“Tuy rằng Ai gia không thích hắn, chính là Ai gia không thể không bội phục hắn, tuy rằng là một người tàn tật, không có bản lĩnh gì, nhưng hắn đến cuối cùng, cũng không mất đi bản sắc nam nhi.” Thái hậu thì thào tự nói, trong mắt lại có lệ quang, nàng xoay người lại, nháy mắt như là già đi mất mười tuổi: “Khinh Doanh, có lẽ tất cả những gì Ai gia đã làm, đều là sai lầm cả, có phải hay không?” Nàng gọi cung nữ tâm phúc của mình đến.
Khinh Doanh nhìn về hướng vách đá, không nói lời nào, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Những gì Thái hậu đã làm là đúng hay sai, nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ biết là cả đời này, cũng không thể quên được con người này, nô tỳ có thể nói là đã giết người vô số, thế nhưng người có thể thong dong dứt khoát như vậy lại vốn khó dứt bỏ tình duyên trần thế, nô tỳ biết cả đời này không thể gặp được người thứ hai.”
Lão giả lúc trước tiến lên, ha hả bồi cười nói: “Thái hậu cùng cô nương đây làm sao vậy? Bất quá chỉ là chết một tên nam sủng mà thôi, cho dù hắn......” Không đợi nói xong đã bị Thái hậu hét lớn một tiếng ngắt lời: “Câm miệng, các ngươi mỗi người đều nhớ kỹ cho Ai gia, hắn...... Không phải là nam sủng của Giám Phi, mà là ái nhân của Giám Phi. Nếu hắn là thân nữ nhi, hoàn toàn đủ tư cách làm hoàng hậu của nó.” Nàng lại trở lại nhìn thoáng qua vách núi tối đen, lắc đầu nói: “Ai, hiện tại nói những lời này còn có ý nghĩa gì đây? Sai cũng được mà đúng cũng được, đều đã muốn là lạc định trần ai rồi, Ai gia sẽ không hối hận, nhất định sẽ không hối hận.” Nàng xoay người lại: “Được rồi, bãi giá hồi cung.”
Lúc Duẫn Giám Phi tỉnh lại, Vân La đã không còn ở bên người, chỉ có một lọn tóc tỏa hương thơm nhè nhẹ, được đặt chỉnh tề bên cạnh gối, hắn cầm lọn tóc đó lên, chậm rãi đặt ở ngực mình, không biết vì sao, xuất hiện một cơn đau từ lồng ngực, không khỏi khiến hắn tâm hoảng ý loạn.
“Sẽ không quá lâu đâu, Vân La, ta sẽ rất nhanh tới đón ngươi, sẽ không tách ra quá lâu đâu, ngươi phải ở trong thôn trang ngoan ngoãn chờ ta, biết không?” Hắn hôn rồi lại hôn lên lọn tóc, cho đến khi có người gõ cửa, mới trân trọng để lọn tóc kia vào trong ngực, xoay người lại, thì ra là người đến hầu hạ rửa mặt chải đầu, hắn trong lòng ngẩn ra, chợt lại nghĩ đến, Vân La đã đi đến thôn trang Hoa Phố Sơn, hôm nay sẽ không giúp mình rửa mặt chải đầu.
Miễn cưỡng xuống giường: “Đăng Lung đâu? Bảo hắn lại đây gặp ta.” Hắn phân phó người hầu kia, lại nghe hắn cung kính hồi đáp: “Hồi Vương Gia, Đăng Lung cô nương hôm nay sáng sớm đã ra đi, nói là muốn đi mua vài thứ.” Hắn nói xong Duẫn Giám Phi liền sửng sốt: “Cái gì? Hắn không tiễn Vân La đến biệt viện Hoa Phố hay sao?” Trong lòng đột nhiên trầm xuống, Vân La, không phải là đã không từ mà biệt đấy chứ ?
Quả nhiên, người hầu kia kỳ quái nói: “Không có a, Vân công tử chắc là trời chưa sáng đã vội ra đi, tôi ngủ dậy đã không nhìn thấy ngài ấy, chờ tôi đến hỏi hỏi lão Lưu của thủ vệ.” Nói xong xoay người ra khỏi phòng, Duẫn Giám Phi ở trong này càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, vội vàng thay quần áo, chờ người hầu kia trở về, nói rằng Vân La quả nhiên là canh bốn gọi cửa đi ra ngoài, hắn trong lòng lại càng không yên, nói với người hầu kia: “Ngươi đi xem xem Đăng Lung đã trở về hay chưa, chuẩn bị xe cho ta, ta muốn đi biệt viện Hoa Phố một chuyến.” Đúng vậy, hắn phải xác định Vân La tới nơi đó rồi hay chưa, nếu không một mình một người như vậy, cho dù có tìm được thôn trang, bọn người hầu đấy cũng không thể nào để hắn đi vào.
Người hầu kia nói: “Nhưng thưa Vương Gia, Thái hậu sáng sớm đã cho một công công trong cung đến tuyên chỉ, rằng sau khi ngài tỉnh lại mau chóng vào hoàng cung một chuyến, có chuyện quan trọng thương lượng, ngài nếu tại lúc này vì vân công tử mà kháng chỉ, có phải hay không......” Hắn không có nói thêm gì đi nữa, bất quá Duẫn Giám Phi đã hiểu được ý tứ của hắn, không thể không thừa nhận lời này rất có lý, lão thái bà kia tâm ngoan thủ lạt, nếu thấy hắn vì Vân La vứt bỏ không để ý đến chính sự, nói không chừng sẽ trái với lời hứa, xuống tay với Vân La. Nghĩ đến đây, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, mới quay ra người hầu kia nói: “Được rồi, ngươi cùng tổng quản trong vương phủ đi biệt viện một chuyến, xem xem Vân La có ở đó hay không, bảo đám người hầu trong biệt viện tiếp đãi hắn tử tế, nếu ủy khuất, ngày sau ta tuyệt không tha thứ, ta bây giờ tiến cung ngay đây.” Người hầu kia đáp ứng, đồng thời lui ra ngoài. Duẫn Giám Phi nơi này âm thầm cân nhắc, thầm nghĩ người hầu này tuy rằng không đáng để tin tưởng lắm, bất quá tổng quản kia thật ra là người mình lấy từ chỗ nghĩa phụ mang đến, có thể tín nhiệm, để hắn đi xác định tin tức của Vân La, là không thể có sai sót.
Đến chạng vạng từ hoàng cung trở về, ở trên nửa đường vừa đúng lúc gặp Đăng Lung, Duẫn Giám Phi cả giận nói: “Ngươi sáng sớm đã ra đi, bây giờ mới trở về, có cái gì quan trọng cần mua thế, ta vốn muốn để ngươi dẫn Vân La đi tới biệt viện Hoa Phố, kết quả hắn không từ mà biệt, ngươi cũng không có bóng dáng, đành phải phái người đi, chỉ mong hắn không cần lạc đường đã là tốt lắm rồi.”
Đăng Lung ngạc nhiên nói: “Phải không? Việc này ta một chút cũng không biết, hôm qua là tổng quản nói dược liệu trong phủ không tốt, cũng không có mấy người có thể chọn được mấy thứ này, thế là ta hôm nay mới đi mua thuốc trên đường phố, cố tình trên đường gặp mấy chuyện bất bình, ta nhúng tay quản mấy cái cọc, chậm trễ đến bây giờ, ngay cả cơm trưa cũng không ăn nổi một miếng, bất quá Vân La chuyện này đáng lo, không bằng ta giờ lại đi xác nhận một chuyến đi.”
Duẫn Giám Phi nói: “Không cần, ta đã phái Duẫn Phú đi kiểm tra, hắn là người ta lấy từ chỗ nghĩa phụ tới đây, đối với ta không thể hai lòng, cũng giống như để ngươi đi thôi. Đại anh hùng quản chút chuyện nhỏ, muốn mệt chết sao, luôn phải thêm cơm.” Nói xong nhu nhu mày nói: “Ai, những ngày kế tiếp chỉ sợ không dễ sống lắm, ta hôm nay ở chỗ lão thái bà, bà ước chừng triệu một tiểu đội danh môn thiên kim, một đám giả bộ đoan trang thục nhã, ta xem mà phiền muốn chết, ngươi không biết, hương khí trên người các nàng, ước chừng có thể ngột chết muỗi trong phạm vi hai dặm, ngươi nói đây là cái gì thiên kim danh môn, có chút gì gọi là thưởng thức không ?” Nói xong vừa lắc đầu vừa bước vào trong phủ, chỉ thấy Duẫn Phú đã trở về, đang ở trong viện chờ, hắn khuôn mặt nhất chỉnh, vội hỏi tình hình về Vân La.
Khinh Doanh nhìn về hướng vách đá, không nói lời nào, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Những gì Thái hậu đã làm là đúng hay sai, nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ biết là cả đời này, cũng không thể quên được con người này, nô tỳ có thể nói là đã giết người vô số, thế nhưng người có thể thong dong dứt khoát như vậy lại vốn khó dứt bỏ tình duyên trần thế, nô tỳ biết cả đời này không thể gặp được người thứ hai.”
Lão giả lúc trước tiến lên, ha hả bồi cười nói: “Thái hậu cùng cô nương đây làm sao vậy? Bất quá chỉ là chết một tên nam sủng mà thôi, cho dù hắn......” Không đợi nói xong đã bị Thái hậu hét lớn một tiếng ngắt lời: “Câm miệng, các ngươi mỗi người đều nhớ kỹ cho Ai gia, hắn...... Không phải là nam sủng của Giám Phi, mà là ái nhân của Giám Phi. Nếu hắn là thân nữ nhi, hoàn toàn đủ tư cách làm hoàng hậu của nó.” Nàng lại trở lại nhìn thoáng qua vách núi tối đen, lắc đầu nói: “Ai, hiện tại nói những lời này còn có ý nghĩa gì đây? Sai cũng được mà đúng cũng được, đều đã muốn là lạc định trần ai rồi, Ai gia sẽ không hối hận, nhất định sẽ không hối hận.” Nàng xoay người lại: “Được rồi, bãi giá hồi cung.”
Lúc Duẫn Giám Phi tỉnh lại, Vân La đã không còn ở bên người, chỉ có một lọn tóc tỏa hương thơm nhè nhẹ, được đặt chỉnh tề bên cạnh gối, hắn cầm lọn tóc đó lên, chậm rãi đặt ở ngực mình, không biết vì sao, xuất hiện một cơn đau từ lồng ngực, không khỏi khiến hắn tâm hoảng ý loạn.
“Sẽ không quá lâu đâu, Vân La, ta sẽ rất nhanh tới đón ngươi, sẽ không tách ra quá lâu đâu, ngươi phải ở trong thôn trang ngoan ngoãn chờ ta, biết không?” Hắn hôn rồi lại hôn lên lọn tóc, cho đến khi có người gõ cửa, mới trân trọng để lọn tóc kia vào trong ngực, xoay người lại, thì ra là người đến hầu hạ rửa mặt chải đầu, hắn trong lòng ngẩn ra, chợt lại nghĩ đến, Vân La đã đi đến thôn trang Hoa Phố Sơn, hôm nay sẽ không giúp mình rửa mặt chải đầu.
Miễn cưỡng xuống giường: “Đăng Lung đâu? Bảo hắn lại đây gặp ta.” Hắn phân phó người hầu kia, lại nghe hắn cung kính hồi đáp: “Hồi Vương Gia, Đăng Lung cô nương hôm nay sáng sớm đã ra đi, nói là muốn đi mua vài thứ.” Hắn nói xong Duẫn Giám Phi liền sửng sốt: “Cái gì? Hắn không tiễn Vân La đến biệt viện Hoa Phố hay sao?” Trong lòng đột nhiên trầm xuống, Vân La, không phải là đã không từ mà biệt đấy chứ ?
Quả nhiên, người hầu kia kỳ quái nói: “Không có a, Vân công tử chắc là trời chưa sáng đã vội ra đi, tôi ngủ dậy đã không nhìn thấy ngài ấy, chờ tôi đến hỏi hỏi lão Lưu của thủ vệ.” Nói xong xoay người ra khỏi phòng, Duẫn Giám Phi ở trong này càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, vội vàng thay quần áo, chờ người hầu kia trở về, nói rằng Vân La quả nhiên là canh bốn gọi cửa đi ra ngoài, hắn trong lòng lại càng không yên, nói với người hầu kia: “Ngươi đi xem xem Đăng Lung đã trở về hay chưa, chuẩn bị xe cho ta, ta muốn đi biệt viện Hoa Phố một chuyến.” Đúng vậy, hắn phải xác định Vân La tới nơi đó rồi hay chưa, nếu không một mình một người như vậy, cho dù có tìm được thôn trang, bọn người hầu đấy cũng không thể nào để hắn đi vào.
Người hầu kia nói: “Nhưng thưa Vương Gia, Thái hậu sáng sớm đã cho một công công trong cung đến tuyên chỉ, rằng sau khi ngài tỉnh lại mau chóng vào hoàng cung một chuyến, có chuyện quan trọng thương lượng, ngài nếu tại lúc này vì vân công tử mà kháng chỉ, có phải hay không......” Hắn không có nói thêm gì đi nữa, bất quá Duẫn Giám Phi đã hiểu được ý tứ của hắn, không thể không thừa nhận lời này rất có lý, lão thái bà kia tâm ngoan thủ lạt, nếu thấy hắn vì Vân La vứt bỏ không để ý đến chính sự, nói không chừng sẽ trái với lời hứa, xuống tay với Vân La. Nghĩ đến đây, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, mới quay ra người hầu kia nói: “Được rồi, ngươi cùng tổng quản trong vương phủ đi biệt viện một chuyến, xem xem Vân La có ở đó hay không, bảo đám người hầu trong biệt viện tiếp đãi hắn tử tế, nếu ủy khuất, ngày sau ta tuyệt không tha thứ, ta bây giờ tiến cung ngay đây.” Người hầu kia đáp ứng, đồng thời lui ra ngoài. Duẫn Giám Phi nơi này âm thầm cân nhắc, thầm nghĩ người hầu này tuy rằng không đáng để tin tưởng lắm, bất quá tổng quản kia thật ra là người mình lấy từ chỗ nghĩa phụ mang đến, có thể tín nhiệm, để hắn đi xác định tin tức của Vân La, là không thể có sai sót.
Đến chạng vạng từ hoàng cung trở về, ở trên nửa đường vừa đúng lúc gặp Đăng Lung, Duẫn Giám Phi cả giận nói: “Ngươi sáng sớm đã ra đi, bây giờ mới trở về, có cái gì quan trọng cần mua thế, ta vốn muốn để ngươi dẫn Vân La đi tới biệt viện Hoa Phố, kết quả hắn không từ mà biệt, ngươi cũng không có bóng dáng, đành phải phái người đi, chỉ mong hắn không cần lạc đường đã là tốt lắm rồi.”
Đăng Lung ngạc nhiên nói: “Phải không? Việc này ta một chút cũng không biết, hôm qua là tổng quản nói dược liệu trong phủ không tốt, cũng không có mấy người có thể chọn được mấy thứ này, thế là ta hôm nay mới đi mua thuốc trên đường phố, cố tình trên đường gặp mấy chuyện bất bình, ta nhúng tay quản mấy cái cọc, chậm trễ đến bây giờ, ngay cả cơm trưa cũng không ăn nổi một miếng, bất quá Vân La chuyện này đáng lo, không bằng ta giờ lại đi xác nhận một chuyến đi.”
Duẫn Giám Phi nói: “Không cần, ta đã phái Duẫn Phú đi kiểm tra, hắn là người ta lấy từ chỗ nghĩa phụ tới đây, đối với ta không thể hai lòng, cũng giống như để ngươi đi thôi. Đại anh hùng quản chút chuyện nhỏ, muốn mệt chết sao, luôn phải thêm cơm.” Nói xong nhu nhu mày nói: “Ai, những ngày kế tiếp chỉ sợ không dễ sống lắm, ta hôm nay ở chỗ lão thái bà, bà ước chừng triệu một tiểu đội danh môn thiên kim, một đám giả bộ đoan trang thục nhã, ta xem mà phiền muốn chết, ngươi không biết, hương khí trên người các nàng, ước chừng có thể ngột chết muỗi trong phạm vi hai dặm, ngươi nói đây là cái gì thiên kim danh môn, có chút gì gọi là thưởng thức không ?” Nói xong vừa lắc đầu vừa bước vào trong phủ, chỉ thấy Duẫn Phú đã trở về, đang ở trong viện chờ, hắn khuôn mặt nhất chỉnh, vội hỏi tình hình về Vân La.