Quách Thái Linh và Trác Quân Minh sục sạo hồi lâu nhưng không thấy ai cả.
Cuối cùng hai người đến trước một căn phòng khá lớn, cửa khóa kín, nhưng bên trong có tiếng người.
Quách Thái Linh định dùng kiếm phá thì Trác Quân Minh bảo nàng lùi lại rồi vung tay phát ra một chưởng.
− Ầm!
Cánh cửa bị chưởng lực đánh bật tung.
Bên trong vang lên tiếng la kinh hãi.
Hai người đưa mắt nhìn vào thấy trong phòng toàn là nữ nhân, có tới mười mấy người đứng tụm vào một góc.
Tất cả đều còn trẻ, từ mười tám, mười chín đến hăm ba hăm bốn tuổi, ăn mặc khá sang trọng, không phải là hạng gái thanh lâu.
Mười mấy tên thấy hai người vào liền quỳ cả xuống vừa khóc vừa quỳ lạy như tế sao xin tha mạng.
Trác Quân Minh chỉ kiếm nói :
− Đứng lên. Đừng khóc nữa.
Cả bọn lập tức nín thinh.
Trác Quân Minh lại hỏi :
− Các ngươi là ai?
Mười mấy tên đưa mắt nhìn nha, không ai dám lên tiếng.
Trác Quân Minh phát bực quát :
− Các ngươi câm cả rồi sao? Nếu không nói ta sẽ giết cả đấy.
Tiếng khóc lại nổi lên như ri.
Một phụ nhân chừng hăm hai hăm ba tuổi, lết hai đầu gối tới trước mặt Trác Quân Minh mếu máo nói :
− Xin đại gia đừng giận. Để tôi nói thay cho họ cũng được.
Trác Quân Minh gật đầu :
− Được, nói đi.
Phụ nhân nói :
− Tôi là Thu Nhi. Chúng tôi bị bắt ép vào đây... làm... làm...
Tới đó khóc òa lên, vừa lạy vừa nói :
− Xin đại gia cứu giúp, chúng tôi đều là những nữ nhân bất hạnh đáng thương...
Trác Quân Minh nhíu mày hỏi :
− Đây không phải là 'Đồng Tước kỹ viện', hơn nữa theo cách ăn mặc, các ngươi cũng không phải là gái thanh lâu. Như vậy các ngươi bị Lý Khoái Đao bắt tới đây làm vợ phải không?
Thu nhi khóc òa lên đáp :
− Chúng tôi làm gì có vinh hạnh đó? Lý đại đương gia khi thích thì coi chúng tôi là người, nếu không thích thì tha hồ đánh đập hành hạ, còn đuổi chúng tôi sang 'Đồng Tước viện' tiếp khách.
Cả bọn đều cúi đầu khóc nức nở nghe rất thảm thương.
Một thiếu phụ mặc áo hồng tay xanh nói :
− Mấy hôm trước còn có một thiếu nữ treo cổ tự tử nữa...
Trác Quân Minh :
− Có người tự tử ư? Sao vậy?
Thu nhi đáp :
− Cô nương đó tên là Phương Đình Đình bị Lý đại đương gia bắt tới đây. Vì không chịu phục tùng nên bị đương gia lột trần truồng ra mà đánh...
Quách Thái Linh ngắt lời :
− Ta biết rồi. Thôi đừng nói nữa.
Nàng nghiến chặt răng, người run lên vì giận.
Trác Quân Minh nắm chặt tay nói :
− Tên Lý Khoái Đao thật đáng chết. Ta thề rằng nếu không giết được hắn thì sẽ không làm người.
Quách Thái Linh nhìn bọn phụ nhân, thở dài nói :
− Các ngươi đừng sợ. Đừng dậy cả đi.
Mười mấy người giập đầu lạy tạ rồi lục tục đứng lên.
Quách Thái Linh hỏi :
− Các vị tỷ tỷ có muốn về nhà không?
Ba bốn người cùng đáp :
− Đương nhiên là muốn chứ? Xin nữ hiệp giúp chúng tôi...
Một người nói :
− Nhà tôi ở tận Ký Bắc, bị bắt tới đây đã hai năm rồi. Nay không biết cha mẹ tôi có ở đó nữa không, còn sống hay đã chết...
Tới đó khóc nấc lên.
Thu Nhi nói :
− Đại tiểu thư. Xin hãy mở lượng nhân từ, ra tay cứu chúng tôi thoát khỏi nơi địa ngục này...
Quách Thái Linh thấy mũi mình cay cay.
Nàng thương cảm nhìn đám phụ nhân bất hạnh đó một lúc, cuối cùng gật đầu nói :
− Thôi các người đừng khóc nữa. Cứ tạm thời ở đây, chờ khi ta giết Lý Khoái Đao xong sẽ thả các vị về nhà.
Cả bọn nghe nói mừng rơn, lạy rối rít.
Quách Thái Linh vội xua tay nói :
− Các vị đừng làm thế. Mau đứng lên đi. Chúng ta đều là nữ nhân cả, thấy các vị bị bức hiếp, tôi có một chút bản lĩnh giúp các vị là sự thường. Hơn nữa trong đời tôi từng chống lại cảnh bất công không phải chỉ có một lần.
Thu Nhi nói :
− Đại tiểu thư giết được Lý Khoái Đao thả chúng tôi ra khỏi đây, ân đức đó chúng tôi nguyện khắc cốt ghi xương không bao giờ dám quên.
Một người hỏi :
− Nữ hiệp. Chúng tôi có thể đi bây giờ được không?
Quách Thái Linh lắc đầu nói :
− Các vị hãy từ từ, chờ chúng tôi giết Lý Khoái Đao, hủy cơ nghiệp này đi đã.
Hơn nữa các vị bị bắt vào đây là nô làm tỳ một thời gian không ít, cần phải được đền bù một phần những thiệt thòi mà các tỷ muội phải chịu...
Trác Quân Minh chen lời :
− Lý Khoái Đao hiện giờ ở đâu có ai biết không?
Thu Nhi đáp :
− Hắn ở trong lâu này.
Một phụ nhân mặc áo xanh tiếp lời :
− Trong tòa lâu này có một gian mật thất. Chắc rằng Đại đương gia và Nhị đương gia đều trốn ở trong đó.
Trác Quân Minh hỏi :
− Ngươi có biết mật thất ở đâu không?
Thanh y thiếu phụ lắc đầu đáp :
− Tiểu phụ không biết. Chúng tôi chỉ nghe vậy thôi chứ không ai biết cả, vì nơi đó được giữ tuyệt đối bí mật.
Một phụ nhân trẻ hơn nói :
− Lý Khoái Đao có tới mười tên vệ sĩ, hơn nữa có một vị mặc áo lam y, nghe nói võ công rất cao cường. Hai bị phải hết sức cẩn thận mới được.
Quách Thái Linh gật đầu cười :
− Được rồi. Các ngươi cứ ở đây, chờ chúng ta đi giết Lý Khoái Đao sẽ quay lại, đừng ra ngoài lỡ gặp đánh nhau thì nguy hiểm đấy.
Rồi quay sang Trác Quân Minh nói :
− Trác huynh, chúng ta đi thôi.
Hai người vừa ra tới cửa thì chợt nghe Thu Nhi nói :
− Hai vị khoan đi đã.
Trác Quân Minh quay lại hỏi :
− Còn gì nữa?
Thu Nhi bước lại gần nói :
− Hình như tiểu tỳ nhớ ra rồi...
Quách Thái Linh vội nói :
− Nhớ thế nào nói xem.
− Trước đây có lần tôi bị bịt mắt đưa xuống mật thất...
Quách Thái Linh cả mừng nói :
− Vậy thì rất tốt. Đại tẩu còn nhớ nơi nào không?
Thu Nhi đáp :
− Lúc đó tôi bị bịt mắt nên không thấy gì. Nhưng tôi nhớ là vào một bức tường có cơ quan mở tự động.
Trác Quân Minh hỏi :
− Trên lầu hay dưới lầu?
− Dưới lầu. Có lẽ tôi còn nhớ được đường đi.
Quách Thái Linh hỏi :
− Đại tẩu có thể dẫn đường cho chúng tôi được không?
Thu Nhi quả quyết :
− Tôi sẽ dẫn đường cho hai vị, hắc y nhân vọng tìm được chúng.
− Vậy chúng ta đi thôi.
Thu Nhi dẫn hai người xuống lầu.
Dọc đường vắng ngắt, trên hành lang cũng như trong các phòng vắng hoe không một bóng người.
Quách Thái Linh hỏi :
− Người ở đây đi đâu cả?
Thu Nhi đáp :
− Đây là nơi ở của Lý Khoái Đao và bọn vệ sĩ của hắn. Chắc rằng bọn này được phái đi đối phó với hai vị cả rồi.
Trác Quân Minh cười nói :
− Bọn vệ sĩ đã thương vong bảy tám tên, nay đã sợ chạy hết, chỉ e không bao giờ còn dám trở lại đây nữa đâu.
Thu Nhi cứ đi mấy bước thì dừng lại, cuối cùng tỏ ra rất quả quyết rẽ sang trái bước vào một gian thông đạo hẹp xuyên qua một vườn cây rậm rạp tới trước một gian tiểu thất.
Trác Quân Minh và Quách Thái Linh chỉ vận công đề phòng, còn cứ mặc cô ta dẫn đi đâu tùy thích.
Đến trước tiểu thất, Thu Nhi đẩy cửa bước vào.
Phòng hơi tối, ngoài một bộ bàn ghế ra không còn vật gì.
Thu Nhi sờ soạng hồi lâu trên các bức tương, nhưng sau đó thất vọng lắc đầu nói :
− Tôi bị nhầm đường mất rồi. Không phải ở đây.
Sang phòng bên cạnh cũng không có gì đặc biệt.
Tiểu thất có ba phòng, phòng cuối cùng nhỏ hơn, chỉ có độc một chiếc ghế, ngoài ra không còn vật gì khác.
Thu Nhi dừng lại trong phòng này lâu hơn nhưng vẫn không xác định được, miệng lẩm bẩm :
− Lạ thật...
Trác Quân Minh quan sát gian phòng một lúc, chợt nói :
− Tại sao trong căn phòng nhỏ mà lại treo ngọn đèn lớn thế này?
Đúng là trên xà nhà có buộc một quả chùy treo ngọn đèn rất lớn.
Chàng với tay nhấc ngọn đèn xuống xem. Nhưng mới chạm tay vào quả chùy, chợt nghe một chuỗi âm thanh vang đông, rồi thấy bức tường phía sau chợt sập xuống một ô bằng cánh cửa nhỏ.
Thu Nhi thấy vậy cả mừng nói :
− Đúng là chỗ này rồi.
Dứt lời đâm bổ tới cửa.
Quách Thái Linh hốt hoảng kêu lên :
− Đại tẩu cẩn thận.
Nhưng nàng chưa kịp dứt câu thì Thu Nhi đã la lên một tiếng ngã ngửa ra.
Trước ngực phụ nhân cắm một mũi tên ngập tới quá nửa.
Mắt phụ nhân dại dần đi.
Quách Thái Linh cúi xuống xem, thấy Thu Nhi đã tuyệt khí.
Trác Quân Minh gầm lên, rút kiếm cầm tay lao mình vào cửa.
Quách Thái Linh bất chấp nguy hiểm cũng lao theo.
Hai người vừa lọt qua cửa thì chợt nghe một chuỗi tiếng động ầm ầm vang lên phía sau.
Cánh cửa đã tự động đóng lại.
Dù biết trước bên trong có rất nhiều hung hiểm nhưng tình hình dã thế này không còn đường lui, hai người vẫn can đảm tiến vào.
Địa đạo thẳng tắp, khá rộng, có ánh đèn từ đầu kia chiếu ra.
Hai người chưa kịp đứng vững thì chợt nghe nhiều âm thanh xé gió rít lên vun vút.
Trác Quân Minh quát :
− Quách cô nương lùi lại.
Vừa nói vừa lao lên trước Quách Thái Linh, phất tay loạn lên, chấn rơi tất cả người mũi tên bắn tới.
Trác Quân Minh nhìn thấy ở khúc ngoặt phía trước thấp thoáng bóng người liền đâm bổ tới không chút do dự.
Hai tên hắc y hán tử tay cầm cung thấy Trác Quân Minh xông tới liền chạy vào ngách động, nhưng chưa được vài bước đã bị chưởng lực đánh ngã dập mặt xuống nền động.
Trác Quân Minh sấn tới kéo ngược một tên hỏi :
− Lý Khoái Đao ở đâu?
Tên hán tử ú ớ trong miệng rồi phun ra một vòi máu, đôi mắt đờ đẫn ra.
Trác Quân Minh sờ ngực xem, thấy hắn đã chết.
Địa đạo ở đây rộng hơn bên ngoài, ánh đèn chính từ trong đó chiếu ra.
Quách Thái Linh nói :
− Trác huynh, đi thôi. Chúng ở trong này chứ chẳng đâu xa.
Nói xong vượt qua Trác Quân Minh tiến sâu vào.
Đi thêm vài trượng, địa đạo chợt mở rộng ra, phía bên tả có hai gian mật thất cửa đóng chặt.
Quách Thái Linh tới ngang cửa phòng đầu tiên thì cửa chợt hé mở, từ trong bắn ra một loạt ngân châm.
Quách Thái Linh nằm rạp xuống lộn đi hai vòng tránh khỏi.
Cánh cửa chưa kịp đóng lại thì Trác Quân Minh đã tung một chưởng làm nó mở toang ra, lao vào quát :
− Tên họ Lý. Nộp mạng đây.
Trong mật thất không có ai, nhưng chàng cũng kịp phát hiện ra có hai nhân ảnh vừa khuất vào một ngách cửa ngầm.
Trác Quân Minh vội lao theo.
Quách Thái Linh cũng đã vào phòng hỏi :
− Trác huynh, ai thế?
Trác Quân Minh vội đuổi theo nên không trả lời.
Qua khỏi cửa ngầm là một căn phòng khác, hai người kia chạy vòng theo hướng ngược lại.
Nguyên lai hai căn phòng này thông với nhau.
Khi thấy Quách Thái Linh tới trước cửa phòng đầu tiên, người trong phòng liền phát ám khí dụ cho cả hai chạy vào, còn hắn lẻn sang phòng kia chạy trở ra thông đạo định tẩu thoát. Không ngờ thân pháp của Trác Quân Minh quá nhanh nên phát hiện được.
Giả như Quách Thái Linh đừng đuổi theo thì đã chặn được chúng ở ngoài thông đạo rồi.
Trác Quân Minh nhận ra một tên to béo đầu trọc, mặt đỏ gay, còn tên kia thọt chân, chống cây gậy sắt.
Tên chạy sau không cần nói cũng biết là Lưu thọt tức Lưu Nhị Hưng, còn tên chạy trước, căn cứ vào nhân dạng thì tất là Đại đương gia Lý Khoái Đao.
Hai tên hốt hoảng thấy đã bị đuổi tới nơi, liền giật cửa chạy ra.
Trác Quân Minh quát lên :
− Lý Khoái Đao. Ngươi tới số rồi.
Quách Thái Linh thấy đã tìm được chủ hung, trong lòng rất phấn chấn, càng ra sức truy đuổi.
Trác Quân Minh lao ra cửa, phi thân nhảy qua đầu địch nhân đứng chắn trước mắt.
Phía sau Quách Thái Linh ép tới.
Thế bị chặn hai đầu, Lý Khoái Đao đành dừng lại rút đao ra.
Còn Lưu Nhị Hưng mặt cắt không còn giọt máu, tay cầm thiết quả run run chỉ chực ngã xuống.
Lý Khoái Đao vung đao lên, nhằm Trác Quân Minh liều mạng tấn công.
Thân hình hắn thấp lùn béo ị, nhưng động tác xem ra cũng rất nhanh nhẹn, thanh Tử kim đao lóe lên vàng chóe, trông cũng không kém.
Nhưng so với Trác Quân Minh thì đó chỉ là trò trẻ nít.
Chỉ một kiếm, chàng đã đánh bạt thanh đao của đối phương, quát lên :
− Lý Khoái Đao. Nhận mệnh đi.
Lý Khoái Đao biết không địch nổi, lùi lại dựa lưng vào vách địa đạo.
Trác Quân Minh và Quách Thái Linh từ hai phía ép lại gần...
Đột nhiên nghe 'Ầm' một tiếng, sau lưng Lý Khoái Đao chợt mở ra một ngách động.
Hiển nhiên đó là một cánh cửa bí mật nữa, Lý Khoái Đao đã phát động cơ quan mở cửa mà không bị phát hiện.
Tên Đại đương gia lập tức lao vào cửa, tiếp theo đó là Lưu Nhị Hưng tập tễnh chạy theo.
Trác Quân Minh nghiến răng lao theo nhưng mới lọt vào cửa thì chợt thấy một nhân ảnh lao thẳng tới mình.
Trong mật đạo rất hẹp chỉ đủ chỗ cho một người đi, nên Trác Quân Minh đánh nhảy lùi tránh.
Thì ra người lao tới chính là Lưu Nhị Hưng.
Thoạt tiên cây thiết quải của hắn đập xuống cửa mật đạo, sau đó cả người hắn lao ra ngoài, va vào thành động bật ngược trở lại nằm thẳng cẳng giữa thông đạo.
Quách Thái Linh cúi xuống nhìn, thấy đồng tử Lưu Nhị Hưng giãn to, trắng dã. Hiển nhiên hắn đã chết.
Nàng ngạc nhiên hỏi :
− Ai đã hạ độc thủ thế?
Trác Quân Minh nói :
− Đương nhiên là Lý Khoái Đao chứ còn ai nữa? Hắn dùng tên này làm vật thế mạng cho mình, ngăn cản chúng ta đuổi theo.
Quách Thái Linh gấp giọng nói :
− Trác huynh. Mau đuổi theo, đừng để hắn chạy thoát.
Trác Quân Minh thở dài nói :
− Chắc không kịp nữa đâu.
Tuy vậy chàng cũng lao vào mật đạo.
Bên trong chật chội tối om, Trác Quân Minh phải đánh lửa lên mới thấy đường.
Mật đạo chỉ dài mười trượng rồi sau đó nhập vào thông đạo chính, cũng có một cánh cửa bí mật như vậy, nhưng có lẽ vì Lý Khoái Đao vội quá nên không kịp đóng lại.
Mặc dù khinh công của Trác Quân Minh và Quách Thái Linh hơn hắn nhiều, nhưng bị Lưu Nhị Hưng ngăn trở một lúc, mặt khác hai người thận trọng soi đường nên chậm hơn rất nhiều.
Hơn nữa, khi ra tới động khẩu nơi Thu Nhi bị giết, cửa đã đóng sập lại, phải mất không ít thời gian mới phá được ra, chỉ e Lý Khoái Đao đã rời khỏi đó từ lâu rồi.
Hai người ra khỏi mật đạo bắt đầu lùng sục.
Nhưng cả khu lầu vắng vẻ biết Lý Khoái Đao chạy đâu mà tìm?
Chợt nghe từ hậu viên có tiếng ngựa hí, cả hai người không ai bảo ai đều chạy bổ ra hướng đó.
Khu này rất hoang vắng, có một tàu ngựa bên một con hồ rộng chừng mẫu đất, mặt hồ đã đóng băng cứng.
Hai bên hồ rất nhiều liễu nhưng đã khô héo chẳng còn chiếc lá xanh nào.
Một phía hồ tiếp giáp với đầm lầy, lay sậy cao quá đầu người, cũng một màu vàng úa trông thê lương.
Có một tên tiểu đồng chừng mười ba mười bốn tuổi đứng trong góc tàu ngựa còn buộc ba bốn con, đứng khép nép nhìn hai người.
Tiểu đồng gầy ốm, ăn mặc phong phanh, nên lạnh co ro nhìn rất đáng thương, thấy hai người tới cứ lùi mãi vào trong góc.
Trác Quân Minh đến gần nói :
− Hài tử đừng sợ. Chúng ta không làm gì cháu đâu.
Tiểu đồng quay người bỏ chạy, nhưng mới được một bước đã thấy Trác Quân Minh chặn ngay trước mặt, đành đứng lại, mặt thuỗn ra.
Quách Thái Linh ôn tồn nói :
− Đã bảo đừng chạy mà. Chúng ta có làm gì đâu? Nói đi, có phải Lý Khoái Đao vừa lấy ngựa ở đâY chạy đi không?
Tiểu đồng khẽ 'Dạ' một tiếng, cúi đầu xuống.
Trác Quân Minh hỏi :
− Hắn chạy theo hướng nào?
Giọng chàng to quá khiến tên tiểu đồng giật mình ngẩng đầu lên, Quách Thái Linh nhắc lại câu hỏi :
− Hài tử, nói đi. Lý Khoái Đao chạy hướng nào?
Tiểu đồng chỉ tay về hướng Đông :
− Đại đương gia đi hướng này.
Trác Quân Minh lại hỏi :
− Ngươi đứng đây làm gì?
Tiểu đồng ấp úng đáp :
− Lưu nhị đương gia sai tiểu nhân chờ ở đây.
Thấy đối phương không tỏ ra ác ý, hắn trở nên bạo dạn hơn.
Trác Quân Minh vào tàu ngựa dắt ra hai con ngựa, khi đi ngang qua tên tiểu đồng còn bảo hắn :
− Lưu Nhị Hưng chết rồi. Ngươi cứ về đi kẻo lạnh, chẳng cần phải chờ giữa tuyết này nữa đâu.
Rồi nhìn Quách Thái Linh nói :
− Cô nương, chúng ta đi thôi.
Tên tiểu đồng khiếp sợ mở to mắt nhìn hai người.
Trác Quân Minh và Quách Thái Linh lên ngựa phi về hướng Đông.
Để Lý Khoái Đao tẩu thoát, Quách Thái Linh cảm thấy thất vọng.
Hơn nữa phi ngựa đi giữa gió tuyết lạnh buốt, vết thương chỗ hông bắt đầu nhức tấy lên rất khó chịu.
Vượt qua một khu rừng hoang vắng mới thấy con đường đất đỏ, nhưng chỉ thấy hai vết bánh xe hằn sâu mà không thấy bóng người nào.
Tâm trạng không được vui, hai người cứ lầm lũi quất ngựa đi, không nói với nhau câu nào.
Đi chừng mười mấy dặm thì tới một ngã ba. Trên phiến đá vẽ hai mũi tên, bên tả là Thái Gia Pha, bên hữu là Bảo Khê.
Trác Quân Minh dưng ngựa nói :
− Lý Khoái Đao chuyến này đã sợ mất vía, quyết không dám về nhà đâu.
Chúng ta cứ theo đường thẳng đến Thái Gia Pha, thế nào cũng đuổi kịp hắn.
Quách Thái Linh không có chủ kiến gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Đôi ngựa rẽ sang trái, tiếp tục phóng đi.
Không lâu tới một con khe, bờ khe có dấu chân ngựa còn mới, chứng tỏ rằng Trác Quân Minh đã suy đoán không sai: Lý Khoái Đao chạy theo hướng này, tới Thái Gia Pha.
Hy vọng hắn đi chưa xa lắm, hai người ra roi phi hết tốc lực.
Một canh giờ sau thì tới Thái Gia Pha.
Đó là một trấn nhỏ, chỉ vài trăm nóc nhà, không phải là nơi phù trú sầm uất gì cho lắm.
Hai con ngựa chạy một mạch gần hai canh giờ đã mệt, mồ hôi ướt đẫm, nếu cứ chạy tiếp tất sẽ kiệt sức mà ngã quỵ dọc đường.
Ngay chính hai kỵ sĩ phi ngựa giữa gió tuyết chừng đó thời gian thở cũng không ra hơi, nói gì đến ngựa?
Tuy Quách Thái Linh không nói nhưng Trác Quân Minh để ý thấy máu từ vết thương sau hông nàng máu chảy ra thấm ướt vạt áo, biết rằng do cử động nhiều nên không cầm máu được.
Vừa tới trấn, chàng dừng ngựa nói :
− Quách cô nương. Chúng ta tìm một khách điếm nào nghỉ tạm, vừa để bồi dưỡng sức ngựa, chúng ta cũng vừa nghỉ ngơi đôi chút, hỏi thăm tin tức về Lý Khoái Đao rồi tiếp tục đuổi theo sau.
Quách Thái Linh chỉ lặng lẽ gật đầu.
Nàng mệt tới mức không muốn nói nữa.
Trác Quân Minh giục ngựa lên trước tiến vào trấn đi dọc theo một phố chính, thực ra đó là đại lộ duy nhất trong trấn.
Tới ngã tư, thấy ngay ở góc bên tả có một khu nhà tranh nhưng chiếm một khu vực rất rộng, trước cửa treo biển hiệu viết bốn chữ :
'Thái gia khách điếm'.
Trác Quân Minh nhảy xuống ngựa quay lại nói :
− Cô nương, chúng ta vào đây nghỉ đi.
Quách Thái Linh gật đầu, nặng nề rời lưng ngựa nhảy xuống.
Bấy giờ Trác Quân Minh mới thấy cả yên ngựa của nàng cũng thấm máu đỏ lòm, phát hoảng lên nói :
− Cô nương bị thương nặng thế, lẽ ra ở lại Đồng Tước dưỡng thương mới phải...
Quách Thái Linh lắc đầu cười ảm đạm nói :
− Không sao.
Tính nàng vốn kiêu hãnh, không muốn biểu thị mình yếu đuối, càng không muốn ai tỏ ra thương hại mình.
Trác Quân Minh biết vậy chỉ đành buông tiếng thở dài 'Thái gia khách điếm' ngoài việc phục vụ ăn uống, cho thuê còn có một xưởng chuyên rèn đóng móng ngựa, nên tiếng đe búa chát chúa vang lên inh ỏi suốt ngày.
Một tên tiểu nhị từ trong khách điếm chạy ra, tới trước Trác Quân Minh hỏi :
− Khách quan định vào trú điếm không?
Thái độ hắn không được đon đả cho lắm.
Trác Quân Minh gật đầu nói :
− Chuẩn bị cho chúng ta hai phòng.
Tên tiểu nhị dắt hai con ngựa đi, qua cửa điếm gọi to vào trong mấy tiếng.
Lát sau lại thêm một tên khác mặc áo da dê trông nhếch nhác chạy ra.
Sau khi nghe nói thuê hai phòng trọ, tên tiểu nhị nhìn hai người một lúc vẻ soi mói rồi mới mời hai người vào điếm.
Khách điếm ở chốn thôn quê này không thể nói là khang trang, chỉ là mấy gian nhà tranh vách nứa trống huếch trống hoác.
Chừng như tên tiểu nhị cũng nhận ra đây là hạng quý khách có tiền nên bố trí hai căn phòng khá tươm tất, hơn những phòng khác một lớp giấy dán tường cho kín đáo.
Trong mỗi phòng chỉ có một chiếc giường và một bộ bàn nhỏ với hai chiếc ghế, không có tủ áo, y phục thay ra cứ vắt ở đầu giường.
Trác Quân Minh chọn căn phòng khá hơn nhường cho Quách Thái Linh, sai tên tiểu nhị đổi chăn nệm cho sạch hơn một chút và gọi một bình trà nóng.
Quách Thái Linh đã hoàn toàn kiệt sức, vừa vào phòng đã nằm xoài xuống giường.
Trác Quân Minh kinh hãi tới gần, thấy mặt nàng đỏ bừng liền nói :
− Quách cô nương. Bệnh tình nặng quá, hay để tôi đi tìm đại phu đến xem bệnh mới được.
Nói xong hối hả chạy đi.
Quách Thái Linh gọi giật lại :
− Trác huynh đừng vội. Trước hết xin hãy đến Đồng Tước viện tìm mấy nữ nhân đáng thương kia giải quyết việc cho họ đã.
Trác Quân Minh cảm động nói :
− Tấm lòng bồ tát của cô nương thật đáng khâm phục. Tại hạ hứa sẽ giải quyết ổn thỏa.
Quách Thái Linh dặn tiếp :
− Tôi còn để cả hành lý ở đó, trong đó còn nửa bình linh dược do tiên phụ để lại, ngoài ra...
Tới đó cô ta dừng lại.
Trác Quân Minh hỏi :
− Còn gì nữa? Nếu không có gì bí mật, cô nương cứ căn dặn, tại hạ sẽ làm tròn việc.
Quách Thái Linh thở dài nói :
− Còn có con ngựa 'Hắc Thủy Tiên' nữa. Xin Trác huynh tìm cho được rồi cưỡi nó tới đây.
Nói đến 'Hắc Thủy Tiên', Trác Quân Minh liền nhớ lại Khấu Anh Kiệt, trong lòng trào lên nhiều thứ cảm xúc rất phức tạp.
Quách Thái Linh nói thêm :
− Con ngựa đó là của Khấu sư ca để lại, tôi không thể làm mất nó.
Trác Quân Minh gật đầu đáp :
− Cô nương yên tâm. Đã có tin tức về Khấu lão đệ, nhất định chúng ta sẽ tìm được thôi.
Quách Thái Linh nở nụ cười ảm đạm muốn nói gì lại thôi.
Mặc dù bệnh, gầy yếu xanh xao nhưng trông nàng vẫn rất đẹp và dịu dàng đáng yêu hơn rất nhiều lúc nàng vung gươm tuốt kiếm trừng trị bọn bất lương.
Trác Quân Minh lòng đầy thương cảm, nhưng chỉ biết giữ kín trong lòng, chắp tay nói :
− Tại hạ sẽ hoàn thành lời dặn của cô nương. Xin hãy bảo trọng, trước khi trời tối tại hạ sẽ quay lại.
Quách Thái Linh gật đầu cảm kích nói :
− Cảm ơn huynh.
Nàng chợt nhớ ra điều gì, lại nói :
− Trác huynh...
Trác Quân Minh hỏi :
− Cô nương còn có gì sai bảo?
− Tôi chợt nhớ tới Thúy Liên. Huynh có thể cùng cô ta đến đây không?
Trác Quân Minh mặt bỗng biến sắc, đứng sững ra.
Quách Thái Linh ngạc nhiên hỏi :
− Trác huynh sao thế?
Trác Quân Minh run giọng đáp :
− Tại hạ...
Quách Thái Linh ngồi bật dậy hỏi :
− Trác huynh. Chẳng lẽ... Thúy Liên gặp chuyện gì chăng?
Trác Quân Minh nghiến răng nói :
− Thúy Liên... cô ấy chết rồi.
Cổ họng y như có vật gì chặn ngang làm nghẹn lại, phải cố nuốt vào.
Quách Thái Linh biến sắc hỏi :
− Huynh nói gì? Thúy Liên chết rồi sao?
Vẻ mặt Trác Quân Minh lúc ấy trông rất dễ sợ, méo xệch lại, vừa đau thương vừa căm hận, đôi mắt đỏ ngầu.
Quách Thái Linh hỏi tiếp :
− Có phải huynh nói rằng vị cô nương mà huynh vừa thành thân... đã chết rồi không?
Trác Quân Minh gật đầu, nước mắt chợt trào ra.
Quách Thái Linh rên lên một tiếng, cúi đầu xuống.
Bây giờ nàng mới hiểu vì sao Trác Quân Minh hạ thủ tàn độc đối với bọn thủ hạ của Lý Khoái Đao.
Trác Quân Minh nghiến răng nói :
− Lý Khoái Đao đang tâm giết một thiếu nữ yếu nhược như thế... tại hạ thề sẽ băm vằm hắn ra làm muôn mảnh.
Quách Thái Linh ngước lên hỏi :
− Vì sao hắn hành động đê hèn như thế?
− Hắn giết Thúy Liên để trả thù tại hạ. Lý Khoái Đao điều tra được chúng tôi có quan hệ thân thiết, còn biết rằng tôi định cứu cô ấy ra khỏi chốn địa ngục đó nên đã cho tay hạ độc thủ.
Quách Thái Linh không nói gì, trong ánh mắt hiện rõ sát cơ.
Căn cứ vào vẻ mặt của nàng mà phán đoán thì lòng thù hận của nàng đối với Lý Khoái Đao không kém gì Trác Quân Minh.
Hồi lâu nàng mới ngẩng lên hỏi :
− Huynh đã gặp... cô ấy rồi chứ?
Trác Quân Minh gật đầu, giọng nhẹ như hơi thở :
− Thi thể của cô ấy vẫn nằm trong phòng, trên người có cả thảy tám nhát dao...
Quách Thái Linh không cầm được nước mắt, thốt lên :
− Thúy Liên... thật đáng thương.
Trác Quân Minh nghẹn ngào nói :
− Chính tôi đã hại cô ấy, nếu chúng tôi không gặp nhau thì Thúy Liên đâu gặp phải kết cục bi thảm như thế?
Mắt chàng đã khô lệ, nhưng trông rất đáng sợ, răng cắn chặt vào môi đến bật máu, đôi mắt rực lên như hai cục than hồng.
Quách Thái Linh không tìm được câu gì để an ủi.
Một lúc sau, Trác Quân Minh trấn tĩnh lại nói :
− Thôi cô nương nghỉ đi, tại hạ đi đây.
Nói xong bước ra khỏi phòng, khép cửa lại cẩn thận.
Lát sau tên tiểu nhị bưng đồ ăn tới.
Quách Thái Linh gắng ăn hết một bán miến rồi lại lên giường nằm, trong đầu suy nghĩ đủ thứ chuyện không sao chớp mắt được.
Ngày đông ngắn chẳng tày gang, chưa bao lâu đã tối.
Trác Quân Minh vẫn chưa về nên không có thuốc dùng.
Càng lâu, Quách Thái Linh càng cảm thấy cơn đau hành hạ dữ dội hơn, đầu choáng váng tưởng như muốn ngất đi, phải bật ra tiếng rên.
Gió bấc lọt vào khe cửa trống hoác làm nàng lạnh buốt, cuộn kín trong chăn mà vẫn run lên cầm cập.
Tuy lạnh co cả ruột nhưng trán vẫn nóng hàm hập, lưỡi cháy bỏng phải gượng dậy đến bên bàn uống nước, chân run lẩy bẩy, phải vịn vào thành giường lần từng bước một.
Nhưng vừa chạm tay vào bình thì nàng chợt thấy trời xoay đất chuyển, mắt tối sầm ngã xuống bất tỉnh.