi không thể đùa giỡn ta như thế a.
Minh Châu kêu lên: “Sao lại có thể giống nhau được, không phải phong nhã văn sĩ, quý tộc hào thích, có thể chạm tới Minh Nhược được hay sao? Cho dù ta, giá trị con người so với Minh Nhược có thấp một chút, nhưng nhất định cũng không tiếp đãi mấy loại hán tử khuân vác hạ đẳng này.” Lời hắn nói đã xem mọi người trên thuyền chỉ bằng nông phu thô công bình thường hạ đẳng, A Tam lâm vào chán nản, vừa muốn phản bác, đã thấy Vân La phất phất tay nói: “Được rồi, A Tam, ngươi và Minh Châu trở về hết đi, cần phải làm gì trong lòng ta đã suy tính cả rồi.” Nhắm mắt lại, hắn mệt muốn chết, thật sự mệt muốn chết, hắn cảm thấy bản thân trước kia quả thật vô cùng khờ dại, nghĩ rằng cho dù Gia cả đời có không coi trọng mình, thế nhưng chỉ cần có thể đi theo bên cạnh hắn, dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ không bao giờ hối hận, ai ngờ chuyện tới trước mắt, hắn mới phát hiện bản thân đối với tình cảm của Duẫn Giám Phi thì ra lại vô cùng yếu ớt, không chịu nổi một kích, lời A Tam nói đã khiến hắn trở nên dè chừng và sợ hãi, thêm vào đó là chuyện của Minh Châu Minh Nhược: quên đi, dù sao cũng không thể nào sống quãng đời còn lại đến đầu bạc. Hắn nghĩ như vậy, nhìn trần nhà, nét mặt mỉm cười của Duẫn Giám Phi trước khi đi bỗng nhiên xuất hiện, nghĩ đến hai chữ buông bỏ, Vân La trong lòng đau như xé.
Ngày thứ hai, Duẫn Giám Phi trở lại, đáp ứng thỉnh cầu của Vân La, A Tam ra lệnh cho mọi người trên thuyền không được đem chuyện xảy ra ngày hôm qua nói cho hắn, Vân La vì hai nam xướng kia mà suy nghĩ, Duẫn Giám Phi bây giờ đang mê mẩn hắn, nếu biết vì Minh Nhược Minh Châu muốn chết khiến cho Vân La không chịu thân cận mình, nhất định giận chó đánh mèo thôi rồi, đến lúc đó hai người kia cũng không nhận được kết cục tốt đẹp gì. A Tam đối với tâm địa bồ tát của Vân La thế này rất không đồng tình, hắn từ trước tới nay vẫn thấy hai người này không vừa mắt, rõ ràng chỉ là nam xướng, lại ngạo mạn cứ như thể công chúa, người được yêu chiều mà thành ra kiêu ngạo, hoặc chủ mị thượng. Nhưng Vân La ngàn thỉnh vạn cầu, nói cái gì mà bọn họ cũng là người, cũng có nỗi khổ của mình, làm nam xướng cũng không phải ý nguyện của bọn họ, vân vân… cuối cùng hắn không nhịn nổi mấy lời dài dòng của Vân La, đành phải ra lệnh như vậy.
Cho tới bây giờ, A Tam còn không dám tin tưởng thế nào lại dễ dàng bị Vân La thuyết phục như vậy, một chuyện lớn như thế hắn lại dám ra lệnh cho mọi người giấu giếm Duẫn Giám Phi, một khi chủ tử biết được, hắn chỉ còn nước chờ bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập mà thôi. Hắn ngồi xổm xuống boong tàu mày sầu mặt khổ nhăn nhó mà nghĩ, vừa ngẩng đầu, thình lình thấy một đoàn tàu đang đến gần, trời trong xanh trong vòng vạn dặm quan sát thấy được rất rõ ràng, lá cờ lớn nền xanh lam trên thêu một bộ xương khô đúng là dấu hiệu của đoàn tàu do Phương Lục Dương cầm đầu. Thật sự là oan gia ngõ hẹp, hai đội hải tặc bọn họ lại có thể chạm mặt ngay tại một cái cảng này, A Tam nghĩ thầm hai ngày này thật đúng là xui xẻo. Hắn đứng lên định trở về báo cáo cho Duẫn Giám Phi, chợt nghe phía đối diện trên thuyền lớn có một thanh âm kinh hỉ hô to: “A Tam.” Nhìn lại, Phương Lục Dương cẩm y kim quan, dáng người cao ngất đứng trên đầu thuyền, liền nhìn hắn ha hả tươi cười, nét tươi cười đó khiến cho A Tam không rét mà run, trên người ngay lập tức nổi hết da gà. Hắn không nói hai lời, quay người bỏ chạy vào khoang thuyền, hạ quyết tâm không bao giờ đi ra ngoài nữa, nói giỡn chứ, một khi không cẩn thận mà lọt vào trong tay Phương Lục Dương, kết cục nhất định không thể nào chỉ đơn giản là cái kiểu lột da rút gân thế đâu.
Vừa gặp được Duẫn Giám Phi, hắn vội vàng đem chuyện này báo cáo cho chủ nhân nhà mình. Duẫn Giám Phi bán tín bán nghi đi ra ngoài, một lúc lâu sau mới trở về, bảo A Tam không cần lo lắng, bởi vì đang ở trong cảng, cho nên hắn với Phương Lục Dương đã ký kết hiệp ước không khai chiến, vốn là, nếu có muốn đánh nhau, mấy vạn dặm hải vực thừa ra đấy, không cần phải biến cái hải cảng nhỏ hẹp này thành ra gà bay chó sủa, phá hoại cuộc sống an bình của dân chúng xung quanh.
A Tam mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền phát hiện ánh mắt chủ tử thay đổi, ý bảo hắn đi vào thư phòng, Duẫn Giám Phi mang theo khuôn mặt tươi cười, nhưng trong ánh mắt kia lại không có đến nửa điểm ý cười, hắn nhìn A Tam một lúc lâu, ngón tay xoay xoay trên bàn, cuối cùng trước khi A Tam mồ hôi lạnh nhỏ thành giọt mới mở miệng nói: “A Tam, trên thuyền không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có, không có gì hết a.” A Tam khẳng định chắc chắn, hắn không tin trong một thời gian ngắn như thế Gia có thể phát giác có gì đó không ổn. Quả nhiên Duẫn Giám Phi gật gật đầu: “Ừm, ta cũng thấy là không có chuyện gì xảy ra, nhưng có điều thái độ của Vân La đối với ta, dường như không giống với lúc trước cho lắm.” Hắn lại lộ ra một vẻ tươi cười hòa ái nhìn về phía A Tam: “Ngươi...... không nói cái gì ở trước mặt hắn đấy chứ? A Tam.”
“Không có, tuyệt đối không có.” A Tam cười cười rất nịnh bợ, trong lòng lại đang rên rỉ: Vân La a, cầu xin ngươi diễn qua hai ngày được hay không? Ngươi hiện tại đối với Gia từ núi lửa lập tức biến thành khối băng, thằng ngốc cũng có thể nói là chắc chắn có vấn đề, huống chi Gia lại là người khôn khéo như thế. Hắn quyết định chỉ cần Duẫn Giám Phi cho mình đi ra ngoài, hắn nhất định sẽ ra dạy Vân La diễn trò sao cho thật tốt.
Duẫn Giám Phi vừa lòng thu hồi vẻ tươi cười: “Ừm, tốt lắm, ta cũng nghĩ ngươi sẽ không làm vậy, dù sao rơi vào tay Phương Lục Dương, ngươi sẽ có kết cục như thế nào, hai người chúng ta đều rõ ràng cả. A Tam luôn luôn là người thông minh mà.” Hắn đứng lên: “Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, vừa rồi chưa nói được với Vân La mấy câu đã có chuyện phải đi, rồi mới bị ngươi gặp phải, bây giờ vừa đúng lúc sắp ăn cơm trưa, ta phải đi bồi hắn ăn uống một chút.” Một câu thiếu chút nữa làm cho A Tam ngồi phịch ở trên mặt đất: ông trời a, Gia a, các ngươi không thể không cho ta cơ hội dạy Vân La diễn trò được. Các ngươi không thể đùa giỡn ta như thế a.