Trải qua một phen giải thích, Chung Sơn rốt cục bỏ qua ý niệm trong đầu, tuy rằng không tình nguyện, nhưng mà cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Sau khi trở về, Chung Sơn đem tin tức tình báo cho người thân cận biết. Trừ mình và Nê Bồ Tát ra, còn thừa lại danh ngạch.
Chung Sơn tự nhiên phải châm chước phen.
Trong thư phòng Hoàng cung thư, Chung Sơn xem một ít tư liệu.
- Bệ hạ, lão nô muốn đi âm phủ!
Một tiếng nói bỗng nhiên truyền tới.
Trong thư phòng chỉ có một người, đại nội tổng quản Ngụy Thái Trung!’
Chung Sơn chăm chú nhìn Ngụy Thái Trung, Ngụy Thái Trung thân là tam đệ của Quỳ Nhi, là tam thúc công của Anh Lan, chỉ vì yếu sinh lý, cho nên không có hậu duệ, chỉ vì muốn báo thù cho thân nhân cho nên ẩn núp tại Đại Côn Quốc, về sau Chung Sơn huỷ diệt Đại Côn Quốc, hắn mới tình nguyện ở lại Đại Tranh Hoàng triều tiếp tục đảm nhiệm đại tổng quản.
- Ngươi muốn đi?
Trong mắt Chung Sơn hiện lên một chút ôn hòa.
Nếu đổi lại người khác nói với mình như thế, tất nhiên Chung Sơn sẽ không thích, nhưng mà Ngụy Thái Trung lại khác, hắn là tam đệ Quỳ Nhi, là tam thúc công Anh Lan, đối với người này, không hiểu sao trong lòng Chung Sơn có một chút áy náy.
- Phải!
Ngụy Thái Trung nói.
- Ta phong ngươi làm một Vương gia an nhàn không tốt sao? Không nên bôn tẩu sống chết.
Chung Sơn khuyên nhủ.
- Bệ hạ, đại tỷ đã chết, nhị ca nhị tẩu đều đã chết, lão nô trừ nguyện trung thành với bệ hạ ra, thân nhân duy nhất chỉ còn Anh Lan, nhưng mà, nhưng mà Anh Lan mới đây cũng đã chết. Lão nô không cam lòng, lão nô phải bầm thây Hàn tặc thành vạn đoạn, nhưng mà bệ hạ đã giành trước lão nô, lão nô không ra tay được, đương nhiên, nếu như một mình ta, ta cũng không thể làm gì Hàn tặc, Anh Lan biến thành quỷ hồn, Thi tiên sinh nói, quỷ hồn mới sinh rất yếu, lão nô muốn đi tìm nàng, bảo hộ nàng.
Ngụy Thái Trung nói.
Chung Sơn trầm mặc nhìn về phía Ngụy Thái Trung.
- Bệ hạ, thậm chí, thậm chí đại tỷ, nhị ca, nhị tẩu, có thể cũng hóa thành quỷ hồn? Có lẽ bọn họ không bị hồn phi phách tán đâu, lão nô khẩn cầu bệ hạ, để lão nô đi tới âm phủ, chỉ muốn gặp mặt thân nhân, cầu bệ hạ!
Ngụy Thái Trung bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất. mặt cầu khẩn, thậm chí còn bi thương rơi lệ.
Chung Sơn tiến lên một tay đỡ lấy Ngụy Thái Trung.
Nhìn Ngụy Thái Trung, Chung Sơn thở một hơi thật sâu nói:
- Ôi, ngươi đi phân phó quyền hạn cho người khác đi, đến lúc đó làm gì tùy thích.
- Tạ ơn bệ hạ!
Ngụy Thái Trung kích động gật gật đầu. Lập tức đứng dậy.
Đứng trước mặt Chung Sơn, vẻ mặt có chút nhăn nhó, có chút kích động, không biết nên làm thế nào cho phải.
- Đi thôi, đi giao lại quyền hạn đi, ngươi đi rồi, không phải hoàng cung không vận chuyển được.
Chung Sơn cười nói.
- Dạ!
Ngụy Thái Trung lập tức vui mừng đáp. Tiếp đó, trở lại vẻ mặt trầm tĩnh, hấp tấp rời đi.
Nhìn bóng dáng Ngụy Thái Trung rời đi, Chung Sơn thở hơi thật sâu, còn lại danh ngạch.
- Chung Sơn, ngươi đi ra!
Bên ngoài, bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét lớn.
Chung Sơn nhướng mày, tiếp đó liền nghe ra tiếng này là của ai. Hạo Mỹ Lệ!
Hắn sao lại đến Thiên Lang Đảo?
Chung Sơn lập tức ra ngoài.
Bên ngoài, giờ phút này đã có rất nhiều thị vệ bao vây Hạo Mỹ Lệ và Tây Độc Hoàng.
- Ta biết ngươi ở trong này mà!
Hạo Mỹ Lệ nhìn thấy Chung Sơn, ánh mắt vui vẻ nói.
- Lui xuống dưới đi.
Chung Sơn vung tay lên.
- Vâng!
Bọn thị vệ nhao nhao tránh ra!
Hạo Mỹ Lệ cũng không chút khách khí, nghênh ngang mang theo Tây Độc Hoàng tiến vào thư phòng Chung Sơn.
Chung Sơn cười bất đắc dĩ, cũng không để ý.
Vào điện, Hạo Mỹ Lệ ngồi một bên ghế, cầm một tách trà nâng lên uống. Dường như chạy nhiều ngày cho nên vẻ ngoài rất phong trần mệt mỏi.
Chung Sơn nhìn về phía Tây Độc Hoàng, Tây Độc Hoàng lộ ra nụ cười khổ.
Nhìn thấy Tây Độc Hoàng tươi cười, Chung Sơn biết, khẳng định có đại sự xảy ra.
- Phát sinh chuyện gì?
Chung Sơn hỏi.
- Ta và Long Cung đoạn tuyệt!
Hạo Mỹ Lệ thẳng thừng nói.
- Đoạn tuyệt?
Chung Sơn kinh ngạc nói.
- Là như vầy, ngày trước, hoàng đế Đại Tần Doanh đi tới Long Cung..........
Tây Độc Hoàng thuật lại chuyển xảy ra ở Long Cung ngày đó.
- Vạn tà thể của ngươi, đối với Doanh không có hiệu quả?
Chung Sơn chòng chọc nhìn Hạo Mỹ Lệ hỏi.
- Không sai, một chút hiệu quả cũng không có, ta muốn báo thù, ta nhất định phải báo thù, Ngao Tứ Hải, ta muốn để hắn hối hận, ta muốn đoạt lại quyền lực Long tộc!
Hạo Mỹ Lệ mặt mày tức giận nói.
- Ngươi bằng vào cái gì?
Chung Sơn nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ hỏi.
- Chỉ bằng ta, ta nhất định sẽ đoạt lại quyền lực Long tộc, ta muốn Ngao Tứ Hải thần phục ở dưới chân ta! Ngươi không tin?
Hạo Mỹ Lệ mặt đầy tức giận nhìn về phía Chung Sơn.
- Ta không nói không tin ngươi, chỉ bằng Vạn tà thể của ngươi, chỉ cần tiếp tục trưởng thành, nhất định có thể hiệu lệnh Thần Châu, chỉ là ta muốn hỏi, với tình hình của ngươi bây giờ, bằng vào cái gì đường hoàng nhằm vào Ngao Tứ Hải chứ?
Chung Sơn lắc đầu khuyên nhủ.
- Ngươi...
Hạo Mỹ Lệ đỏ mặt lên, không khỏi phẫn nộ.
Hạo Mỹ Lệ biết, Chung Sơn là muốn tốt cho mình, bây giờ mình không thể đường hoàng, mạng nhỏ thiếu chút nữa đã rơi vào tay tên Doanh rồi, Ngao Tứ Hải cũng sẽ như thế, vạn nhất hắn hạ sát thủ, chẳng lẽ mình phải chết non?
Nghĩ đến đây, Hạo Mỹ Lệ không khỏi hoảng hốt.
- Chung Sơn, trên Thần Châu, ta chỉ có một bằng hữu là ngươi, lần này ta gặp khó khăn, ngươi có giúp ta hay không?
Hạo Mỹ Lệ lập tức trừng mắt nhìn Chung Sơn. Giọng điệu không có chút đang nhờ vả, vẫn là vẻ mặt kiêu ngạo như trước.
Nhìn lại Hạo Mỹ Lệ, Chung Sơn lắc đầu mỉm cười.
- Ngươi có thể có khó khăn gì? lúc trước Ngao Tứ Hải không ra tay đối phó ngươi, sau này hắn cũng sẽ không, hắn vi phạm khế ước chọn người Long tộc tổ chế, áy náy với Hạo gia ngươi! Cường giả Thiên Cực Cảnh như hắn, lòng dạ không nên hẹp hòi như thế.
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Không, không phải khế ước chọn người khác.
Tây Độc Hoàng lắc đầu nói.
- Ồ?
Chung Sơn nhìn về phía Tây Độc Hoàng.
- Doanh ký khế ước Long tộc còn sớm hơn chúng ta, thậm chí còn sớm hơn tổ tiên của Hạo gia, sớm hơn Hạo Thiên thánh thượng, Doanh không phải người thời đại này, trên khế ước của Long tộc rất lâu trước đã có tên hắn. Hạo gia chỉ là ước giả đến sau, chỉ là cùng ký hai cái khế ước, mà vận thế Long tộc không tốt, cho nên mới bỏ.
Tây Độc Hoàng lắc đầu nói.
- Gặp quỷ, tên Doanh kia, làm sao cho tới bây giờ còn chưa chết!
Hạo Mỹ Lệ cũng mặt mày khó chịu nói.
Cường giả Thiên Cực Cảnh, thọ nguyên cao nhất cũng chỉ có vạn năm, vạn năm mà thôi. Nhưng mà Doanh lại sống tới mấy vạn năm.
Chung Sơn tuy rằng biết vì sao, nhưng mà vẫn không nói ra.
- Ngươi bị đuổi ra khỏi Long Cung, vậy Tiểu Kim Long của ngươi đâu?
Chung Sơn hỏi.
Nhắc tới Tiểu Kim Long, Hạo Mỹ Lệ mặt mày suy sụp, lộ ra vẻ hối hận hiếm có.
- Tiểu Kim vì yểm hộ ta ra ngoài, cho nên chỉ có thể ở lại Long Cung!
Hạo Mỹ Lệ thở dài nói.
- Đúng vậy, đồ nhi, lúc chúng ta đi, sao lại lén lút như vậy? Tiểu Kim Long sao lại dẫn theo một đám Chân Long?
Tây Độc Hoàng nghi hoặc hỏi.
- Hừ, Ngao Tứ Hải đối với ta như vậy, ta cũng không thể để cho hắn sống khá giả, ta đã mang đi ấn tỉ truyền đời Long Cung!
Hạo Mỹ Lệ bỗng nhiên nghiêm nghị nói.
- Gì? Ấn tỉ truyền đời Long Cung?
Tây Độc Hoàng da đầu run run.
Trợn tròn mất nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ, bộ dạng Tây Độc Hoàng không biết dùng cái gì để hình dung, hắn biết Hạo Mỹ Lệ gặp rắc rối, nhưng mà sao lại khoa trương như vậy?
Lật tay một cái, Hạo Mỹ Lệ lấy ra một khối ấn tỉ cỡ bàn tay, trên ấn tỉ còn phát ra ánh sáng màu, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
- Đồ nhi a, ngươi chơi quá rồi, thứ này của Long tộc căn bản không dùng được, ngươi mang ra làm gì? Đây không phải gặp rắc rối sao? Ngao Tứ Hải nếu biết chúng ta trộm ấn tỷ truyền đời đi, nhất định sẽ tức giận đến khoa chân múa tay.
Tây Độc Hoàng một bộ tận tình khuyên bảo nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Quay trở về? Ta mặc kệ, muốn giơ chân, vậy thì để hắn giơ đi.
Hạo Mỹ Lệ khó chịu nói.
- Nhưng mà, sau này, nhất định Ngao Tứ Hải sẽ phát hiện ấn tỉ truyền đời này bị thất lạc, nghe đồn ấn tỉ truyền đời liên quan đến một đại bí mật của Long tộc, đến lúc đó dựa theo cảm ứng có thể tìm được ngươi và ta. Vẫn nên bỏ đi sớm một chút đi.
Tây Độc Hoàng khuyên nhủ.
- Không được, bỏ đi, Ngao Tứ Hải không phải là sẽ tìm được sao!
Hạo Mỹ Lệ kiên quyết nói.
- Vậy làm sao bây giờ?
Tây Độc Hoàng vội la lên.
Chọc giận một Thiên Cực Cảnh, đó là một chuyện khủng bố cỡ nào?
Hạo Mỹ Lệ nhíu mày suy nghĩ, bỗng nhiên cuối cùng nhìn về phía Chung Sơn.
- Chung Sơn, ấn tỉ truyền đời này tặng cho ngươi đi!
Hạo Mỹ Lệ bỗng nhiên nói.
Nghe Hạo Mỹ Lệ nói vậy, Tây Độc Hoàng không khỏi ngạc nhiên, nhìn Chung Sơn, ánh mắt hiện lên vẻ áy náy.
Chung Sơn cũng không biết nói gì ngợ người nhìn Hạo Mỹ Lệ.
- Cái này có tác dụng gì?
Chung Sơn hỏi.
- Ta cũng không biết, dù sao lấy ngự tỉ Thiên triều chơi cũng tốt. Tuy nhiên chúng ta không dùng được, ngươi muốn dùng thế nào thì dùng.
Hạo Mỹ Lệ cũng không nói ra nên dùng ra sao.
Nhìn nhìn Hạo Mỹ Lệ, Chung Sơn cảm thấy hơi cổ quái, nhưng vẫn gật gật đầu.
- Đồ vật đã cho ngươi, vậy ta sẽ ở lại nơi này, ngươi xem thế nào?
Hạo Mỹ Lệ lập tức nói.
- Được!
Chung Sơn cho một câu khẳng định.
Mang Hạo Mỹ Lệ và Tây Độc Hoàng đến chỗ ở. Chung Sơn lại tự mình đóng cửa bế quan.
Lập tức phải đi vào âm phủ, thực lực phải tăng lên một chút mới được.
Bản thể tiến vào một gian đại điện bế quan. Không quản người bên canh, khoanh chân mà ngồi, bàn tay mở ra, ba đồ vật hiện ra.
Hai cái ấn tỉ, một cái ô xanh. Tất cả đều là Pháp bảo cửu phẩm.
Một cái là ấn tỉ truyền đời của Long Cung, mà hai cái còn lại đều đến từ Đại Quang Hoàng triều.
Một cái là ngọc tỉ của Hàn Cực Quang, Hàn Cực Quang từng là Đại đế, ấn tỉ tự nhiên hòa tan Thiên triều ngọc tỉ. Cửu phẩm! Cái ô nhỏ còn lại, chính là dùng để làm mắt trận Ngũ Thải Ban Lan Đại Trận, vô tận khói độc bao bọc Thiên Quang Thành bị mưa to một tháng làm cho vô hiệu.
kiện Pháp bảo cửu phẩm, đặt ở bất kỳ nơi nào trên Thần Châu đều là bảo vật hấp dẫn vô số cường giả kéo tới, nhưng ở trước mặt Chung Sơn, cũng chỉ có thể là món ăn cho tên ăn tạp.
Bát Cực Thiên Vĩ há to mồm, kiện Pháp bảo cường thế đã bị nuốt sạch.
Coi ăn pháp bảo cửu phẩm như ăn đan dược? Có lẽ, trên Thần Châu chỉ có một mình Chung Sơn mới có khí phách lớn như vậy.
Hình thái bây giờ của Bát Cực Thiên Vĩ càng ngày càng ngưng thực. Chung Sơn biết, Bát Cực Thiên Vĩ càng mạnh, sau khi xuất thế nhất định càng chấn nhiếp thiên hạ.
Nên biết rằng, Bát Cực Thiên Vĩ nếu tiếp tục trưởng thành, không biết phải ăn bao nhiêu bảo bối vô số người mơ ước.
Tiêu hóa? Bát Cực Thiên Vĩ tiêu hoá cực kỳ biến thái. Năng lượng cường đại tràn ngập toàn thân.
Cùng lúc đó, trong Thủy Tinh Cung của Đông Hải Long Cung.
Ngao Tứ Hải đang nhắm mắt tu luyện, đột nhiên, hai mắt Ngao Tứ Hải mở lớn, một cảm giác không lành đột nhiên tràn ra, thân hình vừa động biến mất tại chỗ.
Ngao Tứ Hải hiện ra tại một tòa cung điện khác.
Nhìn đài cao trống trơn bên trong cung điện, lập tức hai mắt Ngao Tứ Hải trở nên đỏ rực.
- Rống......
- - - - - oOo- - - - -