Ngày hắn xuất viện, cả cơ quan đến chúc mừng. Mọi người kéo nhau đi ăn lẩu, không khí cực kỳ vui vẻ. Vì hắn mới xuất viện nên Trịnh ca cùng mấy anh em kiên quyết chỉ cho hắn múc lẩu. Hắn nghiêng đầu nghe mọi người kể chuyện thật náo nhiệt, thầm nghĩ đến Giang gia cùng bữa tiệc kia. Hắn nằm viện chỉ nhận được phần tiền thưởng cảm ơn cùng lời mời đến bữa tiệc. Con tin cùng vị Giang chủ tịch đó không hề hỏi thăm lấy một câu. Đùng một cái liền mời hắn đến tham dự tiệc sinh nhật. Liệu ông ta có ý định gì?
Ngày tổ chức bữa tiệc đã cận kề. Hắn vẫn làm việc và tan ca muộn như bình thường.
Khi sắp sửa xong việc, hắn vươn vai nhìn xung quanh. Đã hơn 7 giờ tối. Do không phải mùa trọng điểm tội phạm nên mọi người đều đã sớm về hết. Chỉ mình hắn ở lại nghiên cứu tài liệu bổ sung.
Hắn đáng lẽ cũng đã về từ lâu. Nhưng hắn vẫn không sao chịu nổi cảm giác cô quạnh trong nhà mình. Một căn nhà lạnh lẽo không hơi thở người. Với hắn, nhà chỉ để ở và sinh hoạt cá nhân. Cha mẹ Lâm Diệp Phong đã mất từ khi hắn lên ba tuổi, hắn được chuyển về ở với dì cùng chú. Chú dì hắn kết hôn rồi có một đứa con gái. Em ấy tên Thanh Nhi, rất ngoan và hiếu động. Tựa như một mặt trời nho nhỏ khiến ai cũng yêu thích. Môi hắn bất giác nở nụ cười chiều chuộng.
Dì cùng mọi người trong nhà đối xử rất tốt với hắn, nuôi hắn ăn học thẳng đến đại học. Tuy vậy, vào cấp III hắn đã chuyển đi ở một mình. Dì chú lúc đầu rất sốc và tức giận. Họ cho rằng bản thân chưa chu cấp đầy đủ cho hắn hoặc ở nhà có điều gì khiến cho đứa cháu trai yêu quý phiền lòng. Nhưng Diệp Phong chỉ khiêm tốn nói rõ quyết định của mình. Hắn không muốn làm phiền đến gia đình nhỏ êm ấm này.
Chú dì hắn nhiệt liệt phản đối, vô cùng lo sợ hắn không thể tự chăm sóc cho bản thân mình nhưng rồi bị sự kiên quyết cùng nài nỉ của hắn làm cho đồng ý. Chú dì giúp hắn kiếm nhà thuê, hằng tháng còn gửi cho hắn 1 triệu. Hắn lắc đầu không đồng ý nhưng chú dì dọa rằng sẽ ép hắn tiếp tục về ở nhà cùng mình.
Hắn căn bản không sợ loại đe dọa này, ngược lại thấy chú dì mình có chút dễ thương. Lâm Diệp Phong quyết định không từ chối thành ý của chú dì, trân trọng nhận lấy. Diệp Phong không muốn chú dì buồn. Họ là người thân duy nhất của hắn.
Lâm Diệp Phong khẽ thở dài một hơi, quyết định thu dọn tài liệu về nhà. Đúng lúc này, có tiếng bước chân đi khẽ trên hành lang chính.
Tiếng chùm chìa khóa linh lang kêu, một mùi hương không rõ lọt vào phòng. Đèn hành lang màu vàng yếu ớt soi lên bức tường trước mặt, lọt vào khe cửa khép hờ của phòng hắn. Một bóng người cao gầy,đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác dáng dài, tay cầm chùm chìa khóa lắc qua lắc lại, chân đi giày. Hắn khẽ thu dọn đồ rồi rời khỏi chỗ mình, đến gần nơi khe cửa rọi vào phòng ánh đèn le lói.
Bóng người cao gầy đang đến gần đến cánh cửa phòng hắn. Lâm Diệp Phong nép sau cánh cửa điều chỉnh hơi thở của mình, tay sờ đến thắt lưng nơi đang đeo khẩu súng của mình. Vết thương nơi vai còn ân ẩn đau lúc này lại hơi nhói lên.
Cửa phòng được đẩy ra hoàn toàn, kẻ kia đi vào phòng, đứng trước bàn làm việc của hắn xem xét gì đó. Nhân lúc kẻ khả nghi còn đang đứng giữa phòng, hắn lao nhanh về phía đối tượng.
Ngày tổ chức bữa tiệc đã cận kề. Hắn vẫn làm việc và tan ca muộn như bình thường.
Khi sắp sửa xong việc, hắn vươn vai nhìn xung quanh. Đã hơn 7 giờ tối. Do không phải mùa trọng điểm tội phạm nên mọi người đều đã sớm về hết. Chỉ mình hắn ở lại nghiên cứu tài liệu bổ sung.
Hắn đáng lẽ cũng đã về từ lâu. Nhưng hắn vẫn không sao chịu nổi cảm giác cô quạnh trong nhà mình. Một căn nhà lạnh lẽo không hơi thở người. Với hắn, nhà chỉ để ở và sinh hoạt cá nhân. Cha mẹ Lâm Diệp Phong đã mất từ khi hắn lên ba tuổi, hắn được chuyển về ở với dì cùng chú. Chú dì hắn kết hôn rồi có một đứa con gái. Em ấy tên Thanh Nhi, rất ngoan và hiếu động. Tựa như một mặt trời nho nhỏ khiến ai cũng yêu thích. Môi hắn bất giác nở nụ cười chiều chuộng.
Dì cùng mọi người trong nhà đối xử rất tốt với hắn, nuôi hắn ăn học thẳng đến đại học. Tuy vậy, vào cấp III hắn đã chuyển đi ở một mình. Dì chú lúc đầu rất sốc và tức giận. Họ cho rằng bản thân chưa chu cấp đầy đủ cho hắn hoặc ở nhà có điều gì khiến cho đứa cháu trai yêu quý phiền lòng. Nhưng Diệp Phong chỉ khiêm tốn nói rõ quyết định của mình. Hắn không muốn làm phiền đến gia đình nhỏ êm ấm này.
Chú dì hắn nhiệt liệt phản đối, vô cùng lo sợ hắn không thể tự chăm sóc cho bản thân mình nhưng rồi bị sự kiên quyết cùng nài nỉ của hắn làm cho đồng ý. Chú dì giúp hắn kiếm nhà thuê, hằng tháng còn gửi cho hắn 1 triệu. Hắn lắc đầu không đồng ý nhưng chú dì dọa rằng sẽ ép hắn tiếp tục về ở nhà cùng mình.
Hắn căn bản không sợ loại đe dọa này, ngược lại thấy chú dì mình có chút dễ thương. Lâm Diệp Phong quyết định không từ chối thành ý của chú dì, trân trọng nhận lấy. Diệp Phong không muốn chú dì buồn. Họ là người thân duy nhất của hắn.
Lâm Diệp Phong khẽ thở dài một hơi, quyết định thu dọn tài liệu về nhà. Đúng lúc này, có tiếng bước chân đi khẽ trên hành lang chính.
Tiếng chùm chìa khóa linh lang kêu, một mùi hương không rõ lọt vào phòng. Đèn hành lang màu vàng yếu ớt soi lên bức tường trước mặt, lọt vào khe cửa khép hờ của phòng hắn. Một bóng người cao gầy,đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác dáng dài, tay cầm chùm chìa khóa lắc qua lắc lại, chân đi giày. Hắn khẽ thu dọn đồ rồi rời khỏi chỗ mình, đến gần nơi khe cửa rọi vào phòng ánh đèn le lói.
Bóng người cao gầy đang đến gần đến cánh cửa phòng hắn. Lâm Diệp Phong nép sau cánh cửa điều chỉnh hơi thở của mình, tay sờ đến thắt lưng nơi đang đeo khẩu súng của mình. Vết thương nơi vai còn ân ẩn đau lúc này lại hơi nhói lên.
Cửa phòng được đẩy ra hoàn toàn, kẻ kia đi vào phòng, đứng trước bàn làm việc của hắn xem xét gì đó. Nhân lúc kẻ khả nghi còn đang đứng giữa phòng, hắn lao nhanh về phía đối tượng.