Ads - Sắc Không, ngươi muốn làm gì?
Khổng Liệt Thiên cả kinh kêu lên.
Bị Vong Trần phản bội, bị Chung Sơn lăng nhục, bị Khổng Tuyên trêu chọc, sau lại bị Thần Nha Đạo Quân nhớ thương, được Nguyên Thủy Phiên mang theo Khổng Liệt Thiên trở về chỗ này mới giây.
Khổng Liệt Thiên phát hiện bỗng nhiên quá dễ bị đánh bại, vì sao lại như vậy?
Mọi người đều phản bội chính mình, vì sao lại như vậy? Đều là người mình tín nhiệm nhất, bọn họ vì sao phản bội mình? Ta làm sai ở chỗ nào? Sao lại biến thành như vậy?
Tín nhiệm, cũng chỉ có lý tưởng cực đoan kia của Khổng Liệt Thiên mới cho rằng tín nhiệm, nhưng mà trên thực tế, Vong Trần chỉ là quân cờ của Khổng Liệt Thiên, Thần Nha Đạo Quân chỉ là minh hữu của Khổng Liệt Thiên, Khổng Tuyên lại là tiền bối của Khổng Liệt Thiên, bọn họ căn bản không có bất kỳ tình hữu nghị gì, nghĩa khí và cảm tình lại càng không có.
Làm sao lại có thể vô điều kiện trợ giúp ngươi?
Khổng Liệt Thiên không cảm thấy như vậy, Khổng Liệt Thiên chỉ cảm thấy, thế giới trước mắt bỗng nhiên không còn giống như trước. Đều là kẻ phản bội, đều là kẻ phản bội!
Nhưng mà khiến Khổng Liệt Thiên không thể tưởng được chính là, Sắc Không trước mắt luôn luôn nhát gan sợ chết cũng đột nhiên trở nên không thích hợp, thần hồn của Khổng Liệt Thiên nhìn quanh bốn phía, bốn phía đại điện, không ngờ bao phủ toàn trận pháp.
- Ngươi, ngươi cũng muốn phản bội ta?
Khổng Liệt Thiên cả kinh kêu lên.
Nhìn Khổng Liệt Thiên hình thái Khổng Tước trước mắt, Sắc Không bỗng nhiên cười nói:
- Không phải ta phản bội ngươi, là ta cho tới bây giờ cũng chưa từng trung thành với ngươi.
- Ha ha ha ha, không thể tưởng được Khổng Liệt Thiên ta ở tiểu thế giới này điên cuồng mấy ngàn năm, cuối cùng không ngờ không có ai trung thành với ta!
Khổng Liệt Thiên lộ ra nụ cười thảm.
- Chuyện này ngươi lại sai lầm rồi, có người trung thành với ngươi, nhưng mà ngươi lại bỏ qua bọn họ! Lại không chỉ một người.
Sắc Không lắc đầu nói.
- Ngươi nói cái gì?
Trong mắt Khổng Liệt Thiên hiện lên vẻ không tin.
- Đại Kim Hoàng đế, tên Sư thúc khống chế Ma Yểm quân đoàn ở phía đông bắc Thần Châu cho ngươi, luyện chế Minh Nguyên Đan cho ngươi, à, đúng rồi, Minh Nguyên Đan kia bị Chung Sơn tuyên truyền thành Trường Sinh Bất Tử Dược khuấy đảo cho Đại Ly Thiên triều long trời lỡ đất, nhưng mà Sư thúc kia thì sao, hắn vô cùng trung thành với ngươi,
Ma Yểm quân đoàn gặp nguy cơ tông môn tứ phương giết hại, nguy cơ tứ phía nha, tùy thời đều bị đám tông môn đó giết chết chiếm công đức, hắn lại cam tâm tình nguyện làm điều ác cho ngươi, hắn trung thành với ngươi, cực kỳ trung thành, nhưng mà kết quả thì sao?
Hắn chỉ có thực lực Hoàng Cực Cảnh, hắn không có thực lực, không có trí tuệ, không có năng lực đặc thù, chỉ có lòng trung thành, ngươi chướng mắt hắn, ngươi không phái ra cường giả nào bảo hộ hắn, ngươi bỏ qua hắn.
Sắc Không lắc đầu nói.
- Hắn? Đại Kim Hoàng đế?
- Ta nghĩ, bây giờ ngươi ngay cả tên hắn là gì cũng quên rồi. Người như vậy có rất nhiều, đều bị ngươi cho rằng kẻ ngốc làm vật hy sinh để đổi lấy cái gọi là lợi ích kia. Kỳ thật bọn họ mới là tài phú quý báu nhất của ngươi, bởi vì bọn họ có thể vì ngươi mà chết. Trên đời này, nào có nhiều tên ngốc như vậy? Ngu ngốc làm vật hi sinh cũng bởi vì bọn họ trung thành với ngươi, cam nguyện chịu chết thay ngươi, lại bị ngươi bỏ qua như dép rách như vậy. Còn oán giận ai?
Sắc Không trào phúng nói.
- Vì sao, vì sao ngươi lúc ấy không nói cho ta biết!
Khổng Liệt Thiên hối hận nói.
- Ta cũng không phải trung thần, vì sao phải nói cho ngươi? Ngày này ta chờ đã lâu, trước khi ngươi xuất chinh ta đã đoán được kết quả rồi, bố trí ở đây là dành riêng cho ngươi.
Sắc Không cười tà nói.
- Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn đối địch với Khổng gia? Ngươi có biết ngươi đối phó ta hậu quả ra sao không? Ngươi giết ta không sợ Khổng gia đuổi giết sao?
Khổng Liệt Thiên sợ hãi rống lên.
- Cái chết của ta không liên quan gì tới ta, ta sẽ lập tức đi tới Khổng gia, chờ ta đến Khổng gia, sẽ đem cái chết của ngươi và tràng chiến đấu kia, ai là đầu sỏ gây nên cũng không liên quan tới ta.
Sắc Không từng bước một đi tới.
- Khổng gia? Ngươi giết ta, còn muốn đến Khổng gia?
“Khổng Liệt Thiên thối lui về phía sau, nhưng mà vừa mới lui được một chút, trận pháp phía sau lóe lên một cái, bắn ngược Khổng Liệt Thiên trở
về.
- Chẳng hạn như ta nuốt thần hồn của ngươi, sau đó lại biến hóa mô phỏng theo thần hồn Khổng Tước bộ tộc thì sao? Ta lại giả bộ tự nhận là hậu duệ huyết mạch của ngươi ở giới này, Khổng gia còn không tiếp nhận ta sao?
Sắc Không cười tà nói.
- Hậu duệ của ta? Làm con ta? Ngươi nằm mơ!
- Khắp thiên hạ đều biết ngươi trọng dụng ta, chuyện này có cái gì mà không thể nhận (ý là thừa nhận hậu duệ)? Ngươi vừa chết, còn không phải dựa vào ta sao?
Sắc Không chậm rãi tiếp cận.
- Không, không có khả năng, biến hóa mô phỏng? Ngươi không phải Khổng Tước bộ tộc, ngươi làm sao có thể biến hóa mô phỏng?
Khổng Liệt Thiên la hét nói.
Lúc trước vượt qua không gian tới đây, thần hồn của Khổng Liệt Thiên đã tiêu hao hơn phân nửa, căn bản không còn nhiều lực lượng lắm, nhưng mà sắp chết phản công, vẫn có thể khiến cho hắc khí từ Nguyên Thủy Phiên đại trướng.
- Bặc!
Sắc Không chộp lên Nguyên Thủy Phiên, hai tay lóe lên ánh sáng màu tím.
- Biến hóa mô phỏng, ta có thể biến hóa mô phỏng căn nguyên vạn vật, không ai có thể nhìn ra, Thánh nhân cũng không được.
Sắc Không kêu lên.
Trong lúc nói chuyện, đầu Sắc Không bỗng nhiên biến lên cực lớn, tiếp đó trở nên cực kỳ ghê tởm, hai mắt lòi ra, xấu xí không chịu nổi, dính nhớt, như một đầu con giun khổng lồ, rõ ràng là bộ dáng bản thể của hắn, cực kỳ xấu xí.
- Giun? Mắt dài ra, ngươi là Thần thú Giun, không có khả năng, đã mấy trăm vạn năm chưa xuất hiện qua Thần thú Giun, ngươi không ngờ phải...!
Trong lúc há mồm, trong miệng Sắc Không sinh ra một cỗ lực hút khổng lồ, Sắc Không một tay cầm lấy Nguyên Thủy Phiên, lực hút từ khóe miệng hút thẳng tới Khổng Liệt Thiên.
Dưới lực hút khổng lồ, căn bản không phải Khổng Liệt Thiên có khả năng chịu đựng được, Khổng Liệt Thiên hoảng sợ không thôi.
Nhưng mà lực hút trong miệng Sắc Không quá lớn. Khổng Liệt Thiên căn bản không giãy dụa được bao lâu.
- Không..., ta không cam lòng, ta không cam lòng..........
Khổng Liệt Thiên cực kỳ bi thương gào thét, nhưng mà giờ phút này Khổng Liệt Thiên căn bản là kẻ vô tích sự, làm sao có thể phản kháng được chứ? Tung hoành một đời, cuối cùng oan uổng chết tại trong miệng một tiểu nhân vật nhát gan này.
Quá oan khuất!
Nuốt thần hồn của Khổng Liệt Thiên, thân thể Sắc Không bỗng nhiên bắn ra vô số ánh sáng màu tím, tiếp đó, cái đầu con giun ghê tởm ban đầu rất nhanh biến hình, đảo mắt hóa thành hình dạng đầu Khổng Tước, hơn nữa so với Khổng Liệt Thiên lúc trước có phần tương tự.
Lắc lắc đầu, Sắc Không lại lần nữa biến hóa trở về, lại lần nữa biến thành bộ dáng hòa thượng trọc đầu lúc trước.
Sắc Không tâm tình tốt, nhìn Nguyên Thủy Phiên trong tay.
- Đúng là phung phí của trời a, bảo bối tốt như vậy cũng không biết tế luyện! Giới này không nên ở lâu, phải lập phải luyện hóa bảo này, lập tức rời khỏi giới này!
Sắc Không lẩm bẩm nói.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài điện truyền tới thanh âm oanh kích.
Sắc Không hai mắt híp lại nói:
- Bọ ngựa bắt ve hoàng tước ở phía sau? Còn có người ngay cả ta cũng tính toán.
Không kịp tế luyện Nguyên Thủy Phiên, Sắc Không há mồm nuốt Nguyên Thủy Phiên vào trong bụng, tiếp đó rất nhanh lấy ra một khối ngọc phù màu tím, đúng là ngọc phù họ Khổng theo như lời Khổng Liệt Thiên, có thể truyền tống Sắc Không đến tổng bộ Khổng gia ở đại thế giới.
- - -
Chỗ cửa hai giới.
- Vô liêm sỉ.................!
Chung Sơn hai mắt đỏ rực thét lớn lên, mắt thấy Khổng Liệt Thiên sắp bị tiêu diệt, mắt thấy có thể đoạt được Nguyên Thủy Phiên, cuối cùng không ngờ thất bại trong gang tấc, thất bại trong gang tấc?
- A.................!
Chung Sơn tràn ngập oán giận tích tụ rống to một tiếng.
Khổng Tuyên chắn trước mặt Chung Sơn. Thần Nha Đạo Quân cũng vây lại, thậm chí phía sau lại có tám gã cường giả bay tới, nhìn ra rõ ràng mỗi một người đều là cường giả Thiên Cực Cảnh.
Trường Sinh Giới lần này ra cả vốn lẫn gốc, toàn trường long trọng như thế, thế phải diệt sát Chung Sơn vậy.
Hơn nữa, còn có một thứ khiến cho Chung Sơn ngưng trọng đó là vừa rồi ánh sáng vàng ngăn cản Chung Sơn thu Nguyên Thủy Phiên, trong ánh sáng vàng khổng lồ đó là cái gì?
Một cái kim thân pháp tướng khổng lồ, hình như là do hoàng kim tạo thành vậy.
Kim thân pháp tướng dung mạo giống như Khổng Tuyên, nhưng mà mi tâm lại có thêm một con mắt, con mắt, mà quan trọng hơn là, kim thân pháp tướng này có cánh tay, cánh tay mỗi một cánh tay đều nâng cầm một cái Pháp bảo. Nước, lửa, lôi điện, hình như bao hàm vô số thuộc tính lợi hại.
Chung Sơn cố nén sự tức giận, điên cuồng không thể tự tay đâm Khổng Liệt Thiên, ngưng trọng nhìn Khổng Tuyên còn có kim thân pháp tướng cánh tay mắt này.
- Chuẩn Đề pháp tướng? Chuẩn Đề Thánh nhân truyền cho ngươi?
Chung Sơn đồng tử co rụt lại, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới giai thoại kia.
Chuẩn Đề Thánh nhân, nghe qua trong truyền thuyết, khi ở địa cầu từng ở một ngôi chùa nhìn thấy qua tượng của Chuẩn Đề pháp tướng, cũng là pháp tướng như thế này, cánh tay, con mắt.
Chuẩn Đề đem phương pháp tu luyện pháp tướng truyền cho Khổng Tuyên?
Chung Sơn ngưng trọng chờ đợi, mà giờ phút này, các cường giả trên Lăng Tiêu Thiên Đình cũng nhanh chóng bay lại.
Đám người Đế Huyền Sát, Vương Khô, Chung Thiên, Nê Bồ Tát, Triệu Sở Hướng, Dần Lạc Nhật, phần lớn cường giả Thiên Cực Cảnh vây lại đây. Thậm chí Hạo Mỹ Lệ cũng tới giúp vui bay lại đây.
Khổng Liệt Thiên chạy thoát, nhưng Khổng Tuyên còn là cường giả lớn hơn.
- Ngươi cũng biết lão già Chuẩn Đề kia?
Khổng Tuyên hai mắt híp lại.
- Kim thân pháp tướng cánh tay, ở đại thế giới không phải là bí mật gì đúng chứ?
Chung Sơn nhìn chằm chằm Khổng Tuyên, hít vào một hơi thật sâu.
- Khổng Tuyên tiền bối, ngươi và ta kỳ thật không có xung đột ích lợi gì, cần gì mà phải không chết không ngừng?
- Cần gì không chết không ngừng? Ngươi cho rằng thế nào? Diệt Bất Lão Giới, Tru Tiên tam kiếm bị ngươi đoạt mất, càng tước mệnh cách của ta, còn không phải không chết không ngừng? Trong lòng người hiện giờ cũng khẳng định muốn ta chết đi? Thế nhân đều nói Chung Sơn kỳ ngộ lợi hại, thực lực lợi hại, ta thấy cách ngươi nói chuyện mới là thiên hạ vô địch, đổi trắng thay đen. Nói dối mặt không đổi sắc.
Khổng Tuyên trầm giọng nói.
- Vậy cũng không sánh bằng âm hiểm độc ác của ngươi, con cháu đồng tộc Khổng gia, không ngờ cũng bị ngươi tầng tầng tính kế.
Chung Sơn cười lạnh nói.
Chung Sơn tự nhiên biết không thể hòa hợp, chỉ là trong lòng nghẹn một cỗ phẫn uất.
- Ngươi nói cái gì?
Khổng Tuyên hai mắt híp lại.
- Nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, vì sao lúc trước không cứu Khổng Liệt Thiên, ở thời điểm cuối cùng sắp bị ta diệt mới cứu? Ngươi không muốn Khổng Liệt Thiên chết ở trước mặt ngươi, bởi vì như vậy, ngươi không thể bàn giao cho Khổng gia, đồng thời lại muốn hắn chết, bởi vì ngươi tính muốn chiếm Nguyên Thủy Phiên của hắn, Khổng Liệt Thiên suy yếu đến cực điểm, nhất định sẽ chết oan chết uổng, mà người của ngươi khẳng định đã ở Thái Tuế triều đô làm công việc bọ ngựa bắt ve hoàng tước ở phía sau, hảo độc kế sách! Hảo độc tâm!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Ha ha ha ha, hảo độc tâm? Ta không có giết Khổng Liệt Thiên, cho dù giết thì đã có sao? Khổng Tước giết Khổng Tước thì được khen ngợi là hảo độc tâm, nhân loại ngươi giết nhân loại thì tâm không độc sao? Chung Sơn ngươi thì giết bao nhiêu người rồi? Hừ!
Khổng Tuyên hừ lạnh một tiếng.
- - - - - oOo- - - - -