Ai cũng biết Lăng Hạo Thiên từ lúc sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng,với gia thế như vậy quả thật là muốn gì được nấy, hơn nữa là chưa baogiờ rơi vào tình cảnh như thế này.
Nguyễn Vũ Trúc nhìn cảnh Lăng Hạo Thiên bị đánh cho sống dở chết dở trước mặt, lòng đau thắt lại, lại càng hận Hoàng Y Nhã hơn nữa. Nhưng việc cần làm trước mắt là phải cứu Lăng Hạo Thiên.
- Bọn mày đang làm gì thế hả? Bọn mày dám trái lệnh tao sao? Hắc Báo, mau bỏ chân ra!
Hắc Báo lạnh mặt liếc nhìn Nguyễn Vũ Trúc. Trái lệnh sao? Hắc Báo cười lạnh một cái. Một đứa con gái mà cũng dám ra lệnh cho hắn? Vì ngày hôm naymà hắn đã nhẫn nhịn suốt mấy năm qua, sao có thể nói bỏ là bỏ được.Nhưng cũng phải cám ơn cô ta, nhờ cô ta mà Lăng Hạo Thiên mới nằm dướichân hắn như bây giờ. Hắn hướng bọn đàn em ra lệnh:
- Lôi nó ra ngoài!
- Nhưng... nhưng mà đại ca...
Một tên đàn em ngập ngừng lên tiếng, đây là em họ của thủ lĩnh, bọn hắn nào dám đụng, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì...
- Tụi mày dám cãi lệnh tao? -Hắc Báo trừng mắt giận dữ nhìn tên đàn emlàm hắn co rúm, bọn đàn em đành vội vàng vâng vâng dạ dạ hành động, đâylà đại ca ra lệnh, ai bảo bọn hắn chỉ là lũ tôm tép làm gì.
Nguyễn Vũ Trúc nhanh chóng bị lôi ra ngoài, cả người không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra, miệng còn không ngừng gào thét chửi bới, đe dọa Hắc Báo, bâygiờ cô hối hận rồi, đáng lẽ cô nên nghe lời Dương Hoàng Yến ngay từ đầumới phải, nhưng hối hận thì được gì chứ?
Nhìn Lăng Hạo Thiên thảm hại nằm dưới đất, nước mắt Nguyễn Vũ Trúc trực trào.
Rắc!
- AAAA!
Lăng Hạo Thiên hét lên một tiếng rồi bất lực gục đầu xuống, bàn tay khôngngừng truyền đến cảm giác đau đớn, Nhưng nhìn nó đang nằm ở kia, hắn lại thấy còn đau hơn gấp trăm lần.
Hắc Báo"nhẹ nhàng" xoay mũi chân đang dẫm lên tay Lăng Hạo Thiên một lần nữa,nhìn Lăng Hạo Thiên người bê bết máu nằm dưới chân mình hét lên vì đauđớn hắn lại hả hê cười:
- Sao? Anh hùng cứu mỹ nhân à?
Hắc Báo nói bằng giọng đầy khinh bỉ rồi cười khẩy một cái, chân rời khỏitay Lăng Hạo Thiên, di chuyển lên đầu hắn, đẩy mặt Lăng Hạo Thiên quayvề phía mình. Lăng Hạo Thiên thở hồng hộc, người ướt đẫm trong chiếc áotrộn lẫn nước mưa và máu. Trong tình cảnh này, hắn đành phải xuống giọng cầu xin Hắc Báo:
- Thả cô ấy ra, tao xin mày, nếu mày muốn trả thù, chỉ cần một mình tao là đủ!
- Sao thế? Trò chơi vẫn chưa kết thúc mà, đâu có đơn giản như vậy!
Nói đoạn Hắc Báo cúi xuống, nắm lấy tóc Lăng Hạo Thiên giật ngược làm chohắn đau đến nhíu mày, mặt Hắc Báo kề sát mặt Lăng Hạo Thiên, nói ra từng từ lạnh lẽo:
- Muốn xem diễn biến của trò chơi này không?
Hộc... hộc...
Lăng Hạo Thiên cảm thấy cả cơ thể nặng trĩu, mí mắt mệt mỏi muốn khép lại,nhưng lại bị cảm giác đau nhói từ bàn tay truyền đến làm cho tỉnh táophần nào, hơi thở hắn nặng nhọc, khó khăn nói từng chữ:
- Mày định... làm... gì?
Hắc Báo bỗng nở nụ cười, mắt nhìn Lăng Hạo Thiên nhưng lại ra lệnh cho bọn đàn em phía sau:
- Còn đứng đó làm gì nữa, lên cho tao, con nhỏ đó bây giờ là của tụi mày!
- !!
Bọn đàn em nở nụ cười xấu xa, đi từng bước một đến chỗ nó, mặt hiện rõ ham muốn chạm vào người nó.
******************************************
Đau, đau quá, cả người nó đau quá! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nó bỗng thấy trước mắt là mẹ nó, bà đang cười với nó, nụ cười của bà vẫnluôn dịu dàng như thế. Cố mở to mắt nhưng sao lại không được, bây giờ nó thật muốn ngủ, mệt mỏi quá, bên tai nó vẫn du dương khúc nhạc mẹ nó hay thổi... khúc nhạc nghe thật yên bình...
Ầm...
Tiếng sét đánh mạnh bất ngờ làm nó giật mình, đôi mắt sắp nhắm vì tiếng động mạnh mà một lần nữa lại hơi hé ra.
Trước mắt không còn là mẹ nó nữa, cũng không còn thứ âm thanh yên bình kia nữa, mà hiện ra lại là hiện thực tàn khốc.
Nước mắt nó chảy dài. Cái đồ trời đánh nhà cậu, ai bảo cậu tới đây vậy hả?
Nó như nhìn thấy cảnh ba mẹ nó năm đó, vì che chở cho nó mà bỏ mạng, đặthết cả hi vọng sống lên người nó. Lần này, lại là lăng Hạo Thiên...
Nước mắt vẫn vô thức rơi...
Đám người thô kệnh vẫn tiến gần về phía nó...
*********************************
Gà: Bữa giờ máy nhà Gà hư nên giờ mới up được, sr mn!! :*
Ai cũng biết Lăng Hạo Thiên từ lúc sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng,với gia thế như vậy quả thật là muốn gì được nấy, hơn nữa là chưa baogiờ rơi vào tình cảnh như thế này.
Nguyễn Vũ Trúc nhìn cảnh Lăng Hạo Thiên bị đánh cho sống dở chết dở trước mặt, lòng đau thắt lại, lại càng hận Hoàng Y Nhã hơn nữa. Nhưng việc cần làm trước mắt là phải cứu Lăng Hạo Thiên.
- Bọn mày đang làm gì thế hả? Bọn mày dám trái lệnh tao sao? Hắc Báo, mau bỏ chân ra!
Hắc Báo lạnh mặt liếc nhìn Nguyễn Vũ Trúc. Trái lệnh sao? Hắc Báo cười lạnh một cái. Một đứa con gái mà cũng dám ra lệnh cho hắn? Vì ngày hôm naymà hắn đã nhẫn nhịn suốt mấy năm qua, sao có thể nói bỏ là bỏ được.Nhưng cũng phải cám ơn cô ta, nhờ cô ta mà Lăng Hạo Thiên mới nằm dướichân hắn như bây giờ. Hắn hướng bọn đàn em ra lệnh:
- Lôi nó ra ngoài!
- Nhưng... nhưng mà đại ca...
Một tên đàn em ngập ngừng lên tiếng, đây là em họ của thủ lĩnh, bọn hắn nào dám đụng, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì...
- Tụi mày dám cãi lệnh tao? -Hắc Báo trừng mắt giận dữ nhìn tên đàn emlàm hắn co rúm, bọn đàn em đành vội vàng vâng vâng dạ dạ hành động, đâylà đại ca ra lệnh, ai bảo bọn hắn chỉ là lũ tôm tép làm gì.
Nguyễn Vũ Trúc nhanh chóng bị lôi ra ngoài, cả người không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra, miệng còn không ngừng gào thét chửi bới, đe dọa Hắc Báo, bâygiờ cô hối hận rồi, đáng lẽ cô nên nghe lời Dương Hoàng Yến ngay từ đầumới phải, nhưng hối hận thì được gì chứ?
Nhìn Lăng Hạo Thiên thảm hại nằm dưới đất, nước mắt Nguyễn Vũ Trúc trực trào.
Rắc!
- AAAA!
Lăng Hạo Thiên hét lên một tiếng rồi bất lực gục đầu xuống, bàn tay khôngngừng truyền đến cảm giác đau đớn, Nhưng nhìn nó đang nằm ở kia, hắn lại thấy còn đau hơn gấp trăm lần.
Hắc Báo"nhẹ nhàng" xoay mũi chân đang dẫm lên tay Lăng Hạo Thiên một lần nữa,nhìn Lăng Hạo Thiên người bê bết máu nằm dưới chân mình hét lên vì đauđớn hắn lại hả hê cười:
- Sao? Anh hùng cứu mỹ nhân à?
Hắc Báo nói bằng giọng đầy khinh bỉ rồi cười khẩy một cái, chân rời khỏitay Lăng Hạo Thiên, di chuyển lên đầu hắn, đẩy mặt Lăng Hạo Thiên quayvề phía mình. Lăng Hạo Thiên thở hồng hộc, người ướt đẫm trong chiếc áotrộn lẫn nước mưa và máu. Trong tình cảnh này, hắn đành phải xuống giọng cầu xin Hắc Báo:
- Thả cô ấy ra, tao xin mày, nếu mày muốn trả thù, chỉ cần một mình tao là đủ!
- Sao thế? Trò chơi vẫn chưa kết thúc mà, đâu có đơn giản như vậy!
Nói đoạn Hắc Báo cúi xuống, nắm lấy tóc Lăng Hạo Thiên giật ngược làm chohắn đau đến nhíu mày, mặt Hắc Báo kề sát mặt Lăng Hạo Thiên, nói ra từng từ lạnh lẽo:
- Muốn xem diễn biến của trò chơi này không?
Hộc... hộc...
Lăng Hạo Thiên cảm thấy cả cơ thể nặng trĩu, mí mắt mệt mỏi muốn khép lại,nhưng lại bị cảm giác đau nhói từ bàn tay truyền đến làm cho tỉnh táophần nào, hơi thở hắn nặng nhọc, khó khăn nói từng chữ:
- Mày định... làm... gì?
Hắc Báo bỗng nở nụ cười, mắt nhìn Lăng Hạo Thiên nhưng lại ra lệnh cho bọn đàn em phía sau:
- Còn đứng đó làm gì nữa, lên cho tao, con nhỏ đó bây giờ là của tụi mày!
- !!
Bọn đàn em nở nụ cười xấu xa, đi từng bước một đến chỗ nó, mặt hiện rõ ham muốn chạm vào người nó.
Đau, đau quá, cả người nó đau quá! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nó bỗng thấy trước mắt là mẹ nó, bà đang cười với nó, nụ cười của bà vẫnluôn dịu dàng như thế. Cố mở to mắt nhưng sao lại không được, bây giờ nó thật muốn ngủ, mệt mỏi quá, bên tai nó vẫn du dương khúc nhạc mẹ nó hay thổi... khúc nhạc nghe thật yên bình...
Ầm...
Tiếng sét đánh mạnh bất ngờ làm nó giật mình, đôi mắt sắp nhắm vì tiếng động mạnh mà một lần nữa lại hơi hé ra.
Trước mắt không còn là mẹ nó nữa, cũng không còn thứ âm thanh yên bình kia nữa, mà hiện ra lại là hiện thực tàn khốc.
Nước mắt nó chảy dài. Cái đồ trời đánh nhà cậu, ai bảo cậu tới đây vậy hả?
Nó như nhìn thấy cảnh ba mẹ nó năm đó, vì che chở cho nó mà bỏ mạng, đặthết cả hi vọng sống lên người nó. Lần này, lại là lăng Hạo Thiên...
Nước mắt vẫn vô thức rơi...
Đám người thô kệnh vẫn tiến gần về phía nó...
Gà: Bữa giờ máy nhà Gà hư nên giờ mới up được, sr mn!! :