Thái Tuế Thiên triều! Trong triều đình!
Quan viên cả triều cung kính đứng hai bên. Trên ghế rồng ở trung ương, Khổng Liệt Thiên có chút lười nhác ngồi nghiêng trên long ỷ, cánh tay phải để trên tay vịn lười nhác nâng cằm.
Khổng Liệt Thiên híp mắt nhìn văn võ cả triều, đầu ngón tay khe khẽ gõ gõ, thật giống như đang suy tư cái gì.
Trong triều đình im ắng, đợi chờ Khổng Liệt Thiên quyết định.
- Vong Trần!
Khổng Liệt Thiên kêu lên.
Một tiếng kêu, người thứ nhất ở hàng bên trái, Vong Trần đi ra.
Vong Trần, Chung Thập Cửu, từng là nghĩa tử của Chung Sơn.
- Có thần!
Vong Trần cung kính nói.
- Đại Tranh Đế triều sắp lên cấp?
Khổng Liệt Thiên nhàn nhạt hỏi.
- Đúng! Sắp thăng làm Thiên triều!
Vong Trần cung kính gật đầu.
Sắc Không đứng hàng đầu tiên bên phải có chút ngờ vực nhìn Khổng Liệt Thiên.
- Ngươi có cảm tưởng gì?
Khổng Liệt Thiên cười tà nói.
Chân mày Vong Trần cau lại, trong mắt hiện lên một cổ bất đắc dĩ thật sâu.
- Thánh thượng, thần cùng Đại Tranh đã sớm không có bất cứ quan hệ nào, thần chỉ trung với Thánh thượng, nếu là Thánh thượng không tin, thần nguyện lấy cái chết để bày tỏ sự trong sạch của thần!
Vong Trần lập tức nói.
Hai mắt Khổng Liệt Thiên nhíu lại, không nói gì.
Mi tâm của Vong Trần bỗng nhiên xuất hiện một đạo tơ hồng, Vong Trần lấy tay điểm vào mi tâm.
- Huyết Thần Kinh của thần, chính là Thánh thượng truyền lại, thần nguyện tự hủy biển máu, để bày tỏ lòng trung thành của thần, biển máu vừa hủy, thần không cách nào cứu, thần có một quá khứ làm người ta không thể nào tin nổi, nhưng hiện tại tâm của thần là hướng về Thánh thượng, nguyện Thánh thượng nhất thống thiên hạ, khai thiên tích địa!
Vong Trần kêu lên.
Theo lời nói của Vong Trần kết thúc, đầu ngón tay Vong Trần mạnh mẽ dùng lực, cường lực cắm vào mi tâm của chính mình, cổ lực đạo cùng tốc độ kia, thật giống như Vong Trần đã dốc hết toàn bộ lực lượng, cho dù muốn tự cứu cũng không kịp.
Oanh!
Vong Trần bay ngược mười bước, bất quá đầu ngón tay cũng không cắm vào mi tâm, hiển nhiên có người can thiệp.
- Ta có nói không tin ngươi sao?
Chân mày Khổng Liệt Thiên cau lại, nói.
Vong Trần lập tức quỳ xuống nói:
- Tạ ơn Thánh thượng!
Hiển nhiên mới vừa rồi chính là Khổng Liệt Thiên cứu Vong Trần.
Sắc Không bên cạnh nhìn Vong Trần không có chết, trong mắt hiện lên một cổ đáng tiếc. Vong Trần thật giống như trời sanh đã có loại dị năng, vô cùng nhạy cảm, lúc gặp phải Chung Sơn, từ trong đáy lòng sẽ có cảm giác e ngại, mà Vong Trần trước mắt, Sắc Không nhìn, cũng thật giống như có cảm giác nguy hiểm, cho nên Sắc Không rất không thích Vong Trần, thấy Vong Trần không có chết, trong mắt hiện lên một cổ đáng tiếc.
- Đại Tranh sắp lên cấp Thiên triều, triều ta cần phái người đi tới chúc mừng, hiển lộ rõ ràng quốc uy Thái tuế của ta, đồng thời điều tra tình hình trong nước của Đại Tranh!
Khổng Liệt Thiên nói.
Nghe được lời của Khổng Liệt Thiên, tóc gáy toàn thân Sắc Không dựng lên, thân hình nhanh chóng lui về phía sau.
Lần trước lúc lên cấp Đế triều, chính là Sắc Không đi, kể từ sau lần đó, Sắc Không thề, sau này không bao giờ đi nữa.
Vong Trần cũng không có ngẩng đầu, dù sao, từng là nghĩa tử của Chung Sơn, bất kể phản ứng gì cũng sẽ khiến cho người ta hoài nghi.
Thái Tuế Thiên triều cùng Đại Tranh Đế triều, giữa chủ hai triều có cừu hận không thể xóa nhòa, chủ của Thái Tuế Thiên triều đời trước, cái chết của Lục Quy Thiên, còn có bóng dáng của Chung Sơn, mà Thái Tuế Thiên triều cùng Trường Sinh giới kết minh, cừu hận giữa Trường Sinh giới cùng Đại Tranh lại càng khắc cốt minh tâm. Ai dám đi?
Vì vậy, văn võ cả triều không một người nói chuyện.
Khổng Liệt Thiên không có để ý, mà là dò xét toàn bộ văn võ một lần, nơi ánh mắt hắn lướt qua, tất cả mọi người cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu, cuối cùng, ánh mắt Khổng Liệt Thiên chuyển tới Vong Trần đang quỳ xuống đất.
Nhìn Vong Trần, Khổng Liệt Thiên khẽ nhíu mày, trong mắt nhíu lại.
- Vong Trần, ngươi đã chặt đứt quá khứ, lần này Đại Tranh lên cấp, liền để ngươi thay mặt Thái Tuế Thiên triều đi sứ Đại Tranh a!
Khổng Liệt Thiên thản nhiên nói.
Vong Trần ngoài ý muốn ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một cổ kinh ngạc, tiếp theo hít vào một hơi thật sâu, nói:
- Thần tuân chỉ!
Vong Trần đáp ứng.
Sắc Không bên cạnh hai mắt nhíu lại nhìn nhìn Vong Trần, Sắc Không có thể nhận thức được dụng ý của Khổng Liệt Thiên, lần này, hẳn là Khổng Liệt Thiên thử dò xét Vong Trần, bởi vì hắn còn không có hoàn toàn tin tưởng Vong Trần.
Đất Thần Châu, trong một mảnh sơn cốc. Sơn cốc có một cái nhà tranh.
Nhà tranh mặc dù đơn sơ, nhưng lại tản mát ra một đám khí tức tinh khiết, trên đỉnh nhà tranh trải một loại Thi thảo quỷ dị, loại Thi thảo này cũng không phải là màu xanh biếc bình thường, mà là hiện lên màu tím, trông thấy làm lòng người ta có cảm giác tĩnh mịch.
Ở ngoài nhà tranh quét dọn vô cùng sạch sẽ, phía ngoài có một cái bàn, có một gã lão giả khô gầy ngồi đó, lão giả đầu tóc bạc trắng, da nhăn nheo, nhìn qua vô cùng già.
Giờ phút này lão giả đang nhìn một đống mai rùa ở trung tâm cái bàn trước mặt, tổng cộng có chín mai rùa, chín mai rùa chồng lên thành một tòa núi nhỏ, bên trong thật giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, chín mai rùa không ngừng bị đun nóng, cuối cùng xuất hiện từng đạo vết rạn.
Ca ca ca ca ca ca!
Lão giả nhìn đường vân phía trên chín mai rùa, phảng phất giống như từ đường vân phía trên mai rùa là có thể thấy được thứ gì đó vậy.
Bỗng nhiên, con ngươi lão giả co rụt lại, trong mắt hiện lên một cổ vẻ kinh hãi.
- Tính ra rồi sao? Đại nạn của ngươi đến!
Ở ngoài sơn cốc bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh.
Lão giả ngẩng đầu nhìn chung quanh, nơi xa, đỉnh một ngọn núi, bỗng nhiên một cái thân ảnh hắc bào chạy tới.
Người đó dừng ở cách lão giả không xa.
- Khách đến từ đại thế giới, phân tán bốn phía trong một đám người, ngươi là nguy hiểm nhất! Ta chính là thôi diễn thật lâu mới tìm được ngươi!
Hắc bào nhân thản nhiên nói.
- Ta không biết ngươi nói cái gì!
Lão giả kéo dài thanh âm khàn khàn, căm thù nhìn Hắc bào nhân.
- Không biết ta nói cái gì? Đại thế giới, Tử Dương gia tộc! Ngươi là phản đồ của Tử Dương gia tộc a? Vốn làm nô bộc, lại dám can đảm giết chủ, nếu bặt vô âm tín ngàn năm, có lẽ ngươi thật sự giải thoát, nhưng ngươi cũng không cam chịu yên lặng, muốn tới hàng ngàn tiểu thế giới gây sóng gió, đáng tiếc a!
Hắc bào nhân thản nhiên nói.
Nghe được Hắc bào nhân nói vậy, con ngươi lão giả co rụt lại, trong mắt hiện lên một vẻ kinh hãi.
- Ngươi rốt cuộc là người nào? Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?
Lão giả cả kinh kêu lên.
- Ta gọi là gì? Được rồi, trước khi chết cũng để cho ngươi nhắm mắt, ngươi có thể gọi ta là Huyền tiên sinh.
Hắc bào nhân trầm giọng nói.
Đại Tranh Thiên triều, Lăng Tiêu Thiên Đình! Trong Thiên Duyến Các!
Chung Sơn một thân chính trang, long bào màu vàng, thần tình uy nghiêm, đứng trước mặt Hạo Mỹ Lệ đang rất hài lòng. Đầu vai Hạo Mỹ Lệ, luôn luôn có Tiểu Kim Long của Hạo Mỹ Lệ đi theo, lần này đi Đông Hải, Hạo Mỹ Lệ đã tìm được Tiểu Kim Long lần nữa.
Tiểu Kim Long cũng không trở nên to lớn, luôn luôn nhỏ như vậy, phảng phất giống như vô cùng hưởng thụ bả vai của Hạo Mỹ Lệ.
- Chung Sơn, bộ dạng ngươi hôm nay, thoạt nhìn thật không tệ!
Hạo Mỹ Lệ cười đùa nói.
- Ngươi lại mang Tiểu Kim Long đến, đã nói với Ngao Tứ Hải chưa?
Chung Sơn hỏi.
- Ta quản hắn khỉ gió đi tìm chết! Nể mặt Tiểu Kim ta có thể không truy cứu hắn, nhưng ta làm bất kể chuyện gì, còn không cần thiết phải khai báo cho hắn!
Hạo Mỹ Lệ nghĩ tới Ngao Tứ Hải chính là một trận phiền chán.
- Nhưng ngươi mang Tiểu Kim còn chưa tính, làm sao mang đến một nhóm lớn Long Tộc từ Đông Hải như vậy? Bọn họ làm sao nguyện tới?
Chung Sơn nghi ngờ nói.
- Đương nhiên là Tiểu Kim khiến chúng nó tới a, ngươi nhìn xem, ta biết ngươi muốn lên cấp Thiên triều, đặc biệt mang đến cho ngươi một nhóm Long Tộc hộ pháp giúp ngươi, ta đúng là bạn chí cốt a!
Hạo Mỹ Lệ tự đắc nói.
Nhìn Hạo Mỹ Lệ một chút, Chung Sơn thật không biết nên nói cái gì, Long Tộc là quốc thú của Đại Tần, hiện tại bị Hạo Mỹ Lệ lừa gạt tới hộ pháp cho Đại Tranh, điều này nhìn thế nào cũng có chút quái dị.
- Được rồi, vậy ngươi coi chừng chúng, không nên gây rối cho ta!
Chung Sơn nói.
- Bọn họ dám!
Hạo Mỹ Lệ trừng mắt.
- Ừm!
Chung Sơn gật đầu.
- Ngươi đi đi. Không cần lo cho ta, lên cấp Thiên triều sắp bắt đầu, rất nhiều người đều đang đợi ngươi a!
Hạo Mỹ Lệ cầm lấy một trái cây trên bàn, vừa ăn vừa nói.
- Ừm!
Ngày mùng tháng , là ngày may mắn nhất trong vòng một năm. Trời trong xanh, gió ôn hòa, ánh nắng chan hòa!
Đại Tranh Đế triều, một ngày này đại xá thiên hạ, khắp chốn mừng vui! Lăng Tiêu Thiên Đình, kim quang hàng tỉ trượng chiếu rọi tứ phương. Dân chúng dừng tay lại hết thảy, bởi vì tất cả mọi người biết, một ngày này đúng là một trong những ngày vô cùng trọng yếu, Đại Tranh sắp lên cấp.
Trước Trường Sinh Điện, văn võ bá quan, một đám quân đoàn trưởng, Đế Huyền Sát, Nê Bồ Tát còn có chúng hoàng hậu, hai thái tử đứng đầy đó. Tất cả mọi người mang theo kích động nhìn về phía Chung Sơn đang đứng ở cửa ra vào của Trường Sinh Điện.
Vương triều thăng thành Hoàng triều, trên tế thiên, dưới tế địa, phong thiện thiên địa!
Hoàng triều thăng thành Đế triều, trên bái thiên, dưới đạp địa, chỉ bái thiên cũng đủ!
Hiện tại Đế triều thăng thành Thiên triều, trong lòng mọi người đều có vô tận tò mò, lần này thăng như thế nào?
Chung Sơn nhìn quần thần một chút, trong mắt hiện lên một cổ hài lòng, chậm rãi đi về phía sân rộng trong Trường Sinh Điện.
Trong sân rộng, Chung Sơn ngạo nghễ mà đứng, lật tay lấy ra hai Thần khí của Đại Tranh, tay trái nâng Phương Thiên Ngọc Tỉ, tay phải nâng Phong Thần bảng.
Nhìn trời cao, Chung Sơn hít vào một hơi thật sâu, mở miệng nói:
- Trẫm Chung Sơn, lập Đại Tranh, thiên mệnh là đế, sử lý quần sinh, cáo thái bình với trời, cáo công lao của chúng thần. Đế mạng đã tới cực hạn, do dó hướng thiên chờ lệnh, hướng Thiên Thượng thiên chờ lệnh, ban thưởng cho Đại Tranh thiên địa nghiệp, thượng vị, trình lên trời! Tấn Đế triều!
Trong lúc Chung Sơn nói chuyện, mọi âm thanh đều yên tĩnh, ngay cả vô cùng số mệnh cùng vô lượng công đức trên trời cũng đột nhiên yên lặng.
Chỉ chờ đến khi lời nói của Chung Sơn vừa kết thúc, Kim Long số mệnh khổng lồ ở trong biển mây số mệnh trên không đột nhiên giãy dụa.
Grào...!
Một tiếng rồng ngâm rung trời, rồng ngâm vang lên, thần dân tứ phương Lăng Tiêu Thiên Đình, thật giống như truyền khắp tất cả thành trì của Đại Tranh, trong lúc nhất thời, cơ hồ tất cả thần dân của Đại Tranh cũng nghe được một tiếng rồng ngâm khổng lồ này.
Kim Long số mệnh trảo ngửa mặt lên trời thét dài, vốn là bầu trời bao la mọi âm thanh đều yên lặng, nhất thời biến thành cuồng phong gào thét, thật giống như mượn một tiếng rồng ngâm này để truyền đế lệnh của Chung Sơn lên trời, truyền về đại thế giới.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, bầu trời đột nhiên biến thành màu tím, bầu trời màu tím, lóng lánh lôi quang, đây là thiên của Chung Sơn, tử quang vô cùng vô tận chiếu xạ ra tứ phương Lăng Tiêu Thiên Đình.
Kim Long số mệnh trảo khổng lồ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, chạy thẳng tới thân thể Chung Sơn.
Ầm ầm, hoàn toàn chui vào trong cơ thể Chung Sơn, thân thể Chung Sơn đại phóng kim quang, vô tận kim quang làm cho tất cả mọi người mắt mở không ra, khi thị lực khôi phục lần nữa, Chung Sơn đã biến mất không thấy gì nữa, Chung Sơn cùng Kim Long số mệnh trảo hợp thể, không ngờ biến hóa thành bộ dáng của Kim Long số mệnh trảo khổng lồ, cao ngất tận trời, xông về biển mây số mệnh, xông về thương khung cửu tiêu phía trên.