Nó bấm volum điện thoại to hết cỡ, đủ để cả 2 người kia cùng nghe thấy, chờ đợi câu thoại tiếp theo.
-Không, Vương Khanh, em không thể chia tay được, em còn rất yêu anh mà!!! Giọng Trương Mỹ Dung níu kéo.
[Giờ em đang lừa dối cả chính bản thân mình rằng anh vẫn yêu em...
Giờ em đang giày xéo nỗi nhớ hằng sau vết thương không lành...]
Câu hát cùng giai điệu da diết của bài Quên anh là điều em không thể do một "ca sĩ" nào đấy không biết tên cover lại bằng chất giọng nghe eo éo vang lên sau khi Trương Mỹ Dung vừa nói xong.
-Yêu ư? Rất tiếc phải nói rằng tôi chưa bao giờ yêu cô!!
[Không, không, tôi không còn tôi không còn yêu em nữa....không, không tôi không còn tôi không còn yêu em nữa, em ơi]
-Anh còn nhớ chúng ta lúc mới gặp nhau không? Chính anh nói là thích em mà, sao bây giờ chúng ta lại chia tay chứ?
[Ta gặp nhau một chiều thu tháng 10, vì nụ cười ấy cho em nhớ mong từng ngày....]
-Tôi chỉ nói có hứng thú với cô chứ chưa bao giờ nói thích cô!! Nhìn khuôn mặt cô bây giờ đáng thương chưa kìa!!
[Em giờ không phải em mà
Anh thề không phải em mà
Khuôn mặt em yêu vẫn thế nhưng nay cảm xúc đã quá nhạt phai mà
Nơi đâu cho anh cảm xúc thăng hoa?
Nơi đâu anh tìm khoảng cách đôi ta?
Không gian đâu có chắc cho em nhận ra một con người đến từ hôm qua...]
- =_=!!
-Được lắm, tôi đã cầu xin anh hết lời rồi!! Chia tay thì chia tay, lúc yêu anh tôi cũng đã được cái gì đâu chứ?? Trương Mỹ Dung lật mặt
[Tình là tình nhiều khi không mà có, tình là tình nhiều lúc có như không...]
-Nếu cô như thế này ngay từ đầu không phải tốt hơn sao? Vương Khanh nhìn cô ta khinh bỉ
[Giờ này tắt đèn thì mới biết nụ cười người giả dối với tôi bao nhiêu lâu nay...]
Cứ thế nó ngồi bấm bài hát theo từng câu thoại của 2 người kia, nhạc gì cũng có, miễn là khớp với từng câu thoại, nhìn y như 2 người đó đang diễn kịch còn nó như hậu trường sân khấu vậy.
Tiếng nhạc cứ liên tục phát ra từ phía sau cây dương liễu như phụ họa thêm cho cảnh chia tay đặc sắc của bọn họ, một vài người đi ngang qua công viên nhìn vào rồi nhịn cười mà đi tiếp.
Vương Khanh nhìn mặt Trương Mỹ Dung càng thấy đáng ghét, sau đó liếc nhanh qua cây dương liễu kia.
-Không nói nhiều nữa, tôi đã đến đây nói trực tiếp với cô đã coi như là ân huệ cho 3 tuần làm bạn gái của cô rồi, vậy đi!! Nói xong quay người đi một mạch bỏ lại Trương Mỹ Dung đứng ngơ ngác.
[Ten ten tèn ten ten tén tén tèn ten, tén ten tén ten tèn tén tèn tèn tèn ten ten]
Khúc nhạc khi cường hóa thành công trong gunny vang lên kết thúc cảnh chia tay của bọn họ.
Trương Mỹ Dung vừa bực vừa tức, đã chia tay rồi lại làm trò cười cho người khác, cô ta đi nhanh đến cây dương liễu nhìn xem ai dám đem cô ta ra làm trò cười nhưng chỉ thấy bóng một người mặc bộ đồ màu hồng cùng với đuôi tóc dài ngang lưng đong đưa qua lại đang chạy thật nhanh. Cô ta tức giận dậm dậm chân xuống đất.
_______________________________________________________
"Ây dà kể ra mình cũng có năng khiếu làm hậu trường sân khấu đó chứ!!"
Nó sau khi chạy ra khỏi công viên, đắc ý dào dạt nghĩ.
Nghe tiếng bụng kêu kháng nghị, nhìn đồng hồ, mới đó mà 5h kém rồi sao? Nó vươn vai, hít một hơi thật dài, vậy thì về nhà thôi, tới giờ cơm rồi.
Nó bấm volum điện thoại to hết cỡ, đủ để cả người kia cùng nghe thấy, chờ đợi câu thoại tiếp theo.
-Không, Vương Khanh, em không thể chia tay được, em còn rất yêu anh mà!!! Giọng Trương Mỹ Dung níu kéo.
[Giờ em đang lừa dối cả chính bản thân mình rằng anh vẫn yêu em...
Giờ em đang giày xéo nỗi nhớ hằng sau vết thương không lành...]
Câu hát cùng giai điệu da diết của bài Quên anh là điều em không thể do một "ca sĩ" nào đấy không biết tên cover lại bằng chất giọng nghe eo éo vang lên sau khi Trương Mỹ Dung vừa nói xong.
-Yêu ư? Rất tiếc phải nói rằng tôi chưa bao giờ yêu cô!!
[Không, không, tôi không còn tôi không còn yêu em nữa....không, không tôi không còn tôi không còn yêu em nữa, em ơi]
-Anh còn nhớ chúng ta lúc mới gặp nhau không? Chính anh nói là thích em mà, sao bây giờ chúng ta lại chia tay chứ?
[Ta gặp nhau một chiều thu tháng , vì nụ cười ấy cho em nhớ mong từng ngày....]
-Tôi chỉ nói có hứng thú với cô chứ chưa bao giờ nói thích cô!! Nhìn khuôn mặt cô bây giờ đáng thương chưa kìa!!
[Em giờ không phải em mà
Anh thề không phải em mà
Khuôn mặt em yêu vẫn thế nhưng nay cảm xúc đã quá nhạt phai mà
Nơi đâu cho anh cảm xúc thăng hoa?
Nơi đâu anh tìm khoảng cách đôi ta?
Không gian đâu có chắc cho em nhận ra một con người đến từ hôm qua...]
- =_=!!
-Được lắm, tôi đã cầu xin anh hết lời rồi!! Chia tay thì chia tay, lúc yêu anh tôi cũng đã được cái gì đâu chứ?? Trương Mỹ Dung lật mặt
[Tình là tình nhiều khi không mà có, tình là tình nhiều lúc có như không...]
-Nếu cô như thế này ngay từ đầu không phải tốt hơn sao? Vương Khanh nhìn cô ta khinh bỉ
[Giờ này tắt đèn thì mới biết nụ cười người giả dối với tôi bao nhiêu lâu nay...]
Cứ thế nó ngồi bấm bài hát theo từng câu thoại của người kia, nhạc gì cũng có, miễn là khớp với từng câu thoại, nhìn y như người đó đang diễn kịch còn nó như hậu trường sân khấu vậy.
Tiếng nhạc cứ liên tục phát ra từ phía sau cây dương liễu như phụ họa thêm cho cảnh chia tay đặc sắc của bọn họ, một vài người đi ngang qua công viên nhìn vào rồi nhịn cười mà đi tiếp.
Vương Khanh nhìn mặt Trương Mỹ Dung càng thấy đáng ghét, sau đó liếc nhanh qua cây dương liễu kia.
-Không nói nhiều nữa, tôi đã đến đây nói trực tiếp với cô đã coi như là ân huệ cho tuần làm bạn gái của cô rồi, vậy đi!! Nói xong quay người đi một mạch bỏ lại Trương Mỹ Dung đứng ngơ ngác.
[Ten ten tèn ten ten tén tén tèn ten, tén ten tén ten tèn tén tèn tèn tèn ten ten]
Khúc nhạc khi cường hóa thành công trong gunny vang lên kết thúc cảnh chia tay của bọn họ.
Trương Mỹ Dung vừa bực vừa tức, đã chia tay rồi lại làm trò cười cho người khác, cô ta đi nhanh đến cây dương liễu nhìn xem ai dám đem cô ta ra làm trò cười nhưng chỉ thấy bóng một người mặc bộ đồ màu hồng cùng với đuôi tóc dài ngang lưng đong đưa qua lại đang chạy thật nhanh. Cô ta tức giận dậm dậm chân xuống đất.
_______________________________________________________
"Ây dà kể ra mình cũng có năng khiếu làm hậu trường sân khấu đó chứ!!"
Nó sau khi chạy ra khỏi công viên, đắc ý dào dạt nghĩ.
Nghe tiếng bụng kêu kháng nghị, nhìn đồng hồ, mới đó mà h kém rồi sao? Nó vươn vai, hít một hơi thật dài, vậy thì về nhà thôi, tới giờ cơm rồi.