Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
áng vẻ Nhiếp Chính Vương, không cần nhìn gần
Lưu Hướng khẽ giật mình, tường tận nhìn đối phương một lát, đột nhiên ngạc nhiên mừng rỡ lên tiếng: “Tiểu nữ quân! Sao lại là cô!”
Lưu Hướng trước kia từng là bộ hạ của Khương Tổ Vọng, trú quân một quận phía bắc Nhạn Môn, đồng bào đồng trạch, mãi đến mười mấy năm trước, hai người mới chia đường. Khương Tổ Vọng tiếp tục làm Đô hộ An Bắc, giữ vùng biên giới bình định, Lưu Hướng vì vết thương cũ cởi giáp, sau này về kinh thành làm Tướng quân cấm quân, phụ trách đóng quân cửa cung, Cấm vệ trong ngoài.
Ngày đó Võ Đế nhất thống chiến sự Cửu Châu, thôi thúc sản sinh ra vô số quân nhân công thần, những năm ông đi theo Khương Tổ Vọng phục vụ ở bắc cảnh cũng chưa từng lập đại công gì, có thể thoát ly nhận được một cơ hội như thế, không thể thiếu tiến cử của Khương Tổ Vọng. Mấy năm qua, trong ngoài trở ngại cấm kỵ không qua lại, dầu không có cơ hội gặp lại, nhưng đối với cấp trên cũ của mình, Lưu Hướng vẫn luôn mang lòng biết ơn kính trọng.
Về phần Khương Hàm Nguyên, càng không cần phải nói, xem cô từ nhỏ lớn lên trong quân doanh.
Nhận ra người, vẻ mặt ông lập tức trở nên vô cùng thân mật.
“Sao Tiểu nữ quân đột ngột vào kinh thế này? Đại tướng quân vẫn luôn khỏe chứ?Ôi chao, nhoáng một cái nhiều năm không gặp, Tiểu nữ quân đã lớn thế này! Ta dù thân ở kinh thành, mấy năm nay cũng thường nghe tin chiến thắng của tiểu nữ quân, thật sự là dòng dõi nhà tướng, Vũ Khúc hạ phàm, cả đám bọn ta xấu hổ muốn chết đã ăn không ngồi rồi còn tự xưng là đấng mày râu!”
Ông lại bước lên, định chào Khương Hàm Nguyên, bị cô ngăn lại.
“Không dám nhận. chú Lưu không cần khách khí. Thật không dám giấu, hôm nay cháu tìm đến chú Lưu, là có chuyện muốn nhờ chú Lưu hỗ trợ.” Cô mỉm cười nói.
Lưu Hướng lập tức gật đầu: “Tiểu nữ quân có chuyện gì cứ nói, chỉ cần chú Lưu của cô có thể giúp được, tuyệt không chối từ!”
si vẫn, đầu thú ở nóc mái
Khương Hàm Nguyên ngó về hướng Hộ Quốc tự.
Cây lá mùa thu che nắng sáng, tường cao mái chùa ở chỗ sâu, thoảng nghe kinh Phật theo gió bay tới, dưới ánh mặt trời, một đôi si vẫn kim bích lưu ly cao cao đứng hai bên nóc đại điện hùng vĩ, lóe ánh lộng lẫy.
“Vậy đa tạ chú Lưu. Cháu muốn vào đó.”
Lưu Hướng sửng sốt.
“Việc này…”
Ông lắp bắp, đột nhiên không nói nên lời.
Khương Hàm Nguyên mỉm cười nói: “Cháu biết chuyện cháu thỉnh cầu là vô lý, thật sự là khó xử ngài. Nhưng ngài hãy yên tâm, cháu sẽ không gây phiền toái cho ngài.”
Nếu đổi lại bất kỳ một ai khác, kể cả thân thiết nhất, đưa ra yêu cầu này, Lưu Hướng cũng sẽ cự tuyệt không chút do dự.
Nhưng giờ đây, đứng trước mặt là con gái của chủ cũ…
“Xin hỏi Tiểu nữ quân, hôm nay vào chùa, vì chuyện gì? Cũng không phải là chú Lưu không muốn hỗ trợ, mà… Tiểu nữ quân cô cũng biết đấy, ta mang chức trách trong người, không thể có chỗ nào không tốt.”
Rốt cuộc, ông mở miệng, cẩn thận thăm dò.
“Cháu muốn xem Nhiếp Chính Vương một chút.”
Giọng điệu cô rất bình thường.
Lưu Hướng khẽ giật mình lần nữa, nghĩ tới một chuyện.
Nhiếp Chính Vương năm nay hai mươi bốn, song đến nay chưa từng phinh nội, vị trí Vương phi bỏ trống.
() mượn chỉ cưới vợ, nói hôn lễ thời xưa.
Mấy tháng trước, ông có nghe một lời đồn không biết thực hư. Nhiếp Chính Vương vào cung, thăm Lão thái phi triều Võ Đế, thái phi đau lòng thấy bên cạnh ngài ấy đến giờ vẫn chưa có người tri tâm biết lạnh biết ấm, giục ngài lập phi, ngài bèn cười thưa, ngưỡng mộ con gái của Khương Tổ Vọng, nếu có thể cưới làm vợ, ắt không hối tiếc.
Vợ Khương Tổ Vọng chết sớm, chỉ có một mụn con gái, chính là Khương Hàm Nguyên từ nhỏ được ông đưa theo bên cạnh.
Thêm nữa, tháng trước, Tông chính khanh Hiền Vương Lão thiên tuế Thúc Uẩn ra kinh đi phương Bắc. Không ai biết mục đích chuyến này của ngài, nhưng lời đồn càng vững chãi, Lão thiên tuế đi cầu thân thay Nhiếp Chính Vương.
Hôm nay Khương Hàm Nguyên có mặt chỗ này. Nhìn một thân trang phục của cô, rõ ràng là lặng lẽ vào kinh.
Xem ra tin đồn là thật.
Lưu Hướng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra là thế.
Tiểu nữ quân ở sa trường dẫu không thua kém đấng mày râu, nhưng rồi thì thế nào, cuối cùng cũng là con gái nhà người ta, muốn ngó bộ dáng lang quân tương lai tí, cũng là chuyện thường tình của con người.
Sau khi Kỳ vương nhiếp chính, thức khuya dậy sớm, thương lượng bàn bạc không mệt mỏi, sắp xếp chính sự thường đến đêm khuya thậm chí thâu đêm suốt sáng, để thuận tiện, thường ở trong cung, người ngoài muốn vào cung để ngó tướng mạo, e là không thể. Đúng là, hôm nay xem như là cơ hội thuận lợi cực kỳ hiếm có.
Lưu Hướng vừa âm thầm quan sát con gái chủ cũ. Khí định thần nhàn, tư thái tự nhiên. Đoán rằng cô biết nặng nhẹ.
Điểm này, ông tuyệt đối tin tưởng.
Lùi một bước mà nói, cho là không cân nhắc tình xưa với Khương gia, mai này nếu cô ấy thật sự là Vương phi, ắt ở kinh thành, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, chỉ mỗi yêu cầu thế này, mình có thể nào không đồng ý đây?
Ông không do dự nữa, thấp giọng: “Cũng được, hôm nay vì tiểu nữ quân ta phá lệ một lần. Vừa nãy bích họa cúng dường điện đã xem xong, Nhiếp Chính Vương với Thái hậu và bệ hạ đã đi La Hán điện, đang nghe Pháp sư giảng kinh. Cô cứ giả trang thành thân binh của ta đi vào, dùng ám ngữ thông hành, qua lại sẽ không có trở ngại. Chỉ là, tiểu nữ quân nhớ kỹ, tuyệt đối đừng kinh động người…”
“Bề ngoài của Nhiếp Chính Vương, không cần xem gần. Tiểu nữ quân chỉ cần xa xa nhìn một cái, đã nắm chắc.” Cuối cùng ông lại gần hơn, dùng giọng điệu thân thiết mang theo ít trêu chọc của trưởng bối, ranh mãnh nói.
“Đa tạ chú Lưu, cháu đã rõ.” Khương Hàm Nguyên không chút xấu hổ, chỉ hơi khom người, cười cảm tạ.
Ngoài đường giảng kinh tùng đen rập rạp, lặng tiếng chim kêu. Một lư hương ba chân cực lớn cao hơn đầu người miệng hướng lên trời ở chính giữa lối đi, khói trắng lượn lờ phun từng sợi không dứt.
Phía trước hướng chính bắc điện, Lan Thái hậu ngồi trên một tấm đôn, đang tập trung lắng nghe tiếng Pháp sư ngồi trên cao. Bà là con gái của Lan Tư đồ, tuổi gần ba mươi, nhìn chỉ chừng hai lăm hai sáu, mặt đẹp tóc mây, đoan chính trang nghiêm. Chung quanh bà khói lành thơm phức, hai danh nữ nghiêng quạt lông trĩ kim bích cho bà. Thiếu đế mười ba tuổi ngồi bên cạnh bà. Hôm nay cùng đi theo có rất nhiều mệnh phụ nội ngoại, trên có Nam Khang đại trưởng công chúa, dựa theo thứ tự chức bậc cao thấp nối đuôi ra đến đại điện phía Tây. Ánh nắng từ cửa điện tản ra mà vào, phản chiếu lên trang sức phụ kiện của Thái hậu và các quý phụ, trâm cài màu thêu cùng tranh nhau phát sáng, tỏa ánh lấp lánh mỹ lệ.
Cánh đông đại điện đối diện, là nhóm bá quan chư Vương hôm nay đồng hành. Chính giữa là Nhiếp Chính Vương dẫn đầu, chỗ ngồi bố trí đặc biệt, ngoài ra, bên cạnh y, cũng đặt một chỗ nữa, trên ấy là một người hông mang đai lưng khoen vàng ngọc cường tráng ngang tàng ngồi.
Người này chính là phụ chính đương triều, Đại tư mã Cao vương Thúc Huy.
Cao vương thật ra tuổi đã ngoài ngũ tuần, nhưng vì xuất thân võ tướng, đến nay không ngừng cỡi ngựa bắn cung nên thể trạng vẫn còn cường tráng, nếu khóe mắt không có mấy nếp nhăn, chỉ nhìn tướng mạo, không khác trung niên. Địa vị ông cũng cực kỳ cao, bản thân là con của Cao Tổ, em trai Võ Đế, từng theo Võ Đế nhiều lần xuất chiến, là mãnh tướng Đại Ngụy tiếng tăm lừng lẫy, từng lập công lao hãn mã, uy vọng xuất sắc, tướng hai đời triều, chẳng những đương kim Thiếu đế đối với ông ta tất cung tất kính, lấy theo dòng hoàng thúc tổ tôn, đến cả Nhiếp Chính Kỳ vương đối với vị hoàng thúc này, cũng phải lễ tiết chu đáo, không dám lạnh nhạt mảy may.
Pháp sư đang ngồi trên kia kể lại bức bích họa Minh Vương vẽ vì sinh thần Thái hậu hôm nay. Giảng đến, Minh Vương là Bồ Tát hóa thân, vì giáo hóa chúng sinh tham lam ngu muội mà hiện ra vẻ phẫn nộ uy mãnh, như cảnh tỉnh chúng sinh chấp mê, lại lấy ánh sáng trí tuệ, loại trừ nghiệp chướng chúng sinh ngu si phiền não, cố xưng Minh Vương.
Pháp sư lưỡi xán hoa sen, song vị hoàng thúc tổ này nào có tâm tư nghe Phật pháp gì, ngồi một lát, liếc khóe mắt sang thanh niên bên cạnh, cháu mình, Nhiếp Chính Kỳ vương Thúc Thận Huy.
Mẫu phi của Kỳ Vương đến từ vùng đất Ngô Việt, ngoại tổ là Ngô Việt vương, từng thiết giáp mười vạn, năm xưa đại tranh loạn thế, nhưng trước sau không xưng đế, chỉ lấy Vương hào giữ nước. Đợi đến chừng Võ Đế càn quét phương nam, dẫn dân đầu Ngụy. Khi đó nguyên hậu đã qua đời, Vương nữ mới lên làm phi, sủng quan hậu cung, rồi sinh ra An Nhạc Vương, Võ Đế liền muốn lập bà làm hậu, lại bị bà từ chối, sau đó Võ Đế không lập ai khác nữa, để bà thực lĩnh coi ngó lục cung. Sau khi Võ Đế băng hà, bà tiện lấy lý do dốc lòng tu Phật về chốn cũ, ẩn cư nhiều năm, không còn ra ngoài.
Thời Vương nữ còn trẻ, có dáng vẻ Tây tử, Kỳ vương cũng thừa hướng nét mẹ, hôm nay y mặc công phục màu đen, mũ cao đai rộng, ngọc trâm đỏ thắm, tư thái buông lỏng, lưng hơi dựa vào ghế ngồi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, đặt trên người Pháp sư trong điện, vẻ chuyên chú, như đang thẩm thấu Phật pháp, không hề cảm giác ánh dò xét từ bên cạnh.
Cao Vương không dám nhìn lâu, sợ bị phát giác, thu ánh mắt, khóe mặt lại vô tình dừng lại đai lưng bên hông y.
Theo chế độ quan phục bản triều, Đế mang đai chín khoen vàng ngọc, Thân Vương tám khoen, còn lại dựa theo phẩm cấp giảm đi, đẳng cấp rõ ràng, không cho phép quá giới hạn.
Với địa vị hôm nay của Cao Vương, cũng chỉ có thể mang đai vàng ngọc tám khoen. Thế nhưng đứa cháu hậu bối bên cạnh tuổi chưa qua hai mươi mấy, lại ngồi ngôi Nhiếp Chính, đến Minh Đế trước khi lâm chung thân cũng cởi y đai, ban thưởng y quan ngang ông ta. Chẳng qua bản thân Kỳ vương chưa từng thêm thân, ngày thường vẫn vận y quan Thân vương như trước.
Nhưng, càng bởi vì thế, đai lưng ngọc nạm vàng bên hông y phía kia lại ngang hàng với mình, lọt vào mắt Cao vương, trái lại càng thấy chói mắt.
Cao vương lên cơn nóng nảy, tim đập thình thịch, nhưng dầu gì ông cũng là người trải qua trăm trận, sóng gió có lớn cũng là bình thường, nhanh chóng khắc chế nỗi lòng, yên ổn tinh thần, vô thức liếc ra bóng nắng ngoài điện.
Bỗng lúc này, ông thấy một tiểu hầu bên cạnh đứa cháu hình như tên là Trương Bảo đang xuất hiện ở cửa đại điện, khum thấp người, dọc theo vách điện, nhẹ chân nhẹ tay đi cực nhanh đến cạnh y, khom người đến lỗ tai y, thấp giọng nói một câu.
Nhiếp Chính Vương nghe xong, vẻ mặt như thường, nhưng đứng phắt dậy, lặng lẽ ra ngoài, mất bóng ngoài cửa đại điện.
Thính lực năm xưa của Cao Vương không giảm, ngoài mặt không đổi, thực ra đang tập trung hết sức nghe ngóng, song giọng Trương Bảo cực nhỏ, ông ta chả nghe được gì, thấy người ra ngoài, bá quan chung quanh cũng lưu ý đến, xôn xao đưa mắt về hướng Nhiếp Chính Vương vừa mới đi ra.
Cao vương hơi mất tập trung, chờ một lát, Kỳ vương vẫn chưa về, thiệt không kìm nổi, bảo muốn thay y phục, cũng đứng dậy đi ra.
Ông bước ra thềm điện, mang theo hai hầu cận đang đợi mình bên ngoài, xuôi theo hướng hành lang đứa cháu vừa đi thẳng rẽ phải, chậm rãi thăm dò, cuối cùng cũng đi đến điểm đích.
Điểm đến là gian điện phụ, cửa nửa đóng, trong điện tia sáng lờ mờ, tượng Phật bằng vàng ẩn hiện, hương khói chậm rãi tỏa khắp, bốn bề trống trải, không thấy nửa bóng người.
Bóng mặt trời chiếu xéo, một nhánh cây tùng cổ thụ từ bên cạnh tường đầu hồi men theo đầu tường thăm dò vào, nhẹ nhàng lắc lư theo gió. Lá tùng rơi xuống, ngay cả tiếng rì rào kia như cũng có thể nghe rõ ràng.
Cao Vương dừng bước, ngó bốn phía, mù mịt ngắn ngủi qua đi, đột nhiên, một cảm giác chẳng lành mãnh liệt lướt qua trong lòng. Nó bảo ông ta, ắt có tai hoạ trước mắt. Đấy là môn pháp đã đưa nửa đời người của ông mấy lần có thể trở về từ cõi chết, trực giác của ông, giảo hoạt quyện cùng đấu trí đấu dũng giữa cạm bẫy mọi nơi đã tu luyện được tới bí quyết thông với cửa sinh.
Ông rùng mình cả người, nhanh chóng ra quyết định, lập tức quay về, ra chỉ lệnh huỷ bỏ hành động.
Song đã quá muộn.
Hai người ăn mặc như thân vệ như không chút động tĩnh mọc ra từ lòng đất, như âm hồn xuất hiện ở phía sau ông.
Ánh đao trắng như tơ lướt qua, hai hầu cận của ông ngã xuống.
Yết hầu cả hai bị cắt một lỗ thật sâu, máu phun ra, miệng uổng công mở, như miệng cá rời khỏi nước không ngừng mấp máy, lại không phát ra được bất kỳ âm gì, chỉ có bọt máu càng nhiều, càng không ngừng tuôn ra từ trong miệng chúng.
Cao Vương kinh hãi, song ông phản ứng cũng cực kỳ nhanh, vô thức đưa tay sờ ra sau lưng, định rút đao, tay trống rỗng.
Ông tỉnh ngộ.
Hôm nay theo Thái hậu và Thiếu đế lễ Phật, để thể hiện thành kính, dựa theo lệ cũ, ngoại trừ Cấm quân và thân vệ, chư vương bá quan, đều bỏ binh khí.
Ông vốn cho rằng đây là cơ hội trời cao cho mình nhưng không ngờ, thì ra đây là cạm bẫy trời cao muốn tuyệt đường mình.
Giương mắt, hai người kia được thế đã nhanh như chiếc bóng, nhào tới trước mặt ông, bao vây vào giữa.
Cao vương cảm thấy lạnh cuống họng.
Ngay một khắc này, viên Hoàng thúc tổ Đại tư mã, ngửi được rõ ràng mùi kinh khủng của cái chết, xưa nay chưa từng có.
Ông ta cứng đờ, chậm rãi ngước mắt.
Một bóng người màu đen từ góc khuất của đại điện tĩnh mịch từ từ bước ra, đứng dưới bóng cây tùng cổ thụ trước thềm điện.