Duẫn Giám Phi quả thật không quá tin, hắn biết rất rõ thái độ làm người của mẫu hậu, do vậy mới muốn cùng với Vân La xa chạy cao bay, tiếp tục quay về cuộc sống trên thuyền, có điều bởi vì biết một khi chính mình vì Vân La mà vứt bỏ ngôi vị hoàng đế, mẫu thân trăm phần trăm sẽ giết Vân La, hắn tuy rằng võ công cao cường, nhưng không có khả năng đi theo một tấc cũng không rời bên cạnh Vân La, mà Vân La một chút võ công cũng không có, ngay cả chạy trốn cũng không thể. Bởi vậy lúc này nghe xong những gì Thái hậu nói, mặc dù cảm thấy có lý, nhưng vẫn âm thầm đề phòng. Thái hậu thấy ánh mắt hắn, liền biết vẫn chưa khiến hắn tin tưởng hoàn toàn, thế là lại tìm cách nói khéo: “Ai gia biết chính mình tâm tính tàn nhẫn làm việc rứt khoát, ngươi tất hoài nghi Ai gia là kế hoãn binh, đến lúc đó thương tổn đến tính mạng của Vân La kia, nhưng Giám Phi a, ngươi là đứa con rứt ruột của Ai gia, ta cùng tiên hoàng đã khiến ngươi phải chịu khổ quá nhiều, ta có thể nào lại nhẫn tâm đoạt đi người mà ngươi yêu thương nữa, bao nhiêu loại người si tình một khi không thể cầu toàn, liền khắc cốt tương tư hồn xuống cửu tuyền, ta dám khiến nửa đời sau của ngươi bị hủy hoại hay sao? Dù sao Ai gia cũng đã nói hết lời, tin hay không tùy ngươi, có điều ngươi đã tiêu tốn tâm huyết sáu năm vì ngôi vị hoàng đế, cũng không muốn dễ dàng buông tay, lại mong có thể vẹn toàn đôi bên, ngươi định làm thế nào đây?”
Không thể phủ nhận, những lời này Thái hậu nói cũng là hợp tình hợp lý, Duẫn Giám Phi cũng hiểu rất rõ sự sủng ái của nàng đối với chính mình. Nhân đợi sau khi hắn đi, triệu Đăng Lung đến thương lượng, Đăng Lung nhân tiện nói: “Nếu theo như tâm tư của ta, chúng ta hẳn là sẽ quay về trên biển tung hoành ngang dọc, thế nhưng tâm huyết sáu năm của công tử a, ngẫm đi ngẫm lại vẫn không cam tâm, ta cũng không biết phải làm sao mới tốt, hay là ngài nói chuyện cùng Vân La xem sao.” Nói xong lại từ trong ngực lấy ra một phong thư nói: “Đây là thư A Tam gửi về, xem ra hắn sống cũng không tồi, Phương Lục Dương kia đối hắn thật cũng hết sức thâm tình, bất quá chính hắn hiển nhiên lại không cho là như vậy, hắn còn chờ ngài sau khi quân lâm thiên hạ, nghĩ cách cứu hắn ra.” Nói xong Duẫn Giám Phi tiếp nhận thư vừa nhìn qua, không khỏi nở nụ cười, nói: “Đây là nhân duyên của chính hắn, chúng ta không cần nhúng tay nhiều, chờ đến lúc Phương Lục Dương bị hắn dắt mũi tương đối rồi, đại khái sẽ cùng hắn đến kinh thành thôi, chẳng qua hiện nay là không có khả năng. Ừm, ta phải đem tin tức này nói cho Vân La thôi, khỏi khiến hắn lúc nào cũng lo lắng cho A Tam.”
Đăng Lung thấy hắn nói như thế, cũng liền đứng dậy cáo từ, nơi này Duẫn Giám Phi đi vào trong phòng Vân La, chỉ thấy hắn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt hình như có lệ quang, hắn trong lòng căng thẳng, bước lên phía trước vài bước, ôm lất eo hắn nhẹ giọng nói: “Sao vậy? Ngươi lại đang lo lắng chuyện gì thế? Nếu nói ngươi không muốn ở lại trong kinh thành, chúng ta trở về trên biển đi, ta cũng không muốn ngôi vị hoàng đế nữa, chỉ cần ngươi bên cạnh ta, đi đâu cũng đều là giang sơn ngàn dặm.”
Vân La bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn, thật lâu sau lại quay đầu đi chỗ khác, nức nở nói: “Vì sao? Duẫn Giám Phi, ngươi không thấy là cảm tình đối với ta thật sự phát triển quá nhanh hay sao? Chúng ta còn không chưa trải qua cái gì, ngươi thế nhưng cái gì cũng nguyện ý vứt bỏ vì ta. Rốt cuộc là vì sao? Có đôi khi ta nghĩ, nghĩ thế nào cũng không ra bản thân có cái gì tốt đẹp, có chỗ nào đáng cho ngươi phải làm như vậy.”
Trong mắt Duẫn Giám Phi hiện lên một tia kinh ngạc: “Vân La, ngươi sao vậy? Vì sao lại hỏi như thế? Ngươi yên tâm, ta chính là thích ngươi như vậy đấy, không có ai, không có cái gì có thể tách rời chúng ta được.” Hắn ôm lấy người mình yêu, ôm thật chặt, dường như như vậy có thể an ủi sự bất an trong lòng hắn. Thế nhưng Vân La giãy ra, ánh mắt sáng ngời nhìn Duẫn Giám Phi: “Trả lời ta, ta muốn biết đáp án.”
Duẫn Giám Phi cười khổ một chút, mở bàn tay ra: “Ngươi hỏi ta đáp án? Nếu ta biết đáp án thì tốt rồi. Khi chúng ta phải về kinh thành lúc đó ngươi bắt ta thề khi nào nên buông tay thì phải buông tay, ta còn cảm thấy ngươi thực buồn cười, ta làm sao có thể không thể vứt bỏ được cơ chứ? Đừng nói là ngươi, cho dù là thân đệ đệ của ta, ta không giống như muốn chiếm lấy ngôi vị hoàng đế của hắn hay sao? Thật sự Vân La, vào lúc đó ta là thập phần xác định bản thân nhất định có thể tùy lúc tùy chỗ buông ngươi, nếu không ta không có khả năng đi trêu chọc ngươi, đương nhiên, ta không thể phủ nhận khi đó chính mình cũng đang ôm ấp ảo tưởng không tốt, nếu giang sơn cùng ngươi đều có thể giữa lấy trong tay, ta bên nào cũng không muốn vứt bỏ. Có điều dọc theo đường đi, chúng ta hai người buông xuống tất cả gánh nặng, xem đoạn thời gian đó là những ngày tháng cuối cùng được ở bên cạnh nhau, không muốn vứt bỏ hết thảy, chỉ là dùng tình yêu của chính mình tự do tự tại cùng chia sẻ tất cả, có lẽ là ta sơ suất quá, thậm chí cứ mặc cho tình yêu điên cuồng đối với người phát triển, ngay cả lúc ở bên cạnh ngươi đây, cũng không bao giờ muốn buông tay. Vân La, đây là câu trả lời của ta, kỳ thật ta cũng rất không vừa lòng đối với đáp án này, nhưng ngoại trừ điều này ra, ta rốt cuộc nghĩ không ra câu trả lời khác, ngươi nói ngươi chẳng có điểm nào tốt, ta cũng thừa nhận, tối thiểu vẻ bên ngoài ngươi thật sự như thế, thế nhưng tại sao trong tim ta, lại vẫn cứ cảm thấy ngươi là người đẹp nhất trên thế gian? Ta cũng biết lời này thực buồn nôn, nhưng ta thật sự nghĩ thế, đại khái Phương Lục Dương cũng giống ta, chịu hết những lời mắng nhiếc của A Tam, cuối cùng lại cứ chết mê chết mệt vì hắn, Vân La, ngươi nói xem chuyện tình yêu, có cần bất cứ lý do nào không?”
Vân La nhìn Duẫn Giám Phi thật sâu, nhìn chủ tử của mình, đôi mắt vốn nên vô cùng thâm trầm khó dò lại trong suốt một cách thần kỳ, hắn trong lòng có một cảm giác đau nhói xẹt qua: “Duẫn Giám Phi, ta sẽ lưu lại, ta sẽ biến mất một thời gian, rồi mới chờ ngươi đón ta trở về. Ta nhất định sẽ chờ ngươi.” Hắn chủ động ôm con người đã khuynh tẫn tất cả mà yêu say đắm: “Ta sẽ chờ ngươi, cho nên, không cần buông bỏ, đi nắm lấy thứ vốn nên thuộc về ngươi đi, ta không cần trong những năm tháng vô tận ở tương lai, ngươi mỗi khi nhớ tới việc đã buông bỏ ngôi vị hoàng đế vì ta, trong lòng sẽ có một tia hối ý nảy lên, ta muốn một Duẫn Giám Phi đúng nghĩa, không bao giờ hối hận, luôn luôn tiêu sái, chẳng sợ ngươi là hoàng đế, chẳng sợ ngươi sẽ có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, vì lời nói hôm nay của ngươi, ta nguyện ý vứt bỏ sự kiên trì của mình, ta sẽ chờ ngươi, nhớ kỹ nhất định phải tới đón ta, ngàn vạn lần đừng để ta đợi chờ vô ích đến lúc đầu bạc.”
Không thể phủ nhận, những lời này Thái hậu nói cũng là hợp tình hợp lý, Duẫn Giám Phi cũng hiểu rất rõ sự sủng ái của nàng đối với chính mình. Nhân đợi sau khi hắn đi, triệu Đăng Lung đến thương lượng, Đăng Lung nhân tiện nói: “Nếu theo như tâm tư của ta, chúng ta hẳn là sẽ quay về trên biển tung hoành ngang dọc, thế nhưng tâm huyết sáu năm của công tử a, ngẫm đi ngẫm lại vẫn không cam tâm, ta cũng không biết phải làm sao mới tốt, hay là ngài nói chuyện cùng Vân La xem sao.” Nói xong lại từ trong ngực lấy ra một phong thư nói: “Đây là thư A Tam gửi về, xem ra hắn sống cũng không tồi, Phương Lục Dương kia đối hắn thật cũng hết sức thâm tình, bất quá chính hắn hiển nhiên lại không cho là như vậy, hắn còn chờ ngài sau khi quân lâm thiên hạ, nghĩ cách cứu hắn ra.” Nói xong Duẫn Giám Phi tiếp nhận thư vừa nhìn qua, không khỏi nở nụ cười, nói: “Đây là nhân duyên của chính hắn, chúng ta không cần nhúng tay nhiều, chờ đến lúc Phương Lục Dương bị hắn dắt mũi tương đối rồi, đại khái sẽ cùng hắn đến kinh thành thôi, chẳng qua hiện nay là không có khả năng. Ừm, ta phải đem tin tức này nói cho Vân La thôi, khỏi khiến hắn lúc nào cũng lo lắng cho A Tam.”
Đăng Lung thấy hắn nói như thế, cũng liền đứng dậy cáo từ, nơi này Duẫn Giám Phi đi vào trong phòng Vân La, chỉ thấy hắn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt hình như có lệ quang, hắn trong lòng căng thẳng, bước lên phía trước vài bước, ôm lất eo hắn nhẹ giọng nói: “Sao vậy? Ngươi lại đang lo lắng chuyện gì thế? Nếu nói ngươi không muốn ở lại trong kinh thành, chúng ta trở về trên biển đi, ta cũng không muốn ngôi vị hoàng đế nữa, chỉ cần ngươi bên cạnh ta, đi đâu cũng đều là giang sơn ngàn dặm.”
Vân La bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn, thật lâu sau lại quay đầu đi chỗ khác, nức nở nói: “Vì sao? Duẫn Giám Phi, ngươi không thấy là cảm tình đối với ta thật sự phát triển quá nhanh hay sao? Chúng ta còn không chưa trải qua cái gì, ngươi thế nhưng cái gì cũng nguyện ý vứt bỏ vì ta. Rốt cuộc là vì sao? Có đôi khi ta nghĩ, nghĩ thế nào cũng không ra bản thân có cái gì tốt đẹp, có chỗ nào đáng cho ngươi phải làm như vậy.”
Trong mắt Duẫn Giám Phi hiện lên một tia kinh ngạc: “Vân La, ngươi sao vậy? Vì sao lại hỏi như thế? Ngươi yên tâm, ta chính là thích ngươi như vậy đấy, không có ai, không có cái gì có thể tách rời chúng ta được.” Hắn ôm lấy người mình yêu, ôm thật chặt, dường như như vậy có thể an ủi sự bất an trong lòng hắn. Thế nhưng Vân La giãy ra, ánh mắt sáng ngời nhìn Duẫn Giám Phi: “Trả lời ta, ta muốn biết đáp án.”
Duẫn Giám Phi cười khổ một chút, mở bàn tay ra: “Ngươi hỏi ta đáp án? Nếu ta biết đáp án thì tốt rồi. Khi chúng ta phải về kinh thành lúc đó ngươi bắt ta thề khi nào nên buông tay thì phải buông tay, ta còn cảm thấy ngươi thực buồn cười, ta làm sao có thể không thể vứt bỏ được cơ chứ? Đừng nói là ngươi, cho dù là thân đệ đệ của ta, ta không giống như muốn chiếm lấy ngôi vị hoàng đế của hắn hay sao? Thật sự Vân La, vào lúc đó ta là thập phần xác định bản thân nhất định có thể tùy lúc tùy chỗ buông ngươi, nếu không ta không có khả năng đi trêu chọc ngươi, đương nhiên, ta không thể phủ nhận khi đó chính mình cũng đang ôm ấp ảo tưởng không tốt, nếu giang sơn cùng ngươi đều có thể giữa lấy trong tay, ta bên nào cũng không muốn vứt bỏ. Có điều dọc theo đường đi, chúng ta hai người buông xuống tất cả gánh nặng, xem đoạn thời gian đó là những ngày tháng cuối cùng được ở bên cạnh nhau, không muốn vứt bỏ hết thảy, chỉ là dùng tình yêu của chính mình tự do tự tại cùng chia sẻ tất cả, có lẽ là ta sơ suất quá, thậm chí cứ mặc cho tình yêu điên cuồng đối với người phát triển, ngay cả lúc ở bên cạnh ngươi đây, cũng không bao giờ muốn buông tay. Vân La, đây là câu trả lời của ta, kỳ thật ta cũng rất không vừa lòng đối với đáp án này, nhưng ngoại trừ điều này ra, ta rốt cuộc nghĩ không ra câu trả lời khác, ngươi nói ngươi chẳng có điểm nào tốt, ta cũng thừa nhận, tối thiểu vẻ bên ngoài ngươi thật sự như thế, thế nhưng tại sao trong tim ta, lại vẫn cứ cảm thấy ngươi là người đẹp nhất trên thế gian? Ta cũng biết lời này thực buồn nôn, nhưng ta thật sự nghĩ thế, đại khái Phương Lục Dương cũng giống ta, chịu hết những lời mắng nhiếc của A Tam, cuối cùng lại cứ chết mê chết mệt vì hắn, Vân La, ngươi nói xem chuyện tình yêu, có cần bất cứ lý do nào không?”
Vân La nhìn Duẫn Giám Phi thật sâu, nhìn chủ tử của mình, đôi mắt vốn nên vô cùng thâm trầm khó dò lại trong suốt một cách thần kỳ, hắn trong lòng có một cảm giác đau nhói xẹt qua: “Duẫn Giám Phi, ta sẽ lưu lại, ta sẽ biến mất một thời gian, rồi mới chờ ngươi đón ta trở về. Ta nhất định sẽ chờ ngươi.” Hắn chủ động ôm con người đã khuynh tẫn tất cả mà yêu say đắm: “Ta sẽ chờ ngươi, cho nên, không cần buông bỏ, đi nắm lấy thứ vốn nên thuộc về ngươi đi, ta không cần trong những năm tháng vô tận ở tương lai, ngươi mỗi khi nhớ tới việc đã buông bỏ ngôi vị hoàng đế vì ta, trong lòng sẽ có một tia hối ý nảy lên, ta muốn một Duẫn Giám Phi đúng nghĩa, không bao giờ hối hận, luôn luôn tiêu sái, chẳng sợ ngươi là hoàng đế, chẳng sợ ngươi sẽ có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, vì lời nói hôm nay của ngươi, ta nguyện ý vứt bỏ sự kiên trì của mình, ta sẽ chờ ngươi, nhớ kỹ nhất định phải tới đón ta, ngàn vạn lần đừng để ta đợi chờ vô ích đến lúc đầu bạc.”