Tôi không biết Tạ Uyển khi đầu thai có uống canh Mạnh Bà hay chưa, nhưng tình hình bây giờ dù đã uống canh Mạnh Bà rồi thì tôi vẫn bị Tần Mộc Viễn cưỡng ép nhớ lại chuyện trong kiếp trước.
Có lẽ vì thấy tôi suốt hồi lâu chẳng nói năng gì, cô ta chợt đưa tay sờ mũi, khẽ cười nói: “Thật xấu hổ quá, tôi đã lâu lắm không được nói chuyện rồi, chẳng dễ dàng gì gặp được một người để có thể dốc bầu tâm sự, thành ra mới không dừng lại nổi. Đúng rồi, còn cô thì sao, có phải lúc sinh tiền cũng đắc tội với ai đó nên bây giờ mới bị Diêm La Vương đầy tới hang động này không?”
Tôi vừa định bịa chuyện để giải thích một phen thì chợt cảm thấy đầu đau nhói, hình như là bị kim đâm vào.
Tôi đột ngột mở bừng hai mắt, Tạ Uyển đã biến mất, hang động âm u đó cũng chẳng còn tồn tại. Bên dưới thân thể tôi lúc này là chiếc giường mềm mại, trước mắt thì là chiếc màn thêu hoa màu ráng khói quen thuộc. Giữa lúc tôi ngơ ngẩn, giọng nói của Thẩm Hành chợt vang lên: “Còn đau nữa không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào cây kim vàng trong tay Thẩm Hành, hóa ra vừa rồi y đã chích kim vào đầu tôi nên mới khiến tôi đau đớn như vậy.
Tôi khẽ lắc đầu, y đưa một chiếc gối mềm tới lót vào sau lưng tôi, đỡ tôi ngồi dậy. Bích Dung và Lê Tâm cùng đứng sau lưng Thẩm Hành, trong ánh mắt nhìn về phía tôi lộ rõ vẻ lo lắng.
Tôi chợt hỏi: “Dịch Phong đâu rồi?”
Thẩm Hành đáp: “Y về Nam Phong quán rồi.”
Đúng lúc này Bích Dung bưng thuốc đi vào, Thẩm Hành đón lấy bát thuốc. Tôi liếc nhìn chiếc vòng trên cổ tay Bích Dung, trong ấn tượng của tôi, vừa rồi nó còn có màu đỏ rực như máu nhưng bây giờ màu sắc lại nhạt đi không ít.
Tôi cau mày hỏi: “Bích Dung, chiếc vòng của ngươi có thể đổi màu hay sao vậy?”
Bích Dung chẳng chút hoang mang, bình thản đáp: “Bẩm Quận chúa, chiếc vòng này được truyền lại từ đời tổ mẫu của nô tỳ. Nó có một điểm đặc biệt, đó là khi tâm trạng người đeo kích động thì màu sắc sẽ đậm hẳn lên.”
Tôi chăm chú nhìn lại, thấy thần sắc thị không có gì lạ thường thì mới thu ánh mắt về, nói: “Chiếc vòng này của ngươi quả là thú vị.”
Thẩm Hành múc một thìa thuốc đưa tới bên miệng tôi. “Đã cho mật rồi, không đắng đâu.”
Sau khi uống thuốc xong, tôi kêu Lê Tâm và Bích Dung lui xuống, chỉ giữ một mình Thẩm Hành ở lại. Thẩm Hành ngồi bên giường, hỏi: “Vừa rồi lại nằm mơ sao?”
Tôi gật đầu, không giấu giếm gì cả. “Con nằm mơ thấy Tạ Uyển.”
Khuôn mặt Thẩm Hành hơi run lên.
Tôi nói: “Sư phụ, Tần Mộc Viễn đã tới đây rồi, con nghĩ, Thẩm yến có lẽ cũng thế.”
Thẩm Hành cứng đờ người ra, trên trán tuôn đầy mồ hôi lạnh. “…Vậy… vậy ư?”
Tôi gật đầu đáp: “Dạ phải, Dịch Phong hẳn chính là Thẩm Yến.” Tôi phát hiện mỗi lần tôi nằm mơ đều là có nguyên nhân cả, trước đây là vì cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa của Tư Mã Cẩn Du, còn bây giờ thì chắc là vì tiếng đàn của Dịch Phong.
Bằng không, cảm giác quen thuộc của tôi với y cũng khó mà giải thích được.
Tôi bây giờ lại càng cảm thấy người mà Tần Mộc Viễn thích chính là Thẩm Yến, chứ không thì trong kiếp này hắn đã chẳng bao trọn Dịch Phong như vậy, hơn nữa trước đây hắn còn từng vì Dịch Phong mà ghen với tôi nữa cơ mà.
“Sư phụ, người nói xem có phải vậy không?”
Thẩm Hành không trả lời tôi, còn hỏi ngược lại: “Phải vậy thì sao?”
Tôi thản nhiên đáp: “Tất nhiên là đi tìm y nói cho rõ ràng rồi. Tuy con không nhớ được chuyện trong kiếp trước, nhưng vừa rồi trong mơ Tạ Uyển cũng đã nói rồi, cô ấy không hề hận Thẩm Yến chút nào, cũng không oán trách gì y. Chuyện tình ái vốn phải hai bên tình nguyện, cô ấy có trách thì cũng chỉ có thể tự trách mình lún vào quá sâu mà không kịp thời rút ra. Nếu như khi đó ông trời để cho cô ấy được sống, sau khi bước một chân qua quỷ môn quan chắc cô ấy đã có thể suy nghĩ thông suốt mọi điều rồi. Sư phụ, Tạ Uyển đã nói như thế thì chứng tỏ cô ấy đã suy nghĩ thông suốt rồi. Vốn dĩ chỉ có một gã Tần Mộc Viễn thôi con đã khó lòng ứng phó nổi, nếu như Dịch Phong cũng học theo hắn nữa thì những ngày tháng sau này của con chỉ e là sẽ càng tệ hại hơn.” Hơi dừng một chút, tôi lại tiếp: “Sư phụ, hay là sư phụ giúp con đi nói rõ ràng với Dịch Phong nhé? Người cứ bảo với y là duyên phận kiếp trước đã hết rồi, kiếp này con với y không còn dính dáng gì tới nhau nữa, ai đi đương nấy là tốt nhất, vậy có được chăng?”
Sắc mặt Thẩm Hành trở nên tái nhợt, dường như phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể rặn ra một chữ: “…Được.”
Mấy ngày sau, huynh trưởng lén đến thăm tôi, thấy tôi đau yếu nằm bẹp trên giường như thế thì không kìm được tỏ ra lo lắng vô cùng. “Ta nghe Dịch Phong nói là mấy hôm trước muội đột nhiên ngất xỉu ngã lăn ra đất, có phải là lại ốm rồi không?” Hơi dừng một chút, huynh ấy cau mày nói tiếp: “Thẩm Hành đâu rồi? Sao lại không ở bên chăm sóc cho muội thế này? Để ta đi tìm y nói chuyện!”
Tôi kéo huynh ấy lại. “Sư phụ đâu phải a hoàn của muội, sao có thể kè kè bên muội được, đều tại sức khỏe của muội không được tốt đấy thôi.” Tôi biết rõ lần này vì sao mình lại ốm, linh hồn vừa phải xuống địa phủ một phen, sau khi trở về có thể không ốm được sao? Có điều chuyện này quá mức khó tin, tôi cũng không tiện kể với huynh trưởng.
Rồi tôi bèn chuyển chủ đề: “Huynh còn dám nói A Uyển nữa, huynh chớ quên lúc ở phủ đệ mới của huynh, A Uyển từng nói không nhận huynh là huynh trưởng nữa đấy.”
Huynh trưởng cười gượng nói: “A Uyển, vi huynh hiểu rõ lòng muội mà.”
Tôi hậm hực hỏi: “Vậy huynh có biết là Thái tử điện hạ muốn muội trở thành Thái tử phi không?”
Huynh trưởng bất giác sững người. “Cái gì?”
Tôi cũng ngẩn ra, Tư Mã Cẩn Du chưa nói chuyện này với người khác ư? Nhưng nhìn bộ dạng của hắn lần trước thì rõ ràng là muốn tất cả mọi người đều biết cơ mà. Lẽ nào nơi đáy lòng Tư Mã Cẩn Du kỳ thực có tính toán khác?
Tính ra thì thời gian đã qua lâu như vậy rồi, nhưng bên ngoài vẫn chẳng có tin đồn gì lan ra cả.
Tôi suy nghĩ kĩ một hồi, cuối cùng hỏi: “Gần đây có xảy ra chuyện lớn gì không?”
Huynh trưởng ngó nghiêng xung quanh một lát, sau đó mới hạ thấp giọng nói: “Bệ hạ vừa mới sai người điều tra triệt để vụ án tham ô tiền cứu tế nạn châu chấu ở Thiệu An năm ngoái, không ít quan viên đã bị dính vào, trong đó đa phần là người của bộ Hộ và bộ Công. Điện hạ vốn đã tiếp quản bộ Hộ và bộ Công từ bao lâu nay, để xảy ra chuyện như vậy bệ hạ tất nhiên giận dữ vô cùng, đã cách chức quản lý của Thái tử, đồng thời hạ lệnh cho Thái tử trong vòng ba tháng không được rời khỏi phủ của mình.”
Tôi lại hỏi: “Đây là chuyện từ năm ngoái, sao bây giờ mới điều tra?”
Huynh trưởng nói: “Thái tử và tam Hoàng tử bấy lâu nay vẫn luôn đấu đá kịch liệt với nhau, bây giờ Thái tử xảy ra chuyện, nhất định là tam Hoàng tử không tránh khỏi mối liên quan.”
Tôi đột nhiên nhớ tới những lời mà Thẩm Hành nói với mình lúc trước: Quãng thời gian này Tư Mã Cẩn Du chẳng có tâm trạng mà để ý tới con đâu, con cứ việc yên tâm tĩnh dưỡng, chớ nên suy nghĩ quá nhiều. Tôi bèn hỏi: “Chuyện này xảy ra được bao lâu rồi?”
“Cũng mới vừa kết thúc mấy hôm thôi.”
Tôi nhủ thầm, Thẩm Hành quả là lợi hại, ngay đến việc Tư Mã Cẩn Du chẳng có tâm trạng để ý tới tôi cũng tính ra được.
Huynh trưởng lại nói tiếp: “Những việc này A Uyển không cần suy nghĩ quá nhiều, bất kể ra sao vi huynh và cha mẹ cũng sẽ bảo vệ chu toàn cho muội.” Vừa nói huynh trưởng vừa đưa tay tới khẽ xoa đầu tôi. “Cho nên A Uyển chỉ cần vô ưu vô lo mà tĩnh dưỡng thân thể là được rồi, cứ đau ốm mãi thì sau này khó tìm được một tấm chồng tốt lắm. Chuyện về Thái tử điện hạ muội không cần lo lắng gì hết cả.”
Tôi hỏi: “Nếu Thái tử thực sự muốn cưới muội thì phải làm sao đây? Huynh trưởng, huynh sẽ giúp ai?”
Huynh trưởng cười nói: “Sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu, trừ phi tự bản thân A Uyển bằng lòng. Huống chi có lúc lời của Thái tử cũng không thể coi là thật được. A Uyển quên rồi ư? Thái tử háo nam sắc. Bệ hạ vừa hạ lệnh phạt Thái tử ba tháng không được rời khỏi phủ, Thái tử liền sai người đi đón Dịch Phong từ Nam Phong quán tới phủ Thái tử ngay trong ngày hôm đó.”
Nghe huynh trưởng nói vậy, tôi bất giác thở phào một hơi.
Có lẽ Tần Mộc Viễn đã ý thức được rằng người mà hắn thực sự yêu là Thẩm Yến chứ hoàn toàn không phải là Tạ Uyển.
Lúc này chợt có người gõ cửa, kế đó Bích Dung liền bưng thuốc đã sắc xong đi vào. Huynh trưởng hơi nhướng mày hỏi: “A Hoàn này trông lạ mắt quá, vừa mới tới đây sao?”
Tôi đáp: “Là do sư phụ tìm tới cho muội đấy.”
Bích Dung chậm rãi bước lại gần, cung kính khom người hành lễ với huynh trưởng. “Bích Dung bái kiến Thế tử gia.” Nói xong thị mới bưng bát thuốc đi tới. “Quận chúa, Thẩm công tử đã dặn dò rồi, nhất định phải uống thuốc khi còn nóng, nếu như để nguội công hiệu của thuốc sẽ kém đi nhiều.”
Huynh trưởng cười nói: “Đứa a hoàn mới này của muội hình như không được hoạt bát bằng Đào Chi.”
Tôi khẽ cười, không nói gì. Sau khi liếc nhìn chiếc vòng trên cổ tay Bích Dung một chút, tôi tò mò hỏi: “Bích Dung, hôm nay tâm trạng ngươi không được ổn định ư? Sao màu sắc của chiếc vòng kia lại trở nên đậm hơn thế?”
Huynh trưởng tò mò ghé lại hỏi: “Chiếc vòng này có thể đổi màu ư?”
Tôi nói lại cho huynh trưởng nghe những lời Bích Dung đã nói ngày hôm đó. Huynh trưởng đưa tay sờ cằm, nói: “Thú vị thật, ta mới lần đầu tiên nhìn thấy một chiếc vòng có thể đổi màu theo tâm trạng của người đeo đấy.” Hơi dừng một chút, huynh trưởng chợt nói: “Cũng không đúng, ta đã từng nhìn thấy một chiếc vòng tương tự trong phủ Thái tử rồi.”
Tôi vội hỏi ngay: “Tức là sao?”
Huynh trưởng nói: “A Uyển có nhớ không? Trước đây ta từng kể với muội một lần rồi, Thái tử điện hạ những năm nay mỗi đêm đều nằm mơ thấy cùng một giấc mơ. Về sau y muồn tìm người trong mơ, nên liền mời một vị cao nhân đến nhờ giúp đỡ. Vị cao nhân đó làm ra một chiếc vòng giống với chiếc vòng trên tay a hoàn của muội, nói là chỉ cần gặp người trong mơ thì màu sắc của chiếc vòng đó sẽ trở nên đậm hơn.” Nói tới đây, huynh trưởng liền khẽ thở dài. “Thái tử thực sự đã có chút tẩu hỏa nhập ma rồi, một chuyện hoang đường như thế mà không ngờ y lại hoàn toàn tin tưởng.”
Tôi lẳng lặng đưa mắt ngó nhìn Bích Dung, thấy thị lúc này đang đứng yên một bên, đầu cúi thấp, thành ra tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của thị lúc này.
Đột nhiên nhớ tới chiếc vòng màu đỏ máu mà mình nhìn thấy hôm đó trước khi mất đi ký ức, tôi bèn hỏi: “Ồ? Vậy khi tới gần Dịch Phong, chiếc vòng đó của Thái tử điện hạ có đổi màu không?”
Huynh trưởng trầm ngâm một lát rồi mới đáp: “Nói ra thì chuyện này thật là hoang đường tột độ, chiếc vòng đó vốn có màu đỏ rất nhạt, nhưng khi lại gần Dịch Phong thì chỉ sau nháy mắt đã biến thành màu đỏ tươi như máu.”
Sau khi huynh trưởng rời đi, tôi bèn hỏi Bích Dung: “Ngươi có sợ thứ gì không?”
Bích Dung ngẩn ngơ nhìn tôi, không hiểu tôi có ý gì.
Tôi nói: “Chẳng hạn như các loài động vật ấy.”
Bích Dung suy nghĩ một chút rồi mới đáp: “Bích Dung sợ chim bồ câu.”
Ngày hôm sau, trời cao thoáng đãng, thời tiết thật tuyệt vô cùng.
Tôi kêu A Phù đi bắt lấy bốn, năm con chim bồ câu về, chờ khi Bích Dung đi ngang qua thì thả chim bồ câu ra, đồng thời lại dặn dò y chú ý quan sát màu sắc của chiếc vòng trên tay Bích Dung. A Phủ quả nhiên đã không phụ sự nhờ cậy của tôi, sau khi quay về liền kể với tôi rằng y đã mai phục trên cây rất lâu, vừa thấy Bích Dung đi ngang qua liền lập tức thả hết chim bồ câu ra.
Tôi hỏi: “Chiếc vòng đó có đổi màu không?”
A Phù đáp: “Dạ không.”
Tôi lại hỏi: “Sắc mặt Bích Dung khi đó thế nào?”
A Phù đáp: “Hoang mang, sợ hãi tột độ.”
Tôi thưởng bạc cho A Phù, lại dặn y đừng kể chuyện này ra với ai. Đêm đó đến lượt Bích Dung gác đêm, sau khi hầu hạ tôi thay quần áo xong, thị đột nhiên quỳ xuống đất dập đầu liền ba cái, nói: “Bích Dung sai rồi, xin Quận chúa trách phạt.”
Tôi ngó nhìn chiếc vòng trên tay thị, thấy màu sắc của nó đã đậm hơn, nhưng lại không giống như là màu máu tươi ngày hôm đó.
Tôi hờ hững hỏi: “Ồ? Ngươi sai ở chỗ nào vậy?”
Bích Dung đáp: “Bích Dung không nên nói dối Quận chúa. Chiếc vòng trên tay Bích Đồng thực ra có công dụng giống hệt như chiếc của Thái tử điện hạ.”
Người trong mơ của Tư Mã Cẩn Du hẳn là Tạ Uyển, vậy tại sao khi gặp Dịch Phong chiếc vòng đó lại đổi màu? Còn chiếc vòng của Bích Dung khi gặp tôi tuy có đổi màu, nhưng khi gặp Dịch Phong lại càng đổi màu mạnh hơn là sao?
Tôi lặng im không nói gì.
Bích Dung lại nói: “Xin Quận chúa trách phạt.”
“Chiếc vòng này được truyền lại từ đời tổ mẫu của ngươi…” Tôi trầm giọng hỏi: “Tổ mẫu của ngươi tên là gì.”
Bích Dung đáp: “Bẩm Quận chúa, tổ mẫu của Bích Dung tên gọi Bích Đồng.”
Bích Đồng? Đây không phải là a hoàn của Tạ Uyển ư? Huynh trưởng có mấy câu nói rất đúng, tẩu hòa nhập ma, hoang đường tột độ. Thử ngó mà xem, Tần Mộc Viễn của kiếp trước đã tới rồi, Tạ Uyển tôi cũng nằm mơ thấy rồi, bây giờ, ngay đến a hoàn bên cạnh cô ta cũng đã tới đây.”
Chuyện này thực sự hoang đường tột độ.
Tạ Uyển của kiếp trước rốt cuộc đã làm sai chuyện gì chứ? Tại sao những người bên cạnh cô ta lại đều dai như đỉa vậy? Đã sang đến kiếp này rồi mà vẫn không chịu buông tha cho tôi là sao?
Tôi đưa tay day trán, hỏi: “Ngay từ đầu ngươi đã biết ta là ai sao?”
Bích Dung ngẩng đầu đáp: “Tổ mẫu lúc sinh tiền có lỗi với người, trước khi chết đã lập lời thề rằng nhất định phải tìm được người sau khi chuyển thế rồi hầu hạ người cả đời. Đây là chiếc vòng mà tổ mẫu truyền lại từ đời này qua đời khác, chỉ cần gặp được người là sẽ đổi màu.”
Bích Đồng có lỗi với Tạ Uyển ư?
Tôi hỏi: “Tổ mẫu của ngươi có lỗi với ta như thế nào vậy?”
Bích Dung đáp: “Bẩm Quận chúa, Bích Dung không rõ. Bích Dung chỉ được nói lại cho nghe lời căn dặn của tổ mẫu mà thôi. Bây giờ đã tìm được Quận chúa rồi, xin Quận chúa cho phép Bích Dung hầu hạ người cả đời.” Nói xong, Bích Dung lại dập đầu thật mạnh thêm ba cái nữa.
Tôi nói: “Ngươi hà tất phải như vậy chứ? Đang sống yên lành, tự nhiên lại chạy tới làm a hoàn cho ta làm gì? Chuyện của kiếp trước đã qua rồi, ta bây giờ là Tiêu Uyển, là Bình Nguyệt Quận chúa của Thiên Long triều, không phải là Tạ Uyển đâu.”
Bích Dung nói với giọng kiên định: “Bích Dung từ nhỏ đã cô khổ lênh đênh, nếu không nhờ có mẫu thân đưa về nuôi nấng và dạy dỗ, bây giờ chắc vẫn còn ở trong cảnh bữa đói bữa no. Lời thề mà tổ mẫu truyền lại từ đời này qua đời khác có thể được Bích Dung thực hiện, ấy là điều may cho Bích Dung, tuyệt đối không phải là một công việc khổ nhọc như Quận chúa nói.”
Tôi khẽ thở dài, khoát tay nói: “Được rồi, ngươi đứng dậy đi!”
Bích Dung chăm chú nhìn tôi. “Ý của Quận chúa là…”
Tôi nói: “Bổn Quận chúa không phải là một người dễ hầu hạ đâu. Ngươi muốn ở lại thì cứ ở lại, dù sao chỗ ta hiện giờ cũng đang thiếu người hầu, có ngươi thì ta khỏi tốn công đi tìm người khác.”
Bích Dung cả mừng. “Tạ ơn Quận chúa, Bích Dung nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”
Sau khi Bích Dung đứng dậy, tôi lại hỏi: “Tại sao khi gặp Dịch Phong chiếc vòng đó cũng đổi màu?”
Bích Dung lắc đầu đáp: “Vấn đề này Bích Dung cũng không rõ nữa.”
Tôi vốn cứ ngỡ Dịch Phong là Thẩm Yến, nhưng sau chuyện này tôi đã có thể khẳng định tuyệt đối không phải như vậy. Có điều, những người từng xuất hiện trong kiếp trước quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thế, y không phải Thẩm Yến, không phải Tần Mộc Viễn, lại càng không phải Bích Đồng, vậy thì có thể là ai được đây?
Bích Dung chợt nói: “Quận chúa có thể đi hỏi Thẩm công tử, chuyện về Quận chúa Thẩm công tử biết rõ hơn bất cứ ai.”
Tôi nheo mắt hỏi: “Sao sư phụ lại tìm được ngươi thế?”
Thị đáp: “Thẩm công tử sớm đã biết rõ thân phận của Bích Dung rồi, phen này chẳng qua là giúp Bích Dung hoàn thành tâm nguyện thôi.”
Tôi cẩn thận quan sát vị cô nương trước mắt, thấy thị hình như đang nôn nóng thể hiện lòng trung thành với mình. Rồi tôi lại hỏi: “Sư phụ còn nói gì với người nữa?”
Bích Dung đáp: “Thẩm công tử nói là chỉ cần Quận chúa hỏi, Bích Dung cứ thành thực trả lời.”
Ồ, ý tứ ẩn đằng sau đó là chỉ cần tôi không hỏi, thị sẽ không nói gì hết cả. Tôi hỏi tiếp: “Những lời ta nói với ngươi, liệu ngươi có nói lại với sư phụ không?”
Thị không chút nghĩ ngợi đáp ngay: “Hiện giờ chủ nhân của Bích Dung là Quận chúa.”
Sau khi uống thuốc của Thẩm Hành, đêm đến tôi có thể ngủ rất ngon, thông thường đều là ngủ một mạch tới sáng, dù nửa đêm có sấm rung chớp giật cũng chẳng thể làm tôi thức giấc. Về sau được tôi hỏi, Thẩm Hành bèn đáp: “Thuốc đó có công hiệu an thần, giúp con không gặp phải ác mộng nữa.”
Tôi nghe thế thì liền yên tâm hẳn.
Song chuyện bất ngờ luôn là điều khó tránh khỏi. Tôi vốn cứ ngỡ đêm nay cũng sẽ giống như các đêm trước, ngày hôm sau vừa tỉnh dậy là sẽ có thể nhìn thấy chiếc màn thêu hoa màu ràng khói quen thuộc kia ngay. Nhưng khi tôi tỉnh giấc, lọt vào mắt là một chiếc màn gấm thêu hình ly long[1] bằng chỉ vàng vô cùng xa lạ.
[1] Một loài rồng không sừng trong truyền thuyết.
Tôi bất giác cả kinh, mà bên cạnh hình như còn có thứ gì đó âm ấm, khi tôi còn chưa kịp phản ứng, thứ đó đã dán sát vào thân thể của tôi, eo tôi thì bị ôm chặt lấy, khiến tôi không thể cựa quậy.
“A Uyển, ngủ thêm lát nữa đi.”
Là giọng của Tư Mã Cẩn Du! Tôi ngoảnh đầu qua nhìn, thấy khuôn mặt của Tư Mã Cẩn Du đang ở gần ngay gang tấc! Đầu óc tôi vốn còn có chút mơ màng, nhưng bây giờ muốn không tỉnh táo cũng khó. Tôi nhanh chóng sâu chuỗi mọi chuyện lại, trong lòng không khỏi có chút không vui.
“Ngươi bắt cóc ta sao?”
Trước giờ tôi chưa từng ở gần một nam nhân nào như vậy, đương nhiên cha, huynh trưởng và sư phụ đều không tính. Mùi hương trên người Tư Mã Cẩn Du làm tôi rất khó chịu, tôi cau mày nói: “Mau buông ta ra!”
“Không buông, cả đời này đều không buông. A Uyển ngủ với ta thêm lát nữa đi.”
Tôi nói: “Cha mẹ sẽ lo lắng cho ta.”
Tư Mã Cẩn Du nhắm mắt lại nói: “Kiếp này chẳng phải A Uyển không có trái tim ư? Lo lắng rõ ràng chỉ là cái cớ, A Uyển sợ phiền phức đúng không?”
Tư Mã Cẩn Du lại ôm chặt lấy tôi.
May mà sau lần bị Tư Mã Cẩn Du ép cho không có sức chống trả đó, tôi đã thu được một bài học, thế là vừa về phủ đã lập tức đi tìm Thẩm Hành nhờ y dạy mình dùng ám khí. Thẩm Hành vốn lo tôi bị ám khí làm bị thương, nhưng vừa nghe tôi kể là mình đã bị Tư Mã Cẩn Du thế này thế kia, y liền lập tức dốc hết bản lĩnh ra truyền thụ, còn đặc biệt chế tạo cho tôi một mòn ám khí tùy thân.
Tôi đưa tay sờ lên dái tai mình, ấn nhẹ một cái vào chiếc khuy bảo thạch nhỏ gắn trên đó, trong tay tức thì xuất hiện một cây kim bạc.
Kim bạc vừa tới tay, tôi lập tức không chút do dự đâm vào người Tư Mã Cẩn Du.
Cây kim bạc này có công hiệu gây mê rất hiệu quả.
Tư Mã Cẩn Du tức thì mở to hai mắt, trợn trừng nhìn tôi.
Tôi kéo tay hắn ra, nói: “Ngươi tưởng bổn Quận chúa là hạng dễ dây vào sao? Bị ép vào tuyệt cảnh, đến chuột cũng dám cắn lại mèo một miếng nữa là.” Dứt lời, tôi bèn nhảy xuống giường. Tư Mã Cẩn Du lúc này toàn thân đều không thể động đậy, khuôn mặt cũng đã trở nên cứng đờ.
Tôi nói: “Thái tử điện hạ, ta là người không có trái tim. Ngài lấy người nhà của ta ra uy hiếp ta, ta đồng ý với ngài, đó là vì ngài còn chưa chạm đến giới hạn của ta. Vừa rồi có một câu ngài nói rất đúng, ta sợ phiền phức. Nhưng dù có sợ phiền phức đến mấy thì ta cũng không thể nào ưa nổi việc phải vô cớ tỉnh lại ở một nơi xa lạ. Ta nói với ngài lần cuối nhé, ta là Tiêu Uyển, không phải Tạ Uyển! Đừng có mang những chuyện vớ vẩn ở kiếp trước ra nói với ta nữa!”
Tôi tự nhiên lại nhớ tới những lời mà Tạ Uyển nói ở âm tào địa phủ, nếu có kiếp sau thì gả cho Tần Mộc Viễn cũng không sao, coi như để y được thỏa lòng.
Tạ Uyển đúng là không sao thật, bởi bây giờ người có sao chính là Tiểu Uyển tôi đây!
Tư Mã Cẩn Du chợt khẽ cười nói: “A Uyển, người bị vướng vào kiếp trước nào phải chỉ có mình ta. Ta dám đánh cược với nàng, chỉ trong vòng ba tháng nàng sẽ phải chủ động bước chân vào phủ Thái tử của ta. Nàng tin không?”
Tôi đưa mắt lườm Tư Mã Cẩn Du, khẽ “hừ” một tiếng vẻ xem thường.
Khi ra đến ngoài, tôi bắt gặp Dịch Phong.
Tôi nói với y: “Bất kể kiếp trước ngươi là gì của ta thì đó cũng là chuyện của kiếp trước, trong kiếp này xin chớ tới tìm ta nữa. Quan hệ mấy năm giữa chúng ta hãy đoạn tuyệt ở đây đi.”
Khi nhìn thấy tôi, Dịch Phong tỏ ra khá kinh ngạc.
Nghe xong những lời đó của tôi, trên mặt y bất giác thoáng qua mấy tia chế giễu.
Tôi nhìn mà khó chịu. “Bất kể chân tướng là gì ta cũng đều không muốn biết, mà ngươi cũng đừng nói với ta. Dịch Phong công tử, xin bái biệt.”
Đủ rồi! Thực sự là đủ lắm rồi!
Kẻ nào kẻ nấy đều không điểm dừng, rõ ràng là mối tai họa do Tạ Uyển gây ra, tại sao tôi phải gánh chịu! Vừa mới sáng sớm đã phải thức dậy ở một nơi xa lạ, không biết là bổn Quận chúa khi mới ngủ dậy thường rất nóng tính sao?
Tiếp đó, tôi dùng một cây kim bạc khác bên trong ám khí đâm cho một gã người hầu trong phủ Thái tử hôn mê bất tỉnh, lại lột quần áo của gã ra mà thay vào, rồi mới rời khỏi phủ Thái tử.
Vừa rời khỏi phủ Thái tử chưa lâu tôi đã bắt gặp Thẩm Hành đang vội vàng đi tới. Khi nhìn thấy tôi, sắc mặt y buông lỏng hẳn, vẻ dịu dàng lại dần hiện lên trong mắt.
“A Uyển.”
Tôi lạnh lùng nói: “Con có chuyện muốn nói với sư phụ đây.”
Thẩm Hành hơi sững ra, rồi cũng nói: “Ta cũng đang có chuyện muốn nói với con.”
Nhưng có một số chuyện không phải tôi muốn từ chối là có thể từ chối, chẳng hạn như lời mời của gã khốn Tư Mã Cẩn Du kia. Ngày thứ ba sau khi tiệc mùa hạ kết thúc, Tư Mã Cẩn Du mời tôi tới chùa Bảo Ân nghe Liễu Không đại sư giảng kinh.
Kiểu mời của gã Thái tử điện hạ khốn kiếp này cũng chẳng hay ho gì, lúc này xe ngựa của hắn đã dừng lại ngoài vương phủ, thiếp mời thì được một gã tùy tùng trực tiếp đưa vào. Mẹ tôi thấy xe ngựa của Đông cung Thái tử dừng lại ngay ngoài phủ của Tây Lăng Vương vốn ủng hộ cho tam Hoàng tử thì sợ rằng có chuyện, thế là đành nói với tôi: “A Uyển, vất vả cho con rồi.”
Tôi đưa mắt nhìn sắc trời, thấy đằng chân trời lúc này mây đen đang cuồn cuộn, hiển nhiên là sắp có mưa lớn đến nơi. Tư Mã Cẩn Du mời tôi đến chùa Bảo Ân vào lúc này, thật chẳng rõ là có tâm tư gì nữa? Có điều trong tình cảnh hiện tại, tôi quả thực muốn không đi cũng không được.
Tôi dẫn theo Đào Chi và Lê Tâm ra ngoài cửa phủ.
Xe ngựa của Thái tử quả là xa hoa, tôi còn chưa lại gần thì đã ngửi thấy mùi gỗ trầm hương rồi. Phải biết rằng ở Thiên Long triều này gỗ trầm hương đáng giá ngàn vàng, vậy mà Tư Mã Cẩn Du lại dùng nó để làm xe ngựa, quả là lắm tiền nhiều của.
Không gian trong xe ngựa khá rộng rãi, Tư Mã Cẩn Du lúc này đang nửa ngồi nửa nằm trên chiếc đệm lớn bọc lụa vàng, một tay đỡ má, đôi mắt phượng hẹp dài đang hơi nheo lại, cứ như là vừa tỉnh giấc. Tôi làm bộ như chưa từng nhìn thấy Tư Mã Cẩn Du áo quần xộc xệch, vạt áo trước ngực hơi phanh ra, cũng coi như không hề nhìn thấy làn da trắng ngần động lòng người thoáng ẩn thoáng hiện phía sau đó của hắn. Hơi cụp mắt xuống, tôi khẽ nói: “Bình Nguyệt bái kiến Thái tử điện hạ.”
“Miễn lễ.” Tư Mã Cẩn Du uể oải ngáp một cái, nói: “A Uyển, lại đây.”
Hơ…
Gã Tư Mã Cẩn Du này đúng là không biết khách sáo là gì, từ bao giờ mà hắn đã thân với tôi đến độ có thể gọi thẳng khuê danh của tôi như thế chứ?
Tôi không bước qua chỗ hắn, cất giọng nhẹ nhàng song kiên định: “Thái tử điện hạ gọi thẳng khuê danh của Bình Nguyệt như thế hình như không ổn. Nếu để người khác nghe thấy, Bình Nguyệt sau này biết phải sống thế nào?”
“Ồ? Nàng lo lắng về điều này ư?” Tư Mã Cẩn Du khẽ cười, nói: “Chuyện này thì có gì đáng lo đâu, nếu không biết phải sống thế nào, vậy hãy đi theo ta là được.”
Gã này đúng là xấu xa quá thể! Ai thèm đi theo hắn chứ? Dù có đi theo chó lợn tôi cũng chẳng bao giờ đi theo hắn.
Tôi run giọng nói: “Bình Nguyệt không dám.”
Tư Mã Cẩn Du dường như có chút không vui. “Có cái gì mà không dám? Đám đàn bà con gái các nàng sao cứ thích cả nghĩ như vậy nhỉ? Ta bảo nàng qua đây thì nàng cứ qua là được rồi. Hơn nữa, ta với Văn Chi tình như thủ túc, ta gọi muội muội của y một tiếng A Uyển thì có gì là không được?”
Nói vậy thì còn nghe tạm, coi tôi như muội muội thì tôi mới chịu qua chỗ hắn.
Tôi lại khom người hành lễ thêm lần nữa, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Tư Mã Cẩn Du. Trong xe ngựa chỉ có hai người chúng tôi, kỹ thuật đánh xe của phu xe khá tốt, trên đường xe không hề tròng tránh chút nào, có điều xe ngựa cũng vì thế mà quá quên tĩnh, Tư Mã Cẩn Du lại không nói gì, do đó tôi cũng im lặng.
Đột nhiên, Tư Mã Cẩn Du đưa tay với lấy một quả vải rồi bắt đầu bóc, đương khi tôi do dự không biết có nên bóc giúp hắn hay không thì Tư Mã Cẩn Du đã đưa quả vải vừa được bóc xong kia tới bên miệng tôi, sau đó hơi nhướng cặp mắt phượng lên, nói: “Ăn đi.”
“…” Da mặt bất giác run lên lẩy bẩy, tôi cảm thấy quả vải trước mặt chẳng khác nào một khối đá ngàn cân đang đè xuống trái tim tôi.
“Không ăn sao?”
Tôi đáp: “Thái y trong cung từng dặn dò, thân thể Bình Nguyệt không thích hợp ăn vải.”
Tư Mã Cẩn Du dường như có chút không vui, có điều cũng không làm khó tôi, chỉ lẳng lặng bỏ quả vải đó vào trong miệng mình. Khi nhả hạt ra, hắn đột nhiên hỏi: “Khúc nhạc đêm đó nàng học được từ đâu vậy?”
Tôi thành thực trả lời: “Học được từ trong mơ.”
Lời này kỳ thực có chút nhảm nhí, thoạt nghe thì còn khá hoang đường. Tôi vốn định tùy tiện bịa đặt linh tinh để lừa gạt Tư Mã Cẩn Du, nhưng nghĩ đến tính tình xấu xa của hắn, tôi quyết định có sao nói vậy.
Thật hiếm có, lần này không ngờ Tư Mã Cẩn Du lại khẽ mỉm cười với tôi, trong đôi mắt phượng đẹp mê hồn như ngợp đầy những tia nắng mùa xuân ấm áp. “Trùng hợp quá, ta cũng từng nghe thấy khúc nhạc đó trong mơ.”
Chuyện đời khó đoán, chắc hẳn không ai ngờ được có một ngày tôi và Tư Mã Cẩn Du lại đi trò chuyện với nhau về giấc mơ của tôi. Có điều, tự nhiên lại bắt tôi kể về giấc mơ đã đeo bám mình suốt mười sáu năm trời đó, tôi nhất thời khó mà kể hết ra được, vì tôi kỳ thực chỉ lờ mờ nhớ được một số đoạn mà thôi.
Thế là tôi chọn lấy mấy đoạn mà mình có ấn tượng sâu sắc nhất để kể cho Tư Mã Cẩn Du nghe.
Đoạn thứ nhất là nữ tử trong mơ đứng dưới gốc đào chờ phu quân trở về, nhưng mãi tới khi hoa đào rụng, quả đào chín mà người mong chờ vẫn chẳng thấy đâu. Nữ tử đó thần sắc thê lương, bóng dáng tựa người vào gốc đào vô cùng tịch mịch.
Đoạn thứ hai là nữ tử trong mơ hô to “A Uyển đau quá” dưới một bầu trời màu đỏ máu.
Đoạn thứ ba là nữ tử trong mơ gặp sư phụ của nàng khi đang tuổi thiếu nữ xuân thì, sư phụ nàng áo trắng hơn tuyết, phong thái vượt hẳn những cánh hoa đào.
Tư Mã Cẩn Du nghe xong, sắc mặt trở nên khó đoán, chỉ hỏi: “A Uyển trong lời của nàng dùng chữ ‘uyển’[] nào?”
[] Trong tiếng Hán có rất nhiều chữ “uyển” và đa phần đều có âm đọc giống nhau, ở đây hai A Uyển ở trong mơ và ngoài thực tất nhiên đều dùng chung một chữ “uyển”.
Tôi phán đoán: “Có thể là chữ ‘uyển’ của tiểu nữ, cũng có thể là một chữ ‘uyển’ khác, điều này tiểu nữ không rõ lắm.” Chắc là vì thời gian ở một mình bên Tư Mã Cẩn Du đã lâu, tôi đâm ra không còn quá sợ hắn nữa, bèn tò mò hỏi: “Nghe nói Thái tử điện hạ cũng thường xuyên nằm mơ đúng không?”
Tư Mã Cẩn Du đưa mắt liếc tôi. “Ừm, nàng muốn nghe không?”
Tôi lập tức gật đầu như gà con mổ thóc.
Tư Mã Cẩn Du nheo cặp mắt phượng lại. “Có muốn làm Thái tử phi không?”
Tôi cả kinh, tôi biểu đạt ra ý nguyện như vậy từ khi nào chứ? Tôi vội vã lắc đầu, đáp ngay: “Dạ không.”
Tư Mã Cẩn Du khẽ cười một tiếng, trong đôi mắt phượng cũng thấp thoáng nét cười. Tuy bây giờ trời đang âm u, tỉnh thoảng còn có tiếng sấm vang lại, nhưng gã khốn này vừa mới cười, toàn bộ xe ngựa đều lập tức sáng lên, quả đúng là yêu nghiệt.
“Văn Chi chưa nói với nàng ư? Chỉ có Thái tử phi mới được nghe kể về giấc mơ của ta thôi.”
Tôi hoang mang nói: “Huynh trưởng chưa từng nói với Bình Nguyệt điều này.”
Tư Mã Cẩn Du cất giọng hững hờ: “Người không biết thì không có tội, ta không trách nàng. Hôm nay ta đang vui, kể cho nàng nghe cũng không sao.”
Tôi lúc này đâu còn dám nghe nữa, vội vàng chuyển chủ đề ngay: “Chiếc khay đồng đựng vải này đúng là đẹp quá!”
Tư Mã Cẩn Du đưa mắt liếc qua phía chiếc khay đồng mạ vàng có hoa văn hình đám mây đó, thản nhiên nói: “Nếu nàng thích, vậy ta tặng nàng luôn.”
Đồ của Thái tử điện hạ há có thể nhận bừa, điều này tôi hiểu rất rõ, bèn đáp ngay: “Đa tạ Thái tử điện hạ, chỉ là quân tử không đoạt vật yêu thích của người khác…”
Tư Mã Cẩn Du cắt ngang lời tôi: “Nàng là quân tử ư?”
Mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng, tôi vội sửa lời: “Nữ tử không đoạt vật yêu thích của người khác…”
“Nàng đúng là lạ thật, tặng nàng đồ mà nàng lại không chịu nhận, người khác thì có xin ta cũng không cho ấy chứ.” Tư Mã Cẩ Du lại bóc một quả vải nữa, khi nhả hạt ra thì chợt lộ vẻ giật mình bừng tỉnh. “Cũng đúng, ta không nên tặng nàng những thứ nhạt nhẽo như thế.”
Sau khi bị Tư Mã Cẩn Du quan sát từ trên xuống dưới một lượt, mồ hôi lạnh của tôi lại càng tuôn ra nhiều hơn. Lời của tiền nhân quả không sai, làm bạn với vua như chơi với hổ, loại người bình thường như tôi sao có thể đoán được tâm tư của một gã Hoàng đế tương lai cơ chứ.
Tư Mã Cẩn Du dường như đột nhiên nhớ tới điều gì, thế rồi chẳng hề ngại việc tôi đang có mặt, trực tiếp kéo ngăn ngầm trong xe ngựa ra ngay trước mặt tôi. Tôi bất giác cả kinh, Tư Mã Cẩn Du làm như vậy lẽ nào có ý là đã coi tôi như người của hắn rồi? Tôi rồi đây cũng phải đứng về phe Thái tử giống như huynh trưởng ư?
“Cái này không tệ.”
Trong lòng bàn tay Tư Mã Cẩn Du xuất hiện một cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa, những đường nét điêu khắc cực kỳ tinh tế, phỉ thúy thì trong suốt long lanh, thực bắt mắt vô cùng. Hơn nữa, đây là thứ được lấy ra từ trong ngăn ngầm của một chiếc xe ngựa đóng từ gỗ trầm hương, giá trị ắt hẳn có thể khiến người ta líu lưỡi.
Tư Mã Cẩn Du ngoắc ngoắc tay. “Lại đây.”
Tôi cắn răng bước tới. Tư Mã Cẩn Du tháo cây thoa hình hoa ngọc lan trên búi tóc tôi xuống, vung tay lên, ném nó ra ngoài cửa sổ. Tôi mở to hai mắt, chỉ cảm thấy da đầu bỗng nhiên mát rượi, thế rồi Tư Mã Cẩn Du thu tay về, cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa trong tay đã biến mất tự lúc nào chẳng hay.
Tôi vô thức đưa tay lên sờ thử, cơ hồ muốn khóc, gã khốn này không ngờ lại đã thực sự cài cây trâm giá trị liên thành kia lên đầu tôi rồi.
Tư Mã Cẩn Du lộ vẻ hài lòng nói: “Văn Dương và Vinh Hoa quả là có con mắt tinh tường. A Uyển, nàng thấy bổn Thái tử đối xử với nàng tốt chưa, thứ này hai đứa em gái kia đã cầu xin mấy bận mà ta vẫn không cho đấy, còn nàng thì chưa cầu xin mà ta đã cho rồi.” Dứt lời, Tư Mã Cẩn Du nheo mắt lại nói tiếp: “Không được tháo xuống.”
Tôi nghe thấy thế thì trái tim lập tức như bị mây đen phủ kín, ngợp đầy một nỗi u uất khó tả bằng lời. Gã Tư Mã Cẩn Du này nhất định là cố ý, nhất định là cố ý rồi.
Khi chúng tôi tới chúa Bảo Ân, phía chân trời vẫn cuồn cuộn mây đen, một cơn mưa lớn chừng như có thể kéo tới bất cứ lúc nào. Tôi đi theo sau lưng Tư Mã Cẩn Du, cảm thấy đỉnh đầu như bị ngàn cân đè nặng, khiến tôi cơ hồ không thở nổi.
Tôi mới chỉ từng nghe tên Liễu Không đại sư nhưng lại chưa từng gặp mặt lần nào. Ấn tượng của tôi về ông ta chủ yếu chỉ giới hạn trong cuộc trò chuyện giữa mẹ và huynh trưởng mà mình nghe lén được đêm đó, bọn họ nói cái gì mà Thẩm Hành ngay từ khi chưa gặp A Uyển đã nói ra được những lời giống hệt với Liễu Không đại sư.
Tôi nghĩ bụng, vị Liễu Không đại sư này có lẽ là đã từng gặp tôi rồi.
Một tiểu hòa thượng dẫn tôi và Thái tử vào trong phòng giảng kinh. Trong phòng đã có rất nhiều người đang ngồi nhưng vẫn mười phần yên tĩnh, mọi người đều tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe một vị hòa thượng giảng kinh, chắc hẳn người đó chính là Liễu Không đại sư rồi.
Tiểu hòa thượng lẳng lặng đưa chúng tôi tới ngồi tại một góc vắng vẻ. Tư Mã Cẩn Du vốn sống trong nhung lụa đã quen mà không ngờ vẫn chẳng hề để tâm, hoàn toàn không có bộ dạng hách dịch như lúc ở trong xe ngựa, còn ra vẻ như là một tín đồ Phật giáo thành kính, cứ thế ngồi nghiêm trang trên chiếc bồ đoàn.
Tôi thấy vậy thì bèn học theo hắn.
Có điều rất hiển nhiên, tôi sinh ra không phải là để làm tín đồ Phật giáo, Liễu Không đại sư nói cái gì mà nhân quả tuần hoàn, tôi mới nghe được mấy câu thì đã bắt đầu lơ mơ ngủ gật. Đến khi tôi hoàn toàn tỉnh táo trở lại, mọi người trong phòng giảng kinh đã rời đi gần hết, Tư Mã Cẩn Du thì giống như vừa mới được kinh Phật gột rửa, trở nên khác với trước đó rất nhiều, trong ánh mắt nhìn về phía tôi đã bớt đi mấy tia thờ ơ, nhiều thêm mấy phần nghiêm túc.
“Bình Nguyệt, nàng có tin vào cái gọi là nhân kiếp trước, quả kiếp này không?”
Tôi trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi mới cất tiếng trả lời: “Tiểu nữ không tin. Trong kiếp trước bất kể ân oán tình thù có lớn đến cỡ nào thì khi người chết đèn tắt, mọi chuyện cũng coi như kết thúc rồi. Cho dù thực sự có kiếp sau thì tất cả nên bắt đầu lại từ đâu, còn nghĩ tới cái nhân của kiếp trước làm gì nữa? Tuy Phật pháp hay nói tới nhân quả tuần hoàn nhưng tiểu nữ vẫn cho rằng kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, hai con người ở hai kiếp dù có là một thì cũng không phải là cùng một người.”
“Nếu sau khi luân hồi mà một người vẫn còn ký ức của kiếp trước thì sao?”
Tôi không chút nghĩ ngợi đáp ngay: “Hãy quên hết đi! Đã có một kiếp sống mới rồi thì đừng nên để tâm tới những mối dây dưa trong kiếp sống cũ nữa!”
Tư Mã Cẩn Du dường như đang suy nghĩ về lời của tôi, suốt một hồi lâu chẳng nói năng gì. Đúng lúc này giọng nói của Liễu Không đại sư đột ngột vang lên: “A Di Đà Phật, nữ thí chủ quả là một người thông suốt.”
Tôi ngoảnh đầu lại, thấy Liễu Không đại sư tay cầm tràng hạt, đang đứng sau lưng mình.
Tư Mã Cẩn Du lập tức đứng dậy, thân là Thái tử mà vẫn hơi khom người hành lễ với Liễu Không đại sư. Mãi tới lúc này tôi mới nhớ ra Phật giáo đang cực kỳ hưng thịnh ở Thiên Long triều, đã liên tiếp có mấy vị quân vương đều là tín đồ Phật giáo.
Thế là tôi tức thì khom người thật sâu kính cẩn hành lễ.
Tư Mã Cẩn Du chợt hỏi: “Đại sư, nàng ấy có phải là nhân của con trong kiếp trước không?”
Tôi hơi ngẩn ra, Tư Mã Cẩn Du có ý gì vậy? Lẽ nào hắn cho rằng tôi với hắn giống nhau ở chỗ đều bị một giấc mơ quấn lấy bao năm thì kiếp trước có dây dưa gì với nhau ư? Điều này thực là có chút hoang đường. Nhưng vẻ mặt của Tư Mã Cẩn Du lúc này rõ ràng rất nghiêm túc, tôi thực sự không thể tìm ra một tia đùa cợt nào trên đó cả.
Liễu Không đại sư tay lần tràng hạt, chậm rãi nói: “A Di Đà Phật, kiếp trước kiếp này nhân quả tuần hoàn đều là thuận theo đạo trời, sắc tức thị không không tức thị sắc, phải hay không phải rồi sẽ có một ngày thí chủ tự mình nghĩ thông suốt được thôi.”
Tôi hỏi: “Hồi con còn nhỏ có phải đại sư từng gặp con rồi không?”
Liễu Không đại sư không trả lời tôi, chỉ nói: “Nữ thí chủ không bị tình làm vướng bận, không bị tình làm mê muội, kỳ thực là có nguyên nhân bên trong cả đấy.”
Tôi nghi hoặc hỏi: “Nguyên nhân gì vậy?”
Liễu Không đại sư nói: “Thời cơ còn chưa tới, thiên cơ không thể tiết lộ. A Di Đà Phật, nhân kiếp trước quả kiếp này, rồi đến một ngày nữ thí chủ sẽ tự hiểu được thôi.”
Tôi nhủ thầm: Lời này nói rồi mà chẳng khác nào chưa nói vậy. Ngoài miệng thì lại nói: “Người xuất gia không nói dối, lời này của đại sư là thật ư?”
Liễu Không đại sư gật đầu.
Tôi cố chấp hỏi: “Hồi con còn nhỏ có phải đại sư từng gặp con rồi không?”
“A Di Đà Phật, phải.”
Tôi lại hỏi tiếp: “Đại sư đã nói gì với mẹ con vậy?” Hơi dừng một chút, tôi nói thêm: “Đại sư đừng nói cái gì mà thiên cơ không thể tiết lộ đấy nhé!”
Tư Mã Cẩn Du có chút không vui, cất tiếng trách cứ tôi: “Bình Nguyệt, sao nàng có thể ăn nói với Liễu Không đại sư như thế được?”
Liễu Không đại sư lại “A Di Đà Phật” thêm lần nữa, sau đó nói: “Không sao, không sao, người xuất gia quả thực không nói dối, nhưng người xuất gia cũng cần giữ chữ tín mới được.”
Xem ra mẹ quả thực đã nhờ Liễu Không đại sư giữ bí mật, có điều Liễu Không đại sư rốt cuộc đã nói những gì mà lại có thể khiến mẹ căng thẳng đến mức ấy nhỉ? Trong đầu lóe lên ánh linh quang, tôi nhủ thầm chuyện này ắt là có liên quan tới giấc mơ đã đeo bám tôi trong suốt mười sáu năm qua.
Lẽ nào A Uyển trong mơ chính là kiếp trước của tôi? Còn vị sư phụ trong mơ kia thì chính là Tư Mã Cẩn Du?
Suy đoán này quả thực đã làm tôi sợ giật nảy mình, bất kể thế nào tôi cũng không thể cho rằng nam tử áo trắng hơn tuyết trong mơ và vị Thái tử yêu nghiệt trước mắt là cùng một người, bọn họ… thực sự khác nhau quá xa.
Đột nhiên, một tia chớp bừng lên sáng lòa, từ nơi chân trời không ngừng vang lên những tiếng sấm nổ đì đùng, sau đó mưa tuôn xuống rào rào như thác đổ. Nhìn ra bên ngoài, lúc này trời đất đã bị màn mưa che phủ, chỉ còn có thể lờ mờ thấy được mấy ngọn núi phía xa.
Tôi bấc giác sững người, trong lòng thầm kêu hỏng bét. Cơn mưa này ít nhất cũng phải rơi mấy canh giờ, mà lỡ như đến đêm nó vẫn chưa chịu tạnh, lẽ nào tôi thực sự phải ở lại trong chùa Bảo Ân này một đêm với gã Tư Mã Cẩn Du kia ư?
Liễu Không đại sư chợt nói: “Nhà chùa đã chuẩn bị sẵn thiền phòng, mời hai vị thí chủ.”
Tôi buông tiếng thở dài rồi đành đi theo Liễu Không đại sư. May mà Liễu Không đại sư còn để cho tôi và Tư Mã Cẩn Du ở trong hai gian thiền phòng riêng biệt. Tôi ngồi trên chiếc ghế trúc, tay chống cằm nhìn màn mưa bên ngoài, trong lòng buồn phiền khôn tả.
Lê Tâm rót cho tôi một chén trà nóng, ân cần nói: “Quận chúa, người mau uống chút trà đi, cẩn thận kẻo lại cảm lạnh đấy.”
Đào Chi thì lại lộ vẻ âu lo trùng trùng nói: “Quận chúa, có phải người sắp trở thành Thái tử phi rồi không?”
Tôi phun ngay ngụm trà vừa ngậm vào miệng ra ngoài, trừng mắt nhìn Đào Chi. “Nói bậy cái gì đó.”
“Nhưng… nhưng Thái tử đã tặng trâm cài tóc cho Quận chúa rồi mà. Cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa đó không phải là rất quý giá ư? Bây giờ nó đã ở trên đầu Quận chúa rồi kìa.”
Lê Tâm ngó nhìn đầu tôi, ngạc nhiên bật thốt: “A, hóa ra cây trâm này rất quý giá ư? Ta cứ ngỡ nó chỉ là một cây trâm bình thường thôi cơ đấy.”
Đào Chi nói: “Đồ mà Thái tử tặng thì làm gì có cái gì là bình thường.”
Lê Tâm cười nói: “Vẫn là Đào Chi ngươi thông minh.”
Tôi xua tay nói: “Đừng có nhắc tới Thái tử nữa, bổn Quận chúa không thích nghe. Các ngươi mau nghĩ cách giúp ta rời khỏi chùa Bảo Ân này đi, chứ lỡ như thực sự phải ở lại đây qua đêm, ngày mai ta muốn không trở thành người của Thái tử cũng không được.”
Đào Chi chẳng rõ bưng từ đâu tới một đĩa bánh ngọt, dè dặt hỏi: “Quận chúa, làm Thái tử phi không tốt sao? Chờ Thái tử đăng cơ rồi, người sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ đấy.”
Tôi hậm hực nói: “Không tốt, bổn Quận chúa không ham cái đó.”
Đào Chi nhỏ giọng đáp “vâng” rồi không nhắc gì tới Thái tử nữa. Khi trời sắp tối, tôi không khỏi sốt ruột, hiện giờ mưa vẫn rất to, nếu như miễn cưỡng xuống núi thì chỉ e sẽ vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa lúc này bên phía Tư Mã Cẩn Du vẫn chưa có động tĩnh gì, tôi thực lòng không đoán được suy nghĩ của hắn, chẳng may hắn thực sự muốn ở lại đây qua đêm, vậy thì tôi cũng chẳng thể làm gì hơn được.
Tôi càng lúc càng nôn nóng, đến bữa cơm, tôi nhai đồ ăn trong miệng mà cảm thấy nhạt nhẽo chẳng có vị gì. Lê Tâm thấy thế thì bèn nói: “Quận chúa, để em đi nấu thêm vài món khác cho Quận chúa nhé!”
Tôi gật đầu.
Mới ra ngoài chưa được bao lâu Lê Tâm đã lại vội vã quay trở về, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ.
“Quận… Quận chúa, Thẩm công tử tới rồi.”
Tôi vội vàng hỏi: “Sư phụ ở đâu?”
Lê Tâm thở hồng hộc liên hồi, sau khi ngó quanh bốn phía một lát mới hạ thấp giọng nói: “Vừa rồi em đi ngang qua phòng giảng kinh, phát hiện Thẩm công tử đang đánh cờ với Liễu Không đại sư. Về sau em hỏi một tiểu hòa thượng thì được biết Thẩm công tử vừa mới tới đây chưa lâu.”
Tôi bất giác cả mừng, biết Thẩm Hành tới đây là để cứu mình, nhưng đồng thời lại có chút lo lắng. Vào thời điểm mà chỉ cần là người sáng mắt thì đều biết sắp có mưa to đến nơi, Tư Mã Cẩn Du không ngờ lại đi hẹn tôi tới chùa Bảo Ân, ban đầu tôi còn không đoán được tâm tư của hắn, nhưng bây giờ thì đã lờ mờ hiểu được một số việc rồi.
Tư Mã Cẩn Du dường như đang bày ra một cái bẫy, còn tôi chính là con mồi trong cái bẫy của hắn.
Thiên Long triều dân phong vốn cởi mở, nam tử và nữ tử hẹn gặp riêng nhau chẳng bị ai soi mói hay chỉ trích, do đó tôi mới dám lên xe ngựa của Tư Mã Cẩn Du. Nhưng hẹn gặp riêng nhau chỉ là hẹn gặp riêng nhau mà thôi, bên trong đó không bao gồm việc cô nam quả nữ ở cùng nhau trên núi giữa thời tiết thế này.
Nếu tôi thực sự cả đêm không về, người của phe Thái tử nhất định sẽ phao tin đồn rằng Bình Nguyệt Quận chúa và Thái tử đã cùng nghỉ đêm tại chùa Bảo Ân. Bất luận giữa tôi và Tư Mã Cẩn Du đã xảy ra chuyện gì hay chưa, người ngoài ắt sẽ đều nhìn nhận rằng tôi là người của Thái tử. Hiện giờ huynh trưởng đã đứng về phía Thái tử, nếu tôi lại trở thành người của Thái tử nữa, liệu cha có vì hai đứa con của mình mà thay đổi lập trường không đây?
Trong cái bẫy này của Tư Mã Cẩn Du, tôi là mồi nhử, còn cha chính là con mồi.
Hiện giờ tôi đã rơi vào bẫy của Tư Mã Cẩn Du, muốn rời đi chỉ e không phải là việc dễ. Thẩm Hành tuy đã tới đây rồi nhưng Tư Mã Cẩn Du lại cũng đang ở gần đây, người của hắn nhất định là đang theo dõi tôi từng giờ từng khắc, thành ra tôi cũng chưa chắc đã có thể gặp được Thẩm Hành.
Tôi thử bước ra ngoài cửa thiền phòng một bước, thế rồi khi bước thứ hai còn chưa đặt xuống thì quả đúng như dự liệu, tùy tùng của Tư Mã Cẩn Du đã xuất hiện.
“Quận chúa, điện hạ nhà tiểu nhân đã dặn dò rồi, bên ngoài trời đang mưa to gió lớn, thân thể Quận chúa lại không được khỏe, chớ nên để bị nhiễm phong hàn, xin Quận chúa hãy về phòng nghỉ ngơi. Chờ mưa tạnh rồi, điện hạ nhà tiểu nhân sẽ đưa Quận chúa về phủ.”
Tôi không thể lấy cứng chọi cứng với Tư Mã Cẩn Du, nhưng bị người ta chèn ép thế này trong lòng tôi khó tránh khỏi có chút khó chịu. Tôi hơi hất hàm, cất giọng ngang ngược nói: “Lẽ nào bổn Quận chúa đứng đây ngắm cảnh mưa cũng không được sao?”
Gã tùy tùng đó mặt mày hờ hững nói: “Tiểu nhân chỉ vâng theo lời dặn dò của Thái tử điện hạ mà thôi.”
Tức chết tôi mất, Tư Mã Cẩn Du đúng là ỷ thế hiếp người! Chờ sau khi về phủ rồi, tôi nhất định sẽ làm một con búp bê, ghim sinh thần bát tự[] của Tư Mã Cẩn Du lên, sau đó thì nguyền rủa cho hắn cả đời này đều bị tam Hoàng tử đè đầu cưỡi cổ.
[] Tức là tám chữ viết về giờ, ngày, tháng, năm sinh của một người theo Thiên can và Địa chi.
Đúng lúc này Đào Chi chợt nói: “Quận chúa, mưa hắt vào rồi, chúng ta cứ nên vào phòng đi thôi.”
Lê Tâm cũng giúp đỡ khuyên nhủ: “Nơi này không phải vương phủ, lỡ như Quận chúa thực sự đổ bệnh thì bây giờ cũng không xuống núi được đâu. Quận chúa, cần phải lấy thân thể làm trọng mới được.”
Trời vốn đang mưa như trút, một cơn gió thổi tới, tức thì những hạt mưa hắt vào làm ướt hết cả tà váy của tôi, ngay đến mặt tôi cũng bị dính nước mưa. Tôi đưa tay áo lên lau mặt một chút, lại trừng mắt nhìn gã tùy tùng của Tư Mã Cẩn Du, sau đó mới quay trở vào trong thiền phòng.
Lê Tâm nhúng khăn vào nước nóng rồi vắt cho thật khô, sau đó cẩn thận lau mặt cho tôi.
Đào Chi dịu giọng khuyên: “Quận chúa, Thẩm công tử đã tới đây rồi, người cứ yên tâm ở trong phòng chờ Thẩm công tử đi.”
Tôi vừa rồi chẳng qua là muốn thăm dò thái độ của Tư Mã Cẩn Du mà thôi, cũng không định rời khỏi thiền phòng. Bây giờ đã thăm dò ra rồi, tôi căn bản chẳng tính làm gì nữa cả.